Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng
Chương 16: Sự trừng phạt ấm áp của Đội trưởng Phó
Hằng Diệp
07/04/2024
Mộ Tư Đồng cân nhắc một lúc lâu, không biết có nên đi hay không.
Nếu Phó Chính phát hiện ra cô trộm chăn bông, giả bệnh, thì chẳng phải hình phạt sẽ càng nặng hơn sao?
Chăn cũng đã lấy rồi, còn muốn sao nữa.
Dù sao cô cũng sẽ không trả lại.
Mọi người đều tập trung tại sân tập và Mộ Tư Đồng lại tới đó với một tâm trạng lo lắng, chật vật.
Cô quay đầu nhìn vị trí bên cạnh mình.
Bình thường, mấy vị minh tinh sẽ đứng cạnh cô nhưng hôm nay không hiểu sao chỉ có hai người tới.
Phó Chính đang khoanh tay đừng ở trước đội hình, sắc mặt nghiêm nghị xa cách. Nắng sớm chiếu lên gương mặt của anh lại càng làm tăng thểm vẻ uy nghiêm chính trực.
Anh cau mày, nhìn về phía cuối hàng sau đó trầm giọng hỏi Lâm Nghị bên cạnh: “Có chuyện gì vậy? Bọn họ đâu rồi?”
Lâm Nghị nhìn đội trưởng đang tức giận, khéo léo giải thích việc huẩn luyện bất thường của ngày hôm qua: “Chương trình huấn luyện ngày hôm qua quá nặng, mấy cô gái không thể chịu nổi.”
Phó Chính: “Ai vắng mặt?”
Lâm Nghị: “Tống Tri Diên và Sở Hòa”
Mộ Tư Đồng đứng ở phía sau nhưng chỉ hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sắc mặt u ám của Phó Chính.
Phó Chính cho cô cảm giác anh là người vô thực, cao cao tại thượng, ngoài tầm với.
Cô vốn muốn lên tới mặt trăng, vươn tới các vì sao, nên sớm muộn gì cô cũng sẽ bắt được anh, khiến anh phải cúi đầu vì cô.
“Mộ Tư bước ra khỏi hàng!”
Thân thể Mộ Tư Đồng cứng đờ trong giây lát, sự kiêu ngạo trong lòng vừa nãy lập tức bị đè xuống.
Chưa nói tới có thể hấp dẫn anh hay không, hiện tại cô còn đang là đàn ông, phải làm sao để không bị anh trừng phạt đã là tốt lắm rồi..
Phó Chính thấy Mộ Tư Đồng cúi đầu giống như một chú đà điểu, trong lòng có chút buồn cười.
Lâm Nghị dẫn cả đội lên đường băng, chỉ còn một mình Mộ Tư Đồng ở lại.
Cô quay đầu nhìn về phía đường chạy, bỗng dưng cảm thấy chạy cũng không có gì đáng sợ.
Hai tay buông thõng hai bên, vô thức muốn chọc vào đường chỉ may trên quần. Mọi cử động của cô đều lọt vào mắt Phó Chính.
Vẻ lạnh lùng đã biến mất, anh ta chậm rãi đi ngược ánh sáng và dừng lại trước mặt cô.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn người trước mặt: “Sao lại thế này?”
Mộ Tư Đồng không dám thở mạnh, sắc mặt lập tức sa xuống, đôi môi hồng hào mím chặt lại.
Đúng vậy, hai cái chăn khác nhau như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra.
Sau vài giây giãy giụa, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Phó Chính.
Cô cười ngây thơ: “Đội trưởng Phó, vì sáng nay tôi phải đi vội nên..”
Vì thế..
Vì vậy cô nên đến buổi từ thiện ngày mai một cách rực rỡ nhất, để cho anh ấy có thể nhìn thấy một Mộ Tư Đồng thực sự quyến rũ và xinh đẹp.
Cô muốn anh phát cuồng phát điên vì cô, sẵn lòng mở rộng vòng tay chào đón cô.
Phó Chính nheo mắt, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: “Sáng sớm phải đi vội và chuyện không ăn sáng thì có liên quan gì đến nhau?”
Không phải anh ấy đang muốn nói đến chuyện cái chăn sao?
Mộ Tư Đồng sửng sốt, vội vàng tiếp tục chủ để: “A. Tôi trở về phòng luyện gấp chăn nên không chú ý tới giờ ăn.”
Phó Chính chống tay lên hông, nhìn cô tiếp tục ngụy biện.
Mộ Tư Đồng cảm thấy mình bị Phó Chính nhìn chằm chằm, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Cô nở nụ cười: “Đội trưởng Phó, không ăn sáng cũng bị phạt sao?”
Cô đã quen với việc bỏ bữa sáng.
Khi mới gia nhập Mộ thị, cô không thành thạo nhiều việc, ngày nào cũng bận như con quay, thường xuyên làm việc tới mức bỏ bữa.
Phó Chính cười nhẹ: “Cậu rất hiểu tôi. Nếu không làm việc nên làm thì tất nhiên sẽ bị trừng phạt..”
Mộ Tư Đồng: “...”
Cô không muốn hiểu chuyện này đâu mà.
Phó Chính quay người, nheo mắt nhìn, giơ tay chỉ về phía căn tin ở xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộ Tư Đồng theo bản năng nhìn về hướng anh chỉ.
Hai người có sự chênh lệch chiều cao khá lớn. Mộ Tư Đồng bị chặn đến mức không nhìn rõ anh đang muốn chỉ tay đi đâu.
Phó Chính: “Tới bên đó hỗ trợ.”
“Nơi nào vậy đội trưởng Phó?” Mộ Tư Đồng kiễng chân nhìn nhưng Phó Chính đã thu tay lại.
Anh thở dài, nắm lấy cánh tay cô, sải bước đi về phía căn tin.
Bàn thay thô ráp của người đàn ông tương phản rõ ràng với bàn tay mềm mại của cô.
Mộ Tư Đồng nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, đã bao lâu rồi cô mới được anh dắt tay như thế này?
Mười năm!
3785 ngày!
Tất cả mọi người trên sân tập đều tập trung vào bài huấn luyện, không có ai để ý tới hai người bọn họ.
Hai người lần lượt đi tới căn tin.
Phó Chính dừng bước, thu tay lại, cố thu hồi ánh mắt dịu dàng, nghiêm nghị nói: “Sáng nay cậu hỗ trợ căn tin.”
Hai má Mộ Tư Đồng ửng đỏ. Cô lặng lẽ đem cổ tay mà Phó Chính vừa nắm đưa ra sau lưng.
Phó Chính hất cằm hướng về phía nhà ăn nói: “Đi đi.”
Mộ Tư Đồng “ồ” một tiếng rồi bước thẳng vào căn tin mà không quay đầu nhìn lại.
Sau khi vào cửa, cô trốn ở bên cạnh cửa kính, nhìn người đàn ông ở bên ngoài.
Người đàn ông không đi xa mà dừng lại ở một góc. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra một cách thản nhiên.
Dáng người cao lớn dựa vào bức tường phía sau, một tay cầm thuốc một tay châm lửa.
Một làn khói trắng chậm rãi tỏa ra từ miệng anh. Phó Chính hơi ngước mắt nhìn về phía Mộ Tư Đồng.
Cô vội vàng nép vào bức tường bên cạnh, giơ tay che lồng ngực đang đập thình thịch của mình.
Một dì làm trong căn tin nhìn Mộ Tư Đồng đang dựa vào tường thì ngừng tay lại nhìn cô.
Dì mỉm cười hỏi: “Cậu có phải chàng trai mà đội trưởng Phó nhắc đến hay không?”
Mộ Tư Đồng bối rối nhướng mày, nhìn thấy dì trước mặt đang mỉm cười đặt đồ trên tay xuống, quay người đi vào bếp.
Một lúc sau, dì quay lại với một khay thức ăn trên tay.
Dì đặt khay thức ăn lên chiếc bàn gần Mộ Tư Đồng nhất rồi vẫy tay gọi cô: “Tới đây. May là vẫn còn kịp, chưa bị nguội lạnh.”
Mộ Tư Đồng bước đến bàn ăn và chỉ tay vào bản thân.
“Dì à, là phần cho con sao?”
Dì nhìn bộ dáng kinh ngạc của Mộ Tư Đồng thì mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đội trưởng Phó dặn dò tôi như vậy.”
Dì nói xong thì ra hiệu cho cô ăn nhanh rồi đi vào trong bếp, tiếp tục làm việc.
Mộ Tư Đồng đứng dậy, vội vàng chạy ra cửa kính, xuyên qua tấm kính sạch sẽ, ánh mắt cô tìm kiếm bóng dáng cao lớn.
Trong góc đó không còn thấy bóng dáng ai nữa.
Cô gãi đầu suy nghĩ rồi quay lại bàn ăn, nhìn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng trước mặt rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Tại sao thái độ của Phó Chính đối với cô lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Anh ấy đã nhận ra rồi sao?
Mộ Tư Đồng vừa cầm đũa gắp bánh bao thì dì vừa nãy đã quay lại, mang theo một giỏ đầy khoai tây.
Dì bước tới trước mặt Mộ Tư Đồng, đặt chiếc giỏ lên bàn.
Dì mỉm cười và nói với Mộ Tư Đồng: “Chàng trai trẻ, hôm nay cậu phải vất vả rồi. Hãy gọt vỏ và cắt nhỏ giỏ khoai tây này nhé.”
Mộ Tư Đồng: “...”
Cô còn đang nghi ngờ tại sao Phó Chính lại đột nhiên tốt bụng như vậy.
Hình phạt này xem ra cũng không hề nhẹ.
Nếu Phó Chính phát hiện ra cô trộm chăn bông, giả bệnh, thì chẳng phải hình phạt sẽ càng nặng hơn sao?
Chăn cũng đã lấy rồi, còn muốn sao nữa.
Dù sao cô cũng sẽ không trả lại.
Mọi người đều tập trung tại sân tập và Mộ Tư Đồng lại tới đó với một tâm trạng lo lắng, chật vật.
Cô quay đầu nhìn vị trí bên cạnh mình.
Bình thường, mấy vị minh tinh sẽ đứng cạnh cô nhưng hôm nay không hiểu sao chỉ có hai người tới.
Phó Chính đang khoanh tay đừng ở trước đội hình, sắc mặt nghiêm nghị xa cách. Nắng sớm chiếu lên gương mặt của anh lại càng làm tăng thểm vẻ uy nghiêm chính trực.
Anh cau mày, nhìn về phía cuối hàng sau đó trầm giọng hỏi Lâm Nghị bên cạnh: “Có chuyện gì vậy? Bọn họ đâu rồi?”
Lâm Nghị nhìn đội trưởng đang tức giận, khéo léo giải thích việc huẩn luyện bất thường của ngày hôm qua: “Chương trình huấn luyện ngày hôm qua quá nặng, mấy cô gái không thể chịu nổi.”
Phó Chính: “Ai vắng mặt?”
Lâm Nghị: “Tống Tri Diên và Sở Hòa”
Mộ Tư Đồng đứng ở phía sau nhưng chỉ hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sắc mặt u ám của Phó Chính.
Phó Chính cho cô cảm giác anh là người vô thực, cao cao tại thượng, ngoài tầm với.
Cô vốn muốn lên tới mặt trăng, vươn tới các vì sao, nên sớm muộn gì cô cũng sẽ bắt được anh, khiến anh phải cúi đầu vì cô.
“Mộ Tư bước ra khỏi hàng!”
Thân thể Mộ Tư Đồng cứng đờ trong giây lát, sự kiêu ngạo trong lòng vừa nãy lập tức bị đè xuống.
Chưa nói tới có thể hấp dẫn anh hay không, hiện tại cô còn đang là đàn ông, phải làm sao để không bị anh trừng phạt đã là tốt lắm rồi..
Phó Chính thấy Mộ Tư Đồng cúi đầu giống như một chú đà điểu, trong lòng có chút buồn cười.
Lâm Nghị dẫn cả đội lên đường băng, chỉ còn một mình Mộ Tư Đồng ở lại.
Cô quay đầu nhìn về phía đường chạy, bỗng dưng cảm thấy chạy cũng không có gì đáng sợ.
Hai tay buông thõng hai bên, vô thức muốn chọc vào đường chỉ may trên quần. Mọi cử động của cô đều lọt vào mắt Phó Chính.
Vẻ lạnh lùng đã biến mất, anh ta chậm rãi đi ngược ánh sáng và dừng lại trước mặt cô.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn người trước mặt: “Sao lại thế này?”
Mộ Tư Đồng không dám thở mạnh, sắc mặt lập tức sa xuống, đôi môi hồng hào mím chặt lại.
Đúng vậy, hai cái chăn khác nhau như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra.
Sau vài giây giãy giụa, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Phó Chính.
Cô cười ngây thơ: “Đội trưởng Phó, vì sáng nay tôi phải đi vội nên..”
Vì thế..
Vì vậy cô nên đến buổi từ thiện ngày mai một cách rực rỡ nhất, để cho anh ấy có thể nhìn thấy một Mộ Tư Đồng thực sự quyến rũ và xinh đẹp.
Cô muốn anh phát cuồng phát điên vì cô, sẵn lòng mở rộng vòng tay chào đón cô.
Phó Chính nheo mắt, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: “Sáng sớm phải đi vội và chuyện không ăn sáng thì có liên quan gì đến nhau?”
Không phải anh ấy đang muốn nói đến chuyện cái chăn sao?
Mộ Tư Đồng sửng sốt, vội vàng tiếp tục chủ để: “A. Tôi trở về phòng luyện gấp chăn nên không chú ý tới giờ ăn.”
Phó Chính chống tay lên hông, nhìn cô tiếp tục ngụy biện.
Mộ Tư Đồng cảm thấy mình bị Phó Chính nhìn chằm chằm, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Cô nở nụ cười: “Đội trưởng Phó, không ăn sáng cũng bị phạt sao?”
Cô đã quen với việc bỏ bữa sáng.
Khi mới gia nhập Mộ thị, cô không thành thạo nhiều việc, ngày nào cũng bận như con quay, thường xuyên làm việc tới mức bỏ bữa.
Phó Chính cười nhẹ: “Cậu rất hiểu tôi. Nếu không làm việc nên làm thì tất nhiên sẽ bị trừng phạt..”
Mộ Tư Đồng: “...”
Cô không muốn hiểu chuyện này đâu mà.
Phó Chính quay người, nheo mắt nhìn, giơ tay chỉ về phía căn tin ở xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộ Tư Đồng theo bản năng nhìn về hướng anh chỉ.
Hai người có sự chênh lệch chiều cao khá lớn. Mộ Tư Đồng bị chặn đến mức không nhìn rõ anh đang muốn chỉ tay đi đâu.
Phó Chính: “Tới bên đó hỗ trợ.”
“Nơi nào vậy đội trưởng Phó?” Mộ Tư Đồng kiễng chân nhìn nhưng Phó Chính đã thu tay lại.
Anh thở dài, nắm lấy cánh tay cô, sải bước đi về phía căn tin.
Bàn thay thô ráp của người đàn ông tương phản rõ ràng với bàn tay mềm mại của cô.
Mộ Tư Đồng nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, đã bao lâu rồi cô mới được anh dắt tay như thế này?
Mười năm!
3785 ngày!
Tất cả mọi người trên sân tập đều tập trung vào bài huấn luyện, không có ai để ý tới hai người bọn họ.
Hai người lần lượt đi tới căn tin.
Phó Chính dừng bước, thu tay lại, cố thu hồi ánh mắt dịu dàng, nghiêm nghị nói: “Sáng nay cậu hỗ trợ căn tin.”
Hai má Mộ Tư Đồng ửng đỏ. Cô lặng lẽ đem cổ tay mà Phó Chính vừa nắm đưa ra sau lưng.
Phó Chính hất cằm hướng về phía nhà ăn nói: “Đi đi.”
Mộ Tư Đồng “ồ” một tiếng rồi bước thẳng vào căn tin mà không quay đầu nhìn lại.
Sau khi vào cửa, cô trốn ở bên cạnh cửa kính, nhìn người đàn ông ở bên ngoài.
Người đàn ông không đi xa mà dừng lại ở một góc. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra một cách thản nhiên.
Dáng người cao lớn dựa vào bức tường phía sau, một tay cầm thuốc một tay châm lửa.
Một làn khói trắng chậm rãi tỏa ra từ miệng anh. Phó Chính hơi ngước mắt nhìn về phía Mộ Tư Đồng.
Cô vội vàng nép vào bức tường bên cạnh, giơ tay che lồng ngực đang đập thình thịch của mình.
Một dì làm trong căn tin nhìn Mộ Tư Đồng đang dựa vào tường thì ngừng tay lại nhìn cô.
Dì mỉm cười hỏi: “Cậu có phải chàng trai mà đội trưởng Phó nhắc đến hay không?”
Mộ Tư Đồng bối rối nhướng mày, nhìn thấy dì trước mặt đang mỉm cười đặt đồ trên tay xuống, quay người đi vào bếp.
Một lúc sau, dì quay lại với một khay thức ăn trên tay.
Dì đặt khay thức ăn lên chiếc bàn gần Mộ Tư Đồng nhất rồi vẫy tay gọi cô: “Tới đây. May là vẫn còn kịp, chưa bị nguội lạnh.”
Mộ Tư Đồng bước đến bàn ăn và chỉ tay vào bản thân.
“Dì à, là phần cho con sao?”
Dì nhìn bộ dáng kinh ngạc của Mộ Tư Đồng thì mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đội trưởng Phó dặn dò tôi như vậy.”
Dì nói xong thì ra hiệu cho cô ăn nhanh rồi đi vào trong bếp, tiếp tục làm việc.
Mộ Tư Đồng đứng dậy, vội vàng chạy ra cửa kính, xuyên qua tấm kính sạch sẽ, ánh mắt cô tìm kiếm bóng dáng cao lớn.
Trong góc đó không còn thấy bóng dáng ai nữa.
Cô gãi đầu suy nghĩ rồi quay lại bàn ăn, nhìn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng trước mặt rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Tại sao thái độ của Phó Chính đối với cô lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Anh ấy đã nhận ra rồi sao?
Mộ Tư Đồng vừa cầm đũa gắp bánh bao thì dì vừa nãy đã quay lại, mang theo một giỏ đầy khoai tây.
Dì bước tới trước mặt Mộ Tư Đồng, đặt chiếc giỏ lên bàn.
Dì mỉm cười và nói với Mộ Tư Đồng: “Chàng trai trẻ, hôm nay cậu phải vất vả rồi. Hãy gọt vỏ và cắt nhỏ giỏ khoai tây này nhé.”
Mộ Tư Đồng: “...”
Cô còn đang nghi ngờ tại sao Phó Chính lại đột nhiên tốt bụng như vậy.
Hình phạt này xem ra cũng không hề nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.