Chương 367: Sơn bất tựu nhĩ nhĩ tựu sơn
Đặc Biệt Bạch
02/04/2015
Thiên hạ thái bình lâu rồi,
tuy nói rằng phương bắc có Thát tử, đông nam có Oa khấu, mã tặc lại làm
loạn ở Hà Bắc Sơn Đông, có điều trong thành vẫn luôn là địa giới thái
bình.
Mọi người đều giữ đúng quy củ, giữa thanh thiên bạch nhất, một đám binh tốt hung thần ác sát, toàn thân vỗ trang xông ra, ở ngay trên đường lớn vây đám người của họ lại, bộ dạng sát khí đằng đằng, ai mà chẳng sợ hãi. Đều là mệnh quan tứ phẩm, ngũ phẩm trong lục bộ nội đình, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có người lớn gan tới mức này.
Đã vậy mọi người tin tức linh thông, biết được các loại lời đồn hung ác về Vương Thông, mọi người chẳng qua là văn quan xuất thân sĩ tử, võ tướng xuất thân thân vệ, hoạn quan quản trướng mục, nhìn thấy tình cảnh giương cung bạt kiếm như thế này, người ai cũng mềm nhũn ra.
Nếu không phải là phó dịch dắt ngựa ở phía trước vẫn túm chặt cương ngựa thì mấy quan viên ở trên ngựa đã ngã cả xuống đất rồi, thiên hộ Cát Lực trên mặt không còn chút huyết sắc, Ngự mã giám võ tướng hữu vệ chưởng ti Trầm Tôn thì gân cổ lên hét lớn: "Chúng ta là người của thái giám đề đốc Tôn Hải Tôn công công, chúng ta là người của thái giám đề đốc Tôn Hải Tôn công công..."
Biểu hiện của Vu Kế Dũng và Hứa Quảng thì còn bất kham hơn đám người tra xét này, người nằm xoài cả ra trên lưng ngựa, không ngừng run rẩy, bọn họ đã từng thấy thủ đoạn hành sự của Vương Thông rồi.
Người duy nhất còn trấn định chính là vị lục khoa lang chưởng ti của ti lễ giám Hồ Chí Trung, y giục ngựa lên trước, lạnh lùng quát hỏi.
Đầu mục của các sĩ tốt đang vây họ căn bản chẳng buồn đẩy ý, ôm quyền lớn tiếng nói: "Đệ tam doanh của cẩm y vệ phân trú Thiên Tân tới hộ vệ chư vị đại nhân!"
Thanh âm vang vọng, vừa nghe thấy là "hộ vệ", những người vốn đang vô cùng sợ hãi cũng khôi phục lại được chút đảm khí, nhất thời ai ai cũng oán hận ở trong lòng, thầm nghĩ Vương Thông ngươi làm việc quá cuồng vọng rồi, Cát Lực mặt đỏ bừng đã muốn chửi mắng rồi.
"Phụng mệnh hộ vệ chư vị đại nhân."
Các sĩ tốt ở xung quanh đồng thanh hô, tiếng hét đồng thanh vang lên đột ngột này dọa cho đám người ở trong vòng vây giậy nảy minh, đến tọa kỵ ở bên dưới họ cũng bị kinh động, nếu không phải là có mã phu giữ, e rằng đã nhảy cẫng lên rồi.
Binh tốt cẩm y vệ đồng loạt thu lại binh khí, tự động chia ra làm hai hàng, kẹp đoàn người này ở giữa, quân quan dẫn đầu hét hiệu lệnh, bước đều về phái trước.
Người ở bên ngoài không biết đầu đuôi còn cho rằng là binh tốt của cẩm y vệ đang áp tải phạm nhân.
"Đáng ghét, đáng hận, thằng ôn Vương Thông này trong mắt không có vương pháp nữa rồi!"
"Lần này phải điều tra kỹ càng, phải tra ra tội của tên cuồng vọng này cho bằng được, sau đó thì trừng trị nghiêm khắc!"
Trong gian nhã tọa của khách sạn Tứ Phương, trân tu mỹ vị được đưa lên, lại có nữ tử mỹ mạo gẩy đàn hát ca, nhưng những người dự tiệc vẫn không có hứng thú, ai ai cũng sầm mặt.
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra đây là thủ đoạn hạ mã uy của Vương Thông, ai cũng biết kẻ này lớn gan, nhưng không ngờ Vương Thông lại hung ác tới mức này, mọi người giữa ban ngày ban mặt đều bị mất hết cả mặt mũi, xấu hổ vô cùng.
"Hồ công công, trên đường ngài cũng thấy rồi đó, Vương Thông thực chẳng ra làm sao cả, hắn dùng danh nghĩa thân quân của thiên tử đi làm xằng làm bậy như vậy, bản thân hắn phạm pháp thì không nói, nhưng còn làm bại hoại thanh danh trong cung, phía ngài nhất định phải về hồi báo lại cho Phùng tổ tiên đó."
Hoạn quan giám lương Hứa Quảng cầm chén rượu lên, ngồi xuống cạnh Hồ Chí Trung nhỏ giọng nói, người khác đều cầm chén rượu, còn Hồ Chí Trung thì lại cầm bát cơm, cứ và một miếng cơm lại gắp một miếng thị, không thèm để ý tới người bên cạnh.
Lời mắng chửi đối với Vương Thông này cũng tính là tiếng nói chung của mọi người, sau cùng là Binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng đặt mạnh chén rượu lên bàn, lớn tiếng nói: "Nhất định không phụ giao phó của thượng cấp, tra xét kỹ càng, không tra ra gốc rễ của Thiên Tân vệ này thì quyết không về kinh!"
Mọi người đều uống đến mặt mũi đỏ bừng, đồng thanh hưởng ứng.
Vốn là án chiếu theo an bài của Binh bị đạo Vu đại nhân, mọi người từ kinh sư tới cũng cực khổ rồi, Thiên Tân vệ tuy là nơi hẻo lánh, nhưng cũng có nhân tình phong thổ mà kinh sư không có, lại đặc biệt phồn hoa.
Mọi người còn phải phóng túng mấy ngày, ấm yển nữ nhạc là không thể thiếu, đợi nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ rồi mới đi làm việc tra xét, nhưng chuyện ngày hôm nay khiến cho mọi người bừng bừng lửa giận, trước tiên cứ tiến hành điều tra đã rồi nói gì thì nói.
Có điều có một điều mà mọi người không tiện nói ra miệng, đám binh tốt sát khí đằng đừng đó thực sự là khiến người ta sợ hãi, đi trên đường, tiếng bước chân của trăm người mà như của một người, mỗi một bước chân hạ xuống đều khiến người ta run lên trong lòng, càng đừng nhắc đến trường mâu đao kiếm sáng quắc, nhìn mà kinh hồn táng đởm.
Mỗi người đều nghĩ tới Vương Thông đó tâm ngoan thủ lạt, lại ở Thiên Tân vệ lâu rồi, người này làm gì chuyện ác gì cũng không quan tâm tới hậu quả, vậy mọi người xui xẻo rồi.
Nhưng dẫu sao phía kinh sư cũng đã nghe thấy Vương Thông ở đây làm ra nhiều điều sai trái, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng, còn sợ không tra ra được sơ hở gì ư, tới lúc đó lại nghỉ ngơi hưởng lạc cũng không muộn.
Mọi người trong lòng đều có tính toán như vậy, tới sáng ngày hôm sau, nghĩ tới những binh mã "hộ tống", trong lòng vẫn hơi lo lo, thông qua Binh bị đạo Vu Kế Dũng gửi công văn nhờ tham tướng phân thủ Thiên Tân vệ Tôn Chí Bân gửi một doanh binh mã đến thì mới yên tâm, bắt đầu thông tri cho phía Vương Thông là muốn bắt đầu điều tra.
Cái gọi là điều tra, bảo những lang trung, thiên hộ, chưởng ti này đi khắp trong thành ngoài thành thăm viếng hỏi han là điều không thể, xét cho cùng thì cũng vẫn là xem xét trên sổ sách, danh sách.
Chức phương ti hòa phúc kiến ti đều có quan lại sai dịch quen thuộc với phương diện này, lần này đều mang theo cả, đã là điều tra, theo lệ là gửi công văn gọi Vương Thông tới quan thự của binh bị đạo tiếp nhận tra hỏi, và mang theo những sổ sách văn quyển và nhân viên tương quan.
Người đưa văn thư lại là trường tùy (đầy tớ nhà quan) của binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bỉnh Nghiêm, tuổi tác không lớn, tướng mạo tuấn tú, có được sự sủng tín của Quách Bình Quảng. Hạ nhân được sủng tín, khó tránh khỏi hơi kiêu căng, lại thêm nhà mình là tới điều tra, lúc tới quan thự của cẩm y vệ vô cùng vênh váo tự đắc.
Trường tùy này sau khi đứng ở cửa nói rõ ý tới, vốn cho rằng đối phương sẽ nơm nớp lo sợ mời mình vào, không ngờ binh tốt đứng gác ở cửa lạnh lùng nghiệm khám văn thư, sau khi đi vào bên trong hỏi kỹ mới dẫn hắn vào.
Thấy chậm trễ như vậy, trường tùy của Quách Bình Quảng bụng đầy lửa giận, gã cũng không chú ý thấy mấy sai dịch của binh bị đạo và giám lương quan thự đi cùng hắn đều có bộ dạng nơm nớp lo sợ, đợi khi tiến vào chính đường, nhìn thấy mấy người bộ dạng như trướng phòng đang cung kính thỉnh ý của một thiếu niên, nhưng lại không có ai chào hỏi hắn. Đợi một lát thì bắt đầu bực mình, cao giọng quát: "Ai là Vương Thông, ai là Vương Thông?"
Vừa hét lên như vậy, đám người ở trong phòng đều nhìn gã với ánh mắt kỳ quái, thiếu niên ngồi ở đó trầm giọng nói: "Bản quan chính là Vương Thông..."
"Phụng mệnh của các vị lão gia, lệnh cho Vương Thông tới binh bị đạo quan tự, chuẩn bị dầy đủ sổ sách, văn quyển, mang theo người tương quan, lập tức tới ngay, không được chậm trễ."
Trường tùy của Quách gia nói xong, Vương Thông trực tiếp đứng dậy. Tên trường tùy đó mắt hếch lên trời, lạnh lùng nói: "Đã nói rõ tất cả rồi đấy, mau khởi hành đi, đừng có làm chậm trễ..."
Còn chưa nói xong thì Vương Thông đá luôn một cú vào bụng gã, khiến cho gã trực tiếp ngã xuống đất, Vương Thông bước lên lại đá thêm một cú nữa, giật lấy văn thư trên tay tên trường tùy này, nhìn lượt qua rồi lập tức xé vụn, ném lên mặt gã, lạnh lùng nói: "Bản quan là thiên hộ của cẩm y thân quân, chính ngũ phẩm, không biết vị này là mấy phẩm, không ngờ lại dám gọi trực tiếp tên của bản quan."
Tên trường tùy đó đau xóc óc, khó khăn lắm mới trở lại được bình thường, thầm nghĩ ngươi ăn bữa hôm lo bữa mai, không ngờ lại dám xé công văn, đánh sai dịch, lập tức lớn tiếng mắng: "Chức phương ti lang trung Quách đại nhân chính là lão gia của ta..."
Vương Thông bước lên lại đá thêm một cú, trường tùy cả người bị đá bay lên không, sau đó ngã xuống mặt sân gạch, cú đá này rất nặng, gã đau đến nỗi kêu không ra tiếng.
"Vô quan vô chức, Quách Tứ, hạng nô phó làm trâu làm ngựa cho người ta như ngươi mà dám ở đây nói chuyện với bản quan như vậy ư!"
Quách Tứ lúc này mới biết mình đụng phải thứ dữ rồi, trong lúc hoảng hốt, lại quên mất mình là lần đầu tiên đến đây, chưa từng thông báo, đối phương làm sao lại biết ên minh.
Tới lúc này, sai dịch của binh binh đạo và giám lương quan tự đi cùng bước lên cười bồi nói: "Vương đại nhân, bọn tiểu nhân cũng là làm việc công thôi, ngài đừng tức giận, các đại lão gia tới điều tra bảo ngài qua đó..."
"Có thánh chỉ không?"
"Là... phía các bộ và nội giám phái tới, không có chỉ ý."
"Đã không có chỉ ý, lại không có quan thiệp gì với bản quan, văn thư mà trong kinh gửi cho bản quan là giúp đỡ điều tra, vì sao lại bảo bản quan phải tìm đến cửa? Muốn tra thì tới cẩm y vệ quan thự mà tra!"
Liên hợp điều tra, lại không có ý chỉ, tới địa phương cùng lắm chỉ được gọi là thượng sai, không được tính là khâm sai, thân phận của Vương Thông là cẩm y thân quân phân trú Thiên Tân vệ, nói trắng ra Vương Thông thậm chí có dính dáng tới thân phận khâm sai, song phương hoàn toàn ngang hàng.
Đương nhiên, đối tượng điều tra là Vương Thông, nhưng dẫu sao cũng không phải là tra án, tất cả vẫn chưa có định tính, Vương Thông lại chẳng có gì phải sợ, lẽ thẳng khí hùng nói rõ trình tự, thật sự là không tìm đâu ra được chỗ sai.
Quách Tứ đó ngông cuồng, nhưng đám người của binh bị đạo và giám lương bất kể là cũ mới, đều biết sự uy phong, lợi hại của Vương thiên hộ, nghe thấy Vương Thông nói vậy, không dám phản bác, đều đứng đó cười bồi gật đầu.
"Bản quan bận, mang cái tên không có mắt kia về đi!"
Sau khi nói xong, Vương Thông lại ngồi về vị trí, các trướng phòng tay mang nhưng văn thư sổ sách dày cộp tới, nếu không phải là nơi này còn có Quách Tứ đang đau đớn rên rỉ thì giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Các sai dịch truyền lời sao dám đứng ở đây nữa, vội vàng mang người rời khỏi đây.
"Vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên, bản quan phải viết thư cho thượng thư đại nhân, thượng tấu lên thánh thượng, tố hắn hoành hành ngang ngược!"
Sau khi quay về, Quách Tứ không thể nào thiếu chuyện khóc lóc cáo trạng với Quách Bình Quảng, ngay cả những người liên hợp tới điều tra cũng không ngờ Vương Thông lại ngông cuồng như vậy, ai ai cũng đều tức giận.
Đây đã là ngày thứ ba tới nơi rồi, nhưng ngay cả mặt Vương Thông cũng chưa nhìn thấy, mọi người ngồi đó, đồng thanh mắng chửi, Quách Bình Quảng càng kích phẫn, vừa đi vừa nói.
"Đã nói là điều tra, Vương thiên hộ lại nói tới quan tự của hắn mà tra, lần này tới, việc của chúng ta là điều tra chứ không phải so đo với hắn, hắn đã không tới, vậy chúng ta đi."
Khi đám người dang sục sôi căm phẫm, Ti lễ giám lục khoa lang chưởng ti Hồ Chí Trung một mực không nói gì lại rầu rĩ thốt ra một câu.
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không còn đường khác để đi...
Mọi người đều giữ đúng quy củ, giữa thanh thiên bạch nhất, một đám binh tốt hung thần ác sát, toàn thân vỗ trang xông ra, ở ngay trên đường lớn vây đám người của họ lại, bộ dạng sát khí đằng đằng, ai mà chẳng sợ hãi. Đều là mệnh quan tứ phẩm, ngũ phẩm trong lục bộ nội đình, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có người lớn gan tới mức này.
Đã vậy mọi người tin tức linh thông, biết được các loại lời đồn hung ác về Vương Thông, mọi người chẳng qua là văn quan xuất thân sĩ tử, võ tướng xuất thân thân vệ, hoạn quan quản trướng mục, nhìn thấy tình cảnh giương cung bạt kiếm như thế này, người ai cũng mềm nhũn ra.
Nếu không phải là phó dịch dắt ngựa ở phía trước vẫn túm chặt cương ngựa thì mấy quan viên ở trên ngựa đã ngã cả xuống đất rồi, thiên hộ Cát Lực trên mặt không còn chút huyết sắc, Ngự mã giám võ tướng hữu vệ chưởng ti Trầm Tôn thì gân cổ lên hét lớn: "Chúng ta là người của thái giám đề đốc Tôn Hải Tôn công công, chúng ta là người của thái giám đề đốc Tôn Hải Tôn công công..."
Biểu hiện của Vu Kế Dũng và Hứa Quảng thì còn bất kham hơn đám người tra xét này, người nằm xoài cả ra trên lưng ngựa, không ngừng run rẩy, bọn họ đã từng thấy thủ đoạn hành sự của Vương Thông rồi.
Người duy nhất còn trấn định chính là vị lục khoa lang chưởng ti của ti lễ giám Hồ Chí Trung, y giục ngựa lên trước, lạnh lùng quát hỏi.
Đầu mục của các sĩ tốt đang vây họ căn bản chẳng buồn đẩy ý, ôm quyền lớn tiếng nói: "Đệ tam doanh của cẩm y vệ phân trú Thiên Tân tới hộ vệ chư vị đại nhân!"
Thanh âm vang vọng, vừa nghe thấy là "hộ vệ", những người vốn đang vô cùng sợ hãi cũng khôi phục lại được chút đảm khí, nhất thời ai ai cũng oán hận ở trong lòng, thầm nghĩ Vương Thông ngươi làm việc quá cuồng vọng rồi, Cát Lực mặt đỏ bừng đã muốn chửi mắng rồi.
"Phụng mệnh hộ vệ chư vị đại nhân."
Các sĩ tốt ở xung quanh đồng thanh hô, tiếng hét đồng thanh vang lên đột ngột này dọa cho đám người ở trong vòng vây giậy nảy minh, đến tọa kỵ ở bên dưới họ cũng bị kinh động, nếu không phải là có mã phu giữ, e rằng đã nhảy cẫng lên rồi.
Binh tốt cẩm y vệ đồng loạt thu lại binh khí, tự động chia ra làm hai hàng, kẹp đoàn người này ở giữa, quân quan dẫn đầu hét hiệu lệnh, bước đều về phái trước.
Người ở bên ngoài không biết đầu đuôi còn cho rằng là binh tốt của cẩm y vệ đang áp tải phạm nhân.
"Đáng ghét, đáng hận, thằng ôn Vương Thông này trong mắt không có vương pháp nữa rồi!"
"Lần này phải điều tra kỹ càng, phải tra ra tội của tên cuồng vọng này cho bằng được, sau đó thì trừng trị nghiêm khắc!"
Trong gian nhã tọa của khách sạn Tứ Phương, trân tu mỹ vị được đưa lên, lại có nữ tử mỹ mạo gẩy đàn hát ca, nhưng những người dự tiệc vẫn không có hứng thú, ai ai cũng sầm mặt.
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra đây là thủ đoạn hạ mã uy của Vương Thông, ai cũng biết kẻ này lớn gan, nhưng không ngờ Vương Thông lại hung ác tới mức này, mọi người giữa ban ngày ban mặt đều bị mất hết cả mặt mũi, xấu hổ vô cùng.
"Hồ công công, trên đường ngài cũng thấy rồi đó, Vương Thông thực chẳng ra làm sao cả, hắn dùng danh nghĩa thân quân của thiên tử đi làm xằng làm bậy như vậy, bản thân hắn phạm pháp thì không nói, nhưng còn làm bại hoại thanh danh trong cung, phía ngài nhất định phải về hồi báo lại cho Phùng tổ tiên đó."
Hoạn quan giám lương Hứa Quảng cầm chén rượu lên, ngồi xuống cạnh Hồ Chí Trung nhỏ giọng nói, người khác đều cầm chén rượu, còn Hồ Chí Trung thì lại cầm bát cơm, cứ và một miếng cơm lại gắp một miếng thị, không thèm để ý tới người bên cạnh.
Lời mắng chửi đối với Vương Thông này cũng tính là tiếng nói chung của mọi người, sau cùng là Binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng đặt mạnh chén rượu lên bàn, lớn tiếng nói: "Nhất định không phụ giao phó của thượng cấp, tra xét kỹ càng, không tra ra gốc rễ của Thiên Tân vệ này thì quyết không về kinh!"
Mọi người đều uống đến mặt mũi đỏ bừng, đồng thanh hưởng ứng.
Vốn là án chiếu theo an bài của Binh bị đạo Vu đại nhân, mọi người từ kinh sư tới cũng cực khổ rồi, Thiên Tân vệ tuy là nơi hẻo lánh, nhưng cũng có nhân tình phong thổ mà kinh sư không có, lại đặc biệt phồn hoa.
Mọi người còn phải phóng túng mấy ngày, ấm yển nữ nhạc là không thể thiếu, đợi nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ rồi mới đi làm việc tra xét, nhưng chuyện ngày hôm nay khiến cho mọi người bừng bừng lửa giận, trước tiên cứ tiến hành điều tra đã rồi nói gì thì nói.
Có điều có một điều mà mọi người không tiện nói ra miệng, đám binh tốt sát khí đằng đừng đó thực sự là khiến người ta sợ hãi, đi trên đường, tiếng bước chân của trăm người mà như của một người, mỗi một bước chân hạ xuống đều khiến người ta run lên trong lòng, càng đừng nhắc đến trường mâu đao kiếm sáng quắc, nhìn mà kinh hồn táng đởm.
Mỗi người đều nghĩ tới Vương Thông đó tâm ngoan thủ lạt, lại ở Thiên Tân vệ lâu rồi, người này làm gì chuyện ác gì cũng không quan tâm tới hậu quả, vậy mọi người xui xẻo rồi.
Nhưng dẫu sao phía kinh sư cũng đã nghe thấy Vương Thông ở đây làm ra nhiều điều sai trái, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng, còn sợ không tra ra được sơ hở gì ư, tới lúc đó lại nghỉ ngơi hưởng lạc cũng không muộn.
Mọi người trong lòng đều có tính toán như vậy, tới sáng ngày hôm sau, nghĩ tới những binh mã "hộ tống", trong lòng vẫn hơi lo lo, thông qua Binh bị đạo Vu Kế Dũng gửi công văn nhờ tham tướng phân thủ Thiên Tân vệ Tôn Chí Bân gửi một doanh binh mã đến thì mới yên tâm, bắt đầu thông tri cho phía Vương Thông là muốn bắt đầu điều tra.
Cái gọi là điều tra, bảo những lang trung, thiên hộ, chưởng ti này đi khắp trong thành ngoài thành thăm viếng hỏi han là điều không thể, xét cho cùng thì cũng vẫn là xem xét trên sổ sách, danh sách.
Chức phương ti hòa phúc kiến ti đều có quan lại sai dịch quen thuộc với phương diện này, lần này đều mang theo cả, đã là điều tra, theo lệ là gửi công văn gọi Vương Thông tới quan thự của binh bị đạo tiếp nhận tra hỏi, và mang theo những sổ sách văn quyển và nhân viên tương quan.
Người đưa văn thư lại là trường tùy (đầy tớ nhà quan) của binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bỉnh Nghiêm, tuổi tác không lớn, tướng mạo tuấn tú, có được sự sủng tín của Quách Bình Quảng. Hạ nhân được sủng tín, khó tránh khỏi hơi kiêu căng, lại thêm nhà mình là tới điều tra, lúc tới quan thự của cẩm y vệ vô cùng vênh váo tự đắc.
Trường tùy này sau khi đứng ở cửa nói rõ ý tới, vốn cho rằng đối phương sẽ nơm nớp lo sợ mời mình vào, không ngờ binh tốt đứng gác ở cửa lạnh lùng nghiệm khám văn thư, sau khi đi vào bên trong hỏi kỹ mới dẫn hắn vào.
Thấy chậm trễ như vậy, trường tùy của Quách Bình Quảng bụng đầy lửa giận, gã cũng không chú ý thấy mấy sai dịch của binh bị đạo và giám lương quan thự đi cùng hắn đều có bộ dạng nơm nớp lo sợ, đợi khi tiến vào chính đường, nhìn thấy mấy người bộ dạng như trướng phòng đang cung kính thỉnh ý của một thiếu niên, nhưng lại không có ai chào hỏi hắn. Đợi một lát thì bắt đầu bực mình, cao giọng quát: "Ai là Vương Thông, ai là Vương Thông?"
Vừa hét lên như vậy, đám người ở trong phòng đều nhìn gã với ánh mắt kỳ quái, thiếu niên ngồi ở đó trầm giọng nói: "Bản quan chính là Vương Thông..."
"Phụng mệnh của các vị lão gia, lệnh cho Vương Thông tới binh bị đạo quan tự, chuẩn bị dầy đủ sổ sách, văn quyển, mang theo người tương quan, lập tức tới ngay, không được chậm trễ."
Trường tùy của Quách gia nói xong, Vương Thông trực tiếp đứng dậy. Tên trường tùy đó mắt hếch lên trời, lạnh lùng nói: "Đã nói rõ tất cả rồi đấy, mau khởi hành đi, đừng có làm chậm trễ..."
Còn chưa nói xong thì Vương Thông đá luôn một cú vào bụng gã, khiến cho gã trực tiếp ngã xuống đất, Vương Thông bước lên lại đá thêm một cú nữa, giật lấy văn thư trên tay tên trường tùy này, nhìn lượt qua rồi lập tức xé vụn, ném lên mặt gã, lạnh lùng nói: "Bản quan là thiên hộ của cẩm y thân quân, chính ngũ phẩm, không biết vị này là mấy phẩm, không ngờ lại dám gọi trực tiếp tên của bản quan."
Tên trường tùy đó đau xóc óc, khó khăn lắm mới trở lại được bình thường, thầm nghĩ ngươi ăn bữa hôm lo bữa mai, không ngờ lại dám xé công văn, đánh sai dịch, lập tức lớn tiếng mắng: "Chức phương ti lang trung Quách đại nhân chính là lão gia của ta..."
Vương Thông bước lên lại đá thêm một cú, trường tùy cả người bị đá bay lên không, sau đó ngã xuống mặt sân gạch, cú đá này rất nặng, gã đau đến nỗi kêu không ra tiếng.
"Vô quan vô chức, Quách Tứ, hạng nô phó làm trâu làm ngựa cho người ta như ngươi mà dám ở đây nói chuyện với bản quan như vậy ư!"
Quách Tứ lúc này mới biết mình đụng phải thứ dữ rồi, trong lúc hoảng hốt, lại quên mất mình là lần đầu tiên đến đây, chưa từng thông báo, đối phương làm sao lại biết ên minh.
Tới lúc này, sai dịch của binh binh đạo và giám lương quan tự đi cùng bước lên cười bồi nói: "Vương đại nhân, bọn tiểu nhân cũng là làm việc công thôi, ngài đừng tức giận, các đại lão gia tới điều tra bảo ngài qua đó..."
"Có thánh chỉ không?"
"Là... phía các bộ và nội giám phái tới, không có chỉ ý."
"Đã không có chỉ ý, lại không có quan thiệp gì với bản quan, văn thư mà trong kinh gửi cho bản quan là giúp đỡ điều tra, vì sao lại bảo bản quan phải tìm đến cửa? Muốn tra thì tới cẩm y vệ quan thự mà tra!"
Liên hợp điều tra, lại không có ý chỉ, tới địa phương cùng lắm chỉ được gọi là thượng sai, không được tính là khâm sai, thân phận của Vương Thông là cẩm y thân quân phân trú Thiên Tân vệ, nói trắng ra Vương Thông thậm chí có dính dáng tới thân phận khâm sai, song phương hoàn toàn ngang hàng.
Đương nhiên, đối tượng điều tra là Vương Thông, nhưng dẫu sao cũng không phải là tra án, tất cả vẫn chưa có định tính, Vương Thông lại chẳng có gì phải sợ, lẽ thẳng khí hùng nói rõ trình tự, thật sự là không tìm đâu ra được chỗ sai.
Quách Tứ đó ngông cuồng, nhưng đám người của binh bị đạo và giám lương bất kể là cũ mới, đều biết sự uy phong, lợi hại của Vương thiên hộ, nghe thấy Vương Thông nói vậy, không dám phản bác, đều đứng đó cười bồi gật đầu.
"Bản quan bận, mang cái tên không có mắt kia về đi!"
Sau khi nói xong, Vương Thông lại ngồi về vị trí, các trướng phòng tay mang nhưng văn thư sổ sách dày cộp tới, nếu không phải là nơi này còn có Quách Tứ đang đau đớn rên rỉ thì giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Các sai dịch truyền lời sao dám đứng ở đây nữa, vội vàng mang người rời khỏi đây.
"Vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên, bản quan phải viết thư cho thượng thư đại nhân, thượng tấu lên thánh thượng, tố hắn hoành hành ngang ngược!"
Sau khi quay về, Quách Tứ không thể nào thiếu chuyện khóc lóc cáo trạng với Quách Bình Quảng, ngay cả những người liên hợp tới điều tra cũng không ngờ Vương Thông lại ngông cuồng như vậy, ai ai cũng đều tức giận.
Đây đã là ngày thứ ba tới nơi rồi, nhưng ngay cả mặt Vương Thông cũng chưa nhìn thấy, mọi người ngồi đó, đồng thanh mắng chửi, Quách Bình Quảng càng kích phẫn, vừa đi vừa nói.
"Đã nói là điều tra, Vương thiên hộ lại nói tới quan tự của hắn mà tra, lần này tới, việc của chúng ta là điều tra chứ không phải so đo với hắn, hắn đã không tới, vậy chúng ta đi."
Khi đám người dang sục sôi căm phẫm, Ti lễ giám lục khoa lang chưởng ti Hồ Chí Trung một mực không nói gì lại rầu rĩ thốt ra một câu.
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không còn đường khác để đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.