Quyển 2 - Chương 120: Cừu non xinh đẹp mất trí nhớ
Thần Đăng
18/09/2013
Đỗ Long vội vàng đi làm thủ tục nhập viện cho Bạch Nhạc Tiên. Hắn lại
phải trả một ngàn tệ tiền nhập viện bằng thẻ của mình. Bạch Nhạc Tiên
được đưa vào phòng bệnh, Đỗ Long ngồi ghế salon bên cạnh. Hắn vừa định
hút thuốc liền bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Đỗ Long cười khổ dập điếu thuốc. Thứ này giống như Hoàng Kiệt Hào đã nói, cứ hút riết thành thói quen. Lúc không có việc gì làm thì muốn lôi ra hút một điếu. Lúc có việc cũng muốn lôi ra hút một điếu. Làm cảnh sát mà muốn bỏ thuốc thì đúng rất khó.
Không bao lâu sau, di động của Bạch Nhạc Tiên lại vang lên. Người phụ nữ trung niên hồi nãy lại hỏi:
- Là tiểu Đỗ à? Tôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện rồi. Con gái tôi ra sao? Cậu đang ở đâu?
Đỗ Long báo số phòng bệnh, sau đó nói cho bà ấy biết bệnh tình của Bạch Nhạc Tiên. Bà ấy rất nhanh liền chạy tới.
Trong hành lang lập tức có thêm bốn người, một nữ ba nam. Người phụ nữ lúc nãy hóa ra là mẹ của Bạch Nhạc Tiên. Bà ấy chắc đã ngoài năm mươi rồi nhưng tóc vẫn còn đen mun, thùy mị thướt tha, thoạt nhìn chỉ giống hơn bốn mươi một chút. Đỗ Long sau khi thấy bà ấy thì trong lòng đã hiểu. Thì ra Bạch Nhạc Tiên thừa hưởng vẻ đẹp của bà ấy. Nếu cô sau này mà giống như Bạch Tùng Tiết bí thư Đảng Ủy Công an tỉnh Thiên Nam thì phiền toái rồi đây.
Đỗ Long dùng di động lên mạng điều tra. Lãnh đạo tỉnh Thiên Nam chỉ có Bí thư Đảng ủy Công an là họ Bạch. Từ cú điện thoại vừa rồi có thể phán đoán Bạch Nhạc Tiên chính là con gái của Bạch Tùng Tiết. Vị phu nhân trước mặt chắc chắn là vợ của Bạch Tùng Tiết, phu nhân Triệu Tuệ Anh rồi.
Triệu Tuệ Anh liếc mắt liền thấy Đỗ Long, bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn. Ba người trẻ tuổi phía sau cũng chạy theo. Không biết họ có quan hệ thế nào với bà ấy.
- Đỗ cảnh quan? Con gái tôi đã tỉnh chưa?
Triệu Tuệ Anh hỏi hắn.
Đỗ Long nói:
- Cô Triệu, cô ấy chưa tỉnh. Nhưng bác sĩ nói là không có nguy hiểm đến tính mạng. Cô ấy đang ngủ bên trong.
Triệu Tuệ Anh bước nhanh vào phòng bệnh, phía sau bà một thanh niên hơi lớn tuổi cũng bước theo vào. Hai người còn lại thì giơ tay ngăn Đỗ Long lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn. Một trong hai người lên tiếng:
- Chị tôi là do anh đụng à?
Chưa nghe Bạch Tùng Tiết có con trai bao giờ? Đỗ Long cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ trực tiếp trả lời:
- Mấy người hiều lầm rồi, cô ấy không phải do tôi đụng. Gây tai nạn là một chiếc xe tải, đã giao cho công an tuần tra 110 rồi.
Hai người kia sắc mặt có phần dịu lại, họ gật gật đầu với Đỗ Long rồi đi sang một bên gọi điện thoại xác nhận. Đỗ Long đi vào phòng bệnh chỉ thấy Triệu Tuệ Anh đang đứng bên giường gọi tên con gái, còn dùng tay khẽ vuốt mặt cô gái. Thấy tình cảnh cảm động và ấm áp như vậy Đỗ Long nhẹ nhàng đi tới tránh phá hỏng sự yên lặng này.
Bạch Nhạc Tiên vẫn nằm yên bất động. Triệu Tuệ Anh kêu một hồi cũng không thấy cô tỉnh dậy. Lòng bà chua xót thiếu chút là rơi lệ, nhưng vẫn cố nén. Bà ấy chán nản quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Đỗ cảnh quan, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu không biết con gái tôi sẽ bị bọn người đó vất ở chỗ nào.
- Đây là điều cháu nên làm mà…
Đỗ Long dừng một chút nói tiếp:
- Cô Triệu, cháu sở dĩ xuất hiện đúng lúc là vì đêm qua xe cháu bị người ta ăn cắp. Theo điều tra của cảnh sát thì con gái cô lấy xe cháu tham gia một cuộc đua xe. Lúc cháu đang tiếp tục điều tra thì phát hiện con gái cô lái xe cháu trên đường phía tây cầu vượt Hoàn Thành. Sau đó thì bị một chiếc xe tải đụng phải, lúc này cháu mới phát hiện điều kỳ lạ và kịp thời cứu cô ấy.
Triệu Tuệ Anh từ trong lời nói của Đỗ Long nghe ra được mấy vấn đề, bà ta cau mày nói:
- Cậu nói Tiên nhi trộm xe cậu tham gia đua xe trái phép à? Chiếc xe motor màu đỏ của nó trước đây tôi có thấy qua rồi. Nó đưa bán cho cậu lúc nào?
Đỗ Long thấy Triệu Tuệ Anh không mấy tin tưởng mình cho nên giải thích một chút. Triệu Tuệ Anh nghe xong liền biết Đỗ Long không hề nói dối. Hai người thanh niên kia bước vào, người lúc nãy nói chuyện với Đỗ Long nói với Triệu Tuệ Anh:
- Mẹ nuôi, con hỏi qua rồi. Chị Tiên quả đúng bị một chiếc xe tải đụng phải. Ba người trên xe đó đã bị giao cho công an rồi.
Triệu Tuệ Anh hừ một tiếng nói:
- Minh Huy, con có biết chuyện chị con làm không? Không nên gạt mẹ. Sáng sớm hôm nay mẹ đã thấy hai đứa tụi con còn xe vào đại viện.
Người trẻ tuổi tên Dương Minh Huy bị Triệu Tuệ Anh điểm danh cũng là con của một vị lãnh đạo Tỉnh ủy sống ở trong khu tập thể của Tỉnh ủy. Y bị Triệu Tuệ Anh nói nên cũng sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ lên rồi lắp bắp nói:
- Mẹ nuôi, chuyện này… chị Tiên… chị ấy…
Triệu Tuệ Anh cắt đứt những lời nói ấp úng của hắn:
- Xem ra những lời Đỗ cảnh quan nói là sự thật. Minh Huy à, mẹ và chú Bạch của con đều biết con rất thành thật nên vốn nghĩ đến con giúp trông chừng chị nuôi của con. Không ngờ con lại cùng nó làm điều càn quấy, còn giúp nó gạt chúng ta nữa…
Dương Minh Huy bị khiển trách thì tỏ vẻ xấu hổ. Triệu Tuệ Anh thấy thế cũng không đành lòng trước mặt người ngoài mà tiếp tục trách mắng y, bèn quay lại nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cháu mua chiếc xe đó bao nhiêu tiền? Giúp Tiên nhi nằm viện cũng đóng không ít tiền đúng không? Nói cho cô biết, cô trả tiền lại cho cháu.
Đỗ Long nói giá tiền ra thì Dương Minh Huy kinh ngạc kêu lên:
- Chiếc motor đó 2000? Điều này sao có thể? Chị Tiên cũng phải tốn cho nó vài chục ngàn ấy!
Đỗ Long nói:
- Cậu muốn bồi thường cho tôi mấy chục ngàn tôi cũng không phản đối. Dù sao đây là số tiền tôi lấy xe này từ đội cảnh sát giao thông. Giá này bao gồm cả tiền làm giấy chứng nhận.
Triệu Tuệ Anh bảo Dương Minh Huy đi lấy tiền. Hai người Dương Minh Huy vừa đi thì Bạch Nhạc Tiên đang hôn mê trên giường bệnh đột nhiên tỉnh dậy. Triệu Tuệ Anh vui mừng chạy đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
- Tiên nhi, Tiên nhi…
Ánh mắt thân thiết của Bạch Nhạc Tiên từ từ hé mở. Triệu Tuệ Anh mừng rỡ nắm tay cô nói:
- Tiên nhi, con tỉnh rồi, làm mẹ lo lắng chết đi được.
Ánh mắt Bạch Nhạc Tiên từ từ dừng lại trên khuôn mặt bà ấy. Sau đó từ từ lộ ra vẻ nghi hoặc, thoát ra khỏi bàn tay của Triệu Tuệ Anh:
- Bà… bà là ai? Tôi không quen bà, làm sao bà biết tôi tên Tiên nhi?
Triệu Tuệ Anh sửng sốt, sờ lên đầu Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tiên nhi, mẹ là mẹ của con đây, con sao thế?
Bạch Nhạc Tiên nghi ngờ lại nhìn bà ấy một cái, đột nhiên ánh mắt bắt gặp Đỗ Long. Cô bất ngờ vui mừng hét lên:
- Chú! Chú! Đây là đâu, chú dẫn cháu về nhà đi!
Lời nói của Bạch Nhạc Tiên khiến Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long cùng lúc choáng váng. Triệu Tuệ Anh nhìn về phía Đỗ Long, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, sắc bén.
Đỗ Long vội vàng lắc đầu nói:
- Bạch tiểu thư, tôi không quen cô, càng không phải là chú của cô. Cô nhìn kỹ lại một chút, đây mới chính là mẹ của cô!
Bạch Nhạc Tiên mím môi một cái, mở chiếc chăn trắng trên giường ném về phía Độ Long, ôm hắn khóc:
- Chú, chú không cần con sao? Chú, Tiên nhi rất ngoan, chú đừng bỏ rơi Tiên nhi…Con xin chú, chú, Tiên nhi lúc nào cũng nghe lời chú. Tiên nhi lớn rồi, Tiên nhi sẽ kiếm thật là nhiều tiền cho chú…
Mặc dù được ôm trong vòng tay mềm mại, ngát hương nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của phu nhân Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam, đầu hắn như vỡ tung…
Bác sĩ vừa kiểm tra cho Bạch Tiên Nhi nhanh chóng chạy đến, sau khi nhìn Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long thì đến bên giường kiểm tra cho Bạch Nhạc Tiên. Y nói ngọt với cô:
- Cô bé, tôi là bác sĩ, tôi sẽ kiểm tra cho cháu một chút, sẽ không đau đâu, đừng làm loạn nhé…
Bạch Nhạc Tiên vẫn đưa tay về hướng Đỗ Long nghẹn ngào nói:
- Chú, cháu sợ… Chú mau dẫn cháu về nhà…
Đỗ Long trốn ở chỗ xa xa, Bạch Nhạc Tiên khóc không ngừng như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Triệu Tuệ Anh lại gần khuyên can một chút xém chút bị Bạch Nhạc Tiên cào ngay vào mặt. Bà ấy chán nản đi đến trước mặt Đỗ Long, thấp giọng nói:
- Tiểu Đỗ, cậu đến an ủi nó một chút đi. Để bác sĩ kiểm tra sớm một chút, chúng ta cũng biết được bệnh tình của Tiên nhi như thế nào.
Đỗ Long đành phải đi đến bên giường an ủi nói:
- Tiên nhi, chú không có bỏ rơi cháu. Cháu vửa hôn mê một thời gian ngắn, chú đưa cháu tới bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra. Cháu phải ngoan, nghe lời bác sĩ, nếu không chú sẽ giận đó.
Nói ra cũng lạ, Đỗ Long vừa nói mấy lời Bạch Nhạc Tiên liền bình tĩnh lại, tuy vẫn khóc nức nở nhưng không phản kháng nữa. Lúc bác sĩ kiểm tra, ánh mắt Bạch Nhạc Tiên cứ dán chặt vào Đỗ Long, như sợ hắn biến mất.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ thì không có vấn đề gì. Sau đó bác sĩ cho Bạch Nhạc Tiên làm thêm vài mục kiểm tra nữa. Trong quá trình kiểm tra thì hai người Dương Minh Huy đã quay trở lại. Nghe nói Bạch Nhạc Tiên sau khi tỉnh lại thì không nhận ra mẹ mình, lại gọi Đỗ Long là chú. Lúc cô vô cùng thân thiết với hắn, mắt của họ còn trợn tròn to tưởng như sắp rơi ra ngoài.
Nhân lúc Bạch Nhạc Tiên đi kiểm tra, lúc Triệu Tuệ Anh còn chưa định thần lại, Dương Minh Huy kéo Đỗ Long sang một bên nói:
- Có phải anh cho chị ấy uống thuốc mê không? Hay là dùng tà thuật gì đấy mê hoặc chị ấy hả?
Đỗ Long cười khổ dập điếu thuốc. Thứ này giống như Hoàng Kiệt Hào đã nói, cứ hút riết thành thói quen. Lúc không có việc gì làm thì muốn lôi ra hút một điếu. Lúc có việc cũng muốn lôi ra hút một điếu. Làm cảnh sát mà muốn bỏ thuốc thì đúng rất khó.
Không bao lâu sau, di động của Bạch Nhạc Tiên lại vang lên. Người phụ nữ trung niên hồi nãy lại hỏi:
- Là tiểu Đỗ à? Tôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện rồi. Con gái tôi ra sao? Cậu đang ở đâu?
Đỗ Long báo số phòng bệnh, sau đó nói cho bà ấy biết bệnh tình của Bạch Nhạc Tiên. Bà ấy rất nhanh liền chạy tới.
Trong hành lang lập tức có thêm bốn người, một nữ ba nam. Người phụ nữ lúc nãy hóa ra là mẹ của Bạch Nhạc Tiên. Bà ấy chắc đã ngoài năm mươi rồi nhưng tóc vẫn còn đen mun, thùy mị thướt tha, thoạt nhìn chỉ giống hơn bốn mươi một chút. Đỗ Long sau khi thấy bà ấy thì trong lòng đã hiểu. Thì ra Bạch Nhạc Tiên thừa hưởng vẻ đẹp của bà ấy. Nếu cô sau này mà giống như Bạch Tùng Tiết bí thư Đảng Ủy Công an tỉnh Thiên Nam thì phiền toái rồi đây.
Đỗ Long dùng di động lên mạng điều tra. Lãnh đạo tỉnh Thiên Nam chỉ có Bí thư Đảng ủy Công an là họ Bạch. Từ cú điện thoại vừa rồi có thể phán đoán Bạch Nhạc Tiên chính là con gái của Bạch Tùng Tiết. Vị phu nhân trước mặt chắc chắn là vợ của Bạch Tùng Tiết, phu nhân Triệu Tuệ Anh rồi.
Triệu Tuệ Anh liếc mắt liền thấy Đỗ Long, bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn. Ba người trẻ tuổi phía sau cũng chạy theo. Không biết họ có quan hệ thế nào với bà ấy.
- Đỗ cảnh quan? Con gái tôi đã tỉnh chưa?
Triệu Tuệ Anh hỏi hắn.
Đỗ Long nói:
- Cô Triệu, cô ấy chưa tỉnh. Nhưng bác sĩ nói là không có nguy hiểm đến tính mạng. Cô ấy đang ngủ bên trong.
Triệu Tuệ Anh bước nhanh vào phòng bệnh, phía sau bà một thanh niên hơi lớn tuổi cũng bước theo vào. Hai người còn lại thì giơ tay ngăn Đỗ Long lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn. Một trong hai người lên tiếng:
- Chị tôi là do anh đụng à?
Chưa nghe Bạch Tùng Tiết có con trai bao giờ? Đỗ Long cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ trực tiếp trả lời:
- Mấy người hiều lầm rồi, cô ấy không phải do tôi đụng. Gây tai nạn là một chiếc xe tải, đã giao cho công an tuần tra 110 rồi.
Hai người kia sắc mặt có phần dịu lại, họ gật gật đầu với Đỗ Long rồi đi sang một bên gọi điện thoại xác nhận. Đỗ Long đi vào phòng bệnh chỉ thấy Triệu Tuệ Anh đang đứng bên giường gọi tên con gái, còn dùng tay khẽ vuốt mặt cô gái. Thấy tình cảnh cảm động và ấm áp như vậy Đỗ Long nhẹ nhàng đi tới tránh phá hỏng sự yên lặng này.
Bạch Nhạc Tiên vẫn nằm yên bất động. Triệu Tuệ Anh kêu một hồi cũng không thấy cô tỉnh dậy. Lòng bà chua xót thiếu chút là rơi lệ, nhưng vẫn cố nén. Bà ấy chán nản quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Đỗ cảnh quan, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu không biết con gái tôi sẽ bị bọn người đó vất ở chỗ nào.
- Đây là điều cháu nên làm mà…
Đỗ Long dừng một chút nói tiếp:
- Cô Triệu, cháu sở dĩ xuất hiện đúng lúc là vì đêm qua xe cháu bị người ta ăn cắp. Theo điều tra của cảnh sát thì con gái cô lấy xe cháu tham gia một cuộc đua xe. Lúc cháu đang tiếp tục điều tra thì phát hiện con gái cô lái xe cháu trên đường phía tây cầu vượt Hoàn Thành. Sau đó thì bị một chiếc xe tải đụng phải, lúc này cháu mới phát hiện điều kỳ lạ và kịp thời cứu cô ấy.
Triệu Tuệ Anh từ trong lời nói của Đỗ Long nghe ra được mấy vấn đề, bà ta cau mày nói:
- Cậu nói Tiên nhi trộm xe cậu tham gia đua xe trái phép à? Chiếc xe motor màu đỏ của nó trước đây tôi có thấy qua rồi. Nó đưa bán cho cậu lúc nào?
Đỗ Long thấy Triệu Tuệ Anh không mấy tin tưởng mình cho nên giải thích một chút. Triệu Tuệ Anh nghe xong liền biết Đỗ Long không hề nói dối. Hai người thanh niên kia bước vào, người lúc nãy nói chuyện với Đỗ Long nói với Triệu Tuệ Anh:
- Mẹ nuôi, con hỏi qua rồi. Chị Tiên quả đúng bị một chiếc xe tải đụng phải. Ba người trên xe đó đã bị giao cho công an rồi.
Triệu Tuệ Anh hừ một tiếng nói:
- Minh Huy, con có biết chuyện chị con làm không? Không nên gạt mẹ. Sáng sớm hôm nay mẹ đã thấy hai đứa tụi con còn xe vào đại viện.
Người trẻ tuổi tên Dương Minh Huy bị Triệu Tuệ Anh điểm danh cũng là con của một vị lãnh đạo Tỉnh ủy sống ở trong khu tập thể của Tỉnh ủy. Y bị Triệu Tuệ Anh nói nên cũng sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ lên rồi lắp bắp nói:
- Mẹ nuôi, chuyện này… chị Tiên… chị ấy…
Triệu Tuệ Anh cắt đứt những lời nói ấp úng của hắn:
- Xem ra những lời Đỗ cảnh quan nói là sự thật. Minh Huy à, mẹ và chú Bạch của con đều biết con rất thành thật nên vốn nghĩ đến con giúp trông chừng chị nuôi của con. Không ngờ con lại cùng nó làm điều càn quấy, còn giúp nó gạt chúng ta nữa…
Dương Minh Huy bị khiển trách thì tỏ vẻ xấu hổ. Triệu Tuệ Anh thấy thế cũng không đành lòng trước mặt người ngoài mà tiếp tục trách mắng y, bèn quay lại nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cháu mua chiếc xe đó bao nhiêu tiền? Giúp Tiên nhi nằm viện cũng đóng không ít tiền đúng không? Nói cho cô biết, cô trả tiền lại cho cháu.
Đỗ Long nói giá tiền ra thì Dương Minh Huy kinh ngạc kêu lên:
- Chiếc motor đó 2000? Điều này sao có thể? Chị Tiên cũng phải tốn cho nó vài chục ngàn ấy!
Đỗ Long nói:
- Cậu muốn bồi thường cho tôi mấy chục ngàn tôi cũng không phản đối. Dù sao đây là số tiền tôi lấy xe này từ đội cảnh sát giao thông. Giá này bao gồm cả tiền làm giấy chứng nhận.
Triệu Tuệ Anh bảo Dương Minh Huy đi lấy tiền. Hai người Dương Minh Huy vừa đi thì Bạch Nhạc Tiên đang hôn mê trên giường bệnh đột nhiên tỉnh dậy. Triệu Tuệ Anh vui mừng chạy đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
- Tiên nhi, Tiên nhi…
Ánh mắt thân thiết của Bạch Nhạc Tiên từ từ hé mở. Triệu Tuệ Anh mừng rỡ nắm tay cô nói:
- Tiên nhi, con tỉnh rồi, làm mẹ lo lắng chết đi được.
Ánh mắt Bạch Nhạc Tiên từ từ dừng lại trên khuôn mặt bà ấy. Sau đó từ từ lộ ra vẻ nghi hoặc, thoát ra khỏi bàn tay của Triệu Tuệ Anh:
- Bà… bà là ai? Tôi không quen bà, làm sao bà biết tôi tên Tiên nhi?
Triệu Tuệ Anh sửng sốt, sờ lên đầu Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tiên nhi, mẹ là mẹ của con đây, con sao thế?
Bạch Nhạc Tiên nghi ngờ lại nhìn bà ấy một cái, đột nhiên ánh mắt bắt gặp Đỗ Long. Cô bất ngờ vui mừng hét lên:
- Chú! Chú! Đây là đâu, chú dẫn cháu về nhà đi!
Lời nói của Bạch Nhạc Tiên khiến Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long cùng lúc choáng váng. Triệu Tuệ Anh nhìn về phía Đỗ Long, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, sắc bén.
Đỗ Long vội vàng lắc đầu nói:
- Bạch tiểu thư, tôi không quen cô, càng không phải là chú của cô. Cô nhìn kỹ lại một chút, đây mới chính là mẹ của cô!
Bạch Nhạc Tiên mím môi một cái, mở chiếc chăn trắng trên giường ném về phía Độ Long, ôm hắn khóc:
- Chú, chú không cần con sao? Chú, Tiên nhi rất ngoan, chú đừng bỏ rơi Tiên nhi…Con xin chú, chú, Tiên nhi lúc nào cũng nghe lời chú. Tiên nhi lớn rồi, Tiên nhi sẽ kiếm thật là nhiều tiền cho chú…
Mặc dù được ôm trong vòng tay mềm mại, ngát hương nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của phu nhân Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam, đầu hắn như vỡ tung…
Bác sĩ vừa kiểm tra cho Bạch Tiên Nhi nhanh chóng chạy đến, sau khi nhìn Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long thì đến bên giường kiểm tra cho Bạch Nhạc Tiên. Y nói ngọt với cô:
- Cô bé, tôi là bác sĩ, tôi sẽ kiểm tra cho cháu một chút, sẽ không đau đâu, đừng làm loạn nhé…
Bạch Nhạc Tiên vẫn đưa tay về hướng Đỗ Long nghẹn ngào nói:
- Chú, cháu sợ… Chú mau dẫn cháu về nhà…
Đỗ Long trốn ở chỗ xa xa, Bạch Nhạc Tiên khóc không ngừng như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Triệu Tuệ Anh lại gần khuyên can một chút xém chút bị Bạch Nhạc Tiên cào ngay vào mặt. Bà ấy chán nản đi đến trước mặt Đỗ Long, thấp giọng nói:
- Tiểu Đỗ, cậu đến an ủi nó một chút đi. Để bác sĩ kiểm tra sớm một chút, chúng ta cũng biết được bệnh tình của Tiên nhi như thế nào.
Đỗ Long đành phải đi đến bên giường an ủi nói:
- Tiên nhi, chú không có bỏ rơi cháu. Cháu vửa hôn mê một thời gian ngắn, chú đưa cháu tới bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra. Cháu phải ngoan, nghe lời bác sĩ, nếu không chú sẽ giận đó.
Nói ra cũng lạ, Đỗ Long vừa nói mấy lời Bạch Nhạc Tiên liền bình tĩnh lại, tuy vẫn khóc nức nở nhưng không phản kháng nữa. Lúc bác sĩ kiểm tra, ánh mắt Bạch Nhạc Tiên cứ dán chặt vào Đỗ Long, như sợ hắn biến mất.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ thì không có vấn đề gì. Sau đó bác sĩ cho Bạch Nhạc Tiên làm thêm vài mục kiểm tra nữa. Trong quá trình kiểm tra thì hai người Dương Minh Huy đã quay trở lại. Nghe nói Bạch Nhạc Tiên sau khi tỉnh lại thì không nhận ra mẹ mình, lại gọi Đỗ Long là chú. Lúc cô vô cùng thân thiết với hắn, mắt của họ còn trợn tròn to tưởng như sắp rơi ra ngoài.
Nhân lúc Bạch Nhạc Tiên đi kiểm tra, lúc Triệu Tuệ Anh còn chưa định thần lại, Dương Minh Huy kéo Đỗ Long sang một bên nói:
- Có phải anh cho chị ấy uống thuốc mê không? Hay là dùng tà thuật gì đấy mê hoặc chị ấy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.