Chương 14
Coley
14/01/2024
Vài ngày sau, mọi người có mặt ở sân bay để tiễn Trí Mẫn về Mỹ. Trí Mẫn
muốn ở lại thêm vài ngày, nhất là sau khi nghe Thanh Trúc và Trí Minh
nói lại tình trạng của Minh Minh trong nhiều năm qua. Anh xót xa, thương bạn, muốn ở bên cạnh cùng mọi người kéo Minh Minh ra khỏi bóng tối u
ám. Nhưng anh lại không thể làm gì khác ngoài việc từ xa theo dõi động
viên tinh thần cho mọi người. Khi trưởng thành rồi, con người ta có quá
nhiều thứ chi phối, có quá nhiều thứ trách nhiệm mà không thể cứ thích
gì làm nấy như thời tuổi trẻ được. Gặp lại các bạn, gặp lại Minh Minh,
nhiều điều sáng tỏ, cũng có nhiều cái giá như. Nhưng cuộc đời là vậy,
cho dù có bao nhiêu lỗi lầm của quá khứ, có hối tiếc, thì giờ anh cũng
thầm cảm ơn cuộc đời vì cả anh, cả Thanh Trúc đều có được hạnh phúc trọn vẹn cho riêng mình. Chỉ là, ông trời đã bỏ quên Minh Minh và anh hai
mất rồi. Cả hai người họ xứng đáng có được hạnh phúc. Vậy mà, đoạn tình
yêu của họ lại bị đày đọa đến đau lòng như vậy.
Trí Mẫn đặt Vali qua một góc, dang tay ôm lấy Minh Minh, bàn tay anh xoa xoa tấm lưng thon gầy của cô, cố gắng giữ cho bản thân thôi không xúc động.
- Chà chà, lần đầu tiên anh được ôm em thì phải, em cần phải béo lên một chút nữa, em gầy quá anh ôm em mà cứ như ôm không khí ấy. Lần sau gặp lại, phải cho anh thấy một Minh Minh béo múp míp nghe chưa?
Minh Minh đánh khẽ vào vai Trí Mẫn, phì cười.
- Anh thật là, em bao nhiêu tuổi rồi chứ. Phụ nữ tuổi này rất sợ hai chữ múp míp ấy. Anh cứ làm như bọn em vẫn còn là mấy cô gái mười tám hai mươi, cái thời mới gặp nhau ở công trường đại học vậy.
Trí Mẫn nhìn Minh Minh, nhoẽn miệng cười, bàn tay vỗ nhẹ lên má cô đầy âu yếm.
- Đối với anh, cho dù thời gian có bao lâu, trải qua những gì, em vẫn cứ là cô gái Minh Minh xinh đẹp, trong sáng của lần đầu gặp gỡ. Nụ cười của em lúc nào cũng đẹp nhất, nhớ nhé.
Minh Minh phút chốc xúc động, cắn môi, mắt rưng rưng.
- Cái anh này, nổi hết cả da gà, càng lớn tuổi càng sến rện như vậy đó hả.
Trí Mẫn và mọi người phì cười. Ừ thì anh công nhận mình sến thật. Anh liếc nhìn Thanh Trúc, vừa dang tay ra lại nhớ đến có người đàn ông đứng cạnh cô, liền cười trừ, hạ hai tay xuống. Thanh Trúc tự nhiên hơn, bước đến ôm nhẹ lấy anh một cái, rồi nhanh chóng khoát lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, vừa nhìn Trí Mẫn vừa nói.
- Em không phải bạn anh sao? Có gì mà ngại.
Trí Mẫn gãi gãi đầu cười ngượng.
- Anh ngại.. anh ấy.
Người đàn ông bên cạnh Thanh Trúc nở một nụ cười thân thiện.
- Anh nói tôi ấy à, không vấn đề gì, nhờ có anh mà tôi mới có được cái nóc nhà đầy quyền lực và xinh đẹp này. Xem như hôm nay tôi cũng được thỏa mãn, trước nay tôi vẫn luôn tò mò về người đàn ông có khả năng hạ nock out cô vợ này của tôi.
- Ông xã, anh nói vậy có phải mất mặt em lắm không?
Trí Minh tiếp lời.
- Nhưng người cuối cùng thu phục được người phụ nữ này mới là bản lĩnh.
- Phải phải, anh hai nói không sai.
Minh Minh giơ tay nhìn đồng hồ rồi thúc.
- Thôi anh vào đi, sắp đến giờ rồi kìa.
- Được, tạm biệt mọi người. Anh hai, tất cả trông cậy vào anh. Cố lên.
Trí Minh liếc mắt sang nhìn Minh Minh rồi lại nhìn Trí Mẫn gật đầu, đặt tay lên vai em trai nói.
- Yên tâm, tin anh.
Trí Mẫn tay kéo vali, tay phẫy chào mọi người rồi mất hút trong dòng người vội vã.
- Anh đưa em về.
Trí Minh nhìn Minh Minh đề nghị, cô khẽ gật đầu. Cả hai chào tạm biệt vợ chồng Thanh Trúc rồi rời ra xe.
Trí Minh đánh xe dừng ngay trước cổng công ty của Minh Minh, cả chặng đường dài cả hai không nói gì, mỗi người tự trôi theo những suy nghĩ của riêng mình. Có lúc Trí Minh muốn mở lời nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
- Em lên đây, cảm ơn anh.
Cô vội vã bước xuống xe, liền bị Trí Minh gọi lại.
- Minh Minh.
Minh Minh quay mặt nhìn lại chờ đợi.
- À, không có gì, anh chỉ muốn nhắc em tối nay chúng ta có buổi hẹn ba bên với anh Bình công ty C. Anh đến đón em được không?
- Tối nay em đi với Tố Lan, anh cứ đến điểm hẹn trước nhé.
- À, được.
Minh Minh rời đi, trong lòng bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn. Cô biết, anh từng bước đang muốn đến gần cô hơn. Cô thấy mình cũng thật lạ, không dám bước đến lại không thể trốn tránh. Cô biết trái tim mình rung động mỗi khi ở bên anh, cô biết mình luôn thích được ngồi bên cạnh anh. Thế nhưng, cô lấy tư cách gì mà mong cầu hạnh phúc, lấy tư cách gì mà được hưởng tình yêu từ một ai đó, lấy tư cách gì kia chứ.
Minh Minh đẩy cửa phòng làm việc, bước từng bước nặng nhọc rồi thả mình trên chiếc ghế xoay. Cô rướn người đến cầm lấy bản tên trên bàn, rồi xoa xoa "Giám đốc kinh doanh – Hà Trí Minh". Vị trí này cô chưa từng nghĩ mình sẽ đạt được, vậy mà, khi bất hạnh đổ ập xuống gia đình cô, Minh Minh lại từng bước từng bước tiến đến nó một cách dễ dàng. Thời gian đó, sau cái chết của Đình Duy, mọi người những tưởng cô sẽ gục ngã. Vậy mà không, Minh Minh mạnh mẽ đứng dậy, trở thành một người khác, quyết đoán, táo bạo, và không ngại xông pha. Chỉ trong vòng một năm, từ một nhân viên bình thường, cô tiến lên ngồi vào vị trí này một cách xứng đáng. Lúc đó, cho dù là người thương hay ghét cô đều phải chấp tay bái phục và thừa nhận rằng cô vô cùng xứng đáng. Nhưng họ đâu biết, Minh Minh trước mặt họ chỉ là một chiếc vỏ bọc mà thôi. Chiếc vỏ che giấu đi những tổn thương mất mát đến cùng cực. Có thể họ biết những mất mát của cô, nhưng họ làm sao hiểu được cô đã trải qua những ngày tháng sống không bằng chết như thế nào kia chứ. Minh Minh gục đầu lên bàn, kí ức đen tối ngày xưa cứ hiện về rõ mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nỗi đau cũng không hề vơi đi theo năm tháng.
Mười lăm năm trước..
Minh Minh sau khi đưa Thanh Trúc về lại phòng trọ an toàn, đảm bảo nhỏ bạn đã ngủ say mới vội vã vác ba lô ra bến xe. Ngày mai là ngày giỗ của ba Minh Minh. Ông mất ngón nghét cũng đã mười lăm năm. Tuy mẹ cô sớm tái hôn, nhưng năm nào đến ngày giỗ ông hai mẹ con cũng làm một mâm cơm tơm tất để cúng giỗ. Hôm nay, lẽ ra Minh Minh đã về nhà từ sớm, nhưng cũng bởi lo cho Thanh Trúc mà đến tận giờ này cô mới có thể bước lên xe khách để về nhà. Thanh Trúc và Trí Mẫn rõ ràng là yêu nhau đến chết đi sống lại, vậy mà chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, lại chia tay trong nuối tiếc như vậy. Hai con người với hai cái tôi quá lớn của những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành đã đánh mất đi tình yêu đầu đời trong bao nuối tiếc. Trí Mẫn cũng thật là, giận thì giận sao lại có thể một lời từ biệt cũng không có mà bỏ đi như vậy. Thanh Trúc sẽ ra sao, con nhỏ đã thật lòng thật dạ, tin tưởng và đặt bao nhiêu hy vọng vào mối tình này như vậy mà. Chỉ vì một chút sai lầm nhỏ.. Mà thôi, cho dù như thế nào thì cô không phải người trong cuộc, lại chưa từng trải qua một mối tình nào thì làm sao hiểu được lí lẽ của những người yêu nhau kia chứ. Chỉ có điều Minh Minh vẫn luôn ấm ức là tại sao ngay cả cô Trí Mẫn cũng không thèm nói một lời từ biệt, cô không phải bạn thân của anh ấy sao. Chuyện của hai người bọn họ cô làm gì có chút liên quan nào vậy mà cũng bị vạ lây trong oan ức. Nếu gặp lại, à không, nếu có cơ hội gặp lại cô nhất định sẽ không tha cho Trí Mẫn.
Minh Minh ngủ thiếp đi trên xe từ lúc nào không hay, đến khi mở mắt thì trời cũng đã chập choạng tối, vừa lúc xe dừng lại ở bến cuối. Minh Minh nép người qua một góc ghế, chờ cho mọi người lần lượt xuống xe hết thì cô mới đeo chiếc ba lô cũ kỹ lên một bên vai và thong thả đi xuống. Trước khi bước xuống còn kịp nghoảnh đầu lại mỉm cười chào anh lơ xe quen mặt.
- Sáng mai em lại lên à?
- Dạ không, đến chiều tối em mới lên lại thành phố ạ.
- Èo, mai anh đi chuyến cuối đấy, khéo anh em mình lại gặp nhau.
- Dạ vâng.
Minh Minh phẩy tay chào anh rồi vội dời bước đi, nhà cô cách bên xe không xa, chỉ tầm năm phút đi bộ. Giờ này chắc mẹ cô đang trông chờ con gái dữ lắm. Từ ngoài cổng, căn nhà nhỏ tối tăm hiện lên trước mắt, Minh Minh chột dạ, có chút gì đó hơi lo lắng. Chỉ là cảm giác mà thôi, thường ngày giờ này mẹ và dượng đã đi làm về. Vậy sao căn nhà không chút ánh sáng nào, tĩnh lặng đến đáng sợ. Minh Minh đẩy cổng bước vào, kì lạ hơn là cổng không khóa. Cả nhà sao lại bất cẩn đến vậy, Minh Minh nhủ thầm. Vừa bước đến cửa, mùi rượu đã tỏa ra nồng nặc, dượng lại uống rượu sao? Sao nhà cửa lại tối tăm không có chút ánh sáng nào thế kia. Minh Minh càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô đẩy nhẹ cửa, một chân bước vào, chợt có ai đó ôm chặt lấy cô, Minh Minh trong phút hốt hoảng liền la lên. Ngay lập tức một bàn tay rắn chắc và lạnh lẽo bịch chặt miệng cô lại, Minh Minh chỉ có thể ú ớ không nên lời vừa dùng hết sức bình sinh mà vùng vẫy. Mùi rượu từ cơ thể người đàn ông xộc vào mũi cô hòa lẫn với cái gì đó tanh tanh. Hắn ta xốc người cô quăng mạnh lên chiếc đi văng ở phòng khách, khiến cô đau điếng người, cảm giác như mấy cái xương sườn muốn vụn vỡ. Minh Minh nhanh chóng ngồi bật dậy vừa kiu lên.
- Dượng, dượng làm gì vậy? Con là Minh Minh mà.
- Minh Minh, đến đây với dượng, dượng sẽ nhẹ nhàng thôi.
Trong bóng tối, gương mặt gã đàn ông càng trở nên đáng sợ, giọng điệu ghê tởm của hắn khiến Minh Minh sởn tóc gáy. Cô vừa nhìn xung quanh tìm đường thoát thân, vừa gọi.
- Mẹ ơi, mẹ ơi!
- Minh Minh con đừng có gọi nữa, bà ấy không nghe thấy đâu.
- Mẹ tôi đâu?
Không chờ hắn trả lời, Minh Minh vội nhảy xuống đất, tiện tay quơ vội cây rìu ở gần đó giơ ra trước mặt.
- Ông đừng qua đây.
Cô bước thụi lùi, một bước, hai bước rồi ba bước, liền nhanh chân chạy ra từ cửa sau. Vừa chạy cô vừa khóc tức tưởi. Gã cha dượng say xỉn có đuổi theo nhưng tuyệt nhiên không bắt kịp được cô, hắn đã say đến nỗi bước chân loạng choạng, chỉ vài ba bước là té sõng soài ra đất. Minh Minh chạy chân trần trong đêm tối, không phân định rõ phương hướng, chỉ biết chạy và chạy. Trong lòng thầm nghĩ không biết mẹ mình giờ này đang ở đâu, liệu bà có xảy ra chuyện gì hay không. Tại sao cha dượng cô lại điên cuồng dùng những trò bẩn thỉu này với cô kia chứ. Xưa nay ông thích uống rượu, thích bỡn cợt những người phụ nữ khác nhưng với cô thì đây là lần đầu tiên. Minh Minh cứ chạy, cứ chạy, đến khi mệt lã người dừng lại thì cô đang đứng trước bến xe. Cô lê những bước chân nặng nhọc bước lên chuyến xe về thành phố. Trên xe không có một vị khách nào cả, cô là người duy nhất.
- Minh Minh.
Anh lơ xe lúc chiều nhìn thấy cô liền ngạc nhiên. Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Đầu tóc rối bù, gương mặt thất thần lem luốt và đôi chân trần với nhiều vết xước. Anh vội dìu cô lên ghế phụ lái, nôn nóng hỏi.
- Minh Minh, chuyện gì vậy, em xảy ra chuyện gì vậy mau nói cho anh biết.
Minh Minh không bật thành lời, gục đầu vào ngực anh khóc rấm rức.
Anh lơ xe này chính là Đình Duy, người anh hàng xóm từ nhỏ đã cùng cô lớn lên. Đình Duy sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, sớm đã tự lập lo thân. Ở Đình Duy có một ý chí vươn lên vô cùng mạnh mẽ. Đình Duy lớn hơn Minh Minh năm tuổi, từ năm mười lăm tuổi anh đã tự mình thi đỗ vào trường chuyên của thành phố và bắt đầu vừa học vừa làm. Lúc thi đỗ vào đại học, gia đình có một số chuyện không may, Đình Duy bị gián đoạn hai năm học, cho nên bây giờ anh vẫn còn là sinh viên năm cuối. Công việc phụ lái này chỉ là công việc làm thêm, hơn nữa chủ xe còn là cô ruột của anh.
Đình Duy đối với Minh Minh là thứ tình cảm thầm lặng, bền bỉ theo năm tháng. Cũng vì Minh Minh càng lớn càng xinh đẹp, càng dịu dàng duyên dáng. Trong làng không biết có bao nhiêu chàng trai tương tư cô. Vậy nên, thứ tình cảm đó Đình Duy chưa bao giờ dám nói ra, chỉ biết ngày ngày dõi theo, quan tâm chăm sóc cô. Mặc nhiên, Minh Minh xem anh như một người anh trai, tin tưởng và tín nhiệm vô cùng.
Thấy Minh Minh cứ khóc tức tưởi, Đình Duy càng thêm nóng lòng, anh bấu chặt vào hai bờ vai Minh Minh quát lớn.
- Chuyện gì vậy Minh Minh, cái con bé này, nói anh nghe xem nào.
Chợt anh nhìn thấy vết rách trên vai áo cô, mặt anh tối sầm lại, phút chốc từng sợi gân xanh nổi hằn trên trán. Giọng anh vừa run rẩy vừa gấp gáp.
- Minh Minh, nói anh nghe, là ai?
Minh Minh cố gắng nuốt nghẹn xuống, khó khăn bật thành lời.
- Ông ta, chính là ông Hải.
ĐÌnh Duy chau mày, cặp mắt trở nên đáng sợ, ngay cả Minh Minh nhìn thấy cũng thoát chốc rùn mình.
- Anh sẽ giết nó.
Đinh Duy buông Minh Minh ra vừa rướn người quay đi, Minh Minh liền chụp lấy cánh tay anh kéo lại, giọng khẩn thiết.
- Đừng mà anh Duy, không được đâu.
- Em buông anh ra, ít ra phải cho nó một bài học.
- Anh Duy, bỏ đi, ổng chưa làm gì được em cả, em đã chạy thoát được rồi. Em không muốn quay lại đó. Anh chở em về lại thành phố đi.
Đình Duy nhìn đôi mắt van xin của Minh Minh, anh vừa phẫn nộ, vừa xót xa. Anh cởi chiếc áo khoát trên người ra, ân cần khoát vội lên người cô rồi trấn an.
- Được, hôm nay anh tạm tha cho nó. Em chờ anh, anh qua nhà cô mượn xe chở em về lại thành phố. Chuyến này không có khách nên bác tài đã về nghỉ rồi. Mà Minh Minh này, dì Lan đâu?
Lúc này Minh Minh mới chợt nhớ tới mẹ, cả ngày nay không thấy mẹ liên lạc với cô, về đến nhà cũng không thấy bà đâu. Một linh cảm không hay xẹt ngang qua tâm trí cô. Tim cô càng lúc đập càng nhanh hơn như muốn văng ra khỏi lòng ngược. Bàn tay lạnh toát bám chặt lấy cánh tay Đình Duy, giọng run run.
- Anh Duy, em sợ mẹ em đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đình Duy nhíu mày, vừa lúc điện thoại reo lên inh ỏi. Đình Duy một tay siết chặt tay Minh Minh, một tay đưa điện thoại lên nghe.
"Dạ cô hai."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi đầy gấp gáp.
"Con có gặp con Minh không? Bà Lan bị ổng Hải giết chết rồi, công an họ mới tới nhà dẫn ông Hải đi rồi, con Minh chắc nó chưa hay tin gì đâu, con mau tìm cách liên lạc với nó, mọi người không ai gọi được cho nó cả"
Đình Duy không nói gì, lặng người buông điện thoại xuống, hai tay ôm chặt Minh Minh vào lòng.
- Anh Duy, chuyện gì vậy? Anh sao vậy?
Nước mắt anh rơi, càng ôm siết cô mạnh tay hơn.
- Minh Minh.. nghe anh nói.. Dì Lan.. chết rồi.
Đất trời sụp đổ trước mắt Minh Minh, Không một tiếng khóc than, nước mắt cứ lặng lẽ mà tuông rơi thấm ướt cả bờ vai Đình Duy. Vậy là, ngày giỗ ba cũng chính là ngày giỗ của mẹ. Cuộc đời này sao lại tàn nhẫn với cô như vậy kia chứ.
Trí Mẫn đặt Vali qua một góc, dang tay ôm lấy Minh Minh, bàn tay anh xoa xoa tấm lưng thon gầy của cô, cố gắng giữ cho bản thân thôi không xúc động.
- Chà chà, lần đầu tiên anh được ôm em thì phải, em cần phải béo lên một chút nữa, em gầy quá anh ôm em mà cứ như ôm không khí ấy. Lần sau gặp lại, phải cho anh thấy một Minh Minh béo múp míp nghe chưa?
Minh Minh đánh khẽ vào vai Trí Mẫn, phì cười.
- Anh thật là, em bao nhiêu tuổi rồi chứ. Phụ nữ tuổi này rất sợ hai chữ múp míp ấy. Anh cứ làm như bọn em vẫn còn là mấy cô gái mười tám hai mươi, cái thời mới gặp nhau ở công trường đại học vậy.
Trí Mẫn nhìn Minh Minh, nhoẽn miệng cười, bàn tay vỗ nhẹ lên má cô đầy âu yếm.
- Đối với anh, cho dù thời gian có bao lâu, trải qua những gì, em vẫn cứ là cô gái Minh Minh xinh đẹp, trong sáng của lần đầu gặp gỡ. Nụ cười của em lúc nào cũng đẹp nhất, nhớ nhé.
Minh Minh phút chốc xúc động, cắn môi, mắt rưng rưng.
- Cái anh này, nổi hết cả da gà, càng lớn tuổi càng sến rện như vậy đó hả.
Trí Mẫn và mọi người phì cười. Ừ thì anh công nhận mình sến thật. Anh liếc nhìn Thanh Trúc, vừa dang tay ra lại nhớ đến có người đàn ông đứng cạnh cô, liền cười trừ, hạ hai tay xuống. Thanh Trúc tự nhiên hơn, bước đến ôm nhẹ lấy anh một cái, rồi nhanh chóng khoát lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, vừa nhìn Trí Mẫn vừa nói.
- Em không phải bạn anh sao? Có gì mà ngại.
Trí Mẫn gãi gãi đầu cười ngượng.
- Anh ngại.. anh ấy.
Người đàn ông bên cạnh Thanh Trúc nở một nụ cười thân thiện.
- Anh nói tôi ấy à, không vấn đề gì, nhờ có anh mà tôi mới có được cái nóc nhà đầy quyền lực và xinh đẹp này. Xem như hôm nay tôi cũng được thỏa mãn, trước nay tôi vẫn luôn tò mò về người đàn ông có khả năng hạ nock out cô vợ này của tôi.
- Ông xã, anh nói vậy có phải mất mặt em lắm không?
Trí Minh tiếp lời.
- Nhưng người cuối cùng thu phục được người phụ nữ này mới là bản lĩnh.
- Phải phải, anh hai nói không sai.
Minh Minh giơ tay nhìn đồng hồ rồi thúc.
- Thôi anh vào đi, sắp đến giờ rồi kìa.
- Được, tạm biệt mọi người. Anh hai, tất cả trông cậy vào anh. Cố lên.
Trí Minh liếc mắt sang nhìn Minh Minh rồi lại nhìn Trí Mẫn gật đầu, đặt tay lên vai em trai nói.
- Yên tâm, tin anh.
Trí Mẫn tay kéo vali, tay phẫy chào mọi người rồi mất hút trong dòng người vội vã.
- Anh đưa em về.
Trí Minh nhìn Minh Minh đề nghị, cô khẽ gật đầu. Cả hai chào tạm biệt vợ chồng Thanh Trúc rồi rời ra xe.
Trí Minh đánh xe dừng ngay trước cổng công ty của Minh Minh, cả chặng đường dài cả hai không nói gì, mỗi người tự trôi theo những suy nghĩ của riêng mình. Có lúc Trí Minh muốn mở lời nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
- Em lên đây, cảm ơn anh.
Cô vội vã bước xuống xe, liền bị Trí Minh gọi lại.
- Minh Minh.
Minh Minh quay mặt nhìn lại chờ đợi.
- À, không có gì, anh chỉ muốn nhắc em tối nay chúng ta có buổi hẹn ba bên với anh Bình công ty C. Anh đến đón em được không?
- Tối nay em đi với Tố Lan, anh cứ đến điểm hẹn trước nhé.
- À, được.
Minh Minh rời đi, trong lòng bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn. Cô biết, anh từng bước đang muốn đến gần cô hơn. Cô thấy mình cũng thật lạ, không dám bước đến lại không thể trốn tránh. Cô biết trái tim mình rung động mỗi khi ở bên anh, cô biết mình luôn thích được ngồi bên cạnh anh. Thế nhưng, cô lấy tư cách gì mà mong cầu hạnh phúc, lấy tư cách gì mà được hưởng tình yêu từ một ai đó, lấy tư cách gì kia chứ.
Minh Minh đẩy cửa phòng làm việc, bước từng bước nặng nhọc rồi thả mình trên chiếc ghế xoay. Cô rướn người đến cầm lấy bản tên trên bàn, rồi xoa xoa "Giám đốc kinh doanh – Hà Trí Minh". Vị trí này cô chưa từng nghĩ mình sẽ đạt được, vậy mà, khi bất hạnh đổ ập xuống gia đình cô, Minh Minh lại từng bước từng bước tiến đến nó một cách dễ dàng. Thời gian đó, sau cái chết của Đình Duy, mọi người những tưởng cô sẽ gục ngã. Vậy mà không, Minh Minh mạnh mẽ đứng dậy, trở thành một người khác, quyết đoán, táo bạo, và không ngại xông pha. Chỉ trong vòng một năm, từ một nhân viên bình thường, cô tiến lên ngồi vào vị trí này một cách xứng đáng. Lúc đó, cho dù là người thương hay ghét cô đều phải chấp tay bái phục và thừa nhận rằng cô vô cùng xứng đáng. Nhưng họ đâu biết, Minh Minh trước mặt họ chỉ là một chiếc vỏ bọc mà thôi. Chiếc vỏ che giấu đi những tổn thương mất mát đến cùng cực. Có thể họ biết những mất mát của cô, nhưng họ làm sao hiểu được cô đã trải qua những ngày tháng sống không bằng chết như thế nào kia chứ. Minh Minh gục đầu lên bàn, kí ức đen tối ngày xưa cứ hiện về rõ mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nỗi đau cũng không hề vơi đi theo năm tháng.
Mười lăm năm trước..
Minh Minh sau khi đưa Thanh Trúc về lại phòng trọ an toàn, đảm bảo nhỏ bạn đã ngủ say mới vội vã vác ba lô ra bến xe. Ngày mai là ngày giỗ của ba Minh Minh. Ông mất ngón nghét cũng đã mười lăm năm. Tuy mẹ cô sớm tái hôn, nhưng năm nào đến ngày giỗ ông hai mẹ con cũng làm một mâm cơm tơm tất để cúng giỗ. Hôm nay, lẽ ra Minh Minh đã về nhà từ sớm, nhưng cũng bởi lo cho Thanh Trúc mà đến tận giờ này cô mới có thể bước lên xe khách để về nhà. Thanh Trúc và Trí Mẫn rõ ràng là yêu nhau đến chết đi sống lại, vậy mà chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, lại chia tay trong nuối tiếc như vậy. Hai con người với hai cái tôi quá lớn của những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành đã đánh mất đi tình yêu đầu đời trong bao nuối tiếc. Trí Mẫn cũng thật là, giận thì giận sao lại có thể một lời từ biệt cũng không có mà bỏ đi như vậy. Thanh Trúc sẽ ra sao, con nhỏ đã thật lòng thật dạ, tin tưởng và đặt bao nhiêu hy vọng vào mối tình này như vậy mà. Chỉ vì một chút sai lầm nhỏ.. Mà thôi, cho dù như thế nào thì cô không phải người trong cuộc, lại chưa từng trải qua một mối tình nào thì làm sao hiểu được lí lẽ của những người yêu nhau kia chứ. Chỉ có điều Minh Minh vẫn luôn ấm ức là tại sao ngay cả cô Trí Mẫn cũng không thèm nói một lời từ biệt, cô không phải bạn thân của anh ấy sao. Chuyện của hai người bọn họ cô làm gì có chút liên quan nào vậy mà cũng bị vạ lây trong oan ức. Nếu gặp lại, à không, nếu có cơ hội gặp lại cô nhất định sẽ không tha cho Trí Mẫn.
Minh Minh ngủ thiếp đi trên xe từ lúc nào không hay, đến khi mở mắt thì trời cũng đã chập choạng tối, vừa lúc xe dừng lại ở bến cuối. Minh Minh nép người qua một góc ghế, chờ cho mọi người lần lượt xuống xe hết thì cô mới đeo chiếc ba lô cũ kỹ lên một bên vai và thong thả đi xuống. Trước khi bước xuống còn kịp nghoảnh đầu lại mỉm cười chào anh lơ xe quen mặt.
- Sáng mai em lại lên à?
- Dạ không, đến chiều tối em mới lên lại thành phố ạ.
- Èo, mai anh đi chuyến cuối đấy, khéo anh em mình lại gặp nhau.
- Dạ vâng.
Minh Minh phẩy tay chào anh rồi vội dời bước đi, nhà cô cách bên xe không xa, chỉ tầm năm phút đi bộ. Giờ này chắc mẹ cô đang trông chờ con gái dữ lắm. Từ ngoài cổng, căn nhà nhỏ tối tăm hiện lên trước mắt, Minh Minh chột dạ, có chút gì đó hơi lo lắng. Chỉ là cảm giác mà thôi, thường ngày giờ này mẹ và dượng đã đi làm về. Vậy sao căn nhà không chút ánh sáng nào, tĩnh lặng đến đáng sợ. Minh Minh đẩy cổng bước vào, kì lạ hơn là cổng không khóa. Cả nhà sao lại bất cẩn đến vậy, Minh Minh nhủ thầm. Vừa bước đến cửa, mùi rượu đã tỏa ra nồng nặc, dượng lại uống rượu sao? Sao nhà cửa lại tối tăm không có chút ánh sáng nào thế kia. Minh Minh càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô đẩy nhẹ cửa, một chân bước vào, chợt có ai đó ôm chặt lấy cô, Minh Minh trong phút hốt hoảng liền la lên. Ngay lập tức một bàn tay rắn chắc và lạnh lẽo bịch chặt miệng cô lại, Minh Minh chỉ có thể ú ớ không nên lời vừa dùng hết sức bình sinh mà vùng vẫy. Mùi rượu từ cơ thể người đàn ông xộc vào mũi cô hòa lẫn với cái gì đó tanh tanh. Hắn ta xốc người cô quăng mạnh lên chiếc đi văng ở phòng khách, khiến cô đau điếng người, cảm giác như mấy cái xương sườn muốn vụn vỡ. Minh Minh nhanh chóng ngồi bật dậy vừa kiu lên.
- Dượng, dượng làm gì vậy? Con là Minh Minh mà.
- Minh Minh, đến đây với dượng, dượng sẽ nhẹ nhàng thôi.
Trong bóng tối, gương mặt gã đàn ông càng trở nên đáng sợ, giọng điệu ghê tởm của hắn khiến Minh Minh sởn tóc gáy. Cô vừa nhìn xung quanh tìm đường thoát thân, vừa gọi.
- Mẹ ơi, mẹ ơi!
- Minh Minh con đừng có gọi nữa, bà ấy không nghe thấy đâu.
- Mẹ tôi đâu?
Không chờ hắn trả lời, Minh Minh vội nhảy xuống đất, tiện tay quơ vội cây rìu ở gần đó giơ ra trước mặt.
- Ông đừng qua đây.
Cô bước thụi lùi, một bước, hai bước rồi ba bước, liền nhanh chân chạy ra từ cửa sau. Vừa chạy cô vừa khóc tức tưởi. Gã cha dượng say xỉn có đuổi theo nhưng tuyệt nhiên không bắt kịp được cô, hắn đã say đến nỗi bước chân loạng choạng, chỉ vài ba bước là té sõng soài ra đất. Minh Minh chạy chân trần trong đêm tối, không phân định rõ phương hướng, chỉ biết chạy và chạy. Trong lòng thầm nghĩ không biết mẹ mình giờ này đang ở đâu, liệu bà có xảy ra chuyện gì hay không. Tại sao cha dượng cô lại điên cuồng dùng những trò bẩn thỉu này với cô kia chứ. Xưa nay ông thích uống rượu, thích bỡn cợt những người phụ nữ khác nhưng với cô thì đây là lần đầu tiên. Minh Minh cứ chạy, cứ chạy, đến khi mệt lã người dừng lại thì cô đang đứng trước bến xe. Cô lê những bước chân nặng nhọc bước lên chuyến xe về thành phố. Trên xe không có một vị khách nào cả, cô là người duy nhất.
- Minh Minh.
Anh lơ xe lúc chiều nhìn thấy cô liền ngạc nhiên. Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Đầu tóc rối bù, gương mặt thất thần lem luốt và đôi chân trần với nhiều vết xước. Anh vội dìu cô lên ghế phụ lái, nôn nóng hỏi.
- Minh Minh, chuyện gì vậy, em xảy ra chuyện gì vậy mau nói cho anh biết.
Minh Minh không bật thành lời, gục đầu vào ngực anh khóc rấm rức.
Anh lơ xe này chính là Đình Duy, người anh hàng xóm từ nhỏ đã cùng cô lớn lên. Đình Duy sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, sớm đã tự lập lo thân. Ở Đình Duy có một ý chí vươn lên vô cùng mạnh mẽ. Đình Duy lớn hơn Minh Minh năm tuổi, từ năm mười lăm tuổi anh đã tự mình thi đỗ vào trường chuyên của thành phố và bắt đầu vừa học vừa làm. Lúc thi đỗ vào đại học, gia đình có một số chuyện không may, Đình Duy bị gián đoạn hai năm học, cho nên bây giờ anh vẫn còn là sinh viên năm cuối. Công việc phụ lái này chỉ là công việc làm thêm, hơn nữa chủ xe còn là cô ruột của anh.
Đình Duy đối với Minh Minh là thứ tình cảm thầm lặng, bền bỉ theo năm tháng. Cũng vì Minh Minh càng lớn càng xinh đẹp, càng dịu dàng duyên dáng. Trong làng không biết có bao nhiêu chàng trai tương tư cô. Vậy nên, thứ tình cảm đó Đình Duy chưa bao giờ dám nói ra, chỉ biết ngày ngày dõi theo, quan tâm chăm sóc cô. Mặc nhiên, Minh Minh xem anh như một người anh trai, tin tưởng và tín nhiệm vô cùng.
Thấy Minh Minh cứ khóc tức tưởi, Đình Duy càng thêm nóng lòng, anh bấu chặt vào hai bờ vai Minh Minh quát lớn.
- Chuyện gì vậy Minh Minh, cái con bé này, nói anh nghe xem nào.
Chợt anh nhìn thấy vết rách trên vai áo cô, mặt anh tối sầm lại, phút chốc từng sợi gân xanh nổi hằn trên trán. Giọng anh vừa run rẩy vừa gấp gáp.
- Minh Minh, nói anh nghe, là ai?
Minh Minh cố gắng nuốt nghẹn xuống, khó khăn bật thành lời.
- Ông ta, chính là ông Hải.
ĐÌnh Duy chau mày, cặp mắt trở nên đáng sợ, ngay cả Minh Minh nhìn thấy cũng thoát chốc rùn mình.
- Anh sẽ giết nó.
Đinh Duy buông Minh Minh ra vừa rướn người quay đi, Minh Minh liền chụp lấy cánh tay anh kéo lại, giọng khẩn thiết.
- Đừng mà anh Duy, không được đâu.
- Em buông anh ra, ít ra phải cho nó một bài học.
- Anh Duy, bỏ đi, ổng chưa làm gì được em cả, em đã chạy thoát được rồi. Em không muốn quay lại đó. Anh chở em về lại thành phố đi.
Đình Duy nhìn đôi mắt van xin của Minh Minh, anh vừa phẫn nộ, vừa xót xa. Anh cởi chiếc áo khoát trên người ra, ân cần khoát vội lên người cô rồi trấn an.
- Được, hôm nay anh tạm tha cho nó. Em chờ anh, anh qua nhà cô mượn xe chở em về lại thành phố. Chuyến này không có khách nên bác tài đã về nghỉ rồi. Mà Minh Minh này, dì Lan đâu?
Lúc này Minh Minh mới chợt nhớ tới mẹ, cả ngày nay không thấy mẹ liên lạc với cô, về đến nhà cũng không thấy bà đâu. Một linh cảm không hay xẹt ngang qua tâm trí cô. Tim cô càng lúc đập càng nhanh hơn như muốn văng ra khỏi lòng ngược. Bàn tay lạnh toát bám chặt lấy cánh tay Đình Duy, giọng run run.
- Anh Duy, em sợ mẹ em đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đình Duy nhíu mày, vừa lúc điện thoại reo lên inh ỏi. Đình Duy một tay siết chặt tay Minh Minh, một tay đưa điện thoại lên nghe.
"Dạ cô hai."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi đầy gấp gáp.
"Con có gặp con Minh không? Bà Lan bị ổng Hải giết chết rồi, công an họ mới tới nhà dẫn ông Hải đi rồi, con Minh chắc nó chưa hay tin gì đâu, con mau tìm cách liên lạc với nó, mọi người không ai gọi được cho nó cả"
Đình Duy không nói gì, lặng người buông điện thoại xuống, hai tay ôm chặt Minh Minh vào lòng.
- Anh Duy, chuyện gì vậy? Anh sao vậy?
Nước mắt anh rơi, càng ôm siết cô mạnh tay hơn.
- Minh Minh.. nghe anh nói.. Dì Lan.. chết rồi.
Đất trời sụp đổ trước mắt Minh Minh, Không một tiếng khóc than, nước mắt cứ lặng lẽ mà tuông rơi thấm ướt cả bờ vai Đình Duy. Vậy là, ngày giỗ ba cũng chính là ngày giỗ của mẹ. Cuộc đời này sao lại tàn nhẫn với cô như vậy kia chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.