Cái Thời Chưa Mười Sáu Tuổi
Ai cũng có một thời. Thời đó, đã qua.
Tớ cũng thế!
Thời đã qua của tớ, đó là cái thời tớ mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi - cái tuổi lửng lơ lưng chừng. Chưa trưởng thành, nhưng cũng chẳng còn là trẻ con nữa.
Có cảm xúc.
Có thế giới riêng.
Huống hồ, tớ lại là một đứa sống nội tâm, chuyện gì cũng giữ lại trong lòng.
Những kí ức một thời đẹp đẽ.
.....
Không phải là những câu chuyện tình yêu, càng không có tay ba, tay tư hay trà xanh. Đơn thuần chỉ là những đoản văn, những cảm xúc viết về một thời ngây ngô khờ dại, có khi là chưa đầy mười sáu tuổi, cũng có khi đã là mười sáu tuổi rồi.
Một "tớ" mỗi khi được về quê ngoại khờ dại, vô tư hồn nhiên.
Một "tớ" lầm mũi trong cái tuổi đáng ra là cởi mở, vui tươi, tận hưởng cuộc sống đầy đủ cha, mẹ, an yên của một gia đình.
Một "tớ" bắt đầu nổi loạn.
......
Tớ sống ở vùng trung du miền núi, nơi có nhiều đồi, núi, cỏ cây, hoa lá. Nơi mà mỗi chiều cuối thu, đầu đông, sương rơi bãng lãng quanh chân núi. Nắng hắt chói chang lên từng vạt đồi sim, mua bạt ngàn hoang dại. Nơi mà trẻ con gần mười sáu tổi như tớ không đứa nào là không biết đi hái củi, ăn quả sim, mua đến tím đen cả lưỡi, mỗi chiều vắt vẻo gánh củi trên vai mà cỏ may găm đầu dưới gấu quần.
Mẹ tớ là bộ đội Trường Sơn xuất ngũ, về làm trong một cơ quan nhà nước. Sau thời kì "đổi mới", tinh giảm biên chế, mẹ làm hợp đồng thêm cho cơ quan để đủ tiền bươn chải nuôi hai chị em tôi lớn khôn.
Quê ngoại tớ ở một vùng chiêm trũng, cách xa cơ quan mẹ con tớ sống. Mỗi năm chị em tớ được về quê hai lần, đó là vào dịp tết và nghỉ hè.
Chính khu tập thể trong cơ quan nơi tớ sống và những lần về quê ngoại đã làm nên một kí ức đẹp đẽ trong cái thời tớ chưa mười sáu tuổi ấy, để bây giờ khi đã trưởng thành rồi, khu tập thể cũng không còn, chị em tớ cũng không còn về quê ngoại nữa, vùng trung du buồn hiu hắt giờ cũng thay da đổi thịt trở thành phố huyện nhộn nhịp và sầm uất. Cơ quan giải tỏa, khu tập thể phá dỡ, chia lô để bán. Trên nền gạch cũ vẫn còn đâu đó sót lại những dấu tích xưa. Vài viên gạch cũ đỏ sậm. Mảng tường vôi bong tróc theo thời gian. Vài gốc cây trơ trụi. Góc tường cũ mọc lên những khóm cây dại, ngây ngô.
Người quen xưa cũng mỗi người một ngả.
Lòng người bận bịu.
Dòng đời bận bịu.
Thời gian thì vô tình.
Tất cả những kỉ niệm xưa đã phủ rêu mờ. Để rồi bây giờ, nếu có lỡ vô tình đi ngang qua hoặc quay trở lại chốn xưa, chỉ còn lại trong tâm trí những mảng kí ức vụn vỡ. Như lời bài hát đâu đó tớ đã từng nghe:
"Lặng lẽ vô tình, nền xi măng che gốc hàng cây khô
Lặng lẽ vô tình, tường bê tông đã ố vết thời gian
Đâu vườn rau cũ trên đất lưu thông?...
Những ô cửa, hành lang, tháng năm âm thầm
Đâu tầng gác cũ, xô nước chia nhau, tường chung bếp rêu, đơn sơ bữa cơm chiều
Những vui buồn ngày ấy bên nhau..."
....
Kỉ niệm thì vẫn mãi là kỉ niệm. Chúng ta không thể cứ đắm chìm mãi vơi những kỉ niệm, với những điều đã cũ, với những gì đã qua. Cuộc sống chính là luôn hướng về phía trước.
Nhưng, tôn trọng những kỉ niệm, nhớ về một thời đã qua cũng chính là động lực để ta sống tiếp ngày hôm nay và mai sau. Sống làm sao cho xứng đáng với những gì được, mất, để mai này, khi nhớ về, ta không bao giờ phải nói lời hối tiếc!
"Trân trọng quá khứ, bước tới tương lai"!