Chương 15
Tg Ngọc Thơ
28/03/2023
Ngày hôm sau không biết động lực nào mà Phong dậy thật sớm, sau khi tôi chuẩn bị sẵn sàng bước xuống nhà định qua công ty sớm có việc thì dưới nhà đã có điểm tâm sáng để sẵn trên bàn. Hai bát phở đang nghi ngút khói, mùi thơm phưng phức xộc ngay vào mũi tôi và người đàn ông ấy vẫn đang loay hoay dọn dẹp đống chiến trường ngỗn ngang trong bếp.
Tôi đứng ngay cầu thang, đôi chân khựng lại không đi nữa. Từ lúc bắt gặp hình ảnh này của anh tôi đã nhìn mãi không rời khỏi , nhưng sau đó lại là bất mãn nhắm mắt lại để từ bỏ một hình ảnh này của anh, từ bỏ những hy vọng về người đàn ông ấm áp mà mình từng hy vọng ra khỏi đầu. Để rồi tôi phải cười nhạt và tự nhũ với mình rằng anh đang có người phụ nữ khác. Những gì anh làm không phải dành cho tôi.
Thành Phong xoay người lại sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ. Bất gặp tôi đang đứng thừ người ra anh lập tức lên tiếng
-Em xuống ăn sáng rồi anh đưa lên công ty luôn cho tiện.
Tiếng gọi ngọt ngào như không còn khoảng cách tôi với cô nữa. Một hình ảnh về ngôi nhà hạnh phúc mà tôi từng mơ ước thế nhưng bây giờ lòng tôi lại trống rỗng vô vị. Đối với những gì anh tổn thương tới thì bây giờ dù cho anh có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng tự hứa với mình rằng không động lòng lần nào nữa với anh đâu.
Hít một hơi thật sâu tôi ôm đống thiết kế mà lúc tối tôi vẽ trên tay thật chặt rồi nhìn Phong tôi nói ngắn ngọn
-Tôi không đói. Hôm nay tôi có việc bận nên sẽ lên công ty trước.
Nhìn dáng vẻ bất cần rồi bước đi thẳng của tôi, Thành Phong không nói gì cả, chỉ là gương mặt anh bây giờ trầm lắng xuống hẳn, cho đến khi tôi bước chân ra khỏi nhà, cũng là lúc tiếng đỗ vỡ bát đĩa bên trong phát ra thật nổi gai óc …
Tôi rùng mình một cái bởi tiếng động này nên đôi chân ngay lập tức khựng lại. Thế nhưng tôi chẳng quay lại nhìn mà chỉ tự cười khổ rồi nhanh chóng đi thẳng luôn.
…
Cũng vì bản thiết kế chưa được hoàn hảo, định bụng vàp công ty sớm để tập trung hoàn thiện cho xong rồi gửi lên trưởng phòng thế nhưng lại vì chuyện lúc nảy ở nhà mà cho dù đến công ty thật sớm thì tôi vẫn không thể nào tập trung cho được. Cứ nhắm mắt để tìm ý tưởng thì lại hiện ra trong đầu cảnh tượng gương mặt Thành Phong đầy tức giận khi mà đôi đã phũ phàng từ chối ý tốt của anh…với lại vẫn còn một chuyện nữa tôi đang bận tâm, đó là cái hợp đồng bị đánh tráo. Tôi tò mò không biết Phong sẽ xử lý thế nào, với lại không hiểu sau hôm nay anh lại nhẹ nhàng với tôi đến vậy?
Thở dài mệt mỏi, khi tôi nghẩng đầu lên đã đến giờ vào làm. Buổi sáng trong lòng, mọi người đi vào ai cũng tràn đầy năng lượng. Thế mà tôi thì lại ủ dột cau mày. Thấy thế chị Hoa ngồi cạnh tôi chị liền ngó qua tôi hỏi nhỏ
-Em sao vậy Hạ? Bệnh à?
Tôi lắc đầu. Nói khéo
-Dạ không chị. Chỉ là bản thiết kế chưa được ưng bụng lắm nên em đang suy nghĩ xem nó cần chỉnh lại ngay chỗ nào thôi.
-Ủa chẳng phải hôm trước anh Phương đã duyệt rồi hả em. Chị cứ tưởng hôm nay dưới xưởng đã bắt đầu cho người hoàn thành rồi ấy chứ?
-Dạ duyệt mẫu kia chị ạ. Còn một mẫu khác cho khác hàng đặt đơn khác, cũng em phụ trách nhưng phát thảo xong em lại thấy chưa ưng.
-Đâu em đưa chị xem xem. Coi chỗ nào em không ưng chị góp ý kiến cho
-Dạ đây chị ạ. Chổ này?
Tôi đưa bản thiết kế qua cho chị Hoa, vừa chỉ chị về phần đuôi váy mà tôi chưa cảm thấy ổn. Chị Hoa cầm lấy rồi đưa mắt nhìn xem, chị chưa kịp nói gì thì đúng lúc vừa hay anh Phương đi vào. Dáng vẽ gấp gáp Đi tới chỗ tôi anh Phương nói ngay
-Nhật Hạ. Em lên phòng Tổng Giám Đốc đi. Có chuyện rồi.
Tôi nhìn anh, cao mày hỏi lại
-Chuyện gì thế anh?
-Bên đối tác vừa sang bàn chuyện hợp đồng với giám đốc Phong. Thế nhưng hợp đồng lại có vấn đề rồi. Họ đang cãi nhau ầm ỹ bên phòng họp kia kìa.
-Nhưng cũng đâu liên quan gì đến em đâu ạ?
-Em là vợ của Giám Đốc mà, với lại chuyện hợp tác lần này có liên quan đến công ty của ba em nữa đấy. Anh nghĩ em biết cũng không thừa đâu.
Vừa nghe đến đây tự nhiên dự cảm của tôi có chút bất an, vì hôm qua Phong cũng đã đề cặp với tôi việc này, và chuyện cái hợp đồng bị hoán đổi toàn là giấy trắng mà anh nghi ngờ tôi. Thế nên để tìm hiểu xem mọi chuyện như thế nào tôi liền nhanh chóng đứng bật dậy mà đi theo anh Phương luôn. Cũng quên luôn cái bản thiết kế của mình đang có người dòm ngó đến để suy nghĩ ra mưu kế hại mình.
…
Chúng tôi đi đến gần phòng họp tuy chưa bước vào nhưng đã nghe được những tiếng đôi co rất lớn
Thành Phong dùng tay xé nát hết bảng hợp đồng trên bàn rồi tức giận nói
-Đã giao kèo lần trước trong tuần này chúng tôi sẽ sản xuất đơn hàng và giao qua quý công ty, thì tại sao bây giờ anh lại nuốt lời mà giao cho Vạn Phúc hả ?
Người bên kia sau khi bị Thành Phong hỏi lại nhìn bản hợp đồng bị xé nát rơi vương vãi dưới nền gạch thì anh ta cũng lớn giọng không kém đáp lại
-Bên nào cho ra lợi nhuận lớn thì chúng tôi sẽ ưu tiên hơn. Anh Phong, anh nên nhớ cái hợp đồng lần trước, nếu không có sự giúp đỡ của bác Nhật thì công ty anh đã phá sản từ lâu rồi. Chúng tôi cũng vì mối giao hảo từ xưa đến giờ nên vẫn cho bên anh một cơ hội hợp tác lần nữa, thế nhưng bên anh lại không biết nắm bắt, là do anh trì trệ trong việc ký hợp đồng nên cũng đừng trách chúng tôi. Với lại việc anh xé đi hợp đồng thế này, chúng tôi cũng sẽ không bồi thường hợp đồng như đã thoả thuận trước đó.
Nói xong người đàn ông đó cùng thư ký của họ ngang nhiên bước ra ngoài. Cùng lúc trong phòng làm việc một chiếc tách trà rơi xuống nền gạch bễ tan tành. Sắc mặt Phong tối đen, hai bàn tay bóp chặt đấm mạnh lên mặt bàn. Bên cạnh Như Ý nhìn tình hình căng thẳng nên cố vuốt ve lấy Phong
-Thôi anh, chuyện đã sảy ra rồi anh cũng đừng nên tức giận. Bây giờ không đền bù hợp đồng cũng đã quá may mắn rồi.
Thành Phong ngước nhìn Như Ý, ánh mắt quét qua đầy nghi hoặc nhưng vẫn trả lời
-Mẹ kiếp, vẫn là thằng Phúc cáo già. Không biết trông nội bộ công ty ai là người thằng Phúc cài vào nữa.
Nghe Phong hỏi câu này, hai mắt Như Ý láo liên. Còn tôi từ khi thấy Phong xé bản hợp đồng tự nhiên trong đầu tôi linh cảm Phong cũng là một con cáo già không kém. Hành động tuy nói lên sự tức giận tột độ nhưng trong đó là một toan tính ranh ma của Phong. Để mà nói một chàng trai 22 tuổi đầu ghánh trên người một công ty tầm cỡ đứng đầu cả nước thì Thành Phong không phải là người đơn giản.
Vì sao tôi suy nghĩ như vậy thì để sau đi.
À Phong đang hỏi Như Ý ai là nội gián thì tôi cũng dư biết chính nó là tay trong của Vạn Phúc, thế nhưng vì để xem nó trả lời thế nào nên khi anh Phương đề nghị tôi và anh cùng bước vào để giải quyết vấn đề cùng Phong thì tôi đã đưa tay ra ngăn cản bước anh. Tôi nói nhỏ
-Anh chờ một chút đi.
Anh Phương hơi khó hiểu nên hỏi nhỏ lại tôi.
-Ý em là…?
Tôi mỉm cười vừa hất mặt vào trong vừa nói
-Để Giám Đốc bớt nóng đi anh. Bây giờ lửa đang cháy chúng ta đi vào là bị thiêu chết luôn đấy.
Anh Phương nghe tôi nói xong thấy có lý nên gật đầu ngay. Còn tôi tôi chỉ là đang muốn nghe Như Ý trả lời.
Vừa hay tôi nghe nó lên tiếng với Phong
-Em đang có một nghi ngờ, không biết có nên nói anh nghe không nữa.
Phong nghe vậy lập tức kéo nó ngồi luôn lên đùi anh. Bằng một cách nào đó cơn tức giận của anh cũng vừa tan biến, thay vào đó là gương mặt thể hiện sự yêu thương dành cho Như Ý. Phong nhẹ giọng nói
-Em muốn nói gì cứ nói anh nghe.
Như Ý vì sự dịu dàng này khiến cho gương mặt nó đỏ ửng thể hiện sự sung sướng tột độ. Ngay lập tức khuôn miệng nó thao thao bất tuyệt không ngừng, và liên tục đưa tôi vào trong câu chuyện của nó
-Hôm trước anh đi, em thấy Nhật Hạ vào phòng anh lấy gì đó rồi đi ra, em có đi theo thì phát hiện Giám ĐỐC của bên Vạn Phúc đứng ngoài công ty đón Nhật Hạ rời đi. Hôm trước em nói mà anh không tin em, bây giờ anh đã tin chưa. nhật Hạ là giáng điệp mà Vạn Phúc cài vào đó anh.
Thành Phong hỏi lại nó
-Em nghĩ là Nhật Hạ.
Nó vẫn gật đầu tự tin nói
-Em chắc.
Tôi nghe nó nói xong chỉ muốn lao vào tát cho nó mấy phát vì câu chuyện xạo chó mà nó đang đặt ra. Còn anh Phương bên cạnh cũng không khỏi bất ngờ. Đột nhiên anh nhìn sang tôi. Ánh mắt tỏ ra đề phòng rồi nói
-Nhật Hạ, có phải em ?
Không để anh nghi ngờ mình, tôi đã lập tức lên tiếng
-Bộ anh không tin em hả?
Anh Phương vẫn ra vẻ hoài nghi nói
-Anh mới tiếp xúc em mấy lần nên anh cũng không chắc. Nhưng thấy em thì không giống người gian dối.
-Thế còn Như Ý? Anh nghĩ nó thế nào?
-Sao em hỏi anh câu này?-Thì…À mà thôi. Anh chờ đi một lúc nữa sẽ hiểu.
Nói rồi tôi và anh Phương tiếp tục nhìn vào phòng rồi nghe lén.
Thành Phong nghe xong những lời Như Ý nói liền mỉm cười gật đầu. Nhưng nụ cười này nếu nhìn kỹ thì quả thật không hề đơn giản. Nhưng Như Ý lại tưởng rằng Phong đang tin tưởng nó nên khuôn miệng cứ tủm tỉm cười không ngớt, đôi tay nhanh chóng chạm vào lồng ngực của Phong rồi vuốt ve. Nhưng chưa đầy 5 phút sau bất chợt Phong lại lạnh lùng dùng tay mình đẩy mạnh Như ý ra.
Vì hành động này của Phong mà Như Ý sững sờ khó hiểu, nó định lên tiếng hỏi Phong sau lại đối xử với nó thế này thì ngay lập tức Phong đã đứng bật dậy. Anh lạnh lùng bước đến thật gần nó. Đưa bàn tay bóp mạnh vào cằm nó, ánh mắt xuất hiện tia bất mãn rồi gằn giọng hỏi
-AI LÀ NỘI GIÁN CỦA CÔNG TY. EM CÒN MỘT CƠ HỘI ĐỂ NÓI RA SỰ THẬT. BẰNG KHÔNG TÌNH CẢM BAO NĂM QUA GIỮA ANH VÀ EM CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC EM Đ U!
Tôi đứng ngay cầu thang, đôi chân khựng lại không đi nữa. Từ lúc bắt gặp hình ảnh này của anh tôi đã nhìn mãi không rời khỏi , nhưng sau đó lại là bất mãn nhắm mắt lại để từ bỏ một hình ảnh này của anh, từ bỏ những hy vọng về người đàn ông ấm áp mà mình từng hy vọng ra khỏi đầu. Để rồi tôi phải cười nhạt và tự nhũ với mình rằng anh đang có người phụ nữ khác. Những gì anh làm không phải dành cho tôi.
Thành Phong xoay người lại sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ. Bất gặp tôi đang đứng thừ người ra anh lập tức lên tiếng
-Em xuống ăn sáng rồi anh đưa lên công ty luôn cho tiện.
Tiếng gọi ngọt ngào như không còn khoảng cách tôi với cô nữa. Một hình ảnh về ngôi nhà hạnh phúc mà tôi từng mơ ước thế nhưng bây giờ lòng tôi lại trống rỗng vô vị. Đối với những gì anh tổn thương tới thì bây giờ dù cho anh có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng tự hứa với mình rằng không động lòng lần nào nữa với anh đâu.
Hít một hơi thật sâu tôi ôm đống thiết kế mà lúc tối tôi vẽ trên tay thật chặt rồi nhìn Phong tôi nói ngắn ngọn
-Tôi không đói. Hôm nay tôi có việc bận nên sẽ lên công ty trước.
Nhìn dáng vẻ bất cần rồi bước đi thẳng của tôi, Thành Phong không nói gì cả, chỉ là gương mặt anh bây giờ trầm lắng xuống hẳn, cho đến khi tôi bước chân ra khỏi nhà, cũng là lúc tiếng đỗ vỡ bát đĩa bên trong phát ra thật nổi gai óc …
Tôi rùng mình một cái bởi tiếng động này nên đôi chân ngay lập tức khựng lại. Thế nhưng tôi chẳng quay lại nhìn mà chỉ tự cười khổ rồi nhanh chóng đi thẳng luôn.
…
Cũng vì bản thiết kế chưa được hoàn hảo, định bụng vàp công ty sớm để tập trung hoàn thiện cho xong rồi gửi lên trưởng phòng thế nhưng lại vì chuyện lúc nảy ở nhà mà cho dù đến công ty thật sớm thì tôi vẫn không thể nào tập trung cho được. Cứ nhắm mắt để tìm ý tưởng thì lại hiện ra trong đầu cảnh tượng gương mặt Thành Phong đầy tức giận khi mà đôi đã phũ phàng từ chối ý tốt của anh…với lại vẫn còn một chuyện nữa tôi đang bận tâm, đó là cái hợp đồng bị đánh tráo. Tôi tò mò không biết Phong sẽ xử lý thế nào, với lại không hiểu sau hôm nay anh lại nhẹ nhàng với tôi đến vậy?
Thở dài mệt mỏi, khi tôi nghẩng đầu lên đã đến giờ vào làm. Buổi sáng trong lòng, mọi người đi vào ai cũng tràn đầy năng lượng. Thế mà tôi thì lại ủ dột cau mày. Thấy thế chị Hoa ngồi cạnh tôi chị liền ngó qua tôi hỏi nhỏ
-Em sao vậy Hạ? Bệnh à?
Tôi lắc đầu. Nói khéo
-Dạ không chị. Chỉ là bản thiết kế chưa được ưng bụng lắm nên em đang suy nghĩ xem nó cần chỉnh lại ngay chỗ nào thôi.
-Ủa chẳng phải hôm trước anh Phương đã duyệt rồi hả em. Chị cứ tưởng hôm nay dưới xưởng đã bắt đầu cho người hoàn thành rồi ấy chứ?
-Dạ duyệt mẫu kia chị ạ. Còn một mẫu khác cho khác hàng đặt đơn khác, cũng em phụ trách nhưng phát thảo xong em lại thấy chưa ưng.
-Đâu em đưa chị xem xem. Coi chỗ nào em không ưng chị góp ý kiến cho
-Dạ đây chị ạ. Chổ này?
Tôi đưa bản thiết kế qua cho chị Hoa, vừa chỉ chị về phần đuôi váy mà tôi chưa cảm thấy ổn. Chị Hoa cầm lấy rồi đưa mắt nhìn xem, chị chưa kịp nói gì thì đúng lúc vừa hay anh Phương đi vào. Dáng vẽ gấp gáp Đi tới chỗ tôi anh Phương nói ngay
-Nhật Hạ. Em lên phòng Tổng Giám Đốc đi. Có chuyện rồi.
Tôi nhìn anh, cao mày hỏi lại
-Chuyện gì thế anh?
-Bên đối tác vừa sang bàn chuyện hợp đồng với giám đốc Phong. Thế nhưng hợp đồng lại có vấn đề rồi. Họ đang cãi nhau ầm ỹ bên phòng họp kia kìa.
-Nhưng cũng đâu liên quan gì đến em đâu ạ?
-Em là vợ của Giám Đốc mà, với lại chuyện hợp tác lần này có liên quan đến công ty của ba em nữa đấy. Anh nghĩ em biết cũng không thừa đâu.
Vừa nghe đến đây tự nhiên dự cảm của tôi có chút bất an, vì hôm qua Phong cũng đã đề cặp với tôi việc này, và chuyện cái hợp đồng bị hoán đổi toàn là giấy trắng mà anh nghi ngờ tôi. Thế nên để tìm hiểu xem mọi chuyện như thế nào tôi liền nhanh chóng đứng bật dậy mà đi theo anh Phương luôn. Cũng quên luôn cái bản thiết kế của mình đang có người dòm ngó đến để suy nghĩ ra mưu kế hại mình.
…
Chúng tôi đi đến gần phòng họp tuy chưa bước vào nhưng đã nghe được những tiếng đôi co rất lớn
Thành Phong dùng tay xé nát hết bảng hợp đồng trên bàn rồi tức giận nói
-Đã giao kèo lần trước trong tuần này chúng tôi sẽ sản xuất đơn hàng và giao qua quý công ty, thì tại sao bây giờ anh lại nuốt lời mà giao cho Vạn Phúc hả ?
Người bên kia sau khi bị Thành Phong hỏi lại nhìn bản hợp đồng bị xé nát rơi vương vãi dưới nền gạch thì anh ta cũng lớn giọng không kém đáp lại
-Bên nào cho ra lợi nhuận lớn thì chúng tôi sẽ ưu tiên hơn. Anh Phong, anh nên nhớ cái hợp đồng lần trước, nếu không có sự giúp đỡ của bác Nhật thì công ty anh đã phá sản từ lâu rồi. Chúng tôi cũng vì mối giao hảo từ xưa đến giờ nên vẫn cho bên anh một cơ hội hợp tác lần nữa, thế nhưng bên anh lại không biết nắm bắt, là do anh trì trệ trong việc ký hợp đồng nên cũng đừng trách chúng tôi. Với lại việc anh xé đi hợp đồng thế này, chúng tôi cũng sẽ không bồi thường hợp đồng như đã thoả thuận trước đó.
Nói xong người đàn ông đó cùng thư ký của họ ngang nhiên bước ra ngoài. Cùng lúc trong phòng làm việc một chiếc tách trà rơi xuống nền gạch bễ tan tành. Sắc mặt Phong tối đen, hai bàn tay bóp chặt đấm mạnh lên mặt bàn. Bên cạnh Như Ý nhìn tình hình căng thẳng nên cố vuốt ve lấy Phong
-Thôi anh, chuyện đã sảy ra rồi anh cũng đừng nên tức giận. Bây giờ không đền bù hợp đồng cũng đã quá may mắn rồi.
Thành Phong ngước nhìn Như Ý, ánh mắt quét qua đầy nghi hoặc nhưng vẫn trả lời
-Mẹ kiếp, vẫn là thằng Phúc cáo già. Không biết trông nội bộ công ty ai là người thằng Phúc cài vào nữa.
Nghe Phong hỏi câu này, hai mắt Như Ý láo liên. Còn tôi từ khi thấy Phong xé bản hợp đồng tự nhiên trong đầu tôi linh cảm Phong cũng là một con cáo già không kém. Hành động tuy nói lên sự tức giận tột độ nhưng trong đó là một toan tính ranh ma của Phong. Để mà nói một chàng trai 22 tuổi đầu ghánh trên người một công ty tầm cỡ đứng đầu cả nước thì Thành Phong không phải là người đơn giản.
Vì sao tôi suy nghĩ như vậy thì để sau đi.
À Phong đang hỏi Như Ý ai là nội gián thì tôi cũng dư biết chính nó là tay trong của Vạn Phúc, thế nhưng vì để xem nó trả lời thế nào nên khi anh Phương đề nghị tôi và anh cùng bước vào để giải quyết vấn đề cùng Phong thì tôi đã đưa tay ra ngăn cản bước anh. Tôi nói nhỏ
-Anh chờ một chút đi.
Anh Phương hơi khó hiểu nên hỏi nhỏ lại tôi.
-Ý em là…?
Tôi mỉm cười vừa hất mặt vào trong vừa nói
-Để Giám Đốc bớt nóng đi anh. Bây giờ lửa đang cháy chúng ta đi vào là bị thiêu chết luôn đấy.
Anh Phương nghe tôi nói xong thấy có lý nên gật đầu ngay. Còn tôi tôi chỉ là đang muốn nghe Như Ý trả lời.
Vừa hay tôi nghe nó lên tiếng với Phong
-Em đang có một nghi ngờ, không biết có nên nói anh nghe không nữa.
Phong nghe vậy lập tức kéo nó ngồi luôn lên đùi anh. Bằng một cách nào đó cơn tức giận của anh cũng vừa tan biến, thay vào đó là gương mặt thể hiện sự yêu thương dành cho Như Ý. Phong nhẹ giọng nói
-Em muốn nói gì cứ nói anh nghe.
Như Ý vì sự dịu dàng này khiến cho gương mặt nó đỏ ửng thể hiện sự sung sướng tột độ. Ngay lập tức khuôn miệng nó thao thao bất tuyệt không ngừng, và liên tục đưa tôi vào trong câu chuyện của nó
-Hôm trước anh đi, em thấy Nhật Hạ vào phòng anh lấy gì đó rồi đi ra, em có đi theo thì phát hiện Giám ĐỐC của bên Vạn Phúc đứng ngoài công ty đón Nhật Hạ rời đi. Hôm trước em nói mà anh không tin em, bây giờ anh đã tin chưa. nhật Hạ là giáng điệp mà Vạn Phúc cài vào đó anh.
Thành Phong hỏi lại nó
-Em nghĩ là Nhật Hạ.
Nó vẫn gật đầu tự tin nói
-Em chắc.
Tôi nghe nó nói xong chỉ muốn lao vào tát cho nó mấy phát vì câu chuyện xạo chó mà nó đang đặt ra. Còn anh Phương bên cạnh cũng không khỏi bất ngờ. Đột nhiên anh nhìn sang tôi. Ánh mắt tỏ ra đề phòng rồi nói
-Nhật Hạ, có phải em ?
Không để anh nghi ngờ mình, tôi đã lập tức lên tiếng
-Bộ anh không tin em hả?
Anh Phương vẫn ra vẻ hoài nghi nói
-Anh mới tiếp xúc em mấy lần nên anh cũng không chắc. Nhưng thấy em thì không giống người gian dối.
-Thế còn Như Ý? Anh nghĩ nó thế nào?
-Sao em hỏi anh câu này?-Thì…À mà thôi. Anh chờ đi một lúc nữa sẽ hiểu.
Nói rồi tôi và anh Phương tiếp tục nhìn vào phòng rồi nghe lén.
Thành Phong nghe xong những lời Như Ý nói liền mỉm cười gật đầu. Nhưng nụ cười này nếu nhìn kỹ thì quả thật không hề đơn giản. Nhưng Như Ý lại tưởng rằng Phong đang tin tưởng nó nên khuôn miệng cứ tủm tỉm cười không ngớt, đôi tay nhanh chóng chạm vào lồng ngực của Phong rồi vuốt ve. Nhưng chưa đầy 5 phút sau bất chợt Phong lại lạnh lùng dùng tay mình đẩy mạnh Như ý ra.
Vì hành động này của Phong mà Như Ý sững sờ khó hiểu, nó định lên tiếng hỏi Phong sau lại đối xử với nó thế này thì ngay lập tức Phong đã đứng bật dậy. Anh lạnh lùng bước đến thật gần nó. Đưa bàn tay bóp mạnh vào cằm nó, ánh mắt xuất hiện tia bất mãn rồi gằn giọng hỏi
-AI LÀ NỘI GIÁN CỦA CÔNG TY. EM CÒN MỘT CƠ HỘI ĐỂ NÓI RA SỰ THẬT. BẰNG KHÔNG TÌNH CẢM BAO NĂM QUA GIỮA ANH VÀ EM CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC EM Đ U!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.