Chương 28: Giao Mùa Xuân Hạ
Ngậm Chi Xanh
18/11/2024
Khi cô đang dọn dẹp đồ cá nhân, Nguyên Duy sau khi cho mèo ăn xong cũng bước vào rửa tay.
Không gian phòng tắm nhỏ hẹp, kín đáo khiến hai người đứng rất sát nhau, tạo ra một cảm giác gần gũi. Phó Nhuận Nghi vô thức dịch sang một bên, cố che đi một thứ mà cô không muốn anh nhìn thấy.
Nhưng món đồ chơi nhỏ vẫn lộ rõ ra đó, khiến cô không khỏi bối rồi. Hình ảnh lần trước khi Nguyên Duy giúp cô nhặt nó từ bồn tắm hiện lên rõ mồn một trong đầu cô, càng làm cô thêm lo lắng.
Nguyên Duy rửa tay xong nhưng không rời đi ngay. Anh cầm khăn bông lau tay, rồi quay sang cô, hỏi với vẻ thản nhiên: “Xong chưa?”
Phó Nhuận Nghi cứng người, cảm thấy hơi mỏi vì phải giữ tư thế thẳng đứng. Hai tay cô nắm chặt mấy món đồ, giọng cố giữ bình tĩnh: “Anh ra ngoài trước đi, em xong ngay đây.”
Nguyên Duy nhìn cô thêm một lát, ánh mắt thoáng vẻ trêu chọc, rồi cười nhẹ, không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi bước ra.
Xuống lầu, anh cầm túi đồ giúp cô, tự nhiên như thể đó là việc anh nên làm.
Trời tối mát mẻ hơn, cửa sổ xe mở hé, để gió đêm giao mùa xuân hạ lùa vào, mang theo hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ. Không khí thoáng đãng làm dịu đi sự lúng túng vừa rồi, nhưng không xóa hết được những dư âm lạ lẫm trong lòng Phó Nhuận Nghi.
Khách sạn Minh Đàm là nơi Phó Nhuận Nghi từng đến nhiều lần. Nhưng giờ đây, thời tiết đã ấm lên, và những cơn mưa gần đây đã khiến cánh hoa anh đào cuối mùa rụng sạch, để lại khoảng sân trống trải, mang chút buồn man mác.
Khi xuống xe, cô đờ đẫn trong giây lát, không chú ý đến chiếc xe dang tiến đến gần. Nguyên Duy nhanh chóng kéo cô vào bên mình, nhắc nhở: “Cẩn thận!”
“Vâng.” Cô khẽ đáp, cúi đầu nhìn xuống đường, ánh mắt cũng dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.
Cô từng nắm tay anh. Ký ức ấy hiện lên, rõ ràng và khiến lòng cô khẽ xao động. Phó Nhuận Nghi cố gắng kiềm chế mong muốn được chạm vào tay anh thêm lần nữa, nhưng cảm giác quen thuộc của lần trước, khi khoảng cách giữa họ gần gũi hơn, vẫn làm tim cô rung nhẹ.
Phòng tắm trong khách sạn thiết kế hiện đại, với khu vực khô và ướt tách biệt. Nguyên Duy vào tắm trước, còn cô ở ngoài tẩy trang.
Lát sau, khi anh bước ra với một chiếc khăn trắng vắt hờ trên vai, ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại nơi cô. Phó Nhuận Nghi đang búi gọn mái tóc dài thành một búi tròn, trông vừa giản dị, vừa cuốn hút.
Nghe tiếng động, cô buông tay khỏi tóc, quay đầu lại nhìn anh.
Gương mặt đã tẩy trang của cô lộ ra vẻ trong sáng tự nhiên, với vài nốt ruồi nâu nhỏ nhắn, như những chấm phá tinh nghịch trên gương mặt thanh tú. Ánh mắt anh lướt qua bộ đồ ngủ mà cô vừa lấy từ túi, bất giác nhớ đến lần trước.
Lần trước, anh đã từng giúp cô cởi bộ đồ ngủ ấy và còn dùng nó để lau sạch nước.
Dẫu anh cố gắng lau khô, nhưng vẫn để lại một vệt ướt nhỏ trên ga giường. Hồi ức ngắn ngủi nhưng đủ để không khí giữa họ trong khoảnh khắc này trở nên lạ lẫm và đầy ý vị.
Phó Nhuận Nghi bước ngang qua anh, tay cầm bộ đồ ngủ và khăn, giọng nói khẽ khàng: “Em đi tắm đây.”
Nguyên Duy thoát khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu, đáp nhẹ: “Ừ, em đi đi.”
Cô tắm rất kỹ, thời gian lâu hơn anh dự đoán. Tiếng nước róc rách ngắt quãng trong phòng tắm dường như kéo dài một khoảng thời gian yên lặng. Khi cô trở ra, với mái tóc ẩm được búi cao và làn da mát rượi hơi nước, một không khí mới len lỏi vào giữa họ.
Thế nhưng, trong bóng tối dịu nhẹ của căn phòng, điều xảy ra tiếp theo lại ngoài mong đợi của anh.
Phó Nhuận Nghi không thể nhanh chóng chìm vào trạng thái như lần trước. Nguyên Duy nhận ra sự lúng túng của cô, chỉ khẽ cười và nhẹ nhàng trấn an, tựa như sợ làm cô khó chịu. Anh không thúc ép, không làm gì khiến cô cảm thấy áp lực.
Lần này, cô rất tỉnh táo, và sự tỉnh táo này khiến cô ngượng ngùng. Ban đầu cô cố gắng kìm nén nhưng rồi không thể chịu nổi nữa. Cô nghĩ trong mắt anh, có lẽ cô đã chẳng còn hình tượng trong sáng gì.
Ký ức về lần đầu hiện về rõ ràng. Khi ấy, cô đã chủ động, đã cảm nhận được sự ngọt ngào không thể diễn tả. Lần thứ hai này, cô nhận ra mình chẳng cần phải gượng ép giữ vẻ ngây thơ nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt thấy nhẹ nhõm hơn. Sự ngượng ngùng dần tan biến, để lại một cảm giác bình yên pha chút ngọt ngào. Và trong cái khoảng khắc mơ hồ ấy, cô hiểu rằng, giữa họ đã có một sợi dây kết nối không cần lời nào giải thích.
Phó Nhuận Nghi cũng hiểu rõ cơ thể mình, khẽ nắm tay anh, dẫn dắt anh đến nơi cô cảm nhận rõ ràng nhất. Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút run rẩy:
“Anh… chạm vào đây nhé.”
Nguyên Duy ngừng lại một chút, đầu ngón tay hơi lạnh, từng cử chỉ chậm rãi và dịu dàng.
“Đây à?” Anh hỏi, giọng trầm thấp, như muốn chắc chắn.
Cô gật đầu, ánh mắt phảng phất chút ngượng ngùng nhưng lại đầy tin tưởng. Thấy anh có vẻ ngập ngừng, cô nhẹ nhàng hướng dẫn thêm, giọng nhỏ như tiếng thì thầm:
“Vâng… đúng rồi… đừng rời đi nhé.”
“Chỗ này sao?” Ngón tay hơi sần cố tình đặt sai vị trí, mang theo chút trêu chọc.
Phó Nhuận Nghi bất lực, đành nắm lấy tay anh, kiên nhẫn hướng dẫn lại lần nữa.
Nguyên Duy nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt ấy như phủ một màn sương ấm áp. Đầu ngón tay anh ngoan ngoãn làm theo nhưng giọng nói trầm ấm lại cố ý thêm chút vẻ tỉnh ngộ đầy giả vờ: “Đồ chơi nhỏ của em cũng dùng thế này sao?”
Cả người Phó Nhuận Nghi cứng đờ, hoàn toàn sững sờ. Hóa ra anh biết con chim nhỏ màu hồng trong bồn tắm là gì. Trước đó, cô vẫn còn ôm chút hy vọng rằng Nguyên Duy không để ý đến thứ ấy.
Phó Nhuận Nghi nhất thời xấu hổ đến mức không thốt nên lời. Cô đành nắm lấy cổ tay rắn chắc của anh, mong anh tha cho mình nhưng bàn tay ấy như chẳng có ý định buông tha dễ dàng.
Chỉ trong chốc lát, vùng da gần tai cô đã ửng đỏ một cách rõ ràng.
“Vậy anh bây giờ là gì đây? Cũng là đồ chơi của em à?” Nguyên Duy cúi sát, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Không phải, không phải….”
Lời phủ nhận vội vã bật ra nhưng vừa thoát khỏi môi, âm cuối đã nhẹ nhàng tan biến, như một chiếc lông vũ rơi chậm rãi từ trên cao xuống.
Sau đó, câu chuyện giữa họ tiến vào trọng tâm. Không còn sự im lặng đầy mê hoặc như lần trước, lần này là những cuộc đối thoại hiếm hoi giữa hai người.
Anh trêu chọc hỏi cô, liệu cô thích anh hay con chim nhỏ màu hồng kia hơn. Phó Nhuận Nghi đỏ mặt thú nhận, cô thích anh.
“Ngừng lại đi, dừng một chút thôi…” Cô khẽ van nài, giọng nói như mang theo chút run rẩy. Nhưng có lẽ âm thanh ấy bị hơi thở dồn dập làm lu mờ, hoặc cũng có lẽ Nguyên Duy cố tình không nghe thấy.
Cô cảm giác mình như một đám mây mềm mại, lơ lửng giữa không trung, để mặc anh dẫn dắt, kéo đẩy theo mọi hướng.
Lần này, ga giường vẫn sạch sẽ, không hề bị làm bẩn. Đầu gối Phó Nhuận Nghi đặt lên quần áo của Nguyên Duy, nước từ cơ thể cô chảy xuống, thấm vào lớp vải xám nhạt, loang ra những mảng màu tối không đều, như thể đánh dấu dấu vết của khoảnh khắc vừa qua.
Cảm giác mệt mỏi ập đến như một cơn sóng lớn, cô rã rời nằm sấp trên gối, nước mắt lặng lẽ rơi, tiếng nấc nghẹn ngào nhỏ đến mức không thể kìm nén hơn được nữa.
Không gian phòng tắm nhỏ hẹp, kín đáo khiến hai người đứng rất sát nhau, tạo ra một cảm giác gần gũi. Phó Nhuận Nghi vô thức dịch sang một bên, cố che đi một thứ mà cô không muốn anh nhìn thấy.
Nhưng món đồ chơi nhỏ vẫn lộ rõ ra đó, khiến cô không khỏi bối rồi. Hình ảnh lần trước khi Nguyên Duy giúp cô nhặt nó từ bồn tắm hiện lên rõ mồn một trong đầu cô, càng làm cô thêm lo lắng.
Nguyên Duy rửa tay xong nhưng không rời đi ngay. Anh cầm khăn bông lau tay, rồi quay sang cô, hỏi với vẻ thản nhiên: “Xong chưa?”
Phó Nhuận Nghi cứng người, cảm thấy hơi mỏi vì phải giữ tư thế thẳng đứng. Hai tay cô nắm chặt mấy món đồ, giọng cố giữ bình tĩnh: “Anh ra ngoài trước đi, em xong ngay đây.”
Nguyên Duy nhìn cô thêm một lát, ánh mắt thoáng vẻ trêu chọc, rồi cười nhẹ, không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi bước ra.
Xuống lầu, anh cầm túi đồ giúp cô, tự nhiên như thể đó là việc anh nên làm.
Trời tối mát mẻ hơn, cửa sổ xe mở hé, để gió đêm giao mùa xuân hạ lùa vào, mang theo hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ. Không khí thoáng đãng làm dịu đi sự lúng túng vừa rồi, nhưng không xóa hết được những dư âm lạ lẫm trong lòng Phó Nhuận Nghi.
Khách sạn Minh Đàm là nơi Phó Nhuận Nghi từng đến nhiều lần. Nhưng giờ đây, thời tiết đã ấm lên, và những cơn mưa gần đây đã khiến cánh hoa anh đào cuối mùa rụng sạch, để lại khoảng sân trống trải, mang chút buồn man mác.
Khi xuống xe, cô đờ đẫn trong giây lát, không chú ý đến chiếc xe dang tiến đến gần. Nguyên Duy nhanh chóng kéo cô vào bên mình, nhắc nhở: “Cẩn thận!”
“Vâng.” Cô khẽ đáp, cúi đầu nhìn xuống đường, ánh mắt cũng dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.
Cô từng nắm tay anh. Ký ức ấy hiện lên, rõ ràng và khiến lòng cô khẽ xao động. Phó Nhuận Nghi cố gắng kiềm chế mong muốn được chạm vào tay anh thêm lần nữa, nhưng cảm giác quen thuộc của lần trước, khi khoảng cách giữa họ gần gũi hơn, vẫn làm tim cô rung nhẹ.
Phòng tắm trong khách sạn thiết kế hiện đại, với khu vực khô và ướt tách biệt. Nguyên Duy vào tắm trước, còn cô ở ngoài tẩy trang.
Lát sau, khi anh bước ra với một chiếc khăn trắng vắt hờ trên vai, ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại nơi cô. Phó Nhuận Nghi đang búi gọn mái tóc dài thành một búi tròn, trông vừa giản dị, vừa cuốn hút.
Nghe tiếng động, cô buông tay khỏi tóc, quay đầu lại nhìn anh.
Gương mặt đã tẩy trang của cô lộ ra vẻ trong sáng tự nhiên, với vài nốt ruồi nâu nhỏ nhắn, như những chấm phá tinh nghịch trên gương mặt thanh tú. Ánh mắt anh lướt qua bộ đồ ngủ mà cô vừa lấy từ túi, bất giác nhớ đến lần trước.
Lần trước, anh đã từng giúp cô cởi bộ đồ ngủ ấy và còn dùng nó để lau sạch nước.
Dẫu anh cố gắng lau khô, nhưng vẫn để lại một vệt ướt nhỏ trên ga giường. Hồi ức ngắn ngủi nhưng đủ để không khí giữa họ trong khoảnh khắc này trở nên lạ lẫm và đầy ý vị.
Phó Nhuận Nghi bước ngang qua anh, tay cầm bộ đồ ngủ và khăn, giọng nói khẽ khàng: “Em đi tắm đây.”
Nguyên Duy thoát khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu, đáp nhẹ: “Ừ, em đi đi.”
Cô tắm rất kỹ, thời gian lâu hơn anh dự đoán. Tiếng nước róc rách ngắt quãng trong phòng tắm dường như kéo dài một khoảng thời gian yên lặng. Khi cô trở ra, với mái tóc ẩm được búi cao và làn da mát rượi hơi nước, một không khí mới len lỏi vào giữa họ.
Thế nhưng, trong bóng tối dịu nhẹ của căn phòng, điều xảy ra tiếp theo lại ngoài mong đợi của anh.
Phó Nhuận Nghi không thể nhanh chóng chìm vào trạng thái như lần trước. Nguyên Duy nhận ra sự lúng túng của cô, chỉ khẽ cười và nhẹ nhàng trấn an, tựa như sợ làm cô khó chịu. Anh không thúc ép, không làm gì khiến cô cảm thấy áp lực.
Lần này, cô rất tỉnh táo, và sự tỉnh táo này khiến cô ngượng ngùng. Ban đầu cô cố gắng kìm nén nhưng rồi không thể chịu nổi nữa. Cô nghĩ trong mắt anh, có lẽ cô đã chẳng còn hình tượng trong sáng gì.
Ký ức về lần đầu hiện về rõ ràng. Khi ấy, cô đã chủ động, đã cảm nhận được sự ngọt ngào không thể diễn tả. Lần thứ hai này, cô nhận ra mình chẳng cần phải gượng ép giữ vẻ ngây thơ nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt thấy nhẹ nhõm hơn. Sự ngượng ngùng dần tan biến, để lại một cảm giác bình yên pha chút ngọt ngào. Và trong cái khoảng khắc mơ hồ ấy, cô hiểu rằng, giữa họ đã có một sợi dây kết nối không cần lời nào giải thích.
Phó Nhuận Nghi cũng hiểu rõ cơ thể mình, khẽ nắm tay anh, dẫn dắt anh đến nơi cô cảm nhận rõ ràng nhất. Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút run rẩy:
“Anh… chạm vào đây nhé.”
Nguyên Duy ngừng lại một chút, đầu ngón tay hơi lạnh, từng cử chỉ chậm rãi và dịu dàng.
“Đây à?” Anh hỏi, giọng trầm thấp, như muốn chắc chắn.
Cô gật đầu, ánh mắt phảng phất chút ngượng ngùng nhưng lại đầy tin tưởng. Thấy anh có vẻ ngập ngừng, cô nhẹ nhàng hướng dẫn thêm, giọng nhỏ như tiếng thì thầm:
“Vâng… đúng rồi… đừng rời đi nhé.”
“Chỗ này sao?” Ngón tay hơi sần cố tình đặt sai vị trí, mang theo chút trêu chọc.
Phó Nhuận Nghi bất lực, đành nắm lấy tay anh, kiên nhẫn hướng dẫn lại lần nữa.
Nguyên Duy nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt ấy như phủ một màn sương ấm áp. Đầu ngón tay anh ngoan ngoãn làm theo nhưng giọng nói trầm ấm lại cố ý thêm chút vẻ tỉnh ngộ đầy giả vờ: “Đồ chơi nhỏ của em cũng dùng thế này sao?”
Cả người Phó Nhuận Nghi cứng đờ, hoàn toàn sững sờ. Hóa ra anh biết con chim nhỏ màu hồng trong bồn tắm là gì. Trước đó, cô vẫn còn ôm chút hy vọng rằng Nguyên Duy không để ý đến thứ ấy.
Phó Nhuận Nghi nhất thời xấu hổ đến mức không thốt nên lời. Cô đành nắm lấy cổ tay rắn chắc của anh, mong anh tha cho mình nhưng bàn tay ấy như chẳng có ý định buông tha dễ dàng.
Chỉ trong chốc lát, vùng da gần tai cô đã ửng đỏ một cách rõ ràng.
“Vậy anh bây giờ là gì đây? Cũng là đồ chơi của em à?” Nguyên Duy cúi sát, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Không phải, không phải….”
Lời phủ nhận vội vã bật ra nhưng vừa thoát khỏi môi, âm cuối đã nhẹ nhàng tan biến, như một chiếc lông vũ rơi chậm rãi từ trên cao xuống.
Sau đó, câu chuyện giữa họ tiến vào trọng tâm. Không còn sự im lặng đầy mê hoặc như lần trước, lần này là những cuộc đối thoại hiếm hoi giữa hai người.
Anh trêu chọc hỏi cô, liệu cô thích anh hay con chim nhỏ màu hồng kia hơn. Phó Nhuận Nghi đỏ mặt thú nhận, cô thích anh.
“Ngừng lại đi, dừng một chút thôi…” Cô khẽ van nài, giọng nói như mang theo chút run rẩy. Nhưng có lẽ âm thanh ấy bị hơi thở dồn dập làm lu mờ, hoặc cũng có lẽ Nguyên Duy cố tình không nghe thấy.
Cô cảm giác mình như một đám mây mềm mại, lơ lửng giữa không trung, để mặc anh dẫn dắt, kéo đẩy theo mọi hướng.
Lần này, ga giường vẫn sạch sẽ, không hề bị làm bẩn. Đầu gối Phó Nhuận Nghi đặt lên quần áo của Nguyên Duy, nước từ cơ thể cô chảy xuống, thấm vào lớp vải xám nhạt, loang ra những mảng màu tối không đều, như thể đánh dấu dấu vết của khoảnh khắc vừa qua.
Cảm giác mệt mỏi ập đến như một cơn sóng lớn, cô rã rời nằm sấp trên gối, nước mắt lặng lẽ rơi, tiếng nấc nghẹn ngào nhỏ đến mức không thể kìm nén hơn được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.