Cánh Hoa Dưới Trời

Chương 22: Phơi Ga Giường

Ngậm Chi Xanh

18/11/2024

Nguyên Duy ngắt lời trợ lý một cách dứt khoát, giọng điệu không hề có chút kiên nhẫn: “Cậu tiếp tục theo dõi công ty công nghệ Qingtian, cố gắng sắp xếp cuộc gặp trực tiếp với người phụ trách của họ. Nếu có thể, hãy tổ chức một buổi gặp mặt, càng sớm càng tốt.”

Kết thúc cuộc gọi, Nguyên Duy nhanh chóng thay chiếc T-shirt đang mặc thành áo sơ mi. Anh soi gương, xắn tay áo lên một vòng rồi chỉnh lại phần cổ áo, để hở hai nút cho thoải mái. Đối với anh, đây là phép lịch sự tối thiểu khi đến thăm người khác. Dù không phải là người yêu thích những nghi thức rườm rà, Nguyên Duy vẫn hiểu rằng trong một số hoàn cảnh xã hội, trang phục cũng là cách thể hiện sự tôn trọng.

Khi nhìn lại, anh nhận ra mình có lẽ đã không tôn trọng Phó Nhuận Nghi đủ mức. Chiếc đồng hồ hôm trước chính là do anh cố ý để lại. Khi nhìn thấy nó rơi xuống, Nguyên Duy chỉ do dự trong chốc lát, rồi quyết định không nhặt lên.

Nguyên Duy vốn có sự nhạy bén bẩm sinh mà anh thường dùng cho các quyết định đầu tư hay chiến lược lớn. Nhưng tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ của Phó Nhuận Nghi, dù không có ý định ở lại qua đêm nhưng một cảm giác lạ lùng xuất hiện — một linh cảm mơ hồ rằng, có thể sau này mình sẽ cần quay lại đây. Nguyên Duy vốn không thích sự chờ đợi thụ động. Anh luôn là người chủ động tạo ra cơ hội cho mình. Chỉ là anh không ngờ rằng mình lại muốn dùng đến cơ hội này sớm đến thế.

Nguyên Duy không gọi tài xế, mà tự lái xe đi. Trên đường đến nhà Phó Nhuận Nghi, Nguyên Duy hầu như không gặp đèn đỏ, xe chạy vô cùng thuận lợi. Anh đỗ xe bên đường, ngay đối diện cửa hàng tiện lợi mà trước đây từng ghé.

Nhân viên trẻ của cửa hàng vừa bước ra đổ rác, trông có vẻ nhận ra Nguyên Duy. Nguyên Duy hỏi không chút ngượng ngùng: “Ở đây chắc là đỗ xe được chứ?”

Cậu nhân viên ôm chiếc thùng rác trống, ngẩn ra hai giây rồi đáp: “À, được, được chứ!”

Nguyên Duy cảm ơn, tiện tay khóa xe rồi bước vào khu chung cư cũ, rợp bóng những hàng cây long não, một không gian rất mát mẻ.

Lên đến tầng hai, Nguyên Duy chưa vội gõ cửa.

Anh kiểm tra hộp sữa cũ đã gỉ sét ở bốn góc, thấy trống không. Sau đó cẩn thận quan sát chậu cây với những bông hoa đỏ rực bên cạnh cửa. Ngoài lớp đất và một mẩu đầu lọc thuốc lá, chẳng có gì khác. Đảm bảo không thiếu sót gì, Nguyên Duy mới bấm chuông.

Lần này, cửa mở ngay lập tức. Người đứng bên trong vẫn còn chút vẻ non nớt, gọi là đàn ông thì có hơi quá, giống một cậu trai trẻ thì đúng hơn. Nhưng khi nhìn thấy Nguyên Duy, cậu lại trừng mắt hung dữ, như muốn thị uy với một người đồng giới.

Nếu không mặc chiếc tạp dề ca-rô, có lẽ hiệu quả còn tốt hơn.

“Anh có phải là tên xấu xa bắt nạt chị Nhuận Nghi không?”

Câu hỏi khiến Nguyên Duy nhất thời ngơ ngác. Dưới vẻ mặt bình tĩnh, chỉ mình anh biết được, sự ngơ ngác này còn pha chút cảm giác khó tả của một kẻ đang giữ thái độ khiêm tốn.



Từ ban công nghe thấy tiếng ồn, Phó Nhuận Nghi vội chạy đến giải thích: “A Đồng, không phải anh ấy. Em nhầm rồi, không phải anh ấy đâu.”

Ánh mắt Nguyên Duy khẽ chuyển hướng, ánh mắt anh và Phó Nhuận Nghi giao nhau qua khung cửa, anh hỏi: “Ngoài tôi ra thì còn ai bắt nạt em nữa à?”

Với khả năng hiểu ngôn ngữ còn hạn chế, A Đồng không nhận ra sự khác biệt giữa câu 'ai bắt nạt em' và 'còn ai bắt nạt em nữa.' Cậu chỉ nghĩ người đàn ông cao lớn mà cậu đã nhận nhầm ngoài cửa này là đang quan tâm đến Nhuận Nghi, nên ngay lập tức xếp anh vào hàng ngũ 'người nhà.'

Cậu kéo Nguyên Duy vào nhà, cảnh giác nhìn ngó cầu thang bên ngoài vài lần để chắc chắn không có ai, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, vừa quay đầu đã nói: “Là tên xấu xa sống trên tầng nhà chị Nhuận Nghi!”

Nói xong, cậu nắm lấy cánh tay Nguyên Duy kéo ra ban công.

Nhuận Nghi gọi “A Đồng” nhưng xen vào không kịp, chỉ thấy thật khó xử. A Đồng thường chỉ thân thiết với những người quen, cậu không nhận ra rằng những động tác thân mật này lại có thể gây khó chịu cho người mới gặp.

May mắn là Nguyên Duy dường như không để bụng, anh để A Đồng kéo đi và nhìn theo hướng mà cậu chỉ. Trên nền đất là một chậu cây đất nung bị vỡ vụn. Cây hoa nhài vừa nhú nụ đã bị mất nơi trú ngụ, trơ ra một phần thân rễ tội nghiệp, giống như vừa bị lột trần.

“Hắn làm hỏng chậu hoa mà em đã trồng cho chị Nhuận Nghi rồi.”

Nguyên Duy nhìn sang Nhuận Nghi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Những chuyện vặt vãnh như thế này, Phó Nhuận Nghi không muốn kể với Nguyên Duy, nhưng A Đồng lại giống như một đứa trẻ mách vừa tìm được người để trút cơn giận, khiến cô không thể trả lời. Nếu bỏ qua, e rằng A Đồng sẽ biến chuyện nhỏ này thành một cuộc trả thù vì chậu hoa bị hỏng mất.

“Người ở tầng trên lỡ làm rơi đồ xuống, không may trúng vào chậu hoa thôi” cô nói.

Khi trả lại áo cho người đàn ông kia, cô cố tình không nhắc đến chuyện chậu hoa bị vỡ, sợ đối phương viện cớ đền bù để quấy rầy thêm.

Nhuận Nghi dịu dàng trấn an A Đồng: “Không sao đâu. Đừng tức giận nữa. Chị hứa khi lần tới em đến đây, chị sẽ đổi chậu hoa mới, hoa sẽ lại tươi tốt như trước, được không?”

Từ lúc đứng ở ngoài cửa, nhìn cậu thanh niên cao lớn này, Nguyên Duy đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đến khi thấy A Đồng cau mày khó chịu, giọng nói còn thoáng vẻ băn khoăn, “Em không muốn chị bị ăn hiếp.” Anh lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.



A Đồng bướng bỉnh nói: “Em không về nhà nữa, em sẽ ở lại tính sổ với tên đó.”

“A Đồng!”

Thấy Nhuận Nghi bất lực, Nguyên Duy giúp khuyên nhủ: “Nhuận Nghi sẽ không vất vả đâu, anh sẽ giúp cô ấy thay chậu hoa, được không?”

A Đồng lập tức yên lặng, nhìn Nguyên Duy với ánh mắt nghiêm túc như muốn đánh giá độ đáng tin của anh, giọng điệu và cảm xúc cũng dịu xuống, cậu xác nhận: “Thật không? Anh nhất định phải giúp chị Nhuận Nghi nhé.”

Nhuận Nghi muốn ngắt lời họ nhưng lại sợ làm A Đồng phật ý, cô vừa khó xử vừa ngượng ngùng, khẽ lắc đầu với Nguyên Duy, ngụ ý rằng không cần hứa hẹn. Cô định dỗ A Đồng, nhưng còn chưa kịp nói gì, Nguyên Duy đã mở lời.

“Chắc chắn rồi.”

Giọng Nguyên Duy bình tĩnh, đều đều, mang vẻ khách quan không chút cảm xúc. Thế nhưng, khi anh bắt đầu dẫn dắt, lời nói lại khiến người khác phải suy ngẫm.

“Anh đã hứa thì sẽ làm. Nhưng em không thể tiếp tục thế này nữa, em có hiểu rằng khi em không nghe lời, Nhuận Nghi cũng sẽ rất mệt không?”

A Đồng nghe xong ngẩn người, một lát sau quay sang nhìn Nhuận Nghi, bày ra vẻ mặt ăn năn, lí nhí nói: “Xin lỗi chị Nhuận Nghi.”

Nhuận Nghi dịu dàng bảo: “Không sao đâu.”

Ban công tầng hai tuy rộng, nhưng khi ba người cùng đứng, vẫn mang lại cảm giác hơi chật chội. Nhuận Nghi nhẹ nhàng nhắc: “A Đồng, em ra xem quần áo và ga trải giường đã giặt xong chưa nhé?”

Nghe vậy, A Đồng liền vui vẻ chạy đi làm việc.

Nhuận Nghi quay lại phòng khách, lấy chiếc đồng hồ đưa cho Nguyên Duy.

Hồi đại học, cô từng tham gia vài khóa học về luật, nhớ rõ rằng người chịu trách nhiệm tại nơi xảy ra sự cố phải đảm bảo an toàn cho người khác và nếu có sự cố, cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cánh Hoa Dưới Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook