Chương 1257: Mai Táng Thành
truonghongsinh1207@
07/07/2019
Sau khi nói chuyện với Bóng Ảnh một hồi lâu, cuối cùng Xuân Đức cũng có
thể khống chế hoàn mỹ thân thể mới của bản thân, hắn lúc này biến hóa về trạng thái nhân loại sau đó bay thẳng lên phía trên.
“ Ầm ầm ầm…”
Mặt đất nổ tung, Xuân Đức từ bên trong lòng đất đi ra bên ngoài. Hắn đi lên mặt đất liền nhìn thấy rất nhiều người đang cầm binh khí cảnh giác nhìn về phía hắn.
Cùng lúc này một âm thanh bén nhọn vang lên.
“ Ngươi là người nào, dám ở địa bàn của Tân Gia chúng ta nháo sự, chán sống rồi sao?”
Xuân Đức nhìn theo hướng phía âm thanh phát ra thì nhìn thấy một tên nam tử trung niên, tay cầm roi dài, trên thân mặc một bộ màu đen, đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.
Sau khi nhìn qua người kia một cái thì hắn cũng lười nhìn thêm lần nào nữa, hắn lúc này mới chú ý đến xung quanh, nơi hắn đang đứng hình như là đang được dùng để tổ chức hôn lễ thì phải, khắp nơi đều là giăng đèn kết hoa.
Trong này cũng có rất đông người, đa phần đều là tu sĩ cả, có đến cả mấy ngàn người chứ không ít.
Sau khi đã xác định được tình huống thì Xuân Đức liền muốn rời đi, hắn cũng chẳng muốn ở nơi này làm cái quái gì. Nhưng ngay vào lúc hắn định rời đi thì một bóng đen lóe lên, sau đó
“ Bịch bịch bịch…”
Cả mấy ngàn người ở nơi đây trong nháy mắt lần lượt ngã xuống đất, trước ngực tất cả những người này đều thủng một lỗ, trái tim cũng bị móc mất.
Những kẻ chết đi trong mắt đều là một mảnh mê man, bọn họ cũng không hiểu làm sao lại chết.
Nhưng rất nhanh, những kẻ chết đi kia thi thể của bọn họ nhanh chóng khô quắt lại, nhìn cứ như là xác chết bị hút khô nước vậy.
Xuân Đức lúc này mới chứ ý đến Bóng Ảnh đang ở bên cạnh đang nhai “ chóp chép”, hắn có chút ngạc nhiên hỏi:
“ Hôm nay đệ làm sao lại đi ăn đám tạp nham này. Đói vậy rồi cơ à?”
Bóng Ảnh vừa ăn vừa nói:
“ Hắc, cũng không phải thế, đám tạp nham này nhìn vậy thôi nhưng có ma tính rất mạnh đấy, tinh hoa hắc ám bên trong thân thể bọn chúng cũng có không ít, nếu chỉ là một vài tên thì đệ cũng lười nhưng ở đây nhiều như vậy nên tiện thể ra tay luôn.”
Khẽ ồ lên, Xuân Đức không quan tâm lắm nói:
“ Vậy à, vậy thì đi ra ngoài xem còn không, còn thì giết hết luôn đi, ca cũng rất lâu chưa ăn gì rồi.”
Bóng Ảnh vừa cười vừa nói:
“ Xem ra nơi đây tụ tập không ít ác nhân à, đúng là bảo địa. Tinh hoa hắc ám thật nhiều. Mà ca đói không, ăn một miếng này.”
Vừa nói Bóng Ảnh vừa đưa cho Xuân Đức vài trái tim, mấy trái tim kia giống như đang còn sống, xung quanh lưu chuyển quang mang hắc ám nhìn khá là tà ác.
Xuân Đức tiếp nhận mấy quả tim, tiện thể cắn một miếng, hành động của hắn giống như là đang ăn bánh vậy. Nhai nhai một lúc sau đó nuốt xuống, hắn gật đầu nói:
“ Hắc ám năng lượng đúng là thật nhiều, vị cũng không tệ. Ăn được. Đi ra ngoài thôi, nhìn xem nơi này là nơi nào.”
Nói xong thì hắn liền đi ra bên ngoài, để lại một mảnh thi thể khô quắt nằm trên mặt đất, Bóng Ảnh lúc này cũng đi theo phía sau Xuân Đức, có điều thân ảnh hắn đồng nhất với môi trường xung quanh nên không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ Xuân Đức.
Hai người chưa đi được bao xa thì liền nhìn thấy một đoàn người đang huyên náo đi về phía bên này, đi trước nhất là một tên thanh niên cưỡi kỳ lân, tướng mạo người này rất khá, có điều trên người toát ra một loại khí tức âm lãnh khiến cho Xuân Đức cảm thấy không thích.
Đi theo phía sau hắn là một đội kèn trống, tất cả đều mặc trang phục màu đỏ, phía sau đoàn người có một cỗ xe được 3 con thú nhìn khá giống loại ngựa một sừng.
Ở sau cùng là vô số tu sĩ, vừa đi vừa ném ra cái gì ấy, hắn cũng không rõ nữa. Nhìn thấy một màn này thì Xuân Đức nhớ đến một câu, nếu vừa ra ngoài mà gặp phải đám cưới ngày hôm đó nhất định sẽ gặp phải vận xui.
Hắn không biết mình lúc này nên làm cái gì cho phải, có hay không giết tất cả những kẻ này để giải đen.
Còn chưa để hắn làm ra quyết định thì một người đã tiến lên trước quát dẹp đường.
“ Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tránh đường.”
Xuân Đức lúc này gãi gãi đầu, sau một hồi suy nghĩ hắn vẫn là thấy nên giết hết đi.
“ Ảnh, giết sạch những người này đi. À mà nhớ để lại vài người hỏi thăm tin tức đấy.”
Bóng Ảnh đang ở phía phía sau nghe vậy thì đáp:
“Đã biết đại ca, mà phải rồi đại ca, trong này có một vài kẻ hình như cũng không phải là ác nhân, hắc ám tinh hoa không nhiều có giết luôn không đại ca.”
Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:
“ Giết sạch đi, à mà thôi, để lại mấy tên kia mà hỏi thăm.”
Bóng Ảnh gật gù nói:
“ Đại ca nói phải.”
Vừa nói xong thì Bóng Ảnh liền động thủ, đang lúc mọi người ở đây còn chưa biết là có chuyện gì sắp xảy ra thì bầu trời đột nhiên tối lại, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, tiếp sau đó bọn họ chỉ cảm thấy một đợt gió lạnh thổi qua.
Sau khi đợt gió lạnh thổi qua thì bọn họ cũng không còn cảm nhận được thêm cái gì nữa.
Sau vài cái hô hấp thì nơi đây lại quay về bộ dáng lúc trước, có điều trên mặt đất lúc này lại có thêm một mảnh thi thể nằm la liệt.
Bóng Ảnh sau khi giết xong tất cả những người kia, moi tim bọn chúng ra thì cũng tiện thể đem hai người còn sống đến trước mặt Xuân Đức.
Hai người này một người là cô dâu, một người khác hình như là nha hoàn của nàng, Xuân Đức cũng không rõ nữa.
Nhìn hai người đang ngẩn ngơ thì Xuân Đức lên tiếng:
“ Đừng ngẩn ngơ nữa rồi, nếu còn tiếp tục ngẩn ngơ thì sau một khắc trên mặt đất lại có thêm hai cỗ thi thể đấy.”
Hai nữ nhân kia lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên thân thể hai nàng đều run lên mãnh liệt, ánh mắt hoảng sợ vô cùng nhìn Xuân Đức đang ở trước mắt.
Xuân Đức thấy vậy thì cũng lười hỏi, hắn trực tiếp sưu hồn luôn, mặc dù hai nữ nhân kia chống cự nhưng rốt cuộc cũng vẫn bị hắn sưu hồn.
Trên đời có nhiều biện pháp chống sưu hồn nhưng cái gì cũng phải dựa vào thực lực làm nền tảng. Những thứ kia chỉ hữu dụng khí hai bên tu vị cách nhau không xa. Một khi đẳng cấp cách biệt quá lớn thì những biện pháp kia đều vô dụng cả.
“ Ầm ầm ầm…”
Mặt đất nổ tung, Xuân Đức từ bên trong lòng đất đi ra bên ngoài. Hắn đi lên mặt đất liền nhìn thấy rất nhiều người đang cầm binh khí cảnh giác nhìn về phía hắn.
Cùng lúc này một âm thanh bén nhọn vang lên.
“ Ngươi là người nào, dám ở địa bàn của Tân Gia chúng ta nháo sự, chán sống rồi sao?”
Xuân Đức nhìn theo hướng phía âm thanh phát ra thì nhìn thấy một tên nam tử trung niên, tay cầm roi dài, trên thân mặc một bộ màu đen, đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.
Sau khi nhìn qua người kia một cái thì hắn cũng lười nhìn thêm lần nào nữa, hắn lúc này mới chú ý đến xung quanh, nơi hắn đang đứng hình như là đang được dùng để tổ chức hôn lễ thì phải, khắp nơi đều là giăng đèn kết hoa.
Trong này cũng có rất đông người, đa phần đều là tu sĩ cả, có đến cả mấy ngàn người chứ không ít.
Sau khi đã xác định được tình huống thì Xuân Đức liền muốn rời đi, hắn cũng chẳng muốn ở nơi này làm cái quái gì. Nhưng ngay vào lúc hắn định rời đi thì một bóng đen lóe lên, sau đó
“ Bịch bịch bịch…”
Cả mấy ngàn người ở nơi đây trong nháy mắt lần lượt ngã xuống đất, trước ngực tất cả những người này đều thủng một lỗ, trái tim cũng bị móc mất.
Những kẻ chết đi trong mắt đều là một mảnh mê man, bọn họ cũng không hiểu làm sao lại chết.
Nhưng rất nhanh, những kẻ chết đi kia thi thể của bọn họ nhanh chóng khô quắt lại, nhìn cứ như là xác chết bị hút khô nước vậy.
Xuân Đức lúc này mới chứ ý đến Bóng Ảnh đang ở bên cạnh đang nhai “ chóp chép”, hắn có chút ngạc nhiên hỏi:
“ Hôm nay đệ làm sao lại đi ăn đám tạp nham này. Đói vậy rồi cơ à?”
Bóng Ảnh vừa ăn vừa nói:
“ Hắc, cũng không phải thế, đám tạp nham này nhìn vậy thôi nhưng có ma tính rất mạnh đấy, tinh hoa hắc ám bên trong thân thể bọn chúng cũng có không ít, nếu chỉ là một vài tên thì đệ cũng lười nhưng ở đây nhiều như vậy nên tiện thể ra tay luôn.”
Khẽ ồ lên, Xuân Đức không quan tâm lắm nói:
“ Vậy à, vậy thì đi ra ngoài xem còn không, còn thì giết hết luôn đi, ca cũng rất lâu chưa ăn gì rồi.”
Bóng Ảnh vừa cười vừa nói:
“ Xem ra nơi đây tụ tập không ít ác nhân à, đúng là bảo địa. Tinh hoa hắc ám thật nhiều. Mà ca đói không, ăn một miếng này.”
Vừa nói Bóng Ảnh vừa đưa cho Xuân Đức vài trái tim, mấy trái tim kia giống như đang còn sống, xung quanh lưu chuyển quang mang hắc ám nhìn khá là tà ác.
Xuân Đức tiếp nhận mấy quả tim, tiện thể cắn một miếng, hành động của hắn giống như là đang ăn bánh vậy. Nhai nhai một lúc sau đó nuốt xuống, hắn gật đầu nói:
“ Hắc ám năng lượng đúng là thật nhiều, vị cũng không tệ. Ăn được. Đi ra ngoài thôi, nhìn xem nơi này là nơi nào.”
Nói xong thì hắn liền đi ra bên ngoài, để lại một mảnh thi thể khô quắt nằm trên mặt đất, Bóng Ảnh lúc này cũng đi theo phía sau Xuân Đức, có điều thân ảnh hắn đồng nhất với môi trường xung quanh nên không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ Xuân Đức.
Hai người chưa đi được bao xa thì liền nhìn thấy một đoàn người đang huyên náo đi về phía bên này, đi trước nhất là một tên thanh niên cưỡi kỳ lân, tướng mạo người này rất khá, có điều trên người toát ra một loại khí tức âm lãnh khiến cho Xuân Đức cảm thấy không thích.
Đi theo phía sau hắn là một đội kèn trống, tất cả đều mặc trang phục màu đỏ, phía sau đoàn người có một cỗ xe được 3 con thú nhìn khá giống loại ngựa một sừng.
Ở sau cùng là vô số tu sĩ, vừa đi vừa ném ra cái gì ấy, hắn cũng không rõ nữa. Nhìn thấy một màn này thì Xuân Đức nhớ đến một câu, nếu vừa ra ngoài mà gặp phải đám cưới ngày hôm đó nhất định sẽ gặp phải vận xui.
Hắn không biết mình lúc này nên làm cái gì cho phải, có hay không giết tất cả những kẻ này để giải đen.
Còn chưa để hắn làm ra quyết định thì một người đã tiến lên trước quát dẹp đường.
“ Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tránh đường.”
Xuân Đức lúc này gãi gãi đầu, sau một hồi suy nghĩ hắn vẫn là thấy nên giết hết đi.
“ Ảnh, giết sạch những người này đi. À mà nhớ để lại vài người hỏi thăm tin tức đấy.”
Bóng Ảnh đang ở phía phía sau nghe vậy thì đáp:
“Đã biết đại ca, mà phải rồi đại ca, trong này có một vài kẻ hình như cũng không phải là ác nhân, hắc ám tinh hoa không nhiều có giết luôn không đại ca.”
Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:
“ Giết sạch đi, à mà thôi, để lại mấy tên kia mà hỏi thăm.”
Bóng Ảnh gật gù nói:
“ Đại ca nói phải.”
Vừa nói xong thì Bóng Ảnh liền động thủ, đang lúc mọi người ở đây còn chưa biết là có chuyện gì sắp xảy ra thì bầu trời đột nhiên tối lại, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, tiếp sau đó bọn họ chỉ cảm thấy một đợt gió lạnh thổi qua.
Sau khi đợt gió lạnh thổi qua thì bọn họ cũng không còn cảm nhận được thêm cái gì nữa.
Sau vài cái hô hấp thì nơi đây lại quay về bộ dáng lúc trước, có điều trên mặt đất lúc này lại có thêm một mảnh thi thể nằm la liệt.
Bóng Ảnh sau khi giết xong tất cả những người kia, moi tim bọn chúng ra thì cũng tiện thể đem hai người còn sống đến trước mặt Xuân Đức.
Hai người này một người là cô dâu, một người khác hình như là nha hoàn của nàng, Xuân Đức cũng không rõ nữa.
Nhìn hai người đang ngẩn ngơ thì Xuân Đức lên tiếng:
“ Đừng ngẩn ngơ nữa rồi, nếu còn tiếp tục ngẩn ngơ thì sau một khắc trên mặt đất lại có thêm hai cỗ thi thể đấy.”
Hai nữ nhân kia lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên thân thể hai nàng đều run lên mãnh liệt, ánh mắt hoảng sợ vô cùng nhìn Xuân Đức đang ở trước mắt.
Xuân Đức thấy vậy thì cũng lười hỏi, hắn trực tiếp sưu hồn luôn, mặc dù hai nữ nhân kia chống cự nhưng rốt cuộc cũng vẫn bị hắn sưu hồn.
Trên đời có nhiều biện pháp chống sưu hồn nhưng cái gì cũng phải dựa vào thực lực làm nền tảng. Những thứ kia chỉ hữu dụng khí hai bên tu vị cách nhau không xa. Một khi đẳng cấp cách biệt quá lớn thì những biện pháp kia đều vô dụng cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.