Chương 25: Từ học đường tới lễ đường
Tưởng Quỳnh Nga
29/11/2023
Ngày trước, nằm trên đùi Minh Huy, Kim Yến từng đọc được một câu nói
"Từ bục giảng tới giảng đường, anh là chú rể còn em là cô dâu. Cùng bước vào lễ đường, nhưng không cùng một hôn lễ"
Đọc xong câu nói ấy Kim Yến đã nhìn Minh Huy thật lâu, anh chăm chú đọc sách, khuôn hàm góc cạnh, làn mi khẽ chớp, con ngươi đen đảo theo từng dòng chữ. Giây phút ấy cô đã nghĩ bọn họ sẽ bước chung một lễ đường.
Thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Minh Huy bỏ sách xuống, ánh nhìn thẳng tắp vào Kim Yến, khẽ đặt một nụ hôn trên môi Kim Yến, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước. Anh hỏi:
- Lại xem được gì mà bần thần rồi.
Kim Yến giơ điện thoại cho Minh Huy xem, anh liếc nhìn rồi cười đến rung người, anh búng nhẹ vào trán cô rồi nói:
- Toàn xem mấy cái linh tinh rồi nghĩ lung tung. Em biết nhiều bí mật của anh như thế, anh không nỡ thả em đi.
Kim Yến đánh mạnh vào người anh vài cái rồi toan ngồi dậy bỏ đi. Lồng ngực cô bị một cánh tay đè lại, Minh Huy đưa mặt lại gần Kim Yến. Cô nằm trên đùi anh giật mình vì bị kéo lại đột ngột, vừa phản ứng lại lại có khuôn mặt phóng đại trước mặt. Con ngươi Kim Yến mở to, hàng mi khẽ chớp nhẹ.
Minh Huy: Anh nhất định sẽ lấy em, tặng em một lễ đường.
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng như cơn gió, ánh nắng qua rèm cửa chiếu lên người anh, sạch sẽ, thơm tho, chắc nịch về dự định của một tương lai.
Màn đêm dần bị vén màn, từng ánh nắng xuyên qua màn mây chiếu tới khe cửa, chiếu tới hàng ghế ngồi của bệnh viện. Kim Yến dõi đôi mắt nhìn ra ngoài, lá cây mướt xanh, khói bụi thành phố bị gột rửa sau trận mưa rào đêm qua. Ánh nắng không còn dịu dàng, nóng bỏng như muốn xóa sạch dấu vết cơn mưa đêm. Mặt đất, cây lá muốn lưu giữ chút gì đó về cơn mưa, vươn khẽ, lá chồng lên lá níu chặt những giọt mưa.
Nhìn thật lâu, hành lang bệnh viện lại vang lên tiếng bước chân. Người nhà Minh Huy tới đủ, vẻ mặt tang thương ánh lên trong từng ánh mắt.
Bệnh viện sắp xếp một gian phòng tổ chức tang lễ. Bố Minh Huy chạy lại khắp nơi. Mẹ Minh Huy ngồi cuộn tròn trong gian phòng nườm nượp người ra kẻ vào.
Thi thể anh lạnh lẽo, được tắm rửa sạch sẽ, đồng đội mặc quân phục lên người anh. Tin tức vụ cháy đã lan tới toàn dân cả nước, số người bị thương cũng đã được công bố, người tử vong vẫn đang được xác minh danh tính. Người thân của những nạn nhân vẫn đang lặng lẽ chảy từng dòng nước mắt chờ nơi khu vực nhận xác. Có người đau lòng khóc thành tiếng, còn có những kẻ đau lòng tới độ nước mắt chảy ngược vào trong, đôi mắt khô khốc như đã cạn những giọt nước mắt.
Đồng đội của anh không còn người bị thương, anh là chiến sĩ duy nhất đã cùng nạn nhân đi về nơi xa. Quân hàm anh được thăng một bậc. Kim Yến giúp Minh Huy chỉnh lại cầu vai, đeo huy chương lên ngực anh. Thân thể anh lạnh lẽo, đôi môi tím tái. Ngoài lớp quân phục là áo quan. Trên đầu anh là hai chiếc khăn trắng.
Dáng người to lớn, hàng mày kiên nghị, giờ chiếc hộp nhỏ khóa chặt thế giới của anh vào trong.
Hoa ngập tràn không gian. Kim Yến mỉm cười, đôi bàn tay vuốt ve khuôn hàm kể cho Minh Huy nghe:
- Hôm nay có nhiều người lắm. Bó hoa đầu tiên anh nhận được, là anh nói do em tặng. Em đã tặng anh thật nhiều bó hoa, hôm nay em cũng sẽ tặng anh một bó hoa thật đẹp. Sau này cũng vậy, sẽ mua thật nhiều hoa cho anh.
Tô Ngọc vuốt ve nếp áo trên người con trai, lần cuối cùng bà chỉnh trang quân phục cho con trai là khi nào bà không nhớ rõ, cũng không nhớ nổi từng năm tháng đi qua như thế nào mà đứa nhỏ từng quấn quýt quanh đôi chân bà đã lớn, đã cao như vậy rồi.
Tô Ngọc chỉnh từng chút như nâng niu một thứ đồ vật dễ vỡ. Bà tự tay thắt hai dải khăn trắng trên đầu con trai. Là bà không có phúc hưởng, không đủ duyên nợ để con trai đi trước mình. Mắt chàng trai nhắm nghiền. Bà nhớ về đứa nhỏ rất nhiều năm về trước đỏ hỏn nằm trong tay bà. Từng cơn đau quặn thắt từ bụng, từ lồng ngực khiến bà không còn đứng vững, bà không thở nổi, trái tim như thực sự đã ngừng đập.
Nhất Minh đỡ Tô Ngọc ngồi xuống. Bà thẫn thờ nhìn về phía con trai.
Kim Yến từ trong túi một chiếc nhẫn nhỏ. Không ai biết cô mua từ bao giờ. Cô cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay anh, cạnh chiếc nhẫn kỉ niệm của hai người. Viên kim cương nhỏ trên mặt nhất lấp lánh trên ngón áp út của Minh Huy. Cúi người, Kim Yến nắm chặt tay anh, nhỏ giọng:
- Chào anh, chú rể của em.
"Từ bục giảng tới giảng đường, anh là chú rể còn em là cô dâu. Cùng bước vào lễ đường, nhưng không cùng một hôn lễ"
Đọc xong câu nói ấy Kim Yến đã nhìn Minh Huy thật lâu, anh chăm chú đọc sách, khuôn hàm góc cạnh, làn mi khẽ chớp, con ngươi đen đảo theo từng dòng chữ. Giây phút ấy cô đã nghĩ bọn họ sẽ bước chung một lễ đường.
Thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Minh Huy bỏ sách xuống, ánh nhìn thẳng tắp vào Kim Yến, khẽ đặt một nụ hôn trên môi Kim Yến, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước. Anh hỏi:
- Lại xem được gì mà bần thần rồi.
Kim Yến giơ điện thoại cho Minh Huy xem, anh liếc nhìn rồi cười đến rung người, anh búng nhẹ vào trán cô rồi nói:
- Toàn xem mấy cái linh tinh rồi nghĩ lung tung. Em biết nhiều bí mật của anh như thế, anh không nỡ thả em đi.
Kim Yến đánh mạnh vào người anh vài cái rồi toan ngồi dậy bỏ đi. Lồng ngực cô bị một cánh tay đè lại, Minh Huy đưa mặt lại gần Kim Yến. Cô nằm trên đùi anh giật mình vì bị kéo lại đột ngột, vừa phản ứng lại lại có khuôn mặt phóng đại trước mặt. Con ngươi Kim Yến mở to, hàng mi khẽ chớp nhẹ.
Minh Huy: Anh nhất định sẽ lấy em, tặng em một lễ đường.
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng như cơn gió, ánh nắng qua rèm cửa chiếu lên người anh, sạch sẽ, thơm tho, chắc nịch về dự định của một tương lai.
Màn đêm dần bị vén màn, từng ánh nắng xuyên qua màn mây chiếu tới khe cửa, chiếu tới hàng ghế ngồi của bệnh viện. Kim Yến dõi đôi mắt nhìn ra ngoài, lá cây mướt xanh, khói bụi thành phố bị gột rửa sau trận mưa rào đêm qua. Ánh nắng không còn dịu dàng, nóng bỏng như muốn xóa sạch dấu vết cơn mưa đêm. Mặt đất, cây lá muốn lưu giữ chút gì đó về cơn mưa, vươn khẽ, lá chồng lên lá níu chặt những giọt mưa.
Nhìn thật lâu, hành lang bệnh viện lại vang lên tiếng bước chân. Người nhà Minh Huy tới đủ, vẻ mặt tang thương ánh lên trong từng ánh mắt.
Bệnh viện sắp xếp một gian phòng tổ chức tang lễ. Bố Minh Huy chạy lại khắp nơi. Mẹ Minh Huy ngồi cuộn tròn trong gian phòng nườm nượp người ra kẻ vào.
Thi thể anh lạnh lẽo, được tắm rửa sạch sẽ, đồng đội mặc quân phục lên người anh. Tin tức vụ cháy đã lan tới toàn dân cả nước, số người bị thương cũng đã được công bố, người tử vong vẫn đang được xác minh danh tính. Người thân của những nạn nhân vẫn đang lặng lẽ chảy từng dòng nước mắt chờ nơi khu vực nhận xác. Có người đau lòng khóc thành tiếng, còn có những kẻ đau lòng tới độ nước mắt chảy ngược vào trong, đôi mắt khô khốc như đã cạn những giọt nước mắt.
Đồng đội của anh không còn người bị thương, anh là chiến sĩ duy nhất đã cùng nạn nhân đi về nơi xa. Quân hàm anh được thăng một bậc. Kim Yến giúp Minh Huy chỉnh lại cầu vai, đeo huy chương lên ngực anh. Thân thể anh lạnh lẽo, đôi môi tím tái. Ngoài lớp quân phục là áo quan. Trên đầu anh là hai chiếc khăn trắng.
Dáng người to lớn, hàng mày kiên nghị, giờ chiếc hộp nhỏ khóa chặt thế giới của anh vào trong.
Hoa ngập tràn không gian. Kim Yến mỉm cười, đôi bàn tay vuốt ve khuôn hàm kể cho Minh Huy nghe:
- Hôm nay có nhiều người lắm. Bó hoa đầu tiên anh nhận được, là anh nói do em tặng. Em đã tặng anh thật nhiều bó hoa, hôm nay em cũng sẽ tặng anh một bó hoa thật đẹp. Sau này cũng vậy, sẽ mua thật nhiều hoa cho anh.
Tô Ngọc vuốt ve nếp áo trên người con trai, lần cuối cùng bà chỉnh trang quân phục cho con trai là khi nào bà không nhớ rõ, cũng không nhớ nổi từng năm tháng đi qua như thế nào mà đứa nhỏ từng quấn quýt quanh đôi chân bà đã lớn, đã cao như vậy rồi.
Tô Ngọc chỉnh từng chút như nâng niu một thứ đồ vật dễ vỡ. Bà tự tay thắt hai dải khăn trắng trên đầu con trai. Là bà không có phúc hưởng, không đủ duyên nợ để con trai đi trước mình. Mắt chàng trai nhắm nghiền. Bà nhớ về đứa nhỏ rất nhiều năm về trước đỏ hỏn nằm trong tay bà. Từng cơn đau quặn thắt từ bụng, từ lồng ngực khiến bà không còn đứng vững, bà không thở nổi, trái tim như thực sự đã ngừng đập.
Nhất Minh đỡ Tô Ngọc ngồi xuống. Bà thẫn thờ nhìn về phía con trai.
Kim Yến từ trong túi một chiếc nhẫn nhỏ. Không ai biết cô mua từ bao giờ. Cô cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay anh, cạnh chiếc nhẫn kỉ niệm của hai người. Viên kim cương nhỏ trên mặt nhất lấp lánh trên ngón áp út của Minh Huy. Cúi người, Kim Yến nắm chặt tay anh, nhỏ giọng:
- Chào anh, chú rể của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.