Chương 17
Tg Ngọc Thơ
28/03/2023
Dưới ánh đèn mờ ảo, cơn dục vọng đang khiến cơ thể rạo rực, kích tình. Tôi ôm cổ Phúc, ẩn hiện trước mắt tôi là hình bóng của Thành Phong, tôi khao khát, muốn anh cho bằng được, rồi xấu hổ gọi tên anh trong mơ màng
-Thành Phong!
Phúc ôm lấy tôi, nở một nụ cười nham hiểm sau đó trả lời
-Anh đây.
Vừa nói Phúc vừa luồn tay xuống bóp lấy mông tôi, sự đụng chạm này càng làm cho cơ thể tôi bùng cháy những dục vọng đê hèn. Nhưng trong cơn say tình tôi vẫn nhớ những gì Phong đã đối xử tệ bạc với mình. Nên vừa nhìn Phúc tôi vừa nghẹn ngào, vừa đưa hai tay đấm mạnh vào ngực anh ta rồi lèm bèm lên tiếng trách móc
-Em ghét anh, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế hả?
-Anh đâu có, anh vẫn yêu em mà?
-Anh yêu em? Haha thật không? Yêu em tại sao lại cùng Như Ý? Anh có biết khi em nghe nó nói anh với nó, em đã đau đớn đến thế nào hay không hả? thành Phong anh là cái đồ đáng ghét.
Tôi uất ức nên vừa nói vừa khóc, vừa hét toáng lên vào mặt Phúc, vừa nói vừa ngục đầu vào người anh ta cảm nhận cái hơi ấm từ người đối diện để làm dịu đi những dòng lửa nóng đang bốc cháy trong người. Giờ phút này, càng trách Phong thì không hiểu sao tôi lại càng muốn anh nhiều hơn…
Phúc ôm tôi, vì để mọi người không chú ý anh ta liền ôm eo tôi vừa nói nhỏ vào tai tôi rồi nhanh chóng kéo tôi rời đi.
-Thôi mà cho anh xin lỗi, bây giờ anh đưa em về nhà nhé!
Phúc kéo tôi ra khỏi quán bar, mở cửa xe Phúc bóp chặt vai khiến tôi đau nhói rồi anh ta đẩy mạnh tôi vào trong. Chiếc jum đen trên người bị tác động mà vô tình tuột xuống khiến cho bộ ngực tôi nhanh chóng phô ra làm cho Phúc nhìn thấy lại bắt đầu nổi lên dục vọng.
Vừa hay anh ta định chui vào theo tôi rồi đóng cửa lại thì bên ngoài nhanh chóng có người lôi anh ta ra
Bụp
Tôi dù đang mơ màn, cả người sắp lịm đi vì bị sốc thuốc nhưng vẫn nghe lờ mờ được người bên ngoài đang hung hăng đánh nhau. Rồi một giọng nói đầy quen thuộc vang lên
-Khốn nạn. Mày đã làm gì Hạ rồi!
Hoàng Phúc bị đánh mạnh, máu miệng trong họng cũng chảy ra. Nhưng anh ta vẫn rất mạnh miệng
-Má nó, lại là mày!
-Khôn hồn thì thả vợ tao ra, bằng không ngày này năm sau sẽ là giỗ của mày đấy.
-Tao không thả đó. Có ngon thì đánh tao đi.
-Được. Mày thích thì tao chiều.
Hai thằng đàn ông lao vào cấu xé nhau túi bụi giữa con đường lớn với vô số người xúm lại nhìn, thế nhưng chẳng một ai bước lại can cả, cho đến khi Phúc bị Phong đánh đến mức nằm vật ra đường thì bên trong quán bar mới có người chạy ra can ngăn.
Một người xăm trổ đầy mình chạy đến đỡ Phúc dậy, vừa chỉ tay định hâm doạ người đánh Phúc thế nhưng vừa nghẩng đầu lên bắt gặp gương mặt đanh lại như sát thủ của Phong thì liền dè dặt lại. Một chút nể mặt hắn ta nói
-Thôi anh Phong, anh mà đánh nữa anh Phúc chết đấy.
Phong vẫn tỏ ra lạnh lùng không chút cảm xúc rồi đáp lại
-Anh cũng đang định giết nó đấy. Để nó sống chỉ thêm chật đất mà thôi.
-Thôi coi như cho bọn em xin. Để bọn em đưa anh Phúc về. Hôm sau em mời anh Phong sang quán em để em tạ tội nhé.
-Thôi cũng được. Bọn bây đưa nó khuất mắt anh đi.
Phong nói xong liền tiến lại, anh cúi đầu vào trong xe, vừa cởi chiếc áo vest bên ngoài của anh ra rồi che người tôi lại sau đó bế xốc người tôi lên ôm chặt trong hai tay anh như kiểu sợ chỉ một chút nữa thôi anh sẽ mất tôi…
Tôi bây giờ vẫn đang mệt vì bị thuốc vật, nhưng từ nãy giờ đã nghe những gì bên ngoài sảy ra, nhần biết được Phúc đang làm hại mình, cũng may là Phong xuất hiện kịp thời cứu tôi. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc đang vây lấy mình, tôi lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy Phong, tôi thở mạnh, vô thức không kiềm được tôi đưa tay vòng lên cổ Phong…Tôi khóc.
Phong sững người, đứng im lại, anh nhìn tôi, tuy không nói gì nhưng trong lồng ngực tim anh đập rất mạnh. Khẽ cúi xuống Phong đặt lên trán tôi một nụ hôn sau đó bước đi thẳng qua bọn người của Phúc vẫn đang dìu anh ta lại xe.
Phúc thấy Phong bế tôi, dù đang bị thương vẫn hậm ngực nghiến rằng trèo trẹo rồi cất lời hăm dọa.
-Mày đợi đấy. Chuyện ngày hôm nay tao sẽ không tha cho mày đâu.
Phong vừa bế tôi, ánh mắt phóng về phía Phúc như cặp dao bén . Anh đáp
-Mày thích thì cứ tìm tao.
Nói xong Phong bế tôi đi lại xe, đặt tôi vào ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn vào người tôi rồi anh nổ máy xe chạy đi.
Ngồi được một lúc, bản thân tôi lần nữa bị thuốc kích thích, cả người lại nóng lên, trong cơ thể cứ như cả ngàn con kiếng đang bu cắn xé mình đến khó chịu, cứ thế tôi chỉ muốn một phát cởi cả chiếc váy trén người tôi ra mà thôi.
Ở bên cạnh, trong thấy hành động lạ của tôi Phong liền dừng hẳn xe lại. Dưới con đường vắng tối đen, chỉ có ánh đèn đường vàng đang chiếu tạt xuống. Phong chòm qua người tôi, kéo đầu tôi gục vào ngực anh. Cảm nhận vòng tay ấm, mùi hương bạch trà quen thuộc truyền đến càng khiến cho bản thân tôi càng thêm rạo rực. Cứ thế không nhịn được tôi liền ôm lấy Phong, đặt môi mình lên môi Phong rồi chủ động hôn anh.
Tôi mút lấy bờ môi mềm của anh thật lâu để cho bản thân mình được thoả mãn dù cho Phong vẫn đang im lặng không hề đáp lại, mặc sức cho tôi vờn anh đến tê liệt bờ môi.
Cho đến khi cảm thấy đã thoả mãn, chút ý thức dần tỉnh táo tôi mới lập tức buông anh ra, vừa hay lúc này Phong lại chủ động kéo tôi vào lòng anh một lần nữa. Cả hai đối diện khoảnh khắc thật gần, tôi đỏ mặt, còn anh thở mạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy quan tâm. Anh trầm ngâm nói
-Em cứ thế này sẽ làm cho anh không kiềm chế mình được nữa đó.
-Chẳng phải anh không yêu em sao?
-Anh…Em nghỉ đi, để anh chở em vào bệnh viện.
-Anh chở em vào bệnh viện để làm gì?
-Xả thuốc.
-Không? Em không muốn.
-Thế em định…
-Là anh đi.
Tôi cất lên câu trả lời mà hai mắt nhoè đi.
Phong nghe xong trong giây lát kích động nhìn tôi thật lâu và rồi anh mỉm cười, anh đưa tay lên chạy vào bờ môi mềm của tôi rồi đặt nụ hôn của anh lên đó. Cảm giác nghe từng hơi thở của nhau nóng hổi, chúng tôi điên cuồng cắn mút lấy nhau. Không gian và thời gian lúc này cũng vội dừng lại.
Chúng tôi hôi nhau đến quên trời quên đất, đến khi nghe lẫn trong vị ngọt êm đềm có lẫn mùi máu tươi chúng tôi mới dừng lại.
Khoảnh khắc nhìn nhau, theo bản năng tôi vô thức không tự chủ mà nắm lấy tay Phong đặt lên ngực mình.
Phong trố mắt bất ngờ nhìn tôi, rồi anh nhìn xuống bàn tay anh nơi ngọn đồi đầy đặn ấy. Anh thở mạnh
-Em?
-Em muốn anh!
Hơi thở nóng bức, cả người rạo rực khi bên Phong, tôi không tự chủ được nên càng khiêu khích anh hơn. Còn Phong vì câu nói tôi muốn anh mà tay Phong bắt đầu bóp chặt lấy ngực tôi. Trong không gian chật hẹp của xe, hơi thở cả hai càng lúc càng mạnh dần. Còn tôi vì tác dụng của thuốc nên cứ bạo dạn ôm chầm luôn lấy Phong, tự nhiên cầm tay anh đặt ra sau dây kéo chủ ý muốn anh cởi nó.
Chuyện gì đến cũng đến. Khi mà cả hai cơ thể chúng tôi không còn mảnh vải nào. Lúc chuẩn bị đưa vật nóng hổi đang kiêu ngạo nghẩng đầu bên dưới vào trong tôi. phong dừng lại, nhìn tôi thật lâu rồi anh nói
-Sẽ đau đó.
Giờ phút này những câu nói của anh chỉ thêm dư thừa, khi mà dục vọng đang bùng cháy lấn ác cả lý trí thì tôi chẳng thể trả lời anh được nữa, mà lập tức bắt anh phải đưa nó vào trong ngay để thoả mãn giúp mình mà thôi.
…
Sau cuộc kích tình trôi qua, được thoả mản dục vọng trong người tôi dần tỉnh táo hẳn. Nhưng khi nhìn cả người mình không một mảnh vải , lại đang ở trong lòng Phong, da thịt chạm nhau. Tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Vừa hay lúc này từ trên đỉnh đầu, tôi nghe Phong trầm giọng lên tiếng hỏi
-Em ổn chưa?
Tôi lí nhí trả lời.
-Em…ổn rồi.
Nghe xong Phong xoay người lại. Anh với tay lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, rồi luôn tiện giúp tôi mặc chiếc váy vào người luôn. Cẩn thần khoác chiếc vest vào vì sợ tôi lại sau đó anh nhìn tôi. Anh lên tiếng, trong giọng nói kèm theo cả sự trách móc
-Tại sao em lại đi với Phúc. Nếu anh không đến kịp em có nghĩ hậu quả sẽ thế nào hay không?
Tôi nhớ lại chuyện lúc tối, rồi cả việc Phúc dám chơi thuốc tôi mà tức giận vô cùng, vô thức lại đem cái ấm ức trong lòng trút giận lên người Phong. Vừa nói tôi vừa thút thít khóc
-Chẳng phải là vì anh đó sao? Nếu không nghe Như Ý nói anh và nó đã…đã… thì tôi đâu có buồn mà đi theo Phúc vào bar. Là tại anh hết đó?
Nghe xong lời tôi trách móc, Phong không nói gì? Ánh mắt anh nhìn tôi thật lâu rồi một lần nữa đem tôi vào lòng anh. Đưa tay ôm thật chặt tôi. Anh nói
-Anh xin lỗi. Nhưng anh và Như Ý chẳng có gì với nhau cả?
Tôi nghẩng đầu lên, dường như không tin được lời này của Phong. Tôi lập tức nói lại
-Anh nói xạo. Hôm đầu tiên anh cưới em về, em đã nghe hai người làm tình rồi mà?
Phong lắc đầu. Kiên nhân đáp lại
-Là do lúc đó anh đang thích Như Ý, bị ép buộc kết hôn với em nên anh định chọc tức em thôi. Chứ giữa anh và Như Ý hoàn toàn không có gì cả?
-Anh nói dối. Rõ ràng là em nghe hai người…mà…
Nhắc đến chuyện đó là tôi lại đau lòng nên nghẹn không nói được. Phong bên cạnh ấy thế mà vẫn kiên nhẫn giải thích
-Anh thề là không có. Là do lần đó Như Ý muốn chọc tức em nên mới nói thế thôi. Chứ trong thư phòng của anh làm gì có gì để mà làm được việc đó
Nghe Phong nói tôi liền châu mày suy nghĩ. Ờ thì đúng thật tôi từng vào phòng anh, duy chỉ một chiếc bàn làm việc và một tủ áo thì ngoài ra chẳng có thêm một chiếc giường nào cả. Vả lại người như Phong tôi chắc chắn anh không làm tình ở dưới gạch đâu. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn cố chấp cãi lại
-Em không tin. Anh nói dối
-Thế làm sao em mới tin anh được.
-Thì anh chứng minh đi, chứng minh rằng anh chưa từng làm gì đó với Như Ý. Chứ anh nói suông làm sao em tin cho được.
Lần này Phong nghe tôi nói xong liền lắc đầu cười. Sau đó đưa tay véo mũi tôi một cái thật đau rồi trả lời
-Chứng minh thế nào khi mà lần đầu của anh đã dành cho em!
-Thành Phong!
Phúc ôm lấy tôi, nở một nụ cười nham hiểm sau đó trả lời
-Anh đây.
Vừa nói Phúc vừa luồn tay xuống bóp lấy mông tôi, sự đụng chạm này càng làm cho cơ thể tôi bùng cháy những dục vọng đê hèn. Nhưng trong cơn say tình tôi vẫn nhớ những gì Phong đã đối xử tệ bạc với mình. Nên vừa nhìn Phúc tôi vừa nghẹn ngào, vừa đưa hai tay đấm mạnh vào ngực anh ta rồi lèm bèm lên tiếng trách móc
-Em ghét anh, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế hả?
-Anh đâu có, anh vẫn yêu em mà?
-Anh yêu em? Haha thật không? Yêu em tại sao lại cùng Như Ý? Anh có biết khi em nghe nó nói anh với nó, em đã đau đớn đến thế nào hay không hả? thành Phong anh là cái đồ đáng ghét.
Tôi uất ức nên vừa nói vừa khóc, vừa hét toáng lên vào mặt Phúc, vừa nói vừa ngục đầu vào người anh ta cảm nhận cái hơi ấm từ người đối diện để làm dịu đi những dòng lửa nóng đang bốc cháy trong người. Giờ phút này, càng trách Phong thì không hiểu sao tôi lại càng muốn anh nhiều hơn…
Phúc ôm tôi, vì để mọi người không chú ý anh ta liền ôm eo tôi vừa nói nhỏ vào tai tôi rồi nhanh chóng kéo tôi rời đi.
-Thôi mà cho anh xin lỗi, bây giờ anh đưa em về nhà nhé!
Phúc kéo tôi ra khỏi quán bar, mở cửa xe Phúc bóp chặt vai khiến tôi đau nhói rồi anh ta đẩy mạnh tôi vào trong. Chiếc jum đen trên người bị tác động mà vô tình tuột xuống khiến cho bộ ngực tôi nhanh chóng phô ra làm cho Phúc nhìn thấy lại bắt đầu nổi lên dục vọng.
Vừa hay anh ta định chui vào theo tôi rồi đóng cửa lại thì bên ngoài nhanh chóng có người lôi anh ta ra
Bụp
Tôi dù đang mơ màn, cả người sắp lịm đi vì bị sốc thuốc nhưng vẫn nghe lờ mờ được người bên ngoài đang hung hăng đánh nhau. Rồi một giọng nói đầy quen thuộc vang lên
-Khốn nạn. Mày đã làm gì Hạ rồi!
Hoàng Phúc bị đánh mạnh, máu miệng trong họng cũng chảy ra. Nhưng anh ta vẫn rất mạnh miệng
-Má nó, lại là mày!
-Khôn hồn thì thả vợ tao ra, bằng không ngày này năm sau sẽ là giỗ của mày đấy.
-Tao không thả đó. Có ngon thì đánh tao đi.
-Được. Mày thích thì tao chiều.
Hai thằng đàn ông lao vào cấu xé nhau túi bụi giữa con đường lớn với vô số người xúm lại nhìn, thế nhưng chẳng một ai bước lại can cả, cho đến khi Phúc bị Phong đánh đến mức nằm vật ra đường thì bên trong quán bar mới có người chạy ra can ngăn.
Một người xăm trổ đầy mình chạy đến đỡ Phúc dậy, vừa chỉ tay định hâm doạ người đánh Phúc thế nhưng vừa nghẩng đầu lên bắt gặp gương mặt đanh lại như sát thủ của Phong thì liền dè dặt lại. Một chút nể mặt hắn ta nói
-Thôi anh Phong, anh mà đánh nữa anh Phúc chết đấy.
Phong vẫn tỏ ra lạnh lùng không chút cảm xúc rồi đáp lại
-Anh cũng đang định giết nó đấy. Để nó sống chỉ thêm chật đất mà thôi.
-Thôi coi như cho bọn em xin. Để bọn em đưa anh Phúc về. Hôm sau em mời anh Phong sang quán em để em tạ tội nhé.
-Thôi cũng được. Bọn bây đưa nó khuất mắt anh đi.
Phong nói xong liền tiến lại, anh cúi đầu vào trong xe, vừa cởi chiếc áo vest bên ngoài của anh ra rồi che người tôi lại sau đó bế xốc người tôi lên ôm chặt trong hai tay anh như kiểu sợ chỉ một chút nữa thôi anh sẽ mất tôi…
Tôi bây giờ vẫn đang mệt vì bị thuốc vật, nhưng từ nãy giờ đã nghe những gì bên ngoài sảy ra, nhần biết được Phúc đang làm hại mình, cũng may là Phong xuất hiện kịp thời cứu tôi. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc đang vây lấy mình, tôi lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy Phong, tôi thở mạnh, vô thức không kiềm được tôi đưa tay vòng lên cổ Phong…Tôi khóc.
Phong sững người, đứng im lại, anh nhìn tôi, tuy không nói gì nhưng trong lồng ngực tim anh đập rất mạnh. Khẽ cúi xuống Phong đặt lên trán tôi một nụ hôn sau đó bước đi thẳng qua bọn người của Phúc vẫn đang dìu anh ta lại xe.
Phúc thấy Phong bế tôi, dù đang bị thương vẫn hậm ngực nghiến rằng trèo trẹo rồi cất lời hăm dọa.
-Mày đợi đấy. Chuyện ngày hôm nay tao sẽ không tha cho mày đâu.
Phong vừa bế tôi, ánh mắt phóng về phía Phúc như cặp dao bén . Anh đáp
-Mày thích thì cứ tìm tao.
Nói xong Phong bế tôi đi lại xe, đặt tôi vào ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn vào người tôi rồi anh nổ máy xe chạy đi.
Ngồi được một lúc, bản thân tôi lần nữa bị thuốc kích thích, cả người lại nóng lên, trong cơ thể cứ như cả ngàn con kiếng đang bu cắn xé mình đến khó chịu, cứ thế tôi chỉ muốn một phát cởi cả chiếc váy trén người tôi ra mà thôi.
Ở bên cạnh, trong thấy hành động lạ của tôi Phong liền dừng hẳn xe lại. Dưới con đường vắng tối đen, chỉ có ánh đèn đường vàng đang chiếu tạt xuống. Phong chòm qua người tôi, kéo đầu tôi gục vào ngực anh. Cảm nhận vòng tay ấm, mùi hương bạch trà quen thuộc truyền đến càng khiến cho bản thân tôi càng thêm rạo rực. Cứ thế không nhịn được tôi liền ôm lấy Phong, đặt môi mình lên môi Phong rồi chủ động hôn anh.
Tôi mút lấy bờ môi mềm của anh thật lâu để cho bản thân mình được thoả mãn dù cho Phong vẫn đang im lặng không hề đáp lại, mặc sức cho tôi vờn anh đến tê liệt bờ môi.
Cho đến khi cảm thấy đã thoả mãn, chút ý thức dần tỉnh táo tôi mới lập tức buông anh ra, vừa hay lúc này Phong lại chủ động kéo tôi vào lòng anh một lần nữa. Cả hai đối diện khoảnh khắc thật gần, tôi đỏ mặt, còn anh thở mạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy quan tâm. Anh trầm ngâm nói
-Em cứ thế này sẽ làm cho anh không kiềm chế mình được nữa đó.
-Chẳng phải anh không yêu em sao?
-Anh…Em nghỉ đi, để anh chở em vào bệnh viện.
-Anh chở em vào bệnh viện để làm gì?
-Xả thuốc.
-Không? Em không muốn.
-Thế em định…
-Là anh đi.
Tôi cất lên câu trả lời mà hai mắt nhoè đi.
Phong nghe xong trong giây lát kích động nhìn tôi thật lâu và rồi anh mỉm cười, anh đưa tay lên chạy vào bờ môi mềm của tôi rồi đặt nụ hôn của anh lên đó. Cảm giác nghe từng hơi thở của nhau nóng hổi, chúng tôi điên cuồng cắn mút lấy nhau. Không gian và thời gian lúc này cũng vội dừng lại.
Chúng tôi hôi nhau đến quên trời quên đất, đến khi nghe lẫn trong vị ngọt êm đềm có lẫn mùi máu tươi chúng tôi mới dừng lại.
Khoảnh khắc nhìn nhau, theo bản năng tôi vô thức không tự chủ mà nắm lấy tay Phong đặt lên ngực mình.
Phong trố mắt bất ngờ nhìn tôi, rồi anh nhìn xuống bàn tay anh nơi ngọn đồi đầy đặn ấy. Anh thở mạnh
-Em?
-Em muốn anh!
Hơi thở nóng bức, cả người rạo rực khi bên Phong, tôi không tự chủ được nên càng khiêu khích anh hơn. Còn Phong vì câu nói tôi muốn anh mà tay Phong bắt đầu bóp chặt lấy ngực tôi. Trong không gian chật hẹp của xe, hơi thở cả hai càng lúc càng mạnh dần. Còn tôi vì tác dụng của thuốc nên cứ bạo dạn ôm chầm luôn lấy Phong, tự nhiên cầm tay anh đặt ra sau dây kéo chủ ý muốn anh cởi nó.
Chuyện gì đến cũng đến. Khi mà cả hai cơ thể chúng tôi không còn mảnh vải nào. Lúc chuẩn bị đưa vật nóng hổi đang kiêu ngạo nghẩng đầu bên dưới vào trong tôi. phong dừng lại, nhìn tôi thật lâu rồi anh nói
-Sẽ đau đó.
Giờ phút này những câu nói của anh chỉ thêm dư thừa, khi mà dục vọng đang bùng cháy lấn ác cả lý trí thì tôi chẳng thể trả lời anh được nữa, mà lập tức bắt anh phải đưa nó vào trong ngay để thoả mãn giúp mình mà thôi.
…
Sau cuộc kích tình trôi qua, được thoả mản dục vọng trong người tôi dần tỉnh táo hẳn. Nhưng khi nhìn cả người mình không một mảnh vải , lại đang ở trong lòng Phong, da thịt chạm nhau. Tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Vừa hay lúc này từ trên đỉnh đầu, tôi nghe Phong trầm giọng lên tiếng hỏi
-Em ổn chưa?
Tôi lí nhí trả lời.
-Em…ổn rồi.
Nghe xong Phong xoay người lại. Anh với tay lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, rồi luôn tiện giúp tôi mặc chiếc váy vào người luôn. Cẩn thần khoác chiếc vest vào vì sợ tôi lại sau đó anh nhìn tôi. Anh lên tiếng, trong giọng nói kèm theo cả sự trách móc
-Tại sao em lại đi với Phúc. Nếu anh không đến kịp em có nghĩ hậu quả sẽ thế nào hay không?
Tôi nhớ lại chuyện lúc tối, rồi cả việc Phúc dám chơi thuốc tôi mà tức giận vô cùng, vô thức lại đem cái ấm ức trong lòng trút giận lên người Phong. Vừa nói tôi vừa thút thít khóc
-Chẳng phải là vì anh đó sao? Nếu không nghe Như Ý nói anh và nó đã…đã… thì tôi đâu có buồn mà đi theo Phúc vào bar. Là tại anh hết đó?
Nghe xong lời tôi trách móc, Phong không nói gì? Ánh mắt anh nhìn tôi thật lâu rồi một lần nữa đem tôi vào lòng anh. Đưa tay ôm thật chặt tôi. Anh nói
-Anh xin lỗi. Nhưng anh và Như Ý chẳng có gì với nhau cả?
Tôi nghẩng đầu lên, dường như không tin được lời này của Phong. Tôi lập tức nói lại
-Anh nói xạo. Hôm đầu tiên anh cưới em về, em đã nghe hai người làm tình rồi mà?
Phong lắc đầu. Kiên nhân đáp lại
-Là do lúc đó anh đang thích Như Ý, bị ép buộc kết hôn với em nên anh định chọc tức em thôi. Chứ giữa anh và Như Ý hoàn toàn không có gì cả?
-Anh nói dối. Rõ ràng là em nghe hai người…mà…
Nhắc đến chuyện đó là tôi lại đau lòng nên nghẹn không nói được. Phong bên cạnh ấy thế mà vẫn kiên nhẫn giải thích
-Anh thề là không có. Là do lần đó Như Ý muốn chọc tức em nên mới nói thế thôi. Chứ trong thư phòng của anh làm gì có gì để mà làm được việc đó
Nghe Phong nói tôi liền châu mày suy nghĩ. Ờ thì đúng thật tôi từng vào phòng anh, duy chỉ một chiếc bàn làm việc và một tủ áo thì ngoài ra chẳng có thêm một chiếc giường nào cả. Vả lại người như Phong tôi chắc chắn anh không làm tình ở dưới gạch đâu. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn cố chấp cãi lại
-Em không tin. Anh nói dối
-Thế làm sao em mới tin anh được.
-Thì anh chứng minh đi, chứng minh rằng anh chưa từng làm gì đó với Như Ý. Chứ anh nói suông làm sao em tin cho được.
Lần này Phong nghe tôi nói xong liền lắc đầu cười. Sau đó đưa tay véo mũi tôi một cái thật đau rồi trả lời
-Chứng minh thế nào khi mà lần đầu của anh đã dành cho em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.