Chương 1
Tg Ngọc Thơ
21/03/2023
THÀNH PHONG đang có cuộc thanh trừng nội bộ, Anh bắt buộc phải nhắm mắt đưa chân chấp nhận cái hôn lễ với mục đích thương mại mà anh vốn dĩ bị ép buộc. Ngày cưới ánh mắt anh nhìn tôi khá là lạnh lẽo, chẳng mang nổi một tư vị ấm áp nào. Còn tôi tôi phải đứng chôn chân tại chỗ xót xa khi thấy anh dành ánh mắt yêu thương cho một cô gái khác. THÀNH PHONG… chàng trai năm 8 tuổi tôi đã si mê bất chấp cuối cùng cũng chẳng thuộc về tôi.
Sinh ra đã là người của THÀNH PHONG một công ty chuyên về may mặc lớn nhất cả nước và có tiếng vang đến tận những nước thuộc đông nam á, gánh nặng trên vai Thành Phong không hề nhỏ. Từ lúc bé anh đã được ba mẹ dạy dỗ hết sức nghiêm khắc, và tuyệt nhiên anh cũng chẳng có ai là bạn bè ngoài những quyển sổ sách dày cộm trên bàn học vì ba anh nói muốn là người đứng đầu một tập đoàn lớn thì Thành Phong phải giỏi và phải là người độc lập một mình, ba anh không cho anh tại bất cứ một mối quan hệ nào trước năm 18 tuổi cả vì ông cho rằng nếu Thành Phong giao lưu với những đứa trẻ bên ngoài thì anh sẽ sa đoạ và không còn đáng tin tưởng để ông đặt niềm tin vào Thành Phong. Bởi thế mà nghe bảo từ khi hiểu chuyện cho đến tận năm 10 tuổi Thành Phong chỉ đi đến trường học và về nhà là vào phòng với một đống sách vở và một không gian kín tuyệt nhiên chẳng thể nhìn ngắm ra được cảnh vật bên ngoài.
Nếu so sánh giữa nhà tù và cuộc sống của Thành Phong bây giờ thì có lẽ ở trong tù xem ra còn dễ thở hơn!
Khi ba mẹ mua được nhà và đưa tôi sang ở, tuy chỉ mới 8 tuổi nhưng iQ và trí nhớ của tôi cực cao, cho nên lúc đó nghe được cuộc nói chuyện của hàng xóm về Thành Phong thì dù đã 12 năm trôi qua, từ một chàng trai lớn hơn tôi 4 tuổi cho đến khi bây giờ cả hai đều trưởng thành mọi việc của anh tôi đều ghi nhớ rất rõ.
Anh ưa sạch sẽ, dù trên người anh chỉ một hạt cát dính lấy cũng sẽ làm anh cau mày khó chịu. Anh ít nói và đặc biệt với một người xa lạ thì anh lại càng kiệm lời hơn. Nhưng đối với người anh yêu thương, đặc biệt là ba mẹ anh thì anh luôn dùng tình cảm đặc biệt quan tâm dành cho họ. Có thể nói rằng anh rất có hiếu, ba anh nói một anh sẽ nghe một, nói hai anh sẽ nghe hai dù cho điều đó có vượt qua ngoài khả năng của mình thì Thành Phong vẫn quyết tâm thực hiện cho bằng được để ba mẹ anh vui lòng. Chính vì tính cách trong ấm ngoài lạnh này mà cả một tuổi thơ thật dài tôi chưa từng thấy anh giao du với bạn bè nào cả, và đặc biệt với tôi cũng thế, sau từng ấy thời gian ở gần nhà, ánh mắt anh nhìn về phía tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thấm thoát ở cạnh nhà nhau cũng khoảng 10 năm, tôi bây giờ đã là một cô thiếu nữ 18 tuổi, còn anh đã bước sang tuổi 22. Hiện nắm giữ chức vụ Giám Đốc của công ty Thành Phong. Tuổi trẻ tài cao, giám đốc trẻ nhất , đẹp trai nhất, lạnh lùng nhất, khí chất nhất mà bao người ngưỡng mộ. Và tôi vẫn cứ thế, vẫn hồn nhiên đơn phương thích anh một cách si mê bất chấp. Dù chưa một lần anh dùng ánh mắt yêu thương nhìn trực tiếp về phía tôi.
…
Hôm nay tôi lại dậy thật sớm, khẽ cựa mình vì mùi hương nồng nàn của giàn hoa hồng bên ngoài cửa sổ đang phả vào mũi tôi. Hít một hơi thật sâu vào bụng, cảm giác sảng khoái căng tràn tạo ra một năng lượng tích cực khiến cho tôi bật dậy một cách nhanh chóng.
Vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi buộc vội đuôi tóc lên cao. Tôi khoác tấm áo choàng bằng lông vũ vào người tôi đi tới, kéo mạnh tấm cửa sổ ra, khoái chí ngắm giàn hoa hồng leo đủ màu sắc mà năm trước ba tôi đã mua giống tận bên Pháp về để tặng sinh nhật tôi. Chỉ mới một năm trôi qua thế mà chúng phát triển thật mạnh mẽ. Có lẽ chúng không muốn phụ lòng người tặng nên sinh sôi nảy nở một cách rất nhiệt tình, những nụ hoa ú nu to tròn đang từ từ mở cánh vì cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cho lòng tôi rộn lên vì yêu thích.
-Nhật Hạ! Con dậy chưa?
Đang thả hồn vào những cánh hoa mỏng manh đầy màu sắc thì bất ngờ bên ngoài cửa phòng tôi nghe tiếng mẹ vang lên. Luyến tiếc thu hồi tầm mắt rồi quay bước đi vào, đưa tay vặn chốt, nhìn thấy mẹ đang đứng tôi vội mỉm cười nhẹ với mẹ rồi trả lời
-Con dậy nãy giờ, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói
-Con vào trong trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ váy đẹp nhưng thật thanh lịch rồi xuống nhà ba mẹ có việc cần trao đổi với con.
Không hiểu mẹ đang có ý gì, nhưng nhìn cách mẹ gọi tôi thấy nghiêm túc khiến cho tôi không dám cãi lại. Trong ngôi nhà này mẹ tôi và ba tôi ai cũng khó, mỗi một lời ba mẹ nói ra đều rất uy quyền, có lẽ vì mẹ vốn là giáo viên về hưu, công tác nhiều năm trên giảng đường, dạy từng thế hệ này đến thế hệ khác, vốn đã quen với tính cách nghiêm túc nên vì thế mà chưa bao giờ mẹ nói chơi với tôi lần nào cả, dần dà mọi lời nói của mẹ hoặc ba tôi đều là mệnh lệnh và chắc chắn tôi không thể chối từ.
-Dạ con hiểu rồi ạ!
-Ừ thế mẹ xuống nhà trước.
Mẹ nhẹ bước xuống lầu. Tôi cũng vội vào trong thay trang phục rồi trang điểm nhẹ nhàng một chút. Cho đến khi thấy mình trong gương trông đã chỉnh chu, quần áo trên người không quá sặc sỡ hoặc hở hang quá mức tôi mới từ từ đi xuống phòng khách.
Đưa mắt nhìn sang bàn trà, ba mẹ tôi ngồi cạnh nhau và ngạc nhiên hơn có cả bác Tú là ba của Phong.
Bác Tú vốn là chủ tịch của công ty may mặc Thành Phong, từ xưa đến giờ mối quan hệ giữa hai nhà khá là thân thiết nhưng vì công việc bận bịu nên rất ít khi tôi thấy ba và bác Tú cùng ngồi chung bàn trà cả. Có chăng họ chỉ hỏi thăm sức khỏe hoặc công việc làm ăn bằng cách gọi thoại cho nhau thôi. Thế mà hôm nay bác Tú lại có mặt ở nhà tôi. Chuyện này tôi thấy hơi lạ, nhất là nét mặt lúc này của bác dường như đang có chuyện khó nói.
Không phải tôi cố tình nghe lén nhưng vì ba mẹ và bác Tú đang nói chuyện nên tôi không dám đi tới ngay. Đứng ở một góc tôi vừa đủ nghe được mọi chuyện
Bác Tú nâng cặp mắt đang đeo kính lên nhìn về phía ba mẹ tôi như đang van xin sự giúp đỡ
-Từ trước đến giờ anh chưa van xin hai đứa một điều gì cả, chỉ là hôm nay cả cơ nghiệp gầy dựng mấy chục năm sắp bị tiêu tan nên anh mới đến đây làm phiền hai đứa. Nếu có thể vì tình nghĩa bao năm. Hai đứa giúp anh vượt qua khúc này được hay không?
Nghe đến đây với một người bao giờ cũng luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng. Bác Tú bây giờ lại đang cầu xin sự giúp đỡ của ba mẹ tôi sao? Chẳng phải công ty bác ấy giàu nhất nhì ở cái thành phố này sao? Chẳng phải trong giới làm ăn ai ai gặp bác cũng phải gọi bác là lão đại hay sao? Sao bây giờ bác lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của ba mẹ tôi chứ?
Chẳng để tôi phải đợi lâu cùng những câu hỏi đầy khó giải trong đầu thì ba tôi sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ ông bắt đầu lên tiếng.
-Chuyện giúp anh tụi em sẽ giúp. Chẳng có gì là vượt qua khả năng của vợ chồng em cả. Nhưng trên thương trường cũng như chiến trường, mọi việc đều phải rõ ràng, nhất là chuyện kinh doanh. Bỏ một số vốn ra em cũng cần thu lại lợi nhuận.
Ba tôi từ tốn buông lời ra nhất nhẹ nhàng nhưng với người nghe nó lại như một ngàn quả tạ đè xuống người. Tôi không thể hiểu ba đã muốn giúp lại còn làm khó bác Tú làm gì? Lại còn đòi cả lợi nhuận, ba không sợ làm như thế sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà từ trước đến giờ hay sao?
Lia mắt thấp thỏm nhìn sang mẹ, tôi chờ đợi xem mẹ có ra sức nói đỡ lời cho bác Tú không? Thế nhưng mẹ tôi vẫn im lặng, nhàn nhã cầm lấy bình trà rót ra tách rồi đưa lên miệng nhâm nhi. Còn bác Tú tôi cứ sợ bác sẽ buồn vì điều kiện mà ba tôi đặt ra, thế mà không ngờ rằng ngược lại tâm tình bác bây giờ đã không còn căng thẳng như lúc ban đầu, bác còn có vẻ rất hồ hởi mà cười lớn.
-Được, em sòng phẳng thế này anh rất tán thành. Chỉ cần em chịu giúp Thành Phong điều kiện gì anh cũng đồng ý?
-Anh cần bao nhiêu?
-30 tỷ?
-Thành Phong sẽ là con rể em? 50% cổ phần sẽ thuộc về Nhật Hạ.
-Vợ chồng anh cũng đã chấm Nhật Hạ là con dâu từ lâu rồi. Nên chuyện cổ phần anh không ý kiến.
-Thế chốt kèo. Một tuần nữa anh sẽ nhận được 30 tỷ!
-Vợ chồng anh cũng sẽ coi ngày rồi bàn chuyện đám cưới của bọn nhỏ luôn.
-Ok anh!
Tôi há hốc mồm khi nghe câu chuyện mà ba và bác Tú vừa nói. Tôi không lấy làm lạ khi mà 30 tỷ ba hứa giúp bác Tú , vốn dĩ công ty ba tôi không lớn bằng tập đoàn may mặc Thành Phong của bác Tú thế nhưng ngược lại ba tôi quen rất nhiều vị cấp cao trong ngân hàng, chuyện điều động số vốn 30 tỷ chắc chắn ba tôi sẽ làm được. Nhưng còn chuyện giữa tôi và Thành Phong? Liên quan gì nhau đâu tại sao ba tôi lại đột ngột đưa ra cái quyết định này? Cho dù tôi yêu Phong đã rất lâu rồi nhưng tôi không thể nào đem cuộc đời mình ra để đổi lấy một cuộc hôn nhân có tính chất thương mại này được? Huống chi là Phong có yêu tôi đâu?
-Nhật Hạ con ra đây?
Tôi đang tự hỏi với lòng mình thì bất ngờ nghe tiếng ba gọi, có lẽ ba đã biết tôi đứng kế bên từ nãy giờ và vừa đủ nghe hết câu chuyện trên.
Từ từ bước đến. Tôi cúi đầu trước ba mẹ mình.
-Dạ ba mẹ gọi con?
Ba tôi nghiêm giọng nhìn tôi nói
-Con đã nghe hết câu chuyện rồi đúng không? Và đây là bác Tú, ba của Thành Phong chủ tịch tập đoàn Thành Phong mà con từng cao ước sẽ bước chân vào tập đoàn để thực tập. Hôm nay gặp con chào bác Tú đi.
Nghe lời ba Tôi xoay lại, cúi đầu chào bác một tiếng
-Dạ con chào bác.
Bác Tú gật đầu với tôi rồi nói
-Chào con. Đã lâu không gặp, càng lớn con gái càng xinh ra đó nha.
Tôi nghe bác khen cũng chỉ mỉm cười cho qua vì vốn dĩ trong lòng bây giờ đang rối như tơ vò nên nụ cười cũng méo xệch. Vừa hay kế bên mẹ bảo tôi ngồi xuống cạnh mẹ. Đúng lúc chiếc điện thoại của bác Tú vang lên. Bác bắt máy nghe không biết người bên kia nói gì mà sau khi buông chiếc điện thoại xuống thì bác liền nhìn gia đình tôi rồi nói
-Thành Phong đang đến. Đợi nó tới rồi chúng ta bàn chuyện luôn cho tiện!
Sinh ra đã là người của THÀNH PHONG một công ty chuyên về may mặc lớn nhất cả nước và có tiếng vang đến tận những nước thuộc đông nam á, gánh nặng trên vai Thành Phong không hề nhỏ. Từ lúc bé anh đã được ba mẹ dạy dỗ hết sức nghiêm khắc, và tuyệt nhiên anh cũng chẳng có ai là bạn bè ngoài những quyển sổ sách dày cộm trên bàn học vì ba anh nói muốn là người đứng đầu một tập đoàn lớn thì Thành Phong phải giỏi và phải là người độc lập một mình, ba anh không cho anh tại bất cứ một mối quan hệ nào trước năm 18 tuổi cả vì ông cho rằng nếu Thành Phong giao lưu với những đứa trẻ bên ngoài thì anh sẽ sa đoạ và không còn đáng tin tưởng để ông đặt niềm tin vào Thành Phong. Bởi thế mà nghe bảo từ khi hiểu chuyện cho đến tận năm 10 tuổi Thành Phong chỉ đi đến trường học và về nhà là vào phòng với một đống sách vở và một không gian kín tuyệt nhiên chẳng thể nhìn ngắm ra được cảnh vật bên ngoài.
Nếu so sánh giữa nhà tù và cuộc sống của Thành Phong bây giờ thì có lẽ ở trong tù xem ra còn dễ thở hơn!
Khi ba mẹ mua được nhà và đưa tôi sang ở, tuy chỉ mới 8 tuổi nhưng iQ và trí nhớ của tôi cực cao, cho nên lúc đó nghe được cuộc nói chuyện của hàng xóm về Thành Phong thì dù đã 12 năm trôi qua, từ một chàng trai lớn hơn tôi 4 tuổi cho đến khi bây giờ cả hai đều trưởng thành mọi việc của anh tôi đều ghi nhớ rất rõ.
Anh ưa sạch sẽ, dù trên người anh chỉ một hạt cát dính lấy cũng sẽ làm anh cau mày khó chịu. Anh ít nói và đặc biệt với một người xa lạ thì anh lại càng kiệm lời hơn. Nhưng đối với người anh yêu thương, đặc biệt là ba mẹ anh thì anh luôn dùng tình cảm đặc biệt quan tâm dành cho họ. Có thể nói rằng anh rất có hiếu, ba anh nói một anh sẽ nghe một, nói hai anh sẽ nghe hai dù cho điều đó có vượt qua ngoài khả năng của mình thì Thành Phong vẫn quyết tâm thực hiện cho bằng được để ba mẹ anh vui lòng. Chính vì tính cách trong ấm ngoài lạnh này mà cả một tuổi thơ thật dài tôi chưa từng thấy anh giao du với bạn bè nào cả, và đặc biệt với tôi cũng thế, sau từng ấy thời gian ở gần nhà, ánh mắt anh nhìn về phía tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thấm thoát ở cạnh nhà nhau cũng khoảng 10 năm, tôi bây giờ đã là một cô thiếu nữ 18 tuổi, còn anh đã bước sang tuổi 22. Hiện nắm giữ chức vụ Giám Đốc của công ty Thành Phong. Tuổi trẻ tài cao, giám đốc trẻ nhất , đẹp trai nhất, lạnh lùng nhất, khí chất nhất mà bao người ngưỡng mộ. Và tôi vẫn cứ thế, vẫn hồn nhiên đơn phương thích anh một cách si mê bất chấp. Dù chưa một lần anh dùng ánh mắt yêu thương nhìn trực tiếp về phía tôi.
…
Hôm nay tôi lại dậy thật sớm, khẽ cựa mình vì mùi hương nồng nàn của giàn hoa hồng bên ngoài cửa sổ đang phả vào mũi tôi. Hít một hơi thật sâu vào bụng, cảm giác sảng khoái căng tràn tạo ra một năng lượng tích cực khiến cho tôi bật dậy một cách nhanh chóng.
Vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi buộc vội đuôi tóc lên cao. Tôi khoác tấm áo choàng bằng lông vũ vào người tôi đi tới, kéo mạnh tấm cửa sổ ra, khoái chí ngắm giàn hoa hồng leo đủ màu sắc mà năm trước ba tôi đã mua giống tận bên Pháp về để tặng sinh nhật tôi. Chỉ mới một năm trôi qua thế mà chúng phát triển thật mạnh mẽ. Có lẽ chúng không muốn phụ lòng người tặng nên sinh sôi nảy nở một cách rất nhiệt tình, những nụ hoa ú nu to tròn đang từ từ mở cánh vì cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cho lòng tôi rộn lên vì yêu thích.
-Nhật Hạ! Con dậy chưa?
Đang thả hồn vào những cánh hoa mỏng manh đầy màu sắc thì bất ngờ bên ngoài cửa phòng tôi nghe tiếng mẹ vang lên. Luyến tiếc thu hồi tầm mắt rồi quay bước đi vào, đưa tay vặn chốt, nhìn thấy mẹ đang đứng tôi vội mỉm cười nhẹ với mẹ rồi trả lời
-Con dậy nãy giờ, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói
-Con vào trong trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ váy đẹp nhưng thật thanh lịch rồi xuống nhà ba mẹ có việc cần trao đổi với con.
Không hiểu mẹ đang có ý gì, nhưng nhìn cách mẹ gọi tôi thấy nghiêm túc khiến cho tôi không dám cãi lại. Trong ngôi nhà này mẹ tôi và ba tôi ai cũng khó, mỗi một lời ba mẹ nói ra đều rất uy quyền, có lẽ vì mẹ vốn là giáo viên về hưu, công tác nhiều năm trên giảng đường, dạy từng thế hệ này đến thế hệ khác, vốn đã quen với tính cách nghiêm túc nên vì thế mà chưa bao giờ mẹ nói chơi với tôi lần nào cả, dần dà mọi lời nói của mẹ hoặc ba tôi đều là mệnh lệnh và chắc chắn tôi không thể chối từ.
-Dạ con hiểu rồi ạ!
-Ừ thế mẹ xuống nhà trước.
Mẹ nhẹ bước xuống lầu. Tôi cũng vội vào trong thay trang phục rồi trang điểm nhẹ nhàng một chút. Cho đến khi thấy mình trong gương trông đã chỉnh chu, quần áo trên người không quá sặc sỡ hoặc hở hang quá mức tôi mới từ từ đi xuống phòng khách.
Đưa mắt nhìn sang bàn trà, ba mẹ tôi ngồi cạnh nhau và ngạc nhiên hơn có cả bác Tú là ba của Phong.
Bác Tú vốn là chủ tịch của công ty may mặc Thành Phong, từ xưa đến giờ mối quan hệ giữa hai nhà khá là thân thiết nhưng vì công việc bận bịu nên rất ít khi tôi thấy ba và bác Tú cùng ngồi chung bàn trà cả. Có chăng họ chỉ hỏi thăm sức khỏe hoặc công việc làm ăn bằng cách gọi thoại cho nhau thôi. Thế mà hôm nay bác Tú lại có mặt ở nhà tôi. Chuyện này tôi thấy hơi lạ, nhất là nét mặt lúc này của bác dường như đang có chuyện khó nói.
Không phải tôi cố tình nghe lén nhưng vì ba mẹ và bác Tú đang nói chuyện nên tôi không dám đi tới ngay. Đứng ở một góc tôi vừa đủ nghe được mọi chuyện
Bác Tú nâng cặp mắt đang đeo kính lên nhìn về phía ba mẹ tôi như đang van xin sự giúp đỡ
-Từ trước đến giờ anh chưa van xin hai đứa một điều gì cả, chỉ là hôm nay cả cơ nghiệp gầy dựng mấy chục năm sắp bị tiêu tan nên anh mới đến đây làm phiền hai đứa. Nếu có thể vì tình nghĩa bao năm. Hai đứa giúp anh vượt qua khúc này được hay không?
Nghe đến đây với một người bao giờ cũng luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng. Bác Tú bây giờ lại đang cầu xin sự giúp đỡ của ba mẹ tôi sao? Chẳng phải công ty bác ấy giàu nhất nhì ở cái thành phố này sao? Chẳng phải trong giới làm ăn ai ai gặp bác cũng phải gọi bác là lão đại hay sao? Sao bây giờ bác lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của ba mẹ tôi chứ?
Chẳng để tôi phải đợi lâu cùng những câu hỏi đầy khó giải trong đầu thì ba tôi sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ ông bắt đầu lên tiếng.
-Chuyện giúp anh tụi em sẽ giúp. Chẳng có gì là vượt qua khả năng của vợ chồng em cả. Nhưng trên thương trường cũng như chiến trường, mọi việc đều phải rõ ràng, nhất là chuyện kinh doanh. Bỏ một số vốn ra em cũng cần thu lại lợi nhuận.
Ba tôi từ tốn buông lời ra nhất nhẹ nhàng nhưng với người nghe nó lại như một ngàn quả tạ đè xuống người. Tôi không thể hiểu ba đã muốn giúp lại còn làm khó bác Tú làm gì? Lại còn đòi cả lợi nhuận, ba không sợ làm như thế sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà từ trước đến giờ hay sao?
Lia mắt thấp thỏm nhìn sang mẹ, tôi chờ đợi xem mẹ có ra sức nói đỡ lời cho bác Tú không? Thế nhưng mẹ tôi vẫn im lặng, nhàn nhã cầm lấy bình trà rót ra tách rồi đưa lên miệng nhâm nhi. Còn bác Tú tôi cứ sợ bác sẽ buồn vì điều kiện mà ba tôi đặt ra, thế mà không ngờ rằng ngược lại tâm tình bác bây giờ đã không còn căng thẳng như lúc ban đầu, bác còn có vẻ rất hồ hởi mà cười lớn.
-Được, em sòng phẳng thế này anh rất tán thành. Chỉ cần em chịu giúp Thành Phong điều kiện gì anh cũng đồng ý?
-Anh cần bao nhiêu?
-30 tỷ?
-Thành Phong sẽ là con rể em? 50% cổ phần sẽ thuộc về Nhật Hạ.
-Vợ chồng anh cũng đã chấm Nhật Hạ là con dâu từ lâu rồi. Nên chuyện cổ phần anh không ý kiến.
-Thế chốt kèo. Một tuần nữa anh sẽ nhận được 30 tỷ!
-Vợ chồng anh cũng sẽ coi ngày rồi bàn chuyện đám cưới của bọn nhỏ luôn.
-Ok anh!
Tôi há hốc mồm khi nghe câu chuyện mà ba và bác Tú vừa nói. Tôi không lấy làm lạ khi mà 30 tỷ ba hứa giúp bác Tú , vốn dĩ công ty ba tôi không lớn bằng tập đoàn may mặc Thành Phong của bác Tú thế nhưng ngược lại ba tôi quen rất nhiều vị cấp cao trong ngân hàng, chuyện điều động số vốn 30 tỷ chắc chắn ba tôi sẽ làm được. Nhưng còn chuyện giữa tôi và Thành Phong? Liên quan gì nhau đâu tại sao ba tôi lại đột ngột đưa ra cái quyết định này? Cho dù tôi yêu Phong đã rất lâu rồi nhưng tôi không thể nào đem cuộc đời mình ra để đổi lấy một cuộc hôn nhân có tính chất thương mại này được? Huống chi là Phong có yêu tôi đâu?
-Nhật Hạ con ra đây?
Tôi đang tự hỏi với lòng mình thì bất ngờ nghe tiếng ba gọi, có lẽ ba đã biết tôi đứng kế bên từ nãy giờ và vừa đủ nghe hết câu chuyện trên.
Từ từ bước đến. Tôi cúi đầu trước ba mẹ mình.
-Dạ ba mẹ gọi con?
Ba tôi nghiêm giọng nhìn tôi nói
-Con đã nghe hết câu chuyện rồi đúng không? Và đây là bác Tú, ba của Thành Phong chủ tịch tập đoàn Thành Phong mà con từng cao ước sẽ bước chân vào tập đoàn để thực tập. Hôm nay gặp con chào bác Tú đi.
Nghe lời ba Tôi xoay lại, cúi đầu chào bác một tiếng
-Dạ con chào bác.
Bác Tú gật đầu với tôi rồi nói
-Chào con. Đã lâu không gặp, càng lớn con gái càng xinh ra đó nha.
Tôi nghe bác khen cũng chỉ mỉm cười cho qua vì vốn dĩ trong lòng bây giờ đang rối như tơ vò nên nụ cười cũng méo xệch. Vừa hay kế bên mẹ bảo tôi ngồi xuống cạnh mẹ. Đúng lúc chiếc điện thoại của bác Tú vang lên. Bác bắt máy nghe không biết người bên kia nói gì mà sau khi buông chiếc điện thoại xuống thì bác liền nhìn gia đình tôi rồi nói
-Thành Phong đang đến. Đợi nó tới rồi chúng ta bàn chuyện luôn cho tiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.