Chương 7: Không Chịu Thiệt Thòi
Cách Lăng Nam
20/10/2024
Trước đêm qua, cuộc sống của Như Cẩm tựa như hoa nở rực rỡ, thậm chí có thể gọi là xa hoa phóng túng. Vậy mà chỉ sau một đêm, nàng lại lâm vào tình cảnh chỉ cần ăn một con gà quay là đã thỏa mãn.
Chính nàng cũng cảm thấy khó mà tin được.
Dầu mỡ trên khóe miệng vẫn còn phảng phất hương vị của thức ăn, chăn mền trên người cũng dần ấm lên. Đôi mắt mở rồi lại nhắm, nhắm rồi lại mở, trước mắt vẫn là những món đồ đầy bụi bặm, bức tường trắng mốc meo loang lổ, và lỗ thủng trên cửa sổ, nơi gió thổi lọt vào.
Tất cả những điều này nhắc nhở nàng rằng, có vẻ, thực sự không thể quay lại được nữa rồi.
Như Cẩm không biết là thần lực gì đã khiến nàng chỉ sau một đêm vượt qua ba mươi năm. Nếu lúc đó nàng đã chết, vậy tại sao trời cao lại đưa nàng đến đây? Nếu chỉ muốn cho nàng một cuộc sống khác, sao lại không để nàng chọn một gia đình bình thường, ấm áp?
Vinh hoa phú quý đối với nàng như mây khói. Điều nàng thật sự mong muốn chỉ là có cha mẹ yêu thương, anh chị em dịu dàng thân thiện. Dù có nghèo khó một chút cũng được, miễn cả nhà có thể hòa thuận sống chung, đó chính là bức tranh đẹp nhất.
Mà tình cảnh của Đại tiểu thư Mộ gia, rõ ràng còn tệ hơn nàng…
Đột nhiên, Như Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy một con nhện treo cao trên trần nhà. Con nhện này đơn độc, trông không hề khỏe mạnh, thậm chí còn có phần gầy yếu, nhưng nó lại chiếm cứ một góc tường, đi đi lại lại nhả tơ, tạo nên hai chiếc mạng nhện to lớn.
Nàng mở to mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng thốt ra câu hỏi từ trong thâm tâm, “Chẳng lẽ đây chính là gợi ý của trời cao dành cho ta?”
Là nhắc nhở nàng “Đến đâu thì an đó”? Bất kể rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt nào, cũng phải biết tận dụng từng khe hở để nhả tơ kết lưới, xây dựng một thế giới của riêng mình.
Lỗ hổng trên cửa sổ hắt vào chút ánh sáng xanh, có vẻ trời sắp sáng rồi.
Tối qua Như Cẩm không gặp Hầu gia Lâm An và Chu thị, nhưng hôm nay chắc chắn không thể tránh được nữa.
Chu thị luôn muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Trên thực tế, Chu thị đã đạt được mục đích, bởi vì Đại tiểu thư Mộ gia thực sự đã hương tiêu ngọc vẫn dưới chân núi Tuyền Sơn rồi.
Còn Hầu gia Lâm An lại coi thường trưởng nữ của mình. Bất kể đằng sau là ẩn tình gì, hắn cũng là kẻ bạc tình, vô nghĩa, thậm chí không xứng gọi là cha. Trông chờ hắn đối đầu với Chu thị để giành cơ hội cho nàng, thật sự là điều không thể.
Nhị phòng và Tam phòng của Mộ gia đều dựa vào Đại phòng để sống, ở trong Hầu phủ Lâm An hoàn toàn không có tiếng nói, dù liên hợp cũng không có tác dụng.
Nhìn như vậy, trong phủ này, nàng chẳng có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế, thứ duy nhất nàng có thể hy vọng chỉ còn là nhà họ Tiêu.
Nghĩ đến Tiêu gia, tâm trạng Như Cẩm nhẹ nhõm đôi chút.
Tiêu Ly là người bạn thân nhất của nàng ở kiếp trước, còn Tiêu Trường Canh thì luôn là kẻ theo đuôi hai người bọn họ. Ngay trước khi nàng trở thành Đại tiểu thư Mộ gia, nàng còn cùng hai tỷ đệ Tiêu gia tụ tập uống rượu vui vẻ.
Nàng vẫn nhớ rõ, đến cuối buổi, Tiêu Ly say trước, Tiêu Trường Canh mượn cớ say rượu phát điên, khóc lóc hỏi nàng có muốn đi theo hắn, rời khỏi kinh thành, không bao giờ quay lại nữa hay không.
Chính nàng là người đã tự tay đưa cặp tỷ đệ say mèm này lên xe ngựa của phủ Hầu Tĩnh Viễn.
Vậy nên, chuyện Xuân Hương nói rằng Quận chúa Khánh Dương chết do say rượu, đúng là lời đồn nhảm. Hôm đó nàng thực sự uống không ít, nhưng hoàn toàn chưa đến mức say. Nàng vẫn nhớ rất rõ, sau khi tiễn tỷ đệ Tiêu gia, nàng còn tắm nước nóng thoải mái, rồi mới đi ngủ.
Ai ngờ sau khi tỉnh lại...
Như Cẩm thu lại suy nghĩ. Sáng mai sẽ có một trận chiến cam go, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức, chuyện sau này cứ để sau rồi tính, cứ bước đi từng bước một.
Trời vừa sáng, Như Cẩm đã bị những tiếng bước chân ồn ào ngoài sân đánh thức.
Xuân Hương dẫn theo Kỷ ma ma vào phòng, phía sau là một đoàn nha hoàn bưng chậu nước, khăn mặt, y phục, trâm cài, son phấn lần lượt tiến vào.
Kỷ ma ma cười mà như không cười nói, “Thì ra đây là Đại tiểu thư nhà chúng ta! Quả thật xinh đẹp biết bao!”
Bà ta giơ tay lên, những tiểu nha hoàn đứng hai bên lập tức dừng lại.
“Lão nô họ Kỷ, đêm qua theo phu nhân sang phủ An Quốc công dự tiệc, về trễ, Xuân Hương nha đầu cũng không báo, lão nô không biết Đại tiểu thư đã về, thật là thất lễ, mong Đại tiểu thư thứ tội.”
Rõ ràng là lời xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút khiêm tốn nào.
Như Cẩm ban đầu định tỏ vẻ nhút nhát, nhưng nghĩ lại, ở kiếp trước, suốt mười bảy năm, ngày nào nàng cũng sống ngang tàng, cái dáng vẻ khúm núm thật sự không hợp với nàng.
Nàng suy nghĩ một lúc, quyết định không để bản thân phải chịu thiệt thòi.
“Quy củ trong Hầu phủ quả thật có hơi kém, từ gác cổng đến phòng bếp, chẳng có ai dùng được. May mà ta là người trong nhà, chuyện xấu đóng cửa lại cũng không truyền ra ngoài. Nếu tối qua là khách nhân tới, e rằng thanh danh của phu nhân đã bị các ngươi làm hỏng rồi.”
Sắc mặt của Kỷ ma ma lập tức thay đổi, “Ngươi!”
Trong thư của Hoàng ma ma nói rằng Đại tiểu thư nuôi ở Túc Châu quê nhà tính cách trầm lặng, dễ bảo, dễ bị khống chế. Không ngờ lại là một người miệng lưỡi sắc bén như thế.
Bà ta còn đang băn khoăn nên làm sao để dạy dỗ cô nàng này một bài học ra oai.
Nhưng chỉ thấy Đại tiểu thư Mộ gia nhíu mày nói, “Bà như vậy là không đúng rồi! Ta là Đại tiểu thư, còn bà chỉ là một nô tỳ, sao có thể gọi ta là ‘ngươi’? Bà phải gọi là ‘ngài’ chứ!”
Nàng lắc đầu, “Xem ra phu nhân đúng là người có lòng từ bi, nuôi bên mình một đám nô tài xấc xược như bà.”
Kỷ ma ma tức giận đến phát điên.
Bà ta cùng Hoàng ma ma chính là cánh tay đắc lực của phu nhân, ở hậu viện Hầu phủ Lâm An có thể nói là người mà ai ai cũng phải nghe theo. Vậy mà con nha đầu này dám trước mặt bao người mắng bà ta xối xả, nói bà như một kẻ nô tài không biết quy củ, vô lễ.
Từ bao giờ bà ta phải chịu sự nhục nhã thế này?
Như Cẩm bĩu môi, “Nhìn bà lớn tuổi như vậy, chắc cũng là người từng trải qua sóng gió, sao lại không biết kiểm soát nét mặt? Bộ dáng hung dữ của bà thật sự rất đáng sợ đấy! Đợi ta gặp phu nhân, nhất định phải đề nghị bà ấy chọn một người hầu thân cận dịu dàng, tốt bụng hơn, nếu không chẳng mấy chốc ngay cả dung mạo của phu nhân cũng sẽ bị bà làm cho xấu đi mất.”
Nàng liếc nhìn đám nha hoàn đang cúi đầu run rẩy, “Còn đứng đó làm gì? Ta muốn rửa mặt thay y phục.”
Đám tiểu nha hoàn lập tức đồng loạt nhìn về phía Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma dù trong lòng có hận đến đâu, lúc này cũng không dám gây sự thêm.
Hầu gia và phu nhân, còn có Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân đều đang đợi ở chính sảnh. Bà ta đành phải gật đầu, mặt không cảm xúc nói, “Hầu hạ Đại tiểu thư rửa mặt thay y phục!”
Như Cẩm mở rộng đôi tay, rất tự nhiên để nha hoàn phục vụ mình, như thể tất cả điều này là chuyện bình thường, rất đúng với lẽ phải.
Trong lòng Kỷ ma ma nảy sinh nghi ngờ.
Tại quê nhà Túc Châu, từ sau khi lão phu nhân qua đời, viện trợ đã bị cắt đứt. Những năm qua, quản gia cũng lần lượt đuổi hết phần lớn đám nô tỳ, trong nhà chỉ còn lại quản gia và nhũ mẫu nuôi dưỡng Đại tiểu thư.
Quản gia là người của phu nhân, ngoài khẩu phần ăn cơ bản, một xu cũng không cho thêm. Nhũ mẫu tuy trung thành với Đại tiểu thư, nhưng không có tiền, mọi việc đều phải tự tay làm, khi bận quá còn bắt Đại tiểu thư tự làm việc cũng không có gì lạ.
Nhưng cô nàng này, từ khí chất toát ra, ngoài việc hơi gầy yếu, thì không hề có vẻ gì là túng thiếu, bần cùng.
Thêm vào đó, nàng lại khéo ăn nói, lời lẽ không nể nang ai, khác hẳn với những gì Hoàng ma ma viết trong thư.
Kỷ ma ma không kìm được mà sinh nghi, Đại tiểu thư này có điều gì đó không đúng...
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.net”
Chính nàng cũng cảm thấy khó mà tin được.
Dầu mỡ trên khóe miệng vẫn còn phảng phất hương vị của thức ăn, chăn mền trên người cũng dần ấm lên. Đôi mắt mở rồi lại nhắm, nhắm rồi lại mở, trước mắt vẫn là những món đồ đầy bụi bặm, bức tường trắng mốc meo loang lổ, và lỗ thủng trên cửa sổ, nơi gió thổi lọt vào.
Tất cả những điều này nhắc nhở nàng rằng, có vẻ, thực sự không thể quay lại được nữa rồi.
Như Cẩm không biết là thần lực gì đã khiến nàng chỉ sau một đêm vượt qua ba mươi năm. Nếu lúc đó nàng đã chết, vậy tại sao trời cao lại đưa nàng đến đây? Nếu chỉ muốn cho nàng một cuộc sống khác, sao lại không để nàng chọn một gia đình bình thường, ấm áp?
Vinh hoa phú quý đối với nàng như mây khói. Điều nàng thật sự mong muốn chỉ là có cha mẹ yêu thương, anh chị em dịu dàng thân thiện. Dù có nghèo khó một chút cũng được, miễn cả nhà có thể hòa thuận sống chung, đó chính là bức tranh đẹp nhất.
Mà tình cảnh của Đại tiểu thư Mộ gia, rõ ràng còn tệ hơn nàng…
Đột nhiên, Như Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy một con nhện treo cao trên trần nhà. Con nhện này đơn độc, trông không hề khỏe mạnh, thậm chí còn có phần gầy yếu, nhưng nó lại chiếm cứ một góc tường, đi đi lại lại nhả tơ, tạo nên hai chiếc mạng nhện to lớn.
Nàng mở to mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng thốt ra câu hỏi từ trong thâm tâm, “Chẳng lẽ đây chính là gợi ý của trời cao dành cho ta?”
Là nhắc nhở nàng “Đến đâu thì an đó”? Bất kể rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt nào, cũng phải biết tận dụng từng khe hở để nhả tơ kết lưới, xây dựng một thế giới của riêng mình.
Lỗ hổng trên cửa sổ hắt vào chút ánh sáng xanh, có vẻ trời sắp sáng rồi.
Tối qua Như Cẩm không gặp Hầu gia Lâm An và Chu thị, nhưng hôm nay chắc chắn không thể tránh được nữa.
Chu thị luôn muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Trên thực tế, Chu thị đã đạt được mục đích, bởi vì Đại tiểu thư Mộ gia thực sự đã hương tiêu ngọc vẫn dưới chân núi Tuyền Sơn rồi.
Còn Hầu gia Lâm An lại coi thường trưởng nữ của mình. Bất kể đằng sau là ẩn tình gì, hắn cũng là kẻ bạc tình, vô nghĩa, thậm chí không xứng gọi là cha. Trông chờ hắn đối đầu với Chu thị để giành cơ hội cho nàng, thật sự là điều không thể.
Nhị phòng và Tam phòng của Mộ gia đều dựa vào Đại phòng để sống, ở trong Hầu phủ Lâm An hoàn toàn không có tiếng nói, dù liên hợp cũng không có tác dụng.
Nhìn như vậy, trong phủ này, nàng chẳng có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế, thứ duy nhất nàng có thể hy vọng chỉ còn là nhà họ Tiêu.
Nghĩ đến Tiêu gia, tâm trạng Như Cẩm nhẹ nhõm đôi chút.
Tiêu Ly là người bạn thân nhất của nàng ở kiếp trước, còn Tiêu Trường Canh thì luôn là kẻ theo đuôi hai người bọn họ. Ngay trước khi nàng trở thành Đại tiểu thư Mộ gia, nàng còn cùng hai tỷ đệ Tiêu gia tụ tập uống rượu vui vẻ.
Nàng vẫn nhớ rõ, đến cuối buổi, Tiêu Ly say trước, Tiêu Trường Canh mượn cớ say rượu phát điên, khóc lóc hỏi nàng có muốn đi theo hắn, rời khỏi kinh thành, không bao giờ quay lại nữa hay không.
Chính nàng là người đã tự tay đưa cặp tỷ đệ say mèm này lên xe ngựa của phủ Hầu Tĩnh Viễn.
Vậy nên, chuyện Xuân Hương nói rằng Quận chúa Khánh Dương chết do say rượu, đúng là lời đồn nhảm. Hôm đó nàng thực sự uống không ít, nhưng hoàn toàn chưa đến mức say. Nàng vẫn nhớ rất rõ, sau khi tiễn tỷ đệ Tiêu gia, nàng còn tắm nước nóng thoải mái, rồi mới đi ngủ.
Ai ngờ sau khi tỉnh lại...
Như Cẩm thu lại suy nghĩ. Sáng mai sẽ có một trận chiến cam go, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức, chuyện sau này cứ để sau rồi tính, cứ bước đi từng bước một.
Trời vừa sáng, Như Cẩm đã bị những tiếng bước chân ồn ào ngoài sân đánh thức.
Xuân Hương dẫn theo Kỷ ma ma vào phòng, phía sau là một đoàn nha hoàn bưng chậu nước, khăn mặt, y phục, trâm cài, son phấn lần lượt tiến vào.
Kỷ ma ma cười mà như không cười nói, “Thì ra đây là Đại tiểu thư nhà chúng ta! Quả thật xinh đẹp biết bao!”
Bà ta giơ tay lên, những tiểu nha hoàn đứng hai bên lập tức dừng lại.
“Lão nô họ Kỷ, đêm qua theo phu nhân sang phủ An Quốc công dự tiệc, về trễ, Xuân Hương nha đầu cũng không báo, lão nô không biết Đại tiểu thư đã về, thật là thất lễ, mong Đại tiểu thư thứ tội.”
Rõ ràng là lời xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút khiêm tốn nào.
Như Cẩm ban đầu định tỏ vẻ nhút nhát, nhưng nghĩ lại, ở kiếp trước, suốt mười bảy năm, ngày nào nàng cũng sống ngang tàng, cái dáng vẻ khúm núm thật sự không hợp với nàng.
Nàng suy nghĩ một lúc, quyết định không để bản thân phải chịu thiệt thòi.
“Quy củ trong Hầu phủ quả thật có hơi kém, từ gác cổng đến phòng bếp, chẳng có ai dùng được. May mà ta là người trong nhà, chuyện xấu đóng cửa lại cũng không truyền ra ngoài. Nếu tối qua là khách nhân tới, e rằng thanh danh của phu nhân đã bị các ngươi làm hỏng rồi.”
Sắc mặt của Kỷ ma ma lập tức thay đổi, “Ngươi!”
Trong thư của Hoàng ma ma nói rằng Đại tiểu thư nuôi ở Túc Châu quê nhà tính cách trầm lặng, dễ bảo, dễ bị khống chế. Không ngờ lại là một người miệng lưỡi sắc bén như thế.
Bà ta còn đang băn khoăn nên làm sao để dạy dỗ cô nàng này một bài học ra oai.
Nhưng chỉ thấy Đại tiểu thư Mộ gia nhíu mày nói, “Bà như vậy là không đúng rồi! Ta là Đại tiểu thư, còn bà chỉ là một nô tỳ, sao có thể gọi ta là ‘ngươi’? Bà phải gọi là ‘ngài’ chứ!”
Nàng lắc đầu, “Xem ra phu nhân đúng là người có lòng từ bi, nuôi bên mình một đám nô tài xấc xược như bà.”
Kỷ ma ma tức giận đến phát điên.
Bà ta cùng Hoàng ma ma chính là cánh tay đắc lực của phu nhân, ở hậu viện Hầu phủ Lâm An có thể nói là người mà ai ai cũng phải nghe theo. Vậy mà con nha đầu này dám trước mặt bao người mắng bà ta xối xả, nói bà như một kẻ nô tài không biết quy củ, vô lễ.
Từ bao giờ bà ta phải chịu sự nhục nhã thế này?
Như Cẩm bĩu môi, “Nhìn bà lớn tuổi như vậy, chắc cũng là người từng trải qua sóng gió, sao lại không biết kiểm soát nét mặt? Bộ dáng hung dữ của bà thật sự rất đáng sợ đấy! Đợi ta gặp phu nhân, nhất định phải đề nghị bà ấy chọn một người hầu thân cận dịu dàng, tốt bụng hơn, nếu không chẳng mấy chốc ngay cả dung mạo của phu nhân cũng sẽ bị bà làm cho xấu đi mất.”
Nàng liếc nhìn đám nha hoàn đang cúi đầu run rẩy, “Còn đứng đó làm gì? Ta muốn rửa mặt thay y phục.”
Đám tiểu nha hoàn lập tức đồng loạt nhìn về phía Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma dù trong lòng có hận đến đâu, lúc này cũng không dám gây sự thêm.
Hầu gia và phu nhân, còn có Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân đều đang đợi ở chính sảnh. Bà ta đành phải gật đầu, mặt không cảm xúc nói, “Hầu hạ Đại tiểu thư rửa mặt thay y phục!”
Như Cẩm mở rộng đôi tay, rất tự nhiên để nha hoàn phục vụ mình, như thể tất cả điều này là chuyện bình thường, rất đúng với lẽ phải.
Trong lòng Kỷ ma ma nảy sinh nghi ngờ.
Tại quê nhà Túc Châu, từ sau khi lão phu nhân qua đời, viện trợ đã bị cắt đứt. Những năm qua, quản gia cũng lần lượt đuổi hết phần lớn đám nô tỳ, trong nhà chỉ còn lại quản gia và nhũ mẫu nuôi dưỡng Đại tiểu thư.
Quản gia là người của phu nhân, ngoài khẩu phần ăn cơ bản, một xu cũng không cho thêm. Nhũ mẫu tuy trung thành với Đại tiểu thư, nhưng không có tiền, mọi việc đều phải tự tay làm, khi bận quá còn bắt Đại tiểu thư tự làm việc cũng không có gì lạ.
Nhưng cô nàng này, từ khí chất toát ra, ngoài việc hơi gầy yếu, thì không hề có vẻ gì là túng thiếu, bần cùng.
Thêm vào đó, nàng lại khéo ăn nói, lời lẽ không nể nang ai, khác hẳn với những gì Hoàng ma ma viết trong thư.
Kỷ ma ma không kìm được mà sinh nghi, Đại tiểu thư này có điều gì đó không đúng...
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.net”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.