Các Độc Giả Ơi, Tác Giả Bị Ăn Tươi Rồi
Chương 25: Chương 25
Sư Cắng
27/10/2016
Lê Hiên Vũ đang bưng chén uống trà, dư quang liếc đến một bóng người rất quen thuộc từ cửa đi tới, lại nhìn kỹ, thiếu chút thì bị sặc nước trà.
Đó là ai! Rõ ràng là mặt Giang Dương nhưng trên đầu không còn đống cỏ dại nữa, bộ tây trang trắng trên người càng khiến hắn thêm ─── đừng tưởng rằng Lê Hiên Vũ sẽ dùng các loại từ như tuấn duật thoát tục hay là trong trẻo lạnh lùng cao ngạo gì nhé ─── càng thêm không giống Giang Dương con heo kia!
Chỉ thấy tên Giang Dương đã thay đổi hoàn toàn rảo bước về phía bàn mình, Lê Hiên Vũ lập tức buông chén trà, điều chỉnh tư thế ngồi và thần thái, nhìn về phía người đối diện.
“Bạch ───”
Lê Hiên Vũ mới mở lời một cái, lại có một cái tay đấm mạnh lên bàn, khiến anh và người đối diện đều bị chấn động.
“Nè, cô ơi, cô hãy nghe cho kỹ đây ───” Khí chất vương giả của Giang Dương tràn đầy quanh thân, mặt hướng về phía người đối diện, đưa tay chỉ vào Lê Hiên Vũ, mỗi chữ mỗi câu lạnh lẽo nói, “Đây là người đàn ông của tôi, cô vẫn nên buông tha đi!”
Lê Hiên Vũ nhìn ngón tay cơ hồ muốn chọc lên chóp mũi mình, tuy rằng Giang Dương giả bộ dáng lạnh lẽo cứng rắn ngang ngược, thế nhưng đầu ngón tay run nhè nhẹ hướng về phía Lê Hiên Vũ đã tiết lộ tất cả.
Vừa yêu thương Giang Dương, lại cảm thấy Giang Dương thật dễ thương, Lê Hiên Vũ gắt gao áp chế, mới không cười ra tiếng, anh bắt lấy cổ tay Giang Dương, mở miệng nói rằng: “Giang Dương, cậu ───”
Giang Dương lại bỗng nhiên quay đầu lại, nhào vào trong lòng Lê Hiên Vũ, cắt ngang lời anh.
Lê Hiên Vũ bị Giang Dương nhào vào như thế, cũng sửng sốt, chỉ là vô thức đưa tay ôm người trong lòng.
Sau đó anh thấy Giang Dương chậm rãi ngẩng đầu, viền mắt đo đỏ, trong mắt lại có nước mắt, lòng vội cả kinh, thế là liền giải thích, nói: “Tớ ───”
Nhưng mà anh lại một lần nữa bị cắt ngang.
“Ông xã ~”
Giang Dương kéo dài âm cuối, giọng nói mang theo âm mũi nghe có chút làm nũng, hai mắt chứa lệ và vẻ mặt oan ức, toàn bộ dáng vẻ oán phụ lệ rơi như hoa lê trong mưa, sau đó hắn dúi vào lòng Lê Hiên Vũ, tựa hồ muốn mô phỏng theo nữ tử thái độ ngây thơ. (= =)
“Em tín nhiệm anh như vậy! Sao anh có thể đi coi mắt cùng cô gái này sau lưng em chứ! Em cái gì cũng cho anh mà! Anh sao có thể đối xử với em như thế! Con cũng đã sinh cho anh một tá rồi! Anh sao có thể vứt nhà bỏ con chứ! Anh xấu lắm! Vô tình lắm! Tàn nhẫn lắm!”
Nè, nè, nè!
Đó là ai! Rõ ràng là mặt Giang Dương nhưng trên đầu không còn đống cỏ dại nữa, bộ tây trang trắng trên người càng khiến hắn thêm ─── đừng tưởng rằng Lê Hiên Vũ sẽ dùng các loại từ như tuấn duật thoát tục hay là trong trẻo lạnh lùng cao ngạo gì nhé ─── càng thêm không giống Giang Dương con heo kia!
Chỉ thấy tên Giang Dương đã thay đổi hoàn toàn rảo bước về phía bàn mình, Lê Hiên Vũ lập tức buông chén trà, điều chỉnh tư thế ngồi và thần thái, nhìn về phía người đối diện.
“Bạch ───”
Lê Hiên Vũ mới mở lời một cái, lại có một cái tay đấm mạnh lên bàn, khiến anh và người đối diện đều bị chấn động.
“Nè, cô ơi, cô hãy nghe cho kỹ đây ───” Khí chất vương giả của Giang Dương tràn đầy quanh thân, mặt hướng về phía người đối diện, đưa tay chỉ vào Lê Hiên Vũ, mỗi chữ mỗi câu lạnh lẽo nói, “Đây là người đàn ông của tôi, cô vẫn nên buông tha đi!”
Lê Hiên Vũ nhìn ngón tay cơ hồ muốn chọc lên chóp mũi mình, tuy rằng Giang Dương giả bộ dáng lạnh lẽo cứng rắn ngang ngược, thế nhưng đầu ngón tay run nhè nhẹ hướng về phía Lê Hiên Vũ đã tiết lộ tất cả.
Vừa yêu thương Giang Dương, lại cảm thấy Giang Dương thật dễ thương, Lê Hiên Vũ gắt gao áp chế, mới không cười ra tiếng, anh bắt lấy cổ tay Giang Dương, mở miệng nói rằng: “Giang Dương, cậu ───”
Giang Dương lại bỗng nhiên quay đầu lại, nhào vào trong lòng Lê Hiên Vũ, cắt ngang lời anh.
Lê Hiên Vũ bị Giang Dương nhào vào như thế, cũng sửng sốt, chỉ là vô thức đưa tay ôm người trong lòng.
Sau đó anh thấy Giang Dương chậm rãi ngẩng đầu, viền mắt đo đỏ, trong mắt lại có nước mắt, lòng vội cả kinh, thế là liền giải thích, nói: “Tớ ───”
Nhưng mà anh lại một lần nữa bị cắt ngang.
“Ông xã ~”
Giang Dương kéo dài âm cuối, giọng nói mang theo âm mũi nghe có chút làm nũng, hai mắt chứa lệ và vẻ mặt oan ức, toàn bộ dáng vẻ oán phụ lệ rơi như hoa lê trong mưa, sau đó hắn dúi vào lòng Lê Hiên Vũ, tựa hồ muốn mô phỏng theo nữ tử thái độ ngây thơ. (= =)
“Em tín nhiệm anh như vậy! Sao anh có thể đi coi mắt cùng cô gái này sau lưng em chứ! Em cái gì cũng cho anh mà! Anh sao có thể đối xử với em như thế! Con cũng đã sinh cho anh một tá rồi! Anh sao có thể vứt nhà bỏ con chứ! Anh xấu lắm! Vô tình lắm! Tàn nhẫn lắm!”
Nè, nè, nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.