Chương 77
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
Quạ Đen thật sự có chuyện, nhưng thứ này đã nằm trong dự đoán, khi roi kia ném ở trên người, cũng không đến mức đau đến lợi hại.
Từ đầu tới cuối Quạ Đen đều không biện giải, anh cũng không có gì để giải thích. Anh chính là không coi chừng tiểu nương pháo kia, cho nên dù là kết quả gì, đều không quá đáng.
Anh đổi vị trí tự hỏi*, nếu như là người khác thả chạy tù binh, có lẽ anh cũng sẽ cầm roi, dùng hết sức để lại vết thương cùng vết nứt ở trên người kẻ phản bội giống như vậy.
(*换位思考 hoán vị tư khảo: đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ.)
Khổ Sơn của bọn họ cũng là bởi vì có kẻ phản bội, mới bị chậm rãi ăn mòn, chậm rãi rơi vào tay giặc.
Cho nên đau đớn không phải là đau đớn thật sự, là chuộc tội.
A Đại nhìn việc thực hiện đòn roi, nhìn Quạ Đen bị trói trên cọc gỗ, lại bị kéo dài tới giữa trại. Các thôn dân vây quanh anh, hai người trẻ tuổi khác thì thay phiên nhau quất roi.
Nhân duyên của Quạ Đen rất tốt, cho nên hai người trẻ tuổi cố hết sức xuống tay nhẹ một chút. Nhưng Quạ Đen lại không tiếp nhận phần ý tốt này, anh nói cậu chưa ăn cơm sao, cậu chưa ăn cơm liền đổi người khác tới.
Vì vậy roi biến thành tàn nhẫn, miệng máu cũng càng nhiều thêm.
A Đại quay đầu đi, hắn biết Quạ Đen đang dùng đau đớn của thân thể để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Vết thương của thân thể luôn có thể đạt được công hiệu như vậy, cho nên một trận phạt đối với anh mà nói vừa vặn thích hợp*.
(*适得其所 thích đắc kỳ sở: người ở vào vị trí phù hợp, vật sử dụng ở nơi thích hợp)
Nhưng A Đại biết kẻ phản bội phải dùng phương pháp gì để xử lý, phản bội chính là phải bị dùng roi đánh chết. Hắn bắt kẻ phản bội của gò Trung, có thể làm trò tự tay chém kẻ có tội ở trước mặt trại chủ của gò Trung. Mà hiện tại trại đầu Tây xảy ra việc này, hắn lại làm sao có thể mở một đường lui*.
(*网开一面.)
Roi thật sự không chỉ quất vào trên người Quạ Đen, còn quất vào trái tim của A Đại.
Dì Vịt có thể chịu chết, bởi vì cho dù giữ chị lại cũng đã là một phế nhân. Nhưng Quạ Đen không nên chết, nếu anh chết, A Đại không biết bản thân phải một mình chống đỡ như thế nào.
Trận phạt roi bắt đầu từ trời mới vừa tờ mờ sáng, vẫn luôn liên tục đến thái dương tới gần giữa không trung.
A Đại ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc không kiềm chế được của Quạ Đen.
Quạ Đen là một người rắn rỏi, A Đại vẫn luôn cảm thấy Quạ Đen cứng rắn hơn mình. Cho nên anh chịu được vết thương do súng, chịu được vết cắt của đao. Anh có thể đẩy A Đại ra để bản thân chịu mấy phát đạn, cũng có thể để mình làm lót lưng khi xảy ra xung đột cùng với các trại khác, để những người còn lại rút lui trước.
Trên người anh có rất nhiều sẹo, những thứ đó đều là huân chương của người đàn ông kiên cường*. A Đại đã từng cho rằng cho dù trại đầu Tây bị diệt, Quạ Đen cũng sẽ là người đánh với mình cho đến tận cuối cùng.
(*硬汉 ngạnh hán: chỉ những người đàn ông kiên cường bất khuất không ngại gian khó hiểm nguy, thong dong kiên định.)
Dường như cho tới bây giờ Quạ Đen cũng không sợ chết, anh nói chết mới có thể nhìn thấy ba, nhìn thấy cha*, cho nên chết thì tính là gì, chẳng đáng là gì.
(*1 người là cha ruột, 1 người là cha của A Đại.)
Nhưng người đàn ông kiên cường này quỳ xuống vì tiểu nương pháo kia, anh quỳ gối trước mặt Dì Vịt cầu chị tha mạng.
Máu tươi của anh chảy dọc theo đồ đằng cá cóc, cá cóc máu me đầm đìa.
A Đại thật khổ sở.
Một ngày trước hắn còn tưởng rằng để Từ Ca đi cũng chỉ là đánh một ván cờ được ăn cả ngã về không, cho dù Từ Ca không quay lại, bọn họ cũng không nhất định sẽ bị bán đứng.
Nhưng hiện tại hắn lại hối hận, cho dù Từ Ca lấy phương thức không có biện pháp trở về nào, một trận hôm nay của Quạ Đen, sẽ là ngưỡng trong lòng khiến hắn cả đời không bước qua được.
Quạ Đen ngất đi rồi, máu tươi của anh trải một tầng lại một tầng dưới mặt đất. Nhưng này cũng không phải là kết thúc, cọc gỗ không rút, người cũng không đi. Một thùng nước nâng lên, lại đổ ào xuống.
Anh cần phải tỉnh lại, tỉnh để tiếp tục thừa nhận thống khổ. Đây là bài học dành cho kẻ phản bội, mà cũng chỉ có bài học tàn nhẫn như vậy, mới có thể khiến người ở trong hoàn cảnh gian khổ đó, thề tuyệt đối không phản bội.
Quạ Đen sẽ bị đánh chết.
Nếu bản thân A Đại không phải trại chủ, có lẽ hắn có thể không màng tất cả mà nhào tới, cùng Quạ Đen thừa nhận thống khổ, có lẽ thống khổ kia sẽ giảm bớt một chút, ít nhất hắn còn có thể ngăn cản mấy roi.
Nhưng hiện tại hắn là A Đại, hắn không chỉ không thể tiến lên ngăn lại, còn phải giữ chức thẩm phán của trận này, cho tới khi toàn bộ quy củ được thực hiện một cách nghiêm túc đến cuối cùng.
Từ đầu tới cuối Quạ Đen đều không biện giải, anh cũng không có gì để giải thích. Anh chính là không coi chừng tiểu nương pháo kia, cho nên dù là kết quả gì, đều không quá đáng.
Anh đổi vị trí tự hỏi*, nếu như là người khác thả chạy tù binh, có lẽ anh cũng sẽ cầm roi, dùng hết sức để lại vết thương cùng vết nứt ở trên người kẻ phản bội giống như vậy.
(*换位思考 hoán vị tư khảo: đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ.)
Khổ Sơn của bọn họ cũng là bởi vì có kẻ phản bội, mới bị chậm rãi ăn mòn, chậm rãi rơi vào tay giặc.
Cho nên đau đớn không phải là đau đớn thật sự, là chuộc tội.
A Đại nhìn việc thực hiện đòn roi, nhìn Quạ Đen bị trói trên cọc gỗ, lại bị kéo dài tới giữa trại. Các thôn dân vây quanh anh, hai người trẻ tuổi khác thì thay phiên nhau quất roi.
Nhân duyên của Quạ Đen rất tốt, cho nên hai người trẻ tuổi cố hết sức xuống tay nhẹ một chút. Nhưng Quạ Đen lại không tiếp nhận phần ý tốt này, anh nói cậu chưa ăn cơm sao, cậu chưa ăn cơm liền đổi người khác tới.
Vì vậy roi biến thành tàn nhẫn, miệng máu cũng càng nhiều thêm.
A Đại quay đầu đi, hắn biết Quạ Đen đang dùng đau đớn của thân thể để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Vết thương của thân thể luôn có thể đạt được công hiệu như vậy, cho nên một trận phạt đối với anh mà nói vừa vặn thích hợp*.
