Căn Bệnh Mang Tên Em 2
Đánh giá: 8.6/10 từ 41 lượt
Có những tình yêu với cái kết thật buồn, nhưng lại có những tình yêu như trong truyện ngôn tình khiến người ta thật ngưỡng mộ. Đối phương có thể làm tất cả, chấp nhận tất cả, thậm chỉ có thể hi sinh vì người mình yêu. Hãy đến với Căn Bệnh Mang Tên Em 2 của tác giả Điềm Thố Ngư để cùng trải nghiệm chuyện tình thật đẹp của hai nhân vật chính.
Tóm tắt nội dung truyện:
Thời Niệm Niệm lần đầu gặp Giang Vọng là ở ngay cửa trại tạm giam. Thiếu niên lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra tâm tình.
Sau lại nghe được chuyện xảy ra với Giang Vọng vào năm ngoái, đó là việc tai anh mất đi khả năng nghe. Vì chuyện này mà mọi người trong trường đều xôn xao một thời gian.
Thời Niệm Niệm cho rằng, người không thể trêu chọc nhất trong trường này là Giang Vọng.
Thời Niệm Niệm cho rằng, nét mặt Giang Vọng sẽ mãi mãi không biểu lộ ra sự háo hức.
Cho đến khi cô nhìn thấy Giang Vọng đau buồn.
Mùi rượu và mùi xà phòng giặt đồ trên người thiếu niên quyện vào nhau, tạo thành mùi hương đặc biệt mát lạnh mập mờ.
Hàm dưới anh căng chặt, ánh mắt nặng nề, kiềm chế, ẩn nhẫn thấp giọng nói bên tai cô:
"Cô nhóc hay nói lắp, bây giờ tôi rất muốn hôn em, có được không?"
**
Sau khi trưởng thành.
Trên thương trường Giang Vọng hô mưa gọi gió, thủ đoạn tàn nhẫn, là thương nhân số một, máu lạnh vô tình, còn không gần nữ sắc, tất cả mọi người nói chọc Giang tổng chính là tự tìm đường chết.
Cho đến khi buổi từ thiện ngày hôm đó kết thúc, người đàn ông này đi ra ngoài dưới vòng vây của mọi người, ánh mắt dừng lại.
Bước chân anh vội vàng, nhanh chóng đi qua mọi người, bước tới ven đường, đứng trước mặt người nọ, một tay ôm eo cô, khom lưng, đầu chôn sâu vào cổ cô.
Họ đã quen nhìn thấy dáng vẻ hô hoán của anh trên thương trường, nên rất ngạc nhiên khi giờ thấy anh dùng dáng vẻ hèn mọn hung hăng ôm lấy đối phương.
Cô gái giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu anh: "Giang Vọng."
Anh thấp giọng mắng, nhịn không được nghẹn ngào: "Em còn biết trở về."
Giây tiếp theo, bả vai anh run rẩy, như là khóc thút thít.
Trên đời này chỉ có một đôi mắt linh hồn sạch sẽ tinh khiết, cho dù cô có dần nhuộm tội ác hay không, đều là thuộc về anh.
Em là vọng tưởng của anh, anh nhớ mãi không quên.
Mọi người phán anh xuống địa ngục.
Nhưng em tuyên án anh vô tội.
P/S: Nam chính chỉ là tạm thời mất thính lực, sau này sẽ hồi phục.
Tóm tắt nội dung truyện:
Thời Niệm Niệm lần đầu gặp Giang Vọng là ở ngay cửa trại tạm giam. Thiếu niên lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra tâm tình.
Sau lại nghe được chuyện xảy ra với Giang Vọng vào năm ngoái, đó là việc tai anh mất đi khả năng nghe. Vì chuyện này mà mọi người trong trường đều xôn xao một thời gian.
Thời Niệm Niệm cho rằng, người không thể trêu chọc nhất trong trường này là Giang Vọng.
Thời Niệm Niệm cho rằng, nét mặt Giang Vọng sẽ mãi mãi không biểu lộ ra sự háo hức.
Cho đến khi cô nhìn thấy Giang Vọng đau buồn.
Mùi rượu và mùi xà phòng giặt đồ trên người thiếu niên quyện vào nhau, tạo thành mùi hương đặc biệt mát lạnh mập mờ.
Hàm dưới anh căng chặt, ánh mắt nặng nề, kiềm chế, ẩn nhẫn thấp giọng nói bên tai cô:
"Cô nhóc hay nói lắp, bây giờ tôi rất muốn hôn em, có được không?"
**
Sau khi trưởng thành.
Trên thương trường Giang Vọng hô mưa gọi gió, thủ đoạn tàn nhẫn, là thương nhân số một, máu lạnh vô tình, còn không gần nữ sắc, tất cả mọi người nói chọc Giang tổng chính là tự tìm đường chết.
Cho đến khi buổi từ thiện ngày hôm đó kết thúc, người đàn ông này đi ra ngoài dưới vòng vây của mọi người, ánh mắt dừng lại.
Bước chân anh vội vàng, nhanh chóng đi qua mọi người, bước tới ven đường, đứng trước mặt người nọ, một tay ôm eo cô, khom lưng, đầu chôn sâu vào cổ cô.
Họ đã quen nhìn thấy dáng vẻ hô hoán của anh trên thương trường, nên rất ngạc nhiên khi giờ thấy anh dùng dáng vẻ hèn mọn hung hăng ôm lấy đối phương.
Cô gái giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu anh: "Giang Vọng."
Anh thấp giọng mắng, nhịn không được nghẹn ngào: "Em còn biết trở về."
Giây tiếp theo, bả vai anh run rẩy, như là khóc thút thít.
Trên đời này chỉ có một đôi mắt linh hồn sạch sẽ tinh khiết, cho dù cô có dần nhuộm tội ác hay không, đều là thuộc về anh.
Em là vọng tưởng của anh, anh nhớ mãi không quên.
Mọi người phán anh xuống địa ngục.
Nhưng em tuyên án anh vô tội.
P/S: Nam chính chỉ là tạm thời mất thính lực, sau này sẽ hồi phục.
5 chương mới nhất truyện Căn Bệnh Mang Tên Em 2
Danh sách chương truyện Căn Bệnh Mang Tên Em 2
- Chương 1 - [Vọng tưởng] Cô nhóc nói lắp
- Chương 2 - [Vọng tưởng] Lại có người bắt nạt em à?
- Chương 3 - [Vọng tưởng] Anh Giang Vọng
- Chương 4 - [Vọng tưởng] Kẻ điên cầm dao đâm người
- Chương 5 - [Vọng tưởng] Làn gió từ trên người cô thổi qua mang theo hơi nóng
- Chương 6 - [Vọng tưởng] Anh có bệnh
- Chương 7 - [Vọng tưởng] Nào, cho bạn cùng bàn của em một tràng pháo tay đi
- Chương 8 - [Vọng tưởng] Anh nhét cán ô vào tay cô
- Chương 9 - [Vọng tưởng] Em là cô nhóc câm đấy hả?
- Chương 10 - [Vọng tưởng] Tư thế đó như là cậu bị em ấy đá xuống giường ấy
- Chương 11 - [Vọng tưởng] Bạn học nhỏ à, sao em lại mắng người ta vậy chứ?
- Chương 12 - [Vọng tưởng] Nàng dâu mới
- Chương 13 - [Vọng tưởng] Đôi chân chơi trong một năm
- Chương 14 - Không phải còn có một viên trong miệng em à?
- Chương 15 - Dưới ánh mặt trời chói chang, Giang Vọng..
- Chương 16 - Cậu đây là gặp nạn rồi đó
- Chương 17 - Nói! Trước đó các cậu có chuyện bí mật gì...
- Chương 18 - Người anh em, anh vậy mà lại không đơn giản chỉ là...
- Chương 19 - Tôi cũng thấy vậy
- Chương 20 - Ở đây cũng có cô gái mà tôi thích
- Chương 21 - Có muốn làm bạn gái tôi không?
- Chương 22 - Sao người em lại thơm thế chứ
- Chương 23 - Mày dám động vào cô ấy, tao liền dám giết mày
- Chương 24 - Bây giờ lá gan của em lớn thật đấy
- Chương 25 - Ngoài đời là người con gái của đại ca,...
- Chương 26 - Anh hôn lên môi cô
- Chương 27 - “Bạn trai.”
- Chương 28 - “Giang Vọng nghiêng đầu nở nụ cười: ‘Xinh đẹp thật đấy.'”
- Chương 29 - “Cơ bụng đấy, có muốn nhìn không?”
- Chương 30 - Chương 30