Chương 842: Tiệc Tối-1
truonghongsinh1207@
18/02/2019
Ánh mắt của những người trong buổi tiệc nhất thời đều nhìn về phía ba
người, nhất là khi thấy tư sắc của Cửu Công Chúa thì đám nam nhân bên
trong này đều không khỏi hai mắt mở lớn, nhìn chằm chằm không rời. Thi
thoảng lại nuốt một ngụm nước miếng.
Sáu người Tôn Như Sơn cũng không ngoại lệ, bọn họ lúc này cũng đều đang nhìn về phía ba người Tôn Khánh Nguyên nhưng thần sắc của mỗi người lại khác nhau. Người thanh niên tên Tào Khắc lần đầu tiên khi nhìn thấy Tôn Khánh Nguyên thì đã phán một câu:
" Người này rất lợi hại không thể xem thường."
Những người khác cũng đều gật nhẹ đầu, duy chỉ có Tây Lan Đức là có chút không phục, hắn lúc này đứng dậy nói lớn:
" Ta là Tây Lan Đức, là tam thiếu gia của Hổ Phách Gia Tộc, làm sao? Ta nói không đúng sao, nếu ngươi cảm thấy không phục có thể đến so vài chiêu? "
Ở bên cạnh Tôn Như Sơn thấy vậy thì ôn hòa mỉm cười:
" Mọi người đều là bằng hữu, đâu phải cứ gặp mặt là đánh. Theo ta thấy mọi người nên ngồi xuống nói chuyện với nhau mới ta tốt nhất. Đúng không nào."
Nhưng lúc này Tào Khắc lại lên tiếng:
" Cái này Tôn huynh nói không sai nhưng mà người trẻ tuổi chúng ta luôn luôn cần phải mài luyện bằng không sau này không thành nghiệp lớn, ta cũng muốn cùng vị bằng hữu đây lĩnh giáo vài chiêu."
Khóe miệng Tôn Như Sơn có chút giật giật, hắn biết Tào Khắc là người hiếu chiến nhưng không ngờ lại là cái dạng này, thấy người khác muốn đánh nhau thì cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Tôn Khánh Nguyên nhìn quét qua hai người vừa muốn cùng mình động thủ thì khẽ cười, hắn bình thản nói:
" Nếu hai người các ngươi đã muốn vậy thì cùng nhau đánh 1 trận. Không biết là cả hai người các ngươi cùng lên hay là từng người một."
Tay Lan Đức sắc mặt có phần âm trầm, hắn gằn giọng nói:
" Ngươi đây là đang xem thường hay là sỉ nhục bọn ta, đối phó với ngươi một mình ta là đủ."
Ở bên cạnh Tào Khắc cũng chỉ là hừ nhẹ một cái tỏ ý bất mãn nhưng hắn cũng không có nói gì thêm.
Nhìn nhìn Tây Lan Đức trên dưới vài lượt bỗng nhiên Tôn Nguyên Khánh đưa ra một cái đề nghị hết sức bất ngờ.
"Nếu chỉ là giao lưu chiêu thức bình thường thì có phần không thú vị, bằng không chúng ta đặt một chút tiền cược thế nào. "
Hơi nhăn mày, Tây Lan Đức đáp ứng nói:
" Chẳng lẽ ta lại còn sợ ngươi sao, thế ngươi muốn đặt cược vật gì. Tốt nhất là nên có giá trị một chút bằng không sẽ rất mất mặt."
" Há, cái này sao." Tôn Khánh Nguyên lúc này có chút suy tư, sau một lúc thì hắn mới nói tiếp:
" Như vậy đi, bên nào thắng thì có quyền lấy tất cả bảo vật ở trên người đối phương, kể cả tiên thạch. Ngoài ra còn thêm 1000 vạn tiên thạch thượng phẩm cao cấp. Không biết bấy nhiêu tiền đặt cược đã hài lòng đã được hay chưa hay cần thêm."
Những người ở bên cạnh nghe được cái giá này thì cả đám khóe miệng co giật không ngừng, không nói đến bảo vật trên người, riêng 1000 vạn tiên thạch thượng phẩm cấp cao( đã có bài viết chú thích về tiên thạch mình không giải thích thêm) cũng là một số tiền cực kì khổng lồ rồi. Đây có thể là thu nhập một năm của cả một thế lực trung lưu.
Tay Lan Đức nghe được tiền đặt cược lớn như vậy cũng là có phần sợ hãi, thực sự hắn cũng không có nắm chắc chiến thắng Tôn Khánh Nguyên, lúc trước hắn chỉ là mạnh miệng để không bị mất mặt mũi thôi.
Số tiền kia hắn không phải là không lấy ra được nhưng mà muốn lấy ra được hắn cũng phải lột mấy lớp da.
Nhưng đúng lúc hắn đang do dự thì Tào Khắc lại lên tiếng:
" Con số này tuy không phải nhỏ nhưng Tào Khắc ta vẫn là có thể lấy ra được. Nếu đã muốn chơi thì chơi lớn như vậy mới kích thích. Ha ha. Đã vậy chúng ta ký một khế ước đi, ta hiện tại cũng không có mang theo nhiều tiên thạch như vậy, nếu mà thua thì đạo hữu có thể sai người tới Tào Gia chúng ta lấy tiền. Đạo hữu thấy sao? "
Tôn Khánh Nguyên gật đầu nói:
" Ta cũng không mang nhiều tiên thạch như vậy, lời của đạo hữu rất hợp ý ta."
Nhưng lúc này hắn lại quay qua Tây Lan Đức hỏi:
" Không biết vị đạo huynh đây có muốn tham gia cùng hai người chúng ta không hay là muốn ở bên cạnh xem náo nhiệt. Nếu như đạo hữu gia cảnh nghèo khó thì tại hạ cũng không ép."
Tuy biết là khích tướng nhưng Tây Lan Đức lại không thể không theo nếu hắn dám nói không thì mặt mũi của hắn, mặt mũi của Tây Lan gia tộc đều bị hắn làm mất sạch, tới lúc đó cũng không phải chút tiên thạch kia là có thể bù đắp được.
Hắn lúc này đâm lao cũng phải theo lao, hắn tỏ vẻ không có gì nói ra:
" Chỉ là một chút ít tiên thạch thôi, chẳng lẽ ta còn thiếu chút tiền trinh đó. Đã ngươi muốn chơi thì ta theo ngươi chơi cùng. Ký khế ước đi."
Ngay lúc này Tôn Như Sơn cũng lên tiếng chen vào:
" Đã vậy thì ta cũng tham gia, mọi người không có ý kiến gì chứ."
Thấy Tôn Như Sơn cũng muốn tham dự thì Tôn Khánh Nguyên thản nhiên nói:
" Ta không có vấn đề, hai người các ngươi thấy sao? "
Hai người khác nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nói:
" Bọn ta cũng không có vấn đề."
Đã không ai có ý kiến gì thì mọi người liền ký khế ước nhưng ngay khi bốn người đang định kí kết khế ước thì bốn cô gái ở bên cạnh đồng thời nói:
" Chậm. Bọn ta cũng muốn tham gia,"
Nghe bốn cô gái đồng thời đều muốn tham gia thì mấy người bọn Tôn Khánh Nguyên, Tào Khắc, Tây Lan Đức, Tôn Như Sơn đều ngẩn người ra. Lúc này Tôn Như Sơn nhìn qua bốn cô gái, không quá khẳng định hỏi:
" Bốn vị tiên tử cũng muốn tham gia sao? "
Cửu Công Chúa lúc này khẽ hừ nhẹ nói:
" Chẳng lẽ mấy người các ngươi xem thường nữ nhi bọn ta sao? "
Ba cô gái khác lúc này cũng đồng thời dùng ánh mắt nhìn qua. Thấy vậy một màn thì bốn người Tôn Khánh Nguyên nhìn nhau một cái sau rồi nhẹ gật đầu.
Tôn Như Sơn lúc này tiếp tục lên tiếng:
" Đã vậy cùng ký khế ước đi. "
Lần này thì không có điều gì bất ngờ xảy ra nữa cả, cả tám người đồng thời ký vào khế ước. Đám khách nhân nghe được, thấy được một màn đổ cược lớn như vậy thì hết hồn. Cả một đám người bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.
Có không ít người còn truyền tin đi cho bạn bè cùng biết tin. Không qua bao lâu thì khắp cả Thành Trì Nhân Tộc nơi đây đều truyền đi tin tức nơi này.
Sau khi định ra thời gian so tài thì mọi người mới bắt đầu ăn uống, tiệc tùng. Có điều ai cũng giữ mình không để cho bản thân bị ảnh hưởng, tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc so tài đắt giá sắp tới.
Sáu người Tôn Như Sơn cũng không ngoại lệ, bọn họ lúc này cũng đều đang nhìn về phía ba người Tôn Khánh Nguyên nhưng thần sắc của mỗi người lại khác nhau. Người thanh niên tên Tào Khắc lần đầu tiên khi nhìn thấy Tôn Khánh Nguyên thì đã phán một câu:
" Người này rất lợi hại không thể xem thường."
Những người khác cũng đều gật nhẹ đầu, duy chỉ có Tây Lan Đức là có chút không phục, hắn lúc này đứng dậy nói lớn:
" Ta là Tây Lan Đức, là tam thiếu gia của Hổ Phách Gia Tộc, làm sao? Ta nói không đúng sao, nếu ngươi cảm thấy không phục có thể đến so vài chiêu? "
Ở bên cạnh Tôn Như Sơn thấy vậy thì ôn hòa mỉm cười:
" Mọi người đều là bằng hữu, đâu phải cứ gặp mặt là đánh. Theo ta thấy mọi người nên ngồi xuống nói chuyện với nhau mới ta tốt nhất. Đúng không nào."
Nhưng lúc này Tào Khắc lại lên tiếng:
" Cái này Tôn huynh nói không sai nhưng mà người trẻ tuổi chúng ta luôn luôn cần phải mài luyện bằng không sau này không thành nghiệp lớn, ta cũng muốn cùng vị bằng hữu đây lĩnh giáo vài chiêu."
Khóe miệng Tôn Như Sơn có chút giật giật, hắn biết Tào Khắc là người hiếu chiến nhưng không ngờ lại là cái dạng này, thấy người khác muốn đánh nhau thì cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Tôn Khánh Nguyên nhìn quét qua hai người vừa muốn cùng mình động thủ thì khẽ cười, hắn bình thản nói:
" Nếu hai người các ngươi đã muốn vậy thì cùng nhau đánh 1 trận. Không biết là cả hai người các ngươi cùng lên hay là từng người một."
Tay Lan Đức sắc mặt có phần âm trầm, hắn gằn giọng nói:
" Ngươi đây là đang xem thường hay là sỉ nhục bọn ta, đối phó với ngươi một mình ta là đủ."
Ở bên cạnh Tào Khắc cũng chỉ là hừ nhẹ một cái tỏ ý bất mãn nhưng hắn cũng không có nói gì thêm.
Nhìn nhìn Tây Lan Đức trên dưới vài lượt bỗng nhiên Tôn Nguyên Khánh đưa ra một cái đề nghị hết sức bất ngờ.
"Nếu chỉ là giao lưu chiêu thức bình thường thì có phần không thú vị, bằng không chúng ta đặt một chút tiền cược thế nào. "
Hơi nhăn mày, Tây Lan Đức đáp ứng nói:
" Chẳng lẽ ta lại còn sợ ngươi sao, thế ngươi muốn đặt cược vật gì. Tốt nhất là nên có giá trị một chút bằng không sẽ rất mất mặt."
" Há, cái này sao." Tôn Khánh Nguyên lúc này có chút suy tư, sau một lúc thì hắn mới nói tiếp:
" Như vậy đi, bên nào thắng thì có quyền lấy tất cả bảo vật ở trên người đối phương, kể cả tiên thạch. Ngoài ra còn thêm 1000 vạn tiên thạch thượng phẩm cao cấp. Không biết bấy nhiêu tiền đặt cược đã hài lòng đã được hay chưa hay cần thêm."
Những người ở bên cạnh nghe được cái giá này thì cả đám khóe miệng co giật không ngừng, không nói đến bảo vật trên người, riêng 1000 vạn tiên thạch thượng phẩm cấp cao( đã có bài viết chú thích về tiên thạch mình không giải thích thêm) cũng là một số tiền cực kì khổng lồ rồi. Đây có thể là thu nhập một năm của cả một thế lực trung lưu.
Tay Lan Đức nghe được tiền đặt cược lớn như vậy cũng là có phần sợ hãi, thực sự hắn cũng không có nắm chắc chiến thắng Tôn Khánh Nguyên, lúc trước hắn chỉ là mạnh miệng để không bị mất mặt mũi thôi.
Số tiền kia hắn không phải là không lấy ra được nhưng mà muốn lấy ra được hắn cũng phải lột mấy lớp da.
Nhưng đúng lúc hắn đang do dự thì Tào Khắc lại lên tiếng:
" Con số này tuy không phải nhỏ nhưng Tào Khắc ta vẫn là có thể lấy ra được. Nếu đã muốn chơi thì chơi lớn như vậy mới kích thích. Ha ha. Đã vậy chúng ta ký một khế ước đi, ta hiện tại cũng không có mang theo nhiều tiên thạch như vậy, nếu mà thua thì đạo hữu có thể sai người tới Tào Gia chúng ta lấy tiền. Đạo hữu thấy sao? "
Tôn Khánh Nguyên gật đầu nói:
" Ta cũng không mang nhiều tiên thạch như vậy, lời của đạo hữu rất hợp ý ta."
Nhưng lúc này hắn lại quay qua Tây Lan Đức hỏi:
" Không biết vị đạo huynh đây có muốn tham gia cùng hai người chúng ta không hay là muốn ở bên cạnh xem náo nhiệt. Nếu như đạo hữu gia cảnh nghèo khó thì tại hạ cũng không ép."
Tuy biết là khích tướng nhưng Tây Lan Đức lại không thể không theo nếu hắn dám nói không thì mặt mũi của hắn, mặt mũi của Tây Lan gia tộc đều bị hắn làm mất sạch, tới lúc đó cũng không phải chút tiên thạch kia là có thể bù đắp được.
Hắn lúc này đâm lao cũng phải theo lao, hắn tỏ vẻ không có gì nói ra:
" Chỉ là một chút ít tiên thạch thôi, chẳng lẽ ta còn thiếu chút tiền trinh đó. Đã ngươi muốn chơi thì ta theo ngươi chơi cùng. Ký khế ước đi."
Ngay lúc này Tôn Như Sơn cũng lên tiếng chen vào:
" Đã vậy thì ta cũng tham gia, mọi người không có ý kiến gì chứ."
Thấy Tôn Như Sơn cũng muốn tham dự thì Tôn Khánh Nguyên thản nhiên nói:
" Ta không có vấn đề, hai người các ngươi thấy sao? "
Hai người khác nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nói:
" Bọn ta cũng không có vấn đề."
Đã không ai có ý kiến gì thì mọi người liền ký khế ước nhưng ngay khi bốn người đang định kí kết khế ước thì bốn cô gái ở bên cạnh đồng thời nói:
" Chậm. Bọn ta cũng muốn tham gia,"
Nghe bốn cô gái đồng thời đều muốn tham gia thì mấy người bọn Tôn Khánh Nguyên, Tào Khắc, Tây Lan Đức, Tôn Như Sơn đều ngẩn người ra. Lúc này Tôn Như Sơn nhìn qua bốn cô gái, không quá khẳng định hỏi:
" Bốn vị tiên tử cũng muốn tham gia sao? "
Cửu Công Chúa lúc này khẽ hừ nhẹ nói:
" Chẳng lẽ mấy người các ngươi xem thường nữ nhi bọn ta sao? "
Ba cô gái khác lúc này cũng đồng thời dùng ánh mắt nhìn qua. Thấy vậy một màn thì bốn người Tôn Khánh Nguyên nhìn nhau một cái sau rồi nhẹ gật đầu.
Tôn Như Sơn lúc này tiếp tục lên tiếng:
" Đã vậy cùng ký khế ước đi. "
Lần này thì không có điều gì bất ngờ xảy ra nữa cả, cả tám người đồng thời ký vào khế ước. Đám khách nhân nghe được, thấy được một màn đổ cược lớn như vậy thì hết hồn. Cả một đám người bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.
Có không ít người còn truyền tin đi cho bạn bè cùng biết tin. Không qua bao lâu thì khắp cả Thành Trì Nhân Tộc nơi đây đều truyền đi tin tức nơi này.
Sau khi định ra thời gian so tài thì mọi người mới bắt đầu ăn uống, tiệc tùng. Có điều ai cũng giữ mình không để cho bản thân bị ảnh hưởng, tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc so tài đắt giá sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.