Chương 553: Đắc thắng ai biết
Đặc Biệt Bạch
28/07/2015
Một tiếng loạt hỏa pháo bắn ra khiến đội quân Cao Lệ chạy toán loạn, những người bàng quan cũng chạy gấp.
Lần này Hải Hầu Tử nản toàn tập, người mềm nhũn ra, nhìn theo hướng bến cảng, Đường Sơn lạnh lùng nói: “Có gì không nói được thì nói đi, chưa biết chừng người sẽ ít đi một nhát dao!”
Câu này lúc này rất có tác dụng, Hải Hầu Tử bất lực nói ra vài chuyện, nhưng ở cảng vẫn còn 2 3 thuyền lớn nữa đậu, có mấy chục thủy thủ bị trói ở đó, toàn là lũ người ô hợp, lại còn có mấy chỗ giấu vàng bạc, cũng ở trên thuyền.
Bọn hải tặc chuẩn bị tề toàn, thuyền lúc nào cũng sắc sàng để chạy, nhưng không ngờ Vương Thông lại hành động bất ngờ.
Thả lỏng dây trói cho các thủy thủ bị bắt giữ, tinh thần tuy căng thẳng, nhưng vẫn là được sống, khởi động thuyền không cần nhiều người, điều động thuyền từ trên các thuyền khác xuống thì cũng có thể khởi động được hai con thuyền này.
“Các thuyền khác đều làm đắm hết đi!”
Vương Thông lại hạ lệnh, mấy chiếc thuyền đều đã cập bờ, sau khi lưu lại một doanh binh để cắt đuôi thì các binh mã khác đều lên thuyền chuẩn bị.
Mấy thủy thủ được giải cứu thấy thuyền của lương đạo cũng có, mới biết mình chạy ra thoát khỏi vòng vây, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Sau khi binh mã lên thuyền, động cơ chuyển động bắt đầu rời cảng, nhưng dù gì cũng là ở nước khác nên liền cho nổ pháo tấn công.
Nhưng họ đã đánh giá cao dũng khí của binh mã Cao Lệ, Nhân Xuyên đúng là không phải mảnh đất nguy hiểm gì, thuyền lớn thuyền nhỏ đều bị đánh đắm, binh mã đều lên thuyền, trừ những người quan sát ở phía xa thì không có ai dám lại gần trong vòng vài trăm bộ.
Thuyền vừa đi xuống nước là lập tức bị chìm, sửa cũng tốn công mất sức, mà cứ cho là sửa được đi thì đội quân của Vương Thông đã biến rồi.
Khi một con thuyền căng buồm lên thì những con thuyền xung quang cảng Nhân Xuyên đều chìm xuống biển, nhưng vẫn không có ai dám lại gần.
Đi xa rồi mới có người chạy đến bến cảng chửi bới rõ to.
Có người lên bờ cướp bóc, hỏa khí mạnh vô cùng, tin này bay từ Nhân Xuyên đến Hán thành, các tin cấp báo bay về dồn dập, triều đình Cao Lệ bạc nhược ắt vô cùng sợ hãi, vừa tập hợp quân binh phòng ngự, vừa báo lên Đại Minh xin cứu viện, nhưng họ lại chẳng có chứng cớ gì cả.
“Lương Đạo Thành, hai con thuyền đó và người trên thuyền còn muốn mang gì đi nữa?”
Thuyền chỉ dừng lại có 1 ngày, Vương Thông gọi Lương Đạo Thành đó lên thuyền của mình, sau khi giải cứu hai con thuyền và các thủy thủ khỏi tay Hải Hầu Tử, Lương Đạo Thành lại lên hai con thuyền đó, hàn huyên chán chê, đồng thời dặn dò công việc, nói là về đến Thiên Tân vệ còn muốn chở hàng.
Binh sĩ giám sát bên đó báo lên phía Vương Thông, làm gì có món hời như thế cho hắn cơ chứ, bị Vương Thông hỏi như vậy, Lương Đạo Thành giả bộ kinh ngạc nói: “Hai con thuyền và các thủy thủ không phải là của tiểu nhân sao?”
Vương Thông cười lại hỏi: “Ngươi lần này có tất cả 3 con thuyền, nhưng hư báo lên bản quan, 5 bạn lạng bạc này, ngươi ít nhất đã kiếm được 3 vạn, ngươi muốn mang hai con thuyền này về không phải là ngồi mát ăn bát vàng sao!!”
Gợi đến chuyện này, Lương Đạo Thành nhất thời thấy mơ hồ, vừa muốn bồi thường, Vương Thông ung dung nói: “Đền thì thôi, hai chiếc thuyền và thủy thủ để lại Thiên Tân Vệ, bản quan cũng sẽ phái người cùng ngươi về Nam trực lệ, và cho 3 chiếc thuyền khác, ta không kì kèo nữa, đóng thuyền và thủy thủ cũng có thể giảm bớt bạc, nếu không, theo luật Nam trực lệ, bên đó cũng sẽ làm thế thôi!”
Nghe Vương Thông nói vậy, cái mặt Lương Đạo Thành trông khổ sở hẳn, nhưng đã nói đến đây thì cũng chẳng có cơ hội cho hắn từ chối, đành phải đồng ý thôi.
Quảng thuyền là loại thuyền đến từ Nam Dương Áo Môn, bên Nam trực lệ rất ít khi nhìn thấy, con thuyền kia của Lương Đạo Thành lại mới coong, vừa nhìn đã biết là mới đóng, mua từ đâu, Vương Thông rất có hứng thú với việc này.
Hơn nữa Lương Đạo Thành có bản chất gian thương chen chân và ngành bảo hiểm chưa nói, còn muốn kiếm được nhiều hơn, Vương Thông sẽ không hề khách khí với hắn nữa.
Một đêm qua đi, ngày thứ hai khi trời vừa sáng, Vương Thông lại lên boong, mấy thủy thủ theo hắn lên bờ truy sát người vấy đầy máu, nhưng Vương Thông đều cho họ bạc.
Vương Thông có quyền thế, lại chi rộng rãi, thuyền viên và thủy thủ trên thuyền ắt kính trọng hắn, Vương Thông lên boong, duỗi người, thủy thủ A Tư Lan mang ghế đến cho hắn ngồi.
Vương Thông cười gật đầy, nói với thân binh đó: “Mang Hải Hầu Tử ra đây!!”
Thân binh đó dạ vâng nhưng không xuống khoang mà đi thẳng đến cột buồm, chỗ Vương Thông ngồi là cột chính, cao hơn boong 3 thước, Hải Hầu Tử bị trói bên trên, hóng gió trên đó trọn cả đêm.
Thân binh giải người lại, ấn cho hắn quỳ xuống trước mặt Vương Thông.
“Hầu thống lĩnh, đêm qua thoải mái chứ?”
Bị trói trên cột buồm, bị gió biển tạt cả đêm, thoải mái sao được, sắc mặt Hải Hầu Tử tái xanh, cả người mềm nhũn, bị Vương Thông hỏi vậy, chỉ quỳ đó mà dâ[j đầu, nhưng không có chút sức sống được, nói không nói nổi câu đại nhân tha mạng nữa.
“Sào huyệt của Tam Thủy Vương Thẩm Uông ở đâu?”
Vương Thông hỏi vấn đề này, Hải Hầu Tử lập tức run bắn người, chợt hắn ra sức dập đầu, khàn khàn nói: “Tiểu nhân đã bị đại nhân giáo huẩn đến mức này, không khác gì chết, cầu xin đại nhân cho tiểu nhân một cái chết thoái mái đi!”
Cho dù có cố hết sức dập đầu, Vương Thông lại không có bất kì phản ứng gì, hắn đứng dậy nói: “Giờ trời nóng, thả ngươi xuống biển kéo đi, một giờ sau sẽ thu hút cá mập đến, ngươi có muốn chịu đựng vậy không?”
Nghe đến đây, Hải Hầu Tử run lấy bẩy, cá mập?!?! Đây là hình phạt thảm khốc nhất trong hải tặc.
Hải Hầu Từ lần đầu tiên Vương Thông gặp hắn đã biết con người này không phải là loại cứng họng, nhưng không ngờ Tam Thủy Vương lại thị uy đến vậy, hôm qua thấy quân uy, đêm qua mệt mỏi cả đêm, lại còn không dám nói, nhưng nhắc đến hình phạt vừa nãy thì hắn chính thức đổ gục, nhưng hắn vẫn kiên quyết không nói.
“Đường Sơn, ngươi nói xuất thân của ngươi đi!”
Vương Thông thay đổi cách thức, Đường Sơn hiểu ý, tiến lên nói: “Đường mỗ trước kia theo Thủy Long Vương ở Thanh Châu, từ khi được đại nhân thu phục, nay đã là tuần kiểm hải hà Thiên Tân vệ, là bát phẩm rồi!”
Một hải tặc mà nay lại có thân phận quan quyền quang minh chính đại, hơn nữa lại là ở nơi giàu có như Thiên Tân vệ, đúng là hi vọng cả đời của đạo phỉ.
Do dự, chần chừ, khủng hoảng, nghe ĐƯờng Sơn nói vậy, Hải Hầu Tử liền ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Đường Sơn, Đường Sơn nói: “Thủy Long Vương Hoàng Hải, qua đường phải thắp hương!... Đại nhân chở lấy làm lạ, đấy là câu tiểu nhân học được khi báo gia môn thời làm tặc trên biển đấy!”
Nói xong câu này Hải Hầu Tử trầm ngâm, nhưng hắn vẫn nói: “Đại lão gia, chỉ sợ..”
“Ngươi mới có mấy trăm người, bì sao được với Cố lão hổ, mấy nghìn người đó đều bị ta chặt đầu, đại đương gia các ngươi gặp hại trên viên, lên bờ bản quan bảo hộ cho!”
Nghe câu này, Hải Hầu Tử như tỉnh lại, vội dập đầu, trán chảy máu mà vẫn không dừng, liên miệng nói: “Tiểu nhân hồ đồ rồi, từ lên thuyền, từ Đường lão đại nói thì biết, đại lão gia là Vương đại nhân của Thiên Tân Vệ, ai đi biển mà không biết đến uy danh của đại nhân chứ!”
Vương Thông cười gật đầu nói: “Ngày tháng còn dài, nếu làm theo ý bản quan thì về sau ngươi sẽ có lợi!”
Giữa tháng 6 về đến Thiên Tân vệ, lần này không cập cảng ngay mà làm như ở Nhân Xuyên, thuyền lớn dừng ở ngoài, cho thuyền nhỏ chèo đưa người vào xưởng đóng thuyền trước.
Đêm ngày thứ hai, các thuyền lớn lần lượt cập cảng, mọi người bận rộn cả đêm, trước khi trời tối đã đưa được hết hàng lên thuyền để có thể rời đi trước khi trời sáng, không ai để ý con thuyền này nửa tháng trước đã rời khỏi đây.
Mấy binh tốt cẩm y vệ cầm công văn, Đường Sơn chọn mấy tên khỏe mạnh tỉnh táo lên thuyền, theo Lương Đạo Thành đi, kẻo hắn lại giở trò.
Ngày 18 tháng 6, mọi người đều nhìn thấy Vương Thông ngồi xe ngựa từ ngoại thành về phủ ở bên bờ biển, trên đường đi có không ít người nhìn thấy.
Mọi người bàn tán xôn xao, Vương Thông đen đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt, xem ra chắc sắp khỏi rồi.
Vương Thông gần nửa tháng không xuất hiện cuối cùng đã lộ diện, theo như mấy thương nhân đến nhà thăm hỏi nói thì Vương đại nhân không bị thương đến xương, chỉ là bong gân, đã có thể đi lại, chắc chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể trở lại bình thường.
Tin này truyền ra khiến giá thuê phòng và giá nhà ở Thiên Tân vệ mấy ngày gần đây có chút giảm sút lập tức tăng lên, rất nhiều người lo lắng như trút được gánh nặng.
Mười mấy ngày không ở trong phủ, báo cáo bên kinh sư xuống đã chống lên như núi, cái này không chậm trễ được, Vương Thông phải xem từng cái cẩn thận, trong đó có cả những văn kiện quan trọng của Lữ Vạn Tài cục trị an, cái này do Lý Hổ Đầu trực tiếp bảo quản, không ai có quyền xem.
Cẩm y vệ và phủ Thuận Thiên đã thanh tra được 4 trong 6 địa điểm tập kết trắng ở kinh sư, trong đó có hai nơi phát hiện ra là có binh khí, nhưng lại chưa có đến 10 chiếc, dường như là có người chôn xong lại đào lên vậy.
Báo cáo cũng nói, trong vô danh bạch, người mất tích nhiều vô kể, thường tìm được đến nơi nào đó, vô danh bạch cung cấp một ai đó thì lại không tìm thấy, hơn nữa vô danh bạch vốn là di dân, không có ai quan tâm, công tác điều tra càng gặp nhiều khó khăn.
Lần này Hải Hầu Tử nản toàn tập, người mềm nhũn ra, nhìn theo hướng bến cảng, Đường Sơn lạnh lùng nói: “Có gì không nói được thì nói đi, chưa biết chừng người sẽ ít đi một nhát dao!”
Câu này lúc này rất có tác dụng, Hải Hầu Tử bất lực nói ra vài chuyện, nhưng ở cảng vẫn còn 2 3 thuyền lớn nữa đậu, có mấy chục thủy thủ bị trói ở đó, toàn là lũ người ô hợp, lại còn có mấy chỗ giấu vàng bạc, cũng ở trên thuyền.
Bọn hải tặc chuẩn bị tề toàn, thuyền lúc nào cũng sắc sàng để chạy, nhưng không ngờ Vương Thông lại hành động bất ngờ.
Thả lỏng dây trói cho các thủy thủ bị bắt giữ, tinh thần tuy căng thẳng, nhưng vẫn là được sống, khởi động thuyền không cần nhiều người, điều động thuyền từ trên các thuyền khác xuống thì cũng có thể khởi động được hai con thuyền này.
“Các thuyền khác đều làm đắm hết đi!”
Vương Thông lại hạ lệnh, mấy chiếc thuyền đều đã cập bờ, sau khi lưu lại một doanh binh để cắt đuôi thì các binh mã khác đều lên thuyền chuẩn bị.
Mấy thủy thủ được giải cứu thấy thuyền của lương đạo cũng có, mới biết mình chạy ra thoát khỏi vòng vây, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Sau khi binh mã lên thuyền, động cơ chuyển động bắt đầu rời cảng, nhưng dù gì cũng là ở nước khác nên liền cho nổ pháo tấn công.
Nhưng họ đã đánh giá cao dũng khí của binh mã Cao Lệ, Nhân Xuyên đúng là không phải mảnh đất nguy hiểm gì, thuyền lớn thuyền nhỏ đều bị đánh đắm, binh mã đều lên thuyền, trừ những người quan sát ở phía xa thì không có ai dám lại gần trong vòng vài trăm bộ.
Thuyền vừa đi xuống nước là lập tức bị chìm, sửa cũng tốn công mất sức, mà cứ cho là sửa được đi thì đội quân của Vương Thông đã biến rồi.
Khi một con thuyền căng buồm lên thì những con thuyền xung quang cảng Nhân Xuyên đều chìm xuống biển, nhưng vẫn không có ai dám lại gần.
Đi xa rồi mới có người chạy đến bến cảng chửi bới rõ to.
Có người lên bờ cướp bóc, hỏa khí mạnh vô cùng, tin này bay từ Nhân Xuyên đến Hán thành, các tin cấp báo bay về dồn dập, triều đình Cao Lệ bạc nhược ắt vô cùng sợ hãi, vừa tập hợp quân binh phòng ngự, vừa báo lên Đại Minh xin cứu viện, nhưng họ lại chẳng có chứng cớ gì cả.
“Lương Đạo Thành, hai con thuyền đó và người trên thuyền còn muốn mang gì đi nữa?”
Thuyền chỉ dừng lại có 1 ngày, Vương Thông gọi Lương Đạo Thành đó lên thuyền của mình, sau khi giải cứu hai con thuyền và các thủy thủ khỏi tay Hải Hầu Tử, Lương Đạo Thành lại lên hai con thuyền đó, hàn huyên chán chê, đồng thời dặn dò công việc, nói là về đến Thiên Tân vệ còn muốn chở hàng.
Binh sĩ giám sát bên đó báo lên phía Vương Thông, làm gì có món hời như thế cho hắn cơ chứ, bị Vương Thông hỏi như vậy, Lương Đạo Thành giả bộ kinh ngạc nói: “Hai con thuyền và các thủy thủ không phải là của tiểu nhân sao?”
Vương Thông cười lại hỏi: “Ngươi lần này có tất cả 3 con thuyền, nhưng hư báo lên bản quan, 5 bạn lạng bạc này, ngươi ít nhất đã kiếm được 3 vạn, ngươi muốn mang hai con thuyền này về không phải là ngồi mát ăn bát vàng sao!!”
Gợi đến chuyện này, Lương Đạo Thành nhất thời thấy mơ hồ, vừa muốn bồi thường, Vương Thông ung dung nói: “Đền thì thôi, hai chiếc thuyền và thủy thủ để lại Thiên Tân Vệ, bản quan cũng sẽ phái người cùng ngươi về Nam trực lệ, và cho 3 chiếc thuyền khác, ta không kì kèo nữa, đóng thuyền và thủy thủ cũng có thể giảm bớt bạc, nếu không, theo luật Nam trực lệ, bên đó cũng sẽ làm thế thôi!”
Nghe Vương Thông nói vậy, cái mặt Lương Đạo Thành trông khổ sở hẳn, nhưng đã nói đến đây thì cũng chẳng có cơ hội cho hắn từ chối, đành phải đồng ý thôi.
Quảng thuyền là loại thuyền đến từ Nam Dương Áo Môn, bên Nam trực lệ rất ít khi nhìn thấy, con thuyền kia của Lương Đạo Thành lại mới coong, vừa nhìn đã biết là mới đóng, mua từ đâu, Vương Thông rất có hứng thú với việc này.
Hơn nữa Lương Đạo Thành có bản chất gian thương chen chân và ngành bảo hiểm chưa nói, còn muốn kiếm được nhiều hơn, Vương Thông sẽ không hề khách khí với hắn nữa.
Một đêm qua đi, ngày thứ hai khi trời vừa sáng, Vương Thông lại lên boong, mấy thủy thủ theo hắn lên bờ truy sát người vấy đầy máu, nhưng Vương Thông đều cho họ bạc.
Vương Thông có quyền thế, lại chi rộng rãi, thuyền viên và thủy thủ trên thuyền ắt kính trọng hắn, Vương Thông lên boong, duỗi người, thủy thủ A Tư Lan mang ghế đến cho hắn ngồi.
Vương Thông cười gật đầy, nói với thân binh đó: “Mang Hải Hầu Tử ra đây!!”
Thân binh đó dạ vâng nhưng không xuống khoang mà đi thẳng đến cột buồm, chỗ Vương Thông ngồi là cột chính, cao hơn boong 3 thước, Hải Hầu Tử bị trói bên trên, hóng gió trên đó trọn cả đêm.
Thân binh giải người lại, ấn cho hắn quỳ xuống trước mặt Vương Thông.
“Hầu thống lĩnh, đêm qua thoải mái chứ?”
Bị trói trên cột buồm, bị gió biển tạt cả đêm, thoải mái sao được, sắc mặt Hải Hầu Tử tái xanh, cả người mềm nhũn, bị Vương Thông hỏi vậy, chỉ quỳ đó mà dâ[j đầu, nhưng không có chút sức sống được, nói không nói nổi câu đại nhân tha mạng nữa.
“Sào huyệt của Tam Thủy Vương Thẩm Uông ở đâu?”
Vương Thông hỏi vấn đề này, Hải Hầu Tử lập tức run bắn người, chợt hắn ra sức dập đầu, khàn khàn nói: “Tiểu nhân đã bị đại nhân giáo huẩn đến mức này, không khác gì chết, cầu xin đại nhân cho tiểu nhân một cái chết thoái mái đi!”
Cho dù có cố hết sức dập đầu, Vương Thông lại không có bất kì phản ứng gì, hắn đứng dậy nói: “Giờ trời nóng, thả ngươi xuống biển kéo đi, một giờ sau sẽ thu hút cá mập đến, ngươi có muốn chịu đựng vậy không?”
Nghe đến đây, Hải Hầu Tử run lấy bẩy, cá mập?!?! Đây là hình phạt thảm khốc nhất trong hải tặc.
Hải Hầu Từ lần đầu tiên Vương Thông gặp hắn đã biết con người này không phải là loại cứng họng, nhưng không ngờ Tam Thủy Vương lại thị uy đến vậy, hôm qua thấy quân uy, đêm qua mệt mỏi cả đêm, lại còn không dám nói, nhưng nhắc đến hình phạt vừa nãy thì hắn chính thức đổ gục, nhưng hắn vẫn kiên quyết không nói.
“Đường Sơn, ngươi nói xuất thân của ngươi đi!”
Vương Thông thay đổi cách thức, Đường Sơn hiểu ý, tiến lên nói: “Đường mỗ trước kia theo Thủy Long Vương ở Thanh Châu, từ khi được đại nhân thu phục, nay đã là tuần kiểm hải hà Thiên Tân vệ, là bát phẩm rồi!”
Một hải tặc mà nay lại có thân phận quan quyền quang minh chính đại, hơn nữa lại là ở nơi giàu có như Thiên Tân vệ, đúng là hi vọng cả đời của đạo phỉ.
Do dự, chần chừ, khủng hoảng, nghe ĐƯờng Sơn nói vậy, Hải Hầu Tử liền ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Đường Sơn, Đường Sơn nói: “Thủy Long Vương Hoàng Hải, qua đường phải thắp hương!... Đại nhân chở lấy làm lạ, đấy là câu tiểu nhân học được khi báo gia môn thời làm tặc trên biển đấy!”
Nói xong câu này Hải Hầu Tử trầm ngâm, nhưng hắn vẫn nói: “Đại lão gia, chỉ sợ..”
“Ngươi mới có mấy trăm người, bì sao được với Cố lão hổ, mấy nghìn người đó đều bị ta chặt đầu, đại đương gia các ngươi gặp hại trên viên, lên bờ bản quan bảo hộ cho!”
Nghe câu này, Hải Hầu Tử như tỉnh lại, vội dập đầu, trán chảy máu mà vẫn không dừng, liên miệng nói: “Tiểu nhân hồ đồ rồi, từ lên thuyền, từ Đường lão đại nói thì biết, đại lão gia là Vương đại nhân của Thiên Tân Vệ, ai đi biển mà không biết đến uy danh của đại nhân chứ!”
Vương Thông cười gật đầu nói: “Ngày tháng còn dài, nếu làm theo ý bản quan thì về sau ngươi sẽ có lợi!”
Giữa tháng 6 về đến Thiên Tân vệ, lần này không cập cảng ngay mà làm như ở Nhân Xuyên, thuyền lớn dừng ở ngoài, cho thuyền nhỏ chèo đưa người vào xưởng đóng thuyền trước.
Đêm ngày thứ hai, các thuyền lớn lần lượt cập cảng, mọi người bận rộn cả đêm, trước khi trời tối đã đưa được hết hàng lên thuyền để có thể rời đi trước khi trời sáng, không ai để ý con thuyền này nửa tháng trước đã rời khỏi đây.
Mấy binh tốt cẩm y vệ cầm công văn, Đường Sơn chọn mấy tên khỏe mạnh tỉnh táo lên thuyền, theo Lương Đạo Thành đi, kẻo hắn lại giở trò.
Ngày 18 tháng 6, mọi người đều nhìn thấy Vương Thông ngồi xe ngựa từ ngoại thành về phủ ở bên bờ biển, trên đường đi có không ít người nhìn thấy.
Mọi người bàn tán xôn xao, Vương Thông đen đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt, xem ra chắc sắp khỏi rồi.
Vương Thông gần nửa tháng không xuất hiện cuối cùng đã lộ diện, theo như mấy thương nhân đến nhà thăm hỏi nói thì Vương đại nhân không bị thương đến xương, chỉ là bong gân, đã có thể đi lại, chắc chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể trở lại bình thường.
Tin này truyền ra khiến giá thuê phòng và giá nhà ở Thiên Tân vệ mấy ngày gần đây có chút giảm sút lập tức tăng lên, rất nhiều người lo lắng như trút được gánh nặng.
Mười mấy ngày không ở trong phủ, báo cáo bên kinh sư xuống đã chống lên như núi, cái này không chậm trễ được, Vương Thông phải xem từng cái cẩn thận, trong đó có cả những văn kiện quan trọng của Lữ Vạn Tài cục trị an, cái này do Lý Hổ Đầu trực tiếp bảo quản, không ai có quyền xem.
Cẩm y vệ và phủ Thuận Thiên đã thanh tra được 4 trong 6 địa điểm tập kết trắng ở kinh sư, trong đó có hai nơi phát hiện ra là có binh khí, nhưng lại chưa có đến 10 chiếc, dường như là có người chôn xong lại đào lên vậy.
Báo cáo cũng nói, trong vô danh bạch, người mất tích nhiều vô kể, thường tìm được đến nơi nào đó, vô danh bạch cung cấp một ai đó thì lại không tìm thấy, hơn nữa vô danh bạch vốn là di dân, không có ai quan tâm, công tác điều tra càng gặp nhiều khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.