Cách Mà Mẹ Đơn Thân Đi Đến Đỉnh Cao
Chương 19: chương 19
Lucky Bùi
21/09/2024
Nắm chặt hai tay, Yến Nhi thầm quyết tâm kiếp này sẽ không bao giờ để bản thân phải nuối tiếc điều gì. Cô sẽ bù đắp những thiếu sót mà cin gái cô kiếp trướ phải chịu và sẽ yêu thương con gái mình thật nhiều.
Cô cũng sẽ khiến cho những kẻ bội bạc, những kẻ xấu xa đó phải trả giá cho những việc bản thân đã gây ra. Cô sẽ thật giàu có, thật hạnh phúc để những kẻ đó phải hối hận vì đã không trân trọng cô. Cô phải sống kiếp sống đứng ở phía trên xã hội, đỉnh cao cuộc đời.
Bước ra khỏi phòng ngủ Yến Nhi thấy bà Liên đang gọi điện thoại cho ai đó liền chạy đến ôm chầm bà từ đằng sau, hỏi thăm " Ai gọi mới sáng sớm vậy mẹ?"
"Còn sáng sớm gì nữa cô nương ơi. Gần 12h trưa rồi, tôi đang gọi cho thím Hồng bảo cả nhà thím với bà nội ra ăn cơm." Bà Liên nhìn con gái, khẽ cười bao dung nói.
Bà nội Yến Nhi - cụ Tâm năm nay ngoài 80 ở chung với nhà cô vì bố cô là con cả. Thỉnh thoảng bà vẫn tới nhà chú Du- chú ruột của cô chơi. Nhà ở quê xây san sát nhau nên nhà cô cách nhà chú vài bước chân.
Bà nội Yến Nhi - cụ Tâm sinh được 2 người con trai là bố cô và chú Du. Vợ của chú Du tên là Nguyễn Thị Hồng lớn hơn chú Du 2 tuổi. Vợ chồng chú sinh được 2 người con 1 trai 1 gái. Con gái lớn là Phùng Thị Lệ năm nay 19 tuổi đang học trường y ở Hà Nội. Con trai nhỉ tên là Phùng Văn Minh 16 tuổi vẫn đang học cấp 3.
Hôm nay cô ở nhà nên mẹ cô có ý mời gia đình chú thím với hai đứa em họ của cô tới ăn cơm cho vui. Cũng bởi một phần do đêm hôm qua Yến Nhi về với cái má sưng đỏ còn khóc rất nhiều. Nên bà Liên lo cho con gái mới muốn không khí gia đình vui tươi hơn chút.
Cả nhà quây quần bên nhau cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầm ấm. Cả nhà đều đông đủ chỉ thiếu mỗi bố của Yến Nhi. Nghĩ tới người bố mới mất chưa lâu của mình lòng cô như thắt lại.
"Tại sao mình lại quay về vào thời điểm nàu mà không phải là lúc bố còn sống? Tại sao lại là lúc này?" Thầm nghĩ trong lòng, Yến Nhi khẽ sờ lên bụng mình rơi vào trầm tư " Con gái à, mẹ không hối hận vì đã có con. Nhưng mẹ thật sự mong ông con còn sống."
Bữa cơm vui vẻ của đại gia đình chợt trầm xuống khi mọi người thấy Yến Nhi vừa ăn vừa khóc. Bà nội cô buông đũa xuống, cả nhà cũng dừng lại mọi hoạt động quay qua nhìn cô.
Cụ Tâm giọng khàn khàn lên tiếng "Thế làm sao? Tối qua về mặt mày thì méo xệch ra, nước mắt nước mũi thì tèm lem hết cả! Thằng Nam nó làm gì con à? Nó mà không tốt thì thôi bỏ đi." Cụ Tâm đập mạnh đôi đũa xuống bàn ăn " Trước tao nhìn là tao đã thấy mặt nó gian gian rồi mà mày không chịu nghe. Bà sống từng tuổi này, sắp xuống lỗ rồi chả lẽ lại không biết ai tốt ai xấu."
"Kìa mẹ nói gì đấy! Nó còn đang bầu bí kia kìa. Không lẽ mẹ lại xui cháu nó nuôi con một mình. Cả làng cả tổng người ta lại chửi cho là cái loại không chồng mà chửa" Bà Hồng - thím của Yến Nhi vội vàng lên tiếng.
