Chương 12: Tay trái ngọt ngào, tay phải hạnh phúc
Vu Thiêm Hâm
15/06/2013
Là anh cho tôi quyền đan lấy tay anh.
Anh nói chỉ cần tay tôi đan vào tay anh, tôi sẽ hạnh phúc cả đời. Nếu thế, một
người thông minh như tôi, đương nhiên phải biết quý trọng điều đó. Thế là tôi
nắm tay anh. Thượng Đế nói, cô gái này sẽ hạnh phúc suốt đời.
Ba giờ Lăng Sở gọi điện cho tôi, hỏi: “Em đang ở đâu?”
Tôi trả lời: “Sân bay, cửa trước.”
Tôi đưa mắt quan sát một vòng, từ cách xa mười mét đã thấy anh ấy cười. Lần xa cách này cũng lâu, khiến tôi chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy người ấy đứng trước mắt mình. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi.
Tôi nhớ vòng tay của anh ấy, nhớ nụ cười của anh ấy, cũng nhớ anh ấy luôn đối xử tốt với tôi. Đúng thế, tôi bắt đầu nhớ đến một người, mà anh ấy lại đang đứng trước mặt tôi đây.
Lăng Sở chạy lại, ôm chặt tôi vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi
Chúng tôi đứng ở sân bay, mang theo boa nhiêu hành lý.
“Chuyến bay lúc ba giờ bốn mươi vì có tuyết rơi nên tạm hoãn, xin quý khách lượng thứ.”
Chúng tôi dắt tay nhau ra ngoài sân bay, nhìn lên bầu trời đầy tuyết, cuối cùng cũng có thể bên nhau.
Y Dương gửi tin nhắn đến, nói: “Y Thần, chúng ta mãi mãi không vượt qua được khoảng cách. Kỳ thực, không phải mối tình nào cũng có thể đi đến cuối cùng.”
Tôi nhìn lên trời, tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Hóa ra tôi và Y Dương chỉ là đã từng yêu nhau mà thôi. Mà cái quá khứ ấy đã sớm trở thành làn khói bay đi mất.
Tôi nhanh chóng nhắn lại: “Cảm ơn anh đã khiến em có thể tìm được hạnh phúc của chính mình. Y Dương, tạm biệt. Hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại nhau. Chúc anh hạnh phúc!”
Sân bay thủ đô chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi. Tuyết rơi trắng xóa trên đầu Lăng Sở. Tôi ước sao chúng tôi có thể ở bên nhau như thế này cho đến khi tuổi già tóc bạc.
Lăng Sở dùng một cái áo khoác vừa dày vừa to quấn chặt lấy tôi, sau đó anh ấy ôm tôi vào lòng, tựa cằm lên đầu tôi, khẽ hỏi: “Y Thần, em hết cảm chưa?”
Tôi hạnh phúc gật đầu: “Em khỏi lâu rồi.”
Anh ấy đan chặt lấy bàn tay tôi và nói: “Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.”
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã mang đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc, ghé sát tai anh thầm thì: “Đúng thế, mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.”
Từ đó về sau, chúng tôi luôn hạnh phúc như thế.
Ba giờ Lăng Sở gọi điện cho tôi, hỏi: “Em đang ở đâu?”
Tôi trả lời: “Sân bay, cửa trước.”
Tôi đưa mắt quan sát một vòng, từ cách xa mười mét đã thấy anh ấy cười. Lần xa cách này cũng lâu, khiến tôi chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy người ấy đứng trước mắt mình. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi.
Tôi nhớ vòng tay của anh ấy, nhớ nụ cười của anh ấy, cũng nhớ anh ấy luôn đối xử tốt với tôi. Đúng thế, tôi bắt đầu nhớ đến một người, mà anh ấy lại đang đứng trước mặt tôi đây.
Lăng Sở chạy lại, ôm chặt tôi vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi
Chúng tôi đứng ở sân bay, mang theo boa nhiêu hành lý.
“Chuyến bay lúc ba giờ bốn mươi vì có tuyết rơi nên tạm hoãn, xin quý khách lượng thứ.”
Chúng tôi dắt tay nhau ra ngoài sân bay, nhìn lên bầu trời đầy tuyết, cuối cùng cũng có thể bên nhau.
Y Dương gửi tin nhắn đến, nói: “Y Thần, chúng ta mãi mãi không vượt qua được khoảng cách. Kỳ thực, không phải mối tình nào cũng có thể đi đến cuối cùng.”
Tôi nhìn lên trời, tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Hóa ra tôi và Y Dương chỉ là đã từng yêu nhau mà thôi. Mà cái quá khứ ấy đã sớm trở thành làn khói bay đi mất.
Tôi nhanh chóng nhắn lại: “Cảm ơn anh đã khiến em có thể tìm được hạnh phúc của chính mình. Y Dương, tạm biệt. Hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại nhau. Chúc anh hạnh phúc!”
Sân bay thủ đô chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi. Tuyết rơi trắng xóa trên đầu Lăng Sở. Tôi ước sao chúng tôi có thể ở bên nhau như thế này cho đến khi tuổi già tóc bạc.
Lăng Sở dùng một cái áo khoác vừa dày vừa to quấn chặt lấy tôi, sau đó anh ấy ôm tôi vào lòng, tựa cằm lên đầu tôi, khẽ hỏi: “Y Thần, em hết cảm chưa?”
Tôi hạnh phúc gật đầu: “Em khỏi lâu rồi.”
Anh ấy đan chặt lấy bàn tay tôi và nói: “Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.”
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã mang đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc, ghé sát tai anh thầm thì: “Đúng thế, mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.”
Từ đó về sau, chúng tôi luôn hạnh phúc như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.