Cầm Đồ Nữ Của Ác Hoàng Tử

Chương 5

Hạ Vũ

15/06/2013

Lúc hoa sen héo tàn, tư thái rách nát làm người ta phiền muộn......

Thiếu niên tức giận trừng mắt run run nhìn cung nhân.

Nàng đi rồi? Người bạn duy nhất của hắn, người bạn duy nhất có thể nghe hắn nói những điếu sâu kín nhất trong lòng, đã bỏ lại hắn trở về Bắc Hán quốc.

Không, hắn không muốn bị cầm tù ở nơi này nữa! Hắn không muốn làm hoàng tôn, cũng không muốn làm hoàng đế gì cả. Hắn chỉ muốn sống những ngàu vui vẻ, rời xa nhà giam to lớn, giết người không thấy máu, đã hại chết mẫu thân hắn.

Là thời điểm tưởng như có biện pháp vững chắc thoát thân......

**************

Chợ Ô Long Trấn, luôn luôn náo nhiệt phi phàm, các nhà các hộ các đại tiểu thương đều ào ào xuất ra vật quý giá trong nhà, hừng hực khí thế tiến hành giao dịch.

“A, đây không phải Nguyên công tử sao, bệnh của lão đại ngài đãkhỏi hẳn rồi sao? Thật đáng mừng a!”

“Không thể tin được, nhưng mau khỏi như thế thì tốt rồi, thật sự là thân giả đau, cừu giả hận a!”

“Di? Đã thế còn vui vẻ mang nguyên dấu khai trà trên mặt chạy ra? Không lẽ đây mô hình mới nhất của tháng này?”

“Các ngươi nói gì thế? Đây là Nguyệt đại phu y thuật quá tốt Nguyên công tử mới mau khỏe, Nguyên công tử ngài không biết sao? Tạ chưởng quầy sớm đã giúp ngài chọn một cỗ quan tài thật tốt, nghe nói là xx quốc Nghĩa trung thân vương lão thiên coi trọng, về sau nhân người ta không được may mắn rơi vào trong tay Tạ chưởng quầy, một ngụm hét giá tám trăm lượng, trấn của chúng ta không được mấy người có tiền, tính tới tính lui cũng chỉ có ngài cùng Tú trang Phượng đại gia MỚI mua được, cho nên cô chủ khách sạn đã sớm đặt cược xem ngài và Phong đại gia ấy ai sẽ vào nằm trong áo quan đó hưởng phúc trước a!”

“Thật hay giả? Lão nương ta vì trăm tuổi của chính cũng đã chuẩn bị sẵn quan tài, ở cửa hiệu quan tài liếc mắt một cái liền coi trọng, Tạ chưởng quầy cũng nói là xx quốc nghĩa trung thân vương lão thiên lưu lại, nhưng ta không tốn bao nhiêu tiền nha!”

“Ngươi thật không hiểu giá thị trường? Tạ chưởng quầy này tiêu chuẩn gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ thôi......”

“Ha, thực caominh nhỉ!” Giống như Lưu mỗ mỗ dạo lâu đài lộng lẫy của mình, lần đầu tiên khi tham gia phiên chợ náo nhiệt thế này,Nguyễn Chân Chân đi theophía sauNguyên Dắng, một mặt kinh ngạc nghe các hương thân cùng Nguyên Dắng tiếp đón nồng hậu, một mặtnhìn gần như không kịp các loại hàng hóa đa dạng bày đầy trên chợ

Chiếc giường cười chạm rồng khắc phượng uốn lượn tuyệt đẹp gãy một chân; Những cây trâm gỉ sét; Bảo đaohàn khí bức người lai lịch không rõ; cái thau bị mẻ một góc, Cải thừa tươi xanh mơn mởn, hoặc những chú cá tươi sống đang nằm trên sạp.......

Phóng mắt nhìn đi, rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có!

Những người dân trong trấn đang nở nụ cười mời chào rực rỡ, ép giábất diệc nhạc hồ, hàng hóa hai bên đã thả thuận xong, sau đó lại bước qua gian hàng khác, làm không biết mệt, giống như những trẻ muội còn nhỏ đang chơi trò buôn bán.

Cảnh tượng thế này làm Nguyễn Chân Chân hồi tưởng khi còn thơ, gia gia đầu bạc trắng phau phau đang cắm cúi trên ruộng, những cô nương đến tuổi dậy thì xao xao chuẩn bị đến ngày xuất giá, giúp chồng dạy con, cứ thế mà bình thản an nhàn sống qua cả một đời.

Nếucó thểcòn sống,coi như là nữ tử may mắn đi!

Đi theo phía sau Nguyên Dắng, yên lặng đi tới, nàng thấy Nguyên Dắng giống như con bướm lòe loẹt, cùng nơi này hàn huyên, cùng chỗ kia đùa cợt, cảm thán cho sự sinh độngcủa hắn, đắm chìm trong muôn vạn suy nghĩ của mình.

“Nguyên công tử!” Đột nhiên, một quả phụđể tang không biết từ chỗ nào xông ra,lao thẳng tớidưới chânNguyên Dắng, ôm cổchânNguyên Dắng.

Bỗng nhiên liền an tĩnh lại...... Rao hàng không gọi, ép giá không ép, nói chuyện phiếm cũng không hàn huyên, toàn bộ mọi người trên chợ đều nhìn chằm chằm một màn này.

A, đây không phải Liễu quả phụtrượng phuvừa mới chết sao?Trước mắt bao ngườidám đi ômđùinam nhân, hay là hai người cấu kết?Chẳng lẽ làm những chuyện không có người biết? Mọi người lập tức nâng tinh thần gấp trăm lần, cảnh giác cao độ chờ xem kịch vui.

“Nguyên công tử, mời ngài xin thương xót,tađáng thương,đáng thương quá đi!”Liễu quả phụ bi thương che mặt khóc kể.

Không phải chứ?tiểu tửhọ Nguyênnàyngay cảquả phụ cũng không buông tha? Trong đầu Nguyễn Chân Chânnháy mắt toát ranghi vấnnày, khinh thường đoán có thểlại bắt được nhược điểmgì của người tamà mượn này cái uy hiếp, làm cho người ta cùng đườnghay không?Bằngtác phongthường ngày của người này, chỉ sợ đúng đến tám chín mươi phần rồi.Nàng lặng lẽhướng bên cạnh xê dịch bước chân, chột dạ không muốn bị người ta phát hiện nàng cùngtên họ Nguyên này khốn kiếp kỳ thực là một đường.

“Làm sao?” Nguyên Dắng đang theo một cô nương tươi cười bán ngọc nói được khí thế ngất trời, nước miếngbay tứ tung, bị người ta quấy nhiễunhư vậy, rấttức giận.

“Van cầu ngài...... Đem bức tượng của Quan Âmvong phu ta ba tháng trướcđem cầm cho ngài lại cho ta đi!”Liễu quả phụvừa khóc vừa nói.

“Ngươi lấy cái đó làm gì?”Nguyên Dắng hỏi lại.

“Vật đó tuy rằng không đáng giá tiền, tốt xấu gì cũng làdi vật của vong phuta, ta nhất định phải đem nó chuộc về.”

“Chuộc?Lấy cái gì chuộc?”Nguyên Dắng ngạo nghễ đối phương.

“Chỉ cần ngài cho ta mộtcái giá, ta nhất định làm được.” Liễu quả phụ nước mắtnói dừng là dừng, mặt vừa ngẩng lên, mắt chơm chớp đưa tình, đầy vẻ quyến rũ, “Ngài muốn cái gì cũng được mà, chỉ cần đemdi vậtvong phuta trả lại cho ta......”

Lời này nói hết sức rõ ràng minh bạch, mọi người ở đây, nhất là nam nhân đều nghe raphần ý tại ngôn ngoạikia. Cạc cạc, Nguyên công tử ơi Nguyên công tử, hoa rơi cố ý, vậy để xemdòng chảy của ngàicó hữu tình hay không?

“Tục ngữ nói nhìn vật nhớ người, ngươi xem chẳng phải là càng đau lòng?” Nguyên Dắng cười hắc hắc, tròng mắt vừa chuyển, nghiền ngẫm nhìn thẳng Liễu quả phụ: “Hay là ngươi có ý đồ gì khác?”

“Nguyên công tử, lời này là có gì ý tứ?” Liễu quả phụ giống như bịtrạc trúng tâm sự, sắc mặt bỗng dưng biến đổi: “Ta là mộtquả phụ, không quyền không thế, không nơi nương tựa, còn có thể có ý đồ gì? Ngàikhông nên chụp mũ cho ta .”

“Bản thân ngươi muốn mang mũ , ta cũng không còn cách nào khác ngăn cản. Bằng không, hay ngươi ngày thườnggặp công tử ta ngọc thụ lâm phong, quả phụ cũng thủ tiết không được, muốn cùng bản công tử mờ ám làm ra chuyện“Tiểu quả phụ ra tường” sao?” Hắn vuốtcằmmình, cười đến càng thêmphóng đãng.

Không biết xấu hổ! Rõ như ban ngày, thế mà lại khi dễmộtnữ nhân, thật sự là sắc lang trong sắc lang, tên khốn trong tất cả những tên khốn! Nguyễn Chân Chân khinh khi nhíu mày, trong lòng đem Nguyên Dắng mắng cẩu huyết lâm đầu.

“Nguyên công tử ngài đã khônghề nóiđạo nghĩa, ta tiếpnăn nỉ chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.” Liễu quả phụ sâu kín thở dài, launước mắttrên mặt chậm chạp đứng lên.

Diễn xong rồi sao,tất cả mọi người đoán Liễu quả phụ chắc đã nhận thua, thế cụcrõ ràng như thế này chỉ có thể xoay người rời đi mà thôi!

Đang muốn tản rachung quanh, nhưnggiâytiếp theo, thế cục đã xảy ranghịch chuyểntrọng đại, ngọc thủ thon thon khép ở trong tay áo của Liễu quả phụđột nhiên hướng về Nguyên Dắng sắc bén đánh tới, tiếp theovừa chuyểnthân hình, đã dễ dàng đưa hắn khoanh ở phía trước chế trụ!

Động tác của nàng ta quá nhanh, hơn nữa lại rất ngoài ý muốn, hiện trường cư nhiên không có ai thấy rõ ràng nàng rốt cuộcra taythế nào, nhưng người người lại đều thấy đến một thanh chủy thủchói lọi rõ ràng đặttrên cổNguyên Dắng.

“Chân Chân, cứu mạng nha......” Nguyên Dắng đau hét thảm một tiếng.

“Buông hắnra.” Ai cũng không dự đoán được sự tình sẽ phát triển thành như vậy, Nguyễn Chân Chân càng thêm kinh ngạc cực kì, quả phụthoạt nhìn điềm đạm đáng yêucư nhiên trước mặt nàng kiềm kẹp Nguyên Dắng, nàng sơ suất quá, thế cho nên khôngthể nhận thấy được nữ nhân này giấu giếm sát khí!

“Mẹ ta nha!Liễu đại tẩu, tẩu ngàn vạn lần đừng xằng bậy nha!”Sao vừa mới định hiến thân, chỉ chớp mắt lại muốn đoạt mệnh chứ?

“Đúng vậy, đúng vậy, có chuyện từ từ nói, không phải chỉ một bức tượng Quan Âm thôi sao, hắn không trả ngươi đến chỗ lò đúc của Dịch lão nhân, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đáng giá động đao kiếm sao?”

Chuyện làm ăn này ở chợ “Có gan tới giết ta này” thật sự là quá thất bại mà!

“Mau mau mau, mau phái người đi thông báo với Khúc trướng phòng cùng Bảo cô nương bọn họ, Nguyên công tử lại nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi! Đúng rồi, thuận tiệnvòng đến nói chuyện với lão Tạ bán quan tàimột tiếng, nói hắn nhất định phải giữ lại cho Nguyên công tử cái quan tàixx quốc nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi nha......”

Trong lúc nhất thời, chợ đại loạn, chạy loạn, hét to, tìm người tìm người, ngay cả gian hàng của mình cũng không rảnh quản, nhưng ở ngắn ngủn vài phút sau, hết thảy đều an tĩnh lại, mọi người nhanh chóng xúm lại chờ đợi tình thế phát triển.

“Đem bức tượng Quan Âmđếncho ta, bằng không ta sẽlấy mạng của hắn!”Liễu quả phụ âm hiểm cười lạnh, vênh váo tự đắc nhìn Nguyễn Chân Chân thét ra lệnh.

“Nhẹ một chút, nhẹ một chút, ngàn vạn lần đừng làm bị thương con tin nha! Có việc gì từ từ thương lượng, ngươi muốn cái gì cũng được, chỉ cần đem chủy thủ buông......” Thân là con tin Nguyên công tử tự mình cò kè mặc cả.

Người này cũng quá vôloại đi? Nguyễn Chân Chân không nhịn được cau mày trừng hắn, đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe được cách đó không xa có mộttiếng gầm gừdọachết người: “Là tên nàokhôngkiên nhẫnsống,dám ở nơi này giương oai?”

Quần chúng vây xem,động tác chỉnh tề nhất trí tránh ra, nhanh chóng nhường ra một lối đi, mộtđại hántướng mạo dữ tợn, khôi ngô tục tằng,vẻ mặt đang tức giận, sải bướcđi tớihướng bên này.

Từng nổi danh khắp thiên hạ,đệ nhất sát thủTiêu Tàn Dạ, hiện tại đã là đồ tể “Dạ Kiêu”Ô Long Trấnlộ diện!

“Liễu quả phụ!” Chỉ thấy hắn dùng ánh mắt hung tợndọa chết người, trừng mắt nhìn Liễu quả phụ, lại hung tợn tức giận chất vấn: “Ngươi, con mẹ nó, xem như Lão Tử đã chết sao?Dám ởthángtrực của ta náo loạn hả!”

Lời này thật sự làm chomọi người có mặt ở hiện trường mãnh liệttrợn trắngmắt, thì ra Liễu quả phụkhông sai ở chỗ dám náo loạn, mà là sai ở chỗ dám náo loạn ngay phiên trực của hắn.

“Khụ khụ, theo lời ngươi nói.Chẳng lẽ người tatrước khi muốn náo loạn phải đến tìm Hoa đại sư bói một quẻ chọn hoàng đạo sao?” Đứngra bênh vực kẻ yếu vẫn cứ làNguyên công tử đang bị kiềm kẹp, hắn tức giậnthẳng kêu to: “Ngươi còn nói nhảm gì thế, nhanh chút cứu ta a!”

“Con mẹ nó! Tháng sau đến phiên lão Tạ, đến lúc đócho hắn trực tiếp đem nàng ta quăng vào quan tài chẳng phải càng bớt việc sao?”Tiêu Tàn Dạ đầy giận dữ nhìn qua đã biết vừa mớitừ trên giườngkêu tỉnh dậy.

“Tiêu đồ tể, này chuyện không liên quan đến ngươi, ta chỉ muốn lấy thứ thuộc về ta, bằng không ta liền cùng Nguyên công tử đi hoàng tuyền cho có bạn!”Thấy Tiêu Tàn Dạ hiện thân, Liễu quả phụ thựctiến thoái lưỡng nan, tuy rằng trong lòng nàng ta sợTiêu Tàn Dạchết đi được, nhưng vì bảo vật mà nàng ta ngày mơ đêm tưởng, chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể bất cứ giá nào!

Lại mộtnữ nhânmuốn cùng hắn đồng quy vu tận, tiểu tử này rốt cuộc là số đào hoa tràn đầy, hay là cử chỉ cùng hành động quá mức kiêu ngạo mà đưa tới tai họa bất ngờ? Nguyễn Chân Chân tâm tình phức tạp dò xét.

“Ta phi phi phi! Ai muốn cùng ngươi đi xuốnghoàng tuyền? Công tử ta dù đến gặp Diêm Vương,có thành quỷ cũng là một oan quỷ, không cùng chung tầng với hung thủgiết người như ngươi.” Nhìn thấy Tiêu Tàn Dạ ở đây, lá gan của Nguyên Dắngrõ ràng to hẳn lên, vừa nói còn vừa dùng sứcphunmấy bãi nước miếng trên đất. Đâu biết khi vừa cúi đầu,chủy thủsắc bén đã đem cổ cắt thành một đường, máu lập tức phun ra.

Ông trời nha, rốt cục cũng có máu rồi, giết người, sắp cótai nạn chết người!Quần chúngvây xem nín thở ngưng thần, âm thầm ca thán,trong trấn đã lâu lắm không xảy ra sự kiệnphấn khíchnhư vậy, việc này hoàn toàn có thể cho Hoàng Phủ tiên sinh ghi chép lại, trở thành một trong mười tin tức chấn động lớn nhất của năm!

“Ngươi đừng lộn xộn!” Nguyễn Chân Chân nhìn chằm chằm miệng vết thươngtrên cổNguyên Dắng, đột nhiên toát ra một câu dặn dò,taylặng lẽ nắm thành quyền.

“Nga! Chân Chân...... Lo lắng ta sao?” Nguyên Dắng chăm chú nhìn nàng nửa ngày, nhếch môi, vui mừng quá đỗi nghiêng đầu, hướng Liễu quả phụ đang kiềm kẹp mình hô to: “Ê, đừng thất thần nữa, đến đây, đến đây, đến đây, khứa thêm một đao.”

“Hả?” Liễu quả phụ không hiểu ra sao.

“Diễn trò thêm a! “Cưỡi ngựa thì phải leo lên lưng, cài hoa thì phải mang hoa đỏ thẫm”, ngươi hiện tại đang kiềm kẹp con tin, không ở trên người ta đâm thêm mấy đao sẽ không làm cho người xem thấy có kịch tính, nhanh chút, nhanh chút! Ta cần đồng tình, cần nước mắt, cần quan tâm......” Quan tâm toát ra từ đáy mắt của Nguyễn Chân Chân làm cho Nguyên Dắng mừng đến phát điên rồi.

“Bệnh thần kinh!” Liễu quả phụ cuối cùng hiểu được, tay nhất thời dùng sức, lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

“Dừng tay!” Nguyễn Chân Chân có chút nóng nảy, khóe mắt xem xét Tiêu Tàn Dạ. Luận võ công, hắn hẳn là cao nhất nơi này, làm sao còn đứng đó, không nghĩ biện pháp đi cứu người? Vạn nhất thời gian lâu, Liễu quả phụ kia thật sự muốn cùng Nguyên Dắng đồng quy vu tận, chẳng lẽ nàng thực nhẫn tâm trơ mắt xem hắn chết sao?

Không được, nàng phải nghĩ biện pháp, nàng muốn cứu Nguyên Dắng. Vì thế lập tức mặc kệ Nguyên Dắng kêu có bao nhiêu thê thảm, nàng chỉ bất động thanh sắc nhếch môi, lặng im, cùng đợi thời cơ tốt nhất......

Nàng phải chờ tới khi Liễu quả phụ đemtất cả lực chú ý cùng phòng ngự đều đặt ở nơi Tiêu Tàn Dạ, lơi lỏng đề phòng sự tồn tại của nàng, thì nàng sẽ hành động.

Thật lâu sau, nàng bắt đầu chậm rãi khởi động bước chân, giữ vững khí ngưng thần hướng vị trí sau lưng đối phương lặng lẽ dời đi......

Cùng một thời gian, cô chủ khách sạn mang theo Khúc trướng phòng, nữ đạo sĩ, Hoàng Phủ tiên sinh và những người liên can chậm rãi chạy tới.

“Các ngươi đều đến đây? Tốt lắm, ta đi về ngủ trước, nếu các ngươi không trị được thì lại phái người đến gọi ta.” Tiêu Tàn Dạ vỗ vỗ mông chạy lấy người.

“Ta nói, hát đến đâu rồi? Chúng ta không có tới trễ chứ?” Cô chủ khách sạn cầm quạt tròn“Đoàn tụ sum vầy”, vừa quạt vừa hỏi thăm khán giả bên cạnh, lập tức đưa tới các hương thân bảy miệng tám lời miêu tả đầy kịch tính.

“Tuyệt không trễ, ta còn còn sống mà!” Nguyên Dắng cư nhiên còn có tâm tư cùng chư vị chào hỏi.

“Có thể sống không dễ dàng a, còn có người ngu như vậy, đường sống không đi chuyên chọn tử lộ?” Hoàng Phủ tiên sinh lắc lắc đầu, vẻ mặt không thể hiểu nổi.

“Liễu quả phụ, hành động của ngươi đã xúc phạm“Điều lệ cư dân ở lại” Chương 2 trang thứ ba: điều thứ nhất “Không được cố ý đả thương người”, ngươi biết pháp phạm pháp, là phải bị trục xuất khỏi trấn,chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi Ô Long Trấn?” Khúc trướng phòng nghiêm túc chất vấn, khóa chặt mày có một chút ủ rũ buồn bã.

“Khúc trướng phòng, ta không muốn đả thương ai, chỉ muốn lấy thứ đã thuộc về ta, chẳng lẽ chuyện này cũng sai sao?” Liễu quả phụ tuyệt không muốn đem chuyện này làm cho lớn chuyện, nhưng tên tiểu tử chết tiệt không biết phân biệt phải trái này, không làm cho nàng cá chết lưới rách không là không được mà.

“Thứ thuộc về mình?” Nữ đạo sĩ thổi phù một tiếng, khinh thường cười lạnh nói: “Đó thật là vật của ngươi sao? Ta không có nghe sai chứ?”

“Hoa đại sư, ngươi đây là có ý gì? Đồ của vong phu ta, đương nhiên cũng là của ta.”

“Ý tứ này lại hết sức minh bạch, Liễu Tỳ Bà.” Cô chủ khách sạn chậm rãi nói, sau đó nhìn chằm chằm vào sắc mặt đại biến của Liễu quả phụ, gằn từng chữ: “Đó không phải của ngươi, cuốn kiếm phổ đó, là thuộc về danh kiếm đại hiệp Liễu Nhất Kiếm.”



Danh kiếm đại hiệp Liễu Nhất Kiếm? Là cao thủ kiếm thuật nổi tiếng một thời mười mấy năm? Vòng đến phía sau Liễu quả phụ, Nguyễn Chân Chân không rảnh nghĩ đến ẩn ý trong lời nói của cô chủ khách sạn, thừa dịp Liễu quả phụ chưa chuẩn bị, một tay bỗng dưng tóm lấy tay phải cầm chủy thủ của nàng ta, một tay kia cấp tốc lưng của nàng ta giáng một chưởng.

“A!” Đang tập trung tinh thần cùngđám người cô chủ khách sạn lý luận, Liễu quả phụ vạn vạn không dự đoán được sẽ bị người đánh lén, nàng ta quát to một tiếng, bỏ lại Nguyên Dắng, xoay người hướng Nguyễn Chân Chân đánh tới, nháy mắt, hai nữ nhân đánh vào một chỗ.

Nhìn thấy các cao thủ bắt đầu đánh nhau, cư dân toàn trấn thét to, bận rộn, hô bằng gọi hữu, chuyển bàn đến, bưng tới nước trà điểm tâm, hoặc ngồi hoặc đứng quan sát, bình luận, châu đầu ghé tai......

“Oa, thật là lợi hại, Liễu quả phụ ở trấn này nhiều năm thế này, ta còn không phát hiện nàng ấy có võ công nha!”

“Ngươi xem, ngươi xem, tiểu cô nương đả thương Nguyên công tử, sau đó phải cầm cho Nguyên công tử trả nợ mới ác a, ra tay tuyệt không lưu tình.”

“Ai, có thâm cừu đại hận gì, ngồi xuống từ từ nói phải trái không phải được sao?”

“Trời ạ! Nếu nói phải trái có tác dụng, còn nhờ Tiêu Tàn Dạ làm gì?”

“A! Lão huynh nói rất có lý, đây là chân lý danh ngôn nha!”

Trận đánh này là trời đen kịt túi bụi, thẳng đến lúc hoàng hôn mới miễn cưỡng ra thắng bại, kết quả Liễu quả phụ thật sự không còn sức để chống đỡ nỗi nữa mà thúc thủ chịu trói.

Người đang xem cuộc chiến rất đông, ngồi trên chiếu, rất lâu sau, cô chủ khách sạn mới quay đầu hỏi: “Ai, ta nói, kế tiếp nên làm sao?”

“Ta biết!” Cùng vẻ nhất phái nhàn nhã tự tại của nàng bất đồng, bởi vì lo lắng cho Nguyễn Chân Chân mà vạn phần khẩn trương, tinh thần Nguyên Dắng tỉnh táo một chút, vung mạnh tay hô to: “Công thẩm Liễu quả phụ!”

☆☆☆

Gian nhà rách nát của Khúc trướng phòng luôn luôn không sáng sủa lắm, trên bàn gỗ vĩnh viễn là những vết dầu đèn thắp sáng, ngọn lửa leo loét do có gió từ cửa sổ thổi vào, lay lắt giống như người sắp tắt thở, hôm nay lại phá lệ đèn đuốc sáng trưng, trong trong ngoài ngoài sáng như ban ngày.

Bởi vì mọi người trong trấn hầu như tụ tập lại đông đủ, dìu già dắt trẻ, đốt đuốc hoặc mang đèn lông tới tham gia công thẩm. Trong phòng thì nhỏ chứa không hết người, liền bên cửa sổ, cửatrong viện, ngoài viện. Tầng tầng lớp lớp ba tầng trong ba tầng ngoài vây chật như nêm cối, chỉ kém không đem cửa gỗ bên cạnh bức tường sắp đổ kia tháo ta thôi.

“Thế nào, thế nào? Bên trong tình hình như thế nào? Khai đường chưa?” Viện ngoài hỏi viện trong, bên trong hỏi lại cửa, cửa hỏi trong phòng, cuối cùng trong phòng mạnh mẽ quay đầu lại “Suỵt” một tiếng, ý bảo an tĩnh.

Không khí trong phòng nghiêm túc, do Hoàng Phủ tiên sinh ghi chép, Khúc trướng phòng chủ thẩm, còn có cô chủ khách sạn Như Ý, Tạ chưởng quầy quan tài Như Quy, thiên tiên đạo quan nữ đạo sĩ, bảy người chờ bồi thẩm. Người trực tháng này của trấn là đồ tể Tiêu Tàn Dạ cũng có mặt duy trì trật tự hiện trường.

“Ê, Mấy người trên nóc nhà ngồi cho vững, ngàn vạn lần đừng rơi xuống a.” Khúc trướng phòng trước khi khai thẩm, kinh ngạc nâng đầu nhìn mấy tên đang nằm bò trên nóc nhà ngó xuống.

“Mấy tên này thật biết tìm chỗ ngồi nhỉ!” Hắn dám trăm phần trăm khẳng định, mấy vị nhân huynh này vô cùng có khả năng là Thần trộm môn đến từ Ngô Việt quốc.

“Được, được, được mà, Khúc trướng phòng, ngài mau bắt đầu đi, mấy huynh đệ ta đã lâu không tham gia mấy trường hợp thế này rồi, thời gian dài quá thật là có chút không quen .” Nhóm đầu trộm đuôi cướp thúc giục.

“Được, đại hội công thẩm hiện tại bắt đầu, mọi người mời yên lặng!” Khúc trướng phòng đằng hắng hô lên, nhìn chung quanh phòng trong một vòng, thế này mới tiêu sái đánh vào chiêng: “Mang người hiềm nghi phạm tội, Liễu quả phụ!”

Hô một lần, mọi người dài cổ đợi đã lâu, cũng không thấy bóng Liễu quả phụ bị bắt.

“Khúc trướng phòng, cửa rất đông người, phạm nhân không vào được.” Trong viện có người mơ mơ hồ hồ hô lớn họng, nghe thanh âm là nông phu Tiểu Cù, chỗ nói chuyện cách nơi này khá xa.

“Mọi người tránh ra, tránh ra, đừng chen lấn......” Viện ngoài, phụ trách áp phạm nhân vào trong, chen lấn nửa ngày cũng không chen vào được.

Khúc trướng phòng vừa thấy tình hình này, lập tức hướng trong phòng đang vác đại kim đao, ngồi ngay ngắn Tiêu đồ tể liếc mắt một cái, người sau không nói hai lời liền đứng lên, trên mặt hung thần ác sát, mày giao chặt lại, chặt đến mức có thể ép chết vài con muỗi.

“Tránh ra hết cho ta, có nghe hay không?” Hắn hét lớn một tiếng, trên vách tường mục nát vốn đã không vững chắc, bùn đất nhất thời ào ào rơi xuống, ngay cả vài vị trên nóc nhà cũng bị chấn động thiếu chút từ phía trên rơi xuống dưới.

Trong lòng mọi người đều là rùng mình, nhanh chóng tránh ra một con đường, để cho Tiểu Cù áp Liễu quả phụ tiến vào.

Ô Long Trấn thế lực không ác, nhưng tuyệt đối có ác nhân, “Đệ nhất sát thủ trước kia” Tiêu Tàn Dạ chính là một trong số đó, tên của hắn thích hợp nghe vào ban đêm, bởi vì thường dùng để hù dọa những đứa trẻ không chịu ngủ. Tuy rằng hắn hiện tại đổi nghề, không giết người chỉ giết heo, nhưng dân chúng trên trấn đối với hắn vừa kính lại vừa sợ, lá gan hơi nhỏ một chút thì thấy hắn từ đằng xa thật xa đã vội vã rẽ sang hướng khác.

“Khổ chủ đâu?” Gặp Liễu quả phụ mặt xám mày tro tiến vào, Khúc trướng phòng hỏi tiếp.

“Ở đây, ở đây!” Lúc trước còn có tinh thần gấp trăm lần xem cuộc chiến, Nguyên Dắng lúc này hữu khí vô lực ngồi ở ghế tựa, cổ bị thương đang được bọc lại bởi chiếc khăn tay thêu hoa của cô nương, đầu tựa vào trên vai nha đầu Nguyễn Chân Chân nhà mình giả vờ yếu ớt.

Ta luôn ngồi ở chỗ này mà, Khúc trướng phòng, ánh mắt ngài không tốt lắm?”

“Nhân chứng đâu?” Khúc trướng phòng nhìn hắn chăm chú liếc mắt một cái, không rảnh quan tâm hắn.

“Ở đây, đều ở đây, Khúc trướng phòng ngài mau bắt đầu đi.” Mọi người khẩu một tiếng, bao gồm hai vị lão bộc Nguyên gia ôm tượng Quan Âm tới cứu chủ.

“Tốt lắm, các vị hương thân phụ lão, đầu tiên từ ta trần thuật một chút tình tiết vụ án trước.” Khúc trướng phòng ăn nói rõ ràng nói: “Vụ án này phải nói về chuyện ba tháng trước, Nguyên ký hiệu cầm đồ vào ngày mười hai tháng một năm nay, có nhận cầm một tượng Quan Âm bằng đất, có thể có việc này không?”

“Có.” Thân là nhân chứng,lão bộc Nguyên gia liên tục gật đầu.

“Một tháng trước, Liễu thợ rèn bởi vì bệnh qua đời, có thể có việc này?”

Nữ đại phu gật gật đầu, tỏ vẻ xác thực.

“Hôm nay, Liễu quả phụ cùng Nguyên ký hiệu cầm đồ đương gia Nguyên Dắng ở trên chợ chạm mặt, sau đó Liễu quả phụ cầm chủy thủ trong tay uy hiếp Nguyên công tử trả lại tượng Quan Âm, có thể có việc này?”

“Có!” Người chứng kiến đồng loạt ra tiếng, thanh âm vang vọng cả phòng.

“Phía dưới do nghi phạm Liễu quả phụ tự mình biện hộ, nói cho rõ vì sao ngươi muốn uy hiếp Nguyên ký hiệu cầm đồ Nguyên công tử?” Khúc trướng phòng nhìn về phía Liễu quả phụ.

“Là hắn khinh người quá đáng, cầm gì đó thì phải có biên lai cầm đồ mới cho chuộc, nào có đạo lý đó chứ? Di vật của vong phu ta sao lại không thể đưa ta?” Liễu quả phụ tiếng oán than dậy đất: “Ta thừa nhận ta uy hiếp hắn là không đúng, nhưng nếu không phải hắn động cơ bất lương, ta cũng sẽ không ra hạ sách này!”

“Khổ chủ có gì muốn nói?” Khúc trướng phòng lại chuyển sang hướng Nguyên Dắng.

Nguyên Dắng cười hắc hắc, nhún nhún vai: “Không có gì để nói.”

Hả? Nguyễn Chân Chân nghi hoặc nhìn về phía nam tử vẫn tựa vào trên vai mình giả vờ yếu ớt, buồn bực, trong hồ lô người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Hay là việc này có ẩn tình khác không muốn cho mọi người biết? Chỉ bằng tính nết ác liệt của tiểu tử này, cái gì cũng làm được, nhất nghĩ đến điều này, Nguyễn Chân Chân co vai lại, thân mình uốn éo, không muốn cho người này tiếp tục dựa vào.

“Má ơi!” Nguyên Dắng sung sướng hưởng thụ, thân mình đột nhiên không có chỗ dựa vào, mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa đầu ngã dập trên đất.

“Yên lặng!” Khúc trướng phòng vỗ vỗ bàn, cảnh cáo nói: “Trên công đường không được ồn ào.”

Nguyễn Chân Chân nín cười, hất cằm cao cao, giả bộ không thấy được ánh mắt ai oán của Nguyên Dắng. Hừ, giả vờ đáng thương để được đồng tình, vẫn là tỉnh mộng đi!

Thấy thế, Liễu quả phụ càng phát đau buồn phẫn nộ: “Đó, đó, ngươi nhìn xem! Họ Nguyên tự biết đuối lý mới không nói được, ta thật sự bị bức bách bất đắc dĩ mới động thủ! Đáng thương cho một quả phụ như ta, trượng phu mới chết tháng trước, vong phu trước khi lâm chung giao cho, nhất định phải đem tượng Quan Âm này chuộc về, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cái chính là tổ tiên truyền lại, dựa vào cái gì không cho chuộc? Trong thiên hạ có cửa hiệu cầm đồ nào như hắn không?”

Buổi nói chuyện này làm cho các hương thân dự thính bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Liễu quả phụ thấy lời nói của mình đã thành công dẫn dắt được một số người đồng tình, lại là nước mắt rơi như mưa, người thấy người thương!

“Khúc trướng phòng, Bảo cô nương, Tạ chưởng quầy, các người phải làm chủ cho tiểu quả phụ nha!”

“Ba ba ba!” Liên tục ba tiếng vỗ tay, kêu vang dội, vỗ tay xuất phát từ cô chủ khách sạn Bảo Huyến Hương. “Buổi trình diễn này không tồi, so với vỡ kịch đấu võ ban chiều có nội hàm hơn!” Cô chủ khách sạn cười mỉm nói: “Nhưng đáng tiếc, nếu Liễu thợ rèn có thể sống nhìn thấy được, biết ngươi cùng hắn tình thâm ý trọng, cũng không uổng chính mình cam nguyện đánh mất tính mạng cho ngươi.” Lời này vừa nói ra, tựa như lại một bao thuốc nổ, khiếp sợ bốn phía.

“Cô chủ khách sạnnói lời này là có ý gì?” Liễu quả phụ cứng ngắc hỏi: “Vong phu của ta bởi vì bệnh cũ tái phát mất mạng, việc này có Hà khám nghiệm tử thi có thể làm chứng.”

“Lão Hà khám nghiệm tử thi? Tỉnh lại đi, lão gia hỏa kia đã sắp xuống mồ, mắt mờ có thể nhìn ra được cái gì?” Lúc này xen mồm là nữ đạo sĩ.

“Hoa đại sư có gì giải thích?” Khúc trướng phòng nói: “Không ngại cứ nói.”

“Không dám không dám, ta là bồi thẩm, cho dù có giải thích cũng không tiện lên tiếng.” Nữ đạo sĩ rõ ràng không muốn liên quan.

“Đúng vậy, chúng ta đều là bồi thẩm, không tiện lên tiếng, ai, ta nói......” Cô chủ khách sạn vừa quay đầu lại, đối với Nguyễn Chân Chân vắng vẻ, lại liếc mắt đưa tình với guyên Dắng, “Nguyên công tử, hay khổ chủ nói đi, canh giờ không còn sớm, đừng chậm trễ mọi người ngủ nữa.”

“Nói cũng đúng, ngủ là đại sự.” Nguyên Dắng nhìn Nguyễn Chân Chân ái muội nháy nháy mắt, rõ ràng cười, bỡn cợt thấy mặt nàng trở nên đỏ bừng, thế này mới vừa lòng đánh cái ngáp thật to, đứng lên. Hắn liếc Liễu quả phụ, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: “Liễu quả phụ, khuê danh của ngươi là Liễu Tỳ Bà?”

“Đúng thì sao?” Liễu quả phụ cười lạnh.

“Chi tiết này đã nói rõ ràng chuyện mà hơn phân nửa mọi người ở đây không rõ, “Hoàng phong châm” nổi tiếng giang hồ năm đó, chính là vị này.”

Hiện trường một mảnh hút không khí. “Hoàng phong châm” Được xưng là độc phụ, hung ác hiểm độc, giết người không chớp mắt, người giang hồ đều biết.

“Đừng kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn còn nằm ở phía sau mà, Liễu thợ rèn chính là“Danh kiếm đại hiệp” Liễu Nhất Kiếm tiếng tăm lừng lẫy, không mấy người biết chưa?”

Tiếng hút không khí vang lớn hơn nữa. “Danh kiếm đại hiệp” Là đệ nhất cao thủ nổi danh nhất, cũng coi như nhân sĩ chính phái, làm sao có thể cố tình cưới một thê tử là độc phụ như vậy được? Chẳng lẽ nữ nhân thiên hạ đều chết sạch? Hay là ứng câu kia “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”?

Nguyên Dắng tiếp tục nói: “Ngươi gả cho “Danh kiếm đại hiệp” Liễu Nhất Kiếm, vì bản kiếm phổ kia. Các ngươi làm vợ chồng mười năm, ở bên người hắn ngươi không tiếp tục làm chuyện thương thiên hại lý, bởi vì ngươi không muốn làm cho hắn hoài nghi ngươi, ngươi luôn luôn âm thầm tìm kiếm kiếm phổ của hắn, lại thủy chung tìm không thấy, có phải hay không?”

Liễu quả phụ mặt trắng bệch căm tức nhìn hắn, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Ba năm trước ngươi theo hắn thoái ẩn giang hồ đi đến nơi này, mấy tháng trước, Liễu đại hiệp biết thời gian của mình không nhiều lắm, liền đem cuốn kiếm phổ kia giấu ở một pho tượng Quan Âm, mang đến nơi này cho ta. Quả nhiên không bao lâu sau, hắn đã chết, là ngươi hại chết hắn.”

“Không thể nào, danh kiếm đại hiệp làm sao có thể không phát hiện? Cũng không phải không đánh lại nữ nhân này? Cư nhiên chờ chết?” Trong nhóm hương thân có người chất vấn.

“Phát hiện hay không ta không dám nói, nhưng “Danh kiếm đại hiệp” Quả thật không đánh lại nàng ta, lý do đương nhiên là do nàng ta ban tặng.” Nguyên Dắng cười lạnh lùng, “Nàng ta từ mười năm trước đã lén lút cho cấp Liễu đại hiệp dùng “Hóa công tán”, nhiều năm như vậy, Liễu đại hiệp đã sớm mất hết võ công không khác gì dân chúng bình thường, làm sao có thể đánh thắng được “Hoàng phong châm”?”

“Đó cũng không đúng a, Liễu đại hiệp sao lại không cùng chúng ta cầu cứu?” Có người lại hỏi. Người trong Ô Long Trấn tuy rằng không quá trượng nghĩa, không có việc gì liền thích ra dáng vẻ dụ dỗ, ngồi xem song hổ tranh đấu, nhưng lương tâm vẫn có mắt. Nhất là đối với người thường không có võ công, chỉ cần ngươi mở miệng cầu cứu, tự nhiên sẽ có người đi cứu.

“Vậy thì phải hỏi nàng ta rồi.” Nguyên Dắng không trả lời, đi trở về chỗ ngồi của mình, lại lười biếng tựa đầu vào trên vai Nguyễn Chân Chân đã nghe đến ngẩn người.

“Hỏi ta? Ha ha, đã bị ngươi nói hết, còn muốn ta nói cái gì?” Liễu quả phụ cười lạnh.

Mọi người thấy nàng, một trận lặng im, nửa ngày, cô chủ khách sạn nương đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu: “Liễu Tỳ Bà, trượng phu của ngươi, trong mười năm nay đối đãi với ngươi có tốt không?”

Đối đãi ngươi có tốt không? Những lời này giống như cái búa hung hăng nện ở trong lòng Liễu quả phụ, mười năm nay, từng chút từng chút, mười năm vợ chồng tình thâm nảy lên trong lòng, Liễu quả phụ đột nhiên cảm thấy trong lòng giống như có đao đâm phá, đau đớn khó nhịn.

Sao hắn có thể đối đã với nàng không tốt? Hắn vì nàng thoái ẩn giang hồ, vì nàng bỏ đi danh lợi, cũng có thể vì nàng, vui vẻ chịu đựng dùng “Hóa công tán”. Giờ này khắc này, nàng giống như bị một thau nước lạnh tạt vào mặt, bỗng hiểu ra.

Thì ra hắn luôn luôn biết, biết mục đích của nàng là cuốn kiếm phổ, biết nàng muốn hại hắn, vì sao hắn không phản kháng? Vì sao không trở mặt cùng nàng? Vì sao hắn phải ngốc như vậy?

Nước mắt trào ra hốc mắt, Liễu Tỳ Bà gào khóc, khóc rống lên, khóc cho phu quân bị chính mình hại chết, khóc cho hối hận của chính mình.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn nàng, yên lặng nghe tiếng khóc đau lòng muốn chết kia, nhưng không có một người tiến lên khuyên giải an ủi.

“Trượng phu ngươi lưu có di thư, bảo chúng ta buông tha ngươi, chúng ta vốn tưởng nếu ngươi tự biết hối cải, liền cho ngươi tiếp tục ở lại trấn, đáng tiếc chính ngươi vẫn cứ chưa từ bỏ ý định, còn muốn tìm Nguyên công tử lấy kiếm phổ, ta chỉ có thể nói, là ngươi tham lam muốn hại ngươi.” Chấp bút ghi lại Hoàng Phủ tiên sinh cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.

“Yên lặng!” Hiện trường chỉ có Khúc trướng phòng còn bảo trì bình tĩnh, bẩm công chấp pháp: “Chư vị bồi thẩm đối với bản án có kết quả sao?”

“Có kết quả!” Bồi thẩm thứ nhất, nữ đạo sĩ đứng lên nói: “Nghi phạm Liễu Tỳ Bà, tuy rằng ngươi trước kia ở trên giang hồ không chuyện ác nào không làm, nhưng đến bản trấn, tất cả chuyện cũ liền nhất mực không truy xét, ai ai đều có cơ hội làm người một lần nữa, đáng tiếc ngươi không quý trọng cơ hội này, căn cứ“điều lệ cư dân ở lại” Ô Long Trấn Chương 2 trang thứ ba điều thứ nhất: “Không được cố ý đả thương người”, chúng ta phán ngươi bị trục xuất khỏi trấn, kiếp này không được trở lại bản trấn.”

Đêm đã khuya, ánh trăng cao cao nằm vắt vẻo trên bầu trời, căn nhà rách nát của Khúc trướng phòng bên ngoài vẫn cứ khí thế ngất trời nghị luận.

“Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Ngoài cửa nghe xong được một nữa, vội vã ngóng vào trong phòng hỏi thăm.



“Liễu quả phụ là cao thủ, xuất phát từ mục đích không thể cho ai biết, hại chết Liễu thợ rèn, Liễu thợ rèn trước khi chết đem kiếm phổ gì đó phó thác cho Nguyên công tử, cho nên Liễu quả phụ mới tìm Nguyên công tử!” Trong phòng nói.

“Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Trong viện hoàn toàn không nghe được, vội vã ngóng ngoài cửa hỏi thăm.

“Ai nha, Liễu thợ rèn trượng phu của Liễu quả phụ là cao thủ, Nguyên công tử vì một bí mật cái không thể cho ai biết mưu sát hắn, cho nên Liễu quả phụ mới tìm Nguyên công tử báo thù!” Ngoài cửa nói như thế.

“Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Ngoài viện ngay cả một chữ nửa câu cũng chưa nghe thấy, nhanh chóng ngóng cổ vào trong viện hỏi thăm.

“Thật là! Liễu quả phụ cùng Nguyên công tử có tư tình không thể cho ai biết, hai người cùng nhau mưu hại Liễu thợ rèn, sau đó Nguyên công tử thay lòng đổi dạ, Liễu quả phụ muốn Nguyên công tử phải bồi thường bằng vật phẩm thực tế, thế này mới tìm tới Nguyên công tử!” Trong viện nghe câu được câu mất, nói vắn tắt.

Thì ra là thế! Thì ra vụ án này không chỉ đơn giản là vụ án đả thương người, càng liên lụy ta câu chuyện mưu sát khác, tình tiết vụ án phức tạp vượt qua mọi người tưởng tượng, chân tướng làm nhóm tam cô lục bà không nhịn được líu lưỡi, mà làm cho Nguyên công tử thay lòng đổi dạ, không thể nghi ngờ chính là tiểu cô nương từng đả thương quá Nguyên công tử, hiện tại biến hóa nhanh chóng trở thành Cầm phẩm của cửa hiểu họ Nguyên kia!

Không chỉ là đả thương người, tội cũ còn đó, lại chất chồng thêm tội mới?

Ai! Lòng người dễ đổi, nhưng thấy người mới cười, ai nghe thấy người cũ khóc a!

☆☆☆

Đêm càng sâu, mọi người dần dần tán đi, trong phòng Khúc trướng phòng chỉ còn lại có một ánh đèn leo loét

Nhất trản nho nhỏ dầu nành đăng.

Liễu quả phụ dưới sự giám sát của Tiêu Tàn Dạ hạ thu thập hành lý rời khỏi Ô Long Trấn, không ai biết nàng đi đâu, đương nhiên cũng không có ai lại đặc biệt quan tâm điểm này.

Nguyễn Chân Chân đi theo Nguyên Dắng trở lại Nguyên ký hiệu cầm đồ, hai vị lão bộc bởi vì nàng không bảo vệ công tử thật tốt mà nhìn nàng vài lần, Nguyên Dắng còn lại là cợt nhả dỗ dành.

“Yên tâm, bọn họ sẽ không chửi, ngươi đừng sợ!” Nguyên Dắng sau khi tiễn bước lão bộc, vừa đóng cửa phòng, gặp Nguyễn Chân Chân lại đang cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, một mặt buồn bực không vui, cho rằng nàng là sợ ai mắng.

“Ta không phải sợ hãi.” Nguyễn Chân Chân tức giận đáp trả một câu, tiếp tục cúi đầu.

“Vậy sao làm ra dáng vẻ như thế làm gì? Đang nghĩ cái gì?” Hắn cũng không giận, tò mò truy vấn.

“Ta suy nghĩ cuốn kiếm phổ kia, ừm, rốt cuộc các ngươi xử lý như thế nào?”

“Nga? Ngươi muốn luyện cái đó sao ?” Hắn nhướng mi, cười.

“Ta mới không có hứng thú !” Danh kiếm đại hiệp võ công cao tới đâu, còn không phải chết vào tay người kia sao, Nguyễn Chân Chân nàng không hùng tâm tráng chí lớn như vậy, trở thành nữ ma đầu hiệu lệnh võ lâm, có thể bình an sống qua ngày là tốt rồi.

“Bị ta thiêu rồi.”

“Cái gì?” Thiêu? Cuốn kiếm phổ kia thiên hạ có bao nhiêu người muốn nha, người này rõ ràng dễ như trở bàn tay, lại không có một chút tham luyến thiêu hủy! Thực sự hay là giả đây?

“Lưu lại, chỉ để cho người ta cứ canh cánh mãi. Như thế rất đau đầu, ta lại nhìn không hiểu, lại cũng không biết luyện, hơn nữa cả ngày lấy thanh kiếm lúc ẩn lúc hiện, nếu sơ sót rất dễ dàng bị thương đến mình nha...... Ta chỉ có ngươi bảo hộ là được rồi, sao phải lao lực đi luyện công phu đó làm gì? Không bằng đốt theo Liễu thợ rèn đi! Cũng đỡ cho hắn chết vẫn không yên lòng ngày đêm tới thăm ta......”

Mặc dù đã sớm dự đoán được người này tuyệt đối nói không ra lời hiên ngang lẫm liệt, lý do làm người ta bội phục gì, nhưng thao thao bất tuyệt nói lời thật lòng vẫn làm cho Nguyễn Chân Chân nghe dở khóc dở cười.

Nghĩ đến danh kiếm đại hiệp danh chấn giang hồ lại sẽ ở Ô Long Trấn làm thợ rèn, sẽ không khỏi khiên người ta cảm thán cái gì gọi là ngây ngô nhỏ thì ở thôn quê, còn ngốc nghếch lớn thì đến nơi thành thị!

Chỉ một trấn nho nhỏ này lại có ngọa hổ tàng long, hoàng phong châm, danh kiếm đại hiệp, Dạ Kiêu...... Ai biết còn có bao nhiêu cao thủ ẩn ở trong này? Là muốn ở trong này bắt đầu cuộc sống mới sao?

Cuộc sống mới, thực sự sự làm người ta mơ tưởng mà! Nàng đến khi nào cũng có thể vứt bỏ, bắt đầu lại một lần nữa? Nguyễn Chân Chân không khỏi mơ màng.

“Lại đang nghĩ cái gì thế? Cũng không để ý ta.” Nguyên Dắng thấy nàng rầu rĩ cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi thật mạnh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải đang lo lắng cho thương thế công tử ta hay không? Đừng lo mà, ngày mai đun cho ta bảy nồi gà hầm thuốc bắc là được.”

“Cái gì là bảy nồi gà hầm thuốc bắc?” Nguyễn Chân Chân không nhịn được liếc cái xem thường, trên cổ hắn cũng kêu là vết thương sao? Căn bản chỉ là sướt ngoài da, còn đem khăn tay của nàng quấn rồi lại quấn, giống như bị người ta khứa đứt cổ vậy.

“Đương nhiên, công tử nhà ngươi hôm nay bị nhiều kinh hách! Không được, không được rồi, ngươi phải an ủi tâm linhyếu ớt của ta một chút mới được.” Hắn cười hì hì, nghiêng người đến, chu môi, ở trên mặt nàng hôn vang dội một cái.

“Ngươi!” Nàng giận mà không dám nói gì, một đôi mắt biết nói chỉ có thể giận nhìn trừng trừng tên trộm hương kia.

“Trừng cái gì mà trừng nè, cũng không phải không từng hôn qua, chỉthêm một chút thôi, hửm?” Thấy nàng cuối cùng ngẩng đầu, Nguyên Dắng cười trộm, lại cúi đầu, ôn nhu ôm vai nàng, môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên đôi môi nho nhỏ, mềm mại kia, nháy mắt lau ra một chuỗi hỏa hoa.

“A!” Nguyễn Chân Chân trợn tròn mắt đẹp, giật mình đến hoàn toàn ngây dại!

Lâu như vậy, hắn luôn cợt nhả biến đổi phương thức ở mặt nàng, trán của nàng trộm hương, nhưng trước nay không từng hôn qua môi của nàng, nàng không biết bị hôn là sẽ cảm giác như vậy!

Môi của nàng mặc cho hắn mút, liếm, khiến nó trở nên tê dại, một loại cảm giác trước nay chưa có tự lòng bàn chân mà lên, giống như bị sấm đánh trúng, sinh ra điện lưu nhanh chóng hung mãnh hướng tới tứ chi bách hải cùng đầu dây thần kinh chạy loạn.

“Choáng váng?” Nàng trừng lớn mắt, thái độ ngây ngô của ngây thơ làm cho Nguyên Dắng cúi đầu cười ấm áp, đôi môi mỏng, cùng đôi mắt đẹp luôn luôn luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, vẫn thân mật khăng khít dán tại một chỗ, thầm thì những lời ngọt ngào bí mật của tình nhân, trong đôi mắt đen lại lóe lên những đốm lửa yêu dị mê hoặc lòng người.

“Rất ngọt nga, không phản đối thì ta liền tiếp tục đó!” Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa tay ôm lấy thân mình nàng, bàn tay to nâng gò má của nàng lên, hôn nàng thật sâu.

Lần này không giống với lần trước, không phải là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi hồng hồng không ngừng tách đôi môi nàng ra, đảo qua hàm răng, lại nếm thử quấn quýt cái lưỡi thơm tho ngọt ngào, không cho nàng trốn. Dây dưa, dây dưa, thẳng đến khi nàng thở hổn hển, còn hơi thở của hắn trở nên thô ráp lại nóng bỏng, nụ hôn của hắn vừa vội lại thâm sâu lại kiên quyết, tựa hồ đã chờ đợi giờ khắc này lâu lắm, một khi lâm vào, sẽ không thể nào buông ra được nữa.

“...... Ngô!” Ở trong lòng hắn Nguyễn Chân Chân bị hắn hôn thiếu chút không thở nổi.

Rõ ràng hắn không hề có chút võ công, rõ ràng nàng không bị người ta điểm huyệt, rõ ràng nàng có thể một chưởng đem hắn đánh bay, nhưng lúc này nàng nửa phần khí lực đều không thể sử dụng.

Sau một lúc lâu, hơi lấy lại tinh thần nàng chỉ có thể nũng nịu ưm một tiếng, theo bản năng lại muốn tránh né.

“Trốn cái gì? Ngoan, để cho ta hôn......” Hắn cười, bàn tay to ôn lấy đôi gò má mềm mịn, hôn càng sâu.

Nàng càng không thể thở, cũng không sức lực giãy dụa, chỉ có thể mềm yếu tùy ý hắn ôm, hôn, vuốt ve.

“A...... Không thể......” Nàng kinh hoảng xấu hổ kêu một tiếng, tóm lấy bàn tay nam tính không có hảo ý, không cho hắn thăm dò vào bên trong áo.

“Sao keo kiệt như vậy, để cho người ta nhìn nàng một chút thôi...... Hay nàng muốn nhìn ta?” Hắn vẫn là một mặt cười xấu xa, đầy hứng thú.

Nhưng Nguyễn Chân Chân nhìn ra trong đôi mắt đen kia có những đóm lửa rực rỡ, hắn đang ẩn nhẫn, như là cực lực kìm trụ ngọn lửa đang bừng cháy trong thân thể, sợ hơi chút vô ý sẽ toàn bộ nổ mạnh.

“Đến đây, sờ ta đi, không giống với nàng, đúng không?” Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé thẹn thùng của nàng sờ lên khuôn mặt tuấn dật của mình, “Ngày mai nên cạo râu, đâm tay sao?”

Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé không cho nàng trốn, từ cằm mơn trớn đến hầu kết nổi lên, lướt qua cổ, hắn mang theo nàng một tấc một tấc sờ hướng bộ ngực nam tính. Hắn không phải kẻ cơ bắp, nhưng cũng không gầy giống nhìn qua như vậy, ngược lại, nàng nghĩ đến mỗi đêm ngủ ở trong lòng hắn, bờ ngực cực nóng kia, phiến ngực, thập phần ngủ ngon! Nàng hoảng thần thu tay lại, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được hướng phía bụng sờ soạng, đây hoàn toàn là động tác theo bản năng, lại mang đến cho Nguyên Dắng rung động to lớn.

“Chân Chân! Ôi...... Nàng ở câu dẫn ta sao?” Hắn hít sâu một hơi, đè lại tay nhỏ bé của nàng, ở phía dưới bụng, không cho nàng dời đi.

“Nha!” Nàng ý thức được phía dưới lòng bàn tay có cái gì thành lớn, a, lớn hơn nữa! Hai gò má nàng như lửa không dám nhìn hắn, cả người của hắn đều giống như lửa thiêu đốt nóng rực, nàng sợ hãi bản thân cũng bị ngọn lửa đó đốt cháy mất.

“Đừng thẹn thùng, ta thích nàng như vậy!” Hắn cười nhẹ, ngữ khí không hề có ý trào phúng.

“Ta...... Ta không phải, ngươi để cho ta đứng lên trước......” Trong tay nàng nắm dục vọng của hắn, còn nói năng lộn xộn biện giải, thân mật như vậy chưa bao giờ từng có làm cho nàng hoảng thần.

“Không cho.” Hắn không thèm để cho nàng đứng lên, hắn càng muốn nàng xem, nhìn bàn tay to của hắn kích thích yêu sờ thân thể tuyết trắng mềm mại của nàng như thế nào, hắn muốn cho nàng bốc cháy theo mình......

“A!” Lưỡi của hắn đang ở trên vành tai khéo léo đáng yêu như ngọc một tấc lại một tấc liếm hôn, liếm nàng không nhịn được toàn thân run run, miệng vỡ ra tất cả đều là thanh thanh nức nở.

Bàn tay kéo mở vạt áo cùng cái yếm thêu hoa đã hỗn độn, sủng nịch hôn lên bộ ngực sữa no đủ đẫy đà.

“Ngô!” Nàng dùng sức cắn môi dưới, e lệ không cho chính mình kêu ra tiếng.

Nhưng hắn lại bắt đầu xoa nắn nàng, lòng bàn tay nóng cháy nhẹ miết, lấy sức tay không nhẹ không nặng, đem nàng xoa miết đến thở hổn hển không ngừng.

Mà tay nàng, cũng theo bản năng nắm giữ nóng rực của hắn, cảm giác nam tính khí quan tràn ngập co dãn kia giống như đuôi rồng sống động, không ngừng nhẹ nhàng nhảy đánh, kêu gào......

“Chân Chân......” Hắn thu lại vẻ không đứng đắn của ngày thường, nhìn nàng thật sâu, ngón tay đặt vào trong miệng của nàng, không cho nàng cắn môi. Lại nghiêng người, hôn bên tai của nàng, thấp giọng ca ngợi: “Thân hình của nàng đẹp quá.”

“Không...... Không cần nói.” Nàng e lệ đưa tay, che cái miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp, sương mờ trong mắt có bối rối cùng ngấn lệ.

Nàng không chỉ bị mình hắn xem qua, tên bất nam bất nữ Tín Dương Hầu kia, mỗi lần tức giận sẽ lột sạch quần áo của nàng, lấy roi quật nàng, ác độc châm biếm nàng có một thân thể dâm phụ.

Ngực của nàng quá lớn, thắt lưng lại rất thon, chân lại dài, cái mông cũng là rất tròn...... Cơ Dương nói đó là trời sinh câu dẫn nam nhân, thân thể dâm đãng có thể làm cho nam nhân dục tiên dục tử, nếu hắn không phải bởi vì tu luyện ma công không được gần nữ sắc, đã sớm bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo, tựa như tất cả các nam nhân ở “Bách Điểu Các”!

Cho nên Cơ Dương hận nàng, lấy lòng của nữ nhân ghen tị nàng, hận nàng, cũng dùng hết sức nhục nhã nàng, tra tấn nàng, cũng coi đây là niềm vui thú.

Hiện thời ác mộng cuối cùng trôi qua, nhưng hiện tại, đã có một nam nhân cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ở nàng bên tai khen ngợi thân thể của nàng, loại tình hình này làm cho nàng có chút muốn khóc. Nhưng ngoài muốn khóc, đồng thời một cỗ cảm giác xa lạ làm nàng không nhịn được muốn rên rỉ, muốn thét chói tai.

Nàng không sợ hãi, cũng không kích động, tuy rằng không biết Nguyên Dắng sẽ làm gì nàng, nhưng nàng biết hắn sẽ không thương tổn nàng, sẽ không nhục nhã nàng giống như Cơ Dương vậy......

Bởi vì lúc hắn hôn môi nàng, chạm đến nàng, trong mắt tất cả đều là cẩn thận, mong mỏi cùng ôn nhu, dường như muốn dùng hết toàn bộ nhu tình che chở nàng, cỗ nhu tình kia khiến hốc mắt nàng, đáy lòng nàng đều nổi lên nóng bỏng. Mà tượng trưng nam tính của hắn bị nàng chặt chẽ nắm giữ, phần thân mật cùng tín nhiệm này lại làm nàng cảm thấy rất uất ức.

“A!” Giống như điện giật, phút chốc toàn thân nàng ngẩn ra, không nhịn được ưm ra tiếng.

Bàn tay to của nam nhân còn đang tìm mọi cách vỗ về chơi đùa bầu ngực mềm mại trắng noãn kia, môi ngậm lấy nụ hoa màu hồng, trên đỉnh không ngừng mút liếm, trêu đùa, còn thỉnh thoảng lấy răng khẽ cắn.

“Thật ngọt!” Hắn nhẹ giọng tán thưởng, lấy đầu lưỡi ôn nhu trấn an, đem đầu hoa đào đỏ ửng kia liếm biến thành trong veo như nước, rồi sau đó từng ngụm từng ngụm mút vào miệng.

Bầu ngực của nàng bị hắn mút trở nên căng đau không thôi, cái loại cảm giác này giống như sắp đến sơ kì, bộ ngực luôn ẩn ẩn sinh đau, đụng cũng không dám đụng vào. Mà lúc này, nàng lại muốn cho hắn đụng vào, dường như hắn không đụng vào, nàng sẽ đau không nhịn được khóc lên.

Bàn tay to lần tìm xuống váy nàng, cách lớp quần lót xoa nắn bốn phía nữ tính ngọt ngào, cảm giác hình dạng nó xinh đẹp cùng ấm áp, mân mê, âu yếm, thẳng đến khi cảm giác được, nàng ẩm ướt.

Theo của hắn khiêu khích, Nguyễn Chân Chân toàn thân bủn rủn, hơi thở dần dần yếu ớt, ý thức cũng càng ngày càng mỏng manh.

Nàng hoảng hốt cảm thấy mình giống như bị đặt trong một biển lớn vô biên vô hạn màu lam, trên biển có gió, có hải âu trắng noãn ô kêu cúi đầu xẹt qua mặt biển, nàng chỉ là thuyền nhỏ không có buồm, chỉ có thể đi theo cuộn sóng phập phồng phập phồng, cảm thụ hải triều lần lượt chạm vào bờ cát, một loại sung sướng khó có thể tưởng tượng, giống như bị sóng triều kích tình rửa sạch qua toàn thân.

Ý thức đang dần dần bay bổng, trong đầu một mảnh hôn trầm, nàng cố gắng dương mắt đẹp, muốn nhìn cẩn thận nam nhân phía trên, lại phát hiện trước mắt một trận mơ hồ, thế nào cũng không nhìn rõ được ......

“Chân Chân...... Chân Chân! Nàng làm sao vậy?” Khi Nguyên Dắng thấy đến nàng không thích hợp, mới giật mình thấy nàng đã lâm vào trong trạng thái nửa hôn mê, hắn lớn tiếng gọi nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dục vọng hoàn toàn biến mất.

Đáng chết! Chẳng lẽ là độc Dịch cốt tán phát tác trước thời hạn? Hắn tính tới tính lui hẳn là còn vài ngày nữa mới có thể phát tác, vì sao lại vô cớ phát độc trướ?

“Chân Chân...... Đừng ngủ, tỉnh lại Chân Chân!” Cho tới bây giờ,hắn chưa từng kích động quá, bỗng nhiên hoảng tay chân.

Nguyễn Chân Chân sắc mặt tái nhợt đến không có một tia huyết sắc, từng giọt mồ hôi không ngừng tuôn ra thấm ướt tóc trên trán nàng. Nàng đem hết toàn lực mở to mắt, thở phì phò, run run vươn tay kéo lấy vạt áo của Nguyên Dắng, đứt quãng hỏi: “Ngươi...... Không phải...... Có biện pháp...... Cứu ta sao?”

“Ta không có, là ta lừa gạt nàng.” Hắn lo âu bộc trực: “Bất quá nàng đừng sợ, ta lập tức mang nàng đi tìm......”

“Ngươi...... Gạt ta......” Nhẹ buông tay, tâm như tro tàn, Nguyễn Chân Chân rốt cục mất đi tất cả ý thức, rơi vào bên trong vực sâu lạnh thấu xương......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đồ Nữ Của Ác Hoàng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook