Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 32

Tang giới

30/10/2016

Ba Nghiêm mẹ Nghiêm mới từ bên nhà hàng xóm về, thì thấy con gái đang cầm điện thoại lăn lộn ở trên giường. Nghiêm Khải thấy thế thì để cặp công văn xuống chau mày giáo huấn cô, "Có chuyện gì, càng lớn càng vô phép tắc?"

Lúc này Cao nhạn đã tắm rửa thay quần áo đi tới bên cạnh cô, xoa xoa đầu cô, liếc điện thoại di động của cô, đã hiểu ra vấn đề, "Tiểu Trần không ở thành phố S sao?"

Nghiêm Thấm Huyên thấy mẹ phản ứng nhanh như vậy thì có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng dạ một tiếng ngồi thẳng người dậy.

Sau khi lễ khai mạc của Qua Sam kết thúc, Trần Uyên Sam liền một mình đi Tokyo để xử lý hậu quả ở bên kia. Mấy ngày nay cô không lên công ty mà ở nhà nghỉ ngơi, lúc trước anh còn định mua vé máy bay cho cô nhưng suy nghĩ lại một chút thì không đành lòng nhẫn tâm để cho cô phải một ngày một đêm khổ cực cùng anh, cuối cùng vẫn quyết định là phái người đang ở thành phố S bảo vệ cô còn mình thì đi một mình.

Nghiêm Thấm Huyên nghĩ đến người đàn ông vô sỉ này là trong lòng lại bốc hỏa, trước khi đi anh còn đưa cô đến nhà anh giằng co tận mấy lần, sau khi sảng khoái tinh thần xong cũng không thèm mở mắt ra mà nói với cô, "Em xem, nếu như em cùng anh đi Nhật Bản, anh còn có thể làm việc sao?"

Cô thấy cô bị anh nuông chiều cho hư rồi, lười biếng không muốn động đậy, nghĩ đến việc theo anh sang bên kia cả thân thể lại bị giày vò thêm nữa, dứt khoát không đi.

Cao Nhạn nhìn khuôn mặt con gái không giấu được vẻ ngại ngùng cùng với nụ cười, trong bụng thở dài, "Huyên Huyên, Tiểu Trần đúng là không tệ, giao con cho nó mẹ rất yên tâm, chỉ là. . . . . ."

"Gia cảnh phức tạp." Nghiêm Khải ngồi trên ghế sa lon ở bên trái bọn họ, nhàn nhạt tiếp một câu.

Nghe thế Nghiêm Thấm Huyên ôm lấy cánh tay của Cao Nhạn, giống như con cún con thuyết phục ba mẹ, "Mẹ, con cũng không phải là vì gia cảnh của anh ấy mà kết hôm, anh ấy vì con mà ngay cả công ty cũng dời đến đây rồi, cha mẹ vợ nhìn con rể không phải là càng nhìn càng thuận mắt sao, mẹ rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý?"

Từ nhỏ cô đã có chút sợ ba, chỉ có thể vòng vèo hỏi Cao Nhạn, Cao Nhạn liếc Nghiêm Khải một cái, hồi lâu lại ôn hòa cười cười, "Cũng được, thằng bé đó chắc sẽ bảo vệ được con, con thích nó là tốt rồi."

Nghiêm Thấm Huyên không dám quá càn rỡ, trong lòng vui mừng không kìm được chỉ có thể khẽ hoan hô một tiếng, lúc này Nghiêm Khải vẫn ngồi ở trên ghế sofa bất đắc dĩ nhìn cô lắc đầu một cái, "Chung quy vẫn là giúp người khác nuôi con gái, chúng ta không giữ được."

Nghiêm Thấm Huyên điển hình của việc cáo mượn oai hùm, nhảy nhót xuống giường, nhảy đến bên cạnh Nghiêm Khải giúp ông đấm lưng, "Ba vất vả rồi, về sau nếu cha muốn hôm nay ở Seberia ngày mai bay đến núi Alpes cũng không cần lo lắng, con sẽ nuôi ba!"

****

Chủ nhật Nghiêm Thấm Huyên ra sân bay đón Trần Uyên Sam.

Nhìn thấy chung quanh người đi tới đi lui trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, cô thừa biết là do ai, cái tên phong lưu nhất thành phố S Vi Diệp, đang đứng ở bên cạnh cô đang triển khai ra toàn bộ Hormone giống đực của mình.

Hai người vẫn giống như mọi khi anh nói một câu tôi cãi một câu, Vi Diệp thấy mắt cô bỗng nhiên sáng lên, cũng ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt cô.

Bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Trần Uyên Sam ở trong đám người như con hạc đứng giữa bầy gà, mà bên cạnh anh còn có một mỹ nữ khí chất xuất chúng đang nhỏ giọng nói chuyện với anh, mặc áo sơ mi với quần bò đơn giản nhưng vẫn rất có khí chất, làm cho những người bên cạnh cũng phải liên tiếp ngoái nhìn.

Vi Diệp mỉm cười vẫy vẫy tay với hai người kia, Nghiêm Thấm Huyên ở bên cạnh hắn chăm chú quan sát hai người đó, trong nháy mắt gương mặt liền tối sầm lại.

Thời điểm hai người đó đi tới trước mặt bọn họ, Vi Diệp nhận lấy hành lý trên tay mỹ nhân, lập tức hỏi người bên cạnh, "Trịnh Cẩm, hai người quen biết nhau từ khi nào vậy?"



"Trước kia Uyên Sam học cùng một trường đại học với tôi ở Tokyo, sau lại tốt nghiệp tôi học nghiên cứu ở Cambridge, cậu ta đi Mĩ. Lần này không biết thế nào lại trùng hợp ngồi cùng một chuyến bay trở về nước." Lúc mỹ nhân nói chuyện sóng mắt cứ lưu chuyển, thật sự là muốn dụ dỗ người khác phạm tội mà.

Vi Diệp "A ——" một tiếng, có chút hả hê nhìn Nghiêm Thấm Huyên giới thiệu với cô về mỹ nhân, "Em họ tôi."

Trần Uyên Sam lúc này như đang tắm gió xuân kéo Nghiêm Thấm Huyên dựa sát vào người mình, "Bà xã tôi."

Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cười cười lễ độ chào hỏi Nghiêm Thấm Huyên, Vi Diệp không sợ chết còn bồi thêm một câu, "Đã quen biết cả rồi thì cùng ăn cơm tối đi, tôi sẽ đặt thêm hai suất nữa."

Lúc này Nghiêm Thấm Huyên bị Trần uyên áo nắm tay đi phía sau bọn họ, không có cách nào mở miệng chỉ có thể hung tợn trợn mắt với Vi Diệp, ăn ăn ăn, ăn cái em gái ngươi ấy!

Không khí trong bữa cơm tối miễn cưỡng cũng được coi là vui vẻ, trong lòng Nghiêm Thấm Huyên lặng lẽ nhận định vị bạn học này đang tự cho là mình có quan hệ vô cùng thân thiết với Uyên Sam, thế nhưng trên mặt vẫn cười rất có thành ý, "Lần này cô về thành phố S để thăm người thân sao?"

Trịnh Cẩm vén tóc lên, "Ừ, tôi thích nhất là triển lãm nhiếp ảnh, thuận tiện đi thăm người quen." Cô dừng một chút, nhìn về phía Trần Uyên Sam ngồi đối diện mình, "Nếu muốn thì mọi người cùng đi đi, càng đông càng vui mà."

Trần Uyên Sam lấy đĩa đã cắt nhỏ thịt ra của mình đổi với đĩa của cô, ôn hòa gật đầu với Trịnh Gấm một cái, "Gần đây sức khỏe của Thấm Huyên không được tốt lắm, đợi cô ấy khỏe lại, về sau có cơ hội có thể bàn bạc kỹ hơn."

Trịnh Cẩm cười cười không nói thêm gì nữa, Vi Diệp ở một bên nhìn thấy vẻ vui mừng không thể che giấu được của Nghiêm Thấm Huyên, một hơi cạn sạch ly rượu.

******

Buổi tối trở về nhà, anh tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên ngồi khoanh chân ở trên giường, bĩu môi phình mặt, vẻ mặt giận dỗi, đáng yêu vô cùng.

Anh cầm lấy khăn lông không một tiếng động ôm lấy cô từ sau lưng, cô không ra tự nhiên kêu lên một tiếng rồi giãy giụa, "Buông ra buông ra, anh lại nổi điên gì thế Uyên Sam"

Cô giận dỗi bắt chước cách nói chuyện của Trịnh Cẩm, Trần Uyên Sam không nhịn được bật cười, ôm cô vào trong lòng hôn mấy cái, "Đúng là bình dấm chua nhỏ."

Nghiêm Thấm Huyên từ trong ngực anh bò ra ngoài, cầm khăn lông ở trong tay quỳ gối trước người anh giúp anh lau khô tóc, lau rất nhiệt tình, làm cho tóc anh rối bù lên mới chịu thôi, "Trần Uyên Sam, lần đi Nhật Bản này vì muốn lén lút đi gặp cô ta nên mới không chịu đưa em đi theo, có đúng không?"

Trần Uyên Sam bị trí tưởng tượng phong phú của cô làm cho cứng họng, yên lặng một hồi, trầm ngâm nói, "Anh cảm thấy được anh là một người rộng lượng không tiếc mạng sống, thậm chí còn hy sinh cái tôi nhanh chóng đưa em về nhà, nếu không không biết có bao nhiêu gia đình vì trí tưởng tượng của em mà phải tan vỡ đây."

Cô hừ hừ hai tiếng không nói lời nào, Trần Uyên Sam đưa tay qua ôm hông của cô, "Bảo bối, ba mẹ em đồng ý cho em qua ở với anh rồi?" Cô tiếp tục giúp anh lau khô tóc, "Lúc em nằm viện anh ra sức nịnh nọt như vậy, có thể không đồng ý sao."

Anh nghe được lời này thì con ngươi bỗng chốc lóe sáng, đâu còn bộ dáng chững chạc điềm đạm như thường ngày, cô còn chưa kịp mở miệng cười nhạo anh đôi câu thì đã bị hắn đè ở trên mặt thảm mịn mà hôn tới tấp.

Lúc nói chuyện cô ở trong lòng anh uốn éo qua lại đã kích thích dục vọng của anh, đã thế bộ đồ ngủ cô đang mặc lại còn lộ nửa ngực, dù gì anh cũng đã bị cấm thịt mấy ngày nay rồi, nên kết quả là gì ai cũng biết.



Nghiêm Thấm Huyên bị anh đè ở trên mặt thảm hôn mãnh liệt, quần áo trong chốc lát đã bị anh nhanh chóng cởi ra, anh cười xấu xa đưa ngón tay vào trêu chọc tiểu huyệt của cô, thừa dịp cô còn chưa hoàn hồn lại nhanh chóng lật người cô lại quỳ lên mặt đất, tiến vào từ phía sau.

Cô chống hai tay trên mặt đất được một lúc, bị anh dày vò không chịu nổi hai tay mềm nhũn nằm úp sấp ngay trên thảm, Trần Uyên Sam ở phía sau nhìn tấm lưng trắng như tuyết cùng cái mông nõn nà đang ưỡn lên của cô, bên tai vang lên tiếng rên rỉ mê người, tiểu thuyệt phía dưới hút anh thật chặt, quả thật là bức anh đến chết rồi, xốc cô dậy ép vào bờ tường, hung hăng giày vò cô.

Cho đến khi giọng cô trở nên khàn khàn anh mới coi như thỏa mãn, ôm cô đến phòng tắm thả cô vào bồn nước nóng cùng nhau tắm, cô vô lực tựa vào ngực anh, hất bàn tay hư hỏng đang mò xuống dưới của anh ra, "Trần Uyên Sam. . . . . . Anh có thể không cần đói khát như thế được không?. . . . . . Dầu gì cũng là lão đại hắc bang, thế nào lại giống như chưa bao giờ được chạm vào phụ nữ như vậy chứ. . . . . ."

Anh dịu dàng giúp cô sửa lại tóc, cười ôn nhu, "Bảo bối, hai ngày nữa Khanh Di và San San phải trở về Tokyo rồi, ngày mai em và anh đến nhà anh ăn cơm nhé."

Nghiêm Thấm Huyên nghe anh nhắc tới mới nhớ tới, giai đoạn này công việc chồng chất lại thành một đống làm bọn họ quên mất tiểu công chúa, liền vội vàng gật đầu đồng ý, "Đi ăn cơm có cần mua chút quà gì không? Ba mẹ anh cùng với tiểu công chúa đều không phải là người phàm, em sợ."

Anh lấy khăn lông, cẩn thận lau người cho cô rồi bế cô ra khỏi phòng tắm, dịu dàng nhìn cô, "Không cần phải mua cái gì hết, chỉ cần người đến là tốt rồi."

*******

Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên cùng với Trần Uyên Sam đi vào Trần gia, trên bàn ăn đã sớm bày đầy món ăn, Trần Thế Phương đang ngồi ở trên ghế sa lon chơi cờ vây với Trần Hi San, nhìn thấy bọn họ đi tới liền thả ngay con cờ trong tay ra, "Tới rồi thì chuẩn bị ăn cơm."

"Bác trai, cái này chúng con mua tặng bác." Mặc dù Trần Uyên Sam đã nói cô là không cần phải mua gì cả, nghiêm thấm Huyên vẫn mua trà Long Tĩnh thượng hạng cho bác trai cùng với Mã Khả Long (Bạn nào biết cái này là gì ko bày ta với) mà tiểu công chúa thích ăn nhất. Trần Thế Phương nhận lấy trà Long Tĩnh, ôn hòa cười với cô, "Vẫn là con gái tốt hơn, so với con trai thì tình cảm hơn nhiều."

Trần Uyên Sam ôm Nghiêm Thấm Huyên ngồi xuống, nhướng nhướng mày với ba mình, "Con lấy cô ấy về nhà không phải là trở thành con gái ba rồi sao." Nghiêm Thấm Huyên vừa nghe anh nói thế, lập tức đỏ mặt véo đùi anh, Trần Thế Phương liếc sang Phùng Khanh ở bên cạnh một lúc, cười hiền hỏi Nghiêm Thấm Huyên, "Thấm Huyên, cuối tuần này ba mẹ con có rảnh không, trước khi Tiểu Khanh cùng với San San đi thì cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Dạ vâng, con sẽ về hỏi ba mẹ." Mặt cô lại đỏ thêm mấy phần, cảm thấy có lỗi nói với Trần Thế Phương và Phùng Khanh, "Bác trai bác gái, lần trước ở Tokyo con không tiếp đãi hai bác chu đáo, con. . . . . ."

"Đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế." Trần Thế Phương giơ tay lên ngăn cô nói tiếp, "Nhanh ăn đi, đồ ăn nguội rồi."

Cơm nước xong xuôi Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Hi san kéo vào phòng chơi trò chơi, Trần Thế Phương và Phùng khanh ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Uyên Sam rót trà Long Tĩnh rồi bưng lại cho hai người, "Ba, con muốn chủ nhật, thời điểm mà cổ phiếu của Qua Sam được công bố trên thị trường, hãy công bố thân phận của con ra ngoài."

Trần Thế Phương nhấp một hớp trà Long Tĩnh, cười nhạt nhìn anh, "Di dời Qua Sam, lại muốn mượn danh của Trần thị, không sợ người của bên hắc đạo tới tìm con à?"

"Ba mẹ của Thấm Huyên có chút phê bình kín đáo đối với gia cảnh của con, con đây không phải là vì muốn nhanh có con dâu để chăm sóc cho ba sao, có bối cảnh sạch sẽ sẽ dễ dàng lấy cô ấy về hơn." Trần Uyên Sam ngồi xuống bên cạnh ông, nghiêng đầu hỏi Phùng Khanh, "Dì Khanh, dì thấy thế nào?"

Vẻ mặt Phùng Khanh vẫn bình lặng như cũ, "Con biết lo lắng là tốt rồi."

"Vậy là con chuẩn bị rời bỏ hắc đạo sao?" Trần Thế Phương cười cười vỗ vai con trai, Trần Uyên Sam không nói gì, từ chối cho ý kiến, cười cười.

"Được, nếu con đã quyết ở lại thành phố S thì con tiếp quản cả Trần thị luôn đi, ba sẽ thành toàn cho con, lần này ba sẽ trở về Tokyo cùng với Tiểu Khanh và San San." Trần Thế Phương thoải mái quăng quả bom xuống.

Nghe những lời này sắc mặt Phùng khanh liền lập tức thay đổi, hình như cũng không biết được quyết định này của Trần Thế Phương, vẻ mặt Trần Uyên Sam cũng biến động, nhìn ánh mắt của có chút ý vị sâu xa của ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook