Chương 30: Trong Giấc Mơ
Ngậm Chi Xanh
18/11/2024
Ngày trước, để có thể ở lại nhà họ Phó và sống hòa thuận với Phó Vân Ninh, Phó Nhuận Nghi đã cố gắng rất nhiều, bao dung và nhường nhịn hết mức có thể.
Nhưng rồi một ngày khi Phó Vân Ninh nói với cô: “Cô tưởng rằng làm thế này là có thể lấy đi những thứ thuộc về tôi sao?” khiến Phó Nhuận Nghi đứng ngây tại chỗ, không biết phải giải thích thế nào, liệu có ai sẽ hiểu cho cô không?
Cô muốn nói rằng điều cô khao khát chỉ là điều nhỏ nhặt. Cô sẵn lòng từ bỏ thư giới thiệu , từ bỏ cơ hội đi du học, cô có thể không học thêm violon, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bất kỳ ai với danh nghĩa con gái nhà họ Phó nữa. Thứ duy nhất cô muốn chỉ là được tiếp tục gọi người đã nuôi dưỡng mình là mẹ, muốn sống cùng mẹ.
Nhưng dường như, ngay cả một mong muốn nhỏ nhoi như thế, bởi căn bản nó không thuộc về cô nên việc khao khát cũng trở thành một dạng tham lam đáng xấu hổ.
Và, ví dụ như Nguyên Duy...
Cô im lặng quá lâu, đắm chìm trong mớ ký ức rối ren, đợi đến khi cô thoát khỏi mớ ký ức hỗn độn và lấy lại ý thức, ánh mắt đã ánh lên chút gợn nước long lanh, cô phát hiện ánh mắt Nguyên Duy vẫn đang nhìn mình, như chờ đợi, nhưng trong đó đã thấp thoáng sự hoài nghi.
“Phó Nhuận Nghi, em sao thế?” Giọng anh trầm thấp, phá vỡ khoảng lặng nặng nề.
Phó Nhuận Nghi thả góc chăn đã bị xoắn đến nhàu nhĩ trong tay ra. Cô cảm nhận được nụ cười của mình rất gượng gạo, thậm chí là xấu xí. Cô đáp, giọng nhẹ bẫng: “Em không sao.”
Nguyên Duy nhìn cô, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi. Một lúc sau, anh đứng dậy nói: “Không sao là tốt.”
Phó Nhuận Nghi gấp cuốn sách lại, nhẹ nhàng đặt nó trở vềđầu giường và nói với Nguyên Duy: “Chúc anh ngủ ngon.”
Nguyên Duy nhìn cô một lúc, ánh mắt dường như muốn nói nhiều hơn, nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Ngủ ngon.”
Ánh đèn vụt tắt, căn phòng xa lạ chìm trong bóng tối. Phó Nhuận Nghi thu mình lại, nằm vào một góc giường. So với căn phòng nhỏ chật hẹp và đầy ắp những đồ vật quen thuộc của cô, căn phòng ngủ chính này rộng lớn đến đáng sợ, tựa như đang nuốt chửng mọi âm thanh.
Cô nghĩ rằng bản thân sẽ khó thích nghi với môi trường mới, có lẽ sẽ mất ngủ. Nhưng thực tế, cơ thể đã quá mệt mỏi, tinh thần cũng kêu gào được nghỉ ngơi. Chỉ vừa khép mắt, cô đã chìm ngay vào giấc ngủ sâu.
Ý thức của cô lang thang trong những hình ảnh chập chờn, tựa những thước phim lướt qua trong mơ. Rồi đột ngột, cảm giác như rơi xuống, bị mắc kẹt trong một tấm lưới nhện khổng lồ, không cách nào thoát ra, cũng không phân biệt được đâu là mơ, đâu là hồi ức.
Trong cảnh tượng đó, cô nhìn thấy một hạt đậu xanh, nhỏ bé, nằm giữa hai ngón tay Phó Vân Ninh, đưa ra trước mặt mình.
“Có muốn thử không? Tôi đã thấy nó trong cuốn truyện cổ tích mà cô đọc hồi bé, chỉ cần qua được hai mươi tấm đệm và hai mươi lớp chăn lông vũ mà vẫn nhận được hạt đậu làm cấn lưng đến không ngủ được, thì mới chứng minh là công chúa thật sự.”
“Phó Nhuận Nghi, cô khóc như thể cả thế giới nợ cô vậy, nhà này có ai nợ cô sao?”
Những lời của Phó Văn Ninh cứ như một con dao sắc nhọn, từng nhát một đâm thẳng vào lòng Phó Nhuận Nghi.
“Suỵt—Phó Nhuận Nghi, sau này vĩnh viễn đừng để tôi nghe thấy ba chữ 'chỉ muốn có...' đó nữa. Cô còn muốn gì nữa đây? Những gì cô có được vẫn chưa đủ sao? Nhìn cái bộ dạng yếu ớt của cô mà xem, nếu còn ở bên cha cô, cái tên nghiện cờ bạc ấy, thì cô đã chết từ tám trăm năm trước rồi. Tất cả những gì cô hưởng là do tôi phải chịu thay.”
Giọng nói ấy tràn đầy cay nghiệt, oán trách, như thể chỉ cần một giây nữa thôi, từng chữ sẽ hóa thành gai nhọn siết chặt lấy cô.
“Đừng lấy đi những thứ thuộc về tôi nữa được không Phó Nhuận Nghi? Cô hãy hài lòng với hiện tại đi!”
Phó Vân Ninh không ngừng tiến tới, từng bước áp sát, khiến Phó Nhuận Nghi phải lùi lại, như thể cả căn phòng đang bóp nghẹt lấy cô.
“Người được định làm bạn đời của anh ấy từ bé là tôi, con gái thật sự của nhà họ Phó cũng là tôi, cô có biết anh ấy đã nói gì với tôi không? Anh ấy nói anh ấy chỉ thích cô, Phó Nhuận Nghi, cô có cảm động không?”. Từng câu, từng chữ như một lời kết tội, mang theo cả sự căm ghét lẫn ghen tuông.
“Phó Nhuận Nghi, cái vẻ mặt không biết mình đã làm gì sai của cô thật đáng ghê tởm.”
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đỏ rực của Phó Vân Ninh nhưng chẳng thể nói ra bất cứ lời nào. Cổ họng nghẹn ứ như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
“Mỗi năm vào ngày sinh nhật, điều ước của tôi đều là mong không bao giờ phải gặp lại cô nữa.”
Giọng nói ấy nhỏ dần nhưng càng lạnh lùng hơn: “Mẹ đã không còn nữa, chúng ta cũng không cần phải giả vờ chị em gì nữa đâu. Sau khi cô đi Tân Loan, đừng bao giờ quay về nữa.”
...
Lời cuối cùng vang lên như một lời tuyên án, đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ vốn đã mục ruỗng từ lâu. Phó Nhuận Nghi lặng người, toàn thân lạnh buốt như thể mọi máu trong cơ thể đã bị đông cứng. Trong tim cô, không chỉ là đau đớn, mà còn là một nỗi trống rỗng không cách nào lấp đầy.
Phó Nhuận Nghi nghe thấy có tiếng gọi tên mình, giọng nói trầm thấp ấy không mang sự lạnh lẽo hay cay nghiệt như những gì cô vừa mơ thấy, mà chứa đựng một sự dịu dàng pha lẫn lo lắng, như một sợi dây kéo cô trở về thực tại.
Thế nhưng lắng nghe kỹ, cô lại như nghe thấy một âm thanh xa hơn, dường như đang cố kéo cô thoát khỏi những cảnh cũ lặp lại. Giọng nói đó, cũng rất quen thuộc.
Phó Nhuận Nghi nhớ rằng trước khi ngủ, cô đã tắt hết đèn trong phòng, nằm ngủ trong bóng tối, nhưng khi ý thức vừa trở lại, cô cảm thấy một ánh sáng ấm áp mỏng manh chiếu lên mí mắt mình.
Phó Nhuận Nghi chớp mắt vài lần, cố gắng làm quen với ánh sáng mờ nhạt trong phòng. Ánh sáng từ đèn ngủ dịu dàng tỏa xuống, soi rõ khuôn mặt của Nguyên Duy. Cô có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ trong ánh mắt anh, sự chăm chú đó như thể anh đang đọc từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cô, để hiểu cô đã trải qua điều gì.
Cô hít sâu, định lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc, chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.
Nguyên Duy nghiêng người, đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, giọng anh nhẹ nhàng:
“Em mơ thấy gì à? Trông em không ổn chút nào.”
Khi nhìn rõ khuôn mặt này, việc đầu tiên mà Nhuận Nghi làm là lao tới ôm chặt lấy anh.
Khi đã có một chỗ dựa, những sợ hãi trong mộng, những nỗi tủi hờn chất chứa bấy lâu, đột ngột vỡ òa và nhấn chìm cô trong khoảnh khắc. Nguyên Duy chưa kịp phản ứng trước cái ôm bất ngờ của cô thì đã nhận ra có vệt nước mắt nóng hổi thấm xuống cổ mình, nóng bỏng trên da.
Anh chầm chậm đưa tay lên, vòng qua lưng cô, lòng bàn tay áp nhẹ mà vỗ về: “Em gặp ác mộng à?”
Phó Nhuận Nghi rúc vào ngực anh, gật đầu.
Nguyên Duy cố kéo cô tách ra một chút, nhìn cô và nói: “Em nhìn vào một điểm nào đó và tập trung trong chốc lát, những gì xảy ra trong giấc mơ sẽ nhanh chóng phai đi.”
Nước mắt cô rơi từng giọt, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói lí nhí. Phải cố gắng lắm Nguyên Duy mới có thể nghe được.
“Em sẽ không bao giờ quên được.”
Nhưng rồi một ngày khi Phó Vân Ninh nói với cô: “Cô tưởng rằng làm thế này là có thể lấy đi những thứ thuộc về tôi sao?” khiến Phó Nhuận Nghi đứng ngây tại chỗ, không biết phải giải thích thế nào, liệu có ai sẽ hiểu cho cô không?
Cô muốn nói rằng điều cô khao khát chỉ là điều nhỏ nhặt. Cô sẵn lòng từ bỏ thư giới thiệu , từ bỏ cơ hội đi du học, cô có thể không học thêm violon, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bất kỳ ai với danh nghĩa con gái nhà họ Phó nữa. Thứ duy nhất cô muốn chỉ là được tiếp tục gọi người đã nuôi dưỡng mình là mẹ, muốn sống cùng mẹ.
Nhưng dường như, ngay cả một mong muốn nhỏ nhoi như thế, bởi căn bản nó không thuộc về cô nên việc khao khát cũng trở thành một dạng tham lam đáng xấu hổ.
Và, ví dụ như Nguyên Duy...
Cô im lặng quá lâu, đắm chìm trong mớ ký ức rối ren, đợi đến khi cô thoát khỏi mớ ký ức hỗn độn và lấy lại ý thức, ánh mắt đã ánh lên chút gợn nước long lanh, cô phát hiện ánh mắt Nguyên Duy vẫn đang nhìn mình, như chờ đợi, nhưng trong đó đã thấp thoáng sự hoài nghi.
“Phó Nhuận Nghi, em sao thế?” Giọng anh trầm thấp, phá vỡ khoảng lặng nặng nề.
Phó Nhuận Nghi thả góc chăn đã bị xoắn đến nhàu nhĩ trong tay ra. Cô cảm nhận được nụ cười của mình rất gượng gạo, thậm chí là xấu xí. Cô đáp, giọng nhẹ bẫng: “Em không sao.”
Nguyên Duy nhìn cô, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi. Một lúc sau, anh đứng dậy nói: “Không sao là tốt.”
Phó Nhuận Nghi gấp cuốn sách lại, nhẹ nhàng đặt nó trở vềđầu giường và nói với Nguyên Duy: “Chúc anh ngủ ngon.”
Nguyên Duy nhìn cô một lúc, ánh mắt dường như muốn nói nhiều hơn, nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Ngủ ngon.”
Ánh đèn vụt tắt, căn phòng xa lạ chìm trong bóng tối. Phó Nhuận Nghi thu mình lại, nằm vào một góc giường. So với căn phòng nhỏ chật hẹp và đầy ắp những đồ vật quen thuộc của cô, căn phòng ngủ chính này rộng lớn đến đáng sợ, tựa như đang nuốt chửng mọi âm thanh.
Cô nghĩ rằng bản thân sẽ khó thích nghi với môi trường mới, có lẽ sẽ mất ngủ. Nhưng thực tế, cơ thể đã quá mệt mỏi, tinh thần cũng kêu gào được nghỉ ngơi. Chỉ vừa khép mắt, cô đã chìm ngay vào giấc ngủ sâu.
Ý thức của cô lang thang trong những hình ảnh chập chờn, tựa những thước phim lướt qua trong mơ. Rồi đột ngột, cảm giác như rơi xuống, bị mắc kẹt trong một tấm lưới nhện khổng lồ, không cách nào thoát ra, cũng không phân biệt được đâu là mơ, đâu là hồi ức.
Trong cảnh tượng đó, cô nhìn thấy một hạt đậu xanh, nhỏ bé, nằm giữa hai ngón tay Phó Vân Ninh, đưa ra trước mặt mình.
“Có muốn thử không? Tôi đã thấy nó trong cuốn truyện cổ tích mà cô đọc hồi bé, chỉ cần qua được hai mươi tấm đệm và hai mươi lớp chăn lông vũ mà vẫn nhận được hạt đậu làm cấn lưng đến không ngủ được, thì mới chứng minh là công chúa thật sự.”
“Phó Nhuận Nghi, cô khóc như thể cả thế giới nợ cô vậy, nhà này có ai nợ cô sao?”
Những lời của Phó Văn Ninh cứ như một con dao sắc nhọn, từng nhát một đâm thẳng vào lòng Phó Nhuận Nghi.
“Suỵt—Phó Nhuận Nghi, sau này vĩnh viễn đừng để tôi nghe thấy ba chữ 'chỉ muốn có...' đó nữa. Cô còn muốn gì nữa đây? Những gì cô có được vẫn chưa đủ sao? Nhìn cái bộ dạng yếu ớt của cô mà xem, nếu còn ở bên cha cô, cái tên nghiện cờ bạc ấy, thì cô đã chết từ tám trăm năm trước rồi. Tất cả những gì cô hưởng là do tôi phải chịu thay.”
Giọng nói ấy tràn đầy cay nghiệt, oán trách, như thể chỉ cần một giây nữa thôi, từng chữ sẽ hóa thành gai nhọn siết chặt lấy cô.
“Đừng lấy đi những thứ thuộc về tôi nữa được không Phó Nhuận Nghi? Cô hãy hài lòng với hiện tại đi!”
Phó Vân Ninh không ngừng tiến tới, từng bước áp sát, khiến Phó Nhuận Nghi phải lùi lại, như thể cả căn phòng đang bóp nghẹt lấy cô.
“Người được định làm bạn đời của anh ấy từ bé là tôi, con gái thật sự của nhà họ Phó cũng là tôi, cô có biết anh ấy đã nói gì với tôi không? Anh ấy nói anh ấy chỉ thích cô, Phó Nhuận Nghi, cô có cảm động không?”. Từng câu, từng chữ như một lời kết tội, mang theo cả sự căm ghét lẫn ghen tuông.
“Phó Nhuận Nghi, cái vẻ mặt không biết mình đã làm gì sai của cô thật đáng ghê tởm.”
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đỏ rực của Phó Vân Ninh nhưng chẳng thể nói ra bất cứ lời nào. Cổ họng nghẹn ứ như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
“Mỗi năm vào ngày sinh nhật, điều ước của tôi đều là mong không bao giờ phải gặp lại cô nữa.”
Giọng nói ấy nhỏ dần nhưng càng lạnh lùng hơn: “Mẹ đã không còn nữa, chúng ta cũng không cần phải giả vờ chị em gì nữa đâu. Sau khi cô đi Tân Loan, đừng bao giờ quay về nữa.”
...
Lời cuối cùng vang lên như một lời tuyên án, đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ vốn đã mục ruỗng từ lâu. Phó Nhuận Nghi lặng người, toàn thân lạnh buốt như thể mọi máu trong cơ thể đã bị đông cứng. Trong tim cô, không chỉ là đau đớn, mà còn là một nỗi trống rỗng không cách nào lấp đầy.
Phó Nhuận Nghi nghe thấy có tiếng gọi tên mình, giọng nói trầm thấp ấy không mang sự lạnh lẽo hay cay nghiệt như những gì cô vừa mơ thấy, mà chứa đựng một sự dịu dàng pha lẫn lo lắng, như một sợi dây kéo cô trở về thực tại.
Thế nhưng lắng nghe kỹ, cô lại như nghe thấy một âm thanh xa hơn, dường như đang cố kéo cô thoát khỏi những cảnh cũ lặp lại. Giọng nói đó, cũng rất quen thuộc.
Phó Nhuận Nghi nhớ rằng trước khi ngủ, cô đã tắt hết đèn trong phòng, nằm ngủ trong bóng tối, nhưng khi ý thức vừa trở lại, cô cảm thấy một ánh sáng ấm áp mỏng manh chiếu lên mí mắt mình.
Phó Nhuận Nghi chớp mắt vài lần, cố gắng làm quen với ánh sáng mờ nhạt trong phòng. Ánh sáng từ đèn ngủ dịu dàng tỏa xuống, soi rõ khuôn mặt của Nguyên Duy. Cô có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ trong ánh mắt anh, sự chăm chú đó như thể anh đang đọc từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cô, để hiểu cô đã trải qua điều gì.
Cô hít sâu, định lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc, chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.
Nguyên Duy nghiêng người, đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, giọng anh nhẹ nhàng:
“Em mơ thấy gì à? Trông em không ổn chút nào.”
Khi nhìn rõ khuôn mặt này, việc đầu tiên mà Nhuận Nghi làm là lao tới ôm chặt lấy anh.
Khi đã có một chỗ dựa, những sợ hãi trong mộng, những nỗi tủi hờn chất chứa bấy lâu, đột ngột vỡ òa và nhấn chìm cô trong khoảnh khắc. Nguyên Duy chưa kịp phản ứng trước cái ôm bất ngờ của cô thì đã nhận ra có vệt nước mắt nóng hổi thấm xuống cổ mình, nóng bỏng trên da.
Anh chầm chậm đưa tay lên, vòng qua lưng cô, lòng bàn tay áp nhẹ mà vỗ về: “Em gặp ác mộng à?”
Phó Nhuận Nghi rúc vào ngực anh, gật đầu.
Nguyên Duy cố kéo cô tách ra một chút, nhìn cô và nói: “Em nhìn vào một điểm nào đó và tập trung trong chốc lát, những gì xảy ra trong giấc mơ sẽ nhanh chóng phai đi.”
Nước mắt cô rơi từng giọt, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói lí nhí. Phải cố gắng lắm Nguyên Duy mới có thể nghe được.
“Em sẽ không bao giờ quên được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.