Chương 4
Hạ Vũ
15/06/2013
Bị kích động từ ngự thư
phòng chạy đến, hắn một đường phi nước đại, tháo hết mũ mão cân đai, ném luôn
áo cẩm bào màu vàng thêu phi long......
Hắn vội vàng đi làm tiểu thái giám của hắn, tìm lỗ tai nhỏcủa hắn chơi đùa.
Cuối cùng ở một góc tường trong cung tìm được nàng, tuấn mâu rùng mình, hàn ý dâng trào
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia lại bị thương, trên cánh tay cũng là những vế thương vô số kể.
Chết tiệt Tín Dương Hầu lại ngược đãi nàng! Hừ, một ngày nào đó, hắn sẽ giúp nàng đòi lại món nợ này!
*****************
Toàn bộ buổi chiều, Nguyễn Chân Chân ở hậu trạch của Nguyên ký hiệu cầm đồbận rộn không ngừng, cho dù ở trong lòng mắng Nguyên Dắng vô số lần,chuyệnnàng nên làm, chuyện nàng đã hứa , nàng cũng không từ chối, vấn đề là vịNguyên đại công tửnày, thực không phải là khó hầu hạ bình thường!
“Chân Chân, đầu ta đau quá, mau tới giúp ta xoa xoa.”
“Chân Chân, ta đã đói bụng, muốn ăn đậu hoàng tô cùng bánh mứt táo.”
“Chân Chân, ta rất buồn nga, ngươi kể chuyện cười cho ta nghe đi.”
“Chân Chân......” Những câu nói như thế này mãi đến nữa đêm mới tạm gián đoạn.
“Còn thất thần làm gì thế?Mau cởi quần áo.”
“A?” Nguyễn Chân Chân buông quần áo vừa sửa sang lại sạch sẽ, quay đầu nghi hoặc nhìn Nguyên Dắng, người nào đó đang uống canh tổ yến, tựa vào đầu giường, động cũng lười động.
Thì ra vừa rồi hắn là kêu nàng cởi quần áo? Mà không phải kêu nàng giúp hắn cởi quần áo? Nhưng muốn nước tắm không phải là hắn sao?
“Ai, thực ngốc, gọi ngươi cởi quần áo tắm rửa, nước cũng đã chuẩn bị tốt cho ngươi, còn ngơ ngác làm gì?” Hắn buông chén thuốc, đối với sự trì độn của nàng cười nhẹ.
“Cho ta?” Nhìn thùng nước tắm nóng hôi hổi đặt sau bức bình phong“Hoa khai phú quý” kia, nhất thời nàng có chút không tin.
“Vô nghĩa, không cho ngươi thì cho ai, tắm nhanh một chút, ta thích nữ nhân sạch sẽ nga.” Ái muội trong lời nói của hắn làm cho Nguyễn Chân Chân đỏ mặt.
Nàng không phải thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê không biết, cũng không phải chưa thấy qua nam nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau sau sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng nàng lại không rõ ràng hiện tại rốt cuộc là muốn giết hắn, hay là muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Chuyện tới bây giờ, nàng bị nhốt ở trong này, đánh thì không đánh lại được, trốn lại trốn không thoát, chết lại cũng không chết được, loại tình cảnh này thật đúng là làm cho người ta muốn khóc cũng khóc không được.
Cắn răng một cái, Nguyễn Chân Chân bước nhanh đi đến sau bình phong, thả mái tóc xuống, nháy mắt, một mái tóc đen như mây xõa tung xuống.
Nàng cúi cổ trắng, thân mình cứng ngắc, cấp tốc rút đi quần áo trên người, giây tiếp theo, đùi đẹp thon dài sải bước tới thùng tắm, nàng đưa lưng về phía bình phong, không chút do dự đem đường cong linh lung thân thể ẩn vào dưới nước, hai gò má như lửa thiêu.
Như ẩn như hiện, bình phong không ngăn được bộ dáng xinh đẹp của nàng, đột nhiên cướp đi hơi thở của nam tử. Dáng vẻ mê hồn lạc phách, thân thể tinh tế xinh đẹp thướt tha, làm hắn không thể dời đi ánh mắt.
Thật sự là thất sách thật to mà, sớm biết như thế hắn đã đem bình phong chuyển đi rồi, che ở nơi này thật sự là chướng mắt, mông mông lung lông sao có thể nhìn được rõ ràng? Nguyên Dắng lập tức bóp cổ tay không thôi.
“Hắc, nói cho ngươi nga, ta có thể nhìn thấy đó ! Hình như cũng khá xinh, có vài phần tư sắc, công tử thực vừa lòng!” Nói xong, hắn còn làm vẻ lưu manh huýt sáo.
Nàng giữ yên lặng không để ý tới hắn, nhiều ngày gian khổ bôn ba, chỉ có dòng sông, hay những con suối nhỏ để cho nàng thanh lý đơn giản. Hôm qua cũng chỉ cận là thoáng rửa mặt chải đầu sau đó thay đổi bộ xiêm y, giống như hiện tại không chỉ có ngâm nước ấm tắm, còn có thể dùng gội đầu , chuyện này đối nàng mà nói, quả thực là hạnh phúc không thể tưởng tượng được.
Hạnh phúc? Không, nàng chẳng qua chỉ là một người đáng thương không thoát khỏi được vận mệnh thôi, vì sống sót, kéo dài hơi tàn......
Phòng trong, ngoài phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ trừ bỏ nhẹ nhàng tiếng nước hắt cùng hai hơi thở một nặng một nhẹ.
“Tắm xong chưa?” Tính nhẫn nại hiển nhiên rất kém cỏi chủ nhân lại muốn bắt đầu không kiên nhẫn.
“Ta...... Không có quần áo mặc.” Không xong rồi, mình đã quên lấy quần áo lại đây, nàng chết cũng không muốn trần trụi chạy ra ngoài để tên chủ nhân hạ lưu kia thừa cơ hội.
“Ta đưa cho ngươi.” Động cũng lười động,nhưng hắn lúc này thật ra thực chịu khó dự tính xuống giường, đơn giản là muốn càng gần gũi thưởng thức mỹ nhân xuất dục đồ. (cảnh mỹ nhân vừa mới tắm xong)
“Không cần!” Nguyễn Chân Chân mạnh mẽ hét lên một tiếng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hắn ngồi ở bên giường cười hắc hắc không ngừng, cười đến mức lông tơ trên lưng nàng thẳng dựng đứng.
“Ngươi quăng lại đây cho ta là được.” Nàng suy nghĩ một chút, không còn cách nào, chỉ phải đứng dậy dựa vào bình phong che, lộ ra mặt và cánh tay tuyết trắng.
Tuy rằng chỉ lộ ra mặt cùng cánh tay, nhưng bởi vì mái tóc vừa mới gội xong, sợi tóc đen như mực không thể che đầu vai trắng như tuyết, theo đường cong phập phồng khéo đưa đẩy, thậm chí có thể khiến người liên tưởng đến bộ ngực sữa to thẳng như ẩn như hiện...... Vài sợi tóc đen dính ở gáy cùng trên má phấn, càng làm cho cả người thoạt nhìn có vẻ diễm lệ hồn nhiên và lười nhác, quả nhiên là mặt giống như hoa đào, vô cùng mị hoặc.
Nhìn đôi môi phấn hồng kiều diễm ướt át bị nàng cắn chặt, toàn bộ buổi chiều trêu ghẹo không ngừng, ép buộc, trêu đùa nàng, Nguyên Dắng phá lệ không nói năng lỗ mãng, túm lấy bộ y phục nam bên cạnh giường đi về hướng nàng.
Nàng nhanh chóng đón lấy, tránh ở sau bình phong lau khô nước trên người sau đó mặc trung sam vào.
Bộ y phục này thập phần thoải mái, dài ngắn vừa mông, che giấu một chút cảnh xuân, Nguyễn Chân Chân lộ ra hai đùi ngọc trơn bóng thon dài, một đôi chân trần trụi đứng ở trên sàn, xấu hổ cúi mắt, trong lòng bất ổn.
“Xong chưa? Mau tới đây.” Hắn lớn tiếng phân phó.
Thân mình Nguyễn Chân Chân cứng đờ, nghe ngữ khí của hắn có thể tưởng tượng bộ dáng hắn gấp gáp, chẳng lẽ không chờ kịp muốn ở tối nay lăng nhục cầm phẩmnhư Nàng sao? Hắn không phải bị thương sao? Còn có tâm tình này? Có thể thấy được tất cả nam nhân trên đời này đều là xấu tính y như nhau. Nàng cười nhạt trong lòng, đè nén đầy ngập lửa giận, cố ý chậm rãi lau khô tóc, mới dưới ánh nhìn chăm chú của hắn đi đến bên giường.
“Lo sợ thẹn thùng gì chứ? Sớm hay muộn cũng sẽ cho ta xem sạch bách.” Hắn cười hắc hắc, nhìn nàng không chuyển mắt.
“Công tử muốn nghỉ tạm sao?” Nàng lãnh đạm kỳ lạ.
“Ừm.” Hắn gật đầu, nàng đang muốn đi ngả ra đất nghỉ, ai biết......
“Đi lên đây ngủ.” Hắn đưa tay vỗ vỗ giường.
Xem ra hôm nay trốn không thoát! Chẳng qua chỉ là mộtbộ thân xác thối tha thôi, nàng không cần!
Nàng trèo lên giườngcủa hắn, tuy rằng vẻ mặt thủy chung bình thản không chút gợn sóng,nhưngtay chân run run vẫn cứ tiết lộ nội tâm khẩn trương.
“Ngươi ngủ bên trong.” Hắn ra hiệu, đôi mắt tỏa sáng không hề rời khỏi khuôn mặtxinh đẹp nhưng lạnh lùngcủa nàng.
Hừ, chẳng lẽ là sợ nàng chạy trốn?Nàng không nói một lời bò vào bên trong, chui vào chăn mỏng, thấy hắn bỏ đi lớp áo ngoài, nàng dứt khoát đóng mắt lại. Bên tai vẫn vang lên âm thanh quần áo cọ xát vào nhaucàng rõ ràng khó phân rõ, tiếp theo hắn cũng chui vào trong chăn nằm đến bên người nàng, bàn tay to vòng qua, đem nàng ôm vào trong lòngmình.
Nguyễn Chân Chân biết hắn vẫn là không có khí lựcgì, lúc này hơi thở vẫn bất bình ổn, không, có lẽ hơn phân nửalà vì hắn có lòng nhưng không đủ, nhưng không cần hoài nghi hắn quả thật bị nàng đả thương rất nặng.
“Ngươi sao thế?”Cái này mặc dù không lo lắng hắn sẽ nổi thú tính, nhưng thấy hắn thở hổn hển như vậy, nàng vẫn là không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên là có sao rồi.”Hắn thở dài.
“Vậy có muốn gọi người lại đây xem ngươihay không?” Nàng lập tức lo lắng đứng lên, vạn nhất hắnchết ở bên cạnhnàng,nàng là hiềm nghi lớn nhất, kết quảvẫn chỉ là còn đường chết.
“Không cần, có ngươi ở đây là đủ rồi.” Hắn đã vô cùng thõa mãn, nói một cách vô cùng tiếc nuối: “Đáng tiếc ta có thương trong người, hôm nay không thểđi chu công chi lễvới ngươi, ai!”
Phi! Nàng âm thầm phun một ngụm, thật muốn cho hắn một cái tát, tốt nhất có thể đem hắn đánh bay đến dưới giường, phun hai ngụm huyết sau đó hôn mê bất tỉnh, đỡ phải hắn ở bên tai nàng nói hươu nói vượn.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhiều lắm chỉ là thật sâu hít một hơi, cũng không nhúc nhích, tùy ý bàn tay to không quy cũkia ăn bậy đậu hủ.
“Ai nha! Chân Chân, làn da ngươi không son phấn cũng mềm thế này hoạt nga!”Tên chủ nhân háo sắc đang sờ mặt nàng, tán thưởng đôi gò má trắng tinh tế của nàng.
“Không giống với các côn nương ở Xuân Hương Viện!”
“Xuân Hương Viện là chỗ nào?”Nàng không nhịn được hỏi.
“Kỹ việnMã giaxa hoanhấttrấn nha, lần sau mang ngươiđi mở mang tầm mắt.”Phi! Nàng ở trong lòng lại phun một ngụm, mắng hắn hạ lưu, cũng mắng chính mình nói nhiều.
“Ai nha! Chân Chân,ngực của ngươi thật lớn, vừa mềm vừa tròn , giống nhưbánh bao của “An Ký trà lâu”!” Lại một tiếng tán thưởng.
“......” Trả lời của hắn là một trận không nói gì cùng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” tốn hơi thừa lời.
“Ai nha! Chân Chân, thắt lưng của ngươi thật thon, cùng với thắt lưng thùng nước của Bất Tứ thật sự là khác nhau một trời một vực nha!”
Bệnh thần kinh! Lấy nàng so cùng lão bàhơn năm mươi tuổi, đương nhiên là nàng thắng rồi.
“Ai nha! Chân Chân......”
“Ngươi đã xong hay chưa? Sờ nữa, ta sẽ chém tay ngươi!” Nàng hung dữ cảnh cáo: “Có nghe hay không?”
“Hung dữ như vậy làm gì nha?” Hắn nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, che miệng của nàng, thần thần bí bí nói cho nàng: “Bất Tam, Bất Tứ ngay tại ngoài cửa sổ, ngươi ngoan ngoãn một chút, miễn cho bọn họvào chặt tay ngươitrước......”
Không lầm chứ?Đâycũng không phải đêm động phòng hoa chúc, còn nghe trộm?Nguyễn Chân Chân dở khóc dở cười.
Hít sâu vài cái, nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, nhắm mắt lại, quyết định ngủ!
Mặc kệ! Suốt ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyệnvượt quá xa tưởng tượngcủa nàng, mệt đến nàng còn không kịp tiêu hóa. Cho nênnàng rất nhanh liềnngủ, bởi vì ngủ thực say,nàng đương nhiên cũng không hề phát hiện,trong nháy mắt khi nàng rơi vào mộng đẹp,nam tử bên cạnh đối diện nàngđang giở tròđột nhiên thu tay.
Hắn dè dặt cẩn trọng đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi luôn luôn thích cười vững vàng in lên vầng trán trơn bóng của nàng.
Nhân hòa sự đều xa đang thục, có làm ngã môi mỏng
“Lỗ tai nhỏ......” Hắn phát ra một tiếng thở dài mỹ mãn, như là tìm đượctrân bảo quý giá đãmất đi nhiều ngày, không bao giờ muốnbuông taynữa.
☆☆☆
Thật lâu sau, Nguyễn Chân Chân mới phát hiện trấn nhỏnàycó bao nhiêu không đơn giản, ở mặt ngoài nhìn nhưgió êm sóng lặng, kỳ thực bên trong ẩn chứa vô số sóng ngầm, không người biết.
Khi nàng nhìn thấy thiên hạ đệ nhất sát thủ Tiêu Tàn Dạkhông ai không biết không ai không hiểu, lại thực sự không có tiếng tăm gìvùi ở trong trấn giết heo, mới bừng tỉnh đại ngộ,theo như lời của bọn họ sở trường không chỉ nói ở bề ngoài.
Bởi vì Ô Long Trấn, không dưỡng người rảnh rỗi, nếu muốn ở trong này cư trú, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trừ bỏ người già yếu, không có ai quản quá nghiêm về việc họ có bản lãnh như thế nào,ngay cả những nữ nhân đều phải tự lực cánh sinh, nếu không thì gả cho một nam nhân giúp hắn sinh con trai con gái, đại khái đây cũng có thể miễn cưỡngxem là một sở trường đi!
Mà nàng, vô luận là giết người hay là giết heo, đều không thể so vớiTiêu Tàn Dạ; Trồng trọtso ra kém Tiểu Cù; Săn thú, lạc hậu hơn nhiều lắm; Mà thêu hoa, lạikhông thểđánh đồngcùng Lục y cô nương. Hơn nữa lại không tinh thông xem bệnh, dạy học, tính toán sổ sách, bùa chúđợi chút...... Tuy rằng xào rau ở Như Ý khách sạn, đầu bếp Phú công công ăn ngon, nhưngcô chủ khách sạnngười ta cố tình không cần nàng, khó trách nàng chỉ còn kết cục là đem bản thân mình đi cầm cố.
Trong nháy mắt, Nguyễn Chân Chân đã ở trong hiệu cầm đồ Nguyên gia Ô Long Trấn một tháng.Mấy ngày nay,Chân Chân nhất thiết cảm nhận đượccái gì gọi là“Ta không biết xấu hổ, sẽ không cần mặt mũi, cho dù ngươi chỉ vàomũi mắng ta không biết xấu hổ, ta vẫn là không biết xấu hổ!”Những lời này quả thật thâm thúy vô cùng. Bởi vìchủ nhân,công tử, chủ nợ, của nàng, đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồNguyên Dắng thật sự là rất ti bỉ hạ lưu không biết xấu hổ!
Nàng tận mắt nhìn thấy Nguyên Dắng đối đãi cư dân trong trấnnhư thế nào.
“Cầm hay không cầm?” Một mặt không có hảo ý, ngạo nghễ liếc hán tửnghèo túng đang ôm ấp một đôi thoạt nhìn hẳn là vũ khí gì đó, lại đối vật ấy vẫn cứ lưu luyến không rời.
“Nguyên công tử, đây là “Nhật nguyệt ô kim luân”gia tổ của ta truyền lại, ngài có thể nâng giá hay không......” Ý tứ thực hiểu được, Nguyên Dắng ra giá quá thấp.
“Không cầm thì đi, chậm trễ nửa ngày thời giancủa bản công tử.” Nguyên Dắng cũng lười ép giá, bởi vì hôm nay hắn không cótinh thần, tâm tình cũngkhông tốttheo, mắt thấy hắn sẽ nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
“Ngài dừng bước, dừng bước! Ngàn vạn lần đừng nóng giận, ta, ta...... Rất vui được cầm!”Hán tử nghèo túng nhanh chóng gọi hắnlại, cắn răng một cái, lưu luyến không rời đem“Nhật nguyệt ô kim luân” giao ra.
“Bất Tam, đemmớ sắt vụn này ném vào trong kho hàng đi, Bất Tứ, dẫn hắn đi lấy bạc.”
Nguyên Dắng lại hướngtrên giườngthoải mái ngã nhào xuống, đại khái bởi vì này trận giả bệnh này giả cũng đã quá lâu, nên người ngủ đến có chút mờ mịt.
Nguyễn Chân Chân bởi vì câu nói củahắnmà trêntráng toát ra ba vạch hắc tuyến, có lầm hay không! Đây chính là “Nhật nguyệt ô kim luân” Nha! Đường đường là bảo vật của “Ngũ Thần môn Miêu Cương”, về phầnnguyên nhân vì sao lạilưu lạc đến Ô Long Trấn thìkhông rõ, nhưngđại công tửhắn cư nhiên xưng là “Mớ sắt vụn”? Còn muốn ném vào kho hàng, quá đáng muốn giậm chân giận mà.
Kỳ thực, trong hiệu cầm đồnho nhỏ của Nguyên gia này, chuyện này cũng xem như không có gì to tát lắm,chuyện càng kỳ quái,cổ quáihơncũng không phải không phát sinh quá, truy tìm nguyên nhân thì mọi ngọn nguồn của nguyên nhân này đều là do vị đại đương gia Nguyên gia công tử này,không chỉ cóánh mắt khốn kiếp, còn cộng thêm không lương tâm đã khốn kiếp gấp ba lần khốn kiếp!
Nếu không có cùng đường, ai lại đến đây cầmbảo bốiâu yếm hoặc là đáng giá chứ?Duy độc hắn ỷ vào sự giàu có, ép giá sát đất thì không nói, còn đôi khi thỉnh thoảng lại làm ra vừa dỗ lại lừa, quang minh có, âm thầm chiếm đoạt cũng có.
Trong ngày thường, Nguyễn Chân Chân chỉ lặng không tiếng động đứng ở bên cạnh, thấy ở trong mắt, đến cuối cùng chỉ có thể mangmột bụng bất bình cùng nghi hoặc.
Nàng buồn bực vì sao vô luận là ai, chỉ cần đối với gương mặt vô lại của Nguyên Dắng, người người đều sẽ thỏa hiệp, cuối cùng còn phải liên tục nói lời cảm tạ cáo từ mà đi.
Không bao lâu nàng đã hiểu được, bởi vì Ô Long Trấnnày chỉ có mộthiệu cầm đồ.Cầm, chịu thiệt; Không cầmchỉ còn đường chết.Không khác vị trí với nàng là mấy.
Thậm chí, hai lão bộc đối với Nguyên công tử kia, tuy rằng thân là nô bộc, cũng đã xem vị này như bảo bối tâm can của mình, ômở trong lòng sợ bay, cất vàotrong ngực sợ tan mất.Không chỉ có như thế,trong lònghai người hoàn toàn không có một chút khái niệm thiện ác, chỉ cómột mìnhNguyên Dắngnói có thể nghe lọt tai, chẳng hề sợtiểu chủ nhân cố ý chỉ vào một con lừa nói thành là ngựa, bọn họ cũng sẽ vội vàng gật đầu liên tục nói, đúng thế, đúng thế, chưa xong còn muốn cảm thán một câu: “Công tử rốt cục trưởng thành rồi, có năng lực bảo hộ chính mình, lão bộc thật yên tâm a!” Giống như có bao nhiêu người đang âm thầmgây bất lợi đối với tên tiểu khốn kiếp này lắm vậy
Dưới sự chở che vô cùng làm người ta xem thế là đủ rồi của hai người họ, Nguyên Dắng ở Ô Long Trấn lại càng ngang ngược, ngay cả đi đường đều giống như con cua, bá đạo!
May mắn bọn họ không đi khó xử người đãtừng đả thương quachủ nhânnhà mình, hiện thời cùng tồn tại dưới mái hiênNguyễn Chân Chân, cũng không đặc biệt an bài việc nặng cho nàng làm, chỉ phân phó nàng đi theo chủ nhân, bảo hộ chủ nhân, nghe lời chủ nhân, tất cả đều phải lấy nhu cầu của chủ nhânlàm trọng, không thể có chút chậm trễ cùng sơ sẩy.
Lão bộc khi giao phó những việc này cho nàng, ánh mắtkhi nhìn nàng tràn ngập đánh giá cùng dò xét, dường như xem nàng làkiện vật phẩm mà không phải là một con người. Nói cách khác, nàng chính là vật sở hữu của cửa hiệu cầm đồ, mà bọn họ còn muốn bớt chút thời gian khảo sátmột chút, xemvậtcầmnày rốt cuộchợp cáchhay không!
Ai, thật sự là bể khổ vô biên, nơi nào là bờ vậy?
☆☆☆
Buổi trưa vừa qua khỏi, Nguyễn Chân Chân ở trong viện vội vàng nấu nước chuẩn bị pha trà, thật xa đã nghe thấyNguyên Dắng ở trong phòng đang hét to tên nàng.
“Chân Chân, mau tới giúp ta mặc quần áo!”Thanh âm đã biểu lộ trung khí mười phần, tỏ vẻ vết thươngcủa hắn đã khỏi hẳn. Nhưng nhìn đi, nhìn đi! Vết thương đã khỏi, vậy mà khi mặc quần áo còn gọi nàng đến giúp đỡ, hắn cũng không phảitiểu hài tửhai ba tuổi, lại càng không làthương tàn nhân sĩ, ngay cảquần áo đều lườimặc!
Nguyễn Chân Chân khinh khi nghĩ rằng đôi tay của vị Nguyên công tửkia cho tới bây giờ cũng chưa làm qua bất cứ việc gì, ngón tay thon dàikhônglộ ra một chút thô ráp vết chai, chẳng lẽ là mọc ra làm bài trí.
Nàng nuốt xuống trong lòng khó chịu, nhẫn nại đi vào phòng, khiêm tốn hỏi cho rõ nguyên nhân, biết được đại công tửhắn bởi vì sau khi đã dùng qua bữa sáng, liền lại ở trên giường, nhoáng lên một cái đã qua mấy canh giờ, ngủ cũng ngủ không nỡ, thân thể yếu ớt chỉ nằm thôi màxương sống thắt lưngđau, mới đau lòng hạ quyết tâm chuẩn bị rời giường.
Hắn tuyệt không xấu hổ sai khiến nàng, phi thường có bộ tịch kêu nàng giúp hắn thay quần áo mặc hài, chải đầu rửa mặt.Khidùng xong điểm tâm uống xong hương trà, đột nhiên vỗ đùi, hét lên: “Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên, hôm naykhông phải chợ “Có gan đến giết ta” ở trong trấn mở mỗi tháng một lần sao!Đi một chútđi, ta mang ngươi đi, xem cócái gì vui hay không?”
“Có gan tới giết ta”? Đây là cái tên quái gì thế? Nguyễn Chân Chân bận rộn thu dọc giường xong rồi lại đến thu dọn bàn, căn bản không để ý đề nghị của hắn.
“Thế nào? Không muốn đi sao?” Thấy nàng không có một chút ý định muốn đi nào, Nguyên Dắng không khỏi kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ra khỏi cửa đi dạo?”
“Công tử, ngài hôm qua không phải còn hấp hối tiếp kiến qua vài vị cô nương đến thăm bệnh sao? Nhanh như vậy đã muốn rời khỏi nhà, không được tốt đâu?” Nguyễn Chân Chân bê mâm trà, liếc mắt nhìn hắn, châm chọc khiêu khích.
Dù việc Nguyên Dắng bị thương đã là chuyện thật nhiều ngày trước, Nguyên ký hiệu cầm đồ vẫn như cũ đông như trẩy hội. Các hương thân tới đây thăm bệnh nối liền không dứt, không có biện pháp, thôn trấn thì nhỏ, đánh rắm lớn một chút đều sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng ngay cả con chuột trong động chuột cũng nghe thấy, huống chi là loại đại sự thiếu chút ra mạng người này!
Trong những người đến, , có đến xem Nguyên Dắng thử sống được mấy canh giờ nữa, cũng có người đến xem chuyện như thế có còn tiếp diễn nữa hay không, cũng có người hóng hớt xem có thể thổi bùng ra tin tức giật gân nào nữa không, đương nhiên còn có một nhóm ái mộ tên “Nguyên tiêu” ào ào đến thăm bệnh.
So với người lòng dạ khó lường này mà nói, những cô nương ái mộ đó đơn giản chân thành hơn nhiều lắm.
Bởi vì có người xem cổ động, Nguyên Dắng trời sinh lực biểu diễn siêu cường càng thêm ra sức diễn xuất, khi thì mắt mờ mịt, khi thì đưa tay ôm ngực, sinh động như thật, đưa tình hình hắn bị thương không chỉ diễn lại một lần mà là.... ba lần, tức nhất còn không“Thủ phạm” Nguyễn Chân Chân rời đi, chỉ có thể giống như đầu gỗ ở bên giường, làm cho những người đang nghe một mặt nghe bình thư làm người rơi lệ, một mặt lau nước mắt đa tình, các cô nương lòng đầy căm phẫn chỉ trích hành vi phạm tội của nàng.
Hừ, cho rằng như vậy, nàng có thể sinh ra cảm giác tội lỗi sao?
Một, Chút, Cũng, Không! Nguyễn Chân Chân nàng từ nhỏ đã sống và lớn lên trong đánh mắng hù dọa, khổ sở nào chưa ăn qua? Tội gì không chịu qua? Đối với loại hành vi tiểu nhân vô sỉ này,nàng trừ bỏ chán ghét, rốt cuộc không tìm ra được từ khác có thể hình dung!
Lại cứ có người da mặt dày, còn hướng mặt mình thiếp vàng, nghe thử nè......
“Này, không phải đang ghen tị chứ? Không còn cách nào khác, ai bảo nhân duyên của công tử ta tốt quá chứ, nhất là với nữ nhân, Hoa đại sư từ năm trước có bói cho ta một quẻ, nói ta năm nay hồng loan tinh động, nói không chừng cuối năm nay, ta có thể cưới thiếu phu nhân trở về cho ngươi, cho ngươi cùng nhau hầu hạ, ngươi nói được không nha?” Hắn nháy mắt với nàng cười hắc hắc, cười đến nàng toàn thân rợn cả tóc gáy.
Cái gì là để cho nàng cùng nhau hầu hạ, là muốn cùng nhau đến tra tấn nàng đi? Sớm chiều ở chung, nàng phát hiện người này tính tình cực kỳ kỳ quái, đã tùy hứng lại trẻ con, tiểu cổ quái còn đặc biệt nhiều, trà pha nhạt không uống, đậm cũng không uống; Thích ăn đồ ngọt, không thích ăn cay; Quần áo rách không mặc, nhăn cũng không mặc...... Còn quan trọng nhất là, thích ép buộc nàng.
Ban đêm hai người tuy rằng luôn luôn đồng giường cộng chẩm, nhưng hắn trừ bỏ hôn nàng, ôm ôm nàng, ngoài miệng thì làm ra vẻ như anh hùng lấy ngôn ngữ khiêu khích nàng, nhưng không chân chính muốn nàng. Đương nhiên cũng có thể là lòng có dư mà lực không đủ, lại chết cũng không phục, đành dùng hết khả năng ở miệng chiếm hết tiện nghi của nàng, miệng toát ra những lời nói đầy mê đắm, quả thực làm nàng chịu hết nổi, khi nghĩ kĩ lại liền nổi trận lôi đình, tiếp theo mặt đỏ tai hồng.
Tựa như hiện tại......
“A, Chân Chân mặt đỏ? Nghĩ đến chuyện gì thế?” Nguyên Dắng một mặt cười gian, đáy mắt càng phát không có hảo ý, lại tiến đến trước mặt giai nhân nháy mắt, “Không phải ...... Nghĩ công tử cùng với thiếu phu nhân tương lai nhà ngươi cùng nhau đồng giường cộng chẩm? Cùng chung cá nước thân mật? Hắc hắc, Trò này công tử ta thật ra còn chưa có thử qua, giống như rất vui thì phải......”
“Ba!” một tiếng, khay trà bằng sắt trực tiếp văng lên khuôn mặt tuấn tú, lại loảng xoảng đang một tiếng rơi xuống đất , phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Oa, đau chết mất, nha đầu không có lương tâm, ngươi muốn mưu sát chồng sao......” Nguyên Dắng lần này không cười nổi, lấy tay che mặt đau đớn kêu lên, lại thấy tay đầy máu tươi...... Thật! Hình như đã chảy máu mũi......
Giận đỏ mắt, Nguyễn Chân Chân không đếm xỉa đến từ sau lưng vang lên tiếng kêu ầm ĩ, oán hận nói tiếp theo: “Nếu ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ liều mạng với ngươi.” Cùng lắm thì đá vỡ ngọc tan, nàng cũng không muốn quay lại giấc mộng kinh hoàng của ngày xưa nữa
Thiên hạ chúng sinh, ai mà không cha mẹ sinh ra? Ai cam nguyện làm một hạ nhân hèn mọn, thời khắc lo lắng đề phòng, sợ vô tình chọc chủ nhân mất hứng, sẽ giống như một con kiến bé nhỏ , dễ dàng bị bóp chết.
Nguyên Dắng loại công tử không biết khó khăn của nhân gian này, từ nhỏ ngâm mình ở trong lọ mật lớn lên , không chịu quá một chút khổ, cho nên mới luôn mãi lấy khinh người làm vui.
“Nếu trời đất thay phiên chuyển đổi và ngươi nằm ở trong tay ta, hừ!” Nguyễn Chân Chân thở phì phì chạy đến hậu viện, dẫm chân, miệng lẩm bẩm.
☆☆☆
Một hồi lâu, nàng lặng lẽ thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn đá, nhìn chằm chằm vào chú kiến nhỏ đang bận rộn chạy quanh bàn đá xuất thần.
Tuy rằng họ Nguyên khốn kiếpnày đáng giận đến cực điểm, nhưng nàng không thể phủ nhận, trong ba mươi ngày qua, cũng là những ngày nàng sống an tâm nhất của mười mấy năm qua
Trấn nhỏ ở vào giữa khe sâu, gần núi mây mù mờ mịt, những dãy núi chồng chất nối đuôi nhau, hồ nước rực rỡ. ; Nơi này trời thực xanh, cỏ thực tươi, không khí thực mát mẻ tinh khiết, trong sơn lâm có đủ loại động vật nhỏ bé, tất cả đều tràn đầy sức sống.
Các cư dân ở trong trấn, giống như đều xem lẫn nhau không vừa mắt, ai cũng không phục ai, lại thình lình bất ngờ người người sống có tinh thần như vậy, sinh khí dồi dào. Ngay cả cãi nhau đều khác với bên ngoài, không có sát hại, không có nơm nớp lo sợ, càng không có nguy cơ tứ phía khẩn trương, thậm chí ác mộng nhiều năm qua, cũng rất ít quấy nhiễu nàng.
Bởi vì mệt! Ban ngày Nguyên Dắng nghĩ cách sai khiến nàng, gà bay chó sủa quát to nàng chạy đông chạy tây; Đến buổi tối lại không biết xấu hổ đùa giỡn nàng, nàng trừ bỏ cùng hắn đấu trí đấu dũng còn phải đấu thể lực, không ngày nào là không ở tình trạng kiệt sức tiến vào mộng đẹp, mệt đến ngay cả ác mộng cũng không có thời gian thấy, đầu vừa dính vào gối đã mê mệt ngủ say sưa.
Ngẫm lại thật muốn giết hắn, lại có chút không thể xuống tay được, huống chi giết hắn cũng không có chút tác dụng nào Cho nên, muốn tiếp tục ở đây, chỉ có thể nén giận, cho nên, nàng nhịn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chân Chân vừa nhấc đầu, giây tiếp theo, “A!” phát ra một tiếng thét chói tai, hiển nhiên dọa thật lớn nhảy dựng.
Ở trong lòng thầm mắng Nguyên Dắng qua vô số lần, không biết khi nào thì đã tìm lại đây, cũng không biết ngồi ở ghế đá đối diện đã bao lâu, tư thế không khácgì nàng ghé vào trên bàn đá, ánh mắt cùng hướng nàng nhìn chằm chằm vào con kiến kia đang bận rộn di chuyển quanh bàn.
“Ngươi......” Trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng thường rõ ràng, hình dạng khay trà hiện nguyên trên đó, Nguyễn Chân Chân trong lúc nhất thời á khẩu không lên tiếng được.
“Đang nhìn cái gì? Lại chuyên tâm như vậy? Ta gọi ngươi nửa ngày cũng không nghe thấy, này có cái gì đẹp mắt? Cái này không thú vị! Lần khác công tử ta dẫn ngươi đi xem con dế mèn đánh nhau, có thể thú vị hơn cái này nhiều!” Hắn dường như lửa cháy đến mông thúc giục nói: “Công tử ta đang đợi ngươi xuất môn có biết hay không? Tiếp tục dây dưa kéo dài, chợ tan hết, đâu có gì vui nữa!”
Không phải chứ? Hắn muốn mang bộ mặt này đi ra ngoài gặp người? Tuy rằng rất có tính giải trí, nhưng dù sao sẽ tổn hại mặt mũi nha!
“Nể tình ngươi chẳng phân biệt ngày đêm hầu hạ ta xem như tận tâm, công tử ta sẽ không so đo với ngươi. Đi, chúng ta xuất môn tìm việc vui đi!” Hắn nói xong, không đợi nàng trả lời, đem Nguyễn Chân Chân một phen kéo liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, chủ nhân của Nguyên ký hiệu cầm đồ Nguyên Dắng Nguyên công tử trên mặt còn in rõ dấu khay trà tròn tròn, dưới sự căn đi dặn lại mãi không dưới ngàn vạn lần của lão bộc, và nhét một bao ngân lượng, mang theo cơn giận còn sót lại chưa tiêu, mang nha đầu ra cửa, thẳng đến phiên chợ “Có gan tới giết ta” một tháng một lần!
Hắn vội vàng đi làm tiểu thái giám của hắn, tìm lỗ tai nhỏcủa hắn chơi đùa.
Cuối cùng ở một góc tường trong cung tìm được nàng, tuấn mâu rùng mình, hàn ý dâng trào
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia lại bị thương, trên cánh tay cũng là những vế thương vô số kể.
Chết tiệt Tín Dương Hầu lại ngược đãi nàng! Hừ, một ngày nào đó, hắn sẽ giúp nàng đòi lại món nợ này!
*****************
Toàn bộ buổi chiều, Nguyễn Chân Chân ở hậu trạch của Nguyên ký hiệu cầm đồbận rộn không ngừng, cho dù ở trong lòng mắng Nguyên Dắng vô số lần,chuyệnnàng nên làm, chuyện nàng đã hứa , nàng cũng không từ chối, vấn đề là vịNguyên đại công tửnày, thực không phải là khó hầu hạ bình thường!
“Chân Chân, đầu ta đau quá, mau tới giúp ta xoa xoa.”
“Chân Chân, ta đã đói bụng, muốn ăn đậu hoàng tô cùng bánh mứt táo.”
“Chân Chân, ta rất buồn nga, ngươi kể chuyện cười cho ta nghe đi.”
“Chân Chân......” Những câu nói như thế này mãi đến nữa đêm mới tạm gián đoạn.
“Còn thất thần làm gì thế?Mau cởi quần áo.”
“A?” Nguyễn Chân Chân buông quần áo vừa sửa sang lại sạch sẽ, quay đầu nghi hoặc nhìn Nguyên Dắng, người nào đó đang uống canh tổ yến, tựa vào đầu giường, động cũng lười động.
Thì ra vừa rồi hắn là kêu nàng cởi quần áo? Mà không phải kêu nàng giúp hắn cởi quần áo? Nhưng muốn nước tắm không phải là hắn sao?
“Ai, thực ngốc, gọi ngươi cởi quần áo tắm rửa, nước cũng đã chuẩn bị tốt cho ngươi, còn ngơ ngác làm gì?” Hắn buông chén thuốc, đối với sự trì độn của nàng cười nhẹ.
“Cho ta?” Nhìn thùng nước tắm nóng hôi hổi đặt sau bức bình phong“Hoa khai phú quý” kia, nhất thời nàng có chút không tin.
“Vô nghĩa, không cho ngươi thì cho ai, tắm nhanh một chút, ta thích nữ nhân sạch sẽ nga.” Ái muội trong lời nói của hắn làm cho Nguyễn Chân Chân đỏ mặt.
Nàng không phải thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê không biết, cũng không phải chưa thấy qua nam nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau sau sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng nàng lại không rõ ràng hiện tại rốt cuộc là muốn giết hắn, hay là muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Chuyện tới bây giờ, nàng bị nhốt ở trong này, đánh thì không đánh lại được, trốn lại trốn không thoát, chết lại cũng không chết được, loại tình cảnh này thật đúng là làm cho người ta muốn khóc cũng khóc không được.
Cắn răng một cái, Nguyễn Chân Chân bước nhanh đi đến sau bình phong, thả mái tóc xuống, nháy mắt, một mái tóc đen như mây xõa tung xuống.
Nàng cúi cổ trắng, thân mình cứng ngắc, cấp tốc rút đi quần áo trên người, giây tiếp theo, đùi đẹp thon dài sải bước tới thùng tắm, nàng đưa lưng về phía bình phong, không chút do dự đem đường cong linh lung thân thể ẩn vào dưới nước, hai gò má như lửa thiêu.
Như ẩn như hiện, bình phong không ngăn được bộ dáng xinh đẹp của nàng, đột nhiên cướp đi hơi thở của nam tử. Dáng vẻ mê hồn lạc phách, thân thể tinh tế xinh đẹp thướt tha, làm hắn không thể dời đi ánh mắt.
Thật sự là thất sách thật to mà, sớm biết như thế hắn đã đem bình phong chuyển đi rồi, che ở nơi này thật sự là chướng mắt, mông mông lung lông sao có thể nhìn được rõ ràng? Nguyên Dắng lập tức bóp cổ tay không thôi.
“Hắc, nói cho ngươi nga, ta có thể nhìn thấy đó ! Hình như cũng khá xinh, có vài phần tư sắc, công tử thực vừa lòng!” Nói xong, hắn còn làm vẻ lưu manh huýt sáo.
Nàng giữ yên lặng không để ý tới hắn, nhiều ngày gian khổ bôn ba, chỉ có dòng sông, hay những con suối nhỏ để cho nàng thanh lý đơn giản. Hôm qua cũng chỉ cận là thoáng rửa mặt chải đầu sau đó thay đổi bộ xiêm y, giống như hiện tại không chỉ có ngâm nước ấm tắm, còn có thể dùng gội đầu , chuyện này đối nàng mà nói, quả thực là hạnh phúc không thể tưởng tượng được.
Hạnh phúc? Không, nàng chẳng qua chỉ là một người đáng thương không thoát khỏi được vận mệnh thôi, vì sống sót, kéo dài hơi tàn......
Phòng trong, ngoài phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ trừ bỏ nhẹ nhàng tiếng nước hắt cùng hai hơi thở một nặng một nhẹ.
“Tắm xong chưa?” Tính nhẫn nại hiển nhiên rất kém cỏi chủ nhân lại muốn bắt đầu không kiên nhẫn.
“Ta...... Không có quần áo mặc.” Không xong rồi, mình đã quên lấy quần áo lại đây, nàng chết cũng không muốn trần trụi chạy ra ngoài để tên chủ nhân hạ lưu kia thừa cơ hội.
“Ta đưa cho ngươi.” Động cũng lười động,nhưng hắn lúc này thật ra thực chịu khó dự tính xuống giường, đơn giản là muốn càng gần gũi thưởng thức mỹ nhân xuất dục đồ. (cảnh mỹ nhân vừa mới tắm xong)
“Không cần!” Nguyễn Chân Chân mạnh mẽ hét lên một tiếng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hắn ngồi ở bên giường cười hắc hắc không ngừng, cười đến mức lông tơ trên lưng nàng thẳng dựng đứng.
“Ngươi quăng lại đây cho ta là được.” Nàng suy nghĩ một chút, không còn cách nào, chỉ phải đứng dậy dựa vào bình phong che, lộ ra mặt và cánh tay tuyết trắng.
Tuy rằng chỉ lộ ra mặt cùng cánh tay, nhưng bởi vì mái tóc vừa mới gội xong, sợi tóc đen như mực không thể che đầu vai trắng như tuyết, theo đường cong phập phồng khéo đưa đẩy, thậm chí có thể khiến người liên tưởng đến bộ ngực sữa to thẳng như ẩn như hiện...... Vài sợi tóc đen dính ở gáy cùng trên má phấn, càng làm cho cả người thoạt nhìn có vẻ diễm lệ hồn nhiên và lười nhác, quả nhiên là mặt giống như hoa đào, vô cùng mị hoặc.
Nhìn đôi môi phấn hồng kiều diễm ướt át bị nàng cắn chặt, toàn bộ buổi chiều trêu ghẹo không ngừng, ép buộc, trêu đùa nàng, Nguyên Dắng phá lệ không nói năng lỗ mãng, túm lấy bộ y phục nam bên cạnh giường đi về hướng nàng.
Nàng nhanh chóng đón lấy, tránh ở sau bình phong lau khô nước trên người sau đó mặc trung sam vào.
Bộ y phục này thập phần thoải mái, dài ngắn vừa mông, che giấu một chút cảnh xuân, Nguyễn Chân Chân lộ ra hai đùi ngọc trơn bóng thon dài, một đôi chân trần trụi đứng ở trên sàn, xấu hổ cúi mắt, trong lòng bất ổn.
“Xong chưa? Mau tới đây.” Hắn lớn tiếng phân phó.
Thân mình Nguyễn Chân Chân cứng đờ, nghe ngữ khí của hắn có thể tưởng tượng bộ dáng hắn gấp gáp, chẳng lẽ không chờ kịp muốn ở tối nay lăng nhục cầm phẩmnhư Nàng sao? Hắn không phải bị thương sao? Còn có tâm tình này? Có thể thấy được tất cả nam nhân trên đời này đều là xấu tính y như nhau. Nàng cười nhạt trong lòng, đè nén đầy ngập lửa giận, cố ý chậm rãi lau khô tóc, mới dưới ánh nhìn chăm chú của hắn đi đến bên giường.
“Lo sợ thẹn thùng gì chứ? Sớm hay muộn cũng sẽ cho ta xem sạch bách.” Hắn cười hắc hắc, nhìn nàng không chuyển mắt.
“Công tử muốn nghỉ tạm sao?” Nàng lãnh đạm kỳ lạ.
“Ừm.” Hắn gật đầu, nàng đang muốn đi ngả ra đất nghỉ, ai biết......
“Đi lên đây ngủ.” Hắn đưa tay vỗ vỗ giường.
Xem ra hôm nay trốn không thoát! Chẳng qua chỉ là mộtbộ thân xác thối tha thôi, nàng không cần!
Nàng trèo lên giườngcủa hắn, tuy rằng vẻ mặt thủy chung bình thản không chút gợn sóng,nhưngtay chân run run vẫn cứ tiết lộ nội tâm khẩn trương.
“Ngươi ngủ bên trong.” Hắn ra hiệu, đôi mắt tỏa sáng không hề rời khỏi khuôn mặtxinh đẹp nhưng lạnh lùngcủa nàng.
Hừ, chẳng lẽ là sợ nàng chạy trốn?Nàng không nói một lời bò vào bên trong, chui vào chăn mỏng, thấy hắn bỏ đi lớp áo ngoài, nàng dứt khoát đóng mắt lại. Bên tai vẫn vang lên âm thanh quần áo cọ xát vào nhaucàng rõ ràng khó phân rõ, tiếp theo hắn cũng chui vào trong chăn nằm đến bên người nàng, bàn tay to vòng qua, đem nàng ôm vào trong lòngmình.
Nguyễn Chân Chân biết hắn vẫn là không có khí lựcgì, lúc này hơi thở vẫn bất bình ổn, không, có lẽ hơn phân nửalà vì hắn có lòng nhưng không đủ, nhưng không cần hoài nghi hắn quả thật bị nàng đả thương rất nặng.
“Ngươi sao thế?”Cái này mặc dù không lo lắng hắn sẽ nổi thú tính, nhưng thấy hắn thở hổn hển như vậy, nàng vẫn là không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên là có sao rồi.”Hắn thở dài.
“Vậy có muốn gọi người lại đây xem ngươihay không?” Nàng lập tức lo lắng đứng lên, vạn nhất hắnchết ở bên cạnhnàng,nàng là hiềm nghi lớn nhất, kết quảvẫn chỉ là còn đường chết.
“Không cần, có ngươi ở đây là đủ rồi.” Hắn đã vô cùng thõa mãn, nói một cách vô cùng tiếc nuối: “Đáng tiếc ta có thương trong người, hôm nay không thểđi chu công chi lễvới ngươi, ai!”
Phi! Nàng âm thầm phun một ngụm, thật muốn cho hắn một cái tát, tốt nhất có thể đem hắn đánh bay đến dưới giường, phun hai ngụm huyết sau đó hôn mê bất tỉnh, đỡ phải hắn ở bên tai nàng nói hươu nói vượn.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhiều lắm chỉ là thật sâu hít một hơi, cũng không nhúc nhích, tùy ý bàn tay to không quy cũkia ăn bậy đậu hủ.
“Ai nha! Chân Chân, làn da ngươi không son phấn cũng mềm thế này hoạt nga!”Tên chủ nhân háo sắc đang sờ mặt nàng, tán thưởng đôi gò má trắng tinh tế của nàng.
“Không giống với các côn nương ở Xuân Hương Viện!”
“Xuân Hương Viện là chỗ nào?”Nàng không nhịn được hỏi.
“Kỹ việnMã giaxa hoanhấttrấn nha, lần sau mang ngươiđi mở mang tầm mắt.”Phi! Nàng ở trong lòng lại phun một ngụm, mắng hắn hạ lưu, cũng mắng chính mình nói nhiều.
“Ai nha! Chân Chân,ngực của ngươi thật lớn, vừa mềm vừa tròn , giống nhưbánh bao của “An Ký trà lâu”!” Lại một tiếng tán thưởng.
“......” Trả lời của hắn là một trận không nói gì cùng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” tốn hơi thừa lời.
“Ai nha! Chân Chân, thắt lưng của ngươi thật thon, cùng với thắt lưng thùng nước của Bất Tứ thật sự là khác nhau một trời một vực nha!”
Bệnh thần kinh! Lấy nàng so cùng lão bàhơn năm mươi tuổi, đương nhiên là nàng thắng rồi.
“Ai nha! Chân Chân......”
“Ngươi đã xong hay chưa? Sờ nữa, ta sẽ chém tay ngươi!” Nàng hung dữ cảnh cáo: “Có nghe hay không?”
“Hung dữ như vậy làm gì nha?” Hắn nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, che miệng của nàng, thần thần bí bí nói cho nàng: “Bất Tam, Bất Tứ ngay tại ngoài cửa sổ, ngươi ngoan ngoãn một chút, miễn cho bọn họvào chặt tay ngươitrước......”
Không lầm chứ?Đâycũng không phải đêm động phòng hoa chúc, còn nghe trộm?Nguyễn Chân Chân dở khóc dở cười.
Hít sâu vài cái, nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, nhắm mắt lại, quyết định ngủ!
Mặc kệ! Suốt ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyệnvượt quá xa tưởng tượngcủa nàng, mệt đến nàng còn không kịp tiêu hóa. Cho nênnàng rất nhanh liềnngủ, bởi vì ngủ thực say,nàng đương nhiên cũng không hề phát hiện,trong nháy mắt khi nàng rơi vào mộng đẹp,nam tử bên cạnh đối diện nàngđang giở tròđột nhiên thu tay.
Hắn dè dặt cẩn trọng đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi luôn luôn thích cười vững vàng in lên vầng trán trơn bóng của nàng.
Nhân hòa sự đều xa đang thục, có làm ngã môi mỏng
“Lỗ tai nhỏ......” Hắn phát ra một tiếng thở dài mỹ mãn, như là tìm đượctrân bảo quý giá đãmất đi nhiều ngày, không bao giờ muốnbuông taynữa.
☆☆☆
Thật lâu sau, Nguyễn Chân Chân mới phát hiện trấn nhỏnàycó bao nhiêu không đơn giản, ở mặt ngoài nhìn nhưgió êm sóng lặng, kỳ thực bên trong ẩn chứa vô số sóng ngầm, không người biết.
Khi nàng nhìn thấy thiên hạ đệ nhất sát thủ Tiêu Tàn Dạkhông ai không biết không ai không hiểu, lại thực sự không có tiếng tăm gìvùi ở trong trấn giết heo, mới bừng tỉnh đại ngộ,theo như lời của bọn họ sở trường không chỉ nói ở bề ngoài.
Bởi vì Ô Long Trấn, không dưỡng người rảnh rỗi, nếu muốn ở trong này cư trú, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trừ bỏ người già yếu, không có ai quản quá nghiêm về việc họ có bản lãnh như thế nào,ngay cả những nữ nhân đều phải tự lực cánh sinh, nếu không thì gả cho một nam nhân giúp hắn sinh con trai con gái, đại khái đây cũng có thể miễn cưỡngxem là một sở trường đi!
Mà nàng, vô luận là giết người hay là giết heo, đều không thể so vớiTiêu Tàn Dạ; Trồng trọtso ra kém Tiểu Cù; Săn thú, lạc hậu hơn nhiều lắm; Mà thêu hoa, lạikhông thểđánh đồngcùng Lục y cô nương. Hơn nữa lại không tinh thông xem bệnh, dạy học, tính toán sổ sách, bùa chúđợi chút...... Tuy rằng xào rau ở Như Ý khách sạn, đầu bếp Phú công công ăn ngon, nhưngcô chủ khách sạnngười ta cố tình không cần nàng, khó trách nàng chỉ còn kết cục là đem bản thân mình đi cầm cố.
Trong nháy mắt, Nguyễn Chân Chân đã ở trong hiệu cầm đồ Nguyên gia Ô Long Trấn một tháng.Mấy ngày nay,Chân Chân nhất thiết cảm nhận đượccái gì gọi là“Ta không biết xấu hổ, sẽ không cần mặt mũi, cho dù ngươi chỉ vàomũi mắng ta không biết xấu hổ, ta vẫn là không biết xấu hổ!”Những lời này quả thật thâm thúy vô cùng. Bởi vìchủ nhân,công tử, chủ nợ, của nàng, đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồNguyên Dắng thật sự là rất ti bỉ hạ lưu không biết xấu hổ!
Nàng tận mắt nhìn thấy Nguyên Dắng đối đãi cư dân trong trấnnhư thế nào.
“Cầm hay không cầm?” Một mặt không có hảo ý, ngạo nghễ liếc hán tửnghèo túng đang ôm ấp một đôi thoạt nhìn hẳn là vũ khí gì đó, lại đối vật ấy vẫn cứ lưu luyến không rời.
“Nguyên công tử, đây là “Nhật nguyệt ô kim luân”gia tổ của ta truyền lại, ngài có thể nâng giá hay không......” Ý tứ thực hiểu được, Nguyên Dắng ra giá quá thấp.
“Không cầm thì đi, chậm trễ nửa ngày thời giancủa bản công tử.” Nguyên Dắng cũng lười ép giá, bởi vì hôm nay hắn không cótinh thần, tâm tình cũngkhông tốttheo, mắt thấy hắn sẽ nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
“Ngài dừng bước, dừng bước! Ngàn vạn lần đừng nóng giận, ta, ta...... Rất vui được cầm!”Hán tử nghèo túng nhanh chóng gọi hắnlại, cắn răng một cái, lưu luyến không rời đem“Nhật nguyệt ô kim luân” giao ra.
“Bất Tam, đemmớ sắt vụn này ném vào trong kho hàng đi, Bất Tứ, dẫn hắn đi lấy bạc.”
Nguyên Dắng lại hướngtrên giườngthoải mái ngã nhào xuống, đại khái bởi vì này trận giả bệnh này giả cũng đã quá lâu, nên người ngủ đến có chút mờ mịt.
Nguyễn Chân Chân bởi vì câu nói củahắnmà trêntráng toát ra ba vạch hắc tuyến, có lầm hay không! Đây chính là “Nhật nguyệt ô kim luân” Nha! Đường đường là bảo vật của “Ngũ Thần môn Miêu Cương”, về phầnnguyên nhân vì sao lạilưu lạc đến Ô Long Trấn thìkhông rõ, nhưngđại công tửhắn cư nhiên xưng là “Mớ sắt vụn”? Còn muốn ném vào kho hàng, quá đáng muốn giậm chân giận mà.
Kỳ thực, trong hiệu cầm đồnho nhỏ của Nguyên gia này, chuyện này cũng xem như không có gì to tát lắm,chuyện càng kỳ quái,cổ quáihơncũng không phải không phát sinh quá, truy tìm nguyên nhân thì mọi ngọn nguồn của nguyên nhân này đều là do vị đại đương gia Nguyên gia công tử này,không chỉ cóánh mắt khốn kiếp, còn cộng thêm không lương tâm đã khốn kiếp gấp ba lần khốn kiếp!
Nếu không có cùng đường, ai lại đến đây cầmbảo bốiâu yếm hoặc là đáng giá chứ?Duy độc hắn ỷ vào sự giàu có, ép giá sát đất thì không nói, còn đôi khi thỉnh thoảng lại làm ra vừa dỗ lại lừa, quang minh có, âm thầm chiếm đoạt cũng có.
Trong ngày thường, Nguyễn Chân Chân chỉ lặng không tiếng động đứng ở bên cạnh, thấy ở trong mắt, đến cuối cùng chỉ có thể mangmột bụng bất bình cùng nghi hoặc.
Nàng buồn bực vì sao vô luận là ai, chỉ cần đối với gương mặt vô lại của Nguyên Dắng, người người đều sẽ thỏa hiệp, cuối cùng còn phải liên tục nói lời cảm tạ cáo từ mà đi.
Không bao lâu nàng đã hiểu được, bởi vì Ô Long Trấnnày chỉ có mộthiệu cầm đồ.Cầm, chịu thiệt; Không cầmchỉ còn đường chết.Không khác vị trí với nàng là mấy.
Thậm chí, hai lão bộc đối với Nguyên công tử kia, tuy rằng thân là nô bộc, cũng đã xem vị này như bảo bối tâm can của mình, ômở trong lòng sợ bay, cất vàotrong ngực sợ tan mất.Không chỉ có như thế,trong lònghai người hoàn toàn không có một chút khái niệm thiện ác, chỉ cómột mìnhNguyên Dắngnói có thể nghe lọt tai, chẳng hề sợtiểu chủ nhân cố ý chỉ vào một con lừa nói thành là ngựa, bọn họ cũng sẽ vội vàng gật đầu liên tục nói, đúng thế, đúng thế, chưa xong còn muốn cảm thán một câu: “Công tử rốt cục trưởng thành rồi, có năng lực bảo hộ chính mình, lão bộc thật yên tâm a!” Giống như có bao nhiêu người đang âm thầmgây bất lợi đối với tên tiểu khốn kiếp này lắm vậy
Dưới sự chở che vô cùng làm người ta xem thế là đủ rồi của hai người họ, Nguyên Dắng ở Ô Long Trấn lại càng ngang ngược, ngay cả đi đường đều giống như con cua, bá đạo!
May mắn bọn họ không đi khó xử người đãtừng đả thương quachủ nhânnhà mình, hiện thời cùng tồn tại dưới mái hiênNguyễn Chân Chân, cũng không đặc biệt an bài việc nặng cho nàng làm, chỉ phân phó nàng đi theo chủ nhân, bảo hộ chủ nhân, nghe lời chủ nhân, tất cả đều phải lấy nhu cầu của chủ nhânlàm trọng, không thể có chút chậm trễ cùng sơ sẩy.
Lão bộc khi giao phó những việc này cho nàng, ánh mắtkhi nhìn nàng tràn ngập đánh giá cùng dò xét, dường như xem nàng làkiện vật phẩm mà không phải là một con người. Nói cách khác, nàng chính là vật sở hữu của cửa hiệu cầm đồ, mà bọn họ còn muốn bớt chút thời gian khảo sátmột chút, xemvậtcầmnày rốt cuộchợp cáchhay không!
Ai, thật sự là bể khổ vô biên, nơi nào là bờ vậy?
☆☆☆
Buổi trưa vừa qua khỏi, Nguyễn Chân Chân ở trong viện vội vàng nấu nước chuẩn bị pha trà, thật xa đã nghe thấyNguyên Dắng ở trong phòng đang hét to tên nàng.
“Chân Chân, mau tới giúp ta mặc quần áo!”Thanh âm đã biểu lộ trung khí mười phần, tỏ vẻ vết thươngcủa hắn đã khỏi hẳn. Nhưng nhìn đi, nhìn đi! Vết thương đã khỏi, vậy mà khi mặc quần áo còn gọi nàng đến giúp đỡ, hắn cũng không phảitiểu hài tửhai ba tuổi, lại càng không làthương tàn nhân sĩ, ngay cảquần áo đều lườimặc!
Nguyễn Chân Chân khinh khi nghĩ rằng đôi tay của vị Nguyên công tửkia cho tới bây giờ cũng chưa làm qua bất cứ việc gì, ngón tay thon dàikhônglộ ra một chút thô ráp vết chai, chẳng lẽ là mọc ra làm bài trí.
Nàng nuốt xuống trong lòng khó chịu, nhẫn nại đi vào phòng, khiêm tốn hỏi cho rõ nguyên nhân, biết được đại công tửhắn bởi vì sau khi đã dùng qua bữa sáng, liền lại ở trên giường, nhoáng lên một cái đã qua mấy canh giờ, ngủ cũng ngủ không nỡ, thân thể yếu ớt chỉ nằm thôi màxương sống thắt lưngđau, mới đau lòng hạ quyết tâm chuẩn bị rời giường.
Hắn tuyệt không xấu hổ sai khiến nàng, phi thường có bộ tịch kêu nàng giúp hắn thay quần áo mặc hài, chải đầu rửa mặt.Khidùng xong điểm tâm uống xong hương trà, đột nhiên vỗ đùi, hét lên: “Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên, hôm naykhông phải chợ “Có gan đến giết ta” ở trong trấn mở mỗi tháng một lần sao!Đi một chútđi, ta mang ngươi đi, xem cócái gì vui hay không?”
“Có gan tới giết ta”? Đây là cái tên quái gì thế? Nguyễn Chân Chân bận rộn thu dọc giường xong rồi lại đến thu dọn bàn, căn bản không để ý đề nghị của hắn.
“Thế nào? Không muốn đi sao?” Thấy nàng không có một chút ý định muốn đi nào, Nguyên Dắng không khỏi kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ra khỏi cửa đi dạo?”
“Công tử, ngài hôm qua không phải còn hấp hối tiếp kiến qua vài vị cô nương đến thăm bệnh sao? Nhanh như vậy đã muốn rời khỏi nhà, không được tốt đâu?” Nguyễn Chân Chân bê mâm trà, liếc mắt nhìn hắn, châm chọc khiêu khích.
Dù việc Nguyên Dắng bị thương đã là chuyện thật nhiều ngày trước, Nguyên ký hiệu cầm đồ vẫn như cũ đông như trẩy hội. Các hương thân tới đây thăm bệnh nối liền không dứt, không có biện pháp, thôn trấn thì nhỏ, đánh rắm lớn một chút đều sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng ngay cả con chuột trong động chuột cũng nghe thấy, huống chi là loại đại sự thiếu chút ra mạng người này!
Trong những người đến, , có đến xem Nguyên Dắng thử sống được mấy canh giờ nữa, cũng có người đến xem chuyện như thế có còn tiếp diễn nữa hay không, cũng có người hóng hớt xem có thể thổi bùng ra tin tức giật gân nào nữa không, đương nhiên còn có một nhóm ái mộ tên “Nguyên tiêu” ào ào đến thăm bệnh.
So với người lòng dạ khó lường này mà nói, những cô nương ái mộ đó đơn giản chân thành hơn nhiều lắm.
Bởi vì có người xem cổ động, Nguyên Dắng trời sinh lực biểu diễn siêu cường càng thêm ra sức diễn xuất, khi thì mắt mờ mịt, khi thì đưa tay ôm ngực, sinh động như thật, đưa tình hình hắn bị thương không chỉ diễn lại một lần mà là.... ba lần, tức nhất còn không“Thủ phạm” Nguyễn Chân Chân rời đi, chỉ có thể giống như đầu gỗ ở bên giường, làm cho những người đang nghe một mặt nghe bình thư làm người rơi lệ, một mặt lau nước mắt đa tình, các cô nương lòng đầy căm phẫn chỉ trích hành vi phạm tội của nàng.
Hừ, cho rằng như vậy, nàng có thể sinh ra cảm giác tội lỗi sao?
Một, Chút, Cũng, Không! Nguyễn Chân Chân nàng từ nhỏ đã sống và lớn lên trong đánh mắng hù dọa, khổ sở nào chưa ăn qua? Tội gì không chịu qua? Đối với loại hành vi tiểu nhân vô sỉ này,nàng trừ bỏ chán ghét, rốt cuộc không tìm ra được từ khác có thể hình dung!
Lại cứ có người da mặt dày, còn hướng mặt mình thiếp vàng, nghe thử nè......
“Này, không phải đang ghen tị chứ? Không còn cách nào khác, ai bảo nhân duyên của công tử ta tốt quá chứ, nhất là với nữ nhân, Hoa đại sư từ năm trước có bói cho ta một quẻ, nói ta năm nay hồng loan tinh động, nói không chừng cuối năm nay, ta có thể cưới thiếu phu nhân trở về cho ngươi, cho ngươi cùng nhau hầu hạ, ngươi nói được không nha?” Hắn nháy mắt với nàng cười hắc hắc, cười đến nàng toàn thân rợn cả tóc gáy.
Cái gì là để cho nàng cùng nhau hầu hạ, là muốn cùng nhau đến tra tấn nàng đi? Sớm chiều ở chung, nàng phát hiện người này tính tình cực kỳ kỳ quái, đã tùy hứng lại trẻ con, tiểu cổ quái còn đặc biệt nhiều, trà pha nhạt không uống, đậm cũng không uống; Thích ăn đồ ngọt, không thích ăn cay; Quần áo rách không mặc, nhăn cũng không mặc...... Còn quan trọng nhất là, thích ép buộc nàng.
Ban đêm hai người tuy rằng luôn luôn đồng giường cộng chẩm, nhưng hắn trừ bỏ hôn nàng, ôm ôm nàng, ngoài miệng thì làm ra vẻ như anh hùng lấy ngôn ngữ khiêu khích nàng, nhưng không chân chính muốn nàng. Đương nhiên cũng có thể là lòng có dư mà lực không đủ, lại chết cũng không phục, đành dùng hết khả năng ở miệng chiếm hết tiện nghi của nàng, miệng toát ra những lời nói đầy mê đắm, quả thực làm nàng chịu hết nổi, khi nghĩ kĩ lại liền nổi trận lôi đình, tiếp theo mặt đỏ tai hồng.
Tựa như hiện tại......
“A, Chân Chân mặt đỏ? Nghĩ đến chuyện gì thế?” Nguyên Dắng một mặt cười gian, đáy mắt càng phát không có hảo ý, lại tiến đến trước mặt giai nhân nháy mắt, “Không phải ...... Nghĩ công tử cùng với thiếu phu nhân tương lai nhà ngươi cùng nhau đồng giường cộng chẩm? Cùng chung cá nước thân mật? Hắc hắc, Trò này công tử ta thật ra còn chưa có thử qua, giống như rất vui thì phải......”
“Ba!” một tiếng, khay trà bằng sắt trực tiếp văng lên khuôn mặt tuấn tú, lại loảng xoảng đang một tiếng rơi xuống đất , phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Oa, đau chết mất, nha đầu không có lương tâm, ngươi muốn mưu sát chồng sao......” Nguyên Dắng lần này không cười nổi, lấy tay che mặt đau đớn kêu lên, lại thấy tay đầy máu tươi...... Thật! Hình như đã chảy máu mũi......
Giận đỏ mắt, Nguyễn Chân Chân không đếm xỉa đến từ sau lưng vang lên tiếng kêu ầm ĩ, oán hận nói tiếp theo: “Nếu ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ liều mạng với ngươi.” Cùng lắm thì đá vỡ ngọc tan, nàng cũng không muốn quay lại giấc mộng kinh hoàng của ngày xưa nữa
Thiên hạ chúng sinh, ai mà không cha mẹ sinh ra? Ai cam nguyện làm một hạ nhân hèn mọn, thời khắc lo lắng đề phòng, sợ vô tình chọc chủ nhân mất hứng, sẽ giống như một con kiến bé nhỏ , dễ dàng bị bóp chết.
Nguyên Dắng loại công tử không biết khó khăn của nhân gian này, từ nhỏ ngâm mình ở trong lọ mật lớn lên , không chịu quá một chút khổ, cho nên mới luôn mãi lấy khinh người làm vui.
“Nếu trời đất thay phiên chuyển đổi và ngươi nằm ở trong tay ta, hừ!” Nguyễn Chân Chân thở phì phì chạy đến hậu viện, dẫm chân, miệng lẩm bẩm.
☆☆☆
Một hồi lâu, nàng lặng lẽ thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn đá, nhìn chằm chằm vào chú kiến nhỏ đang bận rộn chạy quanh bàn đá xuất thần.
Tuy rằng họ Nguyên khốn kiếpnày đáng giận đến cực điểm, nhưng nàng không thể phủ nhận, trong ba mươi ngày qua, cũng là những ngày nàng sống an tâm nhất của mười mấy năm qua
Trấn nhỏ ở vào giữa khe sâu, gần núi mây mù mờ mịt, những dãy núi chồng chất nối đuôi nhau, hồ nước rực rỡ. ; Nơi này trời thực xanh, cỏ thực tươi, không khí thực mát mẻ tinh khiết, trong sơn lâm có đủ loại động vật nhỏ bé, tất cả đều tràn đầy sức sống.
Các cư dân ở trong trấn, giống như đều xem lẫn nhau không vừa mắt, ai cũng không phục ai, lại thình lình bất ngờ người người sống có tinh thần như vậy, sinh khí dồi dào. Ngay cả cãi nhau đều khác với bên ngoài, không có sát hại, không có nơm nớp lo sợ, càng không có nguy cơ tứ phía khẩn trương, thậm chí ác mộng nhiều năm qua, cũng rất ít quấy nhiễu nàng.
Bởi vì mệt! Ban ngày Nguyên Dắng nghĩ cách sai khiến nàng, gà bay chó sủa quát to nàng chạy đông chạy tây; Đến buổi tối lại không biết xấu hổ đùa giỡn nàng, nàng trừ bỏ cùng hắn đấu trí đấu dũng còn phải đấu thể lực, không ngày nào là không ở tình trạng kiệt sức tiến vào mộng đẹp, mệt đến ngay cả ác mộng cũng không có thời gian thấy, đầu vừa dính vào gối đã mê mệt ngủ say sưa.
Ngẫm lại thật muốn giết hắn, lại có chút không thể xuống tay được, huống chi giết hắn cũng không có chút tác dụng nào Cho nên, muốn tiếp tục ở đây, chỉ có thể nén giận, cho nên, nàng nhịn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chân Chân vừa nhấc đầu, giây tiếp theo, “A!” phát ra một tiếng thét chói tai, hiển nhiên dọa thật lớn nhảy dựng.
Ở trong lòng thầm mắng Nguyên Dắng qua vô số lần, không biết khi nào thì đã tìm lại đây, cũng không biết ngồi ở ghế đá đối diện đã bao lâu, tư thế không khácgì nàng ghé vào trên bàn đá, ánh mắt cùng hướng nàng nhìn chằm chằm vào con kiến kia đang bận rộn di chuyển quanh bàn.
“Ngươi......” Trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng thường rõ ràng, hình dạng khay trà hiện nguyên trên đó, Nguyễn Chân Chân trong lúc nhất thời á khẩu không lên tiếng được.
“Đang nhìn cái gì? Lại chuyên tâm như vậy? Ta gọi ngươi nửa ngày cũng không nghe thấy, này có cái gì đẹp mắt? Cái này không thú vị! Lần khác công tử ta dẫn ngươi đi xem con dế mèn đánh nhau, có thể thú vị hơn cái này nhiều!” Hắn dường như lửa cháy đến mông thúc giục nói: “Công tử ta đang đợi ngươi xuất môn có biết hay không? Tiếp tục dây dưa kéo dài, chợ tan hết, đâu có gì vui nữa!”
Không phải chứ? Hắn muốn mang bộ mặt này đi ra ngoài gặp người? Tuy rằng rất có tính giải trí, nhưng dù sao sẽ tổn hại mặt mũi nha!
“Nể tình ngươi chẳng phân biệt ngày đêm hầu hạ ta xem như tận tâm, công tử ta sẽ không so đo với ngươi. Đi, chúng ta xuất môn tìm việc vui đi!” Hắn nói xong, không đợi nàng trả lời, đem Nguyễn Chân Chân một phen kéo liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, chủ nhân của Nguyên ký hiệu cầm đồ Nguyên Dắng Nguyên công tử trên mặt còn in rõ dấu khay trà tròn tròn, dưới sự căn đi dặn lại mãi không dưới ngàn vạn lần của lão bộc, và nhét một bao ngân lượng, mang theo cơn giận còn sót lại chưa tiêu, mang nha đầu ra cửa, thẳng đến phiên chợ “Có gan tới giết ta” một tháng một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.