Cân Cả Thiên Hạ
Đánh giá: 7.2/10 từ 49 lượt
Cân cả thiên hạ - Đang tiến hành - truonghongsinh1207@
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được.
Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa.
Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước.... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường.
Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn.
Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ.
Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn.
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được.
Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa.
Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước.... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường.
Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn.
Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ.
Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn.
5 chương mới nhất truyện Cân Cả Thiên Hạ
Danh sách chương truyện Cân Cả Thiên Hạ
- Chương 151 - Chương 148: Ba giây trạng thái bảo toàn sinh mệnh
- Chương 152 - Chương 149: Hồi sinh
- Chương 153 - Chương 150: Eye aeon
- Chương 154 - Chương 151: Tử kiếm đài
- Chương 155 - Chương 152: Ma thiên luyện công tháp
- Chương 156 - Chương 153: Tiểu tài chủ vũ y
- Chương 157 - Chương 154: Có Người Bắt Nạt Y nhi!!! Cô Cô Ngươi Đánh Hắn
- Chương 158 - Chương 155: Siêu cường tinh thần lực
- Chương 159 - Chương 156: Lấy thím thì tàn một đời trai
- Chương 160 - Chương 157: Hai kẻ tham ăn
- Chương 161 - Chương 158: Đấu giá hội
- Chương 162 - Chương 159: Gặp lại người quen thất lạc
- Chương 163 - Chương 160: Tâm sự đêm khuya
- Chương 164 - Chương 161: Trong hang động tầm bảo
- Chương 165 - Chương 162: Tầm bảo (tiếp)
- Chương 166 - Chương 163: Băng thanh tuyết liên
- Chương 167 - Chương 164: Vô đề
- Chương 168 - Chương 165: Nơi ở của hạch tâm đệ tử
- Chương 169 - Chương 166: Có người tới cầu hôn
- Chương 170 - Chương 167: Vô đề
- Chương 171 - Chương 168: Vô đề
- Chương 172 - Chương 169: Gặp bán bộ luân hồi cảnh phục kích
- Chương 173 - Chương 170: Vũ y bị giết! xuân đức nộ, vạn vật tịch diệt
- Chương 174 - Chương 171: Bóng ma chết chóc
- Chương 175 - Chương 172: Bóng ma chết chóc(1)
- Chương 176 - Chương 173: Bóng ma chết chóc(2)
- Chương 177 - Chương 174: Một đám lại một đám tới tìm cái chết
- Chương 178 - Chương 175: Kim bào trưởng lão thiên thu thánh địa
- Chương 179 - Chương 176: Các ngươi ước nguyện cuối cùng gì nói đi? để mà còn bình an lên đường
- Chương 180 - Chương 177: Ác quỷ nằm ấp ủ trong lồng ngực của kẻ khốn cùng