Chương 38: Học Bóng Rổ
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Phó Nhuận Nghi lấy từ túi ra một chai nước, định mở nắp đưa cho Nguyên Duy để tỏ lòng cảm ơn nhưng vặn mãi không ra.
Một bàn tay lớn chìa ra trước mặt cô: “Đưa đây anh mở cho.”
Phó Nhuận Nghi không từ chối, đưa chai nước cho anh: “Là tặng anh đấy.”
Nguyên Duy cũng không khách sáo, mở nắp rồi uống một ngụm. Nhìn nhãn hiệu trà ô long quen thuộc, khóe miệng anh khẽ nhếch, nụ cười ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Phó Nhuận Nghi nhìn biểu cảm của anh, không khỏi tò mò bèn hỏi: “Sao thế?”
Nguyên Duy hỏi lại: “Cách cảm ơn của em là mời người ta uống trà ô long à?”
“A Đồng định mang cho anh một thùng đào…”
“Gì cơ?” Nguyên Duy không nghe rõ, hơi nhướn mày.
Thay xong đai bảo vệ gối, A Đồng chen vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: “Em xong rồi! Anh ơi, dạy em đánh bóng nhanh lên nào?”
Nguyên Duy không hỏi thêm gì, đặt chai nước xuống, theo chân A Đồng đang đầy háo hức tiến ra sân bóng. Anh nhắc nhở cậu bé cần khởi động trước để tránh bị căng cơ: “Sau này nếu tự chơi bóng ở nhà, nhớ khởi động kỹ cổ tay và cổ chân trước nhé.”
A Đồng luôn rất ngoan ngoãn với những người mà cậu tin tưởng. Nguyên Duy bảo gì, cậu đều vui vẻ làm theo.
Nguyên Duy bắt đầu dạy từ những động tác cơ bản nhất, không nói quá nhiều về lý thuyết mà chủ yếu là thực hành và chỉnh sửa động tác.
A Đồng không khó khăn về khả năng phối hợp cơ thể, chỉ là khả năng tiếp thu của cậu không nhanh bằng người khác nên thường dễ làm sai hoặc làm ngược các chỉ dẫn của Nguyên Duy. uy nhiên, Nguyên Duy không hề tỏ ra khó chịu. Anh chỉ lặng lẽ nhặt bóng và kiên nhẫn thực hiện lại động tác để cậu bé dễ hiểu hơn.
Sau khi luyện tập động tác dẫn bóng, anh bắt đầu hướng dẫn cách dùng lực ở cổ tay để ném bóng. Tập thêm một lúc nữa, Nguyên Duy ra hiệu nghỉ ngơi. A Đồng mím môi, đi lấy chai nước của mình uống.
Phó Nhuận Nghi đưa khăn ướt cho A Đồng để cậu tự lau mồ hôi, rồi nhẹ nhàng kéo Nguyên Duy ra một góc. Không muốn tỏ ra quá quan tâm, cô chỉ lẳng lặng đưa anh gói khăn giấy.
Nguyên Duy lấy một tờ lau trán, liếc nhìn Phó Nhuận Nghi trêu chọc: “Lau mồ hôi cũng phải lén lút như vậy sao?”
Phó Nhuận Nghi cẩn trọng đáp: “Anh rất tốt, rất tốt, chỉ là có hơi nghiêm nghị chút thôi.”
“Anh nghiêm nghị sao? Anh đã nói gì nặng lời à?”
“Không phải.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu: “Anh không nói gì nặng lời, chỉ là… anh cũng không động viên nhiều lắm. Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, anh cũng nên nói ‘Làm tốt lắm’ hay gì đó, nếu không A Đồng sẽ cảm thấy mình luôn làm sai.”
Cô nhìn anh, ánh mắt mong chờ.
Nguyên Duy hiểu ý: “À, ý em là cần động viên phải không?”
Phó Nhuận Nghi khẽ gật đầu: “Ừm, nhưng anh cũng đừng quá qua loa quá nhé, vì giờ A Đồng cũng thông minh rồi, thằng bé có thể nhận ra khi ai đó nói dối.”
Nói xong, Phó Nhuận Nghi hơi ngại ngùng, cảm thấy mình hơi đòi hỏi: “...Em có đang đòi hỏi anh quá không?”
Nguyên Duy uống cạn chai nước, nhún vai cười nhẹ: “Không đâu, yêu cầu của em dễ thực hiện mà.”
Vì vậy, khi họ quay lại sân bóng, Phó Nhuận Nghi ngồi ở hàng ghế dưới bóng râm, nghe Nguyên Duy khen A Đồng “Làm tốt lắm,” “Có tiến bộ rồi,” “Vừa rồi rất tốt.”
A Đồng nghe vậy, phấn khởi hẳn lên, nhặt bóng cũng đầy sức sống hơn.
Phó Nhuận Nghi vui mừng khi thấy A Đồng vui vẻ nhưng ánh mắt cô vẫn dõi theo Nguyên Duy.
Nghĩ lại, cô nhận ra lời khen của anh rất tự nhiên, không hề gượng ép. A Đồng không hiểu nhưng cô thì hiểu, rõ ràng Nguyên Duy đã cố gắng làm em cô vui. Nhưng chỉ cần A Đồng hạnh phúc, với cô như vậy đã đủ.
Khi A Đồng ném trúng rổ, Phó Nhuận Nghi mỉm cười, vỗ tay tán thưởng: “A Đồng giỏi quá!”
Buổi sáng vận động liên tục ba tiếng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của A Đồng. Phó Nhuận Nghi chưa bao giờ thấy cậu kiệt sức đến vậy. Biết khẩu vị nhà hàng dưới lầu không hợp, cô quyết định đặt một nhà hàng Trung Hoa xa hơn có dịch vụ giao hàng tận nơi.
A Đồng tắm xong, đồ ăn vẫn chưa tới. Cậu mượn iPad của Phó Nhuận Nghi để xem một trận bóng rổ. Chỉ ít phút sau, cậu đã nằm dài ra và ngủ thiếp đi.
Phó Nhuận Nghi đứng nhìn A Đồng, lòng đầy ngạc nhiên. Cô vốn quen với hình ảnh một A Đồng tràn đầy năng lượng, luôn hoạt bát như chiếc đồng hồ được lên dây cót không ngừng. Thấy cậu kiệt sức và ngủ say như thế này là lần đầu tiên.
Phó Nhuận Nghi có chút lo lắng, đặt ly nước ép đã chuẩn bị sẵn lên bàn, sau đó cúi xuống bên ghế sofa, nhẹ nhàng chạm vào trán A Đồng kiểm tra.
Nguyên Duy bước ra từ phòng tắm, thấy vậy thì nói: “Không sao đâu, chỉ là mệt thôi.”
Phó Nhuận Nghi gật đầu, yên tâm đứng dậy, đưa ly nước ép trên bàn cho Nguyên Duy, nhỏ nhẹ hỏi han: “Anh có mệt không?”
Nguyên Duy hơi ngừng lại, như đang suy nghĩ điều gì, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt, khó phân biệt thật hay đùa. Anh nhìn thẳng cô, đáp ngắn gọn: “Có.”
Phó Nhuận Nghi ngẩn ra, mặt bỗng nóng lên, nghĩ rằng có lẽ anh đang đùa mình.
Nguyên Duy vừa mới tắm xong, mùi hương gỗ từ sữa tắm thoang thoảng, cô rất quen thuộc với mùi này nhưng cảm giác nó dường như khác biệt khi ở trên người anh. Không kìm được, cô lén hít một hơi thật nhẹ.
Nguyên Duy khẽ nhíu mũi, hỏi: “Phó Nhuận Nghi, em đang chiên đồ ăn à?”
Phó Nhuận Nghi lập tức chạy vào bếp. Quả nhiên, kiểu người như cô, cách tôn trọng nhà bếp nhất là cố gắng giữ khoảng cách với nó.
Dì mang đến cho cô vài món như cá tiểu hoàng ngư chiên và khoai môn nhân đậu xanh đã chiên sẵn, chỉ cần chiên lại khi muốn ăn. Cô nghĩ món này khá đơn giản, chỉ việc đun nóng dầu và chiên sơ. Nhưng không ngờ, việc kiểm soát nhiệt độ dầu lại khó như vậy – một vài món bị cháy xém.
Vừa hay khi Nguyên Duy đi tắm và đồ ăn đặt chưa đến, cô nghĩ thêm một món chiên cũng được. Không ngờ, vừa bước ra khỏi bếp đã quên mất. Dầu nóng quá, đến khi vớt ra thì khoai môn nhân đậu xanh đã quá màu.
Phó Nhuận Nghi bưng đĩa lên, nhìn kỹ một chút, tự trấn an: “Thật ra vẫn có thể ăn được mà.”
Nguyên Duy liếc cô một cái, nhón một miếng ăn thử rồi nhận xét: “Dì em nấu rất ngon, mùi vị ổn đấy. Còn tài nấu ăn của em thì…”
Phó Nhuận Nghi hồi hộp chờ nghe nhận xét về mình.
Nguyên Duy trêu chọc: “Cũng chưa đến mức phá hỏng mọi thứ.”
Phó Nhuận Nghi phồng má, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bật cười ngượng ngùng.
A Đồng ngủ một giấc sâu, buổi chiều lại hăng hái muốn ra sân chơi bóng tiếp. Nguyên Duy vui vẻ đồng ý ngay.
Phó Nhuận Nghi cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, tỏ ra hoàn toàn thản nhiên, như thể chẳng có gì khiến cô bối rối. Cô nghĩ, chỉ cần mình tỏ ra thản nhiên thì chẳng ai nhận ra được điều gì bất thường. Suy cho cùng, chiếm chút lợi nhỏ và chiếm lợi hai lần cũng không khác nhau là mấy.
Khi ra ngoài, trời được mây che phủ, không nắng cũng không nóng. A Đồng xuống lầu, vẻ mặt đầy hớn hở, phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, mỗi bước đi đều cố tập nhảy ném ba điểm. Chiếc túi đeo bên người lại mở khóa kéo, khiến một tấm thẻ trắng rơi xuống đất, mà cậu thì không hề hay biết, cứ thế chạy theo trái bóng.
Nguyên Duy đi theo phía sau, nhặt lên. Đó là một chiếc chứng minh thư, mới làm không lâu, ghi ngày sinh và địa chỉ hộ khẩu. Ảnh chụp nhỏ xíu trên thẻ là A Đồng, trông không khác gì với hiện tại, chỉ là gương mặt trông có chút rụt rè, không có sự nghịch ngợm của một thiếu niên, lại thêm nét ngoan ngoãn hiếm thấy.
Tên bên cạnh ghi là Lý Du Nhạc.
Phó Nhuận Nghi đi sau, tay xách túi đồ và bình nước cho A Đồng, liền bảo Nguyên Duy: “Để em cất nó cho.”
Một bàn tay lớn chìa ra trước mặt cô: “Đưa đây anh mở cho.”
Phó Nhuận Nghi không từ chối, đưa chai nước cho anh: “Là tặng anh đấy.”
Nguyên Duy cũng không khách sáo, mở nắp rồi uống một ngụm. Nhìn nhãn hiệu trà ô long quen thuộc, khóe miệng anh khẽ nhếch, nụ cười ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Phó Nhuận Nghi nhìn biểu cảm của anh, không khỏi tò mò bèn hỏi: “Sao thế?”
Nguyên Duy hỏi lại: “Cách cảm ơn của em là mời người ta uống trà ô long à?”
“A Đồng định mang cho anh một thùng đào…”
“Gì cơ?” Nguyên Duy không nghe rõ, hơi nhướn mày.
Thay xong đai bảo vệ gối, A Đồng chen vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: “Em xong rồi! Anh ơi, dạy em đánh bóng nhanh lên nào?”
Nguyên Duy không hỏi thêm gì, đặt chai nước xuống, theo chân A Đồng đang đầy háo hức tiến ra sân bóng. Anh nhắc nhở cậu bé cần khởi động trước để tránh bị căng cơ: “Sau này nếu tự chơi bóng ở nhà, nhớ khởi động kỹ cổ tay và cổ chân trước nhé.”
A Đồng luôn rất ngoan ngoãn với những người mà cậu tin tưởng. Nguyên Duy bảo gì, cậu đều vui vẻ làm theo.
Nguyên Duy bắt đầu dạy từ những động tác cơ bản nhất, không nói quá nhiều về lý thuyết mà chủ yếu là thực hành và chỉnh sửa động tác.
A Đồng không khó khăn về khả năng phối hợp cơ thể, chỉ là khả năng tiếp thu của cậu không nhanh bằng người khác nên thường dễ làm sai hoặc làm ngược các chỉ dẫn của Nguyên Duy. uy nhiên, Nguyên Duy không hề tỏ ra khó chịu. Anh chỉ lặng lẽ nhặt bóng và kiên nhẫn thực hiện lại động tác để cậu bé dễ hiểu hơn.
Sau khi luyện tập động tác dẫn bóng, anh bắt đầu hướng dẫn cách dùng lực ở cổ tay để ném bóng. Tập thêm một lúc nữa, Nguyên Duy ra hiệu nghỉ ngơi. A Đồng mím môi, đi lấy chai nước của mình uống.
Phó Nhuận Nghi đưa khăn ướt cho A Đồng để cậu tự lau mồ hôi, rồi nhẹ nhàng kéo Nguyên Duy ra một góc. Không muốn tỏ ra quá quan tâm, cô chỉ lẳng lặng đưa anh gói khăn giấy.
Nguyên Duy lấy một tờ lau trán, liếc nhìn Phó Nhuận Nghi trêu chọc: “Lau mồ hôi cũng phải lén lút như vậy sao?”
Phó Nhuận Nghi cẩn trọng đáp: “Anh rất tốt, rất tốt, chỉ là có hơi nghiêm nghị chút thôi.”
“Anh nghiêm nghị sao? Anh đã nói gì nặng lời à?”
“Không phải.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu: “Anh không nói gì nặng lời, chỉ là… anh cũng không động viên nhiều lắm. Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, anh cũng nên nói ‘Làm tốt lắm’ hay gì đó, nếu không A Đồng sẽ cảm thấy mình luôn làm sai.”
Cô nhìn anh, ánh mắt mong chờ.
Nguyên Duy hiểu ý: “À, ý em là cần động viên phải không?”
Phó Nhuận Nghi khẽ gật đầu: “Ừm, nhưng anh cũng đừng quá qua loa quá nhé, vì giờ A Đồng cũng thông minh rồi, thằng bé có thể nhận ra khi ai đó nói dối.”
Nói xong, Phó Nhuận Nghi hơi ngại ngùng, cảm thấy mình hơi đòi hỏi: “...Em có đang đòi hỏi anh quá không?”
Nguyên Duy uống cạn chai nước, nhún vai cười nhẹ: “Không đâu, yêu cầu của em dễ thực hiện mà.”
Vì vậy, khi họ quay lại sân bóng, Phó Nhuận Nghi ngồi ở hàng ghế dưới bóng râm, nghe Nguyên Duy khen A Đồng “Làm tốt lắm,” “Có tiến bộ rồi,” “Vừa rồi rất tốt.”
A Đồng nghe vậy, phấn khởi hẳn lên, nhặt bóng cũng đầy sức sống hơn.
Phó Nhuận Nghi vui mừng khi thấy A Đồng vui vẻ nhưng ánh mắt cô vẫn dõi theo Nguyên Duy.
Nghĩ lại, cô nhận ra lời khen của anh rất tự nhiên, không hề gượng ép. A Đồng không hiểu nhưng cô thì hiểu, rõ ràng Nguyên Duy đã cố gắng làm em cô vui. Nhưng chỉ cần A Đồng hạnh phúc, với cô như vậy đã đủ.
Khi A Đồng ném trúng rổ, Phó Nhuận Nghi mỉm cười, vỗ tay tán thưởng: “A Đồng giỏi quá!”
Buổi sáng vận động liên tục ba tiếng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của A Đồng. Phó Nhuận Nghi chưa bao giờ thấy cậu kiệt sức đến vậy. Biết khẩu vị nhà hàng dưới lầu không hợp, cô quyết định đặt một nhà hàng Trung Hoa xa hơn có dịch vụ giao hàng tận nơi.
A Đồng tắm xong, đồ ăn vẫn chưa tới. Cậu mượn iPad của Phó Nhuận Nghi để xem một trận bóng rổ. Chỉ ít phút sau, cậu đã nằm dài ra và ngủ thiếp đi.
Phó Nhuận Nghi đứng nhìn A Đồng, lòng đầy ngạc nhiên. Cô vốn quen với hình ảnh một A Đồng tràn đầy năng lượng, luôn hoạt bát như chiếc đồng hồ được lên dây cót không ngừng. Thấy cậu kiệt sức và ngủ say như thế này là lần đầu tiên.
Phó Nhuận Nghi có chút lo lắng, đặt ly nước ép đã chuẩn bị sẵn lên bàn, sau đó cúi xuống bên ghế sofa, nhẹ nhàng chạm vào trán A Đồng kiểm tra.
Nguyên Duy bước ra từ phòng tắm, thấy vậy thì nói: “Không sao đâu, chỉ là mệt thôi.”
Phó Nhuận Nghi gật đầu, yên tâm đứng dậy, đưa ly nước ép trên bàn cho Nguyên Duy, nhỏ nhẹ hỏi han: “Anh có mệt không?”
Nguyên Duy hơi ngừng lại, như đang suy nghĩ điều gì, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt, khó phân biệt thật hay đùa. Anh nhìn thẳng cô, đáp ngắn gọn: “Có.”
Phó Nhuận Nghi ngẩn ra, mặt bỗng nóng lên, nghĩ rằng có lẽ anh đang đùa mình.
Nguyên Duy vừa mới tắm xong, mùi hương gỗ từ sữa tắm thoang thoảng, cô rất quen thuộc với mùi này nhưng cảm giác nó dường như khác biệt khi ở trên người anh. Không kìm được, cô lén hít một hơi thật nhẹ.
Nguyên Duy khẽ nhíu mũi, hỏi: “Phó Nhuận Nghi, em đang chiên đồ ăn à?”
Phó Nhuận Nghi lập tức chạy vào bếp. Quả nhiên, kiểu người như cô, cách tôn trọng nhà bếp nhất là cố gắng giữ khoảng cách với nó.
Dì mang đến cho cô vài món như cá tiểu hoàng ngư chiên và khoai môn nhân đậu xanh đã chiên sẵn, chỉ cần chiên lại khi muốn ăn. Cô nghĩ món này khá đơn giản, chỉ việc đun nóng dầu và chiên sơ. Nhưng không ngờ, việc kiểm soát nhiệt độ dầu lại khó như vậy – một vài món bị cháy xém.
Vừa hay khi Nguyên Duy đi tắm và đồ ăn đặt chưa đến, cô nghĩ thêm một món chiên cũng được. Không ngờ, vừa bước ra khỏi bếp đã quên mất. Dầu nóng quá, đến khi vớt ra thì khoai môn nhân đậu xanh đã quá màu.
Phó Nhuận Nghi bưng đĩa lên, nhìn kỹ một chút, tự trấn an: “Thật ra vẫn có thể ăn được mà.”
Nguyên Duy liếc cô một cái, nhón một miếng ăn thử rồi nhận xét: “Dì em nấu rất ngon, mùi vị ổn đấy. Còn tài nấu ăn của em thì…”
Phó Nhuận Nghi hồi hộp chờ nghe nhận xét về mình.
Nguyên Duy trêu chọc: “Cũng chưa đến mức phá hỏng mọi thứ.”
Phó Nhuận Nghi phồng má, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bật cười ngượng ngùng.
A Đồng ngủ một giấc sâu, buổi chiều lại hăng hái muốn ra sân chơi bóng tiếp. Nguyên Duy vui vẻ đồng ý ngay.
Phó Nhuận Nghi cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, tỏ ra hoàn toàn thản nhiên, như thể chẳng có gì khiến cô bối rối. Cô nghĩ, chỉ cần mình tỏ ra thản nhiên thì chẳng ai nhận ra được điều gì bất thường. Suy cho cùng, chiếm chút lợi nhỏ và chiếm lợi hai lần cũng không khác nhau là mấy.
Khi ra ngoài, trời được mây che phủ, không nắng cũng không nóng. A Đồng xuống lầu, vẻ mặt đầy hớn hở, phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, mỗi bước đi đều cố tập nhảy ném ba điểm. Chiếc túi đeo bên người lại mở khóa kéo, khiến một tấm thẻ trắng rơi xuống đất, mà cậu thì không hề hay biết, cứ thế chạy theo trái bóng.
Nguyên Duy đi theo phía sau, nhặt lên. Đó là một chiếc chứng minh thư, mới làm không lâu, ghi ngày sinh và địa chỉ hộ khẩu. Ảnh chụp nhỏ xíu trên thẻ là A Đồng, trông không khác gì với hiện tại, chỉ là gương mặt trông có chút rụt rè, không có sự nghịch ngợm của một thiếu niên, lại thêm nét ngoan ngoãn hiếm thấy.
Tên bên cạnh ghi là Lý Du Nhạc.
Phó Nhuận Nghi đi sau, tay xách túi đồ và bình nước cho A Đồng, liền bảo Nguyên Duy: “Để em cất nó cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.