Chương 31: Cũng bởi là vì ghen tị.
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
18/09/2023
Câu hỏi của Lăng Vũ Trạch khiến Tống Tử Hân lập tức hóa đá, đồng thời cùng khiến Lâm Tuyết kinh ngạc.
Mấy ngày vừa qua, Lăng Vũ Trạch tâm tình với cô rất nhiều việc, nhưng anh lại không nói việc Tống Tử Hân lái xe là muốn đâm vào cô.
"Vì tôi thích Tiểu Tuyết nên cô ghen tị."
Lăng Vũ Trạch ngay lập tức vạch trần động cơ đằng sau trái tim độc ác của Tống Tử Hân.
Ghen tỵ!
Cũng bởi là vì ghen tị.
Cô ta thật sự ghen tị.
Chín năm trước, ngày đầu tiên Tống Tử Hân quay về nước tiến vào trường học ngày đầu tiên, cô đã bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp trai và tỏa nắng của Lăng Vũ Trạch.
Tất nhiên, cô đã nhanh chóng hành động muốn quyến rũ Lăng Vũ Trạch, thế nhưng cô phát hiện Lăng Vũ Trạch yêu Lâm Tuyết.
Mà tình yêu của Lăng Vũ Trạch dành cho Lâm Tuyết rất âm thầm. Anh không làm phiền cô quá nhiều, chỉ lặng lẽ dõi theo cô, loại tình yêu này khiến Tống Tử Hân ghen tị quá mức.
Ngày hôm đó, tại một ngã tư đường, Tống Tử Hân đang lái xe thì nhìn thấy Lâm Tuyết. Khi đó vì quá ghen ghét mà cô ta đã nghĩ rằng chỉ cần đâm vào Lâm Tuyết khiến cô ta gãy tay gãy chân hoặc biến dạng thì Lăng Vũ trạch sẽ không thích cô ta nữa nên Tống Tử Hân đã lao xe về phía Lâm Tuyết.
Đó cũng là nguyên nhân gây ra tai nạn.
Xe của cha mẹ Lăng Vũ Trạch vô tình đi ngang qua, thấy xe của Tống Tử Hân lao tới liền bẻ lái đâm vào mẹ con Lâm Tuyết trước khi lật úp nổ tung. Mẹ Lâm Tuyết qua đời tại chỗ, cô thì bất tỉnh, cho đến khi cô tỉnh lại cũng không biết rằng mẹ cô đã chết, mọi chuyện sau đó đều do ba cô dàn xếp.
Cha của Lâm Tuyết lại mà người đàn ông vô lương tâm, chỉ cần đưa ông ta tiền thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Cuối cùng người vô tội bị giết và bị thương còn bị đổ hết mọi tội lỗi, trong khi thủ phạm không hề hấn gì mà còn được tự do.
Nhưng cuối cùng, sự thật dù có giấu giếm đến cỡ nào cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Chỉ là Lăng Vũ Trạch tìm ra sự thật này là đến muộn thật nhiều năm. Sau khi biết được chân tướng sự thật, vì tình hình chung, anh không thể vạch trần ngay lập tức mà phải tiếp tục nhẫn nhịn nỗi đau đợi đến thời cơ thích hợp.
"Tống Tử Hân, cô nghe cho rõ, từ đầu tới cuối tôi chưa từng thích cô, cô cho rằng mấy năm qua dựa vào cái gì mà mà cô có thể đi bên cạnh tôi?"
Giọng nói của Lăng Vũ Trạch xuyên qua tai của Tống Tử Hân như một cơn ác mộng,
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Trước kia cô luôn cho rằng thái độ thờ ơ của Lăng Vũ Trạch đối với cô chính vì tính cách lạnh lùng của anh, nhưng bây giờ cô mới rõ ràng anh như vậy chính bởi vì anh chưa từng thích cô.
Từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có Lâm Tuyết.
Dù là anh ấy cho rằng Lâm Tuyết hại chết cha mẹ anh, anh vẫn không buông bỏ được tình yêu đó, mà vừa yêu vừa hận.
Lâm Tuyết!
Hóa ra cô vẫn thua trước Lâm Tuyết.
"Nếu người anh yêu luôn là Lâm Tuyết, sao còn giả vờ đối tốt với tôi như vậy? Tại sao chứ?"
Hai mắt Tống Tử Hân ửng đỏ tràn ngập sự không cam lòng, bất mãn và ghen tị, gương mặt trở nên méo mó vì tức giận.
"Cô sẽ sớm biết tại sao thôi."
Lăng Vũ Trạch nhìn cô, đôi môi mỏng hé ra, ý tứ khó hiểu trong đôi mắt thâm sau khiến Tống Tử Hân rùng mình.
Tống Tử Hân còn chưa kịp nghĩ ra thì cảnh sát đã đến, cảnh sát muốn bắt Tống Tử Hân để điẻu tra về vụ tai nạn chín năm trước, nhưng thực tế đã có bằng chứng và họ muốn bắt cô ta về chịu trách nhiêm.
"Tại sao lại bắt tôi?" - Tống Tử Hân ra sức dãy dụa.
"Các người có biết ba tôi là ai không? Các người dựa vào các gì mà bắt tôi."
Tống Tử Hân cứ gào thét suốt dọc đường, gần như toàn bộ nhân viên của Lăng thị đều nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta. Điều cô ta không ngờ chính là phóng viên đã có mặt bên ngoài Lăng thị, máy ảnh đã ghi lại khoảnh khắc đáng xấu hổ của Tống Tử Hân.
Cái gì gọi là ảnh hậu Hoa Vương, chẳng những là dùng quy tắc ngầm để tại vị mà còn có lịch sử đen tối khi lái xe không bằng lái và đâm chết ba người vô tội.
Cái tên Tống Tử Hân lập tức trở nên thành tâm điểm, trở thành đối tượng bị người người mắng chửi.
Đừng nói đến sự nghiệp tiêu tan, có thể sẽ phải ngồi tù.
Tống Tử Hân bị bắt đến trại giam, nhìn thấy cha của cô ta cũng đang bị bắt giam. Lúc này mới biết sở dĩ trước kia Lăng Vũ Trạch làm như yêu thương cô là vì cái gì?
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều chính là yêu Lâm Tuyết, con cô, cùng lắm chỉ là một quân cờ trong tay cô ta.
Lúc này Tống Tử Hân mới nghĩ đến, Lăng Vũ Trạch thường vô tình nhắc đến chuyện của ba cô đều là có mục đích. Mọi chuyện đều là do hắn hợp tác với cảnh sát, thu thập chứng cứ phạm tội của ba cô và băng đảng xã hội đen của ông. Khui ra được một thế lực ngầm bên trong, triệt phá một đường dây tội phạm liên quan đến giết người và buôn lậu.
Hóa ra từ đầu đến cuối tình yêu của cô ta giống như một trò hề.
Tự bản thân nhận định người đàn ông kia là yêu cô nhất, cũng nghĩ rằng người đàn ông đó đi khắp nơi bảo vệ cô và gây khó dễ cho Lâm Tuyết là vì yêu cô. Nhưng không, người anh ta đang muốn bảo vệ là Lâm Tuyết, là sợ cô làm hại Lâm Tuyết, ngay từ đầu đến cuối anh ta đều hướng về Lâm Tuyết, chưa bao giờ buông bỏ cái tình yêu đó.
Tống Tử Hân nắm chặt hai bật cười:"Haha.."
Nhưng trong mắt lại lóe ra một tia hung tàn.
Làm sao cô có thể cam lòng chịu thua như vậy.
Có chết Tống Tử Hân cô cũng không cam lòng.
Mấy ngày vừa qua, Lăng Vũ Trạch tâm tình với cô rất nhiều việc, nhưng anh lại không nói việc Tống Tử Hân lái xe là muốn đâm vào cô.
"Vì tôi thích Tiểu Tuyết nên cô ghen tị."
Lăng Vũ Trạch ngay lập tức vạch trần động cơ đằng sau trái tim độc ác của Tống Tử Hân.
Ghen tỵ!
Cũng bởi là vì ghen tị.
Cô ta thật sự ghen tị.
Chín năm trước, ngày đầu tiên Tống Tử Hân quay về nước tiến vào trường học ngày đầu tiên, cô đã bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp trai và tỏa nắng của Lăng Vũ Trạch.
Tất nhiên, cô đã nhanh chóng hành động muốn quyến rũ Lăng Vũ Trạch, thế nhưng cô phát hiện Lăng Vũ Trạch yêu Lâm Tuyết.
Mà tình yêu của Lăng Vũ Trạch dành cho Lâm Tuyết rất âm thầm. Anh không làm phiền cô quá nhiều, chỉ lặng lẽ dõi theo cô, loại tình yêu này khiến Tống Tử Hân ghen tị quá mức.
Ngày hôm đó, tại một ngã tư đường, Tống Tử Hân đang lái xe thì nhìn thấy Lâm Tuyết. Khi đó vì quá ghen ghét mà cô ta đã nghĩ rằng chỉ cần đâm vào Lâm Tuyết khiến cô ta gãy tay gãy chân hoặc biến dạng thì Lăng Vũ trạch sẽ không thích cô ta nữa nên Tống Tử Hân đã lao xe về phía Lâm Tuyết.
Đó cũng là nguyên nhân gây ra tai nạn.
Xe của cha mẹ Lăng Vũ Trạch vô tình đi ngang qua, thấy xe của Tống Tử Hân lao tới liền bẻ lái đâm vào mẹ con Lâm Tuyết trước khi lật úp nổ tung. Mẹ Lâm Tuyết qua đời tại chỗ, cô thì bất tỉnh, cho đến khi cô tỉnh lại cũng không biết rằng mẹ cô đã chết, mọi chuyện sau đó đều do ba cô dàn xếp.
Cha của Lâm Tuyết lại mà người đàn ông vô lương tâm, chỉ cần đưa ông ta tiền thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Cuối cùng người vô tội bị giết và bị thương còn bị đổ hết mọi tội lỗi, trong khi thủ phạm không hề hấn gì mà còn được tự do.
Nhưng cuối cùng, sự thật dù có giấu giếm đến cỡ nào cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Chỉ là Lăng Vũ Trạch tìm ra sự thật này là đến muộn thật nhiều năm. Sau khi biết được chân tướng sự thật, vì tình hình chung, anh không thể vạch trần ngay lập tức mà phải tiếp tục nhẫn nhịn nỗi đau đợi đến thời cơ thích hợp.
"Tống Tử Hân, cô nghe cho rõ, từ đầu tới cuối tôi chưa từng thích cô, cô cho rằng mấy năm qua dựa vào cái gì mà mà cô có thể đi bên cạnh tôi?"
Giọng nói của Lăng Vũ Trạch xuyên qua tai của Tống Tử Hân như một cơn ác mộng,
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Trước kia cô luôn cho rằng thái độ thờ ơ của Lăng Vũ Trạch đối với cô chính vì tính cách lạnh lùng của anh, nhưng bây giờ cô mới rõ ràng anh như vậy chính bởi vì anh chưa từng thích cô.
Từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có Lâm Tuyết.
Dù là anh ấy cho rằng Lâm Tuyết hại chết cha mẹ anh, anh vẫn không buông bỏ được tình yêu đó, mà vừa yêu vừa hận.
Lâm Tuyết!
Hóa ra cô vẫn thua trước Lâm Tuyết.
"Nếu người anh yêu luôn là Lâm Tuyết, sao còn giả vờ đối tốt với tôi như vậy? Tại sao chứ?"
Hai mắt Tống Tử Hân ửng đỏ tràn ngập sự không cam lòng, bất mãn và ghen tị, gương mặt trở nên méo mó vì tức giận.
"Cô sẽ sớm biết tại sao thôi."
Lăng Vũ Trạch nhìn cô, đôi môi mỏng hé ra, ý tứ khó hiểu trong đôi mắt thâm sau khiến Tống Tử Hân rùng mình.
Tống Tử Hân còn chưa kịp nghĩ ra thì cảnh sát đã đến, cảnh sát muốn bắt Tống Tử Hân để điẻu tra về vụ tai nạn chín năm trước, nhưng thực tế đã có bằng chứng và họ muốn bắt cô ta về chịu trách nhiêm.
"Tại sao lại bắt tôi?" - Tống Tử Hân ra sức dãy dụa.
"Các người có biết ba tôi là ai không? Các người dựa vào các gì mà bắt tôi."
Tống Tử Hân cứ gào thét suốt dọc đường, gần như toàn bộ nhân viên của Lăng thị đều nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta. Điều cô ta không ngờ chính là phóng viên đã có mặt bên ngoài Lăng thị, máy ảnh đã ghi lại khoảnh khắc đáng xấu hổ của Tống Tử Hân.
Cái gì gọi là ảnh hậu Hoa Vương, chẳng những là dùng quy tắc ngầm để tại vị mà còn có lịch sử đen tối khi lái xe không bằng lái và đâm chết ba người vô tội.
Cái tên Tống Tử Hân lập tức trở nên thành tâm điểm, trở thành đối tượng bị người người mắng chửi.
Đừng nói đến sự nghiệp tiêu tan, có thể sẽ phải ngồi tù.
Tống Tử Hân bị bắt đến trại giam, nhìn thấy cha của cô ta cũng đang bị bắt giam. Lúc này mới biết sở dĩ trước kia Lăng Vũ Trạch làm như yêu thương cô là vì cái gì?
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều chính là yêu Lâm Tuyết, con cô, cùng lắm chỉ là một quân cờ trong tay cô ta.
Lúc này Tống Tử Hân mới nghĩ đến, Lăng Vũ Trạch thường vô tình nhắc đến chuyện của ba cô đều là có mục đích. Mọi chuyện đều là do hắn hợp tác với cảnh sát, thu thập chứng cứ phạm tội của ba cô và băng đảng xã hội đen của ông. Khui ra được một thế lực ngầm bên trong, triệt phá một đường dây tội phạm liên quan đến giết người và buôn lậu.
Hóa ra từ đầu đến cuối tình yêu của cô ta giống như một trò hề.
Tự bản thân nhận định người đàn ông kia là yêu cô nhất, cũng nghĩ rằng người đàn ông đó đi khắp nơi bảo vệ cô và gây khó dễ cho Lâm Tuyết là vì yêu cô. Nhưng không, người anh ta đang muốn bảo vệ là Lâm Tuyết, là sợ cô làm hại Lâm Tuyết, ngay từ đầu đến cuối anh ta đều hướng về Lâm Tuyết, chưa bao giờ buông bỏ cái tình yêu đó.
Tống Tử Hân nắm chặt hai bật cười:"Haha.."
Nhưng trong mắt lại lóe ra một tia hung tàn.
Làm sao cô có thể cam lòng chịu thua như vậy.
Có chết Tống Tử Hân cô cũng không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.