Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 109: Có Tật Giật Mình
Cherrie
13/12/2020
Lạc Ninh Hinh cảm thấy mệt mỏi, cô đi vào nhà vệ sinh, thì bất ngờ gặp Lâm
Như Tuyết từ trong đi ra. Cô ta mãi cúi đầu nhìn dưới sàn, nên không hề
để ý Lạc Ninh Hinh đang đứng trước mặt. Nhưng Lạc Ninh Hinh thì nhận ra
cô ta.
" Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Cô lên tiếng trước.
Lâm Như Tuyết lập tức tái xanh mặt mày, cô ta có thể nhận ra giọng nói của Lạc Ninh Hinh. Lâm Như Tuyết cẩn thận ngước nhìn lên, trông thấy chính xác gương mặt của Lạc Ninh Hinh, chân cô ta bắt đầu bủn rủn.
" Lạc Ninh Hinh!"
" Cô..cô là người sao? Không phải là,...không thể nào!" Lâm Như Tuyết lắp bắp nói, có thể thấy cô ta đang run lên từng cơn. Đúng là có tật thì giật mình.
" Tôi tất nhiên là người rồi, cô bị sao vậy, cơ thể không khỏe sao?" Lạc Ninh Hinh nhìn cô ta sợ hãi, liền nắm tay cô ta hỏi.
Lâm Như Tuyết trợn tròn mắt, cô ta hất tay của Lạc Ninh Hinh ra.
" Tôi không sao! Bây giờ tôi đang có chuyện gấp, tôi xin phép đi trước!" Lâm Như Tuyết không muốn ở đây lâu, cô ta nói xong, liền vén váy lên đi vội ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh cảm thấy cô ta rất kỳ lạ, nhừng cô cũng không để tâm nhiều.
Lâm Như Tuyết đi khỏi nhà vệ sinh, cô ta như người mất hồn vậy, ai gọi cũng không nghe thấy. Đến Lâm Văn Thành cũng thấy lạ, ông ta lấy một ly nước, đi đến đưa cho cô ta.
" Như Tuyết, con làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao? Lúc nãy còn rất bình thường, sao bây giờ mặt mày tái xanh lên hết rồi?" Ông ta lo lắng hỏi.
" Con không sao đâu ba, chắc tại lúc nãy uống lên nhiều rượu, nên bây giờ hơi chóng mặt." Lâm Như Tuyết nghe tiếng của ông ta, liền giật mình bình tĩnh lại.
" Vậy con ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ba đi chào hỏi vài người, xong rồi sẽ đưa con về!" Lâm Văn Thành đúng là người cha mẫu mực, ông ta rất thương yêu Lâm Như Tuyết.
Từ bé đến lớn, những thứ cô ta muốn, ông ấy đều đáp ứng. Chỉ tiếc là, cô ta không phải con ruột của ông mà thôi.
" Ba cứ đi đi! Con ngồi đây nghỉ một chút là khỏe ngay thôi."
Lâm Văn Thành đi rồi, sắc mặt cô ta liền thay đổi, tay cô ta nắm chặt, mặc cho móng tay cứa vào da thịt đến chảy máu.
" Lạc Ninh Hinh, tại sao mày không chết đi! Tại sao mày cứ đeo bám cuộc đời tao không chịu buông vậy?" Lâm Như Tuyết gằn giọng nói, chỉ là cô ta nói bằng âm thanh nhỏ vừa đủ mỗi cô ta nghe thấy.
Lâm Như Tuyết tức giận đến nổi thở không thông, cứ nghĩ đến gương mặt của Lạc Ninh Hinh là cô ta lại phẫn nộ. Nhớ lại những chuyện trước đây, cô ta chỉ muốn băm nát Lạc Ninh Hinh ra thành từng mảnh nhỏ.
Lạc Ninh Hinh trong nhà vệ sinh đi ra, chân cô bắt đầu đau rồi, không nhìn thấy Âu Dương Tư Thần, cô đành tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
" Này, cô là ai vậy? Ai cho cô ngồi ở đây? Nơi này chỉ dành cho khách Vip mà thôi, cô đứng lên đi, tôi muốn ngồi ở chỗ này." Một người phụ nữ giọng kênh kiệu nói, cô ta mặc một chiếc váy rất là lố lăng, khuôn mặt thì trang điểm màu mè.
" Tôi là ai thì liên quan gì đến cô! Tại sao tôi phải nhường chỗ cho người như cô, cô có tư cách gì bắt tôi phải làm vậy?" Lạc Ninh Hinh đang rất mệt, lại còn gặp phải kẻ vô lý này, cô cũng không ngại mà bật lại cô ta.
" Con nhỏ này, để tôi nói cho cô biết! Tôi là đại tiểu thư Cố gia, tên là Cố Mỹ Mỹ, thân phận của tôi đủ cao hơn kẻ như cô rồi. Tôi có quyền ra lệnh cho cô đứng lên." Cố Mỹ Mỹ ăn nói ngang ngược, cô ta nắm tay Lạc Ninh Hinh muốn kéo lên.
" Cỡ cô mà cũng muốn đối phó với tôi!" Lạc Ninh Hinh nói xong, liền nắm ngược cổ tay của Cố Mỹ Mỹ hất mạnh cô ta xuống đất.
Mọi người thấy được Cố Mỹ Mỹ ngã lăn xuống đất, liền bắt đầu chú ý đến hai người họ. Cố Mỹ Mỹ bị ngã đau, trước mặt mọi người khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
" Tiện nhân, cô dám đẩy tôi!" Cố Mỹ Mỹ bò từ mặt đất đứng lên, cô ta chỉ thẳng vào mặt Lạc Ninh Hinh mắng.
" Là do cô trượt chân ngã, liên quan gì đến tôi!" Lạc Ninh Hinh vẻ mặt lười biếng nhìn cô ta nói.
" Có chuyện gì vậy? Mỹ Mỹ, con không sao chứ?" Cố Thế Trạch chạy đến hỏi, ông ta là ba của cô ta, người đứng đầu Cố thị.
" Ba, cô ta đấy ngã con trước mặt mọi người, mau cho người đuổi cô ta đi đi." Cố Mỹ Mỹ một bộ như người bị hại kể tội Lạc Ninh Hinh.
" Cô là ai? Tôi chưa từng gặp cô bao giờ, tại sao lại đẩy ngã con gái tôi?" Cố Thế Trạch tức giận nhìn Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Là cô ta kiếm chuyện trước, rồi tự mình trượt ngã thôi, tôi chẳng làm gì cả." Lạc Ninh Hinh thờ ơ nhìn ông ta nói.
Bên này, Lâm Văn Thành thấy người người tập trung đông đúc, cũng đi đến xem thử, nhìn thấy Lạc Ninh Hinh đang ngồi đó, mặt ông ta liền khó coi.
Nhớ đến 4 năm trước, Lâm Như Tuyết vì Hàn Mặc Phong hủy hôn, mà đã đau khổ mất một thời gian dài. Ông ta và Lê Như Nhã phải cố gắng lắm, mới khiến Lâm Như Tuyết vơi đi nỗi buồn. Lâm Văn Thành vẫn luôn nghĩ là vì Lạc Ninh Hinh dụ dỗ, nên Hàn Mặc Phong mới như vậy, ông ta đã thề nhất định sẽ không tha cho cô.
" Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Cô lên tiếng trước.
Lâm Như Tuyết lập tức tái xanh mặt mày, cô ta có thể nhận ra giọng nói của Lạc Ninh Hinh. Lâm Như Tuyết cẩn thận ngước nhìn lên, trông thấy chính xác gương mặt của Lạc Ninh Hinh, chân cô ta bắt đầu bủn rủn.
" Lạc Ninh Hinh!"
" Cô..cô là người sao? Không phải là,...không thể nào!" Lâm Như Tuyết lắp bắp nói, có thể thấy cô ta đang run lên từng cơn. Đúng là có tật thì giật mình.
" Tôi tất nhiên là người rồi, cô bị sao vậy, cơ thể không khỏe sao?" Lạc Ninh Hinh nhìn cô ta sợ hãi, liền nắm tay cô ta hỏi.
Lâm Như Tuyết trợn tròn mắt, cô ta hất tay của Lạc Ninh Hinh ra.
" Tôi không sao! Bây giờ tôi đang có chuyện gấp, tôi xin phép đi trước!" Lâm Như Tuyết không muốn ở đây lâu, cô ta nói xong, liền vén váy lên đi vội ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh cảm thấy cô ta rất kỳ lạ, nhừng cô cũng không để tâm nhiều.
Lâm Như Tuyết đi khỏi nhà vệ sinh, cô ta như người mất hồn vậy, ai gọi cũng không nghe thấy. Đến Lâm Văn Thành cũng thấy lạ, ông ta lấy một ly nước, đi đến đưa cho cô ta.
" Như Tuyết, con làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao? Lúc nãy còn rất bình thường, sao bây giờ mặt mày tái xanh lên hết rồi?" Ông ta lo lắng hỏi.
" Con không sao đâu ba, chắc tại lúc nãy uống lên nhiều rượu, nên bây giờ hơi chóng mặt." Lâm Như Tuyết nghe tiếng của ông ta, liền giật mình bình tĩnh lại.
" Vậy con ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ba đi chào hỏi vài người, xong rồi sẽ đưa con về!" Lâm Văn Thành đúng là người cha mẫu mực, ông ta rất thương yêu Lâm Như Tuyết.
Từ bé đến lớn, những thứ cô ta muốn, ông ấy đều đáp ứng. Chỉ tiếc là, cô ta không phải con ruột của ông mà thôi.
" Ba cứ đi đi! Con ngồi đây nghỉ một chút là khỏe ngay thôi."
Lâm Văn Thành đi rồi, sắc mặt cô ta liền thay đổi, tay cô ta nắm chặt, mặc cho móng tay cứa vào da thịt đến chảy máu.
" Lạc Ninh Hinh, tại sao mày không chết đi! Tại sao mày cứ đeo bám cuộc đời tao không chịu buông vậy?" Lâm Như Tuyết gằn giọng nói, chỉ là cô ta nói bằng âm thanh nhỏ vừa đủ mỗi cô ta nghe thấy.
Lâm Như Tuyết tức giận đến nổi thở không thông, cứ nghĩ đến gương mặt của Lạc Ninh Hinh là cô ta lại phẫn nộ. Nhớ lại những chuyện trước đây, cô ta chỉ muốn băm nát Lạc Ninh Hinh ra thành từng mảnh nhỏ.
Lạc Ninh Hinh trong nhà vệ sinh đi ra, chân cô bắt đầu đau rồi, không nhìn thấy Âu Dương Tư Thần, cô đành tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
" Này, cô là ai vậy? Ai cho cô ngồi ở đây? Nơi này chỉ dành cho khách Vip mà thôi, cô đứng lên đi, tôi muốn ngồi ở chỗ này." Một người phụ nữ giọng kênh kiệu nói, cô ta mặc một chiếc váy rất là lố lăng, khuôn mặt thì trang điểm màu mè.
" Tôi là ai thì liên quan gì đến cô! Tại sao tôi phải nhường chỗ cho người như cô, cô có tư cách gì bắt tôi phải làm vậy?" Lạc Ninh Hinh đang rất mệt, lại còn gặp phải kẻ vô lý này, cô cũng không ngại mà bật lại cô ta.
" Con nhỏ này, để tôi nói cho cô biết! Tôi là đại tiểu thư Cố gia, tên là Cố Mỹ Mỹ, thân phận của tôi đủ cao hơn kẻ như cô rồi. Tôi có quyền ra lệnh cho cô đứng lên." Cố Mỹ Mỹ ăn nói ngang ngược, cô ta nắm tay Lạc Ninh Hinh muốn kéo lên.
" Cỡ cô mà cũng muốn đối phó với tôi!" Lạc Ninh Hinh nói xong, liền nắm ngược cổ tay của Cố Mỹ Mỹ hất mạnh cô ta xuống đất.
Mọi người thấy được Cố Mỹ Mỹ ngã lăn xuống đất, liền bắt đầu chú ý đến hai người họ. Cố Mỹ Mỹ bị ngã đau, trước mặt mọi người khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
" Tiện nhân, cô dám đẩy tôi!" Cố Mỹ Mỹ bò từ mặt đất đứng lên, cô ta chỉ thẳng vào mặt Lạc Ninh Hinh mắng.
" Là do cô trượt chân ngã, liên quan gì đến tôi!" Lạc Ninh Hinh vẻ mặt lười biếng nhìn cô ta nói.
" Có chuyện gì vậy? Mỹ Mỹ, con không sao chứ?" Cố Thế Trạch chạy đến hỏi, ông ta là ba của cô ta, người đứng đầu Cố thị.
" Ba, cô ta đấy ngã con trước mặt mọi người, mau cho người đuổi cô ta đi đi." Cố Mỹ Mỹ một bộ như người bị hại kể tội Lạc Ninh Hinh.
" Cô là ai? Tôi chưa từng gặp cô bao giờ, tại sao lại đẩy ngã con gái tôi?" Cố Thế Trạch tức giận nhìn Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Là cô ta kiếm chuyện trước, rồi tự mình trượt ngã thôi, tôi chẳng làm gì cả." Lạc Ninh Hinh thờ ơ nhìn ông ta nói.
Bên này, Lâm Văn Thành thấy người người tập trung đông đúc, cũng đi đến xem thử, nhìn thấy Lạc Ninh Hinh đang ngồi đó, mặt ông ta liền khó coi.
Nhớ đến 4 năm trước, Lâm Như Tuyết vì Hàn Mặc Phong hủy hôn, mà đã đau khổ mất một thời gian dài. Ông ta và Lê Như Nhã phải cố gắng lắm, mới khiến Lâm Như Tuyết vơi đi nỗi buồn. Lâm Văn Thành vẫn luôn nghĩ là vì Lạc Ninh Hinh dụ dỗ, nên Hàn Mặc Phong mới như vậy, ông ta đã thề nhất định sẽ không tha cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.