Quyển 1 - Chương 33: Chó vào nhà nghèo
Thần Đăng
17/09/2013
Đỗ Long chẳng kinh ngạc chút nào, hắn nói:
- Ngài đã biết là Thẩm Ngọc Khiết làm, hẳn ngài cũng đã tra ra vì sao Trương Hành lại làm như vậy. Nếu đã vậy, nếu Trương Hành nắm thứ đó trong tay, nhất định y sẽ lập tức chơi bài ngửa với ngài. Trên thực tế, căn bản Trương Hành chưa từng nhìn thấy thứ đó. Thẩm Ngọc Khiết tự cho mình là thông minh dùng thư thường để gửi ảnh chụp, bị tôi bắt gặp, hiện tại ảnh chụp đang trong túi tôi. Còn về Thẩm Ngọc Khiết, tôi có thể cam đoan trong tay y không có. Nếu Trương thúc thúc không tin có thể tự mình đi tìm Thẩm Ngọc Khiết đi.
Mã Quang Minh nói:
- Tôi tin cậu. Xem ra chuyện này thật sự có thể chấm dứt ở đây rồi. Đỗ Long, có phải vì Thẩm Ngọc Khiết muốn thu xếp cho em trai vào đội hình sự quận Tây Sơn nên mới đồng ý giúp Trương Hành? Có vẻ như em trai y đã cướp mất cơ hội của cậu, có muốn tôi giúp cậu xả giận một chút không? Đá hết cả hai anh em họ ra.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, tôi giúp chú không phải vì mong muốn được báo đáp, càng không có ý định dùng cái này để áp chế chú. Chỉ cần chú nhớ kỹ có một người như tôi ở đây, tuyệt đối xứng đáng với sự tin tưởng của chú là được. Còn chuyện báo thù, xả giận và vân vân, căn bản tôi cũng không nghĩ tới. Tôi là người có lý tưởng có khát vọng, lợi ích trước mắt và ân oán cá nhân đối với tôi cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn làm chút điều có ích cho nhân dân, đáng tiếc đồn công an Lệ Viên lại quá phức tạp, rất bất lợi với tôi. Nếu chú Mã thấy có nơi nào thích hợp cho tôi phát triển, không ngại đề cử tôi một chút…
Đỗ Long nói rất dõng dạc, có vẻ rất chí công vô tư, đáng tiếc, cuối cùng vẫn lộ ra chân tướng. Khóe miệng Mã Quang Minh khẽ cười. Quả thực lão sợ Đỗ Long vô dục vô cầu, nếu Đỗ Long muốn cái gì đó thì dễ xử lý hơn.
Lão nói:
- - Cậu có thể nghĩ vậy tôi rất an ủi. Tôi đã điều tra một chút tình hình của Thẩm Băng Thanh, mặc dù người này dùng quan hệ bất chính để được điều vào đội hình sự, nhưng y vẫn có chút thực lực. Nghe nói sau khi tốt nghiệp, y vốn đã nghĩ đến Hồng Kông, Thượng Hải và những nơi khác. Kết quả là, không có quan hệ gì lại muốn gia nhập đội ngũ cảnh sát nhân dân dễ dàng vậy sao? Sau hơn nửa tháng làm dân phòng chẳng ra đâu vào đâu, lại đắc tội lãnh đạo đồn công an, bị người ta đuổi đi, mới xám xịt bò về thành phố Ngọc Minh, anh trai y liền nghĩ cách xếp y vào đội cảnh sát hình sự. Chuyện này đã định, thủ tục đầy đủ hết, Thẩm Thanh Băng là sinh viên tốt nghiệp đại học Chính trị pháp luật Tây Nam, an bài tới trung đội hình sự cũng đã thiệt thòi cho y. Cho nên vẫn không nên động vào bọn họ, cậu đừng có gấp, tôi sẽ xem xét giúp cậu tới một đội hình sự tốt hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy làm phiền chú Mã rồi. Cũng không còn sớm nữa, cháu có hẹn bạn gái đi xem phim rồi, chú Mã còn gì cần dặn dò không?
Mã Quang Minh cười nói:
- Không sao, làm việc cho tốt, sống cho vui, người có năng lực luôn có cơ hội đấy!
Đỗ Long bước nhanh, vội vàng đi thẳng, Mã Quang Minh nhìn bóng lưng hắn khẽ mỉm cười. Thằng nhãi này thật có cá tính, khi đang nói chuyện thực chiến lại đi hẹn bạn gái đi xem phim. Người khác còn ước gì được tán gẫu với Chủ tịch thành phố lâu hơn một chút, người này, sáng nay còn hai lần dập điện thoại với mình… Chủ tịch Mã đã gọi nhiều cuộc điện thoại, kể cả cho Đỗ Long, đều chưa bị ai dập máy ngắt lời, đương nhiên Chủ tịch Mã anh minh cũng biết chân tướng.
Khi Mã Quang Minh rời đi mới biết Đỗ Long đã trả tiền nước, tuy đây chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lão vẫn âm thầm gật gù.
……..
Khi Đỗ Long và Mã Quang Minh gặp nhau ở Thúy Hồ, Bí thư Thành ủy thành phố Ngọc Minh Vương Thư Vĩ đang tiếp một vị khách không mời mà tới tại nhà mình.
- Tiểu Trương? Cậu tìm tôi có việc gì?
Vương Thư Vĩ nhìn Trương Hành ngồi trên ghế phòng khách, kỳ lạ hỏi.
Trương Hành đi vòng qua bàn trà, quỳ xuống trước mặt Vương Thư Vĩ, ngẩng đầu lên cầu khẩn:
- Bí thư Vương, ngài cứu tôi với! Tôi có tội, tôi đáng chết! Tôi tham ô nhận hối lộ, tôi đã thiên vị, tôi không nên tìm người chụp lén Chủ tịch Mã. Bí thư Vương, tôi biết tôi sai rồi. Nhất định ngài phải cứu tôi, nếu không tôi sẽ phải chết!
Sắc mặt Vương Thư Vĩ sa sầm xuống, hỏi:
- Có chuyện gì? Chẳng những cậu tham ô hối lộ mà còn chụp lén Chủ tịch Mã? Trương Hành, cậu có biết cậu đang làm gì không hả?
Trương Hành làm thư ký nhiều năm, sao không biết tính tính mấy vị lãnh đạo của thành phố này, y vội vàng nói với Bí thư Vương:
- Bí thư Vương, tôi biết tôi sai rồi. Gần đây, hình như Ủy ban kỷ luật thành phố đang chằm chằm chú ý đén tôi khiến cho tôi ngày đêm sợ hãi, mới nghĩ cách đi chụp lén Chủ tịch Mã để uy hiếp ông ấy tìm cách cởi tội giúp tôi. Kết quả lại phạm thêm một sai lầm. Bí thư Vương, ngoài ngài ra, không còn ai có thể cứu tôi nữa!
Vương Thư Vĩ sầm mặt nói:
- Trương Hành, theo tôi tới thư phòng, từ từ nói sau.
Hai người tới thư phòng trên tầng hai, Trương Hành vừa đóng cửa lại, Vương Thư Vĩ còn không ngồi xuống đã hỏi:
- Trương Hành, cậu chụp lén Chủ tịch Mã cái gì?
Trương Hành kể lại việc mình phát hiện ra bí mật của Mã Quang Minh, sau đó lập mưu chụp ảnh lén để uy hiếp lão. Hai mắt Vương Thư Vĩ sáng lên, hỏi:
- Ảnh chụp đâu? Ảnh chụp đâu? Mau đưa ảnh chụp ra đây!
Trương Hành cười gượng:
- Còn chưa đến được tay tôi đã bị Chủ tịch Mã phái người cướp mất rồi. Tôi thật sự không nghĩ tới Chủ tịch Mã bất động thanh sắc đã đoạt đi tất cả chứng cứ. Là tôi đã tự đem đá đập chân mình, Bí thư Vương, hiện giờ chỉ có ngài mới có thể cứu tôi!
Nghe nói không có ảnh, sắc mặt Vương Thư Vĩ thoáng đổi:
- Trương Hành, làm chuyện sai trái sẽ phải trả giá thật đắt. Cậu đã làm cho tôi thất vọng rồi. Còn muốn vu oan cho lãnh đạo để giải vây cho mình. Tôi rất thất vọng, thật sự rất thất vọng.
Trương Hành tuyệt vọng dường như phát hiện ánh mắt lão thoáng chút thất vọng, y vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi không vu oan Chủ tịch mã. Thật không có. Ngay cả thân phận của người đàn bà có quan hệ với Chủ tịch Mã tôi cũng đã điều tra ra. Cô ả tên Lâm Nhã Hân, chồng ả là em họ một người bà con xa của Chủ tịch Mã, vừa kết hôn không bao lâu đã qua đời. Không ngờ Chủ tịch Mã lại lợi dụng lúc người ta khó khăn… Đây rõ ràng là loạn luân!
Lông mày Vương Thư Vĩ khẽ động, hỏi:
- Cậu nói thật chứ?
Trương Hành gật đầu như gà mổ thóc, cam đoan:
- Tôi có thể dùng cái đầu của mình để cam đoan từng lời tôi nói là sự thật!
Vương Thư Vĩ chắp tay sau lưng đi lại vòng vòng trong thư phòng, Trương Hành ngơ ngác nhìn lão không dám chớp mắt. Đột nhiên lão ngừng lại, xoay người thở dài nói với Trương Hành đang xúc động:
- Cho dù là cậu nói thật, nhưng trong tay cậu không có chứng cứ, cũng đã rút dây động rừng. Chủ tịch Mã không lập tức tìm cậu hỏi tội là vì lão đang lọc tất cả khả năng có thể bị người lợi dụng. Trương Hành, việc này cậu làm rất không thông minh, giờ cậu bảo tôi nên giúp cậu thế nào?
Trương Hành vội kêu lên:
- Bí thư Vương, Mã Quang Minh có giấu được nhất thời nhưng cũng không giấu được cả đời. Lão đối với Lâm Nhã Hân tốt hơn với vợ mình nhiều, mỗi lần đi công tác đều có quà lấy lòng. Cho dù lão có thể chịu được vài ngày nhưng sớm muộn vẫn phải đi tìm Lâm Nhã Hân. Bí thư Vương, tôi hiểu rõ con người của Chủ tịch Mã nhất, chỉ cần ngài cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan có thể tìm được chứng cứ chính xác việc Chủ tịch Mã ngoại tình!
Vương Thư Vĩ lắc đầu nói:
- Trương Hành, cậu cảm thấy Chủ tịch Mã sẽ cho cậu cơ hội sao? Nói không chừng ngay sáng mai cậu sẽ bị lão đá cho một cái vào một nơi không ai biết đâu đấy. Cả đời này không còn hy vọng nữa rồi.
Mặt mày Trương Hành như đưa đám, kêu lên:
- Bí thư Vương, ngài đại từ đại bi, nhất định phải cứu tôi! Cả đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài chỉ đông tôi tuyệt không dám đánh tây. Bí thư Vương, ngài cho tôi một cơ hội đi!
Vương Thư Vĩ lắc đầu nói:
- Trương Hành, cậu không thể ngồi ở Ủy ban nhân dân thành phố nữa rồi. Như vậy đi, cậu thẳng thắn trình bày lại chi tiết tỉ mỉ số tiền đã tham ô hối lộ với Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Lưu Minh Khánh đi. Có thể nộp trở lại bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Biết sai chịu sửa là đồng chí tốt, Đảng và Chính phủ sẽ không vứt bỏ cậu đâu. Trước mắt tôi sẽ thu xếp cho cậu một nơi để trốn, chờ chuyện êm đi, tôi sẽ tìm cách cho cậu phục chức…
Trương Hành mừng rỡ nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là cha mẹ tái sinh…
Bí Thư Vương ngắt lời y:
- Trương Hành, làm người phải dựa vào chính mình, ông trời sẽ không tuyệt đường đâu. Nếu muốn tôi giúp cậu, thì cậu phải tự giúp được mình trước. Như vậy đi, cậu đã hiểu rõ Chủ tịch Mã như lòng bàn tay, đương nhiên sẽ biết sự lợi hại của phu nhân Chủ tịch phải không? Cậu nhanh chóng tìm cơ hội tiết lộ bí mật này của lão cho bà ta biết, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cũng muộn rồi, đi đi, đừng lo, tôi sẽ chú ý đến cậu.
Bây giờ Trương Hành đang tìm cách tự bảo vệ mình, sao còn quan tâm đến ai khác, cắn răng nói:
- Được, vậy tôi đi đây. Bí thư Vương cứ yên tâm.
- Ngài đã biết là Thẩm Ngọc Khiết làm, hẳn ngài cũng đã tra ra vì sao Trương Hành lại làm như vậy. Nếu đã vậy, nếu Trương Hành nắm thứ đó trong tay, nhất định y sẽ lập tức chơi bài ngửa với ngài. Trên thực tế, căn bản Trương Hành chưa từng nhìn thấy thứ đó. Thẩm Ngọc Khiết tự cho mình là thông minh dùng thư thường để gửi ảnh chụp, bị tôi bắt gặp, hiện tại ảnh chụp đang trong túi tôi. Còn về Thẩm Ngọc Khiết, tôi có thể cam đoan trong tay y không có. Nếu Trương thúc thúc không tin có thể tự mình đi tìm Thẩm Ngọc Khiết đi.
Mã Quang Minh nói:
- Tôi tin cậu. Xem ra chuyện này thật sự có thể chấm dứt ở đây rồi. Đỗ Long, có phải vì Thẩm Ngọc Khiết muốn thu xếp cho em trai vào đội hình sự quận Tây Sơn nên mới đồng ý giúp Trương Hành? Có vẻ như em trai y đã cướp mất cơ hội của cậu, có muốn tôi giúp cậu xả giận một chút không? Đá hết cả hai anh em họ ra.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, tôi giúp chú không phải vì mong muốn được báo đáp, càng không có ý định dùng cái này để áp chế chú. Chỉ cần chú nhớ kỹ có một người như tôi ở đây, tuyệt đối xứng đáng với sự tin tưởng của chú là được. Còn chuyện báo thù, xả giận và vân vân, căn bản tôi cũng không nghĩ tới. Tôi là người có lý tưởng có khát vọng, lợi ích trước mắt và ân oán cá nhân đối với tôi cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn làm chút điều có ích cho nhân dân, đáng tiếc đồn công an Lệ Viên lại quá phức tạp, rất bất lợi với tôi. Nếu chú Mã thấy có nơi nào thích hợp cho tôi phát triển, không ngại đề cử tôi một chút…
Đỗ Long nói rất dõng dạc, có vẻ rất chí công vô tư, đáng tiếc, cuối cùng vẫn lộ ra chân tướng. Khóe miệng Mã Quang Minh khẽ cười. Quả thực lão sợ Đỗ Long vô dục vô cầu, nếu Đỗ Long muốn cái gì đó thì dễ xử lý hơn.
Lão nói:
- - Cậu có thể nghĩ vậy tôi rất an ủi. Tôi đã điều tra một chút tình hình của Thẩm Băng Thanh, mặc dù người này dùng quan hệ bất chính để được điều vào đội hình sự, nhưng y vẫn có chút thực lực. Nghe nói sau khi tốt nghiệp, y vốn đã nghĩ đến Hồng Kông, Thượng Hải và những nơi khác. Kết quả là, không có quan hệ gì lại muốn gia nhập đội ngũ cảnh sát nhân dân dễ dàng vậy sao? Sau hơn nửa tháng làm dân phòng chẳng ra đâu vào đâu, lại đắc tội lãnh đạo đồn công an, bị người ta đuổi đi, mới xám xịt bò về thành phố Ngọc Minh, anh trai y liền nghĩ cách xếp y vào đội cảnh sát hình sự. Chuyện này đã định, thủ tục đầy đủ hết, Thẩm Thanh Băng là sinh viên tốt nghiệp đại học Chính trị pháp luật Tây Nam, an bài tới trung đội hình sự cũng đã thiệt thòi cho y. Cho nên vẫn không nên động vào bọn họ, cậu đừng có gấp, tôi sẽ xem xét giúp cậu tới một đội hình sự tốt hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy làm phiền chú Mã rồi. Cũng không còn sớm nữa, cháu có hẹn bạn gái đi xem phim rồi, chú Mã còn gì cần dặn dò không?
Mã Quang Minh cười nói:
- Không sao, làm việc cho tốt, sống cho vui, người có năng lực luôn có cơ hội đấy!
Đỗ Long bước nhanh, vội vàng đi thẳng, Mã Quang Minh nhìn bóng lưng hắn khẽ mỉm cười. Thằng nhãi này thật có cá tính, khi đang nói chuyện thực chiến lại đi hẹn bạn gái đi xem phim. Người khác còn ước gì được tán gẫu với Chủ tịch thành phố lâu hơn một chút, người này, sáng nay còn hai lần dập điện thoại với mình… Chủ tịch Mã đã gọi nhiều cuộc điện thoại, kể cả cho Đỗ Long, đều chưa bị ai dập máy ngắt lời, đương nhiên Chủ tịch Mã anh minh cũng biết chân tướng.
Khi Mã Quang Minh rời đi mới biết Đỗ Long đã trả tiền nước, tuy đây chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lão vẫn âm thầm gật gù.
……..
Khi Đỗ Long và Mã Quang Minh gặp nhau ở Thúy Hồ, Bí thư Thành ủy thành phố Ngọc Minh Vương Thư Vĩ đang tiếp một vị khách không mời mà tới tại nhà mình.
- Tiểu Trương? Cậu tìm tôi có việc gì?
Vương Thư Vĩ nhìn Trương Hành ngồi trên ghế phòng khách, kỳ lạ hỏi.
Trương Hành đi vòng qua bàn trà, quỳ xuống trước mặt Vương Thư Vĩ, ngẩng đầu lên cầu khẩn:
- Bí thư Vương, ngài cứu tôi với! Tôi có tội, tôi đáng chết! Tôi tham ô nhận hối lộ, tôi đã thiên vị, tôi không nên tìm người chụp lén Chủ tịch Mã. Bí thư Vương, tôi biết tôi sai rồi. Nhất định ngài phải cứu tôi, nếu không tôi sẽ phải chết!
Sắc mặt Vương Thư Vĩ sa sầm xuống, hỏi:
- Có chuyện gì? Chẳng những cậu tham ô hối lộ mà còn chụp lén Chủ tịch Mã? Trương Hành, cậu có biết cậu đang làm gì không hả?
Trương Hành làm thư ký nhiều năm, sao không biết tính tính mấy vị lãnh đạo của thành phố này, y vội vàng nói với Bí thư Vương:
- Bí thư Vương, tôi biết tôi sai rồi. Gần đây, hình như Ủy ban kỷ luật thành phố đang chằm chằm chú ý đén tôi khiến cho tôi ngày đêm sợ hãi, mới nghĩ cách đi chụp lén Chủ tịch Mã để uy hiếp ông ấy tìm cách cởi tội giúp tôi. Kết quả lại phạm thêm một sai lầm. Bí thư Vương, ngoài ngài ra, không còn ai có thể cứu tôi nữa!
Vương Thư Vĩ sầm mặt nói:
- Trương Hành, theo tôi tới thư phòng, từ từ nói sau.
Hai người tới thư phòng trên tầng hai, Trương Hành vừa đóng cửa lại, Vương Thư Vĩ còn không ngồi xuống đã hỏi:
- Trương Hành, cậu chụp lén Chủ tịch Mã cái gì?
Trương Hành kể lại việc mình phát hiện ra bí mật của Mã Quang Minh, sau đó lập mưu chụp ảnh lén để uy hiếp lão. Hai mắt Vương Thư Vĩ sáng lên, hỏi:
- Ảnh chụp đâu? Ảnh chụp đâu? Mau đưa ảnh chụp ra đây!
Trương Hành cười gượng:
- Còn chưa đến được tay tôi đã bị Chủ tịch Mã phái người cướp mất rồi. Tôi thật sự không nghĩ tới Chủ tịch Mã bất động thanh sắc đã đoạt đi tất cả chứng cứ. Là tôi đã tự đem đá đập chân mình, Bí thư Vương, hiện giờ chỉ có ngài mới có thể cứu tôi!
Nghe nói không có ảnh, sắc mặt Vương Thư Vĩ thoáng đổi:
- Trương Hành, làm chuyện sai trái sẽ phải trả giá thật đắt. Cậu đã làm cho tôi thất vọng rồi. Còn muốn vu oan cho lãnh đạo để giải vây cho mình. Tôi rất thất vọng, thật sự rất thất vọng.
Trương Hành tuyệt vọng dường như phát hiện ánh mắt lão thoáng chút thất vọng, y vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi không vu oan Chủ tịch mã. Thật không có. Ngay cả thân phận của người đàn bà có quan hệ với Chủ tịch Mã tôi cũng đã điều tra ra. Cô ả tên Lâm Nhã Hân, chồng ả là em họ một người bà con xa của Chủ tịch Mã, vừa kết hôn không bao lâu đã qua đời. Không ngờ Chủ tịch Mã lại lợi dụng lúc người ta khó khăn… Đây rõ ràng là loạn luân!
Lông mày Vương Thư Vĩ khẽ động, hỏi:
- Cậu nói thật chứ?
Trương Hành gật đầu như gà mổ thóc, cam đoan:
- Tôi có thể dùng cái đầu của mình để cam đoan từng lời tôi nói là sự thật!
Vương Thư Vĩ chắp tay sau lưng đi lại vòng vòng trong thư phòng, Trương Hành ngơ ngác nhìn lão không dám chớp mắt. Đột nhiên lão ngừng lại, xoay người thở dài nói với Trương Hành đang xúc động:
- Cho dù là cậu nói thật, nhưng trong tay cậu không có chứng cứ, cũng đã rút dây động rừng. Chủ tịch Mã không lập tức tìm cậu hỏi tội là vì lão đang lọc tất cả khả năng có thể bị người lợi dụng. Trương Hành, việc này cậu làm rất không thông minh, giờ cậu bảo tôi nên giúp cậu thế nào?
Trương Hành vội kêu lên:
- Bí thư Vương, Mã Quang Minh có giấu được nhất thời nhưng cũng không giấu được cả đời. Lão đối với Lâm Nhã Hân tốt hơn với vợ mình nhiều, mỗi lần đi công tác đều có quà lấy lòng. Cho dù lão có thể chịu được vài ngày nhưng sớm muộn vẫn phải đi tìm Lâm Nhã Hân. Bí thư Vương, tôi hiểu rõ con người của Chủ tịch Mã nhất, chỉ cần ngài cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan có thể tìm được chứng cứ chính xác việc Chủ tịch Mã ngoại tình!
Vương Thư Vĩ lắc đầu nói:
- Trương Hành, cậu cảm thấy Chủ tịch Mã sẽ cho cậu cơ hội sao? Nói không chừng ngay sáng mai cậu sẽ bị lão đá cho một cái vào một nơi không ai biết đâu đấy. Cả đời này không còn hy vọng nữa rồi.
Mặt mày Trương Hành như đưa đám, kêu lên:
- Bí thư Vương, ngài đại từ đại bi, nhất định phải cứu tôi! Cả đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài chỉ đông tôi tuyệt không dám đánh tây. Bí thư Vương, ngài cho tôi một cơ hội đi!
Vương Thư Vĩ lắc đầu nói:
- Trương Hành, cậu không thể ngồi ở Ủy ban nhân dân thành phố nữa rồi. Như vậy đi, cậu thẳng thắn trình bày lại chi tiết tỉ mỉ số tiền đã tham ô hối lộ với Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Lưu Minh Khánh đi. Có thể nộp trở lại bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Biết sai chịu sửa là đồng chí tốt, Đảng và Chính phủ sẽ không vứt bỏ cậu đâu. Trước mắt tôi sẽ thu xếp cho cậu một nơi để trốn, chờ chuyện êm đi, tôi sẽ tìm cách cho cậu phục chức…
Trương Hành mừng rỡ nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là cha mẹ tái sinh…
Bí Thư Vương ngắt lời y:
- Trương Hành, làm người phải dựa vào chính mình, ông trời sẽ không tuyệt đường đâu. Nếu muốn tôi giúp cậu, thì cậu phải tự giúp được mình trước. Như vậy đi, cậu đã hiểu rõ Chủ tịch Mã như lòng bàn tay, đương nhiên sẽ biết sự lợi hại của phu nhân Chủ tịch phải không? Cậu nhanh chóng tìm cơ hội tiết lộ bí mật này của lão cho bà ta biết, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cũng muộn rồi, đi đi, đừng lo, tôi sẽ chú ý đến cậu.
Bây giờ Trương Hành đang tìm cách tự bảo vệ mình, sao còn quan tâm đến ai khác, cắn răng nói:
- Được, vậy tôi đi đây. Bí thư Vương cứ yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.