Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 44

Tang giới

10/12/2016

Nghiêm Thấm Huyên hiển nhiên cũng không có nghĩ đến sẽ có điện trở lại nhanh như vậy, quần áo trên người cô được phản chiếu qua tấm gương, thật đúng là trình độ, có điện, anh cũng tới.

Mặt đối mặt làm cho Nghiêm Thấm Huyên có chút hoảng hốt, gương mặt đỏ bừng lên hận không thể vùi mặt vào tủ quần áo lần nữa, nhưng cô vừa mới động đậy định tiến lên liền bị Trần Uyên Sam giữ chặt tay lại.

Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi ngày càng sâu, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng màu tím nhạt, nơ con bướm quấn ở quanh cổ, phần dưới chỉ được vừa vặn che bởi cái váy mỏng, quang cảnh mê hồn lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ eo thon đều lộ ra ngoài, làm cho người ta không thể chịu đựng được, dưới là đôi chân mảnh dài thẳng tắp, cứ đứng như vậy, cho dù không làm gì, cũng đã hấp dẫn cực kỳ.

Nghiêm Thấm Huyên cảm giác được trống ngực mình đập thình thịch, như là áp sát vào tai, mấy ngày trước đắn đo suy đi tính lại mới quyết tâm mặc bộ đồ này, tặng cho anh một món quà sinh nhật thật ngạc nhiên, thế nhưng khi mặc vào rồi thì cảm thấy đúng là không chấp nhận nổi, hơn nữa thấy anh chỉ chăm chú nhìn mà không nói lời nào thì lại càng thêm sốt ruột.

"Em . . . . ."

Cô vừa mới nói một chữ liền bị anh giữ chặt, anh vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng đưa tay vòng ra sau lưng cô, cẩn thận giúp cô kết lại hai sợi dây thành một cái nơ xinh đẹp, lòng bàn tay anh ma sát ở trên mặt cô có chút nhồn nhột, cô khẽ né tránh lại càng thêm ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Anh giúp cô buộc lại sợi dây, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn đến chính anh cũng không hiểu vì sao, "Thắt chặt rồi."

Cô gật đầu một cái, có chút không chịu nổi ánh mắt chăm chú của anh, khẽ nghiêng đầu không nhìn anh.

Giây tiếp theo, cô bị anh bế lên giường, anh ở phía trên cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, một đường từ cổ đến ngực để lại một ấn ký màu đỏ, làm cho cô khẽ rên lên như con mèo con vậy, anh thoáng ngừng lại, ánh mắt biến đổi, đưa tay ra xé rách cái áo mỏng manh này.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong bụng đã biết tối nay mình không chết thì cũng tàn phế, ánh mắt kia đâu chỉ đơn giản là muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ném tấm vải mỏng manh sang một bên, Trần Uyên Sam cúi đầu cắn xuống hai nụ hồng trước ngực cô, cô có thể cảm thấy chỗ đó của anh đã cứng rắn nóng bỏng ép sát vào thân dưới của cô, nhưng anh có vẻ vẫn rất kiên nhẫn thong thả ung dung hôn hít xoa bóp trên cơ thể cô.

Cô bị anh hành hạ đã có chút mê loạn không nhịn được, lúc này anh lại giang tay ra bế cô đến trước tấm gương lớn trong phòng ngủ.

(Ặc Ặc!!! Anh Sam khẩu vị nặng quá à -_-!!!)

Cô bị anh ôm trong ngực đặt xuống đối diện với tấm gương, căn bản không dám nhìn bộ dạng của mình trước gương, chỉ cảm thấy anh đột nhiên lột cái váy mỏng manh của cô ra sau đó lại đến quần lót, từ phía sau mạnh mẽ đi vào.

"Tắt đèn. . . . . ." Cô bị anh mạnh mẽ ra vào, chân đã mềm nhũn đứng cũng không vững, nghe được tiếng hô hấp sau lưng lại càng trở nên dồn dập hơn, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại cắn môi chịu đựng.

"Bảo bối, nhìn chính mình đi. . . . . ." Anh thở hổn hển dừng lại, nhẹ nhàng dùng ngón tay mơn trớn lên bờ môi cô muốn cô thả lỏng, ở bên tai cô nhỏ giọng dụ dụ dỗ, "Em chặt như vậy thật làm cho anh muốn giết chết em mà. . . . . ."

Nghiêm Thấm Huyên nghe được anh nói những lời này thì theo bản năng coi thường trừng mắt với anh, nhưng vừa mở mắt ra lại chứng kiến được một cảnh tượng vô cùng kích động, làm cho cô mắc cỡ lập tức nhắm chặt mắt lại, quay đầu hung hăng cắn một cái trên bả vai anh.

Cô xoay người lại, trên bả vai anh đau nhói, rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn nữa một tay đè cô ở trên gương, từ phía sau nặng nề đi vào.

Người phía dưới bây giờ ngay cả nói liền mạch cũng không nói được, trên người chỉ còn có chiếc váy mỏng không hề có tác dụng che đậy, ánh mắt anh càng ngày càng đỏ ngầu, cho dù biết hôm nay không phải kỳ an toàn của cô, nhưng lại không kiềm chế được mình, sau khi ra vào khoảng mấy chục lần, rốt cuộc cũng dừng lại, ở trên người cô chậm rãi rút ra.



Nghiêm Thấm Huyên bị anh áp sát vào trước gương, mồ hôi trên hai cơ thể như hòa lẫn vào nhau, cô nghe được người nọ thì thầm đùa giỡn lưu manh ở bên tai mình, trong lòng cắn răng nghiến lợi tự nhủ sẽ không bao giờ có lần thứ hai tự dâng mình lên miệng sói như thế này nữa.

Buổi tối đó Trần Uyên Sam vui vẻ không chỉ một lần, cho đến rạng sáng mới tha cho cô, nước mắt cùng mồ hôi của Nghiêm Thấm Huyên đã trộn lẫn vào nhau, ngay cả thời điểm anh giúp cô tắm cô cũng không có cảm giác gì, anh ôm cô lên giường đắp chăn cho cô, hôn lên mặt cô đến mấy lần, cho đến cô vô thức đẩy một cái anh mới lui ra.

Tinh thần anh cực kỳ tốt, nằm xuống lẳng lặng nhìn cô một hồi, chợt nghe điện thoại di động reo lên, anh vội vã lật người cầm điện thoại di động đi ra ngoài sợ đánh thức cô ngủ.

"Trần thiếu, đã quấy rầy rồi." Giọng nói chững chạc của Diêm Giang từ đầu dây bên kia kia truyền đến, "Tất cả đều đã được kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì."

Trần Uyên Sam suy nghĩ một chút, trầm giọng nói, "Bên này không biết chuyện chứ?"

"Tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối không, cấp dưới cũng đều ngậm miệng lại, phối hợp tốt với nhau, tuyệt đối sẽ không bị bại lộ."

"Tốt." Khóe môi anh cong lên, chống tay vịn lên lan can ngắm nhìn bờ sông ban đếm được soi sáng bởi ánh đèn "Bên kia chuẩn bị xong chưa? Hắn bị bức ép đến mức này hẳn sẽ cắn ngược lại chúng ta."

"Toàn bộ đều đã sắp xếp xong xuôi, ngay cả một ngọn gió cũng không thể lọt ra ngoài." Diêm Giang dừng một chút, trong giọng nói có chút cảm khái, "Chiêu thức này thật sự là rất khéo, nhịn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có thể mở mày mở mặt một lần."

"Hi vọng tất cả đều thuận lợi." Trần Uyên Sam thản nhiên đáp lại, nắm chặt tay, "Bắt ba ba trong rọ."

****

Ngày hôm sau Nghiêm thấm Huyên đến công ty buồn ngủ kinh khủng, tan việc rời khỏi công ty mới đột nhiên phát hiện hôm nay cầm lái lại là cái người như sói đói tối hôm qua.

Trần Uyên Sam mỉm cười nhìn cô ngồi vào trong xe, vươn người qua giúp cô cài chặt dây an toàn, tinh thần sảng khoái hôn cô một cái, "Trần Phu Nhân vất vả rồi."

Cô nhìn anh mặt mày hớn hở, không khỏi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, xấu hổ giận liếc anh một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, nụ cười trên môi anh càng đậm, ôm cô khẽ nói, "Phu nhân làm việc khổ cực như vậy, vi phu đương nhiên sẽ rất cố gắng, chăm sóc cho phu nhân thần sắc hồng hào, tinh thần tốt."

Cô nhỏ giọng mắng anh một câu tên đàn ông thối tha, chợt có chút nghi ngờ hỏi anh, "Hôm nay sao anh lại tan làm sớm như vậy?"

Anh một tay cầm vô lăng một tay nắm tay cô, có chút bất đắc dĩ nói, "Cẩn Mạt không nói với em hôm nay là kỉ niệm trăm ngày của bảo bối nhà họ sao?"

Nghiêm Thấm Huyên nghe anh nhắc tới mới nhớ tới lúc trước có nhận được điện thoại, "Gần đây nhiều chuyện quá nên quên mất, làm sao bây giờ, quà tặng cũng không có mua!"

Trần Uyên Sam cười xoa xoa đầu cô, "Không cần gấp gáp, bây giờ chúng ta sẽ ghé qua cửa hàng trẻ em mua quà."

Cô nghĩ đến những trưởng bối của Ân gia lần trước gặp ở bệnh viện thì có chút lo lắng, " Đến muộn Ân Kỷ Hồng và các trưởng bối của anh ấy có tức giận không? Việc nào quan trọng hơn?"

"Hôm nay chỉ là buổi họp mặt các bằng hữu với nhau, ngoài chúng ta ra, thì tên Đan Cảnh Xuyên kia cùng với Lolita nhà cậu ta có việc nên không đến được."

Lúc bọn họ mua đồ xong đến nhà Ân Kỷ Hồng, còn chưa có gõ cửa thì Trần Uyên Sam liền cẩn thận kéo Nghiêm Thấm Huyên ra phía sau, dưới ánh mắt khó hiểu của cô nhấn chuông cửa.



Quả nhiên cửa vừa mở ra, Ân Kỷ Hồng liền giơ một quyền về phía bả vai của Trần Uyên Sam, sớm đoán được ý đồ của hắn nên Trần Uyên Sam thoải mái ngăn chặn nắm đấm của hắn ép tay hắn lên cửa, "Đã lên chức ba rồi mà vẫn muốn ăn đòn hả?"

Ân Kỷ Hồng ôm tay gào lên, lúc này Trần Uyên Sam mới kéo người đang đứng sau lưng mình cười trộm ra, khinh bỉ nhìn hắn một cái rồi bước vào nhà.

Cẩn Mạt bế hai tiểu bảo bối ở trong lòng dỗ dành, nhìn thấy bọn họ tới liền vội vàng kêu bọn họ ngồi lên ghế salon, Nghiêm Thấm Huyên sau lần đến bệnh viện chứng kiến hai tiểu bảo bối ra đời thì không có gặp lại bọn họ, lúc này ngồi ở bên cạnh Cẩn Mạt nhìn hai tiểu bảo bối mút ngón tay nhắm mắt ngủ ngon lành, tâm tình nhu hòa như nước.

"Đừng nhìn ngoài chúng nó đáng yêu như vậy, buổi tối lại làm náo loạn lên hại mọi người ngủ không ngon." Lúc này tân vú em Ân Kỷ Hồng đến ngồi bên cạnh Cẩn Mạt, nói với Nghiêm Thấm Huyên, "Cô xem đi gương mặt đẹp trai của tôi đã bị chúng nó giày vò cho có hai quầng thâm mắt đây này, làm cho bà xã của tôi đau lòng."

"Ai đau lòng hả?" Cẩn Mạt liếc hắn một cái, "Hai bảo bối mỗi lần nhìn thấy anh chúng đều khóc."

Trần Uyên Sam ôm Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở bên cạnh bọn họ, nghiêng đầu thấy cô dịu dàng nhìn hai tiểu bảo bối, trong lòng rung động, nói với Ân Kỷ Hồng: "Cậu xem hai bảo bối nhà cậu này, đã quyến rũ bà xã tôi mất rồi."

Ân Kỷ Hồng thấy con gái của mình được khen ngợi, lập tức vênh mặt, "Mặc kệ cậu gheb, con gái bảo bối của tôi dĩ nhiên nam nữ đều ăn sạch! Về sau cậu cứ chờ cùng với chính con của mình tranh giành bà xã đi."

Trong nhà tràn ngâp tiếng cười nói, Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn gương mặt anh tuấn cùng với nụ cười như có như không nơi khóe miệng của anh, nhu tình trong lòng ngày càng sâu.

Sau khi cơm nước xong xuôi Ân Kỷ Hồng lén lút kéo Trần Uyên Sam ra ban công, hạ thấp giọng hỏi anh, "Chuyện chăn gối của cậu như thế nào? Cô ấy có biết không? Nghe nói Phong Trác Luân ở Paris ngày đêm không ngủ bị cậu làm chết rồi."

"Cậu dùng từ chính xác một chút." Trần uyên áo bị từ ‘ làm ’ của hắn làm cho sặc, đá hắn một cước, "Chuyện này sao có thể để cô ấy biết? Nói bây giờ thì sau này còn gì ngạc nhiên?"

Ân Kỷ Kồng nghe xong thì cười ha hả, đẩy đẩy bờ vai của anh, "Tôi nói cho cậu biết, giấy đăng kí kết hôn, bà xã, đứa bé đều đã có, cô ấy có muốn từ chối cũng không từ chối được. Trước kia tôi không nhìn ra cô ấy lại mạnh mẽ khác người như vậy, càng ngày càng giống bà xã cậu."

"Cũng vậy." Trần Uyên Sam tựa người vào trên lan can thản nhiên nói, "Cậu đang muốn nói cho tôi biết lúc đấy cậu cầu hôn như thế nào sao?"

Ân Kỷ Hồng nghe anh nhắc đến chuyện cầu hôn thảm thiết năm đó của hắn, vội vàng đầu hàng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, nghe nói cậu chuẩn bị hành động? Bên hắn cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Trần Uyên Sam chẳng nói đúng sai gật đầu với hắn, "Cho nên chuyện kia cũng mới kéo dài lâu như vậy mới làm."

Ân Kỷ Hồng biết anh vất vả bố trí mọi chuyện, chỉ vỗ vỗ bả vai của bạn, "Qua là tốt rồi."

"Chỉ hy vọng không xảy ra sai lầm gì." Qua cửa sổ sát đất Trần Uyên Sam nhìn ra phòng khách thấy Cẩn Mạt cùng với Nghiêm Thấm Huyên đang chơi đùa với hai bảo bối, trong mắt đều là dịu dàng, "Kỷ Hồng, biết hưởng thụ cảm giác của người ba không phải chỉ có một mình cậu."

Nhiệt độ của thành phố S đã bắt đầu ấm lại, gần đây Nghiêm Thấm Huyên cảm giác ngủ bao nhiêu cũng không đủ, thời điểm ở công ty gượng mở mắt ra mà hoàn thành công việc, khi về nhà liền làm loạn đòi Trần Uyên Sam làm một bàn hải sản, ăn rồi cũng cảm thấy đói, ăn xong thì lại đi ngủ, làm hại Trần Uyên Sam gần đây bị bỏ đói, thế nhưng lại thấy cô mệt mỏi, không thể làm gì khác hơn là thuận theo cô.

Buổi chiều Nghiêm Thấm Huyên ở công ty phê duyệt tài liệu vừa định gởi nhắn tin cho Trần Uyên Sam nói anh tới đưa cô về nhà sớm một chút, Kim Tuấn cửa cũng không gõ vội vã bước vào, từ phòng làm việc bên cạnh chạy tới, trên trán đều là mồ hôi, một tay đặt trên bàn nghiêm mặt nói, "Phu nhân, công ty tài chính đang bị người ta tố cáo! Tin tức ở tron cục truyền tới nói đã phái người đi bắt Nghiêm tiên sinh rồi!"

"Cái gì?!" Nghiêm Thấm Huyên nghe xong thì cả kinh thất sắc, giọng nói ngập tràn sợ hãi, không hề nghĩ ngợi vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Trần Uyên Sam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook