Quyển 2 - Chương 99: Không phải chiến hữu nhưng tình cảm rất sâu nặng
Thần Đăng
17/09/2013
Phương Thiên Tường đành phải diễn theo kịch bản của Đỗ Long. Không lâu sau Tần Quân Uy dẫn người tới, Phương Thiên Tường giả bộ bất đắc dĩ, nhìn Đỗ Long lên xe của Tần Quân Uy rời đi. Ông ta cảm thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi, vội vàng gọi điện cho em họ Phương Thiên Tứ hỏi về lai lịch của Đỗ Long cũng như quan hệ giữa hai người.
Phương Thiên Tứ sau khi nghe đến tên của Đỗ Long đành gượng cười nói:
- Thì ra anh ta thực sự đến huyện Võ Khê... Anh họ, em cũng không biết rốt cuộc lai lịch của anh ta thế nào, anh ta có lấy điện thoại chụp ảnh anh không?... Quả nhiên, em nghi ngờ anh ta là người của Cục An ninh quốc gia, chúng ta cũng không cần thiết phải gây thù chuốc oán với anh ta, hãy cố nhẫn nhịn, đợi qua chuyện này rồi tính tiếp.
Đỗ Long không hề biết mình đã bị nghi là điệp viên của Cục An ninh quốc gia, còn Phương Thiên Tường sau khi nghe Phương Thiên Tứ nói đã từ bỏ ý định lập tức trả thù Đỗ Long. Muốn đối phó với ai thì trước hết phải tìm hiểu rõ về bối cảnh của người đó, Phương Thiên Tường không muốn đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
Đỗ Long quay về trụ sở Ủy ban huyện Võ Khê, Mã Quang Minh nghe hắn báo cáo xong, vui vẻ nói:
- Đỗ Long, cậu đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi đi đã. Lát nữa sẽ có phóng viên và lãnh đạo huyện ủy đến nghe cậu báo cáo, hi vọng cậu biểu hiện tốt một chút, bịt được miệng bọn họ lại.
Đỗ Long nhíu mày:
- Phóng viên đến đây làm gì? Phóng viên của Võ Khê sao?
Mã Quang Minh nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể giấu kín được, bây giờ sự việc cũng đã gần giải quyết xong rồi, cũng nên tiết lộ cho báo chí biết chút ít tin tức. Cậu hãy cố mà biểu hiện cho tốt, có lẽ sẽ có người nghi ngờ chuyện cậu và Hạ Hồng Quân xông vào nhà của Tất Đạt Khải, nghi ngờ tư cách khám nghiệm tử thi của cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Cháu hiểu, cháu cũng chả sợ bọn họ. Chú Mã, bây giờ mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, cháu muốn gặp Hạ Hồng Quân.
Mã Quang Minh biết ý của Đỗ Long là muốn trả tự do cho Hạ Hồng Quân, ông khẽ thở dài nói:
- Cậu ta ở trên tầng trên cùng, từ lúc đến đây chỉ toàn nằm ngủ. Cậu đi gặp cậu ta cũng tốt, nhưng tạm thời chưa thể thả người ra được, bởi dù sao cậu ta cũng đã dẫn người xông vào mỏ than Lam Hà, sau đó lại dùng súng bắn bị thương mười mấy người, còn bị nghi ngờ bắt cóc, tấn công cảnh sát... Phải theo trình tự pháp luật, để tòa án tuyên án thì mới được.
- Vậy chẳng phải anh ta sẽ phải ngồi tù sao?
Đỗ Long nói.
Mã Quang Minh khẽ gật đầu, Đỗ Long im lặng một lúc, rồi quay người rời đi. Mã Quang Minh biết Đỗ Long đã nổi giận, chỉ biết bóp bóp trán. Ông cũng biết Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ mới làm như vậy, nhưng mọi chuyện phải làm theo pháp luật, huyện Võ Khê chỉ vì không coi pháp luật ra gì nên mới gây nên tình trạng hỗn loạn như hiện nay. Mã Quang Minh vẫn chưa có đủ năng lực để vượt lên trên pháp luật....
Đỗ Long lại gặp được Hạ Hồng Quân, thấy anh ta nằm lặng lẽ trên một chiếc ghế sofa, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ rất ngon lành. Đỗ Long biết mấy hôm nay anh ta đã rất mệt, đứng ngoài cửa nhìn một cái rồi định rời đi luôn. Hạ Hồng Quân bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, nói:
- Vào đi, tôi vẫn đang đợi anh.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi làm anh tỉnh giấc à? Hay căn bản chẳng thể ngủ được?
Hạ Hồng Quân xoay người ngồi dậy, nói:
- Tôi chưa ngủ. Nhìn bộ dạng của anh, chắc đã điều tra vụ án rõ ràng rồi à, là ai làm vậy?
Đỗ Long nói:
- Lý Võ Uy cho một tên đàn em của Tất Đạt Khải tên là A Bưu làm. A Bưu không muốn đích thân ra tay, giao ma túy liều cao cho đàn em, đúng lúc Tất Đạt Khải lên cơn nghiện, vừa chích vào xong, anh Khải oai phong ngày nào liền đi đời luôn.
Hạ Hồng Quân không hề cảm thấy kỳ lạ, anh ta nói:
- Hung thủ thực sự đã điều tra ra, vậy có phải tôi sẽ được tự do hay không?
Đỗ Long lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy, anh dẫn người tấn công mỏ than Lam Hà, lại nổ súng làm bị thương mười mấy người, có khả năng bị khởi tố, nếu như vậy thì ít nhất cũng phải ngồi tù mấy năm...
Hạ Hồng Quân bình thản nói:
- Tôi đã sớm dự liệu trước kết cục này, do bọn chúng ép tôi phải phản kháng, bỏ trốn. Đỗ Long, anh có thể đồng ý với tôi một việc được không?
Đỗ Long không chút do dự:
- Thay anh chăm sóc cho mẹ anh?
Hạ Hồng Quân khẽ mỉm cười, nhìn Đỗ Long nói:
- Anh thật là thông minh, thảo nào nhanh như vậy đã tìm ra hung thủ thực sự. Tôi để lại vài thứ cho mẹ tôi, để ở trong núi chỗ tôi gặp anh. Sau khi anh chấp nhận, tôi sẽ nói cho anh biết tọa độ GPS. Chiến hữu của tôi đều có công việc riêng, lại ở tỉnh ngoài. Nếu anh không khinh tôi thì hãy giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi, mấy năm nữa tôi ra, mạng của tôi sẽ là của anh.
Đỗ Long cố gắng gượng cười nói:
- Tôi cần mạng của anh làm gì? Tôi tuy không phải chiến hữu của anh, nhưng chúng ta cũng đã từng chiến đấu bên nhau, mẹ anh cũng là mẹ tôi, anh không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc bà. Không khí và nguồn nước ở khu mỏ than đều không thích hợp cho bà cụ an dưỡng, tôi sẽ đón ba cụ lên thành phố Ngọc Minh để chăm sóc.
Hạ Hồng Quân lo lắng cho mẹ anh ta nhất, nghe Đỗ Long nói vậy, cuối cùng đã có thể yên tâm. Anh ta cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng cúi đầu xuống, trầm giọng nói:
- Cảm ơn anh, từ bây giờ trở đi, cái mạng này của tôi là của anh.
Đỗ Long cười nói:
- Đã bảo đừng nói như vậy rồi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ quyết không khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Hồng Quân nhoẻn miệng cười, Đỗ Long lần đầu tiên thấy anh ta cười vui vẻ. Hạ Hồng Quân nói:
- Đừng lo cho tôi, ngồi tù còn an toàn hơn nhiều so với vào hầm mỏ, anh giúp tôi tìm quan hệ để cảnh sát trong trại giam không xử tôi là được. Ở trong tù, tôi vẫn là đại ca.
- Chuyện này anh yên tâm...
Đỗ Long trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy Hạ Hồng Quân rút thuốc và bật lửa ra, tự châm cho mình một điếu rồi ném cho Đỗ Long:
- Cầm lấy, bật lửa rất đẹp, để tôi cầm phí đi...
Đỗ Long cũng châm một điếu thuốc, đúng lúc Hạ Hồng Quân vừa nhả ra một ngụm khói, Đỗ Long phù một tiếng cũng nhả ra một ngụm, nhanh chóng xuyên qua vòng khói của Hạ Hồng Quân, vui vẻ kêu lên:
- Xuyên tâm! Ha ha....
Hạ Hồng Quân khóc dở mếu dở nói:
- Anh chẳng phải là người biết hút thuốc, chỉ phí thuốc thôi...
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân nói chuyện hơn nửa tiếng, tuy nói rất vui vẻ, nhưng cả hai đều chưa chia sẻ hết cho nhau. Hạ Hồng Quân hoàn toàn giấu kín chuyện trong thời gian đi lính, chỉ nói những chuyện trước khi đi lính và sau khi xuất ngũ. Khi Hạ Hồng Quân hỏi Đỗ Long rốt cuộc đã gửi ảnh hắn chụp cho ai, nhanh như vậy đã có thể điều tra ra bí mật của người khác thì câu trả lời của Đỗ Long cũng chỉ là hai tiếng “bí mật”.
Lư Thuận Vũ, thư ký của Mã Quang Minh lên gọi Đỗ Long, Đỗ Long liền đi theo anh ta xuống phòng báo cáo ở tầng 2. Trong căn phòng rất rộng đã ngồi chật kín người, hàng đầu tiên là một loạt lãnh đạo huyện ủy, trong đó có Phó Chủ tịch huyện Phương Thiên Tường. Trước mặt họ còn đặt hàng loạt máy quay, máy ảnh cỡ lớn, phóng viên đều đã sẵn sàng. Ở những hàng sau còn có rất nhiều người quấn băng gạc đang ngồi, có lẽ là những người bị thương và thân nhân của họ.
Lãnh đạo Tổ xử lý sự cố của thành phố như Mã Quang Minh, Tần Quân Uy ngồi một hàng trên bục, bên cạnh là lãnh đạo huyện , trong đó có Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An và Chủ tịch huyện Uông Xuân Lai. Vị trí cuối cùng vẫn còn đang trống, Lư Thuận Vũ ra hiệu cho Đỗ Long ngồi vào đó.
Cuộc báo cáo vẫn còn chưa bắt đầu, mọi người hoặc đang ngồi im lặng, hoặc nói chuyện với nhau, hoặc đang chụp ảnh. Mã Quang Minh sợ Đỗ Long có mất bình tĩnh, đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Đỗ Long dáng vẻ vô cùng bình thản, đĩnh đạc bước lên trên bục, đến cạnh Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An, giơ tay ra:
- Bí thư Triệu, xin chào ông!
Triệu Hoài An vẫn còn căm hận Đỗ Long hôm đó trước mặt quần chúng đã dám chửi ông ta “rắm thối”, lại còn vạch trần việc ông ta che giấu chân tướng sự thật, tuy nhiên trong hoàn cảnh như lúc này, Triệu Hoài An vẫn phải giữ thể diện cho bản thân, cố kìm nén nỗi hận trong lòng, tươi cười giơ tay ra, bắt tay Đỗ Long:
- Đỗ Long, cậu vất vả rồi, mau ngồi xuống nghỉ đi. Cuộc báo cáo sắp bắt đầu rồi, còn phải phiền cậu báo cáo, lãnh đạo huyện ủy như chúng tôi thật thấy ngại quá.
- Không sao? Ở đâu cũng là vì nhân dân phục vụ mà!
Đỗ Long cười ha ha nói:
- Tôi chỉ làm chút việc chân tay, lãnh đạo mới vất vả chứ, chỉ hai ngày không gặp mà tóc Bí thư Triệu đã bạc thêm mấy sợi nữa rồi.
Triệu Hoài An trong lòng càng oán hận, thầm nghĩ tóc bạc của tao có quá nửa là do thằng oắt con mày hại đấy.
Ở trên bục xuất hiện một người cảnh sát trẻ tuổi như vậy khiến cho không ít người phía dưới chú ý. Mọi người đều thì thầm to nhỏ với nhau, dò hỏi lai lịch của anh ta. Đỗ Long cũng đã xuất hiện mấy lần ở Võ Khê, bởi vậy có không ít người nhận ra hắn, sau đó tin tức lan truyền đi rất nhanh, những tiếng rì rầm cũng ngày càng lớn hơn.
- Mọi người hãy im lặng, buổi báo cáo sắp bắt đầu rồi.
Trưởng phòng tuyên truyền huyện Võ Khê Hồ Á Nam, phụ trách chủ trì buổi báo cáo hôm nay nói vào micro.
Phương Thiên Tứ sau khi nghe đến tên của Đỗ Long đành gượng cười nói:
- Thì ra anh ta thực sự đến huyện Võ Khê... Anh họ, em cũng không biết rốt cuộc lai lịch của anh ta thế nào, anh ta có lấy điện thoại chụp ảnh anh không?... Quả nhiên, em nghi ngờ anh ta là người của Cục An ninh quốc gia, chúng ta cũng không cần thiết phải gây thù chuốc oán với anh ta, hãy cố nhẫn nhịn, đợi qua chuyện này rồi tính tiếp.
Đỗ Long không hề biết mình đã bị nghi là điệp viên của Cục An ninh quốc gia, còn Phương Thiên Tường sau khi nghe Phương Thiên Tứ nói đã từ bỏ ý định lập tức trả thù Đỗ Long. Muốn đối phó với ai thì trước hết phải tìm hiểu rõ về bối cảnh của người đó, Phương Thiên Tường không muốn đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
Đỗ Long quay về trụ sở Ủy ban huyện Võ Khê, Mã Quang Minh nghe hắn báo cáo xong, vui vẻ nói:
- Đỗ Long, cậu đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi đi đã. Lát nữa sẽ có phóng viên và lãnh đạo huyện ủy đến nghe cậu báo cáo, hi vọng cậu biểu hiện tốt một chút, bịt được miệng bọn họ lại.
Đỗ Long nhíu mày:
- Phóng viên đến đây làm gì? Phóng viên của Võ Khê sao?
Mã Quang Minh nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể giấu kín được, bây giờ sự việc cũng đã gần giải quyết xong rồi, cũng nên tiết lộ cho báo chí biết chút ít tin tức. Cậu hãy cố mà biểu hiện cho tốt, có lẽ sẽ có người nghi ngờ chuyện cậu và Hạ Hồng Quân xông vào nhà của Tất Đạt Khải, nghi ngờ tư cách khám nghiệm tử thi của cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Cháu hiểu, cháu cũng chả sợ bọn họ. Chú Mã, bây giờ mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, cháu muốn gặp Hạ Hồng Quân.
Mã Quang Minh biết ý của Đỗ Long là muốn trả tự do cho Hạ Hồng Quân, ông khẽ thở dài nói:
- Cậu ta ở trên tầng trên cùng, từ lúc đến đây chỉ toàn nằm ngủ. Cậu đi gặp cậu ta cũng tốt, nhưng tạm thời chưa thể thả người ra được, bởi dù sao cậu ta cũng đã dẫn người xông vào mỏ than Lam Hà, sau đó lại dùng súng bắn bị thương mười mấy người, còn bị nghi ngờ bắt cóc, tấn công cảnh sát... Phải theo trình tự pháp luật, để tòa án tuyên án thì mới được.
- Vậy chẳng phải anh ta sẽ phải ngồi tù sao?
Đỗ Long nói.
Mã Quang Minh khẽ gật đầu, Đỗ Long im lặng một lúc, rồi quay người rời đi. Mã Quang Minh biết Đỗ Long đã nổi giận, chỉ biết bóp bóp trán. Ông cũng biết Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ mới làm như vậy, nhưng mọi chuyện phải làm theo pháp luật, huyện Võ Khê chỉ vì không coi pháp luật ra gì nên mới gây nên tình trạng hỗn loạn như hiện nay. Mã Quang Minh vẫn chưa có đủ năng lực để vượt lên trên pháp luật....
Đỗ Long lại gặp được Hạ Hồng Quân, thấy anh ta nằm lặng lẽ trên một chiếc ghế sofa, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ rất ngon lành. Đỗ Long biết mấy hôm nay anh ta đã rất mệt, đứng ngoài cửa nhìn một cái rồi định rời đi luôn. Hạ Hồng Quân bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, nói:
- Vào đi, tôi vẫn đang đợi anh.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi làm anh tỉnh giấc à? Hay căn bản chẳng thể ngủ được?
Hạ Hồng Quân xoay người ngồi dậy, nói:
- Tôi chưa ngủ. Nhìn bộ dạng của anh, chắc đã điều tra vụ án rõ ràng rồi à, là ai làm vậy?
Đỗ Long nói:
- Lý Võ Uy cho một tên đàn em của Tất Đạt Khải tên là A Bưu làm. A Bưu không muốn đích thân ra tay, giao ma túy liều cao cho đàn em, đúng lúc Tất Đạt Khải lên cơn nghiện, vừa chích vào xong, anh Khải oai phong ngày nào liền đi đời luôn.
Hạ Hồng Quân không hề cảm thấy kỳ lạ, anh ta nói:
- Hung thủ thực sự đã điều tra ra, vậy có phải tôi sẽ được tự do hay không?
Đỗ Long lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy, anh dẫn người tấn công mỏ than Lam Hà, lại nổ súng làm bị thương mười mấy người, có khả năng bị khởi tố, nếu như vậy thì ít nhất cũng phải ngồi tù mấy năm...
Hạ Hồng Quân bình thản nói:
- Tôi đã sớm dự liệu trước kết cục này, do bọn chúng ép tôi phải phản kháng, bỏ trốn. Đỗ Long, anh có thể đồng ý với tôi một việc được không?
Đỗ Long không chút do dự:
- Thay anh chăm sóc cho mẹ anh?
Hạ Hồng Quân khẽ mỉm cười, nhìn Đỗ Long nói:
- Anh thật là thông minh, thảo nào nhanh như vậy đã tìm ra hung thủ thực sự. Tôi để lại vài thứ cho mẹ tôi, để ở trong núi chỗ tôi gặp anh. Sau khi anh chấp nhận, tôi sẽ nói cho anh biết tọa độ GPS. Chiến hữu của tôi đều có công việc riêng, lại ở tỉnh ngoài. Nếu anh không khinh tôi thì hãy giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi, mấy năm nữa tôi ra, mạng của tôi sẽ là của anh.
Đỗ Long cố gắng gượng cười nói:
- Tôi cần mạng của anh làm gì? Tôi tuy không phải chiến hữu của anh, nhưng chúng ta cũng đã từng chiến đấu bên nhau, mẹ anh cũng là mẹ tôi, anh không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc bà. Không khí và nguồn nước ở khu mỏ than đều không thích hợp cho bà cụ an dưỡng, tôi sẽ đón ba cụ lên thành phố Ngọc Minh để chăm sóc.
Hạ Hồng Quân lo lắng cho mẹ anh ta nhất, nghe Đỗ Long nói vậy, cuối cùng đã có thể yên tâm. Anh ta cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng cúi đầu xuống, trầm giọng nói:
- Cảm ơn anh, từ bây giờ trở đi, cái mạng này của tôi là của anh.
Đỗ Long cười nói:
- Đã bảo đừng nói như vậy rồi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ quyết không khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Hồng Quân nhoẻn miệng cười, Đỗ Long lần đầu tiên thấy anh ta cười vui vẻ. Hạ Hồng Quân nói:
- Đừng lo cho tôi, ngồi tù còn an toàn hơn nhiều so với vào hầm mỏ, anh giúp tôi tìm quan hệ để cảnh sát trong trại giam không xử tôi là được. Ở trong tù, tôi vẫn là đại ca.
- Chuyện này anh yên tâm...
Đỗ Long trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy Hạ Hồng Quân rút thuốc và bật lửa ra, tự châm cho mình một điếu rồi ném cho Đỗ Long:
- Cầm lấy, bật lửa rất đẹp, để tôi cầm phí đi...
Đỗ Long cũng châm một điếu thuốc, đúng lúc Hạ Hồng Quân vừa nhả ra một ngụm khói, Đỗ Long phù một tiếng cũng nhả ra một ngụm, nhanh chóng xuyên qua vòng khói của Hạ Hồng Quân, vui vẻ kêu lên:
- Xuyên tâm! Ha ha....
Hạ Hồng Quân khóc dở mếu dở nói:
- Anh chẳng phải là người biết hút thuốc, chỉ phí thuốc thôi...
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân nói chuyện hơn nửa tiếng, tuy nói rất vui vẻ, nhưng cả hai đều chưa chia sẻ hết cho nhau. Hạ Hồng Quân hoàn toàn giấu kín chuyện trong thời gian đi lính, chỉ nói những chuyện trước khi đi lính và sau khi xuất ngũ. Khi Hạ Hồng Quân hỏi Đỗ Long rốt cuộc đã gửi ảnh hắn chụp cho ai, nhanh như vậy đã có thể điều tra ra bí mật của người khác thì câu trả lời của Đỗ Long cũng chỉ là hai tiếng “bí mật”.
Lư Thuận Vũ, thư ký của Mã Quang Minh lên gọi Đỗ Long, Đỗ Long liền đi theo anh ta xuống phòng báo cáo ở tầng 2. Trong căn phòng rất rộng đã ngồi chật kín người, hàng đầu tiên là một loạt lãnh đạo huyện ủy, trong đó có Phó Chủ tịch huyện Phương Thiên Tường. Trước mặt họ còn đặt hàng loạt máy quay, máy ảnh cỡ lớn, phóng viên đều đã sẵn sàng. Ở những hàng sau còn có rất nhiều người quấn băng gạc đang ngồi, có lẽ là những người bị thương và thân nhân của họ.
Lãnh đạo Tổ xử lý sự cố của thành phố như Mã Quang Minh, Tần Quân Uy ngồi một hàng trên bục, bên cạnh là lãnh đạo huyện , trong đó có Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An và Chủ tịch huyện Uông Xuân Lai. Vị trí cuối cùng vẫn còn đang trống, Lư Thuận Vũ ra hiệu cho Đỗ Long ngồi vào đó.
Cuộc báo cáo vẫn còn chưa bắt đầu, mọi người hoặc đang ngồi im lặng, hoặc nói chuyện với nhau, hoặc đang chụp ảnh. Mã Quang Minh sợ Đỗ Long có mất bình tĩnh, đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Đỗ Long dáng vẻ vô cùng bình thản, đĩnh đạc bước lên trên bục, đến cạnh Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An, giơ tay ra:
- Bí thư Triệu, xin chào ông!
Triệu Hoài An vẫn còn căm hận Đỗ Long hôm đó trước mặt quần chúng đã dám chửi ông ta “rắm thối”, lại còn vạch trần việc ông ta che giấu chân tướng sự thật, tuy nhiên trong hoàn cảnh như lúc này, Triệu Hoài An vẫn phải giữ thể diện cho bản thân, cố kìm nén nỗi hận trong lòng, tươi cười giơ tay ra, bắt tay Đỗ Long:
- Đỗ Long, cậu vất vả rồi, mau ngồi xuống nghỉ đi. Cuộc báo cáo sắp bắt đầu rồi, còn phải phiền cậu báo cáo, lãnh đạo huyện ủy như chúng tôi thật thấy ngại quá.
- Không sao? Ở đâu cũng là vì nhân dân phục vụ mà!
Đỗ Long cười ha ha nói:
- Tôi chỉ làm chút việc chân tay, lãnh đạo mới vất vả chứ, chỉ hai ngày không gặp mà tóc Bí thư Triệu đã bạc thêm mấy sợi nữa rồi.
Triệu Hoài An trong lòng càng oán hận, thầm nghĩ tóc bạc của tao có quá nửa là do thằng oắt con mày hại đấy.
Ở trên bục xuất hiện một người cảnh sát trẻ tuổi như vậy khiến cho không ít người phía dưới chú ý. Mọi người đều thì thầm to nhỏ với nhau, dò hỏi lai lịch của anh ta. Đỗ Long cũng đã xuất hiện mấy lần ở Võ Khê, bởi vậy có không ít người nhận ra hắn, sau đó tin tức lan truyền đi rất nhanh, những tiếng rì rầm cũng ngày càng lớn hơn.
- Mọi người hãy im lặng, buổi báo cáo sắp bắt đầu rồi.
Trưởng phòng tuyên truyền huyện Võ Khê Hồ Á Nam, phụ trách chủ trì buổi báo cáo hôm nay nói vào micro.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.