Cánh Hoa Dưới Trời

Chương 29: Không Ngốc Nhỉ!

Ngậm Chi Xanh

18/11/2024

Nguyên Duy rời giường, bỏ đồ đã mặc qua một bên, mặc vào chiếc quần dài ở nhà màu xám nhạt. Liếc nhìn thấy áo của mình vẫn bị đè nhăn nhúm và ướt sũng dưới người Phó Nhuận Nghi. Thôi cứ để vậy đi.

Trần trụi nửa thân trên, anh đứng ở đầu giường, đưa tay vén lọn tóc mềm che khuất gương mặt cô ra sau tai. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt đỏ ửng ấy vùi vào khuỷu tay, chỉ lộ ra một phần nhỏ. Đôi mắt ngấn nước, lông mi còn vương những giọt lệ, đọng lại thành từng cụm đen bóng. Đẹp đến mức khiến lòng người xao xuyến.

Ánh mắt họ chạm nhau, đầu ngón tay Nguyên Duy lướt qua vùng da mỏng manh, đỏ ửng dưới mắt cô, cảm giác dịu dàng mà xót xa.

“Em lần nào cũng khóc thế à?”

“Em không kiểm soát được, em tra rồi, cái này gọi là khóc không tự chủ do sinh lý, em không làm gì được.” Phó Nhuận Nghi rụt mặt vào gối như một con rùa nhỏ, giọng nói uể oải.

“Thảo nào.”

Phó Nhuận Nghi không hiểu anh có ẩn ý gì. Cô nghiêng đầu lên tay, để lộ nửa gương mặt nhìn anh, ánh mắt thoáng chút dò hỏi.

Điều hòa trong phòng hơi lạnh, Nguyên Duy kéo chăn phủ lên eo và bụng cô, rồi bất ngờ cúi người xuống, gương mặt tiến sát đến mức hơi thở của anh phả lên làn da cô. Gần đến mức Phó Nhuận Nghi có thể nhìn thấy vết đỏ trên vai anh, nơi vừa bị cô vô tình cào ra.

“Khóc xong sẽ thoải mái hơn, hay thấy tệ hơn?” Nguyên Duy nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng pha chút trêu chọc: “Có cần anh an ủi không?”

Phó Nhuận Nghi cảm nhận rõ sự vụng về trong động tác của anh, cô bất giác nhớ lại lần cô nhặt được chú mèo con ấy. Khi đó vì không biết phải dỗ dành thế nào, cô cũng chỉ lóng ngóng nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, giống như Nguyên Duy bây giờ.

Hóa ra, cách an ủi mèo con, cũng phù hợp với con người.

Phó Nhuận Nghi lặng lẽ nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Nguyên Duy, ánh mắt anh khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ. Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ, rằng giá như anh hôn cô thì tốt biết mấy.

Nhưng cô cũng hiểu suy nghĩ ấy hơi kỳ quặc. Cảm giác kỳ quặc giống như khi dùng đũa ăn bánh trôi, đến lúc uống nước canh thì tìm một cái muỗng. Nhưng nếu ngược lại, ngay từ đầu đã cầm muỗng dùng bữa, rồi mới đi lấy đũa uống nước, thì thật chẳng cần thiết chút nào.

Nếu cô cứ khăng khăng theo đuổi mong muốn đó, có lẽ sẽ trông chẳng thông minh chút nào.

Phó Nhuận Nghi không nói thêm gì, cũng không đưa ra yêu cầu nào. Cô khẽ lắc đầu, nằm úp mặt lên gối, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Nguyên Duy.

“Em không thấy khó chịu.” cô nói nhỏ, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng qua.

Nguyên Duy xoa nhẹ tóc Phó Nhuận Nghi, ánh mắt dịu dàng như thể vừa nghĩ đến điều gì đó. Anh bỗng hỏi: “Phó Nhuận Nghi, em đói không? Muốn ăn khuya không?”

Câu hỏi bất ngờ chuyển hướng sang đồ ăn khiến cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nói thêm: “Em muốn ăn gì cũng được, quán xa cũng không sao.”



Nghĩ ngợi một chút, Phó Nhuận Nghi lắc đầu đáp: “Không cần đâu.”

“Em đang giảm cân à?”

Cô khẽ cười: “Trước đây thì có.”

Nguyên Duy nhìn cô, nói: “Em không cần phải giảm cân, có da có thịt sẽ đẹp hơn.”

Trong suy nghĩ của Nguyên Duy, nếu Phó Nhuận Nghi tròn trịa hơn một chút trông cô sẽ càng rạng rỡ và khoẻ khoắn hơn, khiến người ta khó lòng mà rời mắt.

Anh thoáng nghĩ, có lẽ chỉ ăn uống thôi thì chưa đủ; cô còn cần phơi nắng nhiều hơn. Đây là gợi ý từ góc độ sức khỏe, nhưng Nguyên Duy cũng hiểu rằng Phó Nhuận Nghi có thể không hứng thú lắm với những lời khuyên về lối sống lành mạnh. Vì thế, anh chọn cách im lặng.

Phó Nhuận Nghi nói: “Khi nào không phải làm việc thì em không giảm cân nữa.”

“Để lên hình à?”

“Cũng gần như vậy.”

Nguyên Duy khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu, anh đứng dậy nói: “Anh qua phòng khách tắm, em cứ tự nhiên.”

Khi Nguyên Duy quay lại, Phó Nhuận Nghi đã mặc xong quần áo, ngồi tựa vào đầu giường như đã chờ khá lâu. Vừa thấy anh, cô liền hỏi: “Em có thể xem quyển sách trên đầu giường anh không?”

Nguyên Duy theo ánh mắt cô nhìn sang đầu giường bên kia, quả nhiên có một cuốn sách đặt ở đó mấy ngày nay. Anh gật đầu: “Em thích thì cứ xem.”

Nhớ lại lần trước ở quán bar, khi Phó Nhuận Nghi tò mò hỏi anh thường đọc sách gì, anh thản nhiên đáp: “Quyển này anh vẫn chưa đọc.”

Phó Nhuận Nghi cầm quyển sách lên, lướt qua bìa, thoáng ngỡ ngàng.

Nguyên Duy giải thích: “Vài ngày trước có người tặng.”

Tân Loan thực sự là một thành phố đáng sống, phong cảnh hữu tình, dù không sầm uất bằng Sùng Bắc. Bố của Nguyên Duy có không ít bạn già đã nghỉ hưu hoặc về hưu sớm chọn nơi này làm điểm dừng chân cuối đời.

Nhưng Nguyên Duy lại không mấy thích thú với Tân Loan. Lần nào đến, anh cũng phải tham gia các bữa tiệc cùng gia đình cậu, gặp họ hàng bên ngoại, hoặc thay bố kết nối với những người bạn cũ – tất cả đều khiến anh hao tổn tâm trí.

Quyển sách là món quà của một vị cựu quan chức có niềm đam mê với văn chương, đã tặng anh trong một lần đến thăm.

Phó Nhuận Nghi lật nhẹ trang bìa, nhìn lớp nền xanh đen vẽ mai đỏ trước lầu son. Ngay trên trang lót trắng, dòng chữ viết tay thanh thoát hiện lên:“Vừa nghe tin vui, may mắn gặp dịp, gửi món quà nhỏ này để góp thêm chút niềm vui.”



Phó Nhuận Nghi ngẩng đầu hỏi: “Đây là quà sinh nhật của anh à?”

Nguyên Duy vừa tới ghế sô pha lấy điện thoại, quay đầu lại, nét mặt hơi bất ngờ: “Sao em biết?”

Ngày tháng ký tặng là vào giữa xuân năm Quý Mão, mà sinh nhật Nguyên Duy là vào cuối tháng tư, tính ra cũng gần đúng, nên cô đoán vậy thôi.

“Em đoán đấy. Tin vui, dịp may, đâu phải tự dưng lại tặng quà, giữa xuân thì gần sinh nhật anh. Anh cũng nói là người ta mới tặng vài ngày trước, chắc là sinh nhật rồi.”

“Phó Nhuận Nghi, em cũng không ngốc nhỉ.”

Phó Nhuận Nghi lấy quyển sách che mặt: “Em vốn dĩ không ngốc mà…”

“Vậy là anh nói nhầm rồi, anh xin lỗi em nhé.”

Mùi giấy mực mới phảng phất bên cánh mũi, Phó Nhuận Nghi hé mắt qua mép sách liếc nhìn Nguyên Duy, lại liếc sang ghế sô pha gần đó, hỏi nhỏ: “Tối nay, anh định ngủ trên sô pha à?”

Nguyên Duy bỗng bật cười: “Em định phạt anh à?”

“Không….!” Phó Nhuận Nghi vội lắc đầu phủ nhận, dịu giọng giải thích: “Chỉ là… em thấy hình như anh không quen ngủ cùng người khác.”

Thật ra cũng không khó đoán. Những người có ranh giới rõ ràng thường thích có không gian riêng để ở một mình.

“Đúng là anh không quen, cũng có ý đinh ngủ ở phòng khách. Nếu bây giờ ngủ riêng thì em ở đây một mình có được không?”

Phó Nhuận Nghi không đáp, vẫn dùng quyển sách che mặt, giống như một con rùa rụt đầu trốn tránh.

Căn phòng chìm vào yên lặng. Đợi đến khi không chịu nổi vai trò "rùa rụt đầu" nữa, cô định hạ sách xuống để xem phản ứng của Nguyên Duy thì bỗng dưng quyển sách trong tay bị ai đó rút mất.

Nguyên Duy cầm sách, đột ngột tiến sát cô, nhìn chằm chằm hỏi: “Em đọc sách kiểu đó sao?”

Phó Nhuận Nghi buông tay xuống nệm, nhẹ nhàng xoắn góc chăn quanh ngón tay. Trong đầu cô vang lên một ý nghĩ, rằng nếu nói ra, có thể sẽ giữ Nguyên Duy ở lại đuọc nhưng dường như, cô không đủ can đảm để làm điều đó. Cô luôn không thể làm điều đó.

Hai chữ "tranh giành" dường như từ lâu đã trở thành điều cấm kỵ trong cuộc đời cô, chúng ăn sâu vào từng phản ứng của cơ thể, khiến cô không dám mạnh mẽ đòi hỏi những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

Chẳng hạn như tình thân…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cánh Hoa Dưới Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook