Chương 23: Hãy Đến Chiến Đấu Với Ta
Cách Lăng Nam
29/10/2024
Trời dần chuyển tối.
Nha hoàn Đào Khê châm đèn trong thư phòng, rồi cứ lẩn quẩn không chịu rời đi, chăm chú nhìn Như Cẩm viết chữ. Thục Tố, trong lúc mài mực, khẽ hỏi, “Đại tiểu thư, sao Xuân Hương tỷ tỷ đi đến Tùng Đào Viện lâu thế mà chưa quay về nhỉ?” Trong giọng nói thoáng chút lo lắng.
Như Cẩm khẽ cười, “Là chuyện tốt.”
Từ Tuyết Liễu Các đến Tùng Đào Viện rất gần, nếu món quà bị từ chối, Xuân Hương đã sớm trở về khóc rồi.
Nàng ngẩng đầu, thấy Đào Khê đang đắm đuối nhìn mình viết chữ, tò mò hỏi, “Ngươi biết viết chữ à?”
Đào Khê mặt đỏ bừng, lắc đầu, “Không, nô tỳ không biết.”
Nàng vừa ao ước vừa buồn bã, “Nghe nói cha ta từng là tú tài, vốn định khi ta lớn lên sẽ dạy ta viết chữ, nhưng đáng tiếc...”
Đáng tiếc là trước khi nàng kịp lớn, cha nàng đã qua đời vì bệnh. Mẫu thân và nàng bị người bác trong tộc đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc khắp nơi. Sau đó, mẫu thân nàng cũng qua đời. Nàng cô độc, không nơi nương tựa, cuối cùng bị chủ nhà ác ý bán cho bà mối để trừ nợ tiền phòng.
May mắn là bà mối có lòng tốt, không bán nàng vào chốn lầu xanh, mà đưa vào phủ của Lâm An Hầu.
Đào Khê thỉnh thoảng vẫn nghĩ, nếu phụ thân nàng chưa qua đời, vẫn còn sống khỏe mạnh, cuộc đời nàng sẽ ra sao? Có lẽ nàng cũng được học hành, đọc sách, sống một cuộc đời tuy không giàu sang nhưng ấm áp và hạnh phúc.
Những đứa trẻ khổ cực thường có số phận giống nhau, Như Cẩm không khỏi nghĩ đến bốn đại thị nữ trước đây theo nàng là Nồi, Bát, Chén, Đĩa. Những tiểu nha đầu bị bà mối bán đi, không ai là không có quá khứ đau buồn, nhưng từ khi theo nàng, trên mặt của họ luôn tràn đầy hy vọng và tinh thần phấn chấn.
Không biết giờ họ ra sao? Liệu họ còn sống không?
Như Cẩm nghĩ, lần tới gặp Tiểu Cán Tử nhất định phải hỏi cho rõ.
Thấy đại tiểu thư im lặng, Đào Khê hối hận, nghĩ rằng chính mình đã nói những lời không nên nói, khiến đại tiểu thư mất hứng.
Nàng hoảng hốt quỳ xuống, “Xin lỗi, tất cả là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên nhiều lời!”
Như Cẩm đặt bút xuống, bước đến gần Đào Khê, xoa đầu nàng, “Ngoan, đứng dậy đi. Sau này, ta sẽ dạy ngươi viết chữ.”
Ánh mắt nàng chuyển sang Thục Tố, “Các ngươi cũng phải học chữ.”
Nàng nhớ lại bốn nha hoàn này đã được Xuân Hương điều tra kỹ lưỡng, là người mới mua vào, chưa qua tay phu nhân. Nghe nói đây là ý của Tùng Đào Viện. Như vậy cũng tốt, nha hoàn giỏi tất nhiên là quý, nhưng người do chính mình dạy dỗ vẫn đáng tin cậy hơn.
Xuân Hương tuy hữu dụng nhưng lại là con nhà gia sinh, gia đình và anh em của nàng đều nằm trong tay Chu thị. Dù hiện tại nàng ta có lòng trung thành với mình, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ ngả về phía Chu thị.
Nàng cần nhanh chóng bồi dưỡng những người mình có thể tin cậy.
Như Cẩm nhìn hai nha hoàn đang ngơ ngác, cười nói, “Trị Vũ, Cam Lộ, các ngươi cũng vào đây.”
Nàng nghiêm túc tuyên bố, “Từ ngày mai, mỗi tối ta sẽ dành ra một canh giờ để dạy các ngươi nhận biết chữ và tính toán. Hy vọng các ngươi học tập chăm chỉ, sau này không chỉ có thể giúp ta giải quyết khó khăn, mà còn có thể tự mình độc lập.”
Xuân Hương vừa bước vào thì thấy các nha hoàn đang quỳ đầy đất, ai nấy đều rưng rưng nước mắt.
Nàng lo lắng hỏi, “Sao thế này? Các ngươi làm gì khiến đại tiểu thư không vui à?”
Đào Khê vội lau nước mắt, “Không, không phải vậy. Đại tiểu thư nói sẽ dạy chúng ta viết chữ, chúng ta mừng quá thôi.”
Xuân Hương thở phào nhẹ nhõm, “Hừ, nhìn các ngươi khóc thế này, ta cứ tưởng có chuyện lớn gì, suýt nữa làm ta sợ chết khiếp.”
Nàng cười nói, “Đây là chuyện tốt đấy! Ở phủ Lâm An Hầu, đại nha hoàn ai ai cũng biết chữ, nếu không biết chữ thì làm sao giúp chủ tử làm việc được?”
Thục Tố tò mò hỏi, “Vậy Xuân Hương tỷ tỷ biết chữ sao?”
Xuân Hương không tự chủ thẳng lưng, “Ta là con nhà gia sinh, từ nhỏ đã có tiên sinh dạy dỗ.”
Những người gia sinh tử so với nô bộc mua về được chủ nhân tin cậy hơn, cũng dễ được trọng dụng. Vì vậy, từ nhỏ họ đã được dạy dỗ kỹ càng, việc học chữ là bài học đầu tiên.
Nàng chủ động đề nghị, “Đại tiểu thư, việc dạy chữ cứ để nô tỳ phụ giúp được không?”
Như Cẩm gật đầu, “Cũng được.”
Nàng hỏi, “Đồ đã giao đi chưa?”
Xuân Hương đắc ý, “Đã giao đi rồi.”
Nàng hào hứng kể lại, “Lúc đầu Lương thúc còn do dự, nhưng Hầu gia nghe nói đây là chữ của đại tiểu thư tự viết, liền bảo Lương thúc truyền vào. Nô tỳ lần đầu gặp chuyện thế này, không dám rời đi nên ở lại chờ.”
Như Cẩm cười hỏi, “Vậy ngươi chờ được gì à?”
Nàng nhướn mày, “Hay là Hầu gia thưởng cho ngươi gì rồi?”
Xuân Hương vội nói, “Không có thưởng, nhưng nô tỳ thấy việc này còn quan trọng hơn cả thưởng bạc.”
Xuân Hương vui vẻ nói, “Hầu gia bảo, mời đại tiểu thư ngày mai dùng cơm tối xong đến Tùng Đào Viện gặp ông ấy.”
Sự quan tâm của Hầu gia, trong một hậu viện đầy rẫy âm mưu như thế này, chính là một sự bảo vệ. Phu nhân dù có ghét đến mức muốn bóp chết đại tiểu thư, cũng không dám hành động bừa bãi nữa.
Nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn thêm một chút, chờ đến khi hôn sự được định đoạt, đại tiểu thư xuất giá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tốt nhất là... tốt nhất đại tiểu thư có thể đưa cả gia đình nàng theo làm của hồi môn. Nhưng điều này đòi hỏi đại tiểu thư phải có đủ vị thế trong lòng Hầu gia.
Hy vọng là có thể!
Dùng cơm tối xong, Như Cẩm cho các nha hoàn lui hết, “Ngày mai ta và Xuân Hương sẽ ra ngoài, các ngươi cứ làm tốt việc của mình, giữ nhà là được.”
Xuân Hương theo nàng vào phòng, “Đại tiểu thư, đêm nay để nô tỳ ngủ trên tấm phản để trực đêm nhé!”
Nàng vội giải thích, “Có thể ở Túc Châu lớn lên không có quy củ này, nhưng nhập gia tùy tục, các tiểu thư trong phủ Lâm An Hầu đều có nha hoàn trực đêm. Thứ nhất là để bảo vệ an toàn cho chủ nhân, thứ hai là tiện sai bảo.”
Như Cẩm lắc đầu, “Ta không cần.”
Nàng nheo mắt, “Xuân Hương, ngày mai có lẽ ngươi còn rõ hơn ta về những gì sẽ xảy ra, ngươi phải về ngủ thật ngon, dưỡng sức để đánh trận cho thắng.”
Xuân Hương chần chừ một chút, rồi gật đầu, “Cũng được. Đại tiểu thư, nô tỳ ở đông sương phòng, gần đây thôi, có chuyện gì người gọi lớn một tiếng là nô tỳ nghe được ngay.”
Vừa lui ra, Xuân Hương vừa lẩm bẩm, “Phải đi tìm cái chuông mới được, nếu có việc gì, đại tiểu thư lắc chuông là ta nghe thấy liền.”
Như Cẩm nhìn bóng lưng của Xuân Hương, ánh mắt đầy phức tạp.
Một lúc sau, nàng thở dài, nói khẽ, “Còn nhiều thời gian, cứ chờ xem sao.”
Hôm sau, Như Cẩm mặc lên người bộ váy đỏ mà Chu thị muốn nàng mặc, soi mình trong gương đồng, “Xuân Hương, ta có đẹp không?”
Xuân Hương gật đầu liên tục, “Đẹp lắm!”
Nàng hạ giọng nói, “Nô tỳ không dám nói chắc điều gì, nhưng vẻ đẹp của đại tiểu thư ở phủ Lâm An Hầu là vô song. Không, không chỉ trong phủ, mà ngay cả những cô nương của các gia tộc mà nhà ta thường qua lại cũng không có ai sánh bằng người đâu!”
Phu nhân quả thật là một mỹ nhân, nhưng nhị tiểu thư và tam tiểu thư lại giống cha, dung mạo cũng chỉ bình thường, thậm chí không bằng các tiểu thư của nhị phòng, tam phòng.
Như Cẩm cười nhạt, “Sắc đẹp là bẩm sinh, không phải bản lĩnh. Khi đối diện với sói dữ, hổ dữ, nó lại trở thành tấm bùa đòi mạng. ‘Hồng nhan bạc mệnh’, ngươi đã nghe câu này chưa?”
Xuân Hương ngẩn ra, thầm hối hận vì đã khen sai chỗ.
Nàng nhất thời không biết phải nói gì, lắp bắp, “Nô tỳ... ta... không...”
Như Cẩm đột nhiên bật cười, “Nhưng dù sao khi nghe ngươi khen ta đẹp, ta cũng vui lắm đấy!”
Nàng xoay người, làm chiếc váy đỏ tung bay, “Nào, đi thôi, đi đánh trận với ta. Hôm nay chúng ta chỉ được phép thắng, không được thua!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.net”
Nha hoàn Đào Khê châm đèn trong thư phòng, rồi cứ lẩn quẩn không chịu rời đi, chăm chú nhìn Như Cẩm viết chữ. Thục Tố, trong lúc mài mực, khẽ hỏi, “Đại tiểu thư, sao Xuân Hương tỷ tỷ đi đến Tùng Đào Viện lâu thế mà chưa quay về nhỉ?” Trong giọng nói thoáng chút lo lắng.
Như Cẩm khẽ cười, “Là chuyện tốt.”
Từ Tuyết Liễu Các đến Tùng Đào Viện rất gần, nếu món quà bị từ chối, Xuân Hương đã sớm trở về khóc rồi.
Nàng ngẩng đầu, thấy Đào Khê đang đắm đuối nhìn mình viết chữ, tò mò hỏi, “Ngươi biết viết chữ à?”
Đào Khê mặt đỏ bừng, lắc đầu, “Không, nô tỳ không biết.”
Nàng vừa ao ước vừa buồn bã, “Nghe nói cha ta từng là tú tài, vốn định khi ta lớn lên sẽ dạy ta viết chữ, nhưng đáng tiếc...”
Đáng tiếc là trước khi nàng kịp lớn, cha nàng đã qua đời vì bệnh. Mẫu thân và nàng bị người bác trong tộc đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc khắp nơi. Sau đó, mẫu thân nàng cũng qua đời. Nàng cô độc, không nơi nương tựa, cuối cùng bị chủ nhà ác ý bán cho bà mối để trừ nợ tiền phòng.
May mắn là bà mối có lòng tốt, không bán nàng vào chốn lầu xanh, mà đưa vào phủ của Lâm An Hầu.
Đào Khê thỉnh thoảng vẫn nghĩ, nếu phụ thân nàng chưa qua đời, vẫn còn sống khỏe mạnh, cuộc đời nàng sẽ ra sao? Có lẽ nàng cũng được học hành, đọc sách, sống một cuộc đời tuy không giàu sang nhưng ấm áp và hạnh phúc.
Những đứa trẻ khổ cực thường có số phận giống nhau, Như Cẩm không khỏi nghĩ đến bốn đại thị nữ trước đây theo nàng là Nồi, Bát, Chén, Đĩa. Những tiểu nha đầu bị bà mối bán đi, không ai là không có quá khứ đau buồn, nhưng từ khi theo nàng, trên mặt của họ luôn tràn đầy hy vọng và tinh thần phấn chấn.
Không biết giờ họ ra sao? Liệu họ còn sống không?
Như Cẩm nghĩ, lần tới gặp Tiểu Cán Tử nhất định phải hỏi cho rõ.
Thấy đại tiểu thư im lặng, Đào Khê hối hận, nghĩ rằng chính mình đã nói những lời không nên nói, khiến đại tiểu thư mất hứng.
Nàng hoảng hốt quỳ xuống, “Xin lỗi, tất cả là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên nhiều lời!”
Như Cẩm đặt bút xuống, bước đến gần Đào Khê, xoa đầu nàng, “Ngoan, đứng dậy đi. Sau này, ta sẽ dạy ngươi viết chữ.”
Ánh mắt nàng chuyển sang Thục Tố, “Các ngươi cũng phải học chữ.”
Nàng nhớ lại bốn nha hoàn này đã được Xuân Hương điều tra kỹ lưỡng, là người mới mua vào, chưa qua tay phu nhân. Nghe nói đây là ý của Tùng Đào Viện. Như vậy cũng tốt, nha hoàn giỏi tất nhiên là quý, nhưng người do chính mình dạy dỗ vẫn đáng tin cậy hơn.
Xuân Hương tuy hữu dụng nhưng lại là con nhà gia sinh, gia đình và anh em của nàng đều nằm trong tay Chu thị. Dù hiện tại nàng ta có lòng trung thành với mình, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ ngả về phía Chu thị.
Nàng cần nhanh chóng bồi dưỡng những người mình có thể tin cậy.
Như Cẩm nhìn hai nha hoàn đang ngơ ngác, cười nói, “Trị Vũ, Cam Lộ, các ngươi cũng vào đây.”
Nàng nghiêm túc tuyên bố, “Từ ngày mai, mỗi tối ta sẽ dành ra một canh giờ để dạy các ngươi nhận biết chữ và tính toán. Hy vọng các ngươi học tập chăm chỉ, sau này không chỉ có thể giúp ta giải quyết khó khăn, mà còn có thể tự mình độc lập.”
Xuân Hương vừa bước vào thì thấy các nha hoàn đang quỳ đầy đất, ai nấy đều rưng rưng nước mắt.
Nàng lo lắng hỏi, “Sao thế này? Các ngươi làm gì khiến đại tiểu thư không vui à?”
Đào Khê vội lau nước mắt, “Không, không phải vậy. Đại tiểu thư nói sẽ dạy chúng ta viết chữ, chúng ta mừng quá thôi.”
Xuân Hương thở phào nhẹ nhõm, “Hừ, nhìn các ngươi khóc thế này, ta cứ tưởng có chuyện lớn gì, suýt nữa làm ta sợ chết khiếp.”
Nàng cười nói, “Đây là chuyện tốt đấy! Ở phủ Lâm An Hầu, đại nha hoàn ai ai cũng biết chữ, nếu không biết chữ thì làm sao giúp chủ tử làm việc được?”
Thục Tố tò mò hỏi, “Vậy Xuân Hương tỷ tỷ biết chữ sao?”
Xuân Hương không tự chủ thẳng lưng, “Ta là con nhà gia sinh, từ nhỏ đã có tiên sinh dạy dỗ.”
Những người gia sinh tử so với nô bộc mua về được chủ nhân tin cậy hơn, cũng dễ được trọng dụng. Vì vậy, từ nhỏ họ đã được dạy dỗ kỹ càng, việc học chữ là bài học đầu tiên.
Nàng chủ động đề nghị, “Đại tiểu thư, việc dạy chữ cứ để nô tỳ phụ giúp được không?”
Như Cẩm gật đầu, “Cũng được.”
Nàng hỏi, “Đồ đã giao đi chưa?”
Xuân Hương đắc ý, “Đã giao đi rồi.”
Nàng hào hứng kể lại, “Lúc đầu Lương thúc còn do dự, nhưng Hầu gia nghe nói đây là chữ của đại tiểu thư tự viết, liền bảo Lương thúc truyền vào. Nô tỳ lần đầu gặp chuyện thế này, không dám rời đi nên ở lại chờ.”
Như Cẩm cười hỏi, “Vậy ngươi chờ được gì à?”
Nàng nhướn mày, “Hay là Hầu gia thưởng cho ngươi gì rồi?”
Xuân Hương vội nói, “Không có thưởng, nhưng nô tỳ thấy việc này còn quan trọng hơn cả thưởng bạc.”
Xuân Hương vui vẻ nói, “Hầu gia bảo, mời đại tiểu thư ngày mai dùng cơm tối xong đến Tùng Đào Viện gặp ông ấy.”
Sự quan tâm của Hầu gia, trong một hậu viện đầy rẫy âm mưu như thế này, chính là một sự bảo vệ. Phu nhân dù có ghét đến mức muốn bóp chết đại tiểu thư, cũng không dám hành động bừa bãi nữa.
Nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn thêm một chút, chờ đến khi hôn sự được định đoạt, đại tiểu thư xuất giá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tốt nhất là... tốt nhất đại tiểu thư có thể đưa cả gia đình nàng theo làm của hồi môn. Nhưng điều này đòi hỏi đại tiểu thư phải có đủ vị thế trong lòng Hầu gia.
Hy vọng là có thể!
Dùng cơm tối xong, Như Cẩm cho các nha hoàn lui hết, “Ngày mai ta và Xuân Hương sẽ ra ngoài, các ngươi cứ làm tốt việc của mình, giữ nhà là được.”
Xuân Hương theo nàng vào phòng, “Đại tiểu thư, đêm nay để nô tỳ ngủ trên tấm phản để trực đêm nhé!”
Nàng vội giải thích, “Có thể ở Túc Châu lớn lên không có quy củ này, nhưng nhập gia tùy tục, các tiểu thư trong phủ Lâm An Hầu đều có nha hoàn trực đêm. Thứ nhất là để bảo vệ an toàn cho chủ nhân, thứ hai là tiện sai bảo.”
Như Cẩm lắc đầu, “Ta không cần.”
Nàng nheo mắt, “Xuân Hương, ngày mai có lẽ ngươi còn rõ hơn ta về những gì sẽ xảy ra, ngươi phải về ngủ thật ngon, dưỡng sức để đánh trận cho thắng.”
Xuân Hương chần chừ một chút, rồi gật đầu, “Cũng được. Đại tiểu thư, nô tỳ ở đông sương phòng, gần đây thôi, có chuyện gì người gọi lớn một tiếng là nô tỳ nghe được ngay.”
Vừa lui ra, Xuân Hương vừa lẩm bẩm, “Phải đi tìm cái chuông mới được, nếu có việc gì, đại tiểu thư lắc chuông là ta nghe thấy liền.”
Như Cẩm nhìn bóng lưng của Xuân Hương, ánh mắt đầy phức tạp.
Một lúc sau, nàng thở dài, nói khẽ, “Còn nhiều thời gian, cứ chờ xem sao.”
Hôm sau, Như Cẩm mặc lên người bộ váy đỏ mà Chu thị muốn nàng mặc, soi mình trong gương đồng, “Xuân Hương, ta có đẹp không?”
Xuân Hương gật đầu liên tục, “Đẹp lắm!”
Nàng hạ giọng nói, “Nô tỳ không dám nói chắc điều gì, nhưng vẻ đẹp của đại tiểu thư ở phủ Lâm An Hầu là vô song. Không, không chỉ trong phủ, mà ngay cả những cô nương của các gia tộc mà nhà ta thường qua lại cũng không có ai sánh bằng người đâu!”
Phu nhân quả thật là một mỹ nhân, nhưng nhị tiểu thư và tam tiểu thư lại giống cha, dung mạo cũng chỉ bình thường, thậm chí không bằng các tiểu thư của nhị phòng, tam phòng.
Như Cẩm cười nhạt, “Sắc đẹp là bẩm sinh, không phải bản lĩnh. Khi đối diện với sói dữ, hổ dữ, nó lại trở thành tấm bùa đòi mạng. ‘Hồng nhan bạc mệnh’, ngươi đã nghe câu này chưa?”
Xuân Hương ngẩn ra, thầm hối hận vì đã khen sai chỗ.
Nàng nhất thời không biết phải nói gì, lắp bắp, “Nô tỳ... ta... không...”
Như Cẩm đột nhiên bật cười, “Nhưng dù sao khi nghe ngươi khen ta đẹp, ta cũng vui lắm đấy!”
Nàng xoay người, làm chiếc váy đỏ tung bay, “Nào, đi thôi, đi đánh trận với ta. Hôm nay chúng ta chỉ được phép thắng, không được thua!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.net”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.