Quyển 2 - Chương 103: Thêu hoa trên gấm
Thần Đăng
17/09/2013
Trần Tư Cừ cười khổ đưa thẻ cho Đỗ Long, Đỗ Long nhét thẻ vào trong túi quần của mình, nói:
- Tốt lắm, ông có thể trở lại phòng để viết báo cáo.
Trần Tư Cừ gật gật đầu, rồi đi ra ngoài, đột nhiên ông ta quay đầu lại hỏi nói:
- Văn Cẩm có khỏe không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không tốt, một chút cũng không tốt, năm kia cô ấy đã ly hôn, cô ấy và Tiểu Lộ đều rất hận ông.
Trần Tư Cừ hơi sửng sốt, than nhẹ một tiếng nói:
- Đem địa chỉ và số điện thoại cô ấy nói cho tôi biết, tôi muốn đi xem cô ấy như thế nào...
- Trước tiên ông cứ viết báo cáo cho xong rồi nói sau. Đúng rồi, ông có thể kiếm cho tôi một cái giấy chứng nhận tư cách pháp y không, bằng không lần sau lại bị người ta nói tôi lấy giấy chứng nhận trái pháp luật.
Đỗ Long nhân cơ hội nói.
Trần Tư Cừ cười khổ nói:
- Nếu cậu muốn vậy thì hãy thi khảo hạch bác sĩ pháp y, sau đó cùng Tiểu Cảnh học hai năm... Như thế tôi mới có thể giúp cậu, bằng không sẽ giống như luật sư Lưu Trác Cường nói, trở thành kẻ xấu.
Lưu Trác Cường đang lo lắng đứng chờ, nhìn thấy Trần Tư Cừ và Đỗ Long đi ra, lòng của y liền trầm xuống, bởi vì chỉ cần dựa vào thần thái hai người đã nói rõ hết thảy. Lưu Trác Cường còn chưa từ bỏ ý định, đi lên trước hỏi:
- Pháp y Trần, hắn có phải đang uy hiếp ông không? Tôi có thể giúp ông tố cáo hắn!
Trần Tư Cừ lắc đầu nói:
- Hắn không có uy hiếp tôi, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ thông suốt. Luật sư Lưu, tôi không thể vứt bỏ lương tâm để giúp anh làm bằng chứng giả. Khi chuyện này kết thúc tôi sẽ trở về Bắc Kinh từ chức, tuyên bố không làm việc nữa!
Lưu Trác Cường kinh ngạc nhìn Trần Tư Cừ, chỉ thấy Trần Tư Cừ đi đến trước bàn làm việc đem bản báo cáo vừa viết lúc nãy xoẹt một tiếng xé nó thành hai mảnh, ông ta nói với Cảnh Vệ Đông:
- Tiểu Cảnh, cậu hãy viết bản báo cáo này đi, nhất định phải viết rất rõ ràng, kể lại tỉ mỉ, quan trọng nhất là nhất định phải chính xác!
Lưu Trác Cường chau mày, muốn tiến lên ngăn cản lại vừa nhưng lại không có lý do thích hợp. Đỗ Long cầm cái thẻ tiết kiệm không ghi tên, nói:
- Luật sư Lưu, tôi sẽ giữ nó lại làm bằng chứng ông hối lộ bác sĩ pháp y! Vụ án này chứng cớ vô cùng xác thực, vụ án đã được làm sáng tỏ, tôi muốn xem thử xem ông còn có biện pháp nào để đổi trắng thay đen?
Lưu Trác Cường lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tấm thẻ này tôi chưa từng thấy qua, yêu cầu cậu không được vu cáo hãm hại tôi.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Ông muốn phủi sạch mọi việc sao, bất quá tôi cũng không dễ dàng bị lừa gạt như vậy đâu, tôi sẽ một bản báo cáo gửi lên cho Hội Luật gia tỉnh Thiên Nam, cũng đem cái thẻ này kèm theo, có lẽ ông nên cầu nguyện đi là vừa!
Không có biện pháp nào tra ra được cái thẻ tiết kiệm kia là của Lưu Trác Cường, cho nên gã cũng không lo lắng. Ở đây cũng không còn chuyện để cho gã làm, nên Lưu Trác Cường xoay người bỏ đi, ở phía sau lưng Đỗ Long cố ý huýt sáo nói:
- Luật sư Lưu, không tiễn nha.
Sau nửa giờ Đỗ Long cùng Cảnh Vệ Đông có chút đắc ý trở lại Ủy ban nhân dân huyện Đại Lâu. Mã Quang Minh còn đang cùng các ông chủ mỏ than bàn chuyện, trong phòng hội nghị thỉnh thoảng truyền ra tiếng đập bàn, mấy ông chủ mỏ than thật đúng là nóng tính.
Sau một hồi, Mã Quang Minh mệt mỏi trở lại văn phòng, nhìn Đỗ Long nói:
- Giải quyết xong?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đã giải quyết xong.
Mã Quang Minh cũng không có hỏi quá trình điều tra, ông ta gật đầu nói:
- Giải quyết xong là tốt rồi... Đỗ Long, lúc này thật may là nhờ có cậu, không nghĩ tới cái ý tưởng nhất thời đem cậu đến đây của tôi, hóa ra lại là vẽ mắt cho rồng.
Đỗ Long cười nói:
- Đây chính nhờ con mắt nhìn người tinh tường của chú mà, có thể được chú khen thưởng là vinh hạnh của cháu!
- Bớt vuốt mông ngựa (nịnh bợ) đi!
Mã Quang Minh cười nói:
- Huyện Võ Khê có mấy địa phương phong cảnh cũng không tệ lắm, cậu có muốn đi chơi không? Tôi có thể thay cậu chi trả.
Đỗ Long cười nói:
- Không được, cháu ở huyện Võ Khê đắc tội với không ít người, người ta có thể cho người chặn đường mà giết chết cháu mất.
Mã Quang Minh bị chọc cười, Đỗ Long nhân cơ hội hỏi:
- Chú Mã, trong khoảng thời gian này cháu dù không có công cũng có chút khổ cực, chú tính thưởng cho cháu cái gì đây?
Mã Quang Minh cười nói:
- Thế cháu muốn thưởng cái gì? Thưởng tiền chỉ sợ không có, cho dù có cũng không nhiều, cháu vừa mới tiến vào đội hình sự, lập tức cho cháu thăng chức cũng không dễ, cháu thật đúng là làm khó chú rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên không có khả năng thăng chức rồi, tuy nhiên... Có thể đem số hoa trên vai của cháu từ một đóa hoa biến thành hai đóa không? (Từ Binh Nhì thành Binh Nhất)
Mã Quang Minh nhìn hắn một cái, nói:
- Việc này sao... cấp trên chắc sẽ xem xét đấy, dựa trên sự nỗ lực của đồng chí tiên tiến nhất định là sẽ được ưu tiên đấy!
Có lời nói này của Mã Quang Minh, Đỗ Long biết đóa hoa thứ hai hẳn là chạy không thoát khỏi tay mình. Hắn mới được gắn đóa hoa thứ nhất mới chẳng bao lâu nha, nay chuẩn bị có đóa thứ hai rồi, Đỗ Long bắt đầu ảo tưởng tới dấu gạch thẳng thứ hai (Một gạch là Sĩ quan cấp Úy, hai gạch là Sĩ quan cấp Tá).
- Chú Mã, việc đàm phán mỏ than rất khó khăn sao?
Đỗ Long hỏi.
Mã Quang Minh mỏi mệt gật đầu, nói:
- Có chút vấn đề là mỏ than này được khai thác từ vài thập niên trước, các loại ích lợi rất rắc rối khó gỡ, nào có dễ gỡ ra từng sợi được.
Đỗ Long cười nói:
- Đổi lại cháu muốn dùng vấn đề lớn nhất này để khai đao, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này mới được.
Mã Quang Minh cười nói:
- Như vậy chẳng phải toàn bộ huyện Võ Khê này sẽ đại loạn hay sao? Kỳ thật tất cả tài nguyên bây giờ đều thuộc về quốc gia, bọn họ chỉ có quyền khai thác mà thôi. Những người này vì một chút lợi ích riêng, liền hoàn toàn không để ý tới ích lợi quốc gia, muốn cướp luôn, nhưng
thật ra rất nhiều tài nguyên đều là quốc hữu.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, chút lợi đó cũng không phải là cực nhỏ, chú thử nhìn xem ông chủ mỏ than nào không phải là tỷ phú? Những xe than đá đều là vàng đen đấy, bọn họ tự nhiên muốn tranh giành tới mức ngươi chết ta sống rồi. Cháu có quen biết với đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát, có cần cháu nói với hắn một tiếng không, nói với hắn nhường một bước trước tiên. Như vậy những người khác cũng sẽ noi theo, như vậy sự tình có lẽ có thể thuận lợi giải quyết.
- Đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát?
Mã Quang Minh kinh ngạc nói:
- Nghe nói hắn bây giờ không có ở đây trong nước, nên không liên lạc được, cậu làm như thế nào để liên hệ với hắn?
Đỗ Long cười sờ túi lấy điện thoại di động ra, nói:
- Gọi điện thoại cho hắn, điện thoại của cháu, hắn không dám không tiếp đâu.
Đỗ Long dứt lời liền tìm được số điện thoại của Phương Thiên Tứ. Phương Thiên Tứ quả nhiên không dám không tiếp điện thoại Đỗ Long. Thời khắc mấu chốt này Đỗ Long chỉ cần nói ra gã chính là đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát, cuộc chơi của gã bảo đảm sẽ kết thúc.
- Này, Đỗ cảnh quan, anh có việc gì thế?
Phương Thiên Tứ thấp giọng nói.
Đỗ Long cười nói:
- Ông chủ Phương, nghe nói anh đang ở nước ngoài? Trong huyện Võ Khê đang loạn không biết biến thành cái dạng gì rồi, không ngờ anh vẫn chưa trở lại để chủ trì đại cục, anh cũng thật là bình tĩnh đấy. Thế nào, hiện tại tổ công tác chúng tôi gặp chút phiền toái, các ông chủ mỏ than không ai nhường ai. Là đại cổ đông của một trong ba mỏ than lớn nhất ở huyện Võ Khê huyện, anh có nên ủng hộ công tác của chính phủ một chút không nhỉ? Có lẽ anh nên nhường một bước, chỉ cần trở thành người dẫn đầu nhượng bộ là được thôi mà.
Phương Thiên Tứ cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, công ty cũng không phải chỉ có một mình tôi thôi đâu, tôi cũng không có cách nào nói khiến cho các vị kia..
Đỗ Long cười nói:
- Như vậy cũng khó xử nhỉ, việc này khó rồi đây. Tổ công tác của bọn tôi cũng không thể chết già ở huyện Võ Khê được, ngày quốc khánh cũng sắp tới rồi, ông chủ Phương, câu nói kia như thế nào? Để cho người khác khó xử hay là chính mình khó xử, anh nên tự giải quyết đi. Cho anh một giờ để suy nghĩ cho kĩ, sau đó, anh hãy cho tôi biết sẽ làm như thế nào.
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại. Mã Quang Minh tựa vào ghế , nhìn Đỗ Long thật kỹ, dường như muốn nhìn thấu Đỗ Long. Thằng ranh này càng ngày càng làm cho người ta không thể nào hiểu nổi nữa rồi, hắn giống như không có bối cảnh gì, nhưng tại chốn quan trường, lại có thể làm ra nhưng chuyện khiến người khác phải giật mình. Tranh chấp giữa các mỏ than ở huyện Võ Khê xảy ra từ xưa đến nay, chính phủ cùng các ông chủ mỏ than đàm phán, bọn người kia không ngờ không chịu nhượng bộ chút nào, làm cho việc đàm phán tiến triển rất chậm. Nếu Đỗ Long có thể làm cho mỏ than Hồng Phát lần đầu tiên nhượng bộ, có lẽ sự việc dễ giải quyết rồi.
Năm phút đồng hồ sau, di động của Đỗ Long lại vang lên, lúc này hắn không tắt máy. Sau khi nghe điện thoại, Phương Thiên Tứ dùng cái giọng như bà già sắp chết, nói:
- Đỗ cảnh quan, anh nói đi, muốn tôi làm như thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này tôi cũng không hiểu, anh cùng Chủ tịch Mã nói chuyện đi, chú Mã, nghe máy này!
Đỗ Long đưa di động cho Mã Quang Minh, Mã Quang Minh vội vàng tiếp được điện thoại, mỉm cười nói:
- Ông chủ Phương sao? Tôi là Mã Quang Minh Chủ tịch thành phố Ngọc Minh...
Lúc Mã Quang Minh cùng với tên mập trao đổi, Đỗ Long không có hứng thú nghe, chỉ nghe Mã Quang Minh cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị với tên mập. Sau khi buông điện thoại xuống, tinh thần của Mã Quang Minh cực kỳ phấn khởi, y ném trả di động cho Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, xem ra hai ngày sau chúng ta có thể trở về thành phố Ngọc Minh rồi.
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh đi ra khỏi phòng, hắn vội vàng hỏi:
- Chú Mã, có thể nghĩ biện pháp để Hạ Hồng Quân khỏi phải ngồi tù không? Gã là người tốt mà.
Mã Quang Minh dừng chân, ngoảnh lại nhìn Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, chú cũng biết gã rất oan uổng, tuy nhiên chúng ta cũng không muốn trái luật nha.
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh nói năng qua loa tắc trách, hắn cười lạnh nói:
- Thế Lý Võ Uy thì sao? Gã chính là cái u ác tính nhất của xã hội, vì sao chú không đi giảng giải cho gã cái gọi là pháp luật đi?
- Tốt lắm, ông có thể trở lại phòng để viết báo cáo.
Trần Tư Cừ gật gật đầu, rồi đi ra ngoài, đột nhiên ông ta quay đầu lại hỏi nói:
- Văn Cẩm có khỏe không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không tốt, một chút cũng không tốt, năm kia cô ấy đã ly hôn, cô ấy và Tiểu Lộ đều rất hận ông.
Trần Tư Cừ hơi sửng sốt, than nhẹ một tiếng nói:
- Đem địa chỉ và số điện thoại cô ấy nói cho tôi biết, tôi muốn đi xem cô ấy như thế nào...
- Trước tiên ông cứ viết báo cáo cho xong rồi nói sau. Đúng rồi, ông có thể kiếm cho tôi một cái giấy chứng nhận tư cách pháp y không, bằng không lần sau lại bị người ta nói tôi lấy giấy chứng nhận trái pháp luật.
Đỗ Long nhân cơ hội nói.
Trần Tư Cừ cười khổ nói:
- Nếu cậu muốn vậy thì hãy thi khảo hạch bác sĩ pháp y, sau đó cùng Tiểu Cảnh học hai năm... Như thế tôi mới có thể giúp cậu, bằng không sẽ giống như luật sư Lưu Trác Cường nói, trở thành kẻ xấu.
Lưu Trác Cường đang lo lắng đứng chờ, nhìn thấy Trần Tư Cừ và Đỗ Long đi ra, lòng của y liền trầm xuống, bởi vì chỉ cần dựa vào thần thái hai người đã nói rõ hết thảy. Lưu Trác Cường còn chưa từ bỏ ý định, đi lên trước hỏi:
- Pháp y Trần, hắn có phải đang uy hiếp ông không? Tôi có thể giúp ông tố cáo hắn!
Trần Tư Cừ lắc đầu nói:
- Hắn không có uy hiếp tôi, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ thông suốt. Luật sư Lưu, tôi không thể vứt bỏ lương tâm để giúp anh làm bằng chứng giả. Khi chuyện này kết thúc tôi sẽ trở về Bắc Kinh từ chức, tuyên bố không làm việc nữa!
Lưu Trác Cường kinh ngạc nhìn Trần Tư Cừ, chỉ thấy Trần Tư Cừ đi đến trước bàn làm việc đem bản báo cáo vừa viết lúc nãy xoẹt một tiếng xé nó thành hai mảnh, ông ta nói với Cảnh Vệ Đông:
- Tiểu Cảnh, cậu hãy viết bản báo cáo này đi, nhất định phải viết rất rõ ràng, kể lại tỉ mỉ, quan trọng nhất là nhất định phải chính xác!
Lưu Trác Cường chau mày, muốn tiến lên ngăn cản lại vừa nhưng lại không có lý do thích hợp. Đỗ Long cầm cái thẻ tiết kiệm không ghi tên, nói:
- Luật sư Lưu, tôi sẽ giữ nó lại làm bằng chứng ông hối lộ bác sĩ pháp y! Vụ án này chứng cớ vô cùng xác thực, vụ án đã được làm sáng tỏ, tôi muốn xem thử xem ông còn có biện pháp nào để đổi trắng thay đen?
Lưu Trác Cường lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tấm thẻ này tôi chưa từng thấy qua, yêu cầu cậu không được vu cáo hãm hại tôi.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Ông muốn phủi sạch mọi việc sao, bất quá tôi cũng không dễ dàng bị lừa gạt như vậy đâu, tôi sẽ một bản báo cáo gửi lên cho Hội Luật gia tỉnh Thiên Nam, cũng đem cái thẻ này kèm theo, có lẽ ông nên cầu nguyện đi là vừa!
Không có biện pháp nào tra ra được cái thẻ tiết kiệm kia là của Lưu Trác Cường, cho nên gã cũng không lo lắng. Ở đây cũng không còn chuyện để cho gã làm, nên Lưu Trác Cường xoay người bỏ đi, ở phía sau lưng Đỗ Long cố ý huýt sáo nói:
- Luật sư Lưu, không tiễn nha.
Sau nửa giờ Đỗ Long cùng Cảnh Vệ Đông có chút đắc ý trở lại Ủy ban nhân dân huyện Đại Lâu. Mã Quang Minh còn đang cùng các ông chủ mỏ than bàn chuyện, trong phòng hội nghị thỉnh thoảng truyền ra tiếng đập bàn, mấy ông chủ mỏ than thật đúng là nóng tính.
Sau một hồi, Mã Quang Minh mệt mỏi trở lại văn phòng, nhìn Đỗ Long nói:
- Giải quyết xong?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đã giải quyết xong.
Mã Quang Minh cũng không có hỏi quá trình điều tra, ông ta gật đầu nói:
- Giải quyết xong là tốt rồi... Đỗ Long, lúc này thật may là nhờ có cậu, không nghĩ tới cái ý tưởng nhất thời đem cậu đến đây của tôi, hóa ra lại là vẽ mắt cho rồng.
Đỗ Long cười nói:
- Đây chính nhờ con mắt nhìn người tinh tường của chú mà, có thể được chú khen thưởng là vinh hạnh của cháu!
- Bớt vuốt mông ngựa (nịnh bợ) đi!
Mã Quang Minh cười nói:
- Huyện Võ Khê có mấy địa phương phong cảnh cũng không tệ lắm, cậu có muốn đi chơi không? Tôi có thể thay cậu chi trả.
Đỗ Long cười nói:
- Không được, cháu ở huyện Võ Khê đắc tội với không ít người, người ta có thể cho người chặn đường mà giết chết cháu mất.
Mã Quang Minh bị chọc cười, Đỗ Long nhân cơ hội hỏi:
- Chú Mã, trong khoảng thời gian này cháu dù không có công cũng có chút khổ cực, chú tính thưởng cho cháu cái gì đây?
Mã Quang Minh cười nói:
- Thế cháu muốn thưởng cái gì? Thưởng tiền chỉ sợ không có, cho dù có cũng không nhiều, cháu vừa mới tiến vào đội hình sự, lập tức cho cháu thăng chức cũng không dễ, cháu thật đúng là làm khó chú rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên không có khả năng thăng chức rồi, tuy nhiên... Có thể đem số hoa trên vai của cháu từ một đóa hoa biến thành hai đóa không? (Từ Binh Nhì thành Binh Nhất)
Mã Quang Minh nhìn hắn một cái, nói:
- Việc này sao... cấp trên chắc sẽ xem xét đấy, dựa trên sự nỗ lực của đồng chí tiên tiến nhất định là sẽ được ưu tiên đấy!
Có lời nói này của Mã Quang Minh, Đỗ Long biết đóa hoa thứ hai hẳn là chạy không thoát khỏi tay mình. Hắn mới được gắn đóa hoa thứ nhất mới chẳng bao lâu nha, nay chuẩn bị có đóa thứ hai rồi, Đỗ Long bắt đầu ảo tưởng tới dấu gạch thẳng thứ hai (Một gạch là Sĩ quan cấp Úy, hai gạch là Sĩ quan cấp Tá).
- Chú Mã, việc đàm phán mỏ than rất khó khăn sao?
Đỗ Long hỏi.
Mã Quang Minh mỏi mệt gật đầu, nói:
- Có chút vấn đề là mỏ than này được khai thác từ vài thập niên trước, các loại ích lợi rất rắc rối khó gỡ, nào có dễ gỡ ra từng sợi được.
Đỗ Long cười nói:
- Đổi lại cháu muốn dùng vấn đề lớn nhất này để khai đao, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này mới được.
Mã Quang Minh cười nói:
- Như vậy chẳng phải toàn bộ huyện Võ Khê này sẽ đại loạn hay sao? Kỳ thật tất cả tài nguyên bây giờ đều thuộc về quốc gia, bọn họ chỉ có quyền khai thác mà thôi. Những người này vì một chút lợi ích riêng, liền hoàn toàn không để ý tới ích lợi quốc gia, muốn cướp luôn, nhưng
thật ra rất nhiều tài nguyên đều là quốc hữu.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, chút lợi đó cũng không phải là cực nhỏ, chú thử nhìn xem ông chủ mỏ than nào không phải là tỷ phú? Những xe than đá đều là vàng đen đấy, bọn họ tự nhiên muốn tranh giành tới mức ngươi chết ta sống rồi. Cháu có quen biết với đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát, có cần cháu nói với hắn một tiếng không, nói với hắn nhường một bước trước tiên. Như vậy những người khác cũng sẽ noi theo, như vậy sự tình có lẽ có thể thuận lợi giải quyết.
- Đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát?
Mã Quang Minh kinh ngạc nói:
- Nghe nói hắn bây giờ không có ở đây trong nước, nên không liên lạc được, cậu làm như thế nào để liên hệ với hắn?
Đỗ Long cười sờ túi lấy điện thoại di động ra, nói:
- Gọi điện thoại cho hắn, điện thoại của cháu, hắn không dám không tiếp đâu.
Đỗ Long dứt lời liền tìm được số điện thoại của Phương Thiên Tứ. Phương Thiên Tứ quả nhiên không dám không tiếp điện thoại Đỗ Long. Thời khắc mấu chốt này Đỗ Long chỉ cần nói ra gã chính là đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát, cuộc chơi của gã bảo đảm sẽ kết thúc.
- Này, Đỗ cảnh quan, anh có việc gì thế?
Phương Thiên Tứ thấp giọng nói.
Đỗ Long cười nói:
- Ông chủ Phương, nghe nói anh đang ở nước ngoài? Trong huyện Võ Khê đang loạn không biết biến thành cái dạng gì rồi, không ngờ anh vẫn chưa trở lại để chủ trì đại cục, anh cũng thật là bình tĩnh đấy. Thế nào, hiện tại tổ công tác chúng tôi gặp chút phiền toái, các ông chủ mỏ than không ai nhường ai. Là đại cổ đông của một trong ba mỏ than lớn nhất ở huyện Võ Khê huyện, anh có nên ủng hộ công tác của chính phủ một chút không nhỉ? Có lẽ anh nên nhường một bước, chỉ cần trở thành người dẫn đầu nhượng bộ là được thôi mà.
Phương Thiên Tứ cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, công ty cũng không phải chỉ có một mình tôi thôi đâu, tôi cũng không có cách nào nói khiến cho các vị kia..
Đỗ Long cười nói:
- Như vậy cũng khó xử nhỉ, việc này khó rồi đây. Tổ công tác của bọn tôi cũng không thể chết già ở huyện Võ Khê được, ngày quốc khánh cũng sắp tới rồi, ông chủ Phương, câu nói kia như thế nào? Để cho người khác khó xử hay là chính mình khó xử, anh nên tự giải quyết đi. Cho anh một giờ để suy nghĩ cho kĩ, sau đó, anh hãy cho tôi biết sẽ làm như thế nào.
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại. Mã Quang Minh tựa vào ghế , nhìn Đỗ Long thật kỹ, dường như muốn nhìn thấu Đỗ Long. Thằng ranh này càng ngày càng làm cho người ta không thể nào hiểu nổi nữa rồi, hắn giống như không có bối cảnh gì, nhưng tại chốn quan trường, lại có thể làm ra nhưng chuyện khiến người khác phải giật mình. Tranh chấp giữa các mỏ than ở huyện Võ Khê xảy ra từ xưa đến nay, chính phủ cùng các ông chủ mỏ than đàm phán, bọn người kia không ngờ không chịu nhượng bộ chút nào, làm cho việc đàm phán tiến triển rất chậm. Nếu Đỗ Long có thể làm cho mỏ than Hồng Phát lần đầu tiên nhượng bộ, có lẽ sự việc dễ giải quyết rồi.
Năm phút đồng hồ sau, di động của Đỗ Long lại vang lên, lúc này hắn không tắt máy. Sau khi nghe điện thoại, Phương Thiên Tứ dùng cái giọng như bà già sắp chết, nói:
- Đỗ cảnh quan, anh nói đi, muốn tôi làm như thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này tôi cũng không hiểu, anh cùng Chủ tịch Mã nói chuyện đi, chú Mã, nghe máy này!
Đỗ Long đưa di động cho Mã Quang Minh, Mã Quang Minh vội vàng tiếp được điện thoại, mỉm cười nói:
- Ông chủ Phương sao? Tôi là Mã Quang Minh Chủ tịch thành phố Ngọc Minh...
Lúc Mã Quang Minh cùng với tên mập trao đổi, Đỗ Long không có hứng thú nghe, chỉ nghe Mã Quang Minh cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị với tên mập. Sau khi buông điện thoại xuống, tinh thần của Mã Quang Minh cực kỳ phấn khởi, y ném trả di động cho Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, xem ra hai ngày sau chúng ta có thể trở về thành phố Ngọc Minh rồi.
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh đi ra khỏi phòng, hắn vội vàng hỏi:
- Chú Mã, có thể nghĩ biện pháp để Hạ Hồng Quân khỏi phải ngồi tù không? Gã là người tốt mà.
Mã Quang Minh dừng chân, ngoảnh lại nhìn Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, chú cũng biết gã rất oan uổng, tuy nhiên chúng ta cũng không muốn trái luật nha.
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh nói năng qua loa tắc trách, hắn cười lạnh nói:
- Thế Lý Võ Uy thì sao? Gã chính là cái u ác tính nhất của xã hội, vì sao chú không đi giảng giải cho gã cái gọi là pháp luật đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.