"Thì làm sao!Cháu chắt của tao, tao lo được. Đứa nào chửi đánh bỏ mẹ nó đi." cụ Tâm quát lên rồi quay qua cầm tay cô nói "Không sao. Thằng đấy nó mà tệ quá thì về đây bà nuôi hai mẹ con mày. Tao có lương hưu không phải lo."
Yến Nhi nghe bà nội nói vậy thì bất cười. "Vâng. Vậy con về đây bà nuôi con nha."
Cô ôm chầm lấy bà nội của mình cười hạnh phúc. Cô nếu đã có cơ hội lần thứ 2 vậy thì cô sẽ trân trọng từng giây phút bên người thân của mình. Và cô - Phùng Thị Yến Nhi sẽ sống thật hạnh phúc.
Bà Liên thấy vậy bèn hỏi "Thế rốt cuộc là làm sao mà hôm qua lại như thế hả con?"
"Cả nhà ăn cơm đi. Đợi ăn xong con sẽ nói chuyện với cả nhà ạ." Yến Nhi cầm bát cơm lên từ tốn ăn từng miếng.
Sau bữa cơm trưa, cô cùng cụ Tâm, bà Liên, cùng gia đình 4 người nhà chú Du cùng ngồi vào bàn trà. Minh mới học lớp 10 nên mấy chuyện người lớn cậu chàng không có hứng thú lắm. Vừa ngồi xuống ghế liền lấy điện thoại ra chơi game. Không phải là không quan tâm tới Yến Nhi mà chỉ đơn giản là sự bồng bột ham chơi của thiếu niên.
Yến Nhi nhìn mọi người trong nhà ai cũng mặt mày trầm trọng, tập trung chờ đợi nhìn cô. Cô ngồi lặng người 1 lúc, cố gắng nghĩ ra 1 câu chuyện thật hợp lý đê kể cho mọi người. Cô muốn câu chuyện cô kể không quá ảo diệu, nhưng cũng phải đủ lú do để cô có thể có được sự chấp thuận của gia đình cho cô làm mẹ đơn thân.
Ngẫm nghĩ 1 lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra được 1 câu chuyện hợp lý. Sự im lặng của cô trong mắt mọi người trong nhà lại hóa thành sự cô đơn, buồn tủi. Cả nhà rất sốt ruột nhưng không ai có ý muốn thúc dục cô.
Yến Nhi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị kể ra một câu chuyện cô bịa ra đầy cẩu huyết để lừa cả nhà. Cũng không thể nói vì trùng sinh mới biết Nam và gia đình hắn rất kinh khủng được.
Cô cũng sẽ khiến cho những kẻ bội bạc, những kẻ xấu xa đó phải trả giá cho những việc bản thân đã gây ra. Cô sẽ thật giàu có, thật hạnh phúc để những kẻ đó phải hối hận vì đã không trân trọng cô. Cô phải sống kiếp sống đứng ở phía trên xã hội, đỉnh cao cuộc đời.
Bước ra khỏi phòng ngủ Yến Nhi thấy bà Liên đang gọi điện thoại cho ai đó liền chạy đến ôm chầm bà từ đằng sau, hỏi thăm " Ai gọi mới sáng sớm vậy mẹ?"
"Còn sáng sớm gì nữa cô nương ơi. Gần 12h trưa rồi, tôi đang gọi cho thím Hồng bảo cả nhà thím với bà nội ra ăn cơm." Bà Liên nhìn con gái, khẽ cười bao dung nói.
Bà nội Yến Nhi - cụ Tâm năm nay ngoài 80 ở chung với nhà cô vì bố cô là con cả. Thỉnh thoảng bà vẫn tới nhà chú Du- chú ruột của cô chơi. Nhà ở quê xây san sát nhau nên nhà cô cách nhà chú vài bước chân.
Bà nội Yến Nhi - cụ Tâm sinh được 2 người con trai là bố cô và chú Du. Vợ của chú Du tên là Nguyễn Thị Hồng lớn hơn chú Du 2 tuổi. Vợ chồng chú sinh được 2 người con 1 trai 1 gái. Con gái lớn là Phùng Thị Lệ năm nay 19 tuổi đang học trường y ở Hà Nội. Con trai nhỉ tên là Phùng Văn Minh 16 tuổi vẫn đang học cấp 3.
Hôm nay cô ở nhà nên mẹ cô có ý mời gia đình chú thím với hai đứa em họ của cô tới ăn cơm cho vui. Cũng bởi một phần do đêm hôm qua Yến Nhi về với cái má sưng đỏ còn khóc rất nhiều. Nên bà Liên lo cho con gái mới muốn không khí gia đình vui tươi hơn chút.
Cả nhà quây quần bên nhau cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầm ấm. Cả nhà đều đông đủ chỉ thiếu mỗi bố của Yến Nhi. Nghĩ tới người bố mới mất chưa lâu của mình lòng cô như thắt lại.
"Tại sao mình lại quay về vào thời điểm nàu mà không phải là lúc bố còn sống? Tại sao lại là lúc này?" Thầm nghĩ trong lòng, Yến Nhi khẽ sờ lên bụng mình rơi vào trầm tư " Con gái à, mẹ không hối hận vì đã có con. Nhưng mẹ thật sự mong ông con còn sống."
Bữa cơm vui vẻ của đại gia đình chợt trầm xuống khi mọi người thấy Yến Nhi vừa ăn vừa khóc. Bà nội cô buông đũa xuống, cả nhà cũng dừng lại mọi hoạt động quay qua nhìn cô.
Cụ Tâm giọng khàn khàn lên tiếng "Thế làm sao? Tối qua về mặt mày thì méo xệch ra, nước mắt nước mũi thì tèm lem hết cả! Thằng Nam nó làm gì con à? Nó mà không tốt thì thôi bỏ đi." Cụ Tâm đập mạnh đôi đũa xuống bàn ăn " Trước tao nhìn là tao đã thấy mặt nó gian gian rồi mà mày không chịu nghe. Bà sống từng tuổi này, sắp xuống lỗ rồi chả lẽ lại không biết ai tốt ai xấu."
"Kìa mẹ nói gì đấy! Nó còn đang bầu bí kia kìa. Không lẽ mẹ lại xui cháu nó nuôi con một mình. Cả làng cả tổng người ta lại chửi cho là cái loại không chồng mà chửa" Bà Hồng - thím của Yến Nhi vội vàng lên tiếng.
"Thì làm sao!Cháu chắt của tao, tao lo được. Đứa nào chửi đánh bỏ mẹ nó đi." cụ Tâm quát lên rồi quay qua cầm tay cô nói "Không sao. Thằng đấy nó mà tệ quá thì về đây bà nuôi hai mẹ con mày. Tao có lương hưu không phải lo."
Yến Nhi nghe bà nội nói vậy thì bất cười. "Vâng. Vậy con về đây bà nuôi con nha."
Cô ôm chầm lấy bà nội của mình cười hạnh phúc. Cô nếu đã có cơ hội lần thứ 2 vậy thì cô sẽ trân trọng từng giây phút bên người thân của mình. Và cô - Phùng Thị Yến Nhi sẽ sống thật hạnh phúc.
Bà Liên thấy vậy bèn hỏi "Thế rốt cuộc là làm sao mà hôm qua lại như thế hả con?"
"Cả nhà ăn cơm đi. Đợi ăn xong con sẽ nói chuyện với cả nhà ạ." Yến Nhi cầm bát cơm lên từ tốn ăn từng miếng.
Sau bữa cơm trưa, cô cùng cụ Tâm, bà Liên, cùng gia đình 4 người nhà chú Du cùng ngồi vào bàn trà. Minh mới học lớp 10 nên mấy chuyện người lớn cậu chàng không có hứng thú lắm. Vừa ngồi xuống ghế liền lấy điện thoại ra chơi game. Không phải là không quan tâm tới Yến Nhi mà chỉ đơn giản là sự bồng bột ham chơi của thiếu niên.
Yến Nhi nhìn mọi người trong nhà ai cũng mặt mày trầm trọng, tập trung chờ đợi nhìn cô. Cô ngồi lặng người 1 lúc, cố gắng nghĩ ra 1 câu chuyện thật hợp lý đê kể cho mọi người. Cô muốn câu chuyện cô kể không quá ảo diệu, nhưng cũng phải đủ lú do để cô có thể có được sự chấp thuận của gia đình cho cô làm mẹ đơn thân.
Ngẫm nghĩ 1 lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra được 1 câu chuyện hợp lý. Sự im lặng của cô trong mắt mọi người trong nhà lại hóa thành sự cô đơn, buồn tủi. Cả nhà rất sốt ruột nhưng không ai có ý muốn thúc dục cô.
Yến Nhi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị kể ra một câu chuyện cô bịa ra đầy cẩu huyết để lừa cả nhà. Cũng không thể nói vì trùng sinh mới biết Nam và gia đình hắn rất kinh khủng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.