Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 98
Xin thề là không ngược!!!
17/12/2022
Tần Hà Vũ nhìn băng gạc càng lúc càng ướt, tiếng nức nở cũng càng lúc càng lớn mà hoảng dần.
"Anh không có không cần em. Đừng, đừng khóc."
Chu Sinh nghe thấy lại càng khóc to hơn. Cứ như có bao nhiêu uỷ khuất đều trút cả ra trong một tối vậy.
Này là lần thứ hai kể từ sau khi Quả Qủa, Tần Hà Vũ thấy Chu Sinh khóc như vậy, Chu Sinh cũng là lần đầu tiên biết bản thân hoá ra không chỉ khóc khi mất đi quả của mình.
Nức nở một hồi, Chu Sinh mệt lả, tay vẫn nắm chặt góc tay áo của Tần Hà Vũ. Hình như là rất mệt, liền không níu được nữa, chuyển sang cầm lấy, cả người liền đổ về hướng bản thân đang nắm, muốn tìm Tần Hà Vũ.
Làm một cái cây cô độc nhiều năm, chỉ biết tranh đoạt lạnh lẽo chốn hoang dã. Sau này xuyên vào thân thể con người cũng chẳng hưởng được tình cảm gia đình, tình cảm của Tần Hà Vũ dành cho Chu Sinh, cậu vẫn luôn không để ý, dường như coi nhẹ. Cho đến hôm nay Sầm Thuỷ nói cậu nghe về sự tồn tại của thứ tình cảm này.
Thứ đang thuộc về bản thân lại đột nhiên thay đổi, mờ nhạt tưởng chừng như sắp biến mất khiến cậu hoảng sợ. Khi đã hưởng được sự ấm áp, có ai lại muốn quay lại cuộc sống cô độc lạnh lẽo chứ?
"Tần Hà Vũ, Tần Hà Vũ, Tần Hà Vũ."
Chu Sinh vẫn liên tục gọi, toàn thân đều leo lên người Tần Hà Vũ, tham lam mà ôm cổ anh nỉ non khóc lóc. Mà Tần Hà Vũ cũng chỉ có thể ôm lấy người, phòng Chu Sinh bất cẩn lại tự mình ngã.
"Tôi xin lỗi." Chu Sinh nấc lên. "Từ nay không vậy nữa, sẽ không... không tự mình làm mình bị thương. Vậy nên đừng không cần tôi. Đừng..."
Tần Hà Vũ nhẹ trút tiếng thở dài, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ trên lưng người trong lòng dỗ dành. Tuy vậy lại chẳng nói gì.
Chu Sinh không nghe được đáp án, tiếng nức nở chững lại, sau đó oà lên.
"Sao anh không trả lời? Anh muốn bỏ tôi đi á? Mẹ bảo anh thương tôi mà, anh hết thương rồi phải không? Nên mới không trả lời?"
Lần này Tần Hà Vũ suýt nữa thì bị chọc cười, anh nhìn thanh niên trong lòng khóc đến mặt mũi đều lem luốc. Cuối cùng không trêu người nữa.
"Lần tới có dám làm mình bị thương nữa không?" Anh hô lên.
"Không dám nữa mà." Chu Sinh thút thít.
"Còn dám không nghe lời của tôi không?"
"Không dám nữa."
"Hôn một cái." Tần Hà Vũ bá đạo nói.
"...Tôi không thấy đường." Chu Sinh vừa nói, vừa đưa tay lần mò tìm môi Tần Hà Vũ.
Tần Hà Vũ phì cười một cái, chủ động tiến lên hôn vào môi Chu Sinh. Nhưng hình như chưa đủ bõ cơn giận.
"Gọi chồng ơi."
"Chồng ơi." Chu Sinh ngây ngô lặp lại.
"Nói lại lần nữa."
"Chồng ơi."
"Ơi."
Đáp xong, Tần Hà Vũ chợt cảm thấy mình ấu trĩ. Anh đỏ mặt đặt người xuống đệm, muốn đi tìm đồ thay băng gạc cho Chu Sinh lại bị cậu níu lại.
"Anh đi đâu? Không được đi." Thanh niên hoảng loạn hét lên.
"Đi tìm băng gạc thay cho em. Cũng không thể để cái này đi ngủ được."
Mấy ngày tĩnh dưỡng, mắt của Chu Sinh đã đỡ hơn nhiều. Chỉ là lòng trắng vẫn còn tơ máu cùng cảm giác cay xót. Phần bọng mắt thì sưng lên đỏ hồng. Đoán chừng còn tĩnh dưỡng nhiều.
Tần Hà Vũ thay xong băng, cất đồ đi quay lại thấy Chu Sinh nhìn mình chằm chằm. Dù sao đi ngủ cũng không cần đeo băng, tình trạng mắt đã đỡ hơn, thử một tối không đeo cũng không sao.
"Muốn nhìn cho lòi con mắt hay gì?" Tần Hà Vũ xỉa một cái vào đầu thanh niên. "Đi ngủ."
Bọn họ nằm xuống giường như mọi khi, Chu Sinh xích người qua nhanh chóng, như con gấu Koala bám trên người Tần Hà Vũ. Cậu khụt khịt mũi mấy cái, sau đó mới đều đều thở.
Chu Sinh ngủ rồi, Tần Hà Vũ mới cử động một chút, muốn thoát khỏi cái ôm "thắm thiết" này, nhưng có lẽ đánh động. Chu Sinh bừng tỉnh, nức nở như sắp khóc, được vỗ vỗ lưng dỗ dành lại thiu thiu ngủ.
Này có chỗ nào giống vợ chồng tình cảm? Giống như bà bầu dỗ con có được không?
******************
Vấn đề tình cảm đã được giải quyết xong, Hoắc Thâm cũng có thể mang người đi làm việc. Tuy vậy bên cạnh có nhiều thêm một bảo tiêu nhận nhiệm vụ kiểm tra đường đi, tránh người va phải Chu Sinh.
Dù sao Chu Sinh cũng chưa thể nhìn trong thời gian dài, cần có người chăm sóc. Trương Nhật biểu thị, cứ để em lo.
Tạo hình thanh niên trẻ trung nhưng lại đeo băng quấn quanh đầu phần mắt khiến những fan chụp được hình đều gào thét không thôi trên diễn đàn mạng. Thanh niên an tĩnh đứng một chỗ, tạo hình cổ trang y phục trắng xen hoạ tiết vàng lạ mắt. Có người còn vui vẻ gọi Chu Sinh là đạo sĩ.
Việc đôi mắt được che đi khiến biểu cảm của Chu Sinh chuyển từ vô cảm sang lạnh lùng, thanh cao khó tả. Mỗi lần có người gọi sẽ hoang mang mà quay quay tìm xem nguồn âm thanh từ đâu. Có chút ngốc manh khiến fan mẹ và fan chị gái gào thét đòi donate không thôi.
Nhìn lượng tương tác tăng lên, Hoắc Thâm vui vẻ nghĩ tới lương thưởng cuối tháng của mình, lại chuẩn bị thêm mấy chương trình cho Chu Sinh sau khi quay xong các phân đoạn của phản diện trong phim.
Đúng lúc này, bên phía tổ quay náo loạn cả lên.
"A!!! Rơi rồi!"
"Tố Lượng bị thương rồi, mang hộp cứu thương tới đây!"
"Gọi xe cứu thương, gọi xe!"
"Anh không có không cần em. Đừng, đừng khóc."
Chu Sinh nghe thấy lại càng khóc to hơn. Cứ như có bao nhiêu uỷ khuất đều trút cả ra trong một tối vậy.
Này là lần thứ hai kể từ sau khi Quả Qủa, Tần Hà Vũ thấy Chu Sinh khóc như vậy, Chu Sinh cũng là lần đầu tiên biết bản thân hoá ra không chỉ khóc khi mất đi quả của mình.
Nức nở một hồi, Chu Sinh mệt lả, tay vẫn nắm chặt góc tay áo của Tần Hà Vũ. Hình như là rất mệt, liền không níu được nữa, chuyển sang cầm lấy, cả người liền đổ về hướng bản thân đang nắm, muốn tìm Tần Hà Vũ.
Làm một cái cây cô độc nhiều năm, chỉ biết tranh đoạt lạnh lẽo chốn hoang dã. Sau này xuyên vào thân thể con người cũng chẳng hưởng được tình cảm gia đình, tình cảm của Tần Hà Vũ dành cho Chu Sinh, cậu vẫn luôn không để ý, dường như coi nhẹ. Cho đến hôm nay Sầm Thuỷ nói cậu nghe về sự tồn tại của thứ tình cảm này.
Thứ đang thuộc về bản thân lại đột nhiên thay đổi, mờ nhạt tưởng chừng như sắp biến mất khiến cậu hoảng sợ. Khi đã hưởng được sự ấm áp, có ai lại muốn quay lại cuộc sống cô độc lạnh lẽo chứ?
"Tần Hà Vũ, Tần Hà Vũ, Tần Hà Vũ."
Chu Sinh vẫn liên tục gọi, toàn thân đều leo lên người Tần Hà Vũ, tham lam mà ôm cổ anh nỉ non khóc lóc. Mà Tần Hà Vũ cũng chỉ có thể ôm lấy người, phòng Chu Sinh bất cẩn lại tự mình ngã.
"Tôi xin lỗi." Chu Sinh nấc lên. "Từ nay không vậy nữa, sẽ không... không tự mình làm mình bị thương. Vậy nên đừng không cần tôi. Đừng..."
Tần Hà Vũ nhẹ trút tiếng thở dài, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ trên lưng người trong lòng dỗ dành. Tuy vậy lại chẳng nói gì.
Chu Sinh không nghe được đáp án, tiếng nức nở chững lại, sau đó oà lên.
"Sao anh không trả lời? Anh muốn bỏ tôi đi á? Mẹ bảo anh thương tôi mà, anh hết thương rồi phải không? Nên mới không trả lời?"
Lần này Tần Hà Vũ suýt nữa thì bị chọc cười, anh nhìn thanh niên trong lòng khóc đến mặt mũi đều lem luốc. Cuối cùng không trêu người nữa.
"Lần tới có dám làm mình bị thương nữa không?" Anh hô lên.
"Không dám nữa mà." Chu Sinh thút thít.
"Còn dám không nghe lời của tôi không?"
"Không dám nữa."
"Hôn một cái." Tần Hà Vũ bá đạo nói.
"...Tôi không thấy đường." Chu Sinh vừa nói, vừa đưa tay lần mò tìm môi Tần Hà Vũ.
Tần Hà Vũ phì cười một cái, chủ động tiến lên hôn vào môi Chu Sinh. Nhưng hình như chưa đủ bõ cơn giận.
"Gọi chồng ơi."
"Chồng ơi." Chu Sinh ngây ngô lặp lại.
"Nói lại lần nữa."
"Chồng ơi."
"Ơi."
Đáp xong, Tần Hà Vũ chợt cảm thấy mình ấu trĩ. Anh đỏ mặt đặt người xuống đệm, muốn đi tìm đồ thay băng gạc cho Chu Sinh lại bị cậu níu lại.
"Anh đi đâu? Không được đi." Thanh niên hoảng loạn hét lên.
"Đi tìm băng gạc thay cho em. Cũng không thể để cái này đi ngủ được."
Mấy ngày tĩnh dưỡng, mắt của Chu Sinh đã đỡ hơn nhiều. Chỉ là lòng trắng vẫn còn tơ máu cùng cảm giác cay xót. Phần bọng mắt thì sưng lên đỏ hồng. Đoán chừng còn tĩnh dưỡng nhiều.
Tần Hà Vũ thay xong băng, cất đồ đi quay lại thấy Chu Sinh nhìn mình chằm chằm. Dù sao đi ngủ cũng không cần đeo băng, tình trạng mắt đã đỡ hơn, thử một tối không đeo cũng không sao.
"Muốn nhìn cho lòi con mắt hay gì?" Tần Hà Vũ xỉa một cái vào đầu thanh niên. "Đi ngủ."
Bọn họ nằm xuống giường như mọi khi, Chu Sinh xích người qua nhanh chóng, như con gấu Koala bám trên người Tần Hà Vũ. Cậu khụt khịt mũi mấy cái, sau đó mới đều đều thở.
Chu Sinh ngủ rồi, Tần Hà Vũ mới cử động một chút, muốn thoát khỏi cái ôm "thắm thiết" này, nhưng có lẽ đánh động. Chu Sinh bừng tỉnh, nức nở như sắp khóc, được vỗ vỗ lưng dỗ dành lại thiu thiu ngủ.
Này có chỗ nào giống vợ chồng tình cảm? Giống như bà bầu dỗ con có được không?
******************
Vấn đề tình cảm đã được giải quyết xong, Hoắc Thâm cũng có thể mang người đi làm việc. Tuy vậy bên cạnh có nhiều thêm một bảo tiêu nhận nhiệm vụ kiểm tra đường đi, tránh người va phải Chu Sinh.
Dù sao Chu Sinh cũng chưa thể nhìn trong thời gian dài, cần có người chăm sóc. Trương Nhật biểu thị, cứ để em lo.
Tạo hình thanh niên trẻ trung nhưng lại đeo băng quấn quanh đầu phần mắt khiến những fan chụp được hình đều gào thét không thôi trên diễn đàn mạng. Thanh niên an tĩnh đứng một chỗ, tạo hình cổ trang y phục trắng xen hoạ tiết vàng lạ mắt. Có người còn vui vẻ gọi Chu Sinh là đạo sĩ.
Việc đôi mắt được che đi khiến biểu cảm của Chu Sinh chuyển từ vô cảm sang lạnh lùng, thanh cao khó tả. Mỗi lần có người gọi sẽ hoang mang mà quay quay tìm xem nguồn âm thanh từ đâu. Có chút ngốc manh khiến fan mẹ và fan chị gái gào thét đòi donate không thôi.
Nhìn lượng tương tác tăng lên, Hoắc Thâm vui vẻ nghĩ tới lương thưởng cuối tháng của mình, lại chuẩn bị thêm mấy chương trình cho Chu Sinh sau khi quay xong các phân đoạn của phản diện trong phim.
Đúng lúc này, bên phía tổ quay náo loạn cả lên.
"A!!! Rơi rồi!"
"Tố Lượng bị thương rồi, mang hộp cứu thương tới đây!"
"Gọi xe cứu thương, gọi xe!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.