Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 53: Không chỉ là thích
Bát Thị Phong Động
09/01/2023
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Khi giờ nghỉ trưa của trường gần kết thúc, cửa phòng mở ra, Cố Phóng Vi mới đi vào phòng ngủ đã gõ cửa: "Đã đến giờ rồi, cậu muốn về lớp không?"
Hiển nhiên Từ Tinh chưa ngủ, và nhanh chóng đi ra, có chút xấu hổ nói: "Mượn giường cậu tí."
"Không sao." Cố Phóng Vi vươn vai, nghiêng người chọc chọc Lộc Hành Ngâm, "Máy Tính Nhỏ, bắt đầu học rồi."
Cố Phóng Vi tìm kiếm ấn tượng lịch học ít ỏi của mình, nhớ ra Trần Viên Viên đã mua một trái bóng bàn vào buổi sáng, tiết một và tiết hai buổi chiều là tiết thể dục, Lộc Hành Ngâm không cần đi.
Sau đó hắn nói: "Được, tôi đưa cô ấy trở lại trường trước, sau đó quay lại."
Sau khi hắn nói, ngay cả bản thân Từ Tinh cũng phải sửng sốt. Nhưng tựa hồ đã đoán trước được loại phản ứng này, hắn tùy ý thúc giục: "Xem có còn sót lại gì không? Đi sớm kẻo muộn."
Lộc Hành Ngâm tựa hồ lại ngủ thiếp đi, không trả lời hắn.
Ngược lại, Từ Tinh trở nên bất an: "Tiết học thể dục cậu không đi sao? Không đi thì không cần tiễn, chỉ cần qua đường là được..."
Hôm nay cô lén giữa đám học sinh ngoại trú trốn ra.
Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Tôi tiễn cậu đi."
Căn phòng chìm trong im lặng, cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra.
Trên ghế sô pha, con Tiểu cương thi chết lặng nhìn cậu chằm chằm, phản chiếu đôi mắt đen trầm lặng của cậu.
Một lúc lâu sau, cũng có lẽ vài phút sau, chiếc giường ngột ngạt và nóng bức, bóng tối nặng nề bao trùm lấy cậu.
Cố Phóng Vi đã trở lại.
Hắn mở cửa thay giày, nhìn trên ghế sô pha, còn tưởng Lộc Hành Ngâm còn đang ngủ, nên không nói chuyện, chỉ động tác nhẹ nhàng hít thở mà ngồi xuống, tra cứu thông tin. Phần cuối của ghế sô pha hơi chìm xuống, nhiệt độ cơ thể của Cố Phóng Vi truyền đến.
Lộc Hành Ngâm thanh âm từ trong ổ mèo lớn truyền ra, nhẹ nhàng mềm mại, phảng phất chưa tỉnh lại, lộ ra một chút mệt mỏi: "Hai người ở bên nhau sao?"
Cố Phóng Vi sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra là chỉ Từ Tinh.
Hắn suy nghĩ một lúc: "Không biết, có lẽ sẽ vậy."
Sau đó, hắn nhếch mép hỏi cậu: "Sao em hỏi cái này? Anh không thường buôn chuyện như vậy đâu, Máy Tính Nhỏ."
Cố Phóng Vi nép vào trong chăn, không nhìn thấy biểu cảm của cậu, giọng nói của cậu vẫn như trước, nhàn nhạt: "Cảm thấy anh đối xử với cô ấy khác, trước đây anh không cho em động vào đồ của anh."
Chỗ bất thường duy nhất là Cố Phóng Vi đã tặng cho cô gái đó.
Cậu nhìn thấy suy nghĩ cẩn thận của cô khi theo đuổi hắn, mặc dù không cô ấy thoải mái, nhưng cô không nói gì, như thể đang âm thầm dung túng.
Cách đối xử với người khác của Cố Phóng Vi rất đơn giản và thô lỗ, khi nuôi em trai, hắn nhớ em sợ lạnh, cho em ăn vặt, sáng sớm đưa em đến trường, đối với những bạn gái cũng có thể phát triển cũng vậy.
"Không giống nhau, muốn nghiêm túc chút." Cố Phóng Vi thản nhiên trả lời, lật một trang tư liệu ra, "Mấy ngày nay tôi có tiếp xúc với cô ấy, coi như cũng được."
"Vậy trước kia thì sao, anh có từng yêu ai chưa?" Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi, "Trước đây anh có đưa bạn gái đến nhà hàng ăn tối nhiều lần không."
"Chuyện này cũng có, về sau thấy không hợp nên không tiếp tục." Mắt đào hoa cong lên nói, "Lúc đó tôi mới bắt đầu làm Tiểu cương thi, cô ta giả vờ rất quan tâm đến HMI và trà trộn vào nhóm của tôi để giành được sự ưu ái của tôi, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra cô ta thực sự chỉ muốn lấy độc quyên bằng sáng chế của tôi để giành được một số giải thưởng, nhưng thực tế cô ta không biết gì về những khía cạnh này, nên tôi cùng cô ta ăn vài bữa cơm thì không còn tiếp xúc nữa."
"Hẹn nhau một mình, không phải gọi là hẹn hò sao?" Giọng Lộc Hành Ngâm nghe có chút bối rối.
Cố Phóng Vi suy nghĩ một chút, đặt cuốn sách trong tay xuống, nghiêm túc nói với cậu: "Em trai, tôi biết bên đây như thế. Ai ở cùng ai thêm vài ngày, hoặc ăn vài bữa, được định nghĩa là tình yêu. Từ đó về sau hai người nhất định trở thành người yêu của nhau. Nhưng tôi nghĩ điều này không khoa học. Hợp ý là một chuyện, còn có thể trở thành người yêu hay không lại là chuyện khác. Tôi sẽ rất cẩn thận trong việc lựa chọn bạn gái, cụ thể gọi là..." Hắn nghĩ một lúc, "Seeing, hoặc hang out, cùng nhau đi chơi, ở cùng nhau vài ngày, đợi đến khi hai người cảm thấy hợp nhau và muốn xác nhận quan hệ chính thức, lúc đó mới có thể gọi là hẹn hò. Đây là nhận thức của tôi từ nhỏ đến lớn."
"Cô nàng Từ Tinh này, đối với tôi cho đến nay vẫn rất tốt, tôi có thể thử một lần. Đương nhiên, nếu không phù hợp, tôi sẽ không tiếp tục." Cố Phóng Vi nói, "Tôi cũng biết bên đây nhìn giống như yêu đương, dễ làm con gái hiểu lầm, nhưng tôi sẽ nói rõ với cô ấy quan điểm của tôi về tình yêu, nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ tiếp tục."
"Thật khó hiểu phải không?" Sau khi nghe Lộc Hành Ngâm nói, Cố Phóng Vi nhất thời không phản ứng gì, cụp mắt cười cười.
Lộc Hành Ngâm lẩm bẩm: "Dating culture." (Văn hóa hẹn hò)
Cố Phóng Vi nhướng mày: "Em nói gì?"
"Em đã làm rồi, câu đọc hiểu." Lộc Hành Ngâm chậm rãi nói.
"Câu được hiểu có cái này sao?" Cố Phóng Vi gãi đầu, cảm thấy có chút buồn cười.
Lộc Hành Ngâm ngừng nói.
Một lúc sau, cậu cười nhẹ: "Những cô gái khác theo đuổi anh chắc hẳn rất buồn. Cô ấy có chỗ gì khác vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày trước đám người ban 1 có ác ý, cô ấy tới hỏi tôi." Cố Phóng Vi nhẹ giọng nói. "Cô ấy cũng giống hệt em thích lo chuyện bao đồng, hỏi tôi tại sao tôi không thi, em thấy đấy." Anh nhún vai.
"Sau đó anh có nói với cô ấy không?" Lộc Hành Ngâm hỏi sau khi dừng một chút.
"Nói." Cố Phóng Vi mỉm cười, "Tôi nói với cô ấy bởi vì tôi là một thiên tài, tôi không thích các hoạt động thiểu năng trí tuệ như kỳ thi cấp ba, nên tôi sẽ không tham gia kỳ thi."
Lộc Hành Ngâm trở mình.
Thật lâu sau, cậu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Anh ơi, anh thật không công bằng."
Cố Phóng Vi giật mình: "Hả?"
"Lúc đó em cũng hỏi cậu câu hỏi tương tự." Lộc Hành Ngâm vẫn cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Anh mắng em một đống, còn bảo em đừng xem vào việc người khác."
Giọng cậu thật bình tĩnh, thậm chí có chút thản nhiên, giống như giọng điệu hắn nói với cậu: "Lừa em, tôi không có thảm tới mức vậy đâu".
"Vì em là em trai tôi, tôi có thể nói dối cô ấy, nhưng tôi phải nói sự thật với em mình. Hơn nữa cô ấy là con gái, tôi còn có thể mắng cô ấy sao?"
Cố Phóng Vi nghe thấy câu này thì bừng tỉnh đại ngộ, lập tức biết có chuyện không ổn, bò đến xem Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm trùm chăn kín mặt không nhìn thấy gì.
Cố Phóng Vi thấp giọng nói: "Bởi vì nghĩ tôi đang yêu đương, không để ý đến em, nên mấy ngày nay giận tôi thế à?"
Giọng điệu đó dịu dàng và bình tĩnh. vốn là thái độ thường ngày của hắn đối với cậu: yêu thương vô hạn, chiều chuộng hết mực, cũng có chút dỗ dành luôn tỏ ra không đáng tin cậy.
Lộc Hành Ngâm không động đậy, dùng chăn lông che đôi mắt, cậu thở hồng hộc để ổn định giọng nói, "Anh đã nói sẽ ở bên em mà."
—— Anh à, anh không thể ở bên em mãi sao.
—— Em nói lời này thật quá đáng nha Máy Tính Nhỏ, anh của em ít nhất có thể sống trăm năm, dư dả bảo vệ Máy Tính Nhỏ em rồi.
"Nhưng anh cũng có cuộc sống của chính mình." Cố Phóng Vi kiên nhẫn dỗ dành, "Nếu em bị bắt, anh sẽ đến đồn cảnh sát đón em, nếu em không muốn quay về, có thể tiếp tục ở cùng anh, ngay cả khi anh yêu —— cũng không khác bây giờ mà? Hoặc nếu em không quen, anh có thể ngừng seeing với cô ấy nhé? Nhưng anh cũng có thể yêu ai đó trong tương lai, và em cũng vậy."
"Ừm, em biết." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm vẫn kẹt trong chăn, nhẹ nhàng và ổn định, "Là em không nhận ra."
*
Cố Phóng Vi muốn kéo chăn ra, nhưng Lộc Hành Ngâm vẫn giữ chặt và không buông ra, chỉ có thể để tự cậu ra.
Lúc sau Lộc Hành Ngâm hình như đã ngủ, Cố Phóng Vi nhẹ nhàng vén chăn lên và phát hiện khóe mắt Lộc Hành Ngâm đã đỏ hoe.
...... Khóc?
Cố Phóng Vi chỉ liếc mắt nhìn một cái, giống như sét đánh trên đầu, đột nhiên cảm thấy chân tay luống cuống.
Khó có thể nói tại sao, cục bột trắng nho nhỏ như vậy ngủ ở nơi đó, lông mi dài đen nhánh, đuôi mắt đỏ hoe còn có vệt nước, làm hắn nhất thời mất đi lý trí.
Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như vậy với những đứa em của mình.
Giả sử Lộc Hành Ngâm dính người đi, nhưng Lộc Hành Ngâm lại khá độc lập, thường làm một số việc không ngoan ngoãn, giả sử cậu không đeo bám, nhưng vào một số thời điểm nhất định, cậu có vẻ rất ỷ lại và thích hắn.
Còn đứa em trai này, hắn nhất định phải che chở, dỗ dành, chăm sóc thật tốt.
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra.
Cố Phóng Vi bắt gặp ánh mắt của cậu, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng Lộc Hành Ngâm đã đứng dậy vò tóc, khàn giọng hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?"
Cố Phóng Vi nhanh chóng xem thời gian: "Đã ba giờ."
"Em phải đến lớp. Có tiết toán vào buổi chiều." Lộc Hành Ngâm sụt sịt, trèo ra khỏi ổ mèo khổng lồ của mình, đi thay quần áo và giày. Lúc này cậu bình tĩnh đến mức nhìn không thấy dấu vết, tựa hồ vẫn trầm lặng bình tĩnh như thường.
Cố Phóng Vi cũng làm theo và đứng dậy, cố gắng tìm một chủ đề khác: "Anh sẽ đưa em đến đó trước, hôm nay xử lý dữ liệu có một số điều cần điều chỉnh, anh có một cuộc gọi hội nghị với mấy anh chị khác, tối nay không đến trường được rồi, em về một mình nhé? Anh sẽ mua cho em cơm với ruốc ớt xanh, hâm nóng lên là có thể ăn được. Với lại, dù em bận rộn với kỳ thi tháng cũng đừng quên về chuyện con Tiểu cương thi nha."
"Anh" Lộc Hành Ngâm thanh âm có chút lạnh lùng, "Em tạm thời không muốn làm Tiểu cương thi."
Cố Phóng Vi nhướng mày, mím môi và chỉ nhìn cậu.
Lộc Hành Ngâm nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Lúc đầu em nghĩ mình có lo cả hai thứ, nhưng bây giờ em phát hiện ra là mình không thể. Tiểu cương thi cản trở thời gian học tập bình thường của em, em không thể chăm nó được, cơ thể em không chịu nổi. Nên anh vẫn nên tìm người khác đi. Cá nhân em đã xem phiên bản thiết kế đầu tiên, nhưng cũng không đưa ra được bất kỳ đề xuất nào."
Ngừng vài giây, Cố Phóng Vi trực tiếp nói: "Em không muốn làm như vậy, cũng được, đừng giận anh nữa nhé? Thái độ hiện tại của em chính là đang giận anh. Nếu em có bất cứ điều gì muốn nói, hai người chúng ta nói thẳng được không? Nếu không phải vì chuyện của anh và Từ Tinh, còn chuyện gì nữa, em nói đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nha?"
Vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc, Lộc Hành Ngâm đang vươn tay vặn nắm tay cửa, nhưng Cố Phóng Vi đã dùng một tay đưa tới giữ chặt cổ tay cậu.
Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt được đẩy lên cao với tư thế gần như ngang ngược, nhưng đối chọi với làn da mát lạnh như ngọc lại khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.
Là cục đá cứng đầu đập phải viên ngọc phát ra âm thanh chói tai.
Hắn là người nhạy cảm về mặt cảm xúc, nên có thể tự nhiên nhìn ra Lộc Hành Ngâm đang ôm chuyện gì đó trong lòng.
Lộc Hành Ngâm dừng lại, sau đó cười nhẹ: "Bởi vì em là đồng tính, em thích anh."
Khi giờ nghỉ trưa của trường gần kết thúc, cửa phòng mở ra, Cố Phóng Vi mới đi vào phòng ngủ đã gõ cửa: "Đã đến giờ rồi, cậu muốn về lớp không?"
Hiển nhiên Từ Tinh chưa ngủ, và nhanh chóng đi ra, có chút xấu hổ nói: "Mượn giường cậu tí."
"Không sao." Cố Phóng Vi vươn vai, nghiêng người chọc chọc Lộc Hành Ngâm, "Máy Tính Nhỏ, bắt đầu học rồi."
Cố Phóng Vi tìm kiếm ấn tượng lịch học ít ỏi của mình, nhớ ra Trần Viên Viên đã mua một trái bóng bàn vào buổi sáng, tiết một và tiết hai buổi chiều là tiết thể dục, Lộc Hành Ngâm không cần đi.
Sau đó hắn nói: "Được, tôi đưa cô ấy trở lại trường trước, sau đó quay lại."
Sau khi hắn nói, ngay cả bản thân Từ Tinh cũng phải sửng sốt. Nhưng tựa hồ đã đoán trước được loại phản ứng này, hắn tùy ý thúc giục: "Xem có còn sót lại gì không? Đi sớm kẻo muộn."
Lộc Hành Ngâm tựa hồ lại ngủ thiếp đi, không trả lời hắn.
Ngược lại, Từ Tinh trở nên bất an: "Tiết học thể dục cậu không đi sao? Không đi thì không cần tiễn, chỉ cần qua đường là được..."
Hôm nay cô lén giữa đám học sinh ngoại trú trốn ra.
Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Tôi tiễn cậu đi."
Căn phòng chìm trong im lặng, cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra.
Trên ghế sô pha, con Tiểu cương thi chết lặng nhìn cậu chằm chằm, phản chiếu đôi mắt đen trầm lặng của cậu.
Một lúc lâu sau, cũng có lẽ vài phút sau, chiếc giường ngột ngạt và nóng bức, bóng tối nặng nề bao trùm lấy cậu.
Cố Phóng Vi đã trở lại.
Hắn mở cửa thay giày, nhìn trên ghế sô pha, còn tưởng Lộc Hành Ngâm còn đang ngủ, nên không nói chuyện, chỉ động tác nhẹ nhàng hít thở mà ngồi xuống, tra cứu thông tin. Phần cuối của ghế sô pha hơi chìm xuống, nhiệt độ cơ thể của Cố Phóng Vi truyền đến.
Lộc Hành Ngâm thanh âm từ trong ổ mèo lớn truyền ra, nhẹ nhàng mềm mại, phảng phất chưa tỉnh lại, lộ ra một chút mệt mỏi: "Hai người ở bên nhau sao?"
Cố Phóng Vi sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra là chỉ Từ Tinh.
Hắn suy nghĩ một lúc: "Không biết, có lẽ sẽ vậy."
Sau đó, hắn nhếch mép hỏi cậu: "Sao em hỏi cái này? Anh không thường buôn chuyện như vậy đâu, Máy Tính Nhỏ."
Cố Phóng Vi nép vào trong chăn, không nhìn thấy biểu cảm của cậu, giọng nói của cậu vẫn như trước, nhàn nhạt: "Cảm thấy anh đối xử với cô ấy khác, trước đây anh không cho em động vào đồ của anh."
Chỗ bất thường duy nhất là Cố Phóng Vi đã tặng cho cô gái đó.
Cậu nhìn thấy suy nghĩ cẩn thận của cô khi theo đuổi hắn, mặc dù không cô ấy thoải mái, nhưng cô không nói gì, như thể đang âm thầm dung túng.
Cách đối xử với người khác của Cố Phóng Vi rất đơn giản và thô lỗ, khi nuôi em trai, hắn nhớ em sợ lạnh, cho em ăn vặt, sáng sớm đưa em đến trường, đối với những bạn gái cũng có thể phát triển cũng vậy.
"Không giống nhau, muốn nghiêm túc chút." Cố Phóng Vi thản nhiên trả lời, lật một trang tư liệu ra, "Mấy ngày nay tôi có tiếp xúc với cô ấy, coi như cũng được."
"Vậy trước kia thì sao, anh có từng yêu ai chưa?" Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi, "Trước đây anh có đưa bạn gái đến nhà hàng ăn tối nhiều lần không."
"Chuyện này cũng có, về sau thấy không hợp nên không tiếp tục." Mắt đào hoa cong lên nói, "Lúc đó tôi mới bắt đầu làm Tiểu cương thi, cô ta giả vờ rất quan tâm đến HMI và trà trộn vào nhóm của tôi để giành được sự ưu ái của tôi, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra cô ta thực sự chỉ muốn lấy độc quyên bằng sáng chế của tôi để giành được một số giải thưởng, nhưng thực tế cô ta không biết gì về những khía cạnh này, nên tôi cùng cô ta ăn vài bữa cơm thì không còn tiếp xúc nữa."
"Hẹn nhau một mình, không phải gọi là hẹn hò sao?" Giọng Lộc Hành Ngâm nghe có chút bối rối.
Cố Phóng Vi suy nghĩ một chút, đặt cuốn sách trong tay xuống, nghiêm túc nói với cậu: "Em trai, tôi biết bên đây như thế. Ai ở cùng ai thêm vài ngày, hoặc ăn vài bữa, được định nghĩa là tình yêu. Từ đó về sau hai người nhất định trở thành người yêu của nhau. Nhưng tôi nghĩ điều này không khoa học. Hợp ý là một chuyện, còn có thể trở thành người yêu hay không lại là chuyện khác. Tôi sẽ rất cẩn thận trong việc lựa chọn bạn gái, cụ thể gọi là..." Hắn nghĩ một lúc, "Seeing, hoặc hang out, cùng nhau đi chơi, ở cùng nhau vài ngày, đợi đến khi hai người cảm thấy hợp nhau và muốn xác nhận quan hệ chính thức, lúc đó mới có thể gọi là hẹn hò. Đây là nhận thức của tôi từ nhỏ đến lớn."
"Cô nàng Từ Tinh này, đối với tôi cho đến nay vẫn rất tốt, tôi có thể thử một lần. Đương nhiên, nếu không phù hợp, tôi sẽ không tiếp tục." Cố Phóng Vi nói, "Tôi cũng biết bên đây nhìn giống như yêu đương, dễ làm con gái hiểu lầm, nhưng tôi sẽ nói rõ với cô ấy quan điểm của tôi về tình yêu, nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ tiếp tục."
"Thật khó hiểu phải không?" Sau khi nghe Lộc Hành Ngâm nói, Cố Phóng Vi nhất thời không phản ứng gì, cụp mắt cười cười.
Lộc Hành Ngâm lẩm bẩm: "Dating culture." (Văn hóa hẹn hò)
Cố Phóng Vi nhướng mày: "Em nói gì?"
"Em đã làm rồi, câu đọc hiểu." Lộc Hành Ngâm chậm rãi nói.
"Câu được hiểu có cái này sao?" Cố Phóng Vi gãi đầu, cảm thấy có chút buồn cười.
Lộc Hành Ngâm ngừng nói.
Một lúc sau, cậu cười nhẹ: "Những cô gái khác theo đuổi anh chắc hẳn rất buồn. Cô ấy có chỗ gì khác vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày trước đám người ban 1 có ác ý, cô ấy tới hỏi tôi." Cố Phóng Vi nhẹ giọng nói. "Cô ấy cũng giống hệt em thích lo chuyện bao đồng, hỏi tôi tại sao tôi không thi, em thấy đấy." Anh nhún vai.
"Sau đó anh có nói với cô ấy không?" Lộc Hành Ngâm hỏi sau khi dừng một chút.
"Nói." Cố Phóng Vi mỉm cười, "Tôi nói với cô ấy bởi vì tôi là một thiên tài, tôi không thích các hoạt động thiểu năng trí tuệ như kỳ thi cấp ba, nên tôi sẽ không tham gia kỳ thi."
Lộc Hành Ngâm trở mình.
Thật lâu sau, cậu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Anh ơi, anh thật không công bằng."
Cố Phóng Vi giật mình: "Hả?"
"Lúc đó em cũng hỏi cậu câu hỏi tương tự." Lộc Hành Ngâm vẫn cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Anh mắng em một đống, còn bảo em đừng xem vào việc người khác."
Giọng cậu thật bình tĩnh, thậm chí có chút thản nhiên, giống như giọng điệu hắn nói với cậu: "Lừa em, tôi không có thảm tới mức vậy đâu".
"Vì em là em trai tôi, tôi có thể nói dối cô ấy, nhưng tôi phải nói sự thật với em mình. Hơn nữa cô ấy là con gái, tôi còn có thể mắng cô ấy sao?"
Cố Phóng Vi nghe thấy câu này thì bừng tỉnh đại ngộ, lập tức biết có chuyện không ổn, bò đến xem Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm trùm chăn kín mặt không nhìn thấy gì.
Cố Phóng Vi thấp giọng nói: "Bởi vì nghĩ tôi đang yêu đương, không để ý đến em, nên mấy ngày nay giận tôi thế à?"
Giọng điệu đó dịu dàng và bình tĩnh. vốn là thái độ thường ngày của hắn đối với cậu: yêu thương vô hạn, chiều chuộng hết mực, cũng có chút dỗ dành luôn tỏ ra không đáng tin cậy.
Lộc Hành Ngâm không động đậy, dùng chăn lông che đôi mắt, cậu thở hồng hộc để ổn định giọng nói, "Anh đã nói sẽ ở bên em mà."
—— Anh à, anh không thể ở bên em mãi sao.
—— Em nói lời này thật quá đáng nha Máy Tính Nhỏ, anh của em ít nhất có thể sống trăm năm, dư dả bảo vệ Máy Tính Nhỏ em rồi.
"Nhưng anh cũng có cuộc sống của chính mình." Cố Phóng Vi kiên nhẫn dỗ dành, "Nếu em bị bắt, anh sẽ đến đồn cảnh sát đón em, nếu em không muốn quay về, có thể tiếp tục ở cùng anh, ngay cả khi anh yêu —— cũng không khác bây giờ mà? Hoặc nếu em không quen, anh có thể ngừng seeing với cô ấy nhé? Nhưng anh cũng có thể yêu ai đó trong tương lai, và em cũng vậy."
"Ừm, em biết." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm vẫn kẹt trong chăn, nhẹ nhàng và ổn định, "Là em không nhận ra."
*
Cố Phóng Vi muốn kéo chăn ra, nhưng Lộc Hành Ngâm vẫn giữ chặt và không buông ra, chỉ có thể để tự cậu ra.
Lúc sau Lộc Hành Ngâm hình như đã ngủ, Cố Phóng Vi nhẹ nhàng vén chăn lên và phát hiện khóe mắt Lộc Hành Ngâm đã đỏ hoe.
...... Khóc?
Cố Phóng Vi chỉ liếc mắt nhìn một cái, giống như sét đánh trên đầu, đột nhiên cảm thấy chân tay luống cuống.
Khó có thể nói tại sao, cục bột trắng nho nhỏ như vậy ngủ ở nơi đó, lông mi dài đen nhánh, đuôi mắt đỏ hoe còn có vệt nước, làm hắn nhất thời mất đi lý trí.
Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như vậy với những đứa em của mình.
Giả sử Lộc Hành Ngâm dính người đi, nhưng Lộc Hành Ngâm lại khá độc lập, thường làm một số việc không ngoan ngoãn, giả sử cậu không đeo bám, nhưng vào một số thời điểm nhất định, cậu có vẻ rất ỷ lại và thích hắn.
Còn đứa em trai này, hắn nhất định phải che chở, dỗ dành, chăm sóc thật tốt.
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra.
Cố Phóng Vi bắt gặp ánh mắt của cậu, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng Lộc Hành Ngâm đã đứng dậy vò tóc, khàn giọng hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?"
Cố Phóng Vi nhanh chóng xem thời gian: "Đã ba giờ."
"Em phải đến lớp. Có tiết toán vào buổi chiều." Lộc Hành Ngâm sụt sịt, trèo ra khỏi ổ mèo khổng lồ của mình, đi thay quần áo và giày. Lúc này cậu bình tĩnh đến mức nhìn không thấy dấu vết, tựa hồ vẫn trầm lặng bình tĩnh như thường.
Cố Phóng Vi cũng làm theo và đứng dậy, cố gắng tìm một chủ đề khác: "Anh sẽ đưa em đến đó trước, hôm nay xử lý dữ liệu có một số điều cần điều chỉnh, anh có một cuộc gọi hội nghị với mấy anh chị khác, tối nay không đến trường được rồi, em về một mình nhé? Anh sẽ mua cho em cơm với ruốc ớt xanh, hâm nóng lên là có thể ăn được. Với lại, dù em bận rộn với kỳ thi tháng cũng đừng quên về chuyện con Tiểu cương thi nha."
"Anh" Lộc Hành Ngâm thanh âm có chút lạnh lùng, "Em tạm thời không muốn làm Tiểu cương thi."
Cố Phóng Vi nhướng mày, mím môi và chỉ nhìn cậu.
Lộc Hành Ngâm nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Lúc đầu em nghĩ mình có lo cả hai thứ, nhưng bây giờ em phát hiện ra là mình không thể. Tiểu cương thi cản trở thời gian học tập bình thường của em, em không thể chăm nó được, cơ thể em không chịu nổi. Nên anh vẫn nên tìm người khác đi. Cá nhân em đã xem phiên bản thiết kế đầu tiên, nhưng cũng không đưa ra được bất kỳ đề xuất nào."
Ngừng vài giây, Cố Phóng Vi trực tiếp nói: "Em không muốn làm như vậy, cũng được, đừng giận anh nữa nhé? Thái độ hiện tại của em chính là đang giận anh. Nếu em có bất cứ điều gì muốn nói, hai người chúng ta nói thẳng được không? Nếu không phải vì chuyện của anh và Từ Tinh, còn chuyện gì nữa, em nói đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nha?"
Vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc, Lộc Hành Ngâm đang vươn tay vặn nắm tay cửa, nhưng Cố Phóng Vi đã dùng một tay đưa tới giữ chặt cổ tay cậu.
Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt được đẩy lên cao với tư thế gần như ngang ngược, nhưng đối chọi với làn da mát lạnh như ngọc lại khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.
Là cục đá cứng đầu đập phải viên ngọc phát ra âm thanh chói tai.
Hắn là người nhạy cảm về mặt cảm xúc, nên có thể tự nhiên nhìn ra Lộc Hành Ngâm đang ôm chuyện gì đó trong lòng.
Lộc Hành Ngâm dừng lại, sau đó cười nhẹ: "Bởi vì em là đồng tính, em thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.