Cạn Tình

Chương 14

Tg Ngọc Thơ

21/03/2023

Ánh mắt Phong nhìn Như Ý đầy bất ngờ, có lẽ do anh không nghĩ Như Ý lại hành xử như vậy. Tôi đứng khoanh tay nhếch môi nhìn họ, để xem họ đối xử với nhau thế nào.

Phong nói lớn

-Em đang làm gì vậy Ý?

Như Ý thấy Thành Phong đột ngột xuất hiện gương mặt nó lập tức tái đi, đôi môi run run nhìn Thành Phong đang nắm chặt tay nó rồi ú ớ nói

-Em…em…

-Anh đã nghe được những gì em nói. Đêm qua là do em cố tình?

-Em…

-Anh thật sự rất thất vọng về em

Thành Phong phũ phàng buông mạnh cánh tay của Như Ý ra rồi quay mặt đi theo hướng khác, còn nó giờ phút này ánh mắt hiện rõ những tia bi thương cực độ. Nó níu lấy cánh tay Phong mà van xin

-Em xin lỗi anh ..do em suy nghĩ nông cạn. Từ nay em không vậy đâu.

Thành Phong dứt khoát rút tay anh ra khỏi tay nó, sau đó gằn giọng hỏi tiếp.

-Thế cái chuyện hôm qua em nói với anh về nhật hạ. Cũng là nói dối?

.

Trước câu hỏi này Như Ý len lén nhìn tôi, ánh mắt sợ sệt trước Phong. Thành Phong chờ câu trả lời nhưng không thấy nó đáp lại liền trừng mắt quát lên lần nữa

-Chuyện đó có hay không?

-Dạ không…

Như Ý bị Thành Phong dọa cho sợ hãi nên nói luôn mà không suy nghĩ gì kịp để đối phó. Lúc này nghe xong Thành Phong liền quay sang nhìn tôi, tôi không hiểu nãy giờ chuyện họ nhắc đến tên tôi là chuyện gì nhưng khi Phong nhìn tôi ánh mắt day dứt rồi ngập ngừng buông ra lời xin lỗi. Thì tôi cũng chỉ cười lạnh đáp lại dù thực tế cũng chưa hiểu rõ anh đang xin lỗi tôi về chuyện gì

Tôi không muốn tranh cãi nhiều với bọn họ nên mạnh miệng đáp lại Phong

-Không cần. Anh nên dạy lại người của anh đi. Nói với nó sống cho tốt vào. Tốt nhất là nên tránh xa tôi ra.



Nói xong tôi liền đi thẳng tới bàn làm việc của mình, mặc kệ hai con người đó bởi vì bây giờ đối với tôi giữa họ chẳng là gì nữa cả.



Những ngày sau đó công việc của tôi ở công ty cũng thuận lợi nhiều, không bị ai làm phiền và kiếm chuyện nữa, anh Phương thì cũng không còn khó chịu với tôi do bây giờ anh giao cho tôi trọng trách thiết kế luôn váy dạ hội do khách đặt nên công việc của tôi bận rộn hơn rất nhiều, cũng không còn thời gian để gây nhau với ai cảm với lại tôi cũng rút kinh nghiệm hơn, dè chừng ai mà không khoái mình thì tôi càng không giao tiếp hoặc là hạn chế đối diện một cách ít nhất bởi vì tôi sợ phiền phức, cũng như mệt đầu khi phải suốt ngày gây chuyện với nhau…

Giữa tôi và Thành Phong thời gian gần đây vẫn như hai bức tường đối nghịch. Tuy cùng nhau sống chung nhà nhưng tôi hạn chế gặp mặt anh ta, mà Thành Phong chắc biết tôi cố tình né tránh nên anh cũng ở công ty suốt. Lắm lúc về đến nhà cũng đã nửa đêm.



Thời gian này bên nhà ba mẹ tôi cũng rắc rối không kém. Bên xây dựng thì ba nhận gói thầu công trình nhưng lại dính dáng đến chuyện tham nhũng rồi đưa nhau ra pháp luật, còn bên công ty may dệt lại xuất hàng không được do cửa khẩu bên Trung đóng. Cứ thế mà tôi vừa phải đối phó với Thành Phong, lại vừa phải chạy tới chạy lui với mẹ hỏi thăm tình hình của ba mình. Vì thế nên những rắc rối của bản thân mình tôi cũng xem nhẹ tựa lông vũ.

Có những chuyện mình quan tâm quá nhiều sẽ khiến nó nặng nề, nhưng suy nghĩ đơn giản nó sẽ đơn giản.

Đã từng có lúc tôi nghĩ mình điên rồi, nhà tôi giàu, bản thân tôi cũng không phải dạng người yếu kém trong xã hội thì cơ hội lựa chọn những chàng trai yêu mình là vô số thế mà tôi lại cố chấp lấy Thành Phong làm chồng, điên khi phải chịu đựng anh phản bội, ngu muội khi bị anh chà đạp thân thể mình nhưng vẫn không dám dứt khoát ra đi. Nhưng khi nghĩ lại âu cũng là cái số đấy mọi người ạ. Với lại giữa tôi và Thành Phong cuộc hôn nhân này liên quan đến thương mại nhiều hơn là tự nguyện. Nếu chúng tôi vì bản thân mà tự ý ly hôn thì lại kéo theo nhiều rắc rối hơn nữa, chứ không đơn giản buông tay là đường ai nấy đi. Thôi thì ông trời bắt tôi phải khổ tâm một thời gian rồi sẽ cho tôi lại một hạnh phúc rực rỡ. Cứ nghĩ vậy trong đầu nên cuối cùng tôi cũng hanh thông đầu óc mà không còn buồn đau nửa.



Hôm nay chủ nhật tôi được nghỉ, buổi sáng sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi khoác lên mình bộ váy lụa màu trắng, tóc xõa dài hai bên rồi đi lại mở chiếc cửa sổ ở phòng mình ra, ngồi bắt chéo chân. Hướng mắt nhìn từ trên tôi ngắm xuống, thành Phố này hào nhoáng và hoa lệ quá. Những chiếc xe hơi đắt đỏ đang tấp nập kẻ qua người lại, tạo nên một bức tranh sinh động.

Tôi thả lỏng người cho phép mình được thư giãn sau những ngày mệt mỏi. Tựa lưng vào chiếc xích đu hình quả trứng một tay tôi cầm lấy chiếc tách trà lipton do tự tay mình pha rối nhấp môi uống cạn, vừa thưởng thức mùi hương hoa ly được cắm trên bàn..

Đang mông lung hít thở mùi không khí tinh khiết buổi sáng thì bất ngờ cửa phòng tôi bật mở. Thành Phong đi vào. Trên gương mặt xuất hiện trạng thái lo lắng. Chưa kịp vào luôn đến phòng Anh đã hỏi tôi gấp

-Hôm trước anh nhờ em qua công ty lấy bản hợp đồng về nhà giúp. Em để đâu rồi.

Mặc dù là rất ghét Phong, nhưng nghe hỏi tôi vẫn thản nhiên trả lời

-Tôi để trong ngăn kéo bàn làm việc của anh.

Tôi nói vừa xong Phong liền đưa cái bảng hợp đồng ra trước mặt tôi. Anh cau mày hỏi lại.

-Đây là cái bảng mà em nói?

Tôi nhíu mày nhìn thứ mà Phong vừa quăng xuống trước mặt tôi, ý anh ta là gì đây, tự nhiên lại thái độ là sao

-Thì anh bảo tôi đem về thì tôi đã đem về rồi đấy, mắc gì thái độ với tôi.

Thành Phong nghe xong thở mạnh. Anh như nổi điên lên. Bàn tay dùng hết sức lực đấm mạnh xuống bàn rồi lớn tiếng nói



-Bản hợp đồng này là giả?

Là giả? Câu nói này vang lên không khỏi khiến tôi bất ngờ. Tôi đứng bật dậy, vội lật bản hợp đồng ra xem và ngỡ ngàng thay ngoài cái bìa màu xanh ra thì bên trong toàn là giấy trắng.

Tôi sững sờ đến ngơ ngác, lật đi lật lại mấy lần. Nhìn Thành Phong với gương mặt giận dữ tột độ, tôi run run nói

-Tôi…hôm anh dặn tôi đã lên công ty vào phòng anh lấy đúng cái hợp đồng mà anh chỉ rồi đem về đây để đến hôm nay mà!

Phong nhìn tôi thật lâu, dường như đang đánh giá trong lời nói của tôi là thật hay giả. Một lúc sau anh mới nói

-Lúc cô lấy có ai vào phòng tôi hay không? Hoặc từ khi cô cầm từ công ty về nhà, giữa đoạn đường đi cô có tiếp xúc với ai nữa hay không?

Tôi định lắc đầu vì hôm đó tôi ở nhà mẹ mình đến trưa mới vào công ty, và đem cái hợp đồng về theo lời anh dặn là nhét luôn vào hộc bàn. Kể từ đó đến nay tôi chưa vào phòng một lần nào nữa cả, và cũng chẳng có một ai xa lạ bước vào nhà này ngoại trừ chỉ mình tôi. Nhưng vừa định nói thì chợt tôi sực nhớ ra một chuyện. Vội vàng nhìn Phong tôi nói

-À tôi nhớ lại rồi hôm đó tôi qua công ty vừa lên đến phòng anh thì tôi thấy Như Ý từ trong đó đi ra, trên tay còn cầm cái gì đó nhưng vừa thấy tôi nó đã giấu đi.

Tôi nói đến đây lập tức Phong liếc nhìn tôi, đôi mày cương nghị nghiêm lại, sắc mặt lạnh như băng nói

-Cô là đang muốn nghi ngờ Như Ý?

-Không phải nghi ngờ mà tôi nghĩ chắc chắn nó có liên quan đến bản hợp đồng của anh. Với lại còn một chuyện nữa tôi cũng muốn nói luôn cho anh biết.

Tôi định sẽ nói hết những gì mà tôi nghe Như Ý với Ngọc Hạnh đã nói là giữa họ với Vạn Phúc có liên quan với nhau, cũng muốn nói rằng Thành Phong nên cẩn thận với bọn họ. Nếu tôi nhớ không sai thì có lần Như Ý cũng nhắc với Ngọc Hạnh về cái bản hợp đồng lớn này. Nếu như thế thì không ngoại trừ có lẽ là nó đã tráo đổi rồi.

Thế nhưng tôi chưa kịp nói gì thêm thì ngay lập tức Thành Phong đã lên tiếng ngắt ngang lời nói

-Không cần nói nữa.

Vì câu này của Phong ngay lập tức trong lòng tôi có chút hụt hẩng. Tôi thầm tự nói trong lòng có lẽ Phong đang không tin lời tôi nên anh mới như thế. Trong lòng có chút gì đó chua xót nên nụ cười trên môi tôi vô thức cũng lạnh không kém. Bất chợt tôi lên tiếng hỏi Phong

-Anh đang không tin tôi.

Tôi nhìn anh ta, chờ đợi câu trả lời, nhưng chỉ thấy Phong lựa chọn sự im lặng. Mãi một lúc sau Phong bước ra khỏi phòng. Tôi chỉ biết lặng nhìn anh rồi tự cười khổ. Cuối cùng đến giờ phút này anh vẫn lựa chọn tin tưởng Như Ý mà không coi lời nói của tôi ra gì cả. Biết anh mà ngu như thế thì nãy giờ tôi khỏi nói sẽ tốt hơn.

Nuốt nước mắt,thở một cái thật mạnh tôi định quay đi ra ngoài ban công để thả hồn mình vào gió nhờ gió xua tan đi những khó chịu đang dâng lên trong lòng mình. Nhưng khi tôi vừa định đi, thì ai đó lại đứng khựng lại ngay cửa phòng. Phong không quay lại chỉ chậm rãi buông lời

-TÔI NGHĨ CÔ SẼ KHÔNG DÁM NÓI DỐI TÔI.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cạn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook