Chương 156
Sở Ly
27/10/2020
Lăng Tịch cùng Trọng Thần hàn huyên trong chốc lát, thì nhận được điện thoại Tần Tường, nói là phải đi sân bay đón hắn. Lăng Tịch phải nói lời tạm biệt Trọng Thần, xong nam nhân đi ra đường đón một chiếc xe taxi đến sân bay.
Đến sân bay thấy Tần Tường cũng không phải đi một mình, bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, đang khoác tay thân mật với Tần Tường, cũng thì thầm to nhỏ gì đó bên tai Tần Tường, xem ra rất vui vẻ. Thoạt nhìn cũng rất xứng đôi. Nam nhân nhìn nhìn không khỏi có chút chần chờ... không biết có nên đi lại hay không.
Ở trong lòng của nam nhân, Mạn Ny chính là con dâu tương lai, nhưng hiện giờ nhìn đến Tần Tường cùng cô gái khác cử chỉ thân mật, nam nhân có chút không vui. Dù biết rõ, mình quản không được Tần Tường, dù có nói Tần Tường cũng sẽ không để ý. Chỉ là cảm thấy ủy khuất cho Mạn Ny.
Ngay lúc nam nhân còn đứng tại chỗ chần, Tần Tường đã nhìn thấy, cũng hướng về phía nam nhân vẫy vẫy tay. Gặp Tần Tường luôn luôn nhìn chằm chằm, nam nhân đành phải đi tới bên cạnh Tần Tường, cùng hắn lên tiếng chào hỏi,
"Ngươi đã trở lại."
"Ừ. Nhớ ta không?"
Tần Tường đẩy bàn tay non mềm khoác trên tay mình ra, đi đến bên cạnh cũng vô cùng thân thiết ôm lấy bả vai nam nhân.
"Á..."
Tần Tường này đột nhiên vô cùng thân mật làm cho nam nhân sửng sốt, nhưng nhận thấy cô gái kia luôn luôn theo dõi, nam nhân càng khẩn trương thêm cũng không biết nên trả lời làm sao.
"Anh yêu, hắn là ai?"
"Cô muốn biết? Ta sợ cô biết sẽ bị thương tâm."
"Người ta muốn biết."
Cô ta nâng lên ngón tay thon mảnh điểm điểm vào ngực Tần Tường. Nũng nịu hỏi:
"Không phải là không thể nói chứ?"
"Đã cùng cô đề cập qua, đây là bảo bối của ta."
Vẻ mặt cô gái biểu lộ sự kinh ngạc, Tần Tường đem người chưa kịp phản ứng ôm vào lòng, sau đó tiến đến hôn một cái lên môi nam nhân.
"À... Cái kia, ta... Ta còn có việc đi trước, ngươi cùng bảo bối nhà ngươi chậm rãi vui vẻ."
Cô gái có chút nói lắp tìm lí do thoái thác, không đợi Tần Tường gật đầu liền vội vàng bỏ đi.
"Này! Nhớ rõ điện thoại cho ta nhá, ta chờ."
Tần Tường cười cợt hướng cô gái hô to một tiếng. Có lẽ là nghe được Tần Tường nói, cô dừng lại, nam nhân nghĩ đến cô muốn xoay người lại đáp lời Tần Tường nhưng cô lại cầm váy lên rất nhanh chạy ra ngoài.
Nam nhân có chút lo lắng nhìn theo, bởi vì đem suy nghĩ đặt ở chỗ cô gái kia, mà đã quên giờ phút này mình bị Tần Tường ôm chặc. Không ít người hiếu kỳ dừng tầm mắt trên người bọn họ.
"Đang nhìn cái gì?"
"Không có gì."
Tần Tường đột nhiên kéo gần khoảng cách làm cho nam nhân tâm hoảng hốt, đợi phục hồi tinh thần lại, nam nhân mau đẩy Tần Tường ra.
"Này! Ngươi là mắc cỡ sao?"
Tần Tường kỳ quái nhìn vành tai dần hồng lên, sau đó vươn tay nắm vành tai nam nhân. Sờ lên rất thoải mái, Tần Tường không có vội vã tay rút về mà là tiếp tục gảy một chút.
"Không có."
Nam nhân đẩy tay đang đùa bỡn của Tần Tường ra khỏi vành tai mình, sau đó cúi đầu đi ra. Nam nhân cũng không có cảm thấy thẹn thùng, mà chính là rất xấu hổ mà thôi.
"Ngươi không thẹn thùng sao gấp rời khỏi như vậy?"
Chết tiệt! Khẩu thị tâm phi. Tần Tường ở trong lòng đánh giá hành động nam nhân, sau đó đi mau vài bước. Đuổi theo nam nhân cùng bước song song đi tới, cũng không buông tay nam nhân,
"Lăng Tịch, nói chuyện."
Lặp lại mấy lần, nam nhân vẫn là không để ý tới hắn, Tần Tường thay đổi một chút, giọng của hắn cũng trở nên ngọt ngào,
"Bảo bối, đến, nhìn người yêu của em nè."
Trước Tần Tường bá đạo thì nam nhân hết cách đành thoái thác
"Có cái gì trở về nói sau."
"Tốt, trở về nói sau, "
Tần Tường bá đạo nắm chặt tay nam nhân, dẫn đi ra đường đón xe taxi về nhà.
Dọc đường đi nam nhân đều nhìn ngoài cửa sổ, cũng không để ý gì tới Tần Tường. Tần Tường cũng không có để ý, mà cặp mắt hướng về phía trước trong ánh mắt mang theo ý cười.
Nhìn thấy người nam nhân này tâm tình của hắn cực kỳ tốt. Bên ngoài bận rộn nhiều ngày như vậy rất vất vả, hắn rất tưởng niệm cái giường lớn trong nhà, tưởng niệm bảo mẫu nam nhân này.
Hắn mấy ngày này đều là vội vàng, ăn không tốt ngủ cũng không ngon, còn phải thường xuyên bay tới bay lui mệt chết đi. Còn việc trên giường muốn cũng đừng nghĩ. Xong việc hắn cũng muốn cho mình phóng túng một chút, nhưng hắn không muốn đi tìm người tùy tiện, trong đầu hắn chỉ hiện lên một người đó là Lăng Tịch.
Cho nên vừa xuống máy bay liền gọi cho Lăng Tịch, sau đó tính đợi nam nhân đến đón. Không biết từ nơi nào chạy đến một cô gái bộ dáng giống như cùng hắn rất quen thuộc, hắn một chút ấn tượng đều không có. Bất quá không có ấn tượng cũng rất bình thường, hắn đối với tình một đêm thường thường là ăn nằm xong liền đã quên.
Nam nhân vừa xuất hiện hắn liền nhận ra. Nhưng không có cùng nam nhân chào hỏi, mà là cố ý biểu diền cùng nữ nhân kia những cử chỉ ái muội. Hắn muốn biết nam nhân nhìn thấy tình hình như vậy sẽ có phản ứng gì.
Nam nhân phản ứng làm cho hắn có chút khó chịu, hắn cảm thấy được nam nhân một chút cũng không quan tâm hắn không thèm để ý hắn.
Trở về nói? Được! Hắn sẽ chờ xem, xem về đến nhà nam nhân có thể cùng hắn nói cái gì.
Cũng không lâu lắm xe đến nơi. Tần Tường trả tiền xong liền lôi kéo nam nhân bước nhanh đi vào tòa nhà. Nam nhân kỳ quái xem xét Tần Tường, sau đó cúi đầu không có lên tiếng.
Đến sân bay thấy Tần Tường cũng không phải đi một mình, bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, đang khoác tay thân mật với Tần Tường, cũng thì thầm to nhỏ gì đó bên tai Tần Tường, xem ra rất vui vẻ. Thoạt nhìn cũng rất xứng đôi. Nam nhân nhìn nhìn không khỏi có chút chần chờ... không biết có nên đi lại hay không.
Ở trong lòng của nam nhân, Mạn Ny chính là con dâu tương lai, nhưng hiện giờ nhìn đến Tần Tường cùng cô gái khác cử chỉ thân mật, nam nhân có chút không vui. Dù biết rõ, mình quản không được Tần Tường, dù có nói Tần Tường cũng sẽ không để ý. Chỉ là cảm thấy ủy khuất cho Mạn Ny.
Ngay lúc nam nhân còn đứng tại chỗ chần, Tần Tường đã nhìn thấy, cũng hướng về phía nam nhân vẫy vẫy tay. Gặp Tần Tường luôn luôn nhìn chằm chằm, nam nhân đành phải đi tới bên cạnh Tần Tường, cùng hắn lên tiếng chào hỏi,
"Ngươi đã trở lại."
"Ừ. Nhớ ta không?"
Tần Tường đẩy bàn tay non mềm khoác trên tay mình ra, đi đến bên cạnh cũng vô cùng thân thiết ôm lấy bả vai nam nhân.
"Á..."
Tần Tường này đột nhiên vô cùng thân mật làm cho nam nhân sửng sốt, nhưng nhận thấy cô gái kia luôn luôn theo dõi, nam nhân càng khẩn trương thêm cũng không biết nên trả lời làm sao.
"Anh yêu, hắn là ai?"
"Cô muốn biết? Ta sợ cô biết sẽ bị thương tâm."
"Người ta muốn biết."
Cô ta nâng lên ngón tay thon mảnh điểm điểm vào ngực Tần Tường. Nũng nịu hỏi:
"Không phải là không thể nói chứ?"
"Đã cùng cô đề cập qua, đây là bảo bối của ta."
Vẻ mặt cô gái biểu lộ sự kinh ngạc, Tần Tường đem người chưa kịp phản ứng ôm vào lòng, sau đó tiến đến hôn một cái lên môi nam nhân.
"À... Cái kia, ta... Ta còn có việc đi trước, ngươi cùng bảo bối nhà ngươi chậm rãi vui vẻ."
Cô gái có chút nói lắp tìm lí do thoái thác, không đợi Tần Tường gật đầu liền vội vàng bỏ đi.
"Này! Nhớ rõ điện thoại cho ta nhá, ta chờ."
Tần Tường cười cợt hướng cô gái hô to một tiếng. Có lẽ là nghe được Tần Tường nói, cô dừng lại, nam nhân nghĩ đến cô muốn xoay người lại đáp lời Tần Tường nhưng cô lại cầm váy lên rất nhanh chạy ra ngoài.
Nam nhân có chút lo lắng nhìn theo, bởi vì đem suy nghĩ đặt ở chỗ cô gái kia, mà đã quên giờ phút này mình bị Tần Tường ôm chặc. Không ít người hiếu kỳ dừng tầm mắt trên người bọn họ.
"Đang nhìn cái gì?"
"Không có gì."
Tần Tường đột nhiên kéo gần khoảng cách làm cho nam nhân tâm hoảng hốt, đợi phục hồi tinh thần lại, nam nhân mau đẩy Tần Tường ra.
"Này! Ngươi là mắc cỡ sao?"
Tần Tường kỳ quái nhìn vành tai dần hồng lên, sau đó vươn tay nắm vành tai nam nhân. Sờ lên rất thoải mái, Tần Tường không có vội vã tay rút về mà là tiếp tục gảy một chút.
"Không có."
Nam nhân đẩy tay đang đùa bỡn của Tần Tường ra khỏi vành tai mình, sau đó cúi đầu đi ra. Nam nhân cũng không có cảm thấy thẹn thùng, mà chính là rất xấu hổ mà thôi.
"Ngươi không thẹn thùng sao gấp rời khỏi như vậy?"
Chết tiệt! Khẩu thị tâm phi. Tần Tường ở trong lòng đánh giá hành động nam nhân, sau đó đi mau vài bước. Đuổi theo nam nhân cùng bước song song đi tới, cũng không buông tay nam nhân,
"Lăng Tịch, nói chuyện."
Lặp lại mấy lần, nam nhân vẫn là không để ý tới hắn, Tần Tường thay đổi một chút, giọng của hắn cũng trở nên ngọt ngào,
"Bảo bối, đến, nhìn người yêu của em nè."
Trước Tần Tường bá đạo thì nam nhân hết cách đành thoái thác
"Có cái gì trở về nói sau."
"Tốt, trở về nói sau, "
Tần Tường bá đạo nắm chặt tay nam nhân, dẫn đi ra đường đón xe taxi về nhà.
Dọc đường đi nam nhân đều nhìn ngoài cửa sổ, cũng không để ý gì tới Tần Tường. Tần Tường cũng không có để ý, mà cặp mắt hướng về phía trước trong ánh mắt mang theo ý cười.
Nhìn thấy người nam nhân này tâm tình của hắn cực kỳ tốt. Bên ngoài bận rộn nhiều ngày như vậy rất vất vả, hắn rất tưởng niệm cái giường lớn trong nhà, tưởng niệm bảo mẫu nam nhân này.
Hắn mấy ngày này đều là vội vàng, ăn không tốt ngủ cũng không ngon, còn phải thường xuyên bay tới bay lui mệt chết đi. Còn việc trên giường muốn cũng đừng nghĩ. Xong việc hắn cũng muốn cho mình phóng túng một chút, nhưng hắn không muốn đi tìm người tùy tiện, trong đầu hắn chỉ hiện lên một người đó là Lăng Tịch.
Cho nên vừa xuống máy bay liền gọi cho Lăng Tịch, sau đó tính đợi nam nhân đến đón. Không biết từ nơi nào chạy đến một cô gái bộ dáng giống như cùng hắn rất quen thuộc, hắn một chút ấn tượng đều không có. Bất quá không có ấn tượng cũng rất bình thường, hắn đối với tình một đêm thường thường là ăn nằm xong liền đã quên.
Nam nhân vừa xuất hiện hắn liền nhận ra. Nhưng không có cùng nam nhân chào hỏi, mà là cố ý biểu diền cùng nữ nhân kia những cử chỉ ái muội. Hắn muốn biết nam nhân nhìn thấy tình hình như vậy sẽ có phản ứng gì.
Nam nhân phản ứng làm cho hắn có chút khó chịu, hắn cảm thấy được nam nhân một chút cũng không quan tâm hắn không thèm để ý hắn.
Trở về nói? Được! Hắn sẽ chờ xem, xem về đến nhà nam nhân có thể cùng hắn nói cái gì.
Cũng không lâu lắm xe đến nơi. Tần Tường trả tiền xong liền lôi kéo nam nhân bước nhanh đi vào tòa nhà. Nam nhân kỳ quái xem xét Tần Tường, sau đó cúi đầu không có lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.