Chương 25: Đi Ăn Thôi
Ngậm Chi Xanh
18/11/2024
Dẫu vậy, Nguyên Duy vẫn giữ sự lịch thiệp, nhẹ nhàng hỏi: “Em có cần thay đồ hoặc trang điểm không?”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu, mỉm cười đáp: “Chỉ cần thay đôi giày là được rồi.”
Cô lấy ra một đôi giày cao cổ màu giống dây thắt lưng, cúi xuống buộc dây giày, trong lòng có chút băn khoăn.
Trước khi Nguyên Duy đến, cô đã sửa soạn rồi. Bộ đồ này còn được A Đồng góp ý qua, mà dù cô mặc gì thì A Đồng luôn vỗ tay tán thưởng “Chị Nhuận Nghi đẹp quá!”
Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi phân vân, liệu trong mắt Nguyên Duy cô thế này có quá bình thường không, dẫu đã chỉnh chu nhưng trông cô vẫn cứ như không trang điểm.
“Em không muốn đi ăn phải không?”
Câu hỏi bất ngờ của Nguyên Duy khiến Phó Nhuận Nghi sững sờ. Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần cửa, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không giấu được vẻ khó hiểu.
Nguyên Duy tiến lại gần, tiếp tục nói: “Em ra ngoài mà bị vấp ngã, anh lại phải đưa em vào bệnh viện.”
“Gì cơ?” Phó Nhuận Nghi thốt lên, ngạc nhiên không hiểu ý anh.
Nguyên Duy ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay cởi dây giày cô vừa buộc xong. Lúc ấy Phó Nhuận Nghi mới sực tỉnh, do quá bận tâm mà cô buộc hai dây giày lại với nhau.
Cảm giác ngượng ngùng bất chợt dâng lên, khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như những sợi dây giày rối rắm trước mắt: “Xin lỗi, em hơi căng thẳng.”
“Căng thẳng? Vì tôi?”
Phó Nhuận Nghi cắn môi, khẽ gật đầu, không biết phải nói gì thêm.
Chiếc ghế cô ngồi rất thấp, đầu cúi xuống, dù Nguyên Duy ở rất gần nhưng cô lại không thể nhìn thấy mặt anh. Đột nhiên, một đôi tay xuất hiện trong tầm mắt cô. Cổ tay trái của anh đeo chiếc đồng hồ mà anh đã nhặt bên giường cô lúc trước. Mu bàn tay anh hiện rõ những đường gân xanh, các ngón tay dài và thanh thoát, sạch sẽ, móng tay được cắt ngắn và gọn gàng, vầng nguyệt đầy đặn và khỏe mạnh.
Chính đôi tay này đã giúp Phó Nhuận Nghi tháo chiếc dây giày mà cô vô tình xoắn lại trong lúc lo lắng.
“Phó Nhuận Nghi, em vẫn như xưa.”
Giọng Nguyên Duy nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể anh đang nhận xét một điều hiển nhiên. Trong khi mọi người đều đã trưởng thành, cô vẫn cứ mãi như vậy, như một viên đá tròn trịa và ngốc nghếch giữa thế giới gồ ghề.
Phó Nhuận Nghi không để mình lạc vào những suy nghĩ mông lung khi Nguyên Duy cúi xuống buộc giày cho mình. Cô nhận ra có một chút thắc mắc và thương cảm pha lẫn trong lời anh.
Nguyên Duy tiếp tục hỏi: “Em vẫn luôn sống cùng chú mèo nhỏ à?”
Phó Nhuận Nghi hơi ngừng lại một chút rồi trả lời: “Trước đó em sống một mình, em mới nhặt nó về tháng trước.”
Hòa nhập vào cuộc sống mà mọi người công nhận không phải là điều dễ dàng đối với Phó Nhuận Nghi. Cô luôn có tinh thần từ bỏ, không đạt được cũng không phải là nỗi đau không thể vượt qua. Từ rất lâu về trước, khi đã nhận thức được thân phận của mình, cô học cách chấp nhận sống bình thản với sự thật “không có được,” coi đó là một niềm nuối tiếc trời sinh. Khi nghĩ đến ba chữ ấy, cô thậm chí không còn cảm thấy buồn nữa.
Phó Nhuận Nghi không muốn mình trông quá đáng thương, cô mỉm cười thật tươi với Nguyên Duy và nói: “Dì bà và A Đồng đôi khi cũng đến thăm em, em cũng sẽ về thị trấn thăm họ.”
“Dì bà?” Nguyên Duy ngạc nhiên, nghe cô nhắc đến vài lần nhưng vẫn không quen với cách gọi này. Anh hỏi: “Là người thân bên nào của em?”
“Là chị của bà ngoại em, hai người họ là chị em sinh đôi. Bà ngoại em mất sớm, họ rất giống nhau, dì bà đối với em rất tốt, có lúc em ngỡ như bà ngoại vẫn còn sống.” Phó Nhuận Nghi nói xong, rồi dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Nhưng bọn em không phải người thân.”
Về cuộc đời mình, Phó Nhuận Nghi có thể kể rất nhiều nhưng cô không muốn nói thêm. Từ khi đến Tân Loan, cô chưa từng chia sẻ quá khứ của mình với ai. Hôm nay, có lẽ vì Nguyên Duy cũng là một phần của “quá khứ,” mà cô bỗng muốn nhắc đến.
Cô mở cửa, nhìn Nguyên Duy và nói: “Chúng ta đi ăn thôi, em đói rồi.”
Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy khởi hành khá sớm nên tránh được giờ cao điểm, đường xá thông thoáng, đến nơi còn sớm hơn dự kiến khoảng mười phút. Nhà hàng mà Phó Nhuận Nghi nhớ đến, dù cô không phải người sành ăn, lại nổi tiếng đến mức chưa tối đã kín chỗ.
Nhân viên tiếp đón lịch sự xin lỗi, thông báo rằng hiện tại không còn bàn nhỏ nào trống. Phó Nhuận Nghi không ngờ đến tình huống phải xếp hàng chờ.
Vì vẫn còn sớm, ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài khắp nơi, không bị che chắn bởi những tòa nhà cao tầng khi đi từ khu dân cư ra phía bờ biển. Cô định hỏi Nguyên Duy có muốn đợi không, nhưng vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt anh. Anh khẽ nhướng mày, môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Xem ra, nhà hàng em chọn được nhiều người yêu thích đấy.”
Nghe được lời khen “nhà hàng được yêu thích,” nhân viên liền tươi cười bổ sung: “Món ăn và không gian ở đây thuộc hàng nhất nhì các nhà hàng ngắm biển Tân Loan đấy, các chị em rất thích.”
Phó Nhuận Nghi tò mò hỏi lại, khóe môi hơi cong lên: “Vậy các anh có thích không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến nhân viên thoáng ngẩn ra một giây, có lẽ chưa từng gặp ai đặt vấn đề như vậy. Ánh mắt cô ấy nhanh chóng dời sang người đàn ông cao ráo, điển trai bên cạnh, rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Cũng có đấy ạ! Nhiều anh chàng đẹp trai còn đến đây check-in nữa.”
Phó Nhuận Nghi khẽ gật đầu, dường như yên tâm hơn.
Với lợi thế chiều cao, Nguyên Duy lặng lẽ quan sát cô từ một góc mà cô không nhận ra. Từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô, từ cái mím môi suy tư, ngón tay nghịch nhẹ sợi dây đeo tay, đến hơi thở khẽ khàng như nhẹ nhõm, tất cả đều lọt vào tầm mắt anh.
Một cảm giác thích thú dâng lên, anh muốn bật cười và thực sự không kìm được, khẽ cười thành tiếng.
Ánh mắt Phó Nhuận Nghi thoáng chút bối rối, cô liếc nhìn Nguyên Duy khi nghe tiếng cười khẽ của anh, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
Nguyên Duy cất giọng trầm nhẹ, đến cả cách gọi tên cô cũng như ẩn chứa ý cười: “Phó Nhuận Nghi, em thật hài hước.”
“Hả?”
Phó Nhuận Nghi khẽ thốt lên, vẻ ngơ ngác. Từ trước đến nay, chưa ai nhận xét cô như vậy, khiến cô nhất thời không rõ chữ "hài hước" này là lời khen hay lời chê.
Nhân viên định hướng dẫn họ sang khu chờ đợi, nhưng lúc này lại có một nhân viên khác tiến tới: “Hiện có một bàn ở khu vực ngoài trời trống chỗ. Anh chị có muốn ngồi không ạ? Đúng lúc này ngắm hoàng hôn rất đẹp, hôm nay còn có mây cháy nữa. Khu vực này chỉ thu thêm chút phí dịch vụ vì là vị trí ngắm cảnh, biển trời hòa quyện, phong cảnh rất ấn tượng.”
“Được rồi, tôi đồng ý.” Phó Nhuận Nghi nhanh chóng gật đầu, sau đó quay sang nói với Nguyên Duy: “Em mời anh, em….”
Cô định nói một cách tự nhiên rằng mình là “chủ nhà” để thể hiện sự hiếu khách nhưng vừa thốt ra, lại bất giác nghĩ đến ý nghĩa từ này. Dù ở Tân Vịnh hay Trung Bắc, danh xưng đó dường như gắn với một vùng đất cố định mà cô không thể nhận, nên cô đột ngột dừng lại.
Nguyên Duy nhướng mày, ánh mắt lóe lên chút trêu chọc: “Em đi ăn với người đàn ông khác, họ cũng để em trả tiền à?”
“Không.” Phó Nhuận Nghi nói nhỏ, như một lời thú nhận: “Trước giờ em chưa từng ăn riêng với người đàn ông nào ngoài A Đồng.”
Nói như vậy, dường như cô đang tự nhận mình không có duyên với người khác phái. Nhưng Phó Nhuận Nghi nhanh chóng gạt suy nghĩ đó sang một bên. Dù cô có duyên hay không, Nguyên Duy cũng chẳng vì thế mà thay đổi thái độ.
Để tránh sự bối rối, cô vội chuyển đề tài, khẽ nói: “Chúng ta vào thôi.”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu, mỉm cười đáp: “Chỉ cần thay đôi giày là được rồi.”
Cô lấy ra một đôi giày cao cổ màu giống dây thắt lưng, cúi xuống buộc dây giày, trong lòng có chút băn khoăn.
Trước khi Nguyên Duy đến, cô đã sửa soạn rồi. Bộ đồ này còn được A Đồng góp ý qua, mà dù cô mặc gì thì A Đồng luôn vỗ tay tán thưởng “Chị Nhuận Nghi đẹp quá!”
Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi phân vân, liệu trong mắt Nguyên Duy cô thế này có quá bình thường không, dẫu đã chỉnh chu nhưng trông cô vẫn cứ như không trang điểm.
“Em không muốn đi ăn phải không?”
Câu hỏi bất ngờ của Nguyên Duy khiến Phó Nhuận Nghi sững sờ. Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần cửa, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không giấu được vẻ khó hiểu.
Nguyên Duy tiến lại gần, tiếp tục nói: “Em ra ngoài mà bị vấp ngã, anh lại phải đưa em vào bệnh viện.”
“Gì cơ?” Phó Nhuận Nghi thốt lên, ngạc nhiên không hiểu ý anh.
Nguyên Duy ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay cởi dây giày cô vừa buộc xong. Lúc ấy Phó Nhuận Nghi mới sực tỉnh, do quá bận tâm mà cô buộc hai dây giày lại với nhau.
Cảm giác ngượng ngùng bất chợt dâng lên, khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như những sợi dây giày rối rắm trước mắt: “Xin lỗi, em hơi căng thẳng.”
“Căng thẳng? Vì tôi?”
Phó Nhuận Nghi cắn môi, khẽ gật đầu, không biết phải nói gì thêm.
Chiếc ghế cô ngồi rất thấp, đầu cúi xuống, dù Nguyên Duy ở rất gần nhưng cô lại không thể nhìn thấy mặt anh. Đột nhiên, một đôi tay xuất hiện trong tầm mắt cô. Cổ tay trái của anh đeo chiếc đồng hồ mà anh đã nhặt bên giường cô lúc trước. Mu bàn tay anh hiện rõ những đường gân xanh, các ngón tay dài và thanh thoát, sạch sẽ, móng tay được cắt ngắn và gọn gàng, vầng nguyệt đầy đặn và khỏe mạnh.
Chính đôi tay này đã giúp Phó Nhuận Nghi tháo chiếc dây giày mà cô vô tình xoắn lại trong lúc lo lắng.
“Phó Nhuận Nghi, em vẫn như xưa.”
Giọng Nguyên Duy nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể anh đang nhận xét một điều hiển nhiên. Trong khi mọi người đều đã trưởng thành, cô vẫn cứ mãi như vậy, như một viên đá tròn trịa và ngốc nghếch giữa thế giới gồ ghề.
Phó Nhuận Nghi không để mình lạc vào những suy nghĩ mông lung khi Nguyên Duy cúi xuống buộc giày cho mình. Cô nhận ra có một chút thắc mắc và thương cảm pha lẫn trong lời anh.
Nguyên Duy tiếp tục hỏi: “Em vẫn luôn sống cùng chú mèo nhỏ à?”
Phó Nhuận Nghi hơi ngừng lại một chút rồi trả lời: “Trước đó em sống một mình, em mới nhặt nó về tháng trước.”
Hòa nhập vào cuộc sống mà mọi người công nhận không phải là điều dễ dàng đối với Phó Nhuận Nghi. Cô luôn có tinh thần từ bỏ, không đạt được cũng không phải là nỗi đau không thể vượt qua. Từ rất lâu về trước, khi đã nhận thức được thân phận của mình, cô học cách chấp nhận sống bình thản với sự thật “không có được,” coi đó là một niềm nuối tiếc trời sinh. Khi nghĩ đến ba chữ ấy, cô thậm chí không còn cảm thấy buồn nữa.
Phó Nhuận Nghi không muốn mình trông quá đáng thương, cô mỉm cười thật tươi với Nguyên Duy và nói: “Dì bà và A Đồng đôi khi cũng đến thăm em, em cũng sẽ về thị trấn thăm họ.”
“Dì bà?” Nguyên Duy ngạc nhiên, nghe cô nhắc đến vài lần nhưng vẫn không quen với cách gọi này. Anh hỏi: “Là người thân bên nào của em?”
“Là chị của bà ngoại em, hai người họ là chị em sinh đôi. Bà ngoại em mất sớm, họ rất giống nhau, dì bà đối với em rất tốt, có lúc em ngỡ như bà ngoại vẫn còn sống.” Phó Nhuận Nghi nói xong, rồi dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Nhưng bọn em không phải người thân.”
Về cuộc đời mình, Phó Nhuận Nghi có thể kể rất nhiều nhưng cô không muốn nói thêm. Từ khi đến Tân Loan, cô chưa từng chia sẻ quá khứ của mình với ai. Hôm nay, có lẽ vì Nguyên Duy cũng là một phần của “quá khứ,” mà cô bỗng muốn nhắc đến.
Cô mở cửa, nhìn Nguyên Duy và nói: “Chúng ta đi ăn thôi, em đói rồi.”
Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy khởi hành khá sớm nên tránh được giờ cao điểm, đường xá thông thoáng, đến nơi còn sớm hơn dự kiến khoảng mười phút. Nhà hàng mà Phó Nhuận Nghi nhớ đến, dù cô không phải người sành ăn, lại nổi tiếng đến mức chưa tối đã kín chỗ.
Nhân viên tiếp đón lịch sự xin lỗi, thông báo rằng hiện tại không còn bàn nhỏ nào trống. Phó Nhuận Nghi không ngờ đến tình huống phải xếp hàng chờ.
Vì vẫn còn sớm, ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài khắp nơi, không bị che chắn bởi những tòa nhà cao tầng khi đi từ khu dân cư ra phía bờ biển. Cô định hỏi Nguyên Duy có muốn đợi không, nhưng vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt anh. Anh khẽ nhướng mày, môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Xem ra, nhà hàng em chọn được nhiều người yêu thích đấy.”
Nghe được lời khen “nhà hàng được yêu thích,” nhân viên liền tươi cười bổ sung: “Món ăn và không gian ở đây thuộc hàng nhất nhì các nhà hàng ngắm biển Tân Loan đấy, các chị em rất thích.”
Phó Nhuận Nghi tò mò hỏi lại, khóe môi hơi cong lên: “Vậy các anh có thích không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến nhân viên thoáng ngẩn ra một giây, có lẽ chưa từng gặp ai đặt vấn đề như vậy. Ánh mắt cô ấy nhanh chóng dời sang người đàn ông cao ráo, điển trai bên cạnh, rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Cũng có đấy ạ! Nhiều anh chàng đẹp trai còn đến đây check-in nữa.”
Phó Nhuận Nghi khẽ gật đầu, dường như yên tâm hơn.
Với lợi thế chiều cao, Nguyên Duy lặng lẽ quan sát cô từ một góc mà cô không nhận ra. Từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô, từ cái mím môi suy tư, ngón tay nghịch nhẹ sợi dây đeo tay, đến hơi thở khẽ khàng như nhẹ nhõm, tất cả đều lọt vào tầm mắt anh.
Một cảm giác thích thú dâng lên, anh muốn bật cười và thực sự không kìm được, khẽ cười thành tiếng.
Ánh mắt Phó Nhuận Nghi thoáng chút bối rối, cô liếc nhìn Nguyên Duy khi nghe tiếng cười khẽ của anh, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
Nguyên Duy cất giọng trầm nhẹ, đến cả cách gọi tên cô cũng như ẩn chứa ý cười: “Phó Nhuận Nghi, em thật hài hước.”
“Hả?”
Phó Nhuận Nghi khẽ thốt lên, vẻ ngơ ngác. Từ trước đến nay, chưa ai nhận xét cô như vậy, khiến cô nhất thời không rõ chữ "hài hước" này là lời khen hay lời chê.
Nhân viên định hướng dẫn họ sang khu chờ đợi, nhưng lúc này lại có một nhân viên khác tiến tới: “Hiện có một bàn ở khu vực ngoài trời trống chỗ. Anh chị có muốn ngồi không ạ? Đúng lúc này ngắm hoàng hôn rất đẹp, hôm nay còn có mây cháy nữa. Khu vực này chỉ thu thêm chút phí dịch vụ vì là vị trí ngắm cảnh, biển trời hòa quyện, phong cảnh rất ấn tượng.”
“Được rồi, tôi đồng ý.” Phó Nhuận Nghi nhanh chóng gật đầu, sau đó quay sang nói với Nguyên Duy: “Em mời anh, em….”
Cô định nói một cách tự nhiên rằng mình là “chủ nhà” để thể hiện sự hiếu khách nhưng vừa thốt ra, lại bất giác nghĩ đến ý nghĩa từ này. Dù ở Tân Vịnh hay Trung Bắc, danh xưng đó dường như gắn với một vùng đất cố định mà cô không thể nhận, nên cô đột ngột dừng lại.
Nguyên Duy nhướng mày, ánh mắt lóe lên chút trêu chọc: “Em đi ăn với người đàn ông khác, họ cũng để em trả tiền à?”
“Không.” Phó Nhuận Nghi nói nhỏ, như một lời thú nhận: “Trước giờ em chưa từng ăn riêng với người đàn ông nào ngoài A Đồng.”
Nói như vậy, dường như cô đang tự nhận mình không có duyên với người khác phái. Nhưng Phó Nhuận Nghi nhanh chóng gạt suy nghĩ đó sang một bên. Dù cô có duyên hay không, Nguyên Duy cũng chẳng vì thế mà thay đổi thái độ.
Để tránh sự bối rối, cô vội chuyển đề tài, khẽ nói: “Chúng ta vào thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.