Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
Chương 2:
Ý Tưởng Bất Đáo
18/06/2024
Cô nhớ, lúc đó giọng nói đó nói rằng khi Tiểu Hi có thể nói chuyện trôi chảy thì sẽ phải về bế quan độ kiếp gì đó rồi không xuất hiện nữa.
Không chỉ vậy, từ sau khi cô không nghe thấy giọng nói đó nữa thì Tiểu Hi càng nói càng không trôi chảy, cuối cùng bị bác sĩ kết luận là thiểu năng trí tuệ nhẹ.
Bây giờ cô lại có thể nghe thấy giọng nói này rồi, có phải Tiểu Hi lại có cơ hội hồi phục không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Uyển Lâm vừa vui mừng, vừa lo lắng mừng hụt. Cố gắng nhớ lại hành động và sở thích của Tiểu Hi trong mười tám năm qua, cuối cùng nghĩ đến một chuyện, Lý Uyển Lâm định thử một chút.
"Tiểu Hi, đói không? Mẹ chuẩn bị cho con món cà rốt con thích nhất, bây giờ muốn thử không?"
Khóe miệng Diệp Hướng Hi giật giật, nếu không phải bây giờ toàn thân vô lực thì cô đã muốn chạy ngay về tu chân giới rồi.
Nghĩ đến việc mình còn chưa hiểu rõ mình bị thiên kiếp đánh đến nơi nào, để không bị người khác phát hiện, cô chỉ có thể khó khăn cười giả lả gật đầu.
[Hu hu hu, nghĩ đến chuyện tôi đã tích cốc nhiều năm không cần ăn uống gì rồi, ai ngờ biến thành người phàm bữa đầu tiên ăn lại là món ăn tôi ghét nhất trong đời, trời ơi đất hỡi!!! Trời ơi, ông mau giáng một tia sét xuống, đánh chết tôi đi cho rồi...]
Lý Uyển Lâm quay lưng đi, khóe miệng không nhịn được cong lên, không muốn biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng đè khóe miệng xuống. Xem ra, bất kể con gái bà có thay đổi thế nào thì sự ghét bỏ cà rốt đã ngấm vào xương tủy lại khiến Lý Uyển Lâm yên tâm.
Không thể xác định được có phải giọng nói trước đây đã trở lại hay có cô hồn dã quỷ nào đó chiếm lấy cơ thể con gái mình nhưng bất kể là ai thì khẩu vị của họ dường như vẫn không thay đổi.
Có thể nghe được tiếng lòng của con gái có hơi không quen nhưng bà rất vui.
Trong nhà có nhiều con như vậy, chỉ có Tiểu Hi là khiến họ không yên tâm nhất. Bây giờ thì tốt rồi, bất kể Tiểu Hi ở đâu thì ít nhất là cảm giác mà "Tiểu Hi." vừa thể hiện ra, hẳn là một người bình thường.
"Tiểu Hi, xin lỗi nhé, hôm nay hình như dì Dung quên chuẩn bị cà rốt rồi, mẹ gọi điện về bảo dì Dung chuẩn bị cho con nhé?"
"Mẹ, mẹ, không cần đâu. Bảo dì Dung chuẩn bị thêm chút thịt được không?"
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt "Tiểu Hi", Lý Uyển Lâm nhịn cười, giả vờ không hiểu gật đầu, cúi đầu múc cháo.
Không chỉ vậy, từ sau khi cô không nghe thấy giọng nói đó nữa thì Tiểu Hi càng nói càng không trôi chảy, cuối cùng bị bác sĩ kết luận là thiểu năng trí tuệ nhẹ.
Bây giờ cô lại có thể nghe thấy giọng nói này rồi, có phải Tiểu Hi lại có cơ hội hồi phục không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Uyển Lâm vừa vui mừng, vừa lo lắng mừng hụt. Cố gắng nhớ lại hành động và sở thích của Tiểu Hi trong mười tám năm qua, cuối cùng nghĩ đến một chuyện, Lý Uyển Lâm định thử một chút.
"Tiểu Hi, đói không? Mẹ chuẩn bị cho con món cà rốt con thích nhất, bây giờ muốn thử không?"
Khóe miệng Diệp Hướng Hi giật giật, nếu không phải bây giờ toàn thân vô lực thì cô đã muốn chạy ngay về tu chân giới rồi.
Nghĩ đến việc mình còn chưa hiểu rõ mình bị thiên kiếp đánh đến nơi nào, để không bị người khác phát hiện, cô chỉ có thể khó khăn cười giả lả gật đầu.
[Hu hu hu, nghĩ đến chuyện tôi đã tích cốc nhiều năm không cần ăn uống gì rồi, ai ngờ biến thành người phàm bữa đầu tiên ăn lại là món ăn tôi ghét nhất trong đời, trời ơi đất hỡi!!! Trời ơi, ông mau giáng một tia sét xuống, đánh chết tôi đi cho rồi...]
Lý Uyển Lâm quay lưng đi, khóe miệng không nhịn được cong lên, không muốn biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng đè khóe miệng xuống. Xem ra, bất kể con gái bà có thay đổi thế nào thì sự ghét bỏ cà rốt đã ngấm vào xương tủy lại khiến Lý Uyển Lâm yên tâm.
Không thể xác định được có phải giọng nói trước đây đã trở lại hay có cô hồn dã quỷ nào đó chiếm lấy cơ thể con gái mình nhưng bất kể là ai thì khẩu vị của họ dường như vẫn không thay đổi.
Có thể nghe được tiếng lòng của con gái có hơi không quen nhưng bà rất vui.
Trong nhà có nhiều con như vậy, chỉ có Tiểu Hi là khiến họ không yên tâm nhất. Bây giờ thì tốt rồi, bất kể Tiểu Hi ở đâu thì ít nhất là cảm giác mà "Tiểu Hi." vừa thể hiện ra, hẳn là một người bình thường.
"Tiểu Hi, xin lỗi nhé, hôm nay hình như dì Dung quên chuẩn bị cà rốt rồi, mẹ gọi điện về bảo dì Dung chuẩn bị cho con nhé?"
"Mẹ, mẹ, không cần đâu. Bảo dì Dung chuẩn bị thêm chút thịt được không?"
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt "Tiểu Hi", Lý Uyển Lâm nhịn cười, giả vờ không hiểu gật đầu, cúi đầu múc cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.