(*适得其所 thích đắc kỳ sở: người ở vào vị trí phù hợp, vật sử dụng ở nơi thích hợp)
Nhưng A Đại biết kẻ phản bội phải dùng phương pháp gì để xử lý, phản bội chính là phải bị dùng roi đánh chết. Hắn bắt kẻ phản bội của gò Trung, có thể làm trò tự tay chém kẻ có tội ở trước mặt trại chủ của gò Trung. Mà hiện tại trại đầu Tây xảy ra việc này, hắn lại làm sao có thể mở một đường lui*.
(*网开一面.)
Roi thật sự không chỉ quất vào trên người Quạ Đen, còn quất vào trái tim của A Đại.
Dì Vịt có thể chịu chết, bởi vì cho dù giữ chị lại cũng đã là một phế nhân. Nhưng Quạ Đen không nên chết, nếu anh chết, A Đại không biết bản thân phải một mình chống đỡ như thế nào.
Trận phạt roi bắt đầu từ trời mới vừa tờ mờ sáng, vẫn luôn liên tục đến thái dương tới gần giữa không trung.
A Đại ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc không kiềm chế được của Quạ Đen.
Quạ Đen là một người rắn rỏi, A Đại vẫn luôn cảm thấy Quạ Đen cứng rắn hơn mình. Cho nên anh chịu được vết thương do súng, chịu được vết cắt của đao. Anh có thể đẩy A Đại ra để bản thân chịu mấy phát đạn, cũng có thể để mình làm lót lưng khi xảy ra xung đột cùng với các trại khác, để những người còn lại rút lui trước.
Trên người anh có rất nhiều sẹo, những thứ đó đều là huân chương của người đàn ông kiên cường*. A Đại đã từng cho rằng cho dù trại đầu Tây bị diệt, Quạ Đen cũng sẽ là người đánh với mình cho đến tận cuối cùng.
(*硬汉 ngạnh hán: chỉ những người đàn ông kiên cường bất khuất không ngại gian khó hiểm nguy, thong dong kiên định.)
Dường như cho tới bây giờ Quạ Đen cũng không sợ chết, anh nói chết mới có thể nhìn thấy ba, nhìn thấy cha*, cho nên chết thì tính là gì, chẳng đáng là gì.
(*1 người là cha ruột, 1 người là cha của A Đại.)
Nhưng người đàn ông kiên cường này quỳ xuống vì tiểu nương pháo kia, anh quỳ gối trước mặt Dì Vịt cầu chị tha mạng.
Máu tươi của anh chảy dọc theo đồ đằng cá cóc, cá cóc máu me đầm đìa.
A Đại thật khổ sở.
Một ngày trước hắn còn tưởng rằng để Từ Ca đi cũng chỉ là đánh một ván cờ được ăn cả ngã về không, cho dù Từ Ca không quay lại, bọn họ cũng không nhất định sẽ bị bán đứng.
Nhưng hiện tại hắn lại hối hận, cho dù Từ Ca lấy phương thức không có biện pháp trở về nào, một trận hôm nay của Quạ Đen, sẽ là ngưỡng trong lòng khiến hắn cả đời không bước qua được.
Quạ Đen ngất đi rồi, máu tươi của anh trải một tầng lại một tầng dưới mặt đất. Nhưng này cũng không phải là kết thúc, cọc gỗ không rút, người cũng không đi. Một thùng nước nâng lên, lại đổ ào xuống.
Anh cần phải tỉnh lại, tỉnh để tiếp tục thừa nhận thống khổ. Đây là bài học dành cho kẻ phản bội, mà cũng chỉ có bài học tàn nhẫn như vậy, mới có thể khiến người ở trong hoàn cảnh gian khổ đó, thề tuyệt đối không phản bội.
Quạ Đen sẽ bị đánh chết.
Nếu bản thân A Đại không phải trại chủ, có lẽ hắn có thể không màng tất cả mà nhào tới, cùng Quạ Đen thừa nhận thống khổ, có lẽ thống khổ kia sẽ giảm bớt một chút, ít nhất hắn còn có thể ngăn cản mấy roi.
Nhưng hiện tại hắn là A Đại, hắn không chỉ không thể tiến lên ngăn lại, còn phải giữ chức thẩm phán của trận này, cho tới khi toàn bộ quy củ được thực hiện một cách nghiêm túc đến cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.