Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng
Chương 2
Hằng Diệp
23/03/2024
Ngày hôm sau..
Sắc mặt Phó Chính cực kì khó coi, nhìn tập văn kiện trên tay, sau đó ném thật mạnh xuống bàn làm việc.
Lâm Nghị nhìn thấy Phó Chính đang phát hỏa, vội vàng bưng chén trà đưa tới trước mặt anh ta.
Phó Chính liếc mắt một cái nhưng không cầm, nhấc điện thoại trên bàn gọi cho lãnh đạo.
Điện thoại reo chưa đầy ba mươi giây thì có một giọng nói trung niên hơi trầm vang lên.
“Có chuyện gì vậy, tiểu Phó?”
Lâm Nghị cầm lấy văn kiện, nhanh chóng giúp Phó Chính bình tĩnh lại, sợ anh ta nóng nảy sẽ khiến thủ trưởng lo lắng.
Phó Chính hít một hơi, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
“Tôi mới không ở đây hai tuần, tại sao có nhiều người tới như vậy?”
Người ở bên kia đang cầm chén trà, vừa nhấp một ngụm liền nghe Phó Chính nói vậy, suýt chút bị sặc trà.
Sắc mặt lập tức sa xuống, không chút khách khí mắng: “Phó Chính, đây là thái độ của cậu khi làm việc sao! Nói chuyện như vậy sao!”
Lâm Nghị cảm giác như mình đang áp tai vào điện thoại. Thấy thủ trưởng tức giận, anh gãi đầu rồi lại gãi tai lo lắng.
Phó Chính hít sâu một hơi, thẳng lưng nói: “Là công việc, nhưng tôi..”
“Tôi gì mà tôi. Đây là công việc. Tổ văn nghệ sẽ chỉ ở lại hai tuần thôi.” Người đàn ông nói xong không cho Phó Chính có cơ hội phản bác mà định cúp điện thoại.
Phó Chính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ nhìn thấy một bóng người lẻn qua sân tập rồi hòa vào trong đội ngũ.
Đôi mắt đen thâm trầm hơi nheo lại, giọng điệu vẫn không vui: “Ba người đó khi nào thì rời đi?”
Người bên kia điện thoại lại nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Bất cứ lúc nào.”
Vốn dĩ người đàn ông này không muốn tiếp tục nói chuyện với Phó Chính nữa. Mới sáng ra đã cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng khi nghĩ tới cuộc gọi của Bành Hạ đêm qua, ông liền nhắm mắt lại, có chút bất lực cầm điện thoại.
Trong giọng điệu có chút chán ghét: “Chú Bành của cậu ngày hôm qua gọi điện tới, nói cậu lần sau nếu đi nghỉ mát về còn không đem theo một người phụ nữ thì cũng đừng trở về nữa.”
Phó Chính vừa nghe liền có chút vui vẻ: “Vấn đề này Bành thúc là người không có quyền lên tiếng nhất, ông ấy..”
“Đô.. Đô.. Đô..”
Người đàn ông treo điện thoại lên, trong mắt toàn bộ là sự chán ghét.
“Một lão già không nghiêm chỉnh, một thằng nhóc cũng không nghiêm chỉnh.”
* * *
Mộ Tư Đồng đứng trong đội ngũ, hận không thể làm cho sự tồn tại của bản thân giảm đi tới mức nhỏ nhất.
Đêm qua, từ phòng tắm trở về cô liền phát hiện ra một vấn đề trí mạng.
Nội y màu hồng của cô vậy mà không thấy đâu.
Là chiếc mà cô thích nhất.
Cũng là thứ quý giá nhất mà cô mang tới đây.
Quan trọng nhất là nếu để người khác nhặt được, cô có thể bị bại lộ hay không?
Cô lo lắng cả một đêm làm cho sáng nay dậy muộn như dự đoán.
Bên cạnh là một thanh niên cũng vào cùng thời điểm với cô, làn da ngăm đen, dáng người gầy như cái cột.
Bọn họ đều đứng ở vị trí cuối cùng của đội hình.
Mộ Tư Đồng huých cánh tay hắn, cơ thể hơi nghiêng một chút: “Bé đen, hôm nay có chuyện gì thế?”
Ánh mắt của bé Đen rất sâu, thời điểm nhìn người khác làm cho họ cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Bé Đen lắc đầu: “Không biết.”
Trong hàng ngũ lại có âm thanh xôn xao vang lên.
Mộ Tư Đồng nghe thấy động tĩnh vội vàng nhìn ra xung quanh. Nhưng cơ thể cô chỉ cao có một mét sáu mươi tám khiến cô trở nên lùn tịt trong nhóm nam sinh này.
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc trang phục màu đen, đi ủng đen, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy mang theo giọng nói rất uy nghiêm.
Anh ta cầm trên tay một tập văn kiện, sắc mặt không vui đi về hướng đội ngũ.
Mộ Tư Đồng kiễng chân lên nhìn, cuối cùng cũng nhìn rõ hình dạng người phía trước.
Người đàn ông cơ thể cường tráng, mày kiếm, đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, khuông mặt góc cạnh.
Khuôn mặt tuấn tú toàn bộ hiện ra trước mắt Mộ Tư Đồng.
Ánh mắt Mộ Tư Đồng dán chặt lên người đàn ông. Là Phó Chính của cô.
Lần gặp trước đã là mười năm, lúc đó cô mới mười bốn tuổi, còn Phó Chính mười tám.
Thời điểm đó, trên người Phó Chính vẫn là hình tượng anh hàng xóm. Mười năm sau, anh càng trở nên thành thục và trưởng thành hơn, cả người đều toát lên vẻ nam tính và trầm ổn.
Trên người Phó Chính mang theo vẻ lạnh lùng xa cách. Anh nhìn qua hàng ngũ một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở đỉnh đầu bù xù phía cuối hàng.
Ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Hôm qua tắt đèn rồi còn đi tắm, hôm nay lại tập trung muộn.
Phó Chính có chút đăm chiêu đem đầu lưỡi đẩy vào khoang má, vỗ thật mạnh tập văn kiện trên tay hai cái.
Đột nhiên trong hàng ngũ lại xôn xao. Họ không quan tâm đến vị Diêm Vương mặt đen đang đứng phía trước mà chỉ tập trung nhìn vào đôi chân dài đang hướng về phía họ.
Lâm Nghị dẫn theo tám nhân vật nổi tiếng, bốn nam, bốn nữ trong đó có ba người hiện tại đang rất nổi tiếng.
Phó Chính không vui lớn tiếng quát: “Đứng nghiêm!”
Cả đội hình bất giác rùng mình, im lặng một lúc, không dám nói thêm tiếng nào.
Mộ Tư Đồng nhịn không được cười thầm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị cấm dục kia, hẳn là anh ấy không có bạn gái.
Thật đúng lúc, cơ hội của cô tới rồi.
Phó Chính liếc nhìn toàn bộ đội ngũ một lượt sau đó cầm tài liệu trong tay quay lại nhìn những ngôi sao phía sau.
Mặc dù nhìn bề ngoài không quá bất hợp tác nhưng không khó để thấy được sự miễn cưỡng của anh ta.
Phó Chính cúi xuống nhìn lướt qua những cái tên trong tài liệu mà không có chút cảm xúc nào.
“Bốn người phụ nữ ở phòng cuối cùng.”
“Bốn người đàn ông ở phòng cuối cùng trên tầng bốn. Tôi cho các người nửa tiếng, thay quần áo sau đó tập trung tại đây.”
“Chậm một phút, phạt chạy một vòng.”
Giọng nói của Phó Chính rành mạch nhưng lạnh lùng. Nói xong, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Mấy người này rõ ràng bị Phó Chính ra chiêu phủ đầu liền sợ hãi. Mỗi người mang theo vali khổng lồ đi về phía tòa nhà ký túc xá.
Đôi mắt của Mộ Tư Đồng hoàn toàn dán chặt vào gương mặt của Phó Chính.
Nhóm người đi lướt qua cô, cô nhận ra bọn họ. Nhất là đại mỹ nhân Tống Tri Diên, không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi diễn xuất.
“Này Tri Diên, đó không phải là kiểu nam tính mà cậu hay nói tới sao?”
Tống Tri Diên quay đầu lại nhìn Phó Chính ở cách đó không xa, đem mái tóc xoăn màu hạt dẻ hất ra phía sau.
“Mình muốn theo đuổi anh ấy.”
Sắc mặt Mộ Tư Đồng lập tức tối sầm.
Cô vừa mới tới, còn chưa cùng Phó Chính nhận người quen, tình địch đã lập tức xuất hiện?
Phó Chính đưa tay cầm tài liệu để ra phía sau lưng, ra lệnh: “Nửa giờ sửa sang lại phòng, giải tán.”
Cả đội ngay lập tức xôn xao với những chủ đề xoay quanh bốn mỹ nhân nổi tiếng vừa rồi khiến Mộ Tư Đồng đau tai.
Phó Chính trầm tư nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt.
Sau đó bước tới trước mặt Mộ Tư Đồng lạnh lùng ra lệnh: “Cậu, ở lại.”
Sắc mặt Phó Chính cực kì khó coi, nhìn tập văn kiện trên tay, sau đó ném thật mạnh xuống bàn làm việc.
Lâm Nghị nhìn thấy Phó Chính đang phát hỏa, vội vàng bưng chén trà đưa tới trước mặt anh ta.
Phó Chính liếc mắt một cái nhưng không cầm, nhấc điện thoại trên bàn gọi cho lãnh đạo.
Điện thoại reo chưa đầy ba mươi giây thì có một giọng nói trung niên hơi trầm vang lên.
“Có chuyện gì vậy, tiểu Phó?”
Lâm Nghị cầm lấy văn kiện, nhanh chóng giúp Phó Chính bình tĩnh lại, sợ anh ta nóng nảy sẽ khiến thủ trưởng lo lắng.
Phó Chính hít một hơi, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
“Tôi mới không ở đây hai tuần, tại sao có nhiều người tới như vậy?”
Người ở bên kia đang cầm chén trà, vừa nhấp một ngụm liền nghe Phó Chính nói vậy, suýt chút bị sặc trà.
Sắc mặt lập tức sa xuống, không chút khách khí mắng: “Phó Chính, đây là thái độ của cậu khi làm việc sao! Nói chuyện như vậy sao!”
Lâm Nghị cảm giác như mình đang áp tai vào điện thoại. Thấy thủ trưởng tức giận, anh gãi đầu rồi lại gãi tai lo lắng.
Phó Chính hít sâu một hơi, thẳng lưng nói: “Là công việc, nhưng tôi..”
“Tôi gì mà tôi. Đây là công việc. Tổ văn nghệ sẽ chỉ ở lại hai tuần thôi.” Người đàn ông nói xong không cho Phó Chính có cơ hội phản bác mà định cúp điện thoại.
Phó Chính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ nhìn thấy một bóng người lẻn qua sân tập rồi hòa vào trong đội ngũ.
Đôi mắt đen thâm trầm hơi nheo lại, giọng điệu vẫn không vui: “Ba người đó khi nào thì rời đi?”
Người bên kia điện thoại lại nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Bất cứ lúc nào.”
Vốn dĩ người đàn ông này không muốn tiếp tục nói chuyện với Phó Chính nữa. Mới sáng ra đã cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng khi nghĩ tới cuộc gọi của Bành Hạ đêm qua, ông liền nhắm mắt lại, có chút bất lực cầm điện thoại.
Trong giọng điệu có chút chán ghét: “Chú Bành của cậu ngày hôm qua gọi điện tới, nói cậu lần sau nếu đi nghỉ mát về còn không đem theo một người phụ nữ thì cũng đừng trở về nữa.”
Phó Chính vừa nghe liền có chút vui vẻ: “Vấn đề này Bành thúc là người không có quyền lên tiếng nhất, ông ấy..”
“Đô.. Đô.. Đô..”
Người đàn ông treo điện thoại lên, trong mắt toàn bộ là sự chán ghét.
“Một lão già không nghiêm chỉnh, một thằng nhóc cũng không nghiêm chỉnh.”
* * *
Mộ Tư Đồng đứng trong đội ngũ, hận không thể làm cho sự tồn tại của bản thân giảm đi tới mức nhỏ nhất.
Đêm qua, từ phòng tắm trở về cô liền phát hiện ra một vấn đề trí mạng.
Nội y màu hồng của cô vậy mà không thấy đâu.
Là chiếc mà cô thích nhất.
Cũng là thứ quý giá nhất mà cô mang tới đây.
Quan trọng nhất là nếu để người khác nhặt được, cô có thể bị bại lộ hay không?
Cô lo lắng cả một đêm làm cho sáng nay dậy muộn như dự đoán.
Bên cạnh là một thanh niên cũng vào cùng thời điểm với cô, làn da ngăm đen, dáng người gầy như cái cột.
Bọn họ đều đứng ở vị trí cuối cùng của đội hình.
Mộ Tư Đồng huých cánh tay hắn, cơ thể hơi nghiêng một chút: “Bé đen, hôm nay có chuyện gì thế?”
Ánh mắt của bé Đen rất sâu, thời điểm nhìn người khác làm cho họ cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Bé Đen lắc đầu: “Không biết.”
Trong hàng ngũ lại có âm thanh xôn xao vang lên.
Mộ Tư Đồng nghe thấy động tĩnh vội vàng nhìn ra xung quanh. Nhưng cơ thể cô chỉ cao có một mét sáu mươi tám khiến cô trở nên lùn tịt trong nhóm nam sinh này.
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc trang phục màu đen, đi ủng đen, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy mang theo giọng nói rất uy nghiêm.
Anh ta cầm trên tay một tập văn kiện, sắc mặt không vui đi về hướng đội ngũ.
Mộ Tư Đồng kiễng chân lên nhìn, cuối cùng cũng nhìn rõ hình dạng người phía trước.
Người đàn ông cơ thể cường tráng, mày kiếm, đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, khuông mặt góc cạnh.
Khuôn mặt tuấn tú toàn bộ hiện ra trước mắt Mộ Tư Đồng.
Ánh mắt Mộ Tư Đồng dán chặt lên người đàn ông. Là Phó Chính của cô.
Lần gặp trước đã là mười năm, lúc đó cô mới mười bốn tuổi, còn Phó Chính mười tám.
Thời điểm đó, trên người Phó Chính vẫn là hình tượng anh hàng xóm. Mười năm sau, anh càng trở nên thành thục và trưởng thành hơn, cả người đều toát lên vẻ nam tính và trầm ổn.
Trên người Phó Chính mang theo vẻ lạnh lùng xa cách. Anh nhìn qua hàng ngũ một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở đỉnh đầu bù xù phía cuối hàng.
Ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Hôm qua tắt đèn rồi còn đi tắm, hôm nay lại tập trung muộn.
Phó Chính có chút đăm chiêu đem đầu lưỡi đẩy vào khoang má, vỗ thật mạnh tập văn kiện trên tay hai cái.
Đột nhiên trong hàng ngũ lại xôn xao. Họ không quan tâm đến vị Diêm Vương mặt đen đang đứng phía trước mà chỉ tập trung nhìn vào đôi chân dài đang hướng về phía họ.
Lâm Nghị dẫn theo tám nhân vật nổi tiếng, bốn nam, bốn nữ trong đó có ba người hiện tại đang rất nổi tiếng.
Phó Chính không vui lớn tiếng quát: “Đứng nghiêm!”
Cả đội hình bất giác rùng mình, im lặng một lúc, không dám nói thêm tiếng nào.
Mộ Tư Đồng nhịn không được cười thầm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị cấm dục kia, hẳn là anh ấy không có bạn gái.
Thật đúng lúc, cơ hội của cô tới rồi.
Phó Chính liếc nhìn toàn bộ đội ngũ một lượt sau đó cầm tài liệu trong tay quay lại nhìn những ngôi sao phía sau.
Mặc dù nhìn bề ngoài không quá bất hợp tác nhưng không khó để thấy được sự miễn cưỡng của anh ta.
Phó Chính cúi xuống nhìn lướt qua những cái tên trong tài liệu mà không có chút cảm xúc nào.
“Bốn người phụ nữ ở phòng cuối cùng.”
“Bốn người đàn ông ở phòng cuối cùng trên tầng bốn. Tôi cho các người nửa tiếng, thay quần áo sau đó tập trung tại đây.”
“Chậm một phút, phạt chạy một vòng.”
Giọng nói của Phó Chính rành mạch nhưng lạnh lùng. Nói xong, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Mấy người này rõ ràng bị Phó Chính ra chiêu phủ đầu liền sợ hãi. Mỗi người mang theo vali khổng lồ đi về phía tòa nhà ký túc xá.
Đôi mắt của Mộ Tư Đồng hoàn toàn dán chặt vào gương mặt của Phó Chính.
Nhóm người đi lướt qua cô, cô nhận ra bọn họ. Nhất là đại mỹ nhân Tống Tri Diên, không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi diễn xuất.
“Này Tri Diên, đó không phải là kiểu nam tính mà cậu hay nói tới sao?”
Tống Tri Diên quay đầu lại nhìn Phó Chính ở cách đó không xa, đem mái tóc xoăn màu hạt dẻ hất ra phía sau.
“Mình muốn theo đuổi anh ấy.”
Sắc mặt Mộ Tư Đồng lập tức tối sầm.
Cô vừa mới tới, còn chưa cùng Phó Chính nhận người quen, tình địch đã lập tức xuất hiện?
Phó Chính đưa tay cầm tài liệu để ra phía sau lưng, ra lệnh: “Nửa giờ sửa sang lại phòng, giải tán.”
Cả đội ngay lập tức xôn xao với những chủ đề xoay quanh bốn mỹ nhân nổi tiếng vừa rồi khiến Mộ Tư Đồng đau tai.
Phó Chính trầm tư nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt.
Sau đó bước tới trước mặt Mộ Tư Đồng lạnh lùng ra lệnh: “Cậu, ở lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.