Chương 39: Chạm Mặt
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Nguyên Duy nhìn thoáng qua lòng bàn tay Phó Nhuận Nghi khi cô đưa ra, nhận ra làn da cô thật mịn màng nhưng hiếm thấy những đường chỉ tay rõ ràng. Đường sinh vận, tình cảm, tài vận dường như mờ nhạt, ẩn sâu vào bên trong, khó phân biệt.
Anh đưa chứng minh thư cho cô, tiện miệng hỏi: “A Đồng là tên ở nhà?”
Nhận lại chứng minh thư, Phó Nhuận Nghi cũng nhìn qua cái tên, rồi lắc đầu nói: “Không phải, trước đây em ấy tên là ‘Lý Du Đồng’, nhưng cứ bệnh hoài. Mọi người nói do cái tên không tốt, mang đến xui xẻo, chữ ‘Đồng’ trong tên phát âm giống với từ ‘đồng’ trong từ ‘trẻ thơ’, nên cho rằng đó là nguyên nhân khiến em ấy không trưởng thành. Thế là đổi lại tên mới.”
Ngừng một chút, cô nhẹ giọng nói tiếp: “Nhưng A Đồng lại thích tên cũ, thích mọi người gọi mình là ‘A Đồng’. Dì không muốn thằng bé không vui nên cứ gọi theo ý thích của em ấy.”
“Chỉ là cái tên thôi mà, có cần mê tín vậy không?” Nguyên Duy nói.
“Đôi khi… cũng có chút gì đó khó giải thích. Anh biết không, em từng có một người chị gái. Trước khi chị ấy về nhà, tên của chị ấy có chữ ‘Bình’, trong ý nghĩa của từ ‘phù du’. Sau này, gia đình em đổi tên cho chị ấy. Ba e rất xem trọng việc chọn tên, ông nói rằng tên là vận khởi đầu của một người, sẽ ảnh hưởng đến tính cách và cơ hội của họ.”
Phó Nhuận Nghi nói nhỏ, ánh mắt dõi theo A Đồng nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người khác.
“Vậy tên em cũng là do ông ấy đặt?”
Phó Nhuận Nghi khẽ "ừ" một tiếng.
Nguyên Duy ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ cũng có lý.”
Phó Nhuận Nghi ngước mắt nhìn anh. Nguyên Duy cũng quay sang nhìn cô.
“Tên của em rất hợp với tính cách của em. Như một mùa xuân hay thu trong lành, không nóng không lạnh, sự nhẹ nhàng và cân bằng ấy không có từ nào diễn tả chính xác bằng ‘Nhuận Nghi’.”
Phó Nhuận Nghi quay đi, im lặng không nói gì thêm.
Lúc này, ánh nắng bị mây che khuất, gió khẽ đu đưa những tán lá. Trong khi A Đồng đập bóng rộn ràng tiến về phía trước, âm thanh không quá lớn nhưng đủ để lấp đầy khoảng không yên ả của buổi chiều. Cô và Nguyên Duy bước đi bên nhau, cứ thế không nhanh không chậm, tản bộ về phía công viên gần đó.
Trong lòng Phó Nhuận Nghi, tựa như có một quả bóng vô hình, cứ nảy lên rồi rơi xuống, nhịp điệu ấy vượt qua cả nhịp tim, làm rối loạn những suy nghĩ. Giữa những cảm xúc vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, một dòng chảy âm thầm dâng lên, khiến lòng cô bối rối đến khó tả.
Biết bao điều muốn hỏi, muốn nói, nhưng lại sợ sai thời điểm, tất cả như những chiếc lá bị cơn gió cuốn đi, chẳng thể nào cất thành lời.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Nguyên Duy bất ngờ hỏi.
Chỉ với bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến cô giật mình.
Phó Nhuận Nghi ngước nhìn, ngơ ngác lắc đầu, hơi lúng túng đáp: “Không có gì.”
Buổi chiều ở công viên Văn Hy, sân bóng rổ nhộn nhịp hẳn lên. Đến gần tối, sân bóng gần như đã kín người, âm thanh trò chuyện rôm rả, tiếng giày ma sát với mặt sân, tiếng bóng đập dồn dập... Mọi âm thanh hỗn tạp càng làm tâm trạng Phó Nhuận Nghi thêm xáo trộn.
Nghĩ lại, cô thấy may mắn vì trên đường đến đây, mình đã do dự không hỏi Nguyên Duy rằng sau này có còn thời gian gặp nhau hay không. Nếu lỡ hỏi, thì lúc đưa A Đồng về nhà, chẳng khác nào biến bản thân thành người đang cầu xin anh làm tài xế hộ tống.
Khi cả ba người rời khỏi sân bóng, A Đồng ướt đẫm mồ hôi, ngồi cạnh Phó Nhuận Nghi, ôm bình nước và uống ừng ực. Phó Nhuận Nghi hỏi: “Chơi đủ chưa?”
A Đồng hài lòng gật đầu, vui vẻ nói: “Em rất thích anh trai!” Nói xong, cậu lại nhảy lên và bắt đầu dribble bóng, mặt đất vang lên những tiếng “bùng bùng”.
Hạnh phúc hiện rõ trên từng động tác, A Đồng như một đứa trẻ con vừa ngân nga vừa bật nhảy, miệng lặp đi lặp lại câu “Em rất thích anh trai,” say sưa trong thế giới riêng của mình.
Nguyên Duy ngồi lặng lẽ bên cạnh, ánh mắt dõi theo A Đồng đầy trầm tĩnh. Khi cậu chạy đi, giữa Nguyên Duy và Phó Nhuận Nghi để lại một khoảng trống nhỏ. Nghe A Đồng liên tục "tỏ tình," anh khẽ vặn nắp chai nước, rồi quay đầu nhìn sang phía cô, ánh mắt vừa như dò hỏi, vừa như chứa điều gì khó diễn tả.
Phó Nhuận Nghi ngại ngùng giải thích cho A Đồng: “Em ấy chỉ là… muốn thể hiện cảm xúc ra ngoài thôi.”
Nguyên Duy hỏi: “Cậu ấy thích nhiều người lắm không?”
Phó Nhuận Nghi thoáng bối rối, không rõ anh mong chờ câu trả lời nào hơn. Có phải anh hy vọng A Đồng thích nhiều người một cách bình đẳng, để dễ dàng đón nhận sự thân mật này? Hay anh muốn mình là một trong số ít người đặc biệt được A Đồng quý mến?
Không chắc chắn, cô chọn cách trả lời mơ hồ: “Ừm… có lẽ cũng không ít đâu.”
Có lẽ sau khi đã bày tỏ tình cảm với Nguyên Duy, A Đồng vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu dùng cánh tay kẹp bóng rổ, vui vẻ quay lại trước mặt Nguyên Duy còn muốn bày tỏ lòng biết ơn, cậu nói: “Anh trai, anh dạy em chơi bóng rổ, em sẽ dạy anh làm việc nhà nhé.”
Nguyên Duy đang cầm một nửa chai trà ô long, ngây người một chút, không hiểu sao lại nhíu mày.
Thấy Nguyên Duy có vẻ nghi hoặc, A Đồng ra sức giải thích cho anh biết việc mà cậu chuẩn bị dạy là rất hữu ích, cậu chớp chớp mắt: “Học làm việc nhà thì tốt lắm! Bà và chị Nhuận Nghi sẽ khen đấy.”
Nguyên Duy mỉm cười, gật đầu như đáp lại một đứa trẻ: “Được, khi nào rảnh sẽ tìm em học.”
Việc thuyết phục Nguyên Duy làm việc nhà thành công khiến A Đồng phấn khích tột độ, không thể chờ được mà vẽ ra viễn cảnh cho Nguyên Duy: “Khi anh học xong, chị Nhuận Nghi sẽ khen anh giỏi lắm.”
Nguyên Duy bật cười, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, gật đầu đáp: “Được, anh sẽ cố gắng để nhận được lời khen đó.”
A Đồng thậm chí còn tích cực xua tan nỗi lo lắng của đối phương về việc học không giỏi, vẫy tay nói: “Không làm được cũng không sao, chị Nhuận Nghi cũng sẽ khen mà.”
Nguyên Duy đồng ý: “Ôi, vậy cô ấy thật tốt.”
“Đúng vậy, chị Nhuận Nghi là tốt nhất!”
Phó Nhuận Nghi đứng cạnh, mặt đã đỏ ửng vì ngượng ngùng, cảm giác như bị đặt trong một vòng hào quang bất đắc dĩ. Cô không nhịn được nữa, vội vàng chen ngang để đổi chủ đề: “À A Đồng, hừm—một lát nữa về lấy bánh ngọt trong tủ lạnh, chị sẽ đưa em về nhà nhé?”
A Đồng ngay lập tức lắc đầu: “Em không cần chị đưa, em không muốn chị vất vả.”
Phó Nhuận Nghi trước đây đã thắc mắc, không hiểu tại sao A Đồng lại kiên quyết cho rằng việc chị đưa đón mình sẽ rất vất vả, trong khi đáng ra A Đồng không phân biệt được việc gì là khó hay dễ. Nhưng nghĩ kỹ lại, có thể là do dì đã vô tình nói với A Đồng như thế nên cậu đã nhớ.
Phó Nhuận Nghi vừa định thuyết phục A Đồng hôm nay không thể ngang bướng thì A Đồng đã nói trước: “Để bác sĩ Hứa đưa em về là được rồi.”
Phó Nhuận Nghi nghe xong thì ngẩn người, bác sĩ Hứa?
Nguyên Duy không tỏ ra nghi ngờ hay quá quan tâm, chỉ hỏi một cách bình thản: “Bác sĩ Hứa tốt như vậy sao?”
A Đồng đáp: “Bác sĩ Hứa rất tốt, bác sĩ nói chị đưa em về sẽ rất vất vả, nên bác ấy sẽ đưa em về, chị sẽ không vất vả nữa.”
“Câu này là bác sĩ Hứa nói với em sao?” Phó Nhuận Nghi ngạc nhiên thực sự. “Đã nói khi nào vậy?”
A Đồng nghiêng đầu, cố nhớ nhưng không rõ, chỉ lẩm bẩm: “Khi đưa em về thì bác sĩ Hứa đã nói như vậy nhưng mà như vậy có được không? Em thấy tốt mà.”
Anh đưa chứng minh thư cho cô, tiện miệng hỏi: “A Đồng là tên ở nhà?”
Nhận lại chứng minh thư, Phó Nhuận Nghi cũng nhìn qua cái tên, rồi lắc đầu nói: “Không phải, trước đây em ấy tên là ‘Lý Du Đồng’, nhưng cứ bệnh hoài. Mọi người nói do cái tên không tốt, mang đến xui xẻo, chữ ‘Đồng’ trong tên phát âm giống với từ ‘đồng’ trong từ ‘trẻ thơ’, nên cho rằng đó là nguyên nhân khiến em ấy không trưởng thành. Thế là đổi lại tên mới.”
Ngừng một chút, cô nhẹ giọng nói tiếp: “Nhưng A Đồng lại thích tên cũ, thích mọi người gọi mình là ‘A Đồng’. Dì không muốn thằng bé không vui nên cứ gọi theo ý thích của em ấy.”
“Chỉ là cái tên thôi mà, có cần mê tín vậy không?” Nguyên Duy nói.
“Đôi khi… cũng có chút gì đó khó giải thích. Anh biết không, em từng có một người chị gái. Trước khi chị ấy về nhà, tên của chị ấy có chữ ‘Bình’, trong ý nghĩa của từ ‘phù du’. Sau này, gia đình em đổi tên cho chị ấy. Ba e rất xem trọng việc chọn tên, ông nói rằng tên là vận khởi đầu của một người, sẽ ảnh hưởng đến tính cách và cơ hội của họ.”
Phó Nhuận Nghi nói nhỏ, ánh mắt dõi theo A Đồng nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người khác.
“Vậy tên em cũng là do ông ấy đặt?”
Phó Nhuận Nghi khẽ "ừ" một tiếng.
Nguyên Duy ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ cũng có lý.”
Phó Nhuận Nghi ngước mắt nhìn anh. Nguyên Duy cũng quay sang nhìn cô.
“Tên của em rất hợp với tính cách của em. Như một mùa xuân hay thu trong lành, không nóng không lạnh, sự nhẹ nhàng và cân bằng ấy không có từ nào diễn tả chính xác bằng ‘Nhuận Nghi’.”
Phó Nhuận Nghi quay đi, im lặng không nói gì thêm.
Lúc này, ánh nắng bị mây che khuất, gió khẽ đu đưa những tán lá. Trong khi A Đồng đập bóng rộn ràng tiến về phía trước, âm thanh không quá lớn nhưng đủ để lấp đầy khoảng không yên ả của buổi chiều. Cô và Nguyên Duy bước đi bên nhau, cứ thế không nhanh không chậm, tản bộ về phía công viên gần đó.
Trong lòng Phó Nhuận Nghi, tựa như có một quả bóng vô hình, cứ nảy lên rồi rơi xuống, nhịp điệu ấy vượt qua cả nhịp tim, làm rối loạn những suy nghĩ. Giữa những cảm xúc vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, một dòng chảy âm thầm dâng lên, khiến lòng cô bối rối đến khó tả.
Biết bao điều muốn hỏi, muốn nói, nhưng lại sợ sai thời điểm, tất cả như những chiếc lá bị cơn gió cuốn đi, chẳng thể nào cất thành lời.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Nguyên Duy bất ngờ hỏi.
Chỉ với bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến cô giật mình.
Phó Nhuận Nghi ngước nhìn, ngơ ngác lắc đầu, hơi lúng túng đáp: “Không có gì.”
Buổi chiều ở công viên Văn Hy, sân bóng rổ nhộn nhịp hẳn lên. Đến gần tối, sân bóng gần như đã kín người, âm thanh trò chuyện rôm rả, tiếng giày ma sát với mặt sân, tiếng bóng đập dồn dập... Mọi âm thanh hỗn tạp càng làm tâm trạng Phó Nhuận Nghi thêm xáo trộn.
Nghĩ lại, cô thấy may mắn vì trên đường đến đây, mình đã do dự không hỏi Nguyên Duy rằng sau này có còn thời gian gặp nhau hay không. Nếu lỡ hỏi, thì lúc đưa A Đồng về nhà, chẳng khác nào biến bản thân thành người đang cầu xin anh làm tài xế hộ tống.
Khi cả ba người rời khỏi sân bóng, A Đồng ướt đẫm mồ hôi, ngồi cạnh Phó Nhuận Nghi, ôm bình nước và uống ừng ực. Phó Nhuận Nghi hỏi: “Chơi đủ chưa?”
A Đồng hài lòng gật đầu, vui vẻ nói: “Em rất thích anh trai!” Nói xong, cậu lại nhảy lên và bắt đầu dribble bóng, mặt đất vang lên những tiếng “bùng bùng”.
Hạnh phúc hiện rõ trên từng động tác, A Đồng như một đứa trẻ con vừa ngân nga vừa bật nhảy, miệng lặp đi lặp lại câu “Em rất thích anh trai,” say sưa trong thế giới riêng của mình.
Nguyên Duy ngồi lặng lẽ bên cạnh, ánh mắt dõi theo A Đồng đầy trầm tĩnh. Khi cậu chạy đi, giữa Nguyên Duy và Phó Nhuận Nghi để lại một khoảng trống nhỏ. Nghe A Đồng liên tục "tỏ tình," anh khẽ vặn nắp chai nước, rồi quay đầu nhìn sang phía cô, ánh mắt vừa như dò hỏi, vừa như chứa điều gì khó diễn tả.
Phó Nhuận Nghi ngại ngùng giải thích cho A Đồng: “Em ấy chỉ là… muốn thể hiện cảm xúc ra ngoài thôi.”
Nguyên Duy hỏi: “Cậu ấy thích nhiều người lắm không?”
Phó Nhuận Nghi thoáng bối rối, không rõ anh mong chờ câu trả lời nào hơn. Có phải anh hy vọng A Đồng thích nhiều người một cách bình đẳng, để dễ dàng đón nhận sự thân mật này? Hay anh muốn mình là một trong số ít người đặc biệt được A Đồng quý mến?
Không chắc chắn, cô chọn cách trả lời mơ hồ: “Ừm… có lẽ cũng không ít đâu.”
Có lẽ sau khi đã bày tỏ tình cảm với Nguyên Duy, A Đồng vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu dùng cánh tay kẹp bóng rổ, vui vẻ quay lại trước mặt Nguyên Duy còn muốn bày tỏ lòng biết ơn, cậu nói: “Anh trai, anh dạy em chơi bóng rổ, em sẽ dạy anh làm việc nhà nhé.”
Nguyên Duy đang cầm một nửa chai trà ô long, ngây người một chút, không hiểu sao lại nhíu mày.
Thấy Nguyên Duy có vẻ nghi hoặc, A Đồng ra sức giải thích cho anh biết việc mà cậu chuẩn bị dạy là rất hữu ích, cậu chớp chớp mắt: “Học làm việc nhà thì tốt lắm! Bà và chị Nhuận Nghi sẽ khen đấy.”
Nguyên Duy mỉm cười, gật đầu như đáp lại một đứa trẻ: “Được, khi nào rảnh sẽ tìm em học.”
Việc thuyết phục Nguyên Duy làm việc nhà thành công khiến A Đồng phấn khích tột độ, không thể chờ được mà vẽ ra viễn cảnh cho Nguyên Duy: “Khi anh học xong, chị Nhuận Nghi sẽ khen anh giỏi lắm.”
Nguyên Duy bật cười, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, gật đầu đáp: “Được, anh sẽ cố gắng để nhận được lời khen đó.”
A Đồng thậm chí còn tích cực xua tan nỗi lo lắng của đối phương về việc học không giỏi, vẫy tay nói: “Không làm được cũng không sao, chị Nhuận Nghi cũng sẽ khen mà.”
Nguyên Duy đồng ý: “Ôi, vậy cô ấy thật tốt.”
“Đúng vậy, chị Nhuận Nghi là tốt nhất!”
Phó Nhuận Nghi đứng cạnh, mặt đã đỏ ửng vì ngượng ngùng, cảm giác như bị đặt trong một vòng hào quang bất đắc dĩ. Cô không nhịn được nữa, vội vàng chen ngang để đổi chủ đề: “À A Đồng, hừm—một lát nữa về lấy bánh ngọt trong tủ lạnh, chị sẽ đưa em về nhà nhé?”
A Đồng ngay lập tức lắc đầu: “Em không cần chị đưa, em không muốn chị vất vả.”
Phó Nhuận Nghi trước đây đã thắc mắc, không hiểu tại sao A Đồng lại kiên quyết cho rằng việc chị đưa đón mình sẽ rất vất vả, trong khi đáng ra A Đồng không phân biệt được việc gì là khó hay dễ. Nhưng nghĩ kỹ lại, có thể là do dì đã vô tình nói với A Đồng như thế nên cậu đã nhớ.
Phó Nhuận Nghi vừa định thuyết phục A Đồng hôm nay không thể ngang bướng thì A Đồng đã nói trước: “Để bác sĩ Hứa đưa em về là được rồi.”
Phó Nhuận Nghi nghe xong thì ngẩn người, bác sĩ Hứa?
Nguyên Duy không tỏ ra nghi ngờ hay quá quan tâm, chỉ hỏi một cách bình thản: “Bác sĩ Hứa tốt như vậy sao?”
A Đồng đáp: “Bác sĩ Hứa rất tốt, bác sĩ nói chị đưa em về sẽ rất vất vả, nên bác ấy sẽ đưa em về, chị sẽ không vất vả nữa.”
“Câu này là bác sĩ Hứa nói với em sao?” Phó Nhuận Nghi ngạc nhiên thực sự. “Đã nói khi nào vậy?”
A Đồng nghiêng đầu, cố nhớ nhưng không rõ, chỉ lẩm bẩm: “Khi đưa em về thì bác sĩ Hứa đã nói như vậy nhưng mà như vậy có được không? Em thấy tốt mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.