Chương 155
Sở Ly
27/10/2020
Tần Tường lấy di động của mình đưa cho Lăng Tịch
"Số di động. Để sau này liên hệ ngươi"
"Á..."
Nếu tùy tiện cho số, bị Tần Tường biết nói không chừng lại gặp rắc rối. Thế nhưng không cho lại có vẻ quá nhỏ nhen. Trong lúc nhất thời Lăng Tịch rất là do dự, không biết nên đáp lại ra sao.
"Anh đừng để ý đến hắn."
Khi nam nhân còn do dự Trọng Thần đã đáp giúp.
"Mang điện thoại di động của ngươi đi cho ta...! Chỗ này của ta không chào đón ngươi."
Suy xét nam nhân còn bên cạnh, Trọng Thần không nói " cút đi ". Trọng Thần sợ Thương Huyền hành động không tốt với Lăng Tịch Hắn nhất định phải bảo vệ an toàn cho nam nhân.
"Trọng Thần..."
Nghe được giọng cứng nhắc của Trọng Thần, nam nhân đã mở miệng, thế nhưng không đợi nam nhân nói chuyện, liền bị Trọng Thần cắt ngang,
"Lăng Tịch, anh đừng quản, tên này không là người tốt."
Sau khi nói xong Trọng Thần đem nam nhân kéo đến bên cạnh hắn, đứng thẳng sống lưng nhìn chằm chằm Thương Huyền, giơ tay lên chỉa chỉa Thương Huyền, rõ ràng chỉ hướng đường cái cách đó không xa.
Thương Huyền sửng sốt, rồi cười nhạt. Hắn thấy trò chơi càng ngày càng thú vị. Có lẽ những ngày kế tiếp sẽ không hề buồn tẻ, ngược lại còn có thể rất thú vị.
Thương Huyền chậm rãi đứng lên, nói với nam nhân:
"Lăng Tịch, có cơ hội về sau chúng ta còn có thể gặp lại."
Sau khi nói xong Thương Huyền lại đem tầm mắt chuyển hướng sang Trọng Thần đang mang vẻ mặt phòng bị,
"Này! Ngươi không cần khẩn trương như vậy đi, ta lại không nói gì, người nhát gan."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi?! Sao? Muốn cho ta nói ra bí mật của ngươi?"
Nói xong, Thương Huyền liếc mắt một cái, khi thấy Trọng Thần mang theo ánh mắt cảnh cáo, Thương Huyền bĩu môi,
"Chết tiệt! Đồ vô dụng nhát gan."
Yêu thầm? Quả nhiên là người nhát gan mới làm việc này. Nếu là hắn thích một người tự nhiên sẽ nói ra. Đương nhiên, nếu hắn động tâm ai cho dù người đó không có hảo cảm với hắn, hắn cũng muốn đem người kia buộc bên người.
Mất đi hưng thú Thương Huyền cầm lấy di động bỏ đi, cũng hướng Trọng Thần nhỏ giọng nói:
"Người nhát gan, ta đi trước. Bất quá ngươi yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Lần này ngươi nhưng đừng bỏ trốn. Bằng không..."
Quét mắt nhìn Trọng Thần cuối đầu, Thương Huyền buồn cười nháy nháy mắt, sau đó nghênh ngang mà đi.
Gặp Trọng Thần sắc mặt rất khó coi, nam nhân đỡ Trọng Thần ngồi xuống, cũng lo lắng hỏi:
"Trọng Thần, hắn vừa rồi cùng ngươi nói cái gì?"
"Không... Không có gì."
Nghĩ đến ôn thần kia còn chưa nói hết lời, hiểu rõ bên trong là ý cảnh cáo, Trọng Thần run lên, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, cũng cấp bách cầm tay nam nhân,
"Lăng Tịch, nếu không... Nếu không trong khoảng thời gian này anh đừng tới, ta cũng hạn chế đến nhà anh."
Tên ôn thần rất khó hiểu, hơn nữa không là người lương thiện, Hắn không sợ mình phiền phức, hơn nữa cha mẹ của hắn không ở đây, căn bản là không sợ hai người bị phiền lòng. Duy nhất làm cho hắn lo lắng chính là Lăng Tịch này, hắn không muốn làm cho nam nhân bị tổn thương.
"Làm sao vậy? Có phải... Có phải liên quan cùng Thương Huyền hay không?"
"Không phải. Không quan hệ hắn. Chính là... Chính là ta gần đây cảm thấy không thoải mái, có thể sẽ không thường xuyên mở quán. Anh không phải thay đổi công việc rồi sao? Thời gian cũng không phải nhiều. Anh lấy thời gian ở trong nhà chơi với Tiểu Hàn. Nếu cần nói chuyện, thì gọi điện thoại cho ta, ta có thời gian sẽ đi thăm anh."
Nam nhân tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng Trọng Thần nói như vậy, cũng không thể ép hỏi nữa, giống như cũng không tốt lắm. Hạ quyết tâm, nam nhân nhìn Trọng Thần mở miệng hỏi:
"Ngươi không thoải mái ở đâu? Muốn ta cùng ngươi đi bệnh viện hay không?"
"Không cần."
Trọng Thần khoát tay,
"Ta đã đi bác sĩ, cũng không có chuyện gì, chỉ uống thuốc nghỉ ngơi là được, anh không cần lo lắng."
"À... Vậy được rồi, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều."
"Vâng, sẽ vậy."
Trải qua việc Thương Huyền vừa mới rồi, Trọng Thần đã không có hứng thú tiếp tục mở quán, hơn nữa nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện những gương mặt bất hảo. Sợ nam nhân bị những người đó làm khó dễ, Trọng Thần dọn dẹp xong, sau đó lôi kéo nam nhân trở về nhà.
Đợi bọn Trọng Thần rời khỏi, bọn người kia đi vào ngõ hẻm bên cạnh phục mệnh.
"Thiếu gia, bọn họ dọn quán đi về rồi."
Bọn côn đồ cung kính trước một thiếu niên đang tựa vào đầu vào tường nghịch tóc.
"Ồ? Đã đi về?"
"Dạ, đã đi về. Thiếu gia xem kế tiếp nên làm như thế nào?"
"Tiếp tục theo dõi, một khi hắn xuất hiện lập tức gọi điện thoại cho ta."
Nói xong, Thương Huyền lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho tên côn đồ kia,
"Đây là thưởng cho các ngươi. Xem ra người nhát gan, hôm nay sẽ không xuất hiện nữa, mang theo các anh em đi chơi một lát đi, ngày mai tiếp tục đến theo dõi."
"Cảm ơn thiếu gia nhiều."
Nghĩ đến Trọng Thần tức giận mặt đỏ bừng Thương Huyền lại cười thích thú. Mà người nhát gan dám chọc hắn, hắn mà không chỉnh chết người nhát gan hắn sẽ không gọi Thương Huyền.
"Số di động. Để sau này liên hệ ngươi"
"Á..."
Nếu tùy tiện cho số, bị Tần Tường biết nói không chừng lại gặp rắc rối. Thế nhưng không cho lại có vẻ quá nhỏ nhen. Trong lúc nhất thời Lăng Tịch rất là do dự, không biết nên đáp lại ra sao.
"Anh đừng để ý đến hắn."
Khi nam nhân còn do dự Trọng Thần đã đáp giúp.
"Mang điện thoại di động của ngươi đi cho ta...! Chỗ này của ta không chào đón ngươi."
Suy xét nam nhân còn bên cạnh, Trọng Thần không nói " cút đi ". Trọng Thần sợ Thương Huyền hành động không tốt với Lăng Tịch Hắn nhất định phải bảo vệ an toàn cho nam nhân.
"Trọng Thần..."
Nghe được giọng cứng nhắc của Trọng Thần, nam nhân đã mở miệng, thế nhưng không đợi nam nhân nói chuyện, liền bị Trọng Thần cắt ngang,
"Lăng Tịch, anh đừng quản, tên này không là người tốt."
Sau khi nói xong Trọng Thần đem nam nhân kéo đến bên cạnh hắn, đứng thẳng sống lưng nhìn chằm chằm Thương Huyền, giơ tay lên chỉa chỉa Thương Huyền, rõ ràng chỉ hướng đường cái cách đó không xa.
Thương Huyền sửng sốt, rồi cười nhạt. Hắn thấy trò chơi càng ngày càng thú vị. Có lẽ những ngày kế tiếp sẽ không hề buồn tẻ, ngược lại còn có thể rất thú vị.
Thương Huyền chậm rãi đứng lên, nói với nam nhân:
"Lăng Tịch, có cơ hội về sau chúng ta còn có thể gặp lại."
Sau khi nói xong Thương Huyền lại đem tầm mắt chuyển hướng sang Trọng Thần đang mang vẻ mặt phòng bị,
"Này! Ngươi không cần khẩn trương như vậy đi, ta lại không nói gì, người nhát gan."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi?! Sao? Muốn cho ta nói ra bí mật của ngươi?"
Nói xong, Thương Huyền liếc mắt một cái, khi thấy Trọng Thần mang theo ánh mắt cảnh cáo, Thương Huyền bĩu môi,
"Chết tiệt! Đồ vô dụng nhát gan."
Yêu thầm? Quả nhiên là người nhát gan mới làm việc này. Nếu là hắn thích một người tự nhiên sẽ nói ra. Đương nhiên, nếu hắn động tâm ai cho dù người đó không có hảo cảm với hắn, hắn cũng muốn đem người kia buộc bên người.
Mất đi hưng thú Thương Huyền cầm lấy di động bỏ đi, cũng hướng Trọng Thần nhỏ giọng nói:
"Người nhát gan, ta đi trước. Bất quá ngươi yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Lần này ngươi nhưng đừng bỏ trốn. Bằng không..."
Quét mắt nhìn Trọng Thần cuối đầu, Thương Huyền buồn cười nháy nháy mắt, sau đó nghênh ngang mà đi.
Gặp Trọng Thần sắc mặt rất khó coi, nam nhân đỡ Trọng Thần ngồi xuống, cũng lo lắng hỏi:
"Trọng Thần, hắn vừa rồi cùng ngươi nói cái gì?"
"Không... Không có gì."
Nghĩ đến ôn thần kia còn chưa nói hết lời, hiểu rõ bên trong là ý cảnh cáo, Trọng Thần run lên, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, cũng cấp bách cầm tay nam nhân,
"Lăng Tịch, nếu không... Nếu không trong khoảng thời gian này anh đừng tới, ta cũng hạn chế đến nhà anh."
Tên ôn thần rất khó hiểu, hơn nữa không là người lương thiện, Hắn không sợ mình phiền phức, hơn nữa cha mẹ của hắn không ở đây, căn bản là không sợ hai người bị phiền lòng. Duy nhất làm cho hắn lo lắng chính là Lăng Tịch này, hắn không muốn làm cho nam nhân bị tổn thương.
"Làm sao vậy? Có phải... Có phải liên quan cùng Thương Huyền hay không?"
"Không phải. Không quan hệ hắn. Chính là... Chính là ta gần đây cảm thấy không thoải mái, có thể sẽ không thường xuyên mở quán. Anh không phải thay đổi công việc rồi sao? Thời gian cũng không phải nhiều. Anh lấy thời gian ở trong nhà chơi với Tiểu Hàn. Nếu cần nói chuyện, thì gọi điện thoại cho ta, ta có thời gian sẽ đi thăm anh."
Nam nhân tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng Trọng Thần nói như vậy, cũng không thể ép hỏi nữa, giống như cũng không tốt lắm. Hạ quyết tâm, nam nhân nhìn Trọng Thần mở miệng hỏi:
"Ngươi không thoải mái ở đâu? Muốn ta cùng ngươi đi bệnh viện hay không?"
"Không cần."
Trọng Thần khoát tay,
"Ta đã đi bác sĩ, cũng không có chuyện gì, chỉ uống thuốc nghỉ ngơi là được, anh không cần lo lắng."
"À... Vậy được rồi, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều."
"Vâng, sẽ vậy."
Trải qua việc Thương Huyền vừa mới rồi, Trọng Thần đã không có hứng thú tiếp tục mở quán, hơn nữa nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện những gương mặt bất hảo. Sợ nam nhân bị những người đó làm khó dễ, Trọng Thần dọn dẹp xong, sau đó lôi kéo nam nhân trở về nhà.
Đợi bọn Trọng Thần rời khỏi, bọn người kia đi vào ngõ hẻm bên cạnh phục mệnh.
"Thiếu gia, bọn họ dọn quán đi về rồi."
Bọn côn đồ cung kính trước một thiếu niên đang tựa vào đầu vào tường nghịch tóc.
"Ồ? Đã đi về?"
"Dạ, đã đi về. Thiếu gia xem kế tiếp nên làm như thế nào?"
"Tiếp tục theo dõi, một khi hắn xuất hiện lập tức gọi điện thoại cho ta."
Nói xong, Thương Huyền lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho tên côn đồ kia,
"Đây là thưởng cho các ngươi. Xem ra người nhát gan, hôm nay sẽ không xuất hiện nữa, mang theo các anh em đi chơi một lát đi, ngày mai tiếp tục đến theo dõi."
"Cảm ơn thiếu gia nhiều."
Nghĩ đến Trọng Thần tức giận mặt đỏ bừng Thương Huyền lại cười thích thú. Mà người nhát gan dám chọc hắn, hắn mà không chỉnh chết người nhát gan hắn sẽ không gọi Thương Huyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.