Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 12

Tang giới

12/09/2016

Buổi tối người xếp hàng chờ khám vẫn rất nhiều, có gấp thì cũng phải lấy số thứ tự rồi xếp hàng chờ.

Nhưng Trần Hi San đã đau đến mức khóc cũng không khóc nổi nữa rồi, rúc vào trong lòng Nghiêm Thấm Huyên, Nghiêm Thấm Huyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh cô, phiền não định lấy thuốc ra hút, nhìn hai người bọn cô một hồi, kiên quyết không hút.

Thật vất vả mới chờ được đến lượt của mình, Nghiêm Thấm Huyên vô cùng lo lắng ôm tiểu công chúa chạy vào phòng khám, cũng may chỉ là do ăn quá nhiều đồ nướng gây ra đau bụng, bác sĩ cho thuốc, cô ngay lập tức chạy đi lấy nước.

Cả ngày vui chơi, cho nên khi nằm trên giường bệnh, Trần Hi San mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cầm khăn lông lau mặt và cổ cho cô bé, thấy cô bé ngủ ngon như vậy cũng thấy nhẹ nhõm đi được phần nào.

Trần Uyên Sam sau khi thanh toán xong viện phí thì đi vào phòng bệnh, thấy Nghiêm Thấm Huyên chống lại cơn buồn ngủ nắm chặt tay của TRần Hi San, sợ cô bé có chỗ nào không thoải mái, nên không dám chợp mắt.

Anh đứng ở nơi đó nhìn cô một lúc, con ngươi thoáng hiện lên nét dịu dàng.

Anh đi vào phòng đắp lại chăn cho Trần Hi San, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

"Cô về trước đi, tôi ở đây chăm sóc con bé. Ngày hôm nay vất vả cho cô rồi." Anh nhìn vào gò má của cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.

Cô ngồi ở bên cạnh không có lên tiếng, một lát sau, cô nói, "Người vừa nãy là bạn trai cũ của tôi. Yêu nhau được ba năm thì hắn bắt cá hai tay."

Cô bình thản nói từng câu từng chữ, không để ý đến việc annh có nghe hay không, từ từ nói ra những tâm sự mà cô giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

Cô cũng không biết vì sao lại muốn nói chuyện này với anh, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu khi cứ phải kìm nén, mấy ngày trước Doãn Bích Giới gọi điện đến, cô thậm chí còn không dám nhắc đến cái tên Lục Thiêm Lịch trước mặt cô ấy, thế nhưng hôm nay trước mặt người đàn ông này, cô lại bất tri bất giác nói nhiều chuyện như vậy.

Anh nhìn thấy sự mệt mỏi và những băn khoăn trên khuôn mặt của cô, thở dài một cái, đưa tay vuốt tóc cô.

"Tôi hiểu."

Hai chữ kia, làm cho Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy sống mũi cay cay.

Cô biết người này, đối với mấy chuyện yêu đương của phụ nữ không hề có hứng thú, thế nhưng đối với người mới quen biết nhau chưa được bao lâu như cô, anh lại kiên nhẫn nghe cô giãi bày tâm sự, những điều cô vừa nói, anh đều hiểu hết, thế nên không cần nói thêm nữa.

Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của anh, bất ôn bất hỏa, vẻ mặt bình thản, chỉ là sâu trong đáy mắt anh hiện lên vẻ thương yêu, còn có chút cảm xúc không thể nói thành lời.

Đôi mắt nối với đáy lòng, có đôi khi ánh mắt sẽ bán đứng lòng người mà không hề hay biết.

Hai người không nói thêm gì nữa, cuối cùng Nghiêm Thấm Huyên không gắng gượng được nữa ngủ thiếp đi, Trần Uyên Sam cởi áo khoác trên người xuống, nhẹ nhàng khoác lên trên người của cô.



Anh ngồi ở bên cạnh cô, nhìn dung nhan của cô khi ngủ, có chút thất thần.

>>>>>>

Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Hi san đã rời được giường, ngày hôm qua cô bé còn giống một con mèo bệnh, thì hôm nay đã hoạt bát trở lại.

Trần Uyên Sam chờ người giúp việc nấu cháo xong thì mang theo quần áo sạch cùng hành lý đã chuẩn bị từ trước đưa đến bệnh viện , ba người ở trong phòng bệnh ăn cơm trưa đơn giản, thay phiên nhau tắm, tài xế đã đậu xe ở trước cổng bệnh viện.

Về đến biệt thự, Trần Uyên Sam cho tài xế đi về trước, ôm tiểu công chúa ra ngoài, làm cho Nghiêm Thấm Huyên đang ngồi ở hàng ghế sau phải đổi chỗ ngồi lên ghế phụ lái.

Anh ngồi vào chỗ, nghiêng mặt nói với cô, "Nếu như cô không bận, tôi muốn dẫn cô tới một nơi."

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không chút do dự gật gật đầu.

Nơi Trần Uyên Sam đưa cô đến là một ngôi biệt thự tư nhân nằm ở trên một ngọn núi nhỏ.

Xe đi dọc theo đường lên đến đỉnh núi thì dừng lại, cô bước ra khỏi xe, đi về phía trước mấy bước, đứng chỗ cao nhất của ngọn núi, nhìn xuống dưới chân, cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng sung sướng.

"Sao anh tìm được nơi này?" Khuôn mặt mang theo ý cười nhìn về phía Trần Uyên Sam, hôm may anh mặc áo sơ mi màu đen, đón gió ở trên đỉnh núi từ từ bước lại gần chỗ cô, vẫn như thường ngày ung dung điềm tĩnh, ôn nhu như ngọc, khóe miệng mang theo nét cười nhàn nhạt.

Đây mới thật sự là người đàn ông hoàn hảo.

Cô nhìn anh, trong nháy mắt mơ hồ cảm thấy trong lòng có nơi nào đó đang rung động.

Anh đi tới đứng bên cạnh cô, nhìn xuống dưới chân thản nhiên nói, "Mỗi lần trong lòng có chuyện không vui, sẽ có một người lái xe tới nơi này, ngồi ở đây suốt một buổi chiều, để cho đầu óc được thanh thản."

Cô dựa vào lan can, chống cằm nghiêm túc nghe anh nói.

"Mẹ tôi mất sớm, lúc bốn mươi tuổi sinh Hi San ra mất quá nhiều máu, không thể cứu chữa được nữa. Hôm ngày giỗ của mẹ tôi tôi đến quán bar, hôm đó tâm trạng của tôi rất tệ."

Nghiêm Thấm Huyên biết Trần Uyên Sam là người vô cùng lạnh nhạt, từ khi cô biết anh, anh chưa bao giờ biểu hiện rõ tâm tình của mình trên khuôn mặt, hoặc là khẽ cười, hoặc là đáy mắt thoáng lộ ra chút tâm tình, cô thấy những từ như nổi trận lôi đình, thất kinh, hoặc là bi thương vĩnh viễn sẽ không dùng để miêu tả ánh mắt của anh.

Tựa như giờ phút này, cô có thể cảm thấy rõ ràng sự đau khổ trong lòng của anh, trên mặt anh không hề nhìn ra tia bi thương nào, chỉ có trong đáy mắt thoáng lộ ra chút chán nản không thể che giấu.

"Thấm Huyên, thật ra cô không cần phải an ủi tôi." Anh thấy bộ dạng muốn nói mà không biết nên nói thế nào của cô, cười cười với cô.

"Con người trên thế giới mỗi ngày đều sẽ có những cảm xúc phong phú, phiền não, buồn khổ, đau lòng, những cảm xúc này theo thời gian cũng sẽ từ từ phai đi, cho nên tôi cũng không dại gì mà giữ lại những cảm xúc này, mọi chuyện đều đã qua không có cơ hội để quay trở lại."

"Trong lòng nghĩ như thế nào, phải làm sao, hoặc là dứt khoát không nghĩ, thuận theo tự nhiên."



Cô vẫn cảm thấy tâm tình của cô rất nhiều, nhưng lại nghĩ không ra, hôm nay nghe anh nói mấy câu đơn giản như vậy, cảm thấy đầu óc mình như được khai thông.

Cuộc sống chỉ có mấy chục năm, nên thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi biến hóa.

"Cám ơn thầy Trần." Cô nghĩ một lúc lâu, sau đó mở to hai mắt nhìn anh, "Học sinh này nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy, sẽ sống tốt, ngày một tiến lên."

Anh nghe cô gọi mình là thầy thì không tỏ thái độ gì mà chỉ nói, "Hôm nay không thu học phí của cô."

Hôm nay đến nơi này, không có người nào quấy rầy, hai người bọn họ chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế này, hòa mình với thiên nhiên.

>>>>>>>

Nghiêm Rhấm Huyên vừa mới trở lại phòng định nằm nghỉ một lúc thì lại nhận được điện thoại.

Đầu dây bên kia thở hổn hển, nói năng lộn xộn, cô nghe nửa buổi mới nghe ra được giọng nói của Lục Thiêm Lịch, hình như hắn liều mạng tìm kiếm tin tức của cô nên bị cảm lạnh, cô cúp điện thoại, đi xuống mua thuốc cho hắn, đi lên căn phòng của hắn.

Cửa phòng không đóng, đập vào mắt chính là Lục Thiêm Lịch bán nude nằm trên chăn, đến gần nhìn mới phát hiện mặt hắn đã đỏ bừng cả lên.

Cô thả bao thuốc trong tay ra, cố gắng lật người tên kia lại, dùng tất cả sức lực rút chăn ở dưới người hắn ra, cho hắn tựa vào gối uống thuốc hạ sốt, sau đó đặt người hắn nằm xuống, phủ chăn lên kín người.

Đầu hắn nóng ran, dựa vào chút lý trí còn sót lại mở mắt ra nhìn thấy cô, mơ mơ màng màng vươn tay ra bắt lấy cổ tay của cô, "Rốt cuộc em cũng đã trở lại. . . . . . . . . . . ."

Nghiêm Thấm Huyên đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, tay lại bị hắn nắm chặt, nhìn khuôn mặt vì sốt mà đỏ bừng cả lên không khỏi có chút đau lòng, duỗi tay giúp hắn kéo lại góc chăn, "Ừ, tôi cho anh uống thuốc hạ sốt rồi, anh ngủ đi, tôi sẽ không đi."

Hắn nghe thấy cô nói thế, gật gật đầu rồi ngủ say sưa.

Trong giấc mộng hắn nắm chặt tay cô, cô khó khăn lắm mới rút tay ra được, giúp hắn dọn dẹp lại đống đồ vứt bừa bãi, giúp hắn pha nước nóng, lấy khăn lông cẩn thận đắp lên trán của hắn, ngủ thiếp mất đi khi nào không biết.

Ngủ được mấy tiếng Lục Thiêm Lịch đã mơ màng tỉnh lại, cô giúp hắn thử nhiệt độ thấy đã hạ sốt, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo khác cho hắn, uống thuốc rồi ngủ tiếp.

Hắn dựa đầu vào gối nhìn cô ở trong phòng rất bận rộn chăm sóc hắn, sự ấm áp nơi đáy mắt cơ hồ như muốn tan ra.

Thuốc này rất có tác dụng cho giấc ngủ, hắn vốn là muốn nói chuyện cùng cô, nhưng uống thuốc xong mí mắt trĩu nặng, không thể làm gì khác ngoài việc ngủ, thừa dịp hắn ngủ cô trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ, mang chăn đến phòng của hắn nằm ở trên ghế sa lon, để ban đêm dễ dàng chăm sóc hắn.

Lúc mười hai giờ cô chuẩn bị ngủ, rón rén đi tới bên cạnh giường hắn đang định kiểm tra nhiệt độ của hắn thì nghe hắn lầm bầm mấy tiếng rồi ngủ tiếp.

Bởi vì đứng gần đó, coi như hắn nói mớ, cô cũng đã nghe rõ.

Mấy chữ đó, đã làm cho cô bị chấn động, sợi dây níu giữ, đã đứt hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook