Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ
Chương 25: Kết hôn đi (2)
Hương Tô Lật
20/01/2022
Edit: Café Sáng
Tiểu Hạ Gia chạy vội toát cả mồ hôi trán, nhưng vẫn không kềm được vui sướng, mặt mày tươi cười, cậu nói lảnh lót: “Vậy chúng ta, quyết định rồi nhé.”
Tiểu Đào Tử nhìn đống kẹo xanh xanh đỏ đỏ trong tay trái, lại nhìn cái túi tiền thêu mảnh lá cây trên tay phải. Cô bé nuốt nước miếng một cái.
“Mấy thứ này đưa cho chị hết đó, em phải nuôi gia đình.” Tiểu Hạ Gia nhớ lại lời ba và mẹ mình khi nói chuyện với nhau, học theo: “Sau này còn có nữa.”
Tiểu Đào Tử lại nuốt nước miếng cái nữa.
Thường Hỉ nhìn con gái, không can thiệp vào, chờ xem con gái nhỏ nhà mình chọn lựa ra sao.
Đúng là Tiểu Đào Tử chưa bao giờ thấy được nhiều đồ như vậy, mặc dù nhà cô bé sinh hoạt rất tốt, nhưng cũng không trực tiếp cho cô bé từng này, đều là chia ra ăn.
Cô nhóc nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Hạ Gia, Tiểu Hạ Gia thì đang nhìn cô bé với đôi mắt lấp lánh.
Hứa Đào Đào nghĩ nghĩ, nói: “Chị không thể nhận được.”
Hào quang trong mắt Tiểu Hạ Gia lập tức tắt đi, giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, vừa ngây thơ vừa tội nghiệp nhìn cô bé.
Tiểu Đào Tử: “Chúng ta là trẻ con, mà trẻ con không thể kết hôn được.”
Cô bé đưa túi tiền và đám kẹo trả lại cho Tiểu Hạ Gia, nói: “Mấy cái này em cất lại đi.”
Tiểu Hạ Gia kiên định lắc đầu, nói: “Em cho chị.”
Cậu muốn cùng chị Đào Đào ở cùng với nhau.
Tiểu Đào Tử xoay bím tóc của mình, nói: “Tiền này, là ba mẹ em cho em. Không phải là do em kiếm được. Nếu chị lấy, thì sẽ là em bé hư. Đợi chúng ta lớn lên, tự em kiếm được tiền, chúng ta kết hôn, em lại đưa cho chị nhé.”
Logic của Tiểu Đào Tử vô cùng rõ ràng.
“Em thấy, có được không?”
Tiểu Hạ Gia được an ủi một chút, nhưng vẫn còn hơi chần chờ: “Phải lớn lên sao?”
Khoảng cách từ giờ đến lớn lên thật là xa xôi, vẫn còn rất lâu rất lâu luôn đó.
Tiểu Đào Tử nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đợi lớn lên!”
Cô bé nói khẽ: “Anh chị của chị nói, lớn lên nhanh lắm!”
Cô bé bước lên trước một bước, ôm lấy Tiểu Hạ Gia, nói: “Nhanh cất tiền vào đi, người xấu nhiều lắm, chuyên đi trộm tiền của trẻ con đấy.”
Cậu nhóc nhỏ lại được trấn an, vội hỏi lại: “Thật sao ạ?”
Tiểu Đào Tử chững chạc đường hoàng gật đầu: “Anh của chị nói, có mấy người xấu, không dám bắt nạt người lớn, mà toàn tìm trẻ con thôi. Trộm trẻ con này, còn trộm tiền của trẻ con nữa. Cho nên, đi công xã chẳng bao giờ dắt chị theo cùng cả.”
Cậu nhóc nhỏ bất ngờ hiểu ra: “Thì ra là vậy!”
Tiểu Đào Tử kiêu ngạo: “Anh của chị biết hết tất cả mọi chuyện luôn đó.”
“Anh của chị lợi hại thật đó!”
Tiểu Đào Tử càng hào hứng hơn, cô nhóc nói: “Anh của mình còn đồng ý bán con đỉa giúp bọn mình nữa đấy.”
Nhóm cậu nhóc tụm lại, tất cả đều vui mừng ra mặt.
Tiểu Hạ Gia nắm lấy túi tiền và kẹo, nói: “Bán con đỉa, em có thể tham gia cùng được không?”
Tiểu Hứa Lãng: “Thì vốn dĩ có em trong đó mà! Mặc dù em gia nhập sau bọn anh vài ngày, nhưng mà em cũng có tham dự. Bọn anh cũng không phải người không có nghĩa khí đâu.”
Tiểu Đào Tử gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta đều rất có nghĩa khí.”
“Đúng đúng đúng.”
Tiểu Hạ Gia nghe nói vậy, vui vẻ cong cao khóe môi, cậu xòe tay ra, nói: “Vậy, ăn mừng một chút, chúng ta chia kẹo nhé?”
Đám bạn nhỏ: “Woaaaaa!!!”
Tiểu Đào Tử: “Em xa hoa thật đấy!”
Tiểu Hạ Gia nhếch môi cười tủm tỉm: “Chúng ta có… 1,2 ,3… 6. Sáu người.”
Cậu nói: “Mọi người thích màu gì, tự chọn nhé.”
Tiểu Đào Tử nhanh nhạy lập tức online: “Khác nhau chỗ nào vậy?”
Tiểu Hạ Gia: “Hương vị, hương vị khác nhau. Màu đỏ là vị dâu tây, màu vàng là vị quýt, màu tím là vị nho, màu xanh là… em không nhớ nữa.”
Nhóm bạn nhỏ chưa thấy qua loại kẹo cao cấp thế này bao giờ, bọn cậu đều ăn loại bình thường nhất ở Cung Tiêu Xã bán thôi.
Nên lúc này, không biết chọn lựa thế nào.
Riêng Tiểu Đào Tử lại rất dứt khoát: “Chị muốn vị dâu tây.”
Cô bé lấy một viên kẹo màu đỏ, bóc ra bỏ vào miệng, khẽ nói: “Chua chua ngọt ngọt.”
“Màu xanh là vị táo xanh.” Tiểu Hạ Gia nhớ lại, kiêu ngạo cười híp mắt. Cậu nhớ rồi nhé.
“Anh muốn vị quýt.”
“Vậy anh lấy vị nho.”
“Anh lấy…”
Mấy cô cậu nhóc mỗi người lấy một viên kẹo, trong tay Tiểu Hạ Gia còn lại năm viên.
Cậu bóc một viên vị dâu tây, bỏ vào miệng của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Còn bốn viên, lần sau chúng ta ăn tiếp.”
Nhóm nhóc nhỏ lập tức gật đầu rối rít, bọn họ thật là hạnh phúc quá đi.
“Gia Gia, cảm ơn em nhé.”
“Cảm ơn Gia Gia.”
Tiểu Hạ Gia lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà.”
“Vậy, chúng ta cùng nhau đưa Gia Gia về nhà đi, Gia Gia đem tiền cất, nhiều tiền như vậy đừng mang theo bên người.” Tiểu Đào Tử cảm thấy trẻ con mà mang theo tiền bên người thì rất nguy hiểm.
“Đúng đúng, chúng ta hộ tống Tiểu Gia Gia thôi nào.”
Sáu cô cậu nhỏ tay trong tay, để Tiểu Hạ Gia đứng giữa, đồng thanh: “Đều bước, bước!!!”
Thường Hỉ quan sát từ đầu đến cuối, cười điên cuồng.
Hứa Lão Tam lại xuất hiện từ lúc nào, nói: “Cứ để bọn nhóc này đắc ý đi, dăm hôm nữa đều đến trường đi học, xem bọn chúng còn có tâm tư mà chơi nữa hay không!”
Thường Hỉ: “Đừng đứng đó mà xéo xắt, tránh qua một bên.”
Hứa Lão Tam lại hỏi: “Hôm nay Tiểu Lâm Tử đi công xã làm gì vậy?”
Thường Hỉ: “Tôi lặp lại lần nữa, anh tránh qua một bên cho tôi.”
Hứa Lão Tam: “…Khi tình yêu không còn, thì, chỉ còn lại lạnh lùng xa cách.”
Thường Hỉ liếc Hứa Lão Tam từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Điên hả!”
Lúc này là mùa hè, thời tiết rất nóng, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng chuyện chơi đùa của đám trẻ con. Từ sáng đến chiều, đều không lãng phí chút nào. Buổi sáng thì tập trung chơi ngựa gỗ ngoài sân, buổi chiều thì cùng nhau đi “làm việc”.
Đúng vậy, là làm việc!
Đi! Bắt! Đỉa!
Trẻ con trong thôn cũng chia nhóm chơi với nhau theo chỗ ở. Đương nhiên rồi, mặc dù người lớn luôn cho rằng bọn trẻ con luôn chơi cùng nhau loạn xạ.
Nhưng trẻ con vẫn có ý tưởng to lớn đó.
Bọn họ muốn bắt đỉa, bán lấy tiền.
Thứ này, bọn họ vẫn có thể bán được một chút tiền.
Đám nhóc nhỏ đang tụ tập ở bờ sông ngoài đầu thôn làm việc, chợt nghe thấy tiếng chuông xe đạp.
Xe đạp, con Rolls Royce của thập niên sáu mươi.
Tất cả trẻ con lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ơ…
Tiểu Đào Tử lập tức hô: “Anh!”
Tuyết Lâm cười: “Nóng không Đào Tử?”
Hơn ba giờ chiều, đương nhiên là nóng rồi, nên Tiểu Đào Tử gật đầu, nhìn về phía anh mình và chú Kiến Nghĩa, nói: “Sao có xe đạp, mà anh và bác không cưỡi ạ?”
Xe đạp của người ta, đều là cưỡi vào thôn, bọn họ lại không vậy, mà là khiêng về.
Mà lại, dù không hiểu mấy, nhưng mọi người cũng nhìn ra được, cái xe đạp này, nát lắm!
Tiếng chuông vừa nãy, là để thu hút sự chú ý của bọn họ thôi.
Chú Kiến Nghĩa: “Cái xe đạp này hỏng rồi, không cưỡi được.”
Nhóm bạn nhỏ đều mê mang, Tiểu Đào Tử làm phát ngôn viên, hỏi lại: “Đã không cưỡi được, còn mang về làm gì ạ?”
Người đàn ông được các bạn nhỏ gọi là “chú Kiến Nghĩa” nở nụ cười, đáp: “Tiểu Đào Tử đoán xem nào?”
Tiểu Đào Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Đoán không ra ạ.”
Chú Kiến Nghĩa cười ha ha, nói: “Anh trai con biết sửa đấy.”
Tiểu Đào Tử tròn mắt: “Biết sửa ạ!!!”
Sự ngạc nhiên của cô nhóc làm chú Kiến Nghĩa cười ha ha, nhưng thực ra, lúc anh nghe Tuyết Lâm nói như vậy, cũng khiếp sợ đến ngây người.
Anh nói: “Muốn đi xem cho vui không? Đi, cùng đến nhà chú Kiến Nghĩa xem đi nào, về nhà chú pha nước đường cho các con uống.”
“Woaaaa, bọn con muốn đi cùng nữa!!!” Nhóm bạn nhỏ nhanh chóng kết thúc công việc bắt đỉa, tập hợp thành một đội nhỏ đi theo chú Kiến Nghĩa và Tuyết Lâm.
Tuyết Lâm nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán em gái nhỏ, nói: “Sau này buổi trưa đừng ra ngoài chơi.”
Tiểu Đào Tử phản bác: “Nhưng bây giờ là chiều rồi mà.”
Tuyết Lâm bật cười: “Lại già mồm, chẳng lẽ em vừa mới ra ngoài sao hả?”
Tiểu Đào Tử làm động tác ngậm miệng, vui vẻ nũng nịu: “Anh ơi, anh đi công xã, có mua cái gì hay hay về không?”
Hứa Tuyết Lâm biết cô nhóc muốn hỏi thứ gì, nên cố ý đáp: “Không có.”
Tiểu Đào Tử: “… Ồ.”
Thì ra là không có.
Buổi sáng đã bảo là sẽ mua cơ mà!
Sao anh lại quên như thế chứ!
Mặc dù Tiểu Đào Tử có hơi hụt hẫng một xíu, hai má phồng lên, nhưng cũng không có giận dỗi gì. Chỉ đung đưa bím tóc nhỏ đi theo mọi người, đôi mắt ngập vẻ hiếu kỳ, mong chờ nhìn thấy anh mình sửa xe đạp.
Tuyết Lâm nén cười, không nói gì nữa.
Mặc dù mọi người đều gọi là “chú Kiến Nghĩa”, nhưng thật ra tuổi tác của anh cũng không nhỏ, lớn hơn Hứa Lão Tam đến bảy tám tuổi, lý ra, phải gọi là bác Kiến Nghĩa mới đúng. Nhưng vì vai vế của anh nhỏ, thời gian dài, mặc kệ là thân phận gì, cũng đều gọi là chú Kiến Nghĩa.
Nhà anh thuộc dạng khá giả trong thôn, anh làm thợ mộc, trước kia là nhân viên của xưởng đồ gia dụng ở công xã.
Nhưng năm ngoái vì muốn con trai dễ dàng tìm bạn gái, nên nhường công việc lại cho con trai lớn mười bảy tuổi. Dù đã không còn đi làm, nhưng vốn liếng nhiều năm vẫn còn đó. Anh vẫn có thể làm việc được, nên hiển nhiên cũng là số ít người nổi bật trong thôn.
Vợ Kiến Nghĩa thấy chồng mình trở về, bước nhanh ra đón: “Mọi người về muộn thế, đã ăn cơm chưa?”
Kiến Nghĩa cười cười: “Ăn rồi, em đi pha ít nước đường, cho bọn trẻ mỗi đứa một chén nhé.”
Vợ Kiến Nghĩa hơi khựng lại, vẻ mặt có một chút không vui, nhưng nhìn lướt qua Hứa Tuyết Lâm, thì không nói gì nữa, chỉ nói: “Được rồi, mọi người chờ nhé.”
Nhóm bạn nhỏ thật không ngờ, chú Kiến Nghĩa thế nhưng không có lừa mình.
Bọn cậu lại được uống nước đường, lập tức đều vui sướng vô cùng.
Ngày hôm nay, thật sự là vô cùng may mắn đó.
Vừa có kẹo, lại vừa có cả nước đường.
Hứa Tuyết Lâm đặt túi của mình qua một bên, trực tiếp đến chỗ tán cây râm mát bày đồ ra: “Chú, chú lấy dụng cụ ra đi.”
Chú Kiến Nghĩa: “Được, để chú đi lấy.”
Rất nhanh, đã thấy Tuyết Lâm cúi đầu mân mê.
Mặc dù thời này xe đạp là thứ quý giá, nhưng với Hứa Tuyết Lâm mà nói, thực ra cái này cũng không cần kỹ thuật cao siêu gì. Có hơi mất công một chút, nhưng cũng không phải là không sửa được. Cậu cúi đầu nghiêm túc sửa chữa, nhóm bạn nhỏ thì mỗi đứa bưng một chén nước đường, ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn vô cùng chăm chú.
Chú Kiến Nghĩa cũng ngồi xổm cùng nhóm bạn nhỏ, cũng nghiêm túc… học trộm.
Bất quá, mặc dù sửa xe và thợ mộc đều là việc cần tay nghề, nhưng anh cảm thấy, thứ này đúng thật là khác nghề như cách núi, nhìn Tuyết Lâm làm việc rất ra dáng, mà anh thì lại hoàn toàn không hiểu gì, vì sao phải làm như vậy, và vì sao lại làm như thế.
Quả thật, tay nghề cứ không phải một lần hai lần là có thể học được!
Nhưng càng như vậy, Hứa Kiến Nghĩa lại càng cảm thấy kinh hãi. Cảm khái sao con nhà mình lại không thông minh được như thế này? Và cũng kinh hãi với tốc độ học hỏi của Hứa Tuyết Lâm.
Người khác không biết, nhưng anh lại rất rõ ràng. Ban đầu Tuyết Lâm chưa từng tiếp xúc với xe đạp, nên càng không có khả năng biết sửa xe. Lần trước hai người đi công xã làm chuyện khác, Tuyết Lâm ngồi trước tiệm sửa xe một hồi, đã nói là không khó.
Hiện tại, trong nhà anh đang cần một chiếc xe đạp, nhưng thứ này vừa đắt lại còn cần phiếu, phải mất một số tiền lớn, còn chưa nói là phiếu xe đạp cũng chẳng dễ gì có được.
Với tâm tư lấy ngựa chết làm ngựa sống đi tìm Tuyết Lâm, không ngờ là, cậu nhóc lại có ý tưởng. Hai người cùng nhau ngồi chỗ tiệm sửa xe cả buổi, anh còn chưa nhìn ra cái gì, Tuyết Lâm đã đứng dậy phủi mông bảo đã hiểu hết rồi! Cậu nhóc này thông minh đến cỡ nào kia chứ!
Làm gì có con nhà ai, nhìn qua hai lần đã hiểu hết!
Đầu óc phải nhanh nhạy đến mức nào kia chứ!
Ánh mắt Hứa Kiến Nghĩa nhìn Tuyết Lâm, yêu thích tột cùng.
Hận sao thằng bé này lại không phải con nhà mình.
“Sao vậy?” Anh thấy Tuyết Lâm dừng động tác lại.
Tuyết Lâm: “Để con nghĩ một chút.”
Kiến Nghĩa: “Không vội không vội.”
Ngoài tiệm sửa xe, sửa một chiếc xe cũng phải mất cả tuần, còn đây chỉ mới ngồi một lúc.
Tiểu Đào Tử nhìn anh mình với ánh mắt sùng bái, nhưng cũng cảm nhận được một ánh mắt nồng cháy khác, quay sang, đã thấy chú Kiến Nghĩa đang nhìn anh mình chằm chằm, ánh mắt thèm khát, cô nhóc nói: “Bác ơi, con mắt của bác như muốn dính vào anh con luôn ấy.”
Hứa Kiến Nghĩa không nhịn được, đáp: “Hứa Lão Tam có tài đức gì kia chứ! Sao có thể sinh ra được đứa trẻ thông minh như Tiểu Lâm Tử vậy kìa.”
Tiểu Đào Tử phồng má: “Ba con cũng thông minh lắm đấy.”
Về khoản bênh vực người nhà, cô nhóc nhỏ luôn luôn xếp đầu tiên.
Chú Kiến Nghĩa ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Đúng thật, ba con cũng thông minh lắm.”
Nếu không thông minh, thì sao có thể luôn nhàn hạ được?
Nếu không thông minh, thì có thể ăn chùa uống ké mãi được sao?
Gian manh như thế, đương nhiên là thông minh rồi.
Anh nói: “Nếu Tiểu Lâm Tử là con nhà bác thì tốt biết mấy…”
Nhà anh có ba đứa con, đứa nào cũng là thằng ngốc, đã không thông minh thì thôi đi, lại còn không biết học hỏi, thật sự là sầu vô cùng sầu.
“Bọn nó mà thông mình chừng một phần mười của Tiểu Lâm Tử thôi, thì bác còn lo lắng cái gì nữa chứ!”
Tuyết Lâm chỉ tập trung nhìn chằm chằm chiếc xe đạp, nên không nghe thấy chú Kiến Nghĩa nói gì, mà cậu cũng không để ý. Nhưng Tiểu Đào Tử lại ngẩng mặt lên, quyết định không thích chú Kiến Nghĩa nữa. Chú Kiến Nghĩa muốn cướp anh của mình, đó là một ông chú xấu!
Xấu quá đi!
“Chú có con mà, không thể cướp anh của con được! Anh của con chỉ có thể là của nhà con thôi!” Tiểu Đào Tử rất nghiêm túc: “Nếu bác muốn cướp anh của con, con sẽ mách ba mẹ, không cho anh đến chơi với bác nữa đâu.”
Hứa Kiến Nghĩa nhìn dáng vẻ tức giận của cô nhóc, hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, anh đã cười ha ha lên.
Anh cảm thán: “Cô nhóc này, cũng tinh quái quá đấy.”
Tiểu Đào Tử: “???”
Hứa Kiến Nghĩa lại cảm thán: “Nhà mình sao lại không có con nhóc nũng nịu đáng yêu thế này kia chứ…”
Tiểu Đào Tử: “… … … … ???”
Chú Kiến Nghĩa, sao ai ông ấy cũng thèm hết vậy?
Càfé: Về xưng hô với nhân vật Kiến Nghĩa, như tác giả đã có giải thích trong truyện, nên mọi người cũng đừng thắc mắc là sao cùng một nhân vật, gọi Kiến Nghĩa lúc thì chú lúc thì bác, mình theo tác giả, viết sao edit ra vậy, không sửa gì hết nhé.
Tiểu Hạ Gia chạy vội toát cả mồ hôi trán, nhưng vẫn không kềm được vui sướng, mặt mày tươi cười, cậu nói lảnh lót: “Vậy chúng ta, quyết định rồi nhé.”
Tiểu Đào Tử nhìn đống kẹo xanh xanh đỏ đỏ trong tay trái, lại nhìn cái túi tiền thêu mảnh lá cây trên tay phải. Cô bé nuốt nước miếng một cái.
“Mấy thứ này đưa cho chị hết đó, em phải nuôi gia đình.” Tiểu Hạ Gia nhớ lại lời ba và mẹ mình khi nói chuyện với nhau, học theo: “Sau này còn có nữa.”
Tiểu Đào Tử lại nuốt nước miếng cái nữa.
Thường Hỉ nhìn con gái, không can thiệp vào, chờ xem con gái nhỏ nhà mình chọn lựa ra sao.
Đúng là Tiểu Đào Tử chưa bao giờ thấy được nhiều đồ như vậy, mặc dù nhà cô bé sinh hoạt rất tốt, nhưng cũng không trực tiếp cho cô bé từng này, đều là chia ra ăn.
Cô nhóc nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Hạ Gia, Tiểu Hạ Gia thì đang nhìn cô bé với đôi mắt lấp lánh.
Hứa Đào Đào nghĩ nghĩ, nói: “Chị không thể nhận được.”
Hào quang trong mắt Tiểu Hạ Gia lập tức tắt đi, giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, vừa ngây thơ vừa tội nghiệp nhìn cô bé.
Tiểu Đào Tử: “Chúng ta là trẻ con, mà trẻ con không thể kết hôn được.”
Cô bé đưa túi tiền và đám kẹo trả lại cho Tiểu Hạ Gia, nói: “Mấy cái này em cất lại đi.”
Tiểu Hạ Gia kiên định lắc đầu, nói: “Em cho chị.”
Cậu muốn cùng chị Đào Đào ở cùng với nhau.
Tiểu Đào Tử xoay bím tóc của mình, nói: “Tiền này, là ba mẹ em cho em. Không phải là do em kiếm được. Nếu chị lấy, thì sẽ là em bé hư. Đợi chúng ta lớn lên, tự em kiếm được tiền, chúng ta kết hôn, em lại đưa cho chị nhé.”
Logic của Tiểu Đào Tử vô cùng rõ ràng.
“Em thấy, có được không?”
Tiểu Hạ Gia được an ủi một chút, nhưng vẫn còn hơi chần chờ: “Phải lớn lên sao?”
Khoảng cách từ giờ đến lớn lên thật là xa xôi, vẫn còn rất lâu rất lâu luôn đó.
Tiểu Đào Tử nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đợi lớn lên!”
Cô bé nói khẽ: “Anh chị của chị nói, lớn lên nhanh lắm!”
Cô bé bước lên trước một bước, ôm lấy Tiểu Hạ Gia, nói: “Nhanh cất tiền vào đi, người xấu nhiều lắm, chuyên đi trộm tiền của trẻ con đấy.”
Cậu nhóc nhỏ lại được trấn an, vội hỏi lại: “Thật sao ạ?”
Tiểu Đào Tử chững chạc đường hoàng gật đầu: “Anh của chị nói, có mấy người xấu, không dám bắt nạt người lớn, mà toàn tìm trẻ con thôi. Trộm trẻ con này, còn trộm tiền của trẻ con nữa. Cho nên, đi công xã chẳng bao giờ dắt chị theo cùng cả.”
Cậu nhóc nhỏ bất ngờ hiểu ra: “Thì ra là vậy!”
Tiểu Đào Tử kiêu ngạo: “Anh của chị biết hết tất cả mọi chuyện luôn đó.”
“Anh của chị lợi hại thật đó!”
Tiểu Đào Tử càng hào hứng hơn, cô nhóc nói: “Anh của mình còn đồng ý bán con đỉa giúp bọn mình nữa đấy.”
Nhóm cậu nhóc tụm lại, tất cả đều vui mừng ra mặt.
Tiểu Hạ Gia nắm lấy túi tiền và kẹo, nói: “Bán con đỉa, em có thể tham gia cùng được không?”
Tiểu Hứa Lãng: “Thì vốn dĩ có em trong đó mà! Mặc dù em gia nhập sau bọn anh vài ngày, nhưng mà em cũng có tham dự. Bọn anh cũng không phải người không có nghĩa khí đâu.”
Tiểu Đào Tử gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta đều rất có nghĩa khí.”
“Đúng đúng đúng.”
Tiểu Hạ Gia nghe nói vậy, vui vẻ cong cao khóe môi, cậu xòe tay ra, nói: “Vậy, ăn mừng một chút, chúng ta chia kẹo nhé?”
Đám bạn nhỏ: “Woaaaaa!!!”
Tiểu Đào Tử: “Em xa hoa thật đấy!”
Tiểu Hạ Gia nhếch môi cười tủm tỉm: “Chúng ta có… 1,2 ,3… 6. Sáu người.”
Cậu nói: “Mọi người thích màu gì, tự chọn nhé.”
Tiểu Đào Tử nhanh nhạy lập tức online: “Khác nhau chỗ nào vậy?”
Tiểu Hạ Gia: “Hương vị, hương vị khác nhau. Màu đỏ là vị dâu tây, màu vàng là vị quýt, màu tím là vị nho, màu xanh là… em không nhớ nữa.”
Nhóm bạn nhỏ chưa thấy qua loại kẹo cao cấp thế này bao giờ, bọn cậu đều ăn loại bình thường nhất ở Cung Tiêu Xã bán thôi.
Nên lúc này, không biết chọn lựa thế nào.
Riêng Tiểu Đào Tử lại rất dứt khoát: “Chị muốn vị dâu tây.”
Cô bé lấy một viên kẹo màu đỏ, bóc ra bỏ vào miệng, khẽ nói: “Chua chua ngọt ngọt.”
“Màu xanh là vị táo xanh.” Tiểu Hạ Gia nhớ lại, kiêu ngạo cười híp mắt. Cậu nhớ rồi nhé.
“Anh muốn vị quýt.”
“Vậy anh lấy vị nho.”
“Anh lấy…”
Mấy cô cậu nhóc mỗi người lấy một viên kẹo, trong tay Tiểu Hạ Gia còn lại năm viên.
Cậu bóc một viên vị dâu tây, bỏ vào miệng của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Còn bốn viên, lần sau chúng ta ăn tiếp.”
Nhóm nhóc nhỏ lập tức gật đầu rối rít, bọn họ thật là hạnh phúc quá đi.
“Gia Gia, cảm ơn em nhé.”
“Cảm ơn Gia Gia.”
Tiểu Hạ Gia lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà.”
“Vậy, chúng ta cùng nhau đưa Gia Gia về nhà đi, Gia Gia đem tiền cất, nhiều tiền như vậy đừng mang theo bên người.” Tiểu Đào Tử cảm thấy trẻ con mà mang theo tiền bên người thì rất nguy hiểm.
“Đúng đúng, chúng ta hộ tống Tiểu Gia Gia thôi nào.”
Sáu cô cậu nhỏ tay trong tay, để Tiểu Hạ Gia đứng giữa, đồng thanh: “Đều bước, bước!!!”
Thường Hỉ quan sát từ đầu đến cuối, cười điên cuồng.
Hứa Lão Tam lại xuất hiện từ lúc nào, nói: “Cứ để bọn nhóc này đắc ý đi, dăm hôm nữa đều đến trường đi học, xem bọn chúng còn có tâm tư mà chơi nữa hay không!”
Thường Hỉ: “Đừng đứng đó mà xéo xắt, tránh qua một bên.”
Hứa Lão Tam lại hỏi: “Hôm nay Tiểu Lâm Tử đi công xã làm gì vậy?”
Thường Hỉ: “Tôi lặp lại lần nữa, anh tránh qua một bên cho tôi.”
Hứa Lão Tam: “…Khi tình yêu không còn, thì, chỉ còn lại lạnh lùng xa cách.”
Thường Hỉ liếc Hứa Lão Tam từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Điên hả!”
Lúc này là mùa hè, thời tiết rất nóng, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng chuyện chơi đùa của đám trẻ con. Từ sáng đến chiều, đều không lãng phí chút nào. Buổi sáng thì tập trung chơi ngựa gỗ ngoài sân, buổi chiều thì cùng nhau đi “làm việc”.
Đúng vậy, là làm việc!
Đi! Bắt! Đỉa!
Trẻ con trong thôn cũng chia nhóm chơi với nhau theo chỗ ở. Đương nhiên rồi, mặc dù người lớn luôn cho rằng bọn trẻ con luôn chơi cùng nhau loạn xạ.
Nhưng trẻ con vẫn có ý tưởng to lớn đó.
Bọn họ muốn bắt đỉa, bán lấy tiền.
Thứ này, bọn họ vẫn có thể bán được một chút tiền.
Đám nhóc nhỏ đang tụ tập ở bờ sông ngoài đầu thôn làm việc, chợt nghe thấy tiếng chuông xe đạp.
Xe đạp, con Rolls Royce của thập niên sáu mươi.
Tất cả trẻ con lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ơ…
Tiểu Đào Tử lập tức hô: “Anh!”
Tuyết Lâm cười: “Nóng không Đào Tử?”
Hơn ba giờ chiều, đương nhiên là nóng rồi, nên Tiểu Đào Tử gật đầu, nhìn về phía anh mình và chú Kiến Nghĩa, nói: “Sao có xe đạp, mà anh và bác không cưỡi ạ?”
Xe đạp của người ta, đều là cưỡi vào thôn, bọn họ lại không vậy, mà là khiêng về.
Mà lại, dù không hiểu mấy, nhưng mọi người cũng nhìn ra được, cái xe đạp này, nát lắm!
Tiếng chuông vừa nãy, là để thu hút sự chú ý của bọn họ thôi.
Chú Kiến Nghĩa: “Cái xe đạp này hỏng rồi, không cưỡi được.”
Nhóm bạn nhỏ đều mê mang, Tiểu Đào Tử làm phát ngôn viên, hỏi lại: “Đã không cưỡi được, còn mang về làm gì ạ?”
Người đàn ông được các bạn nhỏ gọi là “chú Kiến Nghĩa” nở nụ cười, đáp: “Tiểu Đào Tử đoán xem nào?”
Tiểu Đào Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Đoán không ra ạ.”
Chú Kiến Nghĩa cười ha ha, nói: “Anh trai con biết sửa đấy.”
Tiểu Đào Tử tròn mắt: “Biết sửa ạ!!!”
Sự ngạc nhiên của cô nhóc làm chú Kiến Nghĩa cười ha ha, nhưng thực ra, lúc anh nghe Tuyết Lâm nói như vậy, cũng khiếp sợ đến ngây người.
Anh nói: “Muốn đi xem cho vui không? Đi, cùng đến nhà chú Kiến Nghĩa xem đi nào, về nhà chú pha nước đường cho các con uống.”
“Woaaaa, bọn con muốn đi cùng nữa!!!” Nhóm bạn nhỏ nhanh chóng kết thúc công việc bắt đỉa, tập hợp thành một đội nhỏ đi theo chú Kiến Nghĩa và Tuyết Lâm.
Tuyết Lâm nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán em gái nhỏ, nói: “Sau này buổi trưa đừng ra ngoài chơi.”
Tiểu Đào Tử phản bác: “Nhưng bây giờ là chiều rồi mà.”
Tuyết Lâm bật cười: “Lại già mồm, chẳng lẽ em vừa mới ra ngoài sao hả?”
Tiểu Đào Tử làm động tác ngậm miệng, vui vẻ nũng nịu: “Anh ơi, anh đi công xã, có mua cái gì hay hay về không?”
Hứa Tuyết Lâm biết cô nhóc muốn hỏi thứ gì, nên cố ý đáp: “Không có.”
Tiểu Đào Tử: “… Ồ.”
Thì ra là không có.
Buổi sáng đã bảo là sẽ mua cơ mà!
Sao anh lại quên như thế chứ!
Mặc dù Tiểu Đào Tử có hơi hụt hẫng một xíu, hai má phồng lên, nhưng cũng không có giận dỗi gì. Chỉ đung đưa bím tóc nhỏ đi theo mọi người, đôi mắt ngập vẻ hiếu kỳ, mong chờ nhìn thấy anh mình sửa xe đạp.
Tuyết Lâm nén cười, không nói gì nữa.
Mặc dù mọi người đều gọi là “chú Kiến Nghĩa”, nhưng thật ra tuổi tác của anh cũng không nhỏ, lớn hơn Hứa Lão Tam đến bảy tám tuổi, lý ra, phải gọi là bác Kiến Nghĩa mới đúng. Nhưng vì vai vế của anh nhỏ, thời gian dài, mặc kệ là thân phận gì, cũng đều gọi là chú Kiến Nghĩa.
Nhà anh thuộc dạng khá giả trong thôn, anh làm thợ mộc, trước kia là nhân viên của xưởng đồ gia dụng ở công xã.
Nhưng năm ngoái vì muốn con trai dễ dàng tìm bạn gái, nên nhường công việc lại cho con trai lớn mười bảy tuổi. Dù đã không còn đi làm, nhưng vốn liếng nhiều năm vẫn còn đó. Anh vẫn có thể làm việc được, nên hiển nhiên cũng là số ít người nổi bật trong thôn.
Vợ Kiến Nghĩa thấy chồng mình trở về, bước nhanh ra đón: “Mọi người về muộn thế, đã ăn cơm chưa?”
Kiến Nghĩa cười cười: “Ăn rồi, em đi pha ít nước đường, cho bọn trẻ mỗi đứa một chén nhé.”
Vợ Kiến Nghĩa hơi khựng lại, vẻ mặt có một chút không vui, nhưng nhìn lướt qua Hứa Tuyết Lâm, thì không nói gì nữa, chỉ nói: “Được rồi, mọi người chờ nhé.”
Nhóm bạn nhỏ thật không ngờ, chú Kiến Nghĩa thế nhưng không có lừa mình.
Bọn cậu lại được uống nước đường, lập tức đều vui sướng vô cùng.
Ngày hôm nay, thật sự là vô cùng may mắn đó.
Vừa có kẹo, lại vừa có cả nước đường.
Hứa Tuyết Lâm đặt túi của mình qua một bên, trực tiếp đến chỗ tán cây râm mát bày đồ ra: “Chú, chú lấy dụng cụ ra đi.”
Chú Kiến Nghĩa: “Được, để chú đi lấy.”
Rất nhanh, đã thấy Tuyết Lâm cúi đầu mân mê.
Mặc dù thời này xe đạp là thứ quý giá, nhưng với Hứa Tuyết Lâm mà nói, thực ra cái này cũng không cần kỹ thuật cao siêu gì. Có hơi mất công một chút, nhưng cũng không phải là không sửa được. Cậu cúi đầu nghiêm túc sửa chữa, nhóm bạn nhỏ thì mỗi đứa bưng một chén nước đường, ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn vô cùng chăm chú.
Chú Kiến Nghĩa cũng ngồi xổm cùng nhóm bạn nhỏ, cũng nghiêm túc… học trộm.
Bất quá, mặc dù sửa xe và thợ mộc đều là việc cần tay nghề, nhưng anh cảm thấy, thứ này đúng thật là khác nghề như cách núi, nhìn Tuyết Lâm làm việc rất ra dáng, mà anh thì lại hoàn toàn không hiểu gì, vì sao phải làm như vậy, và vì sao lại làm như thế.
Quả thật, tay nghề cứ không phải một lần hai lần là có thể học được!
Nhưng càng như vậy, Hứa Kiến Nghĩa lại càng cảm thấy kinh hãi. Cảm khái sao con nhà mình lại không thông minh được như thế này? Và cũng kinh hãi với tốc độ học hỏi của Hứa Tuyết Lâm.
Người khác không biết, nhưng anh lại rất rõ ràng. Ban đầu Tuyết Lâm chưa từng tiếp xúc với xe đạp, nên càng không có khả năng biết sửa xe. Lần trước hai người đi công xã làm chuyện khác, Tuyết Lâm ngồi trước tiệm sửa xe một hồi, đã nói là không khó.
Hiện tại, trong nhà anh đang cần một chiếc xe đạp, nhưng thứ này vừa đắt lại còn cần phiếu, phải mất một số tiền lớn, còn chưa nói là phiếu xe đạp cũng chẳng dễ gì có được.
Với tâm tư lấy ngựa chết làm ngựa sống đi tìm Tuyết Lâm, không ngờ là, cậu nhóc lại có ý tưởng. Hai người cùng nhau ngồi chỗ tiệm sửa xe cả buổi, anh còn chưa nhìn ra cái gì, Tuyết Lâm đã đứng dậy phủi mông bảo đã hiểu hết rồi! Cậu nhóc này thông minh đến cỡ nào kia chứ!
Làm gì có con nhà ai, nhìn qua hai lần đã hiểu hết!
Đầu óc phải nhanh nhạy đến mức nào kia chứ!
Ánh mắt Hứa Kiến Nghĩa nhìn Tuyết Lâm, yêu thích tột cùng.
Hận sao thằng bé này lại không phải con nhà mình.
“Sao vậy?” Anh thấy Tuyết Lâm dừng động tác lại.
Tuyết Lâm: “Để con nghĩ một chút.”
Kiến Nghĩa: “Không vội không vội.”
Ngoài tiệm sửa xe, sửa một chiếc xe cũng phải mất cả tuần, còn đây chỉ mới ngồi một lúc.
Tiểu Đào Tử nhìn anh mình với ánh mắt sùng bái, nhưng cũng cảm nhận được một ánh mắt nồng cháy khác, quay sang, đã thấy chú Kiến Nghĩa đang nhìn anh mình chằm chằm, ánh mắt thèm khát, cô nhóc nói: “Bác ơi, con mắt của bác như muốn dính vào anh con luôn ấy.”
Hứa Kiến Nghĩa không nhịn được, đáp: “Hứa Lão Tam có tài đức gì kia chứ! Sao có thể sinh ra được đứa trẻ thông minh như Tiểu Lâm Tử vậy kìa.”
Tiểu Đào Tử phồng má: “Ba con cũng thông minh lắm đấy.”
Về khoản bênh vực người nhà, cô nhóc nhỏ luôn luôn xếp đầu tiên.
Chú Kiến Nghĩa ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Đúng thật, ba con cũng thông minh lắm.”
Nếu không thông minh, thì sao có thể luôn nhàn hạ được?
Nếu không thông minh, thì có thể ăn chùa uống ké mãi được sao?
Gian manh như thế, đương nhiên là thông minh rồi.
Anh nói: “Nếu Tiểu Lâm Tử là con nhà bác thì tốt biết mấy…”
Nhà anh có ba đứa con, đứa nào cũng là thằng ngốc, đã không thông minh thì thôi đi, lại còn không biết học hỏi, thật sự là sầu vô cùng sầu.
“Bọn nó mà thông mình chừng một phần mười của Tiểu Lâm Tử thôi, thì bác còn lo lắng cái gì nữa chứ!”
Tuyết Lâm chỉ tập trung nhìn chằm chằm chiếc xe đạp, nên không nghe thấy chú Kiến Nghĩa nói gì, mà cậu cũng không để ý. Nhưng Tiểu Đào Tử lại ngẩng mặt lên, quyết định không thích chú Kiến Nghĩa nữa. Chú Kiến Nghĩa muốn cướp anh của mình, đó là một ông chú xấu!
Xấu quá đi!
“Chú có con mà, không thể cướp anh của con được! Anh của con chỉ có thể là của nhà con thôi!” Tiểu Đào Tử rất nghiêm túc: “Nếu bác muốn cướp anh của con, con sẽ mách ba mẹ, không cho anh đến chơi với bác nữa đâu.”
Hứa Kiến Nghĩa nhìn dáng vẻ tức giận của cô nhóc, hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, anh đã cười ha ha lên.
Anh cảm thán: “Cô nhóc này, cũng tinh quái quá đấy.”
Tiểu Đào Tử: “???”
Hứa Kiến Nghĩa lại cảm thán: “Nhà mình sao lại không có con nhóc nũng nịu đáng yêu thế này kia chứ…”
Tiểu Đào Tử: “… … … … ???”
Chú Kiến Nghĩa, sao ai ông ấy cũng thèm hết vậy?
Càfé: Về xưng hô với nhân vật Kiến Nghĩa, như tác giả đã có giải thích trong truyện, nên mọi người cũng đừng thắc mắc là sao cùng một nhân vật, gọi Kiến Nghĩa lúc thì chú lúc thì bác, mình theo tác giả, viết sao edit ra vậy, không sửa gì hết nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.