Chương 584: Quân đoàn ma dụt(1)
truonghongsinh1207@
06/12/2018
Trong nháy mắt này vũ khí của tất cả những người kia đã sắc bén lên một trình độ kinh người, một chém liền chặt đứt vũ khí đối phương, chặt đứt dễ dàng như chặt vào nước vậy. Liên miên âm thanh vang lên.
Phụt phụt phụt phụt
Từng cái đầu người bay lên cao cao, rất nhiều địch nhân bị chém thành từng khối rơi xuống đất, cả ai bên đều ngỡ ngàng nhưng không qua mấy hô hấp thì bên phía Xuân Đức cười lên như điên rồi bứt ra điên cuồng quay về vây công đám cao thủ còn lại.
Nhìn thấy chỉ trong nháy mắt chiến cuộc thay đổi thì bên phía đối phương biết đại sự không tốt liền lớn tiếng gào thét:
" Rút lui, nhanh rút lui."
Có điều hắn không nói được nhiều liền bị Lam Nhã dùng tốc độ siêu việt người ở đây đến phía sau đâm một phát chí mạng chết không kịp ngáp những cao thủ còn lại thì bị Ngọc Dung tàn sát hàng loạt, đên lúc mọi người kịp phản ứng lại thì đã có 67 tên nằm xuống.
Hai tên đầu lĩnh của thế lực đối địch gầm lên sau đó bộc phát ra Tinh Quân Cảnh sơ kì khí thế đè ép mọi người nhưng cũng giống như tên vừa la làng kia, chỉ nghe hai âm thanh
Phập phập
Hai tên này lập tức bị hai người Ngọc Dung cùng Lam Nhã xữ lý, một nhát xuyên tim sức sống bị phệ huyết dao găm hút sạch.
Thủ lĩnh chết trận hình bên kia đại loạn, tới lúc này mấy tên tàn binh mới điên cuồng bỏ chạy, do đám này không tiếc thọ mệnh nên thi triển ra bí pháp chạy được rất nhanh. Ba người Lam Nhã, Tuyệt Duyệt cùng Ngọc Lam giết không hết để chạy 2 tên.
Rất nhiều đội ngũ địch nhân xung quanh đang định cắn một miếng thấy như thế một màn thì cấp tốc chạy xa xa, trong 3 cái hô hấp trong tầm mắt mọi người đã không còn địch nhân. Cả đội ngũ trong nháy mắt đứng ngây ra như phổng, bọn họ lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy.
Lúc sau đôi ngủ cũng có tiến lên xông phá chiến đấu có điều địch nhân vừa thấy bọn họ thì đã không tiếc bỏ lại một ít kẻ chết thay bỏ chạy mất dạng. Đi thêm một canh giờ vẫn tìm không có một ai dám đánh với bọn họ một trận thì Lữ Nhac mới hỏi Xuân Đức.
" Đội trưởng bây giờ chúng ta làm sao? Có hay không muốn đánh đến trước cửa doanh trại địch."
Xuân Đức mở mắt ra ôn hòa nói:
" Không. Chúng ta rút, hôm nay như vậy đủ rồi, ta cũng đã mệt."
Nói xong hắn thu về thánh quang, trong nháy mắt mọi người cảm thấy một trận mất mát, bọn họ cảm thấy mình không còn cường đại như lúc trước nữa, bọn họ có chút lưu luyến cái cảm giác kia. Hơn nữa bọn họ còn cảm thấy một trận mệt mỏi vô cùng do tiêu hao thể lực cường độ cao.
Cứ như vậy đội ngủ Xuân Đức từ sâu bên trong chiến trường rút đi về, địch nhân đều bị dọa chạy nên bọn họ cứ như chốn không người mà từ từ đi về nơi đóng quân ở tây nam Đại Di Hoa Cung.
Không qua bao lâu bọn họ đã quay về căn cứ, vừa vào bên trong Tây Nam Thành thì đã có một đám lớn tu sĩ xin được gia nhập. Xuân Đức bận việc khác nên việc này do hai nô bộc của hắn lo.
Khi đi tới bia ghi chép thành tích thì đội ngũ của Xuân Đức ngày hôm nay liền đứng thứ nhất với tổng số công huân lên tới hơn một triệu, đội ngũ thứ hai chỉ mới có chưa tới 800 ngàn. Vì để ăn mừng chiến thắng ngày đầu tiên Xuân Đức quyết định mời cả đội ngũ một bữa ăn linh đình, ở bên trong Tây Nam Thành này chỉ cần có chiến công thì thứ gì ở bên trong thành đều đối được.
Vì số lượng người quá đông nên Xuân Đức thuê luôn một cái trang viên diện tích vài chục mẩu cho mọi người cùng ở, cùng ăn.
Ngọc Dung phân phó người dưới:
" Nhanh bảo mọi người chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta mở tiệc nơi đây, phân phó thêm vài người đến các tửu lầu bên trong thành mua hết đồ ăn về đây cho ta."
" Vâng."--- Người kia ứng một tiếng rồi rời đi ngay.
Đội ngũ của Xuân Đức tuy đã mệt mỏi nhưng ai cũng hưng phấn bừng bừng đi chuẩn bị ăn tiệc tối, việc này mấy lão già bên trong Tây Nam Thành cũng không có nghiêm cấm, ăn mừng chiến thắng là điều bình thường, miễn không sinh sự là được.
Đi tới một tửu lầu sang trọng bên trong thành, một thành viên của chiến đoàn Xuân Đức nói:
" Lão bản cho ta đặt 2000 suất ăn mang tới Hoa Man trang viên. Ta là người của " Thua liền chạy chiến đội."
Nếu là lúc đầu mọi người ở bên trong tửu lầu sẽ phá lên cười vì cái tên chiến đoàn này nhưng bây giờ không có, bọn họ dùng ánh mắt sùng bái nhìn tên đội viên này, tên kia cảm nhận được ánh mắt của mọi người rất là hưởng thụ đây là lần đầu tiên hắn được nhiều người chú ý đến vậy.
Lão bản nhìn hắn cũng thuận mắt hơn rất nhiều nói:
" Khá lắm tiểu tử, hôm nay lão bản ta cũng vì các người chiến thắng mà giảm phân nữa giá cho các ngươi. Tiểu tử ngươi về trước rất nhanh sẽ có người mang sang, nhớ dành cho ta một chỗ ngồi đấy."
[Lão bản nơi đây cũng không phải là người ngoài đi vào mà là trưởng lão bên ngoài của Đại Di Hoa Cung địa vị cũng rất cao]
Tên đội viên kia gật đầu cười nói:
" Tốt, vậy tiểu bối xin về trước chuẩn bị."
Hắn nhìn qua mọi người đang ngồi nơi đây nói:
" Mọi người nếu ai có hứng thì tối này qua bên chúng ta làm một chén. "
Những người ở nơi đây nghe vậy thì đều đứng dậy chắp tay cười nói:
" Vậy thì làm phiền rồi."
***
Ở bên trong một căn phòng đang ngồi mấy ông lão, người nào cũng có khí tức mạnh mẽ cường hãn vô cùng. Một ông lão mặc đạo bào màu xanh, mái tóc đã hoa râm, khẽ vuốt râu cười nói:
" Không tệ, rất không tệ. Chỉ có 6 ngàn người vậy mà có thể tiêu diệt gần 10 vạn địch nhân, không một người chết đi quả là kinh người. Nhất là thiếu niên kia, hắn chính là hạch tâm của đội ngũ mấy ngàn người kia, chỉ cần có hắn đội ngũ 6 ngàn người sẽ giống như một thanh gươm nhọn không gì không phá. Không biết các ngươi có ai biết thiếu niên kia tên gì sao? "
Một ông lão khác mặc đạo bào màu xám nói:
" Hình như là đệ tử chân truyền của Hạ Băng nha đầu mới thu."
" Ồ. Như vậy sao, vậy thì Hạ Băng nha đầu nhặt được bảo rồi."--- Ông lão còn lại lên tiếng.
Ông lão lúc ban đầu nói:
" Không biết các ngươi nghĩ có nên tưởng thưởng cho đám nhóc kia một ít chỗ tốt khích lệ bọn nó không? "
Hai người còn lại gật đầu nói:
" Là nên thưởng, đêm nay đến nơi tổ chức tiệc kia vừa tiện ban thưởng. Để cho những người khác biết Đại Di Hoa Cung chúng ta không bao giờ bạc đãi người có công."
Phụt phụt phụt phụt
Từng cái đầu người bay lên cao cao, rất nhiều địch nhân bị chém thành từng khối rơi xuống đất, cả ai bên đều ngỡ ngàng nhưng không qua mấy hô hấp thì bên phía Xuân Đức cười lên như điên rồi bứt ra điên cuồng quay về vây công đám cao thủ còn lại.
Nhìn thấy chỉ trong nháy mắt chiến cuộc thay đổi thì bên phía đối phương biết đại sự không tốt liền lớn tiếng gào thét:
" Rút lui, nhanh rút lui."
Có điều hắn không nói được nhiều liền bị Lam Nhã dùng tốc độ siêu việt người ở đây đến phía sau đâm một phát chí mạng chết không kịp ngáp những cao thủ còn lại thì bị Ngọc Dung tàn sát hàng loạt, đên lúc mọi người kịp phản ứng lại thì đã có 67 tên nằm xuống.
Hai tên đầu lĩnh của thế lực đối địch gầm lên sau đó bộc phát ra Tinh Quân Cảnh sơ kì khí thế đè ép mọi người nhưng cũng giống như tên vừa la làng kia, chỉ nghe hai âm thanh
Phập phập
Hai tên này lập tức bị hai người Ngọc Dung cùng Lam Nhã xữ lý, một nhát xuyên tim sức sống bị phệ huyết dao găm hút sạch.
Thủ lĩnh chết trận hình bên kia đại loạn, tới lúc này mấy tên tàn binh mới điên cuồng bỏ chạy, do đám này không tiếc thọ mệnh nên thi triển ra bí pháp chạy được rất nhanh. Ba người Lam Nhã, Tuyệt Duyệt cùng Ngọc Lam giết không hết để chạy 2 tên.
Rất nhiều đội ngũ địch nhân xung quanh đang định cắn một miếng thấy như thế một màn thì cấp tốc chạy xa xa, trong 3 cái hô hấp trong tầm mắt mọi người đã không còn địch nhân. Cả đội ngũ trong nháy mắt đứng ngây ra như phổng, bọn họ lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy.
Lúc sau đôi ngủ cũng có tiến lên xông phá chiến đấu có điều địch nhân vừa thấy bọn họ thì đã không tiếc bỏ lại một ít kẻ chết thay bỏ chạy mất dạng. Đi thêm một canh giờ vẫn tìm không có một ai dám đánh với bọn họ một trận thì Lữ Nhac mới hỏi Xuân Đức.
" Đội trưởng bây giờ chúng ta làm sao? Có hay không muốn đánh đến trước cửa doanh trại địch."
Xuân Đức mở mắt ra ôn hòa nói:
" Không. Chúng ta rút, hôm nay như vậy đủ rồi, ta cũng đã mệt."
Nói xong hắn thu về thánh quang, trong nháy mắt mọi người cảm thấy một trận mất mát, bọn họ cảm thấy mình không còn cường đại như lúc trước nữa, bọn họ có chút lưu luyến cái cảm giác kia. Hơn nữa bọn họ còn cảm thấy một trận mệt mỏi vô cùng do tiêu hao thể lực cường độ cao.
Cứ như vậy đội ngủ Xuân Đức từ sâu bên trong chiến trường rút đi về, địch nhân đều bị dọa chạy nên bọn họ cứ như chốn không người mà từ từ đi về nơi đóng quân ở tây nam Đại Di Hoa Cung.
Không qua bao lâu bọn họ đã quay về căn cứ, vừa vào bên trong Tây Nam Thành thì đã có một đám lớn tu sĩ xin được gia nhập. Xuân Đức bận việc khác nên việc này do hai nô bộc của hắn lo.
Khi đi tới bia ghi chép thành tích thì đội ngũ của Xuân Đức ngày hôm nay liền đứng thứ nhất với tổng số công huân lên tới hơn một triệu, đội ngũ thứ hai chỉ mới có chưa tới 800 ngàn. Vì để ăn mừng chiến thắng ngày đầu tiên Xuân Đức quyết định mời cả đội ngũ một bữa ăn linh đình, ở bên trong Tây Nam Thành này chỉ cần có chiến công thì thứ gì ở bên trong thành đều đối được.
Vì số lượng người quá đông nên Xuân Đức thuê luôn một cái trang viên diện tích vài chục mẩu cho mọi người cùng ở, cùng ăn.
Ngọc Dung phân phó người dưới:
" Nhanh bảo mọi người chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta mở tiệc nơi đây, phân phó thêm vài người đến các tửu lầu bên trong thành mua hết đồ ăn về đây cho ta."
" Vâng."--- Người kia ứng một tiếng rồi rời đi ngay.
Đội ngũ của Xuân Đức tuy đã mệt mỏi nhưng ai cũng hưng phấn bừng bừng đi chuẩn bị ăn tiệc tối, việc này mấy lão già bên trong Tây Nam Thành cũng không có nghiêm cấm, ăn mừng chiến thắng là điều bình thường, miễn không sinh sự là được.
Đi tới một tửu lầu sang trọng bên trong thành, một thành viên của chiến đoàn Xuân Đức nói:
" Lão bản cho ta đặt 2000 suất ăn mang tới Hoa Man trang viên. Ta là người của " Thua liền chạy chiến đội."
Nếu là lúc đầu mọi người ở bên trong tửu lầu sẽ phá lên cười vì cái tên chiến đoàn này nhưng bây giờ không có, bọn họ dùng ánh mắt sùng bái nhìn tên đội viên này, tên kia cảm nhận được ánh mắt của mọi người rất là hưởng thụ đây là lần đầu tiên hắn được nhiều người chú ý đến vậy.
Lão bản nhìn hắn cũng thuận mắt hơn rất nhiều nói:
" Khá lắm tiểu tử, hôm nay lão bản ta cũng vì các người chiến thắng mà giảm phân nữa giá cho các ngươi. Tiểu tử ngươi về trước rất nhanh sẽ có người mang sang, nhớ dành cho ta một chỗ ngồi đấy."
[Lão bản nơi đây cũng không phải là người ngoài đi vào mà là trưởng lão bên ngoài của Đại Di Hoa Cung địa vị cũng rất cao]
Tên đội viên kia gật đầu cười nói:
" Tốt, vậy tiểu bối xin về trước chuẩn bị."
Hắn nhìn qua mọi người đang ngồi nơi đây nói:
" Mọi người nếu ai có hứng thì tối này qua bên chúng ta làm một chén. "
Những người ở nơi đây nghe vậy thì đều đứng dậy chắp tay cười nói:
" Vậy thì làm phiền rồi."
***
Ở bên trong một căn phòng đang ngồi mấy ông lão, người nào cũng có khí tức mạnh mẽ cường hãn vô cùng. Một ông lão mặc đạo bào màu xanh, mái tóc đã hoa râm, khẽ vuốt râu cười nói:
" Không tệ, rất không tệ. Chỉ có 6 ngàn người vậy mà có thể tiêu diệt gần 10 vạn địch nhân, không một người chết đi quả là kinh người. Nhất là thiếu niên kia, hắn chính là hạch tâm của đội ngũ mấy ngàn người kia, chỉ cần có hắn đội ngũ 6 ngàn người sẽ giống như một thanh gươm nhọn không gì không phá. Không biết các ngươi có ai biết thiếu niên kia tên gì sao? "
Một ông lão khác mặc đạo bào màu xám nói:
" Hình như là đệ tử chân truyền của Hạ Băng nha đầu mới thu."
" Ồ. Như vậy sao, vậy thì Hạ Băng nha đầu nhặt được bảo rồi."--- Ông lão còn lại lên tiếng.
Ông lão lúc ban đầu nói:
" Không biết các ngươi nghĩ có nên tưởng thưởng cho đám nhóc kia một ít chỗ tốt khích lệ bọn nó không? "
Hai người còn lại gật đầu nói:
" Là nên thưởng, đêm nay đến nơi tổ chức tiệc kia vừa tiện ban thưởng. Để cho những người khác biết Đại Di Hoa Cung chúng ta không bao giờ bạc đãi người có công."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.