Chương 611: Quay Về Ác Ma Điện
truonghongsinh1207@
20/12/2018
Vô Địch cười nói:
" Ngươi nói sai. Lần này là nhờ đứa em gái của ngươi. Nha đầu kia đã hoàn toàn dung hợp cùng Hắc Ám Ma Thụ có thể điều khiển được nó. Có nha đầu kia sau này mi hoàn toàn có thể dùng năng lực này chiến đấu. Lấy sức mạnh bản thể thì ở trung thiên này không còn mấy thứ có thể uy hiếp được mi rồi."
Xuân Đức liếc xéo tên đồng bạn. Xuân Đức nói:
" Ở trạng thái này tiêu hao cũng không ít đâu cha nội. Linh hồn hồn bị ép đến cạn mới có thể miễn cưỡng điều khiển thân thể này. Móa. Chung quy cường độ linh hồn quá yếu. Đã thế cái biến thân này một khi đã biến thân ít nhất cũng phải duy trì 3 giờ. Không thể luân phiên biến đổi. Bất tiện thật."
Vô Địch nghe thế thì mắt sáng lên nói:
" Ồ, vậy hả. Thế mi cho ta ngồi lên trên người mi một chút, ta còn chưa bao giờ được ngồi trên Địa Ngục Thiên Long cả. "
Xuân Đức gật đầu nói:
" Thích thì ngồi thôi có gì đâu."
Vô Địch cũng không có khách khí mà ngồi lên trên một cái đầu bên trái của Xuân Đức. Có điều vừa tiến vào trong khu vực độc khí hộ thể thì đôi chân của Vô Địch bốc lên khói trắng do chất độc trên cơ thể Xuân Đức ăn mòn. Thấy vậy Xuân Đức dùng cái đầu chính giữa nhìn qua Vô Địch hiếu kì hỏi:
" Cái thân thể này tốn một đống tài nguyên tạo thành mà chẳng ra làm sao.Không được rồi bỏ nó vào bên trong không gian đi bằng không chẳng mấy chốc liền bị hư mất."
Vô Địch cũng gật đầu sau đó liền thoát ra khỏi xác của mình. Bản thể của Vô Địch là một quả cầu ánh sáng tím, nhìn vào cảm thấy huyền diệu, mộng ảo vô cùng.
Sau đó hai người bay về Tử Tiêu Tông nơi kia có truyền tống môn đang được xây dựng với Ác Ma Điện. Xuân Đức muốn đến đó xem một chút cái truyền tống trận làm xong chưa?
Trên đường đi Vô Địch cảm khái:
" Ở nơi này đúng là địa phương giàu có, chỉ là một mảnh đại lục có diện tích cũng ngang bằng như nơi định cư của Ác Ma Điện vậy mà có tới 3 món dị bảo, thần khí nguyên vẹn chín thanh, tài nguyên khác vô số. Mi có muốn hay không nghĩ di chuyển Ác Ma Điện tới nơi đây định cư. "
[ Vùng đất bị lãng quên. Một thế giới tồn bên trong trung thiên nhưng lại nằm ở một dị độ không gian cách biệt.]
Xuân Đức vừa bay vừa suy tư, một lúc lâu sau mới nói:
" Nơi này thời tiết đỡ khắc nghiệt hơn ở ngoài kia nhiều, tài nguyên cũng trù phú rất thích hợp làm nơi định cư mới. Giao lại nhiệm vụ đánh chiếm nơi đây cho đám kia cũng là việc tốt bằng không chiến đấu với dị thú nhiều làm người ta đần bớt đi. "
Vô Địch cười lên ha hả nói:
" Nói thật với mi chứ ta xem thường mấy thứ mà mi gây dựng nên à, bọn kia toàn đám ăn theo mà thôi chứ có được tác dụng gì đâu. Không có mi phía sau thì cái thế lực mi tạo nên lập tức tan rã. Nhưng thôi dù sao mi thích thi ta cũng chiều lòng. Lại nói tới mi giao nhiệm vụ cho mấy tên kia đi xâm chiếm các lục địa lân cận ta cảm thấy không khả thi cho lắm."
Xuân Đức tỉnh bơ nói:
" Thì ta cũng đâu có hi vọng gì nhiều đâu. Trong mắt hai người chúng ta thì Ác Ma Điện chẳng qua giống như một món đồ chơi nhưng mà trong mắt những kẻ khác thì nó lại là quái vật khổng lồ. Với mi không thấy từ khi xây dựng Ác Ma Điện nguồn cung của chúng ta tăng lên rất nhiều sao. Còn việc đi xâm lấn các lục địa bên cạnh thì đó chỉ là mục tiêu thôi, chứ không có ta hay mi áp trận thì điều đó gần như không tưởng rồi."
Vô Địch nghe vậy cũng là cảm khái nói:
" Chân muỗi cũng là thịt, dù sao có vẫn còn hơn không. Nếu cần thì hai chúng ta cũng có thể đầu tư một chút."
Xuân Đức lắc đầu nói:
" Ác Ma Điện chỉ là phụ, căn cơ hai chúng ta đều nằm trong không gian vong linh cả. Ở giai đoạn đang phát triển này của Ác Ma Điện cũng không cần thiết phải làm như vậy làm gì."
Vô Địch đáp:
" Ừ, tùy ý mi thôi, ta sao cũng được."
Hai người vừa bay đi vừa nói chuyện với nhau, bất giác đã tới Tử Tiểu Tông. Tử Tiêu Tông bây giờ chính là một nơi tập kết tài nguyên để đưa vào bên trong không gian vong linh hoặc bị Vô Địch chuyển hóa thành năng lượng.
Lúc Xuân Đức tới thì nơi đây thì thấy đang có mấy trăm ngàn tín đồ đang làm việc. Khi bọn họ nhìn lên bầu trời nhìn thì ánh mắt hiện lên sự sùng kính mãnh liệt. Cả đám đều quỳ xuống cầu khấn. Đám tín đồ này không có sợ hãi vì Xuân Đức khi còn chưa tới đây đã cho những người này biết trước. Dọa một đám tín đồ cũng không có gì là vui vẻ cả.
Khi Xuân Đức dừng ở trên Ngọc Quan Sơn thì Hạ Băng liền đi tới cung kính chào:
" Chủ nhân người đã đến."
Xuân Đức nhìn nàng hỏi:
" Truyền tống trận sao rồi? "
Hạ Băng đáp:
" Thưa chủ nhân mọi thứ đã hoàn tất, chỉ đợi người bên kia nữa thôi ạ. "
Xuân Đức nghe vậy thì cau mày nói:
" Ác Ma Điện bên kia làm gì mà lề mề vậy nhỉ. Được rồi Hạ Băng cô đi xuống tiếp tục chỉ huy mọi người mang tài nguyên tụ tập về nơi đây."
Hạ Băng cung kính đáp:
" Vâng. Chủ nhân."
Chào xong nàng liền rời đi. Nhưng lúc này đây lại có người tới báo cáo. Một tên tín đồ đi tới nói:
" Thưa chúa tể ở bờ biển đông đang có đại lượng nhân ngư cùng quái vật biển tiến vào bên trong đất liền, chiến binh của chúng ta đánh không lại những quái vật kia liên tục bại lui, mong chúa tể phải cường giả tới bình định đám thủy tộc kia. "
Xuân Đức nghe vậy thì hứng thú nổi dậy, nhân ngư. Hắn cũng không mấy khi nhìn thấy đám sinh vật biển kia. Xuân Đức nhìn tên tín đồ nói:
" Dẫn đường."
Tên tín đồ kia không có hỏi vì sao mà cung kính dẫn đường cho Xuân Đức. Xuân Đức theo tên tín đồ vượt qua 213 lần truyền tống thì đến được bờ biển phía đông.
***
Bờ biển Đông. Nơi đây đang có đại lượng tang thi cùng sinh vật biển chiến đấu với nhau. Từng con quái vật biển to như những tòa nhà di động có mặt khắp mọi nơi trên bờ biển, ở xa xa bên trong đại dương còn thấy nhiều nữa.
Xuân Đức cùng Vô Địch vừa xuất hiện thì ngay lập tức đưa tới chú ý của đám nhân ngư tộc. Cũng không rõ đám nhân ngư kia vì sao khi vừa thấy hắn liền lập tức bỏ chạy để lại đại lượng quái vật biển.
Xuân Đức cũng lười đuổi theo, hắn đang định hút biển đánh cá đây.
" Ông bạn giúp tóm cổ đám quái vật biển này hết lại với. Cái này cũng là nguồn lương thực không sai à nha."
Vô Địch nghe thế thì cả người phát ra quang mang màu tím đại thịnh, quang mang bao trùm khắp bờ biển dài mấy vạn dặm nơi đây. Nơi đâu bị bao phủ bởi ánh sáng tím thì đám quái thú nơi đó liền chết đi. Rất nhanh nhưng con quái thú biển ở ven bờ đều bị chết sạch, xác bọn chúng nổi lềnh bềnh trên mặt nước bị sóng đánh dạt vào bờ.
Đám tín đồ thấy vậy thì lại một lần nữa thành kính quỳ bái. Bọn họ quỳ bái trước đấng tối cao của bọn họ. ( Lực ngưng tụ của tôn giáo vô cùng lớn.)
" Ngươi nói sai. Lần này là nhờ đứa em gái của ngươi. Nha đầu kia đã hoàn toàn dung hợp cùng Hắc Ám Ma Thụ có thể điều khiển được nó. Có nha đầu kia sau này mi hoàn toàn có thể dùng năng lực này chiến đấu. Lấy sức mạnh bản thể thì ở trung thiên này không còn mấy thứ có thể uy hiếp được mi rồi."
Xuân Đức liếc xéo tên đồng bạn. Xuân Đức nói:
" Ở trạng thái này tiêu hao cũng không ít đâu cha nội. Linh hồn hồn bị ép đến cạn mới có thể miễn cưỡng điều khiển thân thể này. Móa. Chung quy cường độ linh hồn quá yếu. Đã thế cái biến thân này một khi đã biến thân ít nhất cũng phải duy trì 3 giờ. Không thể luân phiên biến đổi. Bất tiện thật."
Vô Địch nghe thế thì mắt sáng lên nói:
" Ồ, vậy hả. Thế mi cho ta ngồi lên trên người mi một chút, ta còn chưa bao giờ được ngồi trên Địa Ngục Thiên Long cả. "
Xuân Đức gật đầu nói:
" Thích thì ngồi thôi có gì đâu."
Vô Địch cũng không có khách khí mà ngồi lên trên một cái đầu bên trái của Xuân Đức. Có điều vừa tiến vào trong khu vực độc khí hộ thể thì đôi chân của Vô Địch bốc lên khói trắng do chất độc trên cơ thể Xuân Đức ăn mòn. Thấy vậy Xuân Đức dùng cái đầu chính giữa nhìn qua Vô Địch hiếu kì hỏi:
" Cái thân thể này tốn một đống tài nguyên tạo thành mà chẳng ra làm sao.Không được rồi bỏ nó vào bên trong không gian đi bằng không chẳng mấy chốc liền bị hư mất."
Vô Địch cũng gật đầu sau đó liền thoát ra khỏi xác của mình. Bản thể của Vô Địch là một quả cầu ánh sáng tím, nhìn vào cảm thấy huyền diệu, mộng ảo vô cùng.
Sau đó hai người bay về Tử Tiêu Tông nơi kia có truyền tống môn đang được xây dựng với Ác Ma Điện. Xuân Đức muốn đến đó xem một chút cái truyền tống trận làm xong chưa?
Trên đường đi Vô Địch cảm khái:
" Ở nơi này đúng là địa phương giàu có, chỉ là một mảnh đại lục có diện tích cũng ngang bằng như nơi định cư của Ác Ma Điện vậy mà có tới 3 món dị bảo, thần khí nguyên vẹn chín thanh, tài nguyên khác vô số. Mi có muốn hay không nghĩ di chuyển Ác Ma Điện tới nơi đây định cư. "
[ Vùng đất bị lãng quên. Một thế giới tồn bên trong trung thiên nhưng lại nằm ở một dị độ không gian cách biệt.]
Xuân Đức vừa bay vừa suy tư, một lúc lâu sau mới nói:
" Nơi này thời tiết đỡ khắc nghiệt hơn ở ngoài kia nhiều, tài nguyên cũng trù phú rất thích hợp làm nơi định cư mới. Giao lại nhiệm vụ đánh chiếm nơi đây cho đám kia cũng là việc tốt bằng không chiến đấu với dị thú nhiều làm người ta đần bớt đi. "
Vô Địch cười lên ha hả nói:
" Nói thật với mi chứ ta xem thường mấy thứ mà mi gây dựng nên à, bọn kia toàn đám ăn theo mà thôi chứ có được tác dụng gì đâu. Không có mi phía sau thì cái thế lực mi tạo nên lập tức tan rã. Nhưng thôi dù sao mi thích thi ta cũng chiều lòng. Lại nói tới mi giao nhiệm vụ cho mấy tên kia đi xâm chiếm các lục địa lân cận ta cảm thấy không khả thi cho lắm."
Xuân Đức tỉnh bơ nói:
" Thì ta cũng đâu có hi vọng gì nhiều đâu. Trong mắt hai người chúng ta thì Ác Ma Điện chẳng qua giống như một món đồ chơi nhưng mà trong mắt những kẻ khác thì nó lại là quái vật khổng lồ. Với mi không thấy từ khi xây dựng Ác Ma Điện nguồn cung của chúng ta tăng lên rất nhiều sao. Còn việc đi xâm lấn các lục địa bên cạnh thì đó chỉ là mục tiêu thôi, chứ không có ta hay mi áp trận thì điều đó gần như không tưởng rồi."
Vô Địch nghe vậy cũng là cảm khái nói:
" Chân muỗi cũng là thịt, dù sao có vẫn còn hơn không. Nếu cần thì hai chúng ta cũng có thể đầu tư một chút."
Xuân Đức lắc đầu nói:
" Ác Ma Điện chỉ là phụ, căn cơ hai chúng ta đều nằm trong không gian vong linh cả. Ở giai đoạn đang phát triển này của Ác Ma Điện cũng không cần thiết phải làm như vậy làm gì."
Vô Địch đáp:
" Ừ, tùy ý mi thôi, ta sao cũng được."
Hai người vừa bay đi vừa nói chuyện với nhau, bất giác đã tới Tử Tiểu Tông. Tử Tiêu Tông bây giờ chính là một nơi tập kết tài nguyên để đưa vào bên trong không gian vong linh hoặc bị Vô Địch chuyển hóa thành năng lượng.
Lúc Xuân Đức tới thì nơi đây thì thấy đang có mấy trăm ngàn tín đồ đang làm việc. Khi bọn họ nhìn lên bầu trời nhìn thì ánh mắt hiện lên sự sùng kính mãnh liệt. Cả đám đều quỳ xuống cầu khấn. Đám tín đồ này không có sợ hãi vì Xuân Đức khi còn chưa tới đây đã cho những người này biết trước. Dọa một đám tín đồ cũng không có gì là vui vẻ cả.
Khi Xuân Đức dừng ở trên Ngọc Quan Sơn thì Hạ Băng liền đi tới cung kính chào:
" Chủ nhân người đã đến."
Xuân Đức nhìn nàng hỏi:
" Truyền tống trận sao rồi? "
Hạ Băng đáp:
" Thưa chủ nhân mọi thứ đã hoàn tất, chỉ đợi người bên kia nữa thôi ạ. "
Xuân Đức nghe vậy thì cau mày nói:
" Ác Ma Điện bên kia làm gì mà lề mề vậy nhỉ. Được rồi Hạ Băng cô đi xuống tiếp tục chỉ huy mọi người mang tài nguyên tụ tập về nơi đây."
Hạ Băng cung kính đáp:
" Vâng. Chủ nhân."
Chào xong nàng liền rời đi. Nhưng lúc này đây lại có người tới báo cáo. Một tên tín đồ đi tới nói:
" Thưa chúa tể ở bờ biển đông đang có đại lượng nhân ngư cùng quái vật biển tiến vào bên trong đất liền, chiến binh của chúng ta đánh không lại những quái vật kia liên tục bại lui, mong chúa tể phải cường giả tới bình định đám thủy tộc kia. "
Xuân Đức nghe vậy thì hứng thú nổi dậy, nhân ngư. Hắn cũng không mấy khi nhìn thấy đám sinh vật biển kia. Xuân Đức nhìn tên tín đồ nói:
" Dẫn đường."
Tên tín đồ kia không có hỏi vì sao mà cung kính dẫn đường cho Xuân Đức. Xuân Đức theo tên tín đồ vượt qua 213 lần truyền tống thì đến được bờ biển phía đông.
***
Bờ biển Đông. Nơi đây đang có đại lượng tang thi cùng sinh vật biển chiến đấu với nhau. Từng con quái vật biển to như những tòa nhà di động có mặt khắp mọi nơi trên bờ biển, ở xa xa bên trong đại dương còn thấy nhiều nữa.
Xuân Đức cùng Vô Địch vừa xuất hiện thì ngay lập tức đưa tới chú ý của đám nhân ngư tộc. Cũng không rõ đám nhân ngư kia vì sao khi vừa thấy hắn liền lập tức bỏ chạy để lại đại lượng quái vật biển.
Xuân Đức cũng lười đuổi theo, hắn đang định hút biển đánh cá đây.
" Ông bạn giúp tóm cổ đám quái vật biển này hết lại với. Cái này cũng là nguồn lương thực không sai à nha."
Vô Địch nghe thế thì cả người phát ra quang mang màu tím đại thịnh, quang mang bao trùm khắp bờ biển dài mấy vạn dặm nơi đây. Nơi đâu bị bao phủ bởi ánh sáng tím thì đám quái thú nơi đó liền chết đi. Rất nhanh nhưng con quái thú biển ở ven bờ đều bị chết sạch, xác bọn chúng nổi lềnh bềnh trên mặt nước bị sóng đánh dạt vào bờ.
Đám tín đồ thấy vậy thì lại một lần nữa thành kính quỳ bái. Bọn họ quỳ bái trước đấng tối cao của bọn họ. ( Lực ngưng tụ của tôn giáo vô cùng lớn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.