Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng
Chương 18: Tiểu Mộ Tư chua chát
Hằng Diệp
08/04/2024
Ngày hôm sau.
Tổ chức từ thiện có mặt tại doanh trại đúng như kế hoạch.
Phó Chính nhìn người đại diện từ trong xe đi ra, tiến tới bắt tay để chào hỏi.
Mộ Tư Đồng đứng trong đội hình, nheo mắt nhìn người đại diện kia.
Người đàn ông trước mặt Phó Chính khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, mặt mũi tươi cười.
Vừa cười anh ta vừa nói: “Đội trưởng Phó, nghe danh đã lâu. Tổ chức từ thiện Hoằng Ích của chúng tôi đã từng hợp tác với cơ sở cứu hộ Cò Trắng hai ba lần nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau.”
Lâm Nghị biết Phó Chính không thích kiểu xã giao này cho lắm.
Anh ấy sẽ không bao giờ cau mày nếu được giao nhiệm vụ cứu người dù cho có thể gặp phải bao nhiêu khó khăn hay thậm chí có nguy hiểm tới cả tính mạng.
Nhưng nếu phải nói chuyện với những người này, anh thà chịu phạt chạy ba mươi vòng.
Nhưng thủ trưởng Lý đang trong kỳ nghỉ nên mọi công việc đều đổ dồn lên vai anh.
Lâm Nghị nhìn vị Hàn quản lý trước mặt, nhanh chóng đỡ lời: “Quản lý Hàn, chúng ta cùng tới phòng họp đi.”
Hàn quản lý gật đầu liên tục. Vừa đi được hai bước, thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào trợ lý bên cạnh.
Anh ta nhanh chóng ra lệnh: “Đem những thùng hàng trên xe xuống để đội phó Lâm đem cấp phát cho toàn doanh trại.”
Ngày hôm qua, trợ lý của Mộ tổng đã gọi điện thoại cho anh ta, phân phó cho anh ta phải nghĩ cách đem những thùng đồ này đưa vào doanh trại.
Việc này vốn dĩ không nằm trong kế hoạch, hơn nữa, trong hai năm qua, tài chính của hội cũng rất eo hẹp nên làm gì trong thời điểm này cũng không phù hợp.
Nhưng xét cho cùng thì anh ta cũng chẳng phải tốn một xu nào mà vẫn được tiếng thơm nên làm cũng chẳng sao.
Lâm Nghị nhìn thấy mấy thùng lớn đặt trên mặt đất. Nhãn hiệu trên đó làm cho anh có chút quen thuộc.
Dù sao thì Quản lý Hàn vẫn còn ở đây, anh cũng không nên tò mò mà chỉ đứng đó suy nghĩ.
Sau đó lại bối rối nói: “Quản lý Hàn, chuyện này không đúng cho lắm..”
Quản lý Hàn: “Đội phó không cần lo lắng. Đây chỉ là một chút quà nhỏ.”
Người trợ lý vội vàng chạy tới phụ chuyển đồ từ trên xe.
Lâm Nghị cảm ơn sau đó giơ tay gọi người tới chuyển đồ.
Anh ta liếc nhìn Mộ Tư Đồng đang đứng rung đùi đắc ý trong đội ngũ, chỉ tay vào cô: “Mộ Tư, đi chuyển hàng.”
Mộ Tư Đồng: “...”
Trong lòng Mộ Tư Đồng thầm chửi rủa. Cô không phải người đầu tiên nghĩ ra chuyện này hay sao?
Cô hất cằm, cúi đầu và kéo vành mũ xuống. (Truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.com)
Lần trước gặp Quản lý Hàn, cô vẫn còn là thân phận nữ. Bây giờ, anh ta chắc không thể nhận ra cô.
Phó Chính nhìn cô đang rụt rè đi về phía trước, cúi người chuyển các thùng hàng.
Thùng không lớn lắm nhưng hơi nặng.
Những người phía trước đều không cần dùng quá nhiều sức lực cũng có thể chuyển những thùng hàng tới tay cô.
Má Mộ Tư Đồng đỏ bừng vì gắng sức.
Quản lý Hàn được Lâm Nghị dẫn vào phòng họp. Anh ta nhìn vào người đang chuyển hàng ở bên ngoài, cảm thấy dáng người trông quen quen.
Suy cho cùng, Mộ tổng luôn để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng anh. Ngoài nhan sắc, cô còn bỏ ra rất nhiều tiền để đóng góp cho tổ chức từ thiện Hoằng Ích của bọn họ.
Nhan sắc và lòng nhân ái đều hội tụ trên người cô ấy. Thực sự cô quá rực rỡ.
Anh chớp mắt và giơ tay ngăn Mộ Tư Đồng để xác nhận một phen.
“Này..”
Phó Chính giơ tay đón lấy thùng giấy trong tay Mộ Tư Đồng. Một tay còn lại nắm lấy cổ áo cô rồi kéo về phía sau mình, hoàn toàn chặn cô lại cũng đem ánh mắt dò xét của quản lý Hàn chặn đứng.
Mộ Tư Đồng còn chưa kịp phản ứng, giọng nói lạnh lùng của Phó Chính đã vang lên.
“Quản lý Hàn rất bận, chúng ta vào phòng họp trước đi.”
Quản lý Hàn vẫn không từ bỏ, cố nhìn về phía sau lưng Phó Chính nhưng lại bị thân hình cao lớn của anh chặn lại.
Không thể nhìn thấy được gì nữa.
Quản lý Hàn gãi đầu, cảm thấy mình có thể đã nhìn nhầm rồi sau đó đi theo nhóm người về phía phòng họp.
Mộ Tư Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội chạy về phía đội hình.
Buổi tập luyện vị gián đoạn vào buổi sáng vì một cuộc họp từ thiện.
Mộ Tư Đồng trở về phòng, sờ soạng chiếc chăn bông cả nửa ngày, còn khen ngợi Hạ Vi làm việc hiệu quả.
Tới gần trưa, cô lẻn tới cửa phòng họp.
Cô dựa vào tường, nhìn cánh cửa phòng họp đã đóng cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng nhếch lên có chút tiếc nuối.
Rõ ràng là cô đã có thể ngồi ở trong đó.
Chết tiệt, không biết Phó Chính khi họp sẽ có vẻ mặt nghiêm nghị như ngày thường hay anh ấy sẽ dễ tính hơn?
Ngay khi cô đang suy nghĩ, cánh cửa phòng họp được người bên trong mở ra.
Quản lý Hàn bước ra ngoài đầu tiên.
Mộ Tư Đồng vội lấp vào hành lang, cảm giác bị anh ta nhìn chằm chằm lúc sáng vẫn còn trong kí ức của cô.
Bây giờ ngẫm lại, cô vẫn không nhịn được sợ hãi mà kéo khóa áo lên cao, vùi cả nửa khuôn mặt vào cổ áo, ước có thể biến thành một chú đà điểu.
Ánh mắt của quản lý Hàn rơi vào Phó Chính, người từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Nghĩ tới hạnh phúc của cháu gái, anh ta do dự một chút rồi mới nói: “Đội trưởng Phó, cậu nhìn cháu gái của tôi xem, nó đã trưởng thành rồi.”
Phó Chính mím môi dưới, trong mắt dường như có chút thiếu kiên nhẫn: “Anh có ý gì?”
Quản lý Hàn nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, cảm thấy cháu gái của anh ta thực sự có mắt nhìn.
Một thân nghiêm chỉnh mang theo nhiệt huyết và chính nghĩa như khắc vào tận xương tủy.
Một người cháu rể như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với thiếu gia nhà giàu kia.
Mộ Tư Đồng núp ở bức tường phía sau, hai tay chống lên tường, cô nghe rõ từng lời quản lý Hàn vừa nói.
Ngay lúc cô đang tò mò xem Phó Chính sẽ trả lời ra sao thì có người đột nhiên bước tới bên cạnh cô.
Mộ Tư Đồng còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã đưa tay lên, vòng qua vai cô.
Lâm Nghị nheo mắt cười một cách tinh quái: “Này, tiểu Mộ Tư, cậu lấp ở đây có thể nghe rõ được hay không?”
Mộ Tư Đồng cong cánh tay thụi vào ngực anh ta sau đó nâng cằm lên, trừng mắt nhìn Lâm Nghị.
“Chuyện cá nhân của Phó lão đại thì có gì để nghe?”
Lâm Nghị vô thức quan sát bốn phía xung quanh sau đó lặng lẽ ghé sát vào tai Mộ Tư Đồng.
“Đứa cháu gái của quản lý Hàn nổi tiếng là người theo đuổi kiên trì nhất của lão đại. Cả căn cứ này đều cho rằng giữa hai người bọn họ thực sự đã có chuyện gì đó.”
Mộ Tư Đồng nhìn anh ta với vẻ mặt khó tin.
Lâm Nghị thấy cô có hứng thú, anh ta lại ghé sát hơn nữa vào tai cô, sau đó tiếp tục buôn chuyện.
“Cô cháu gái nhỏ của quản lý Hàn là một hoa khôi, tốt nghiệp trường y danh tiếng. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà y thuật còn rất giỏi. Trước đây từng tính toán ra nước ngoài học tiếp để nâng cao chuyên môn nhưng vì một lần tham gia hoạt động cứu viện, gặp được Phó lão đại, sau đó liền quyết tâm ở trong nước, dốc sức theo đuổi mối nhân duyên này..”
Sắc mặt Mộ Tư Đồng ngày càng khó coi. Giọng nói chua chát rít qua kẽ răng: “Sau đó thì sao?”
Lâm Nghị nhướng mày, tìm một tư thế thoải mái, dựa người vào tường: “Cô ấy kiên quyết gia nhập tổ chức từ thiện của chú mình, theo đuổi lão đại suốt hai năm.”
Mộ Tư Đồng mím môi không nói gì, trong lòng âm thầm đánh giá câu chuyện mà Lâm Nghị vừa kể.
Tổ chức từ thiện có mặt tại doanh trại đúng như kế hoạch.
Phó Chính nhìn người đại diện từ trong xe đi ra, tiến tới bắt tay để chào hỏi.
Mộ Tư Đồng đứng trong đội hình, nheo mắt nhìn người đại diện kia.
Người đàn ông trước mặt Phó Chính khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, mặt mũi tươi cười.
Vừa cười anh ta vừa nói: “Đội trưởng Phó, nghe danh đã lâu. Tổ chức từ thiện Hoằng Ích của chúng tôi đã từng hợp tác với cơ sở cứu hộ Cò Trắng hai ba lần nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau.”
Lâm Nghị biết Phó Chính không thích kiểu xã giao này cho lắm.
Anh ấy sẽ không bao giờ cau mày nếu được giao nhiệm vụ cứu người dù cho có thể gặp phải bao nhiêu khó khăn hay thậm chí có nguy hiểm tới cả tính mạng.
Nhưng nếu phải nói chuyện với những người này, anh thà chịu phạt chạy ba mươi vòng.
Nhưng thủ trưởng Lý đang trong kỳ nghỉ nên mọi công việc đều đổ dồn lên vai anh.
Lâm Nghị nhìn vị Hàn quản lý trước mặt, nhanh chóng đỡ lời: “Quản lý Hàn, chúng ta cùng tới phòng họp đi.”
Hàn quản lý gật đầu liên tục. Vừa đi được hai bước, thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào trợ lý bên cạnh.
Anh ta nhanh chóng ra lệnh: “Đem những thùng hàng trên xe xuống để đội phó Lâm đem cấp phát cho toàn doanh trại.”
Ngày hôm qua, trợ lý của Mộ tổng đã gọi điện thoại cho anh ta, phân phó cho anh ta phải nghĩ cách đem những thùng đồ này đưa vào doanh trại.
Việc này vốn dĩ không nằm trong kế hoạch, hơn nữa, trong hai năm qua, tài chính của hội cũng rất eo hẹp nên làm gì trong thời điểm này cũng không phù hợp.
Nhưng xét cho cùng thì anh ta cũng chẳng phải tốn một xu nào mà vẫn được tiếng thơm nên làm cũng chẳng sao.
Lâm Nghị nhìn thấy mấy thùng lớn đặt trên mặt đất. Nhãn hiệu trên đó làm cho anh có chút quen thuộc.
Dù sao thì Quản lý Hàn vẫn còn ở đây, anh cũng không nên tò mò mà chỉ đứng đó suy nghĩ.
Sau đó lại bối rối nói: “Quản lý Hàn, chuyện này không đúng cho lắm..”
Quản lý Hàn: “Đội phó không cần lo lắng. Đây chỉ là một chút quà nhỏ.”
Người trợ lý vội vàng chạy tới phụ chuyển đồ từ trên xe.
Lâm Nghị cảm ơn sau đó giơ tay gọi người tới chuyển đồ.
Anh ta liếc nhìn Mộ Tư Đồng đang đứng rung đùi đắc ý trong đội ngũ, chỉ tay vào cô: “Mộ Tư, đi chuyển hàng.”
Mộ Tư Đồng: “...”
Trong lòng Mộ Tư Đồng thầm chửi rủa. Cô không phải người đầu tiên nghĩ ra chuyện này hay sao?
Cô hất cằm, cúi đầu và kéo vành mũ xuống. (Truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.com)
Lần trước gặp Quản lý Hàn, cô vẫn còn là thân phận nữ. Bây giờ, anh ta chắc không thể nhận ra cô.
Phó Chính nhìn cô đang rụt rè đi về phía trước, cúi người chuyển các thùng hàng.
Thùng không lớn lắm nhưng hơi nặng.
Những người phía trước đều không cần dùng quá nhiều sức lực cũng có thể chuyển những thùng hàng tới tay cô.
Má Mộ Tư Đồng đỏ bừng vì gắng sức.
Quản lý Hàn được Lâm Nghị dẫn vào phòng họp. Anh ta nhìn vào người đang chuyển hàng ở bên ngoài, cảm thấy dáng người trông quen quen.
Suy cho cùng, Mộ tổng luôn để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng anh. Ngoài nhan sắc, cô còn bỏ ra rất nhiều tiền để đóng góp cho tổ chức từ thiện Hoằng Ích của bọn họ.
Nhan sắc và lòng nhân ái đều hội tụ trên người cô ấy. Thực sự cô quá rực rỡ.
Anh chớp mắt và giơ tay ngăn Mộ Tư Đồng để xác nhận một phen.
“Này..”
Phó Chính giơ tay đón lấy thùng giấy trong tay Mộ Tư Đồng. Một tay còn lại nắm lấy cổ áo cô rồi kéo về phía sau mình, hoàn toàn chặn cô lại cũng đem ánh mắt dò xét của quản lý Hàn chặn đứng.
Mộ Tư Đồng còn chưa kịp phản ứng, giọng nói lạnh lùng của Phó Chính đã vang lên.
“Quản lý Hàn rất bận, chúng ta vào phòng họp trước đi.”
Quản lý Hàn vẫn không từ bỏ, cố nhìn về phía sau lưng Phó Chính nhưng lại bị thân hình cao lớn của anh chặn lại.
Không thể nhìn thấy được gì nữa.
Quản lý Hàn gãi đầu, cảm thấy mình có thể đã nhìn nhầm rồi sau đó đi theo nhóm người về phía phòng họp.
Mộ Tư Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội chạy về phía đội hình.
Buổi tập luyện vị gián đoạn vào buổi sáng vì một cuộc họp từ thiện.
Mộ Tư Đồng trở về phòng, sờ soạng chiếc chăn bông cả nửa ngày, còn khen ngợi Hạ Vi làm việc hiệu quả.
Tới gần trưa, cô lẻn tới cửa phòng họp.
Cô dựa vào tường, nhìn cánh cửa phòng họp đã đóng cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng nhếch lên có chút tiếc nuối.
Rõ ràng là cô đã có thể ngồi ở trong đó.
Chết tiệt, không biết Phó Chính khi họp sẽ có vẻ mặt nghiêm nghị như ngày thường hay anh ấy sẽ dễ tính hơn?
Ngay khi cô đang suy nghĩ, cánh cửa phòng họp được người bên trong mở ra.
Quản lý Hàn bước ra ngoài đầu tiên.
Mộ Tư Đồng vội lấp vào hành lang, cảm giác bị anh ta nhìn chằm chằm lúc sáng vẫn còn trong kí ức của cô.
Bây giờ ngẫm lại, cô vẫn không nhịn được sợ hãi mà kéo khóa áo lên cao, vùi cả nửa khuôn mặt vào cổ áo, ước có thể biến thành một chú đà điểu.
Ánh mắt của quản lý Hàn rơi vào Phó Chính, người từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Nghĩ tới hạnh phúc của cháu gái, anh ta do dự một chút rồi mới nói: “Đội trưởng Phó, cậu nhìn cháu gái của tôi xem, nó đã trưởng thành rồi.”
Phó Chính mím môi dưới, trong mắt dường như có chút thiếu kiên nhẫn: “Anh có ý gì?”
Quản lý Hàn nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, cảm thấy cháu gái của anh ta thực sự có mắt nhìn.
Một thân nghiêm chỉnh mang theo nhiệt huyết và chính nghĩa như khắc vào tận xương tủy.
Một người cháu rể như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với thiếu gia nhà giàu kia.
Mộ Tư Đồng núp ở bức tường phía sau, hai tay chống lên tường, cô nghe rõ từng lời quản lý Hàn vừa nói.
Ngay lúc cô đang tò mò xem Phó Chính sẽ trả lời ra sao thì có người đột nhiên bước tới bên cạnh cô.
Mộ Tư Đồng còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã đưa tay lên, vòng qua vai cô.
Lâm Nghị nheo mắt cười một cách tinh quái: “Này, tiểu Mộ Tư, cậu lấp ở đây có thể nghe rõ được hay không?”
Mộ Tư Đồng cong cánh tay thụi vào ngực anh ta sau đó nâng cằm lên, trừng mắt nhìn Lâm Nghị.
“Chuyện cá nhân của Phó lão đại thì có gì để nghe?”
Lâm Nghị vô thức quan sát bốn phía xung quanh sau đó lặng lẽ ghé sát vào tai Mộ Tư Đồng.
“Đứa cháu gái của quản lý Hàn nổi tiếng là người theo đuổi kiên trì nhất của lão đại. Cả căn cứ này đều cho rằng giữa hai người bọn họ thực sự đã có chuyện gì đó.”
Mộ Tư Đồng nhìn anh ta với vẻ mặt khó tin.
Lâm Nghị thấy cô có hứng thú, anh ta lại ghé sát hơn nữa vào tai cô, sau đó tiếp tục buôn chuyện.
“Cô cháu gái nhỏ của quản lý Hàn là một hoa khôi, tốt nghiệp trường y danh tiếng. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà y thuật còn rất giỏi. Trước đây từng tính toán ra nước ngoài học tiếp để nâng cao chuyên môn nhưng vì một lần tham gia hoạt động cứu viện, gặp được Phó lão đại, sau đó liền quyết tâm ở trong nước, dốc sức theo đuổi mối nhân duyên này..”
Sắc mặt Mộ Tư Đồng ngày càng khó coi. Giọng nói chua chát rít qua kẽ răng: “Sau đó thì sao?”
Lâm Nghị nhướng mày, tìm một tư thế thoải mái, dựa người vào tường: “Cô ấy kiên quyết gia nhập tổ chức từ thiện của chú mình, theo đuổi lão đại suốt hai năm.”
Mộ Tư Đồng mím môi không nói gì, trong lòng âm thầm đánh giá câu chuyện mà Lâm Nghị vừa kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.