Chương 210
Viên Mãn
18/01/2023
Tiền đã bị hai tên côn đồ cướp mất, như thế vẫn chưa đủ, hai tên côn đồ giống như càng đánh càng nghiện, vừa đấm vừa đá Aker.
Đánh đến khi toàn thân Aker đầy vết thương, trút giận còn nhiều hơn lúc nuốt giận, hai tên côn đồ đó sợ làm chết người, nhổ hai bãi nước bọt lên người Aker, thấy dáng vẻ vô cùng thảm hại của Aker lúc này mới mắng vài câu cho hả dạ rồi chạy xe mô tô hiên ngang rời đi.
Aker mười tuổi nằm trên đường nhựa lạnh băng, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn co ro, đau đớn trên cơ thể khiến anh ta sắp thở không nổi nữa rồi, có lẽ còn chảy máu, bởi vì đã có thể ngửi được mùi máu tanh quen thuộc trên đầu mũi.
Lúc đó Aker nghĩ có lẽ anh ta sắp chết rồi, nhưng anh ta không muốn chết chút nào, trong đầu anh ta không ngừng hiện lên cảnh tượng trong quá khứ, có cảnh mẹ anh ta cùng với người tình đó ngược đãi anh ta, có cảnh cha anh ta dắt tay một bé trai khác, hết mực yêu thương, nhưng lại hờ hững với anh ta, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn lấy anh ta một cái, còn bảo người đưa anh ta đi.
Lần đầu tiên Aker nếm trải mùi vị thù hận.
Anh ta hận mẹ anh ta, tại sao bà ta lại vô trách nhiệm như vậy, nếu đã lựa chọn sinh anh ta ra, vậy tại sao lại mặc kệ anh ta như vậy? Rõ ràng trước đây yêu thương anh ta như vậy, tại sao sau đó lại độc ác với anh ta đến thế?
Anh ta hận người làm cha kia! Anh ta cũng là con trai của ông ta! Tại sao ông ta lại chỉ yêu thương đứa trẻ kia, anh ta đã ngoan ngoãn lễ phép như vậy rồi, nhưng ông ta vẫn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, lại càng không muốn nhận anh ta.
Anh ta hận cả thế giới này, hận ông trời tại sao cứ để anh ta gánh chịu tất cả, bất công quá rồi! Bất công quá rồi!
Advertisement
Anh ta phải sống tiếp! Anh ta nhất định phải sống tiếp! Anh ta phải khiến những người vứt bỏ anh ta, những người làm tổn thương anh ta, những người nợ anh ta, ai nấy đều không được chết tử tế!
Suy nghĩ này vẫn luôn khắc sâu vào trong tâm trí Aker, tất cả đều nhờ vào suy nghĩ này, Aker mới kiên trì sống tiếp được.
Sau cùng có một người tốt bụng lái xe ngang qua, nhìn thấy toàn thân Aker đầy máu nằm co ro trên đường rất đáng thương, lúc này mới đưa anh ta đến bệnh viện, còn tốt bụng báo cảnh sát giúp anh ta.
Aker nằm viện ba ngày, sau khi có chuyển biến tốt, ngày thứ năm cảnh sát gọi người đưa Aker trở về trại mồ côi trước kia.
Nhớ lại những ký ức đầy đau đớn này, vẻ thù hận trong ánh mắt Aker càng nồng đậm hơn, mười ngón tay buông thõng hai bên nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao trước mặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Em trai ngoan của anh, em biết không? Trong lúc em đang hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, anh phải trải qua cuộc sống đau khổ thế nào không?”
“Em biết không? Anh có thể sống sót được, bởi vì sẽ có một ngày có thể trở về Diệu Thành, đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mình!”
Advertisement
“Em trai ngoan của anh, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, lần này không phải em chết thì anh chết!”
Thật ra trong lòng Aker hiểu rất rõ người gây ra những đau khổ cho anh ta, đó chính là người mẹ và người cha vô trách nhiệm!
Nhưng mẹ anh ta đã chết từ lâu, muốn trả thù đã không còn cách nào khác, còn về cha ruột của anh ta, quyền cao chức trọng, đi đâu cũng có quân lính đạn thật súng thật bảo vệ, toàn bộ thế lực của Aker đều ở Mỹ, thật sự vẫn không có bản lĩnh phi thường này để đối phó với ông ta!
Vì vậy Aker chỉ đành dồn tất cả sự thù hận lên người Thời Ngọc Thao!
Cha làm con chịu, của thiên trả địa!
Hơn nữa Aker lúc đầu vốn đã rất căm thù Thời Ngọc Thao!
Nếu không có sự tồn tại của Thời Ngọc Thao, sợ là người cha ruột đó cũng sẽ không đối xử vô tình với anh ta như vậy!
Hơn nữa nếu người cha ruột đó của anh ta đã quan tâm Thời Ngọc Thao đến thế, vậy thì anh ta sẽ giày vò hành hạ Thời Ngọc Thao để trả thù! Sau đó tận mắt nhìn thấy người cha tốt đó phải đau đớn hối hận!
Thời Ngọc Thao nghe xong ánh mắt chợt u ám, nếu không phải không muốn mẹ và Đường Du Nhiên đang ở trong xe lo lắng, Thời Ngọc Thao thật muốn trực tiếp đánh nhau với tên Aker điên cuồng đó!
Thời Ngọc Thao cố nhịn, nhìn Aker chằm chằm, bỗng nhiên anh bật cười lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Được thôi! Anh muốn chơi thì tôi tiếp anh đến cùng! Có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi là được!
Thời Ngọc Thao lớn như vậy rồi chưa từng sợ điều gì!
“Rất tốt, vậy chúng ta hãy chờ mà xem!” Vừa dứt lời, Aker lạnh lùng nhìn Thời Ngọc Thao, trực tiếp xoay người sải bước rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Aker đã rời đi, Thời Ngọc Thao chợt cau mày.
Anh ngẩng đầu xoa xoa ấn đường mệt mỏi, Aker này trông giống như một tên điên không màng mọi thứ!
Hoàn toàn không thể đối xử như người bình thường được! Quỷ mới biết anh ta lúc nào lại nổi điên làm ra chuyện gì đó!
Xem ra kể từ bây giờ, phải cử thêm người đến bảo vệ bên cạnh mẹ Thời và Đường Du Nhiên.
Suy nghĩ một lát, Thời Ngọc Thao điều chỉnh lại nét mặt, thả lỏng hai hàng lông mày, sau đó mới quay người kéo cửa xe sau ra rồi lên xe.
“Ngọc Thao, con nói chuyện với ai đó? Không sao chứ?” Mẹ Thời thấy Thời Ngọc Thao vừa ngồi xuống, bà lo lắng vội vàng hỏi.
“Không sao, cũng không có nói gì, mẹ đừng lo lắng.” Thời Ngọc Thao an ủi nắm lấy tay mẹ Thời, dịu dàng vỗ về nói.
Mẹ Thời thấy dáng vẻ không chịu nói của Thời Ngọc Thao, bà đè nén sự lo lắng trong lòng xuống, bà biết con trai nhà mình vẫn luôn rất có chừng mực bèn gật đầu nói với Thời Ngọc Thao: “Không sao là tốt, nhưng sau này con cẩn thận cậu ta một chút! Mẹ luôn cảm thấy lần này cậu ta đột nhiên trở về, dáng vẻ lại độc ác như vậy, sợ là sẽ không dễ dàng chịu để yên đâu.”
Tuy ban đầu sau khi mẹ Thời chuyển ra khỏi trụ sở lớn của khu quân sự, bà chưa từng hỏi chuyện về Aker và mẹ anh ta.
Tuy bà không hỏi, nhưng cũng sẽ có một số người biết chuyện đến nói với bà!
Bà biết cha của Thời Ngọc Thao là Thời Tuấn Đình đã thẳng tay đưa anh ta và mẹ anh ta ra khỏi Diệu Thành, còn cho bọn họ một khoản tiền rồi cắt đứt mọi quan hệ.
Sau đó qua hai năm lại có người nói với bà, mẹ của Aker hút ma túy quá liều nên đã chết.
Aker cũng bị đưa vào trại mồ côi.
Vì vậy mẹ Thời có thể đoán được những năm qua có lẽ Aker sống không tốt, vẻ hung ác tàn nhẫn toát ra toàn thân đó, thậm chí có thể nói mỗi ngày anh ta đều sống trong thù hận.
Vì vậy mẹ Thời lo lắng anh ta sẽ làm chuyện không có lợi cho Thời Ngọc Thao, trong lòng bà không thể yên tâm được, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lúc đến, ba người trên đường đi vẫn còn cười nói vui vẻ, nhưng lúc về, bởi vì có chen ngang của Aker, bầu không khí trở nên vô cùng im ắng.
Ba người ai nấy đều có suy nghĩ riêng, mẹ Thời và Thời Ngọc Thao trong lòng đang suy nghĩ làm sao để giải quyết tên Aker như quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đường Du Nhiên thì đầy nghi hoặc, bầu không khí lại khác thường như vậy, cũng không biết nên mở lời thế nào.
Sự im lặng vẫn duy trì như thế cho đến khi bánh xe dừng lại trước biệt thự của mẹ Thời mới thôi.
Mẹ Thời xuống xe trước, lúc này mới nhìn hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên nói: “Ngọc Thao, Du Nhiên, hai đứa tối nay đừng về nữa, ở lại đây một đêm đi.”
Ngày mai phải làm việc, Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều muốn về công ty đi làm, nhưng chỗ mẹ Thời cách công ty hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên rất xa.
Đường Du Nhiên nghe thấy mẹ Thời vừa nói xong bèn gật đầu đồng ý, dù sao thì vẻ mặt của mẹ Thời lúc này vẫn rất xanh xao, Đường Du Nhiên không yên tâm trở về cùng Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao đương nhiên cũng không có ý kiến gì, anh cũng có chuyện muốn nói với mẹ mình.
Ba người bước vào biệt thự, Thời Ngọc Thao cưng chiều giơ tay xoa đầu Đường Du Nhiên, dịu dàng nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh có chút chuyện cần nói với mẹ.”
Không phải Thời Ngọc Thao muốn tránh Đường Du Nhiên, anh chỉ không muốn để những chuyện phiền phức này ảnh hưởng đến Đường Du Nhiên.
Anh không nỡ để Đường Du Nhiên không vui giống bọn họ.
Đường Du Nhiên ngoan ngoãn gật đầu với Thời Ngọc Thao, dù sao những người yêu nhau đều sẽ có việc riêng tư của mình, hơn nữa đây còn là chuyện riêng của Thời Ngọc Thao.
Sau khi Đường Du Nhiên trở về phòng ngủ trên tầng ba, hai người Thời Ngọc Thao và mẹ Thời bèn đi vào phòng sách trên tầng hai của mẹ Thời.
Phòng sách vừa mở ra, Thời Ngọc Thao đã mở lời với mẹ Thời trước: “Mẹ, lát nữa con sẽ gọi điện cho Đỗ Yên Nhiên, bảo cô ấy đến biệt thự bên này ở, mẹ, khoảng thời gian này mẹ cố gắng đi đâu cũng đưa Đỗ Yên Nhiên theo, không được rời đi nửa bước, chú ý cẩn thận hơn một chút.”
Bản lĩnh của Đỗ Yên Nhiên rất tốt, bình thường cô ấy vẫn luôn phụ trách bảo vệ anh toàn cho mẹ Thời, mấy ngày nay Đỗ Yên Nhiên đã xin nghỉ phép nên không có ở đây.
Mẹ Thời nghe thấy những lời này của Thời Ngọc Thao, bà khẽ gật đầu, trong lòng thấy hơi lo lắng, quả nhiên con trai nhà mình vẫn rất có chừng mực.
“Mẹ sẽ chú ý, mẹ rất ít khi ra ngoài, trong biệt thự rất an toàn, con không cần lo lắng, trái lại là con và Du Nhiên hai đứa ngày nào cũng phải đi làm, phải cẩn thận hơn mới được.”
Thời Ngọc Thao gật đầu với mẹ Thời, anh đã định lúc về sẽ cử vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ Đường Du Nhiên, cũng phải đảm bảo sự an toàn ở công ty cho cô.
Thời Ngọc Thao đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên tiếng của mẹ Thời: “Còn nữa, Ngọc Thao, chuyện Aker bỗng nhiên quay về mẹ thấy con vẫn nên gọi điện thoại báo cho cha biết đi.”
Từ sau khi mẹ Thời chuyển ra khỏi trụ sở lớn khu quân sự đã rất ít khi gặp Thời Tuấn Đình, đương nhiên là mẹ Thời không muốn gặp Thời Tuấn Đình.
Mười năm rồi, hai người cũng rất ít khi nói chuyện, nhưng nhiều năm trở lại đây Thời Tuấn Đình tuần nào cũng gọi điện cho mẹ Thời, nhưng mẹ Thời cũng mười năm như một, lần nào cũng ngắt điện thoại của Thời Tuấn Đình, chưa từng nhấc máy lần này.
Thời Ngọc Thao nghe mẹ Thời vừa nói xong, anh gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi, lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho cha.”
“Ừm.” Mẹ Thời đáp lại một tiếng, khẽ cau mày xoa xoa huyệt thái dương.
Thời Ngọc Thao thấy mẹ Thời mệt mỏi sắc mặt trắng bệch, anh không nhịn được cau mày lo lắng nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Sắc mặt mẹ không tốt lắm, có thấy khó chịu ở đâu không? Hay là con gọi bác sĩ tư nhân đến đây một chuyến nhé?”
Dứt lời Thời Ngọc Thao lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ tư nhân.
Đánh đến khi toàn thân Aker đầy vết thương, trút giận còn nhiều hơn lúc nuốt giận, hai tên côn đồ đó sợ làm chết người, nhổ hai bãi nước bọt lên người Aker, thấy dáng vẻ vô cùng thảm hại của Aker lúc này mới mắng vài câu cho hả dạ rồi chạy xe mô tô hiên ngang rời đi.
Aker mười tuổi nằm trên đường nhựa lạnh băng, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn co ro, đau đớn trên cơ thể khiến anh ta sắp thở không nổi nữa rồi, có lẽ còn chảy máu, bởi vì đã có thể ngửi được mùi máu tanh quen thuộc trên đầu mũi.
Lúc đó Aker nghĩ có lẽ anh ta sắp chết rồi, nhưng anh ta không muốn chết chút nào, trong đầu anh ta không ngừng hiện lên cảnh tượng trong quá khứ, có cảnh mẹ anh ta cùng với người tình đó ngược đãi anh ta, có cảnh cha anh ta dắt tay một bé trai khác, hết mực yêu thương, nhưng lại hờ hững với anh ta, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn lấy anh ta một cái, còn bảo người đưa anh ta đi.
Lần đầu tiên Aker nếm trải mùi vị thù hận.
Anh ta hận mẹ anh ta, tại sao bà ta lại vô trách nhiệm như vậy, nếu đã lựa chọn sinh anh ta ra, vậy tại sao lại mặc kệ anh ta như vậy? Rõ ràng trước đây yêu thương anh ta như vậy, tại sao sau đó lại độc ác với anh ta đến thế?
Anh ta hận người làm cha kia! Anh ta cũng là con trai của ông ta! Tại sao ông ta lại chỉ yêu thương đứa trẻ kia, anh ta đã ngoan ngoãn lễ phép như vậy rồi, nhưng ông ta vẫn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, lại càng không muốn nhận anh ta.
Anh ta hận cả thế giới này, hận ông trời tại sao cứ để anh ta gánh chịu tất cả, bất công quá rồi! Bất công quá rồi!
Advertisement
Anh ta phải sống tiếp! Anh ta nhất định phải sống tiếp! Anh ta phải khiến những người vứt bỏ anh ta, những người làm tổn thương anh ta, những người nợ anh ta, ai nấy đều không được chết tử tế!
Suy nghĩ này vẫn luôn khắc sâu vào trong tâm trí Aker, tất cả đều nhờ vào suy nghĩ này, Aker mới kiên trì sống tiếp được.
Sau cùng có một người tốt bụng lái xe ngang qua, nhìn thấy toàn thân Aker đầy máu nằm co ro trên đường rất đáng thương, lúc này mới đưa anh ta đến bệnh viện, còn tốt bụng báo cảnh sát giúp anh ta.
Aker nằm viện ba ngày, sau khi có chuyển biến tốt, ngày thứ năm cảnh sát gọi người đưa Aker trở về trại mồ côi trước kia.
Nhớ lại những ký ức đầy đau đớn này, vẻ thù hận trong ánh mắt Aker càng nồng đậm hơn, mười ngón tay buông thõng hai bên nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao trước mặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Em trai ngoan của anh, em biết không? Trong lúc em đang hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, anh phải trải qua cuộc sống đau khổ thế nào không?”
“Em biết không? Anh có thể sống sót được, bởi vì sẽ có một ngày có thể trở về Diệu Thành, đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mình!”
Advertisement
“Em trai ngoan của anh, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, lần này không phải em chết thì anh chết!”
Thật ra trong lòng Aker hiểu rất rõ người gây ra những đau khổ cho anh ta, đó chính là người mẹ và người cha vô trách nhiệm!
Nhưng mẹ anh ta đã chết từ lâu, muốn trả thù đã không còn cách nào khác, còn về cha ruột của anh ta, quyền cao chức trọng, đi đâu cũng có quân lính đạn thật súng thật bảo vệ, toàn bộ thế lực của Aker đều ở Mỹ, thật sự vẫn không có bản lĩnh phi thường này để đối phó với ông ta!
Vì vậy Aker chỉ đành dồn tất cả sự thù hận lên người Thời Ngọc Thao!
Cha làm con chịu, của thiên trả địa!
Hơn nữa Aker lúc đầu vốn đã rất căm thù Thời Ngọc Thao!
Nếu không có sự tồn tại của Thời Ngọc Thao, sợ là người cha ruột đó cũng sẽ không đối xử vô tình với anh ta như vậy!
Hơn nữa nếu người cha ruột đó của anh ta đã quan tâm Thời Ngọc Thao đến thế, vậy thì anh ta sẽ giày vò hành hạ Thời Ngọc Thao để trả thù! Sau đó tận mắt nhìn thấy người cha tốt đó phải đau đớn hối hận!
Thời Ngọc Thao nghe xong ánh mắt chợt u ám, nếu không phải không muốn mẹ và Đường Du Nhiên đang ở trong xe lo lắng, Thời Ngọc Thao thật muốn trực tiếp đánh nhau với tên Aker điên cuồng đó!
Thời Ngọc Thao cố nhịn, nhìn Aker chằm chằm, bỗng nhiên anh bật cười lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Được thôi! Anh muốn chơi thì tôi tiếp anh đến cùng! Có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi là được!
Thời Ngọc Thao lớn như vậy rồi chưa từng sợ điều gì!
“Rất tốt, vậy chúng ta hãy chờ mà xem!” Vừa dứt lời, Aker lạnh lùng nhìn Thời Ngọc Thao, trực tiếp xoay người sải bước rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Aker đã rời đi, Thời Ngọc Thao chợt cau mày.
Anh ngẩng đầu xoa xoa ấn đường mệt mỏi, Aker này trông giống như một tên điên không màng mọi thứ!
Hoàn toàn không thể đối xử như người bình thường được! Quỷ mới biết anh ta lúc nào lại nổi điên làm ra chuyện gì đó!
Xem ra kể từ bây giờ, phải cử thêm người đến bảo vệ bên cạnh mẹ Thời và Đường Du Nhiên.
Suy nghĩ một lát, Thời Ngọc Thao điều chỉnh lại nét mặt, thả lỏng hai hàng lông mày, sau đó mới quay người kéo cửa xe sau ra rồi lên xe.
“Ngọc Thao, con nói chuyện với ai đó? Không sao chứ?” Mẹ Thời thấy Thời Ngọc Thao vừa ngồi xuống, bà lo lắng vội vàng hỏi.
“Không sao, cũng không có nói gì, mẹ đừng lo lắng.” Thời Ngọc Thao an ủi nắm lấy tay mẹ Thời, dịu dàng vỗ về nói.
Mẹ Thời thấy dáng vẻ không chịu nói của Thời Ngọc Thao, bà đè nén sự lo lắng trong lòng xuống, bà biết con trai nhà mình vẫn luôn rất có chừng mực bèn gật đầu nói với Thời Ngọc Thao: “Không sao là tốt, nhưng sau này con cẩn thận cậu ta một chút! Mẹ luôn cảm thấy lần này cậu ta đột nhiên trở về, dáng vẻ lại độc ác như vậy, sợ là sẽ không dễ dàng chịu để yên đâu.”
Tuy ban đầu sau khi mẹ Thời chuyển ra khỏi trụ sở lớn của khu quân sự, bà chưa từng hỏi chuyện về Aker và mẹ anh ta.
Tuy bà không hỏi, nhưng cũng sẽ có một số người biết chuyện đến nói với bà!
Bà biết cha của Thời Ngọc Thao là Thời Tuấn Đình đã thẳng tay đưa anh ta và mẹ anh ta ra khỏi Diệu Thành, còn cho bọn họ một khoản tiền rồi cắt đứt mọi quan hệ.
Sau đó qua hai năm lại có người nói với bà, mẹ của Aker hút ma túy quá liều nên đã chết.
Aker cũng bị đưa vào trại mồ côi.
Vì vậy mẹ Thời có thể đoán được những năm qua có lẽ Aker sống không tốt, vẻ hung ác tàn nhẫn toát ra toàn thân đó, thậm chí có thể nói mỗi ngày anh ta đều sống trong thù hận.
Vì vậy mẹ Thời lo lắng anh ta sẽ làm chuyện không có lợi cho Thời Ngọc Thao, trong lòng bà không thể yên tâm được, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lúc đến, ba người trên đường đi vẫn còn cười nói vui vẻ, nhưng lúc về, bởi vì có chen ngang của Aker, bầu không khí trở nên vô cùng im ắng.
Ba người ai nấy đều có suy nghĩ riêng, mẹ Thời và Thời Ngọc Thao trong lòng đang suy nghĩ làm sao để giải quyết tên Aker như quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đường Du Nhiên thì đầy nghi hoặc, bầu không khí lại khác thường như vậy, cũng không biết nên mở lời thế nào.
Sự im lặng vẫn duy trì như thế cho đến khi bánh xe dừng lại trước biệt thự của mẹ Thời mới thôi.
Mẹ Thời xuống xe trước, lúc này mới nhìn hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên nói: “Ngọc Thao, Du Nhiên, hai đứa tối nay đừng về nữa, ở lại đây một đêm đi.”
Ngày mai phải làm việc, Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều muốn về công ty đi làm, nhưng chỗ mẹ Thời cách công ty hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên rất xa.
Đường Du Nhiên nghe thấy mẹ Thời vừa nói xong bèn gật đầu đồng ý, dù sao thì vẻ mặt của mẹ Thời lúc này vẫn rất xanh xao, Đường Du Nhiên không yên tâm trở về cùng Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao đương nhiên cũng không có ý kiến gì, anh cũng có chuyện muốn nói với mẹ mình.
Ba người bước vào biệt thự, Thời Ngọc Thao cưng chiều giơ tay xoa đầu Đường Du Nhiên, dịu dàng nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh có chút chuyện cần nói với mẹ.”
Không phải Thời Ngọc Thao muốn tránh Đường Du Nhiên, anh chỉ không muốn để những chuyện phiền phức này ảnh hưởng đến Đường Du Nhiên.
Anh không nỡ để Đường Du Nhiên không vui giống bọn họ.
Đường Du Nhiên ngoan ngoãn gật đầu với Thời Ngọc Thao, dù sao những người yêu nhau đều sẽ có việc riêng tư của mình, hơn nữa đây còn là chuyện riêng của Thời Ngọc Thao.
Sau khi Đường Du Nhiên trở về phòng ngủ trên tầng ba, hai người Thời Ngọc Thao và mẹ Thời bèn đi vào phòng sách trên tầng hai của mẹ Thời.
Phòng sách vừa mở ra, Thời Ngọc Thao đã mở lời với mẹ Thời trước: “Mẹ, lát nữa con sẽ gọi điện cho Đỗ Yên Nhiên, bảo cô ấy đến biệt thự bên này ở, mẹ, khoảng thời gian này mẹ cố gắng đi đâu cũng đưa Đỗ Yên Nhiên theo, không được rời đi nửa bước, chú ý cẩn thận hơn một chút.”
Bản lĩnh của Đỗ Yên Nhiên rất tốt, bình thường cô ấy vẫn luôn phụ trách bảo vệ anh toàn cho mẹ Thời, mấy ngày nay Đỗ Yên Nhiên đã xin nghỉ phép nên không có ở đây.
Mẹ Thời nghe thấy những lời này của Thời Ngọc Thao, bà khẽ gật đầu, trong lòng thấy hơi lo lắng, quả nhiên con trai nhà mình vẫn rất có chừng mực.
“Mẹ sẽ chú ý, mẹ rất ít khi ra ngoài, trong biệt thự rất an toàn, con không cần lo lắng, trái lại là con và Du Nhiên hai đứa ngày nào cũng phải đi làm, phải cẩn thận hơn mới được.”
Thời Ngọc Thao gật đầu với mẹ Thời, anh đã định lúc về sẽ cử vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ Đường Du Nhiên, cũng phải đảm bảo sự an toàn ở công ty cho cô.
Thời Ngọc Thao đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên tiếng của mẹ Thời: “Còn nữa, Ngọc Thao, chuyện Aker bỗng nhiên quay về mẹ thấy con vẫn nên gọi điện thoại báo cho cha biết đi.”
Từ sau khi mẹ Thời chuyển ra khỏi trụ sở lớn khu quân sự đã rất ít khi gặp Thời Tuấn Đình, đương nhiên là mẹ Thời không muốn gặp Thời Tuấn Đình.
Mười năm rồi, hai người cũng rất ít khi nói chuyện, nhưng nhiều năm trở lại đây Thời Tuấn Đình tuần nào cũng gọi điện cho mẹ Thời, nhưng mẹ Thời cũng mười năm như một, lần nào cũng ngắt điện thoại của Thời Tuấn Đình, chưa từng nhấc máy lần này.
Thời Ngọc Thao nghe mẹ Thời vừa nói xong, anh gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi, lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho cha.”
“Ừm.” Mẹ Thời đáp lại một tiếng, khẽ cau mày xoa xoa huyệt thái dương.
Thời Ngọc Thao thấy mẹ Thời mệt mỏi sắc mặt trắng bệch, anh không nhịn được cau mày lo lắng nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Sắc mặt mẹ không tốt lắm, có thấy khó chịu ở đâu không? Hay là con gọi bác sĩ tư nhân đến đây một chuyến nhé?”
Dứt lời Thời Ngọc Thao lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ tư nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.