Cân Cả Thiên Hạ

Chương 905

truonghongsinh1207@

13/03/2019

Xuân Đức lúc này cũng học theo phim truyền hình trước kia hắn xem, hắn làm bộ sợ hãi, nắm chặt cái lá bằng vàng(Kim Diệp Tử) hét lớn:

" Không được lại đây, bằng không ta sẽ hủy nó."

Nhìn thấy hắn làm như vậy thì tên nam tử kia lúc này cười khinh thường nói:

" Chỉ bằng ngươi cũng muốn hủy đi nó. Đừng có làm ta buồn cười chứ. Giết hắn."

Nhưng ngay vào lúc này một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau.

" Á... Không..Cứu.."

" Á.."

Tiếng hét này làm cho những người ở nơi đây đều dừng lại động tác, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng hét kia.

Ngay khi bọn họ vừa quay lại thì đã thấy một ông lão mặc đạo bào Chí Gia bị một thành niên đồ đen bóp nát đầu, một ông lão khác thì lại bị một ngọn giáo màu đen xuyên qua tim chết không thể chết thêm. Người cuối cùng là mộ tên trung niên cũng mặc đạo bào của Chí Gia lúc này đã dùng huyết độn thuật quay đầu bỏ chạy.

Thấy cảnh tượng như vậy thì mấy trăm cao thủ của Chí Gia đang vây xung quanh Xuân Đức liền ngẩn ngơ. Như không tin vào mắt mình. Ba người kia bọn họ đều biết, đó chính là ba vị lão tổ trong gia tộc, mỗi người đều là cao thủ vương cấp có thần thông kinh người. Vậy mà cứ như vậy bị một người không rõ danh tính giết chết.

Đã kích lớn như vậy thì hỏi làm sao không khiến cho bọn họ bị sốc cho được.

Ngay sau khi giết chết hai tên lão tổ của Chí Gia thì Bóng Ảnh cũng không có vội đuổi theo trung niên kia mà nhìn qua một phương hướng khác, ngay lập tức từ một nơi ẩn nấp gần đó liền có 4 người phân biệt các phương hướng khác nhau bỏ chạy.

Bóng Ảnh nhìn những người kia bỏ chạy thì cười lạnh, hắn cũng không có vội đuổi theo bất cứ ai mà vẫn đứng nguyên tại đó.

" Hắc hắc. Lâu rồi mới có đồ ăn tươi."

Nói xong hắn liền mở to cái miệng ra, cái miệng rộng cả mét toàn răng nanh nhọn hoắt,cái lưỡi như lưỡi rắn cùng với vô số dịch nhờn đen thui. Vừa nhìn thôi cũng đã đủ kinh hồn táng đảm.

" Rốp rốp rốp..."

Không một chút hình tượng nào Bóng Ảnh bỏ nguyên cả hai tên cường giả mới vừa bị hắn giết cho vào trong miệng nhai, tiếng xương vỡ nát kêu vang khiến cho những người nghe được đều phải dựng hết tóc gáy. Còn miệng thì không tự chủ được liên tục nuốt nước miếng.

Sau khi ăn xong hai tên cường giả của Chí Gia thì Bóng Ảnh cũng không có nhìn qua bên này lấy một lần. Thân ảnh hắn từ từ mờ nhạt rồi biến mất không còn tăm tích. Đến ngay cả khi Bóng Ảnh đã biến đi đâu mất tích thì người ở nơi đây vẫn còn đang ngẩn người.

Ngay cả Xuân Đức lúc đâu là mục tiêu chính bây giờ cũng bị người ở đây bỏ qua một bên, chẳng ai còn thèm quan tâm đến hắn nữa cả.

Nhưng ngay vào lúc này chuyện bất ngờ lần thứ 2 phát sinh. Lúc này đây ở phụ cận từ hai phương hướng bất đồng xuất hiện hai người, mục tiêu đều là Xuân Đức. Nói chính xác hơn là trên tay hắn Kim Diệp Tử.

Đang còn trong cơn sốc trạng thái nhưng khi hai người kia vừa xuất hiện thì đám người của Chí Gia cũng ngay lập tức phản ứng lại.

Người nam tử có bộ dạng thư sinh bên Chí Gia lúc này hai mắt đỏ đậm gầm lên:

" Kẻ nào dám động tới chìa khóa bảo tàng ta giết cả nhà hắn."

Những người khác lúc này hai mắt cũng đỏ đậm, trong con ngươi đều là tơ máu nhìn điên cuồng tới cực điểm. Đồng loạt những người này đều gọi ra bản mệnh vũ khí công kích về phía hai người đang lao tới đây.

Nhưng nhìn thấy hàng loạt công kích đánh tới bản thân thì hai người vừa mới xuất hiện liền cười khinh miệt, một trong hai người vừa cười lạnh vừa nói:

" Đám sâu kiến các ngươi cũng muốn thương tổn đến lão tử, về nhà tu luyện thêm vài kiếp nữa đi."

Xuân Đức thấy tên này nói vậy còn nghĩ rằng là hắn chém gió nhưng không ngờ tên này vậy mà trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng toàn bộ công kích, tất cả mọi tiên thuật đánh lên người hắn đều bị hộ thể tiên lực dội ngược lại.

" Phúc phúc phúc..."



Tay cầm cốt tiên(cây roi làm bằng xương cốt) tên hắc y nam tử này quật ra một cái, ngay lập tức vô số tu sĩ của Chí Gia liền hét thảm, máu thịt văng tứ tung, quần áo rách bay lả tả. Một vài người bị quất cho tan xương nát thịt chết không kịp ngáp.

Ở một bên khác thì người còn lại cũng không kém, hai tay hai kiếm chém giết tu sĩ Chí Gia như giết gà, thoáng cái hai người này đã giết vào bên trong sắp tiến được đến nơi Xuân Đức đang đứng.

Nhưng cũng vào lúc này từ bên trong đội ngũ của Chí Gia một lão giả đã có một chân đã bước vào quan tài lớn tiếng quát:

" Long Ngạo, Long Nham hai người các ngươi đây là muốn đi tìm cái chết sao? "

Ngay khi quát ra một tiếng này thì lão giả kia cũng phóng ra hai thanh phi kiếm bắn về phía hai người đến từ Long Gia.

Phi Kiếm hóa thành hai đường ánh sáng vòng qua những cao thủ của Chí Gia, chỉ vừa nhìn liền có thể thấy được tại nghệ ngự kiếm của ông lão này đã là xuất thần nhập hóa rồi.

Hai cao thủ đến từ Long Gia nhìn thấy một màn này thì cũng không dám lãnh đạm, cả hai đều lui lại một đoạn dùng bản mệnh vũ khí ngăn lại hai thanh phi kiếm đang lao đến.

" Keng keng keng keng...."

Liên tiếp là những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên đồng thời hai cao thủ bên Long Gia cũng liên tục phải lui lại về phía sau. Thấy vậy thì số cao thủ khác bên Chí Gia liền được đà xông lên, còn về phần Xuân Đức thì vẫn bị những người khác bỏ qua, có lẽ những người kia cho rằng hắn đã là cá nằm trên thớt rồi. Có chạy cũng không thoát.

Những lại vào đúng lúc này thì chuyện bất ngờ lần thứ 2 phát sinh, từ một nơi không xa, một đội ngũ cũng gần 200 người đều mặt đạo bào của Long Gia cũng bay tới phía bên này. Người dẫn đầu đội ngũ kia vừa cực tốc bay về phía bên này vừa hô lớn:

" Giết.."

Không qua bao lâu thì hai đội ngũ đã chạm mặt nhau, tiếp sau đó liền có một cuộc ác chiến diễn ra. Do cao thủ hai bên đều kiềm chế lẫn nhau thành ra ở giữa chiến trường chỉ có mình Xuân Đức là nhàn rỗi nhất, chỉ cần hắn không có chạy thì cũng sẽ không người nào để ý tới hắn làm gì.

Xuân Đức cũng chiều ý những người này, hắn cũng không có chạy mà đứng tại chỗ nhìn những người này chém giết, sau đó đợi tới lúc cuối cùng cho mỗi tên một kiếm. Ngay khi những người kia sung sướng vì đã chiến thắng thì hắn cho một kiếm, lúc đó mới là thú vị.

Tương quan lực lượng hai bên chênh lệch một bậc, bên Chí Gia cao thủ so với bên phía Long Gia cũng tương đồng nhưng mà người ở phía bên dưới thì Chí Gia lại đông hơn hẳn so với Long Gia, vì vậy sau một thời gian ngắn chiến đấu thì lợi thế liền nghiêng về bên phía Chí Gia.

Ngay khi bên Chí Gia đã giành được yêu thế tuyệt đối thì bên phía Long Gia liền nhận thua, lúc này đây hai người dẫn đầu bên phía Long Gia là Long Ngạo cùng Long Nham đồng thời lớn tiếng hô lên:

" Không cần đánh nữa, chúng ta nhận thua. Không cần tiếp tục đánh nữa. "

Hai người này vừa hô ngừng chiến thì bên phía Chí Gia , lão giả lúc trước cũng quát lên:

" Tất cả dừng tay."

Cứ như vậy hai đội ngũ nhân mã liền tách nhau ra đồng thời lui về phía sau nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn chằm chằm đề phòng lẫn nhau.

Tuy mới giao thủ cùng nhau chưa được bao lâu nhưng mà số người ngã xuống đã là không ít, hơn phân nửa số nhân mã của hai bên đều đã nằm xuống. Mặt tuyết phía bên dưới lúc này cũng đã bị nhuộm đỏ, thi thể, tàn chi gãy vụn nằm la liệt trên mặt tuyết.

Lau đi vết máu ở khóe miệng tên Long Nham trầm giọng nói ra:

"Hôm nay Long Gia chúng ta ghi nhớ món nợ này. Ngày sau nhất định sẽ đòi lại, chúng ta đi."

Bỏ lại một câu ngoan thoại thì trung niên này liền muốn dẫn người rời đi, ở bên phía Chí Gia nhìn thấy người của Long Gia muốn rời đi thì cũng không có ai tiến lên ngăn cản. Có điều bọn họ không ngăn cản thì lại có người khác ra tay ngăn cản.

Xuân Đức nhìn thấy mấy tên kia muốn chạy thì liền động thân, thân ảnh hắn nhoáng lên thì liền biến mất không thấy tăm hơi, sa khi xuất hiện thì đã đứng trước mặt hai tên trung niên cầm đầu bên Long Gia.

Cũng chẳng cần thần binh lợi khí gì cả, hắn dùng tay không khẽ đập xuống đầu của hai người.

" Bốp bốp.. Ầm ầm.."

Đầu lâu của hai người kia ngay lập tức bị hắn đập nát, óc người cùng xương vụn bay khắp nơi,còn hai cái thi thể không đầu thì lấy tốc độ nhanh như đạn pháo đâm thẳng xuống lớp tuyết phía bên dưới. Đối với Xuân Đức bây giờ giết chết mấy tên tu sĩ Thần Quân Tiên Cảnh sơ kì không khác gì vỗ chết con muỗi.

" Chạy gì nữa, đến rồi thì cũng đừng rồi đi." --- Xuân Đức thản nhiên cười nói.

Tiếp sau đó hắn dùng pháp nguyên điều động thiên địa tiên khí hình thành hai bàn tay thật lớn, ngay khi đám người Long Gia còn không kịp phản ứng thì hai bàn tay kia đã bắt lại hơn trăm người Long Gia, hai bàn tay kia ép chặt, chà sát vào nhau.



Những tiếng nổ " Bụp bụp bụp ", tiếng xương cốt vỡ phát ra âm thanh " Rắc rắc rắc...Rộp rộp.." liên tục vang lên. Máu tươi cùng với thịt vụn hình thành một thứ chất lỏng sệt sệt rơi xuống phía mặt băng, nhìn không khác gì như đang xay sinh tố lúc đổ ra cả.

Thấy cảnh như vậy thì ở phía đối diện, đội ngũ của Chí Gia không ít người không kiềm chế được liên tục ói ra mật xanh, mật vàng.

Không qua vài cái hô hấp thì cả đội ngũ của Long Gia đã biến thành sinh tố thịt. Xuân Đức lúc này nhìn qua tên nam tử có bộ dạng thư sinh cười nói:

" Còn không nhanh cảm ơn ta đi, không thấy ta vừa giúp Chí Gia các ngươi giải quyết người cạnh tranh sao? "

Nghe được giọng nói của hắn thì người bên Chí Gia lúc này mới tỉnh hồn lại, cả đám đều dùng ánh mắt không thể tin tưởng mà nhìn hắn, nhìn người thanh niên đang nở nụ cười ấm áp cách đó không xa mà trong lòng mỗi người đều cảm thấy lạnh ngắt.

Tên nam tử có bề ngoài thư sinh kia lúc này cũng không giữ được thái độ như lúc trước kia, bộ dạng điên cuồng lúc nãy bây giờ đã thay vào đó là vẻ sợ sệt. Tên này có chút run run nói ra hỏi:

" Ngươi là ai, ngươi không phải là Tôn Vân, Tôn Vân không thể nào lợi hại như vậy được."

Nhẹ lắc đầu Xuân Đức ôn hòa nói:

" Ta là Tôn Vân, Tôn Vân cũng là ta. Ta chỉ muốn hỏi các ngươi là có con di nguyên gì không, có thì nói ra đi cho lòng thanh thản mà còn kịp lên đường."

Ánh mắt nam tử kia co lại, hắn lúc này vậy mà không còn sợ hãi nữa, hắn lạnh giọng nói:

" Ngươi lại có lá gan giết ta, chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai? "

Khẽ thở dài, Xuân Đức buồn buồn nói:

" Được rồi, không có di nguyện gì thì lên đường thôi, để đám người Long Gia lại phải chờ lâu."

Thấy hắn thực sự muốn ra tay thì lão giả lúc trước gầm lên:

" Nhanh bảo vệ thiếu chủ, ngăn cản kẻ này lại."

Vừa nói như vậy thì những người khác bên trong Chí Gia đều không sợ chết xông lên tấn công Xuân Đức, còn về phần lão giả thì lại dùng bí thuật mang hai người nam tử cùng Chí Vô Song bỏ chạy.

Xuân Đức cười ta, nhìn đám người đang như châu chấu lao về phía mình thì hắn khẽ thổi nhẹ ra một hơi độc khí, độc khí vô hình vô chất ngay lập tức hóa thành trâm nhọn phóng thẳng vào đám tu sĩ Chí Gia đang lao tới.

Không có bất kì tiếng hét thảm nào vang lên những tên tu sĩ của Chí Gia khi tiếp cận hắn thì liền quỷ dị bị bốc hơi. Xương cốt không còn, đến ngay cả nhẫn chứa đồ cùng các bảo vật khác cũng bị bốc hơi sạch. Cả đám đều biến thành một làn sương mù màu đỏ yêu dị.

Còn về phần Xuân Đức lúc này thì hắn không nhanh không chậm bước đi trên không trung, đi theo phía sau ba người đang bỏ chạy phía trước. Tốc độ hắn nhìn như không nhanh nhưng ba người phía trước làm sao chạy cũng không thoát được hắn. Cả hai bên đều duy trì khoảng cách vài dặm.

Một màn này làm cho ba người ở phía trước càng bỏ chạy càng tuyệt vọng. Lúc này đây Chí Vô Song nói:

" Để ta ở lại, ta muốn nói chuyện với hắn. Nhân lúc ta cùng với hắn nói chuyện thì hai người liền chạy đi."

Nghe được Chí Vô Song muốn tự mình ở lại tranh thủ thời gian cho bản thân thì nam tử có bề ngoài thư sinh kia liền lên tiếng phản đối:

" Không được, tên kia rất có thể không phải Tôn Vân. Hắn sẽ không nương tay với muội, muội làm như vậy là đi chịu chết."

Chí Vô Song cười khổ nói : " Còn cách nào khác sao? Còn một chút cơ hội ta cũng phải thử một lần. Được rồi buông ta ra."

Thấy Chí Vô Song kiên quyết như vậy thì hai người khác cũng không có kiên trì, bọn họ để lại Chí Vô Song còn bản thân thì vẫn tiếp tục bỏ chạy.

Theo ở phía nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức có đôi phần ngạc nhiên. Không biết nữ nhân này đứng lại là để làm cái gì.

Trên thực tế hắn cũng không phải là đang đi đuổi giết ba người này, mà hắn là đang đi tới nơi Bóng Ảnh giết người, chẳng qua là tiện đường đi mà thôi. Còn về phần ba người này từ lâu đã bị hắn hạ xuống " Độc Tâm Chú ".

Không qua bao lâu sau độc chú sẽ phát tác, đến lúc đó thì vui rồi, toàn thân thối rữa từ từ, linh hồn thì bị ăn mòn, bản tính trong nháy mắt sẽ thay đổi, thích giết chóc, thích ăn thịt tươi, chỉ có máu tươi mới làm dịu đi nổi đau đớn. Đặc biệt mẫn cảm với người cùng huyết mạch, gặp ai cùng huyết mạch thì sẽ tấn công kẻ đó trước tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cân Cả Